Tác giả:

Cái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"…

Chương 50

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Nghe thấy động tĩnh, Vương Kha sợ đến mức quăng cả điện thoại, ôm chặt lấybố mẹ mình, sợ ma quỷ đến đòi mạng.Trương Linh cũng rất sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng,an ủi con trai: "Đừng sợ, đừng sợ, có mẹ ở đây."Vương Kha sắp khóc đến nơi, liền nhớ đến lời An Như Cố đã nói trước đó:"Không phải cô ta nói là ba giờ nó mới đến sao? Con vẫn chưa chuẩn bị tâm lýxong, còn đáng sợ hơn cả việc thi bất ngờ bị dời lên sớm ấy!"Những "cao nhân" khác thì lại không cho là vậy.Thần bà khẽ cười nhạo, thay mặt mọi người nói ra suy nghĩ trong lòng bọn họ:"Người ta lừa gạt cậu đấy, cậu cũng tin sao."Vương Kha nhận ra mình bị lừa, vội vàng nhờ cậy đám "cao nhân" này: "Sao côta lại không đáng tin cậy như vậy chứ? Thôi bỏ đi, mọi người nhất định phảibảo vệ con đấy!"Đám "cao nhân" lấy lại được "uy tín", trên mặt đều lộ nụ cười bí hiểm, đồngthanh đồng ý. Tiểu đạo sĩ lại một lần nữa nhìn sư phụ mình với ánh mắt sùngbái, đạo trưởng Văn Dương thản nhiên mỉm cười.Thật không biết là ai đã để cho một người tay mơ như An Như Cố chen chânvào đây nữa. Đến lúc quan trọng, vẫn phải dựa vào ông ta thôi!Ông ta bấm ngón tay tính toán, cảm nhận làn âm khí xung quanh. Trong khôngkhí có làn gió lạnh thổi qua, nhưng không quá nồng nặc, khí đen hơi loãng. Từđó có thể suy đoán, con quỷ này không phải là quỷ dữ!Chỉ là một con quỷ lợi hại hơn so với những hồn ma bình thường mà thôi.Văn Dương đạo trưởng lấy lại sự tự tin, "soạt" một cái đứng bật dậy, cầm gươmgỗ đào lên một cách dứt khoát.Nếu như ông ta không nhân cơ hội này thể hiện bản lĩnh của mình, thì đámngười này thật sự coi ông ta không ra gì rồi!Văn Dương đạo trưởng đi đến bên cửa sổ - nơi có làn âm khí nặng nề nhất, đẩymạnh cửa sổ ra, giơ cao gươm gỗ đào lên, chuẩn bị đ.â.m con quỷ sắp đi vào kiamột nhát.Thấy Văn Dương đạo trưởng dũng cảm như vậy, bóng lưng giống hệt siêu nhân,gia đình Trương Linh không khỏi xúc động, suýt chút nữa thì òa khóc.Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng chó sủa: "Gâu gâugâu, gâu gâu gâu!"Tiếng bước chân vốn rất nhẹ nhàng dần trở nên nặng nề hơn, tiếp đó là giọngnói lè nhè của một người đàn ông: "Im đi, im đi, sủa nữa tao đánh đấy, ợ ~"Mọi người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thì phát hiện đó là một người đàn ông mặcvest, đi giày da. Hình như anh ta uống say, con ch.ó do chủ căn biệt thự bêncạnh nuôi đã sủa anh ta.Nhưng con ch.ó vẫn không ngừng sủa, người đàn ông thấy vậy, thế mà lại họctheo tiếng chó sủa "gâu gâu" trả lời. Không biết có phải do người đàn ông nàysủa quá to hay không, mà tiếng sủa của con ch.ó kia dần nhỏ lại, rồi ngừng hẳn.Người đàn ông này thấy vậy mới hài lòng bỏ đi.Văn Dương đạo trưởng: "..."Gia đình Trương Linh: "..."Văn Dương đạo trưởng ngượng ngùng ho khan một tiếng, tự biện minh cho bảnthân: "Cái kia... Tôi nghe thấy tiếng bước chân, sợ là trộm, nên định ra xemsao."Mọi người: "..."Tin ông mới là lạ đấy, vừa rồi không phải ông định ra bắt quỷ sao?Văn Dương đạo trưởng biết là mình đã nhầm lẫn, chỉ có thể lấy thông tin màmình thu thập được ra để đánh lạc chủ đề: "Lúc nãy, tôi thấy làn âm khí trongnhà hơi nặng nề, tôi cứ tưởng con quỷ kia đến rồi, nhưng mà những làn âm khínày chắc là do lần trước con quỷ kia đến đây để lại, mọi người có biết điều nàyđại diện cho điều gì không?"Gia đình Trương Linh lắc đầu, bọn họ không biết gì cả.Thần bà thì thở dài, trong lòng bắt đầu lung lay: "Con quỷ kia sau khi rời đi màvẫn có thể để lại làn âm khí nặng nề như vậy, quả nhiên là không phải dạng vừađâu!"Xem ra một trăm vạn so với mạng sống, thì vẫn là kém hấp dẫn hơn.Đám "cao nhân" này dần chia làm hai phe, một phe là những người có thực lựclợi hại vẫn quyết tâm bắt quỷ, một phe là những người có thực lực kém hơn mộtchút đã bắt đầu thu dọn hành lý.Kim giây trên đồng hồ tích tắc, tích tắc quay, chẳng mấy chốc, đã điểm ba giờsáng. Đám "cao nhân" kia mải mê trò chuyện, không ai để ý đến thời gian đãđiểm ba giờ, nhiệt độ trong phòng bắt đầu giảm xuống, cảm giác lạnh lẽo lan từđầu ngón chân lên khắp cơ thể, khiến mọi người sởn gai ốc.Vương Kha xoa xoa làn da gà trên cánh tay, quay sang nhìn bố mẹ đang ngồitrên ghế sofa: "Bố mẹ, hai người bật điều hòa à, sao tự nhiên lại lạnh thế này?""Không có, mẹ vẫn luôn ngồi ở đây, làm sao mà bật điều hòa được?""Vừa nãy nhiệt độ vẫn bình thường mà, sao bố phải bật điều hòa làm gì?"Đúng lúc bọn họ còn đang ngạc nhiên, thì không hiểu sao đèn trong phòngkhách đột nhiên tắt ngúm, căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh trăng hắtvào từ bên ngoài cửa sổ là có thể soi sáng lờ mờ."Cái quái gì thế này!""Chuyện gì vậy? Mất điện sao?"Gia đình Vương Kha hoảng sợ, linh cảm cho bọn họ biết chuyện không ổn. Cònđám "cao nhân" kia thì nhanh chóng nắm chặt vũ khí trong tay, mắt liếc nhìnxung quanh.Thần bà vừa trấn an Vương Kha, vừa nói: "Đừng nói nữa, nó đến rồi!"Nghe vậy, Trương Linh vội vàng ôm chặt lấy con trai đang sợ hãi đến mức ngấtxỉu, sợ hồn ma kia đến đòi mạng con trai mình.Đúng lúc này, một tràng cười the thé vang lên bên tai mọi người, khiến ai nấyđều sởn gai ốc. Người phụ nữ mặc áo cưới đỏ xoay người lại, hiện rõ khuôn mặtthật dưới ánh trăng và làn âm khí đang bốc lên ngùn ngụt.Cô ta đội phượng quan, vòng eo thon gọn, tay áo ôm sát, vạt áo dài đến đầu gối,tóc được búi cao, khi cô ta xoay người, chiếc trâm cài bằng vàng cũng lắc lưtheo.Cô ta đang tìm kiếm mục tiêu, nhìn thấy Vương Kha đang ngồi trên ghế sofa,ánh mắt cô ta khẽ động, như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau mới quyếtđịnh bước tới.

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Nghe thấy động tĩnh, Vương Kha sợ đến mức quăng cả điện thoại, ôm chặt lấybố mẹ mình, sợ ma quỷ đến đòi mạng.Trương Linh cũng rất sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng,an ủi con trai: "Đừng sợ, đừng sợ, có mẹ ở đây."Vương Kha sắp khóc đến nơi, liền nhớ đến lời An Như Cố đã nói trước đó:"Không phải cô ta nói là ba giờ nó mới đến sao? Con vẫn chưa chuẩn bị tâm lýxong, còn đáng sợ hơn cả việc thi bất ngờ bị dời lên sớm ấy!"Những "cao nhân" khác thì lại không cho là vậy.Thần bà khẽ cười nhạo, thay mặt mọi người nói ra suy nghĩ trong lòng bọn họ:"Người ta lừa gạt cậu đấy, cậu cũng tin sao."Vương Kha nhận ra mình bị lừa, vội vàng nhờ cậy đám "cao nhân" này: "Sao côta lại không đáng tin cậy như vậy chứ? Thôi bỏ đi, mọi người nhất định phảibảo vệ con đấy!"Đám "cao nhân" lấy lại được "uy tín", trên mặt đều lộ nụ cười bí hiểm, đồngthanh đồng ý. Tiểu đạo sĩ lại một lần nữa nhìn sư phụ mình với ánh mắt sùngbái, đạo trưởng Văn Dương thản nhiên mỉm cười.Thật không biết là ai đã để cho một người tay mơ như An Như Cố chen chânvào đây nữa. Đến lúc quan trọng, vẫn phải dựa vào ông ta thôi!Ông ta bấm ngón tay tính toán, cảm nhận làn âm khí xung quanh. Trong khôngkhí có làn gió lạnh thổi qua, nhưng không quá nồng nặc, khí đen hơi loãng. Từđó có thể suy đoán, con quỷ này không phải là quỷ dữ!Chỉ là một con quỷ lợi hại hơn so với những hồn ma bình thường mà thôi.Văn Dương đạo trưởng lấy lại sự tự tin, "soạt" một cái đứng bật dậy, cầm gươmgỗ đào lên một cách dứt khoát.Nếu như ông ta không nhân cơ hội này thể hiện bản lĩnh của mình, thì đámngười này thật sự coi ông ta không ra gì rồi!Văn Dương đạo trưởng đi đến bên cửa sổ - nơi có làn âm khí nặng nề nhất, đẩymạnh cửa sổ ra, giơ cao gươm gỗ đào lên, chuẩn bị đ.â.m con quỷ sắp đi vào kiamột nhát.Thấy Văn Dương đạo trưởng dũng cảm như vậy, bóng lưng giống hệt siêu nhân,gia đình Trương Linh không khỏi xúc động, suýt chút nữa thì òa khóc.Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng chó sủa: "Gâu gâugâu, gâu gâu gâu!"Tiếng bước chân vốn rất nhẹ nhàng dần trở nên nặng nề hơn, tiếp đó là giọngnói lè nhè của một người đàn ông: "Im đi, im đi, sủa nữa tao đánh đấy, ợ ~"Mọi người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thì phát hiện đó là một người đàn ông mặcvest, đi giày da. Hình như anh ta uống say, con ch.ó do chủ căn biệt thự bêncạnh nuôi đã sủa anh ta.Nhưng con ch.ó vẫn không ngừng sủa, người đàn ông thấy vậy, thế mà lại họctheo tiếng chó sủa "gâu gâu" trả lời. Không biết có phải do người đàn ông nàysủa quá to hay không, mà tiếng sủa của con ch.ó kia dần nhỏ lại, rồi ngừng hẳn.Người đàn ông này thấy vậy mới hài lòng bỏ đi.Văn Dương đạo trưởng: "..."Gia đình Trương Linh: "..."Văn Dương đạo trưởng ngượng ngùng ho khan một tiếng, tự biện minh cho bảnthân: "Cái kia... Tôi nghe thấy tiếng bước chân, sợ là trộm, nên định ra xemsao."Mọi người: "..."Tin ông mới là lạ đấy, vừa rồi không phải ông định ra bắt quỷ sao?Văn Dương đạo trưởng biết là mình đã nhầm lẫn, chỉ có thể lấy thông tin màmình thu thập được ra để đánh lạc chủ đề: "Lúc nãy, tôi thấy làn âm khí trongnhà hơi nặng nề, tôi cứ tưởng con quỷ kia đến rồi, nhưng mà những làn âm khínày chắc là do lần trước con quỷ kia đến đây để lại, mọi người có biết điều nàyđại diện cho điều gì không?"Gia đình Trương Linh lắc đầu, bọn họ không biết gì cả.Thần bà thì thở dài, trong lòng bắt đầu lung lay: "Con quỷ kia sau khi rời đi màvẫn có thể để lại làn âm khí nặng nề như vậy, quả nhiên là không phải dạng vừađâu!"Xem ra một trăm vạn so với mạng sống, thì vẫn là kém hấp dẫn hơn.Đám "cao nhân" này dần chia làm hai phe, một phe là những người có thực lựclợi hại vẫn quyết tâm bắt quỷ, một phe là những người có thực lực kém hơn mộtchút đã bắt đầu thu dọn hành lý.Kim giây trên đồng hồ tích tắc, tích tắc quay, chẳng mấy chốc, đã điểm ba giờsáng. Đám "cao nhân" kia mải mê trò chuyện, không ai để ý đến thời gian đãđiểm ba giờ, nhiệt độ trong phòng bắt đầu giảm xuống, cảm giác lạnh lẽo lan từđầu ngón chân lên khắp cơ thể, khiến mọi người sởn gai ốc.Vương Kha xoa xoa làn da gà trên cánh tay, quay sang nhìn bố mẹ đang ngồitrên ghế sofa: "Bố mẹ, hai người bật điều hòa à, sao tự nhiên lại lạnh thế này?""Không có, mẹ vẫn luôn ngồi ở đây, làm sao mà bật điều hòa được?""Vừa nãy nhiệt độ vẫn bình thường mà, sao bố phải bật điều hòa làm gì?"Đúng lúc bọn họ còn đang ngạc nhiên, thì không hiểu sao đèn trong phòngkhách đột nhiên tắt ngúm, căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh trăng hắtvào từ bên ngoài cửa sổ là có thể soi sáng lờ mờ."Cái quái gì thế này!""Chuyện gì vậy? Mất điện sao?"Gia đình Vương Kha hoảng sợ, linh cảm cho bọn họ biết chuyện không ổn. Cònđám "cao nhân" kia thì nhanh chóng nắm chặt vũ khí trong tay, mắt liếc nhìnxung quanh.Thần bà vừa trấn an Vương Kha, vừa nói: "Đừng nói nữa, nó đến rồi!"Nghe vậy, Trương Linh vội vàng ôm chặt lấy con trai đang sợ hãi đến mức ngấtxỉu, sợ hồn ma kia đến đòi mạng con trai mình.Đúng lúc này, một tràng cười the thé vang lên bên tai mọi người, khiến ai nấyđều sởn gai ốc. Người phụ nữ mặc áo cưới đỏ xoay người lại, hiện rõ khuôn mặtthật dưới ánh trăng và làn âm khí đang bốc lên ngùn ngụt.Cô ta đội phượng quan, vòng eo thon gọn, tay áo ôm sát, vạt áo dài đến đầu gối,tóc được búi cao, khi cô ta xoay người, chiếc trâm cài bằng vàng cũng lắc lưtheo.Cô ta đang tìm kiếm mục tiêu, nhìn thấy Vương Kha đang ngồi trên ghế sofa,ánh mắt cô ta khẽ động, như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau mới quyếtđịnh bước tới.

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Nghe thấy động tĩnh, Vương Kha sợ đến mức quăng cả điện thoại, ôm chặt lấybố mẹ mình, sợ ma quỷ đến đòi mạng.Trương Linh cũng rất sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng,an ủi con trai: "Đừng sợ, đừng sợ, có mẹ ở đây."Vương Kha sắp khóc đến nơi, liền nhớ đến lời An Như Cố đã nói trước đó:"Không phải cô ta nói là ba giờ nó mới đến sao? Con vẫn chưa chuẩn bị tâm lýxong, còn đáng sợ hơn cả việc thi bất ngờ bị dời lên sớm ấy!"Những "cao nhân" khác thì lại không cho là vậy.Thần bà khẽ cười nhạo, thay mặt mọi người nói ra suy nghĩ trong lòng bọn họ:"Người ta lừa gạt cậu đấy, cậu cũng tin sao."Vương Kha nhận ra mình bị lừa, vội vàng nhờ cậy đám "cao nhân" này: "Sao côta lại không đáng tin cậy như vậy chứ? Thôi bỏ đi, mọi người nhất định phảibảo vệ con đấy!"Đám "cao nhân" lấy lại được "uy tín", trên mặt đều lộ nụ cười bí hiểm, đồngthanh đồng ý. Tiểu đạo sĩ lại một lần nữa nhìn sư phụ mình với ánh mắt sùngbái, đạo trưởng Văn Dương thản nhiên mỉm cười.Thật không biết là ai đã để cho một người tay mơ như An Như Cố chen chânvào đây nữa. Đến lúc quan trọng, vẫn phải dựa vào ông ta thôi!Ông ta bấm ngón tay tính toán, cảm nhận làn âm khí xung quanh. Trong khôngkhí có làn gió lạnh thổi qua, nhưng không quá nồng nặc, khí đen hơi loãng. Từđó có thể suy đoán, con quỷ này không phải là quỷ dữ!Chỉ là một con quỷ lợi hại hơn so với những hồn ma bình thường mà thôi.Văn Dương đạo trưởng lấy lại sự tự tin, "soạt" một cái đứng bật dậy, cầm gươmgỗ đào lên một cách dứt khoát.Nếu như ông ta không nhân cơ hội này thể hiện bản lĩnh của mình, thì đámngười này thật sự coi ông ta không ra gì rồi!Văn Dương đạo trưởng đi đến bên cửa sổ - nơi có làn âm khí nặng nề nhất, đẩymạnh cửa sổ ra, giơ cao gươm gỗ đào lên, chuẩn bị đ.â.m con quỷ sắp đi vào kiamột nhát.Thấy Văn Dương đạo trưởng dũng cảm như vậy, bóng lưng giống hệt siêu nhân,gia đình Trương Linh không khỏi xúc động, suýt chút nữa thì òa khóc.Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng chó sủa: "Gâu gâugâu, gâu gâu gâu!"Tiếng bước chân vốn rất nhẹ nhàng dần trở nên nặng nề hơn, tiếp đó là giọngnói lè nhè của một người đàn ông: "Im đi, im đi, sủa nữa tao đánh đấy, ợ ~"Mọi người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thì phát hiện đó là một người đàn ông mặcvest, đi giày da. Hình như anh ta uống say, con ch.ó do chủ căn biệt thự bêncạnh nuôi đã sủa anh ta.Nhưng con ch.ó vẫn không ngừng sủa, người đàn ông thấy vậy, thế mà lại họctheo tiếng chó sủa "gâu gâu" trả lời. Không biết có phải do người đàn ông nàysủa quá to hay không, mà tiếng sủa của con ch.ó kia dần nhỏ lại, rồi ngừng hẳn.Người đàn ông này thấy vậy mới hài lòng bỏ đi.Văn Dương đạo trưởng: "..."Gia đình Trương Linh: "..."Văn Dương đạo trưởng ngượng ngùng ho khan một tiếng, tự biện minh cho bảnthân: "Cái kia... Tôi nghe thấy tiếng bước chân, sợ là trộm, nên định ra xemsao."Mọi người: "..."Tin ông mới là lạ đấy, vừa rồi không phải ông định ra bắt quỷ sao?Văn Dương đạo trưởng biết là mình đã nhầm lẫn, chỉ có thể lấy thông tin màmình thu thập được ra để đánh lạc chủ đề: "Lúc nãy, tôi thấy làn âm khí trongnhà hơi nặng nề, tôi cứ tưởng con quỷ kia đến rồi, nhưng mà những làn âm khínày chắc là do lần trước con quỷ kia đến đây để lại, mọi người có biết điều nàyđại diện cho điều gì không?"Gia đình Trương Linh lắc đầu, bọn họ không biết gì cả.Thần bà thì thở dài, trong lòng bắt đầu lung lay: "Con quỷ kia sau khi rời đi màvẫn có thể để lại làn âm khí nặng nề như vậy, quả nhiên là không phải dạng vừađâu!"Xem ra một trăm vạn so với mạng sống, thì vẫn là kém hấp dẫn hơn.Đám "cao nhân" này dần chia làm hai phe, một phe là những người có thực lựclợi hại vẫn quyết tâm bắt quỷ, một phe là những người có thực lực kém hơn mộtchút đã bắt đầu thu dọn hành lý.Kim giây trên đồng hồ tích tắc, tích tắc quay, chẳng mấy chốc, đã điểm ba giờsáng. Đám "cao nhân" kia mải mê trò chuyện, không ai để ý đến thời gian đãđiểm ba giờ, nhiệt độ trong phòng bắt đầu giảm xuống, cảm giác lạnh lẽo lan từđầu ngón chân lên khắp cơ thể, khiến mọi người sởn gai ốc.Vương Kha xoa xoa làn da gà trên cánh tay, quay sang nhìn bố mẹ đang ngồitrên ghế sofa: "Bố mẹ, hai người bật điều hòa à, sao tự nhiên lại lạnh thế này?""Không có, mẹ vẫn luôn ngồi ở đây, làm sao mà bật điều hòa được?""Vừa nãy nhiệt độ vẫn bình thường mà, sao bố phải bật điều hòa làm gì?"Đúng lúc bọn họ còn đang ngạc nhiên, thì không hiểu sao đèn trong phòngkhách đột nhiên tắt ngúm, căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh trăng hắtvào từ bên ngoài cửa sổ là có thể soi sáng lờ mờ."Cái quái gì thế này!""Chuyện gì vậy? Mất điện sao?"Gia đình Vương Kha hoảng sợ, linh cảm cho bọn họ biết chuyện không ổn. Cònđám "cao nhân" kia thì nhanh chóng nắm chặt vũ khí trong tay, mắt liếc nhìnxung quanh.Thần bà vừa trấn an Vương Kha, vừa nói: "Đừng nói nữa, nó đến rồi!"Nghe vậy, Trương Linh vội vàng ôm chặt lấy con trai đang sợ hãi đến mức ngấtxỉu, sợ hồn ma kia đến đòi mạng con trai mình.Đúng lúc này, một tràng cười the thé vang lên bên tai mọi người, khiến ai nấyđều sởn gai ốc. Người phụ nữ mặc áo cưới đỏ xoay người lại, hiện rõ khuôn mặtthật dưới ánh trăng và làn âm khí đang bốc lên ngùn ngụt.Cô ta đội phượng quan, vòng eo thon gọn, tay áo ôm sát, vạt áo dài đến đầu gối,tóc được búi cao, khi cô ta xoay người, chiếc trâm cài bằng vàng cũng lắc lưtheo.Cô ta đang tìm kiếm mục tiêu, nhìn thấy Vương Kha đang ngồi trên ghế sofa,ánh mắt cô ta khẽ động, như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau mới quyếtđịnh bước tới.

Chương 50