Tác giả:

Cái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"…

Chương 260

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Nghe vậy, nụ cười hoạt bát trên mặt Anh Khải cứng đờ, anh ta nhìn ra phía sauhai lần, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra một bức ảnh, giơ bức ảnh cũ kỹ về phíacamera điện thoại.“Thực ra là thế này, một hôm nọ, bố tôi nói đi mua đồ, kết quả là mất tích luôn,đã nhiều năm rồi.Mẹ tôi tuy nói không muốn tìm bố tôi nữa, nhưng tôi biết bà ấy rất muốn biết bốtôi đang ở đâu, tại sao không quay về. Đây là bức ảnh chúng tôi chụp bằng máyảnh lúc trước.”Bức ảnh đã ngả màu ố vàng, độ phân giải rất thấp, trang phục mang đậm dấu ấnthời đại, là ảnh chụp chung của một gia đình bốn người. Bố bế con gái, mẹ bếcon trai là Anh Khải.Người bố cao ráo, đeo kính, nho nhã lịch sự, trông giống như người đọc sách.Người mẹ có gương mặt thanh tú, tết hai b.í.m tóc, nở nụ cười ngây ngô.【Oa, thời đó mà đã mua được máy ảnh, xem ra gia đình Anh Khải cũng giàucó đấy.】【Hình như đồ chơi trong tay Anh Khải là đồ hiệu thì phải, ôi chao, đúng là connhà giàu có khác hẳn.】Nhìn thấy những bình luận này, trong mắt Anh Khải thoáng qua vẻ hoài niệm:“Nhà bố tôi thì bình thường thôi, nhưng nhà mẹ tôi, chính là nhà ông ngoại tôirất giàu có. Cả nhà sống rất sung túc, nhưng sau này thì không được như vậynữa.”Thực ra, anh ta đang nói giảm nói tránh, ông ngoại anh ta khi đó là một thươngnhân khá nổi tiếng ở huyện, còn nhà bố anh ta thì nghèo rớt mồng tơi. Mẹ anh tayêu bố anh ta, bất chấp sự phản đối của ông ngoại, kiên quyết gả cho ông.Trong khi anh ta đang trò chuyện với khán giả, An Như Cố nhắm mắt lại, bấmđốt ngón tay tính toán vận mệnh của bố anh ta.Một lúc lâu sau, cô mở mắt ra, đôi đồng tử trong veo thoáng qua vẻ phức tạp.Tại sao số phận của bố anh ta lại kỳ lạ như vậy chứ?Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của An Như Cố, tuy bề ngoài Anh Khải có vẻ thôkệch, nhưng thực chất lại là người rất tinh tế, anh ta lo lắng hỏi: “Bố tôi c.h.ế.trồi sao? Tôi biết ngay mà, bao nhiêu năm rồi ông ấy không về tìm chúng tôi,chắc chắn là gặp chuyện không may rồi.”Nghĩ đến đây, anh ta đau lòng khôn xiết, cả người như mất hồn.Thời điểm bố anh ta bỏ đi quá mức trùng hợp, vừa lúc nhà ông ngoại anh ta phásản, mọi người xung quanh đều nói bố anh ta chê bai gia cảnh nghèo khó củanhà anh ta, không chịu nổi khổ cực nên mới bỏ đi.Nhưng ba người họ hoàn toàn không tin những lời này.Một người đối xử tốt với bọn họ như vậy, sao có thể bỏ rơi bọn họ, chạy theongười khác được chứ?Chắc chắn là ông ấy đã gặp chuyện không may ở bên ngoài, không thể trở về.Bao nhiêu năm qua, anh ta thường xuyên truy cập trang web chính thức của cụccảnh sát, hy vọng có thể tìm thấy bố mình. Nếu không được thì tìm được t.h.it.h.ể của ông ấy, để ông ấy được yên nghỉ nơi chín suối cũng được.Người bố từng mua kẹo cho anh ta, đối xử tốt với anh ta như vậy, vậy mà đãc.h.ế.t ở bên ngoài rồi.Đôi mắt Anh Khải đỏ hoe, trong lòng vô cùng đau xót.【Bao nhiêu năm rồi không trở về… Nói không chừng là vì thấy nhà anh nghèonên mới bỏ đi.】【Vợ đẹp như vậy, lại có cả con trai lẫn con gái, ai mà nỡ bỏ đi chứ?】Anh Khải thở dài, nói: “Em gái, vậy cô có thể tính ra t.h.i t.h.ể của bố tôi đang ởđâu không? Tôi muốn đưa ông ấy về quê an táng.”Đúng lúc này, giọng nói trong trẻo của An Như Cố vang lên từ điện thoại: “Bốanh… vẫn chưa chết.”Anh Khải: “???”Khán giả trong phòng livestream: “???”【Bố anh ta chưa chết, vậy tại sao bao nhiêu năm rồi không trở về?】【Chẳng lẽ thật sự chạy theo người khác rồi?】Nghe vậy, Anh Khải ngẩn người, hai mắt sáng rực: “Thật sao? Tốt quá rồi!”Thế nhưng, niềm vui chưa được bao lâu thì đã nhanh chóng tan biến, thay vàođó là sự nghi ngờ dày đặc: “Vậy tại sao ông ấy không trở về?”Chẳng lẽ thật sự giống như những gì mọi người nói, bố anh ta cảm thấy nhà anhta nghèo nên mới bỏ đi?Ông ấy không phải là người như vậy…An Như Cố khẽ thở dài, nói ra những gì mình vừa tính toán được: “Nhật trụ củabố anh là Mậu Thổ thân nhược, không có Quan Sát*, rất dễ gặp tai nạn xe cộ.Giáp sinh Bính, nhật can Mậu vượng, Bính là thiên ấn, thiên ấn chủ hung, Giáptượng trưng cho đầu. Ông ấy đã gặp tai nạn xe cộ, đầu đập xuống đất, bị thươngrất nặng.”*Quan Sát: Trong bát tự, Quan Sát tượng trưng cho quy luật, quy tắc, pháp luật,chính phủ, ước thúc, quản lý, lãnh đạo, chồng, nam giới (đối với nữ mệnh)...Anh Khải tái mặt, đập mạnh tay xuống bàn, lo lắng nói: “Vậy là ông ấy bị mấttrí nhớ sao? Thảo nào không tìm được đường về nhà.”Trước ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ của mọi người, An Như Cố lắc đầu, vẻmặt khó hiểu: “Bố anh bị mất trí nhớ.”Anh Khải: “???”Khán giả trong phòng livestream: “???”【Tôi nghi là streamer đang nói linh tinh, nhưng tôi không có bằng chứng, làmgì có chuyện mất trí ở ngoài đời thực chứ?】【Tôi là bác sĩ, xin khẳng định với mọi người rằng, trên phương diện y học, mấttrí nhớ là có thật, tai nạn xe cộ có khả năng dẫn đến mất trí nhớ tạm thời.】【Chú tôi trước đây đi xe máy điện, không may gặp tai nạn, đầu đập xuống đất,sau khi tỉnh lại thì mất trí nhớ nửa năm, hơn nữa không nói được tiếng địaphương nữa, chỉ nói được tiếng phổ thông thôi.】【Mất trí nhớ là chuyện rất bình thường, não người rất mỏng manh, uống rượunhiều còn dẫn đến mất trí nhớ tạm thời, huống hồ là tai nạn xe cộ nghiêm trọngnhư vậy.】Anh Khải cảm thấy như mình đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, tâm trạng lênxuống thất thường, sau khi nghe nói bố mình chỉ là mất trí chứ không phải bỏrơi bọn họ, anh ta vui mừng khôn xiết: “Vậy em gái, cô có thể tính ra ông ấyđang ở đâu không? Mẹ tôi, em gái tôi… Chúng tôi đã tìm ông ấy hơn ba mươinăm rồi!”“Để tôi thử xem.”An Như Cố nhắm mắt lại, giơ ngón tay trắng nõn lên, bấm đốt ngón tay tínhtoán.Một lúc lâu sau, trước ánh mắt mong đợi của mọi người, cô từ từ mở mắt ra,ánh mắt phức tạp xen lẫn một tia kỳ quái, thở dài một hơi rồi nói: “Thực ra, anhđã liên lạc với bố anh rồi.”Anh Khải kinh hãi: “Liên lạc gì cơ?”“Ở đây có phải cũng nhận bảo dưỡng xe không?”Anh Khải vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, tiệm sửa chữa của chúng tôi làm ăncũng khá, có rất nhiều chủ xe, thậm chí là xe sang cũng mang đến tiệm củachúng tôi bảo dưỡng.”

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Nghe vậy, nụ cười hoạt bát trên mặt Anh Khải cứng đờ, anh ta nhìn ra phía sauhai lần, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra một bức ảnh, giơ bức ảnh cũ kỹ về phíacamera điện thoại.“Thực ra là thế này, một hôm nọ, bố tôi nói đi mua đồ, kết quả là mất tích luôn,đã nhiều năm rồi.Mẹ tôi tuy nói không muốn tìm bố tôi nữa, nhưng tôi biết bà ấy rất muốn biết bốtôi đang ở đâu, tại sao không quay về. Đây là bức ảnh chúng tôi chụp bằng máyảnh lúc trước.”Bức ảnh đã ngả màu ố vàng, độ phân giải rất thấp, trang phục mang đậm dấu ấnthời đại, là ảnh chụp chung của một gia đình bốn người. Bố bế con gái, mẹ bếcon trai là Anh Khải.Người bố cao ráo, đeo kính, nho nhã lịch sự, trông giống như người đọc sách.Người mẹ có gương mặt thanh tú, tết hai b.í.m tóc, nở nụ cười ngây ngô.【Oa, thời đó mà đã mua được máy ảnh, xem ra gia đình Anh Khải cũng giàucó đấy.】【Hình như đồ chơi trong tay Anh Khải là đồ hiệu thì phải, ôi chao, đúng là connhà giàu có khác hẳn.】Nhìn thấy những bình luận này, trong mắt Anh Khải thoáng qua vẻ hoài niệm:“Nhà bố tôi thì bình thường thôi, nhưng nhà mẹ tôi, chính là nhà ông ngoại tôirất giàu có. Cả nhà sống rất sung túc, nhưng sau này thì không được như vậynữa.”Thực ra, anh ta đang nói giảm nói tránh, ông ngoại anh ta khi đó là một thươngnhân khá nổi tiếng ở huyện, còn nhà bố anh ta thì nghèo rớt mồng tơi. Mẹ anh tayêu bố anh ta, bất chấp sự phản đối của ông ngoại, kiên quyết gả cho ông.Trong khi anh ta đang trò chuyện với khán giả, An Như Cố nhắm mắt lại, bấmđốt ngón tay tính toán vận mệnh của bố anh ta.Một lúc lâu sau, cô mở mắt ra, đôi đồng tử trong veo thoáng qua vẻ phức tạp.Tại sao số phận của bố anh ta lại kỳ lạ như vậy chứ?Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của An Như Cố, tuy bề ngoài Anh Khải có vẻ thôkệch, nhưng thực chất lại là người rất tinh tế, anh ta lo lắng hỏi: “Bố tôi c.h.ế.trồi sao? Tôi biết ngay mà, bao nhiêu năm rồi ông ấy không về tìm chúng tôi,chắc chắn là gặp chuyện không may rồi.”Nghĩ đến đây, anh ta đau lòng khôn xiết, cả người như mất hồn.Thời điểm bố anh ta bỏ đi quá mức trùng hợp, vừa lúc nhà ông ngoại anh ta phásản, mọi người xung quanh đều nói bố anh ta chê bai gia cảnh nghèo khó củanhà anh ta, không chịu nổi khổ cực nên mới bỏ đi.Nhưng ba người họ hoàn toàn không tin những lời này.Một người đối xử tốt với bọn họ như vậy, sao có thể bỏ rơi bọn họ, chạy theongười khác được chứ?Chắc chắn là ông ấy đã gặp chuyện không may ở bên ngoài, không thể trở về.Bao nhiêu năm qua, anh ta thường xuyên truy cập trang web chính thức của cụccảnh sát, hy vọng có thể tìm thấy bố mình. Nếu không được thì tìm được t.h.it.h.ể của ông ấy, để ông ấy được yên nghỉ nơi chín suối cũng được.Người bố từng mua kẹo cho anh ta, đối xử tốt với anh ta như vậy, vậy mà đãc.h.ế.t ở bên ngoài rồi.Đôi mắt Anh Khải đỏ hoe, trong lòng vô cùng đau xót.【Bao nhiêu năm rồi không trở về… Nói không chừng là vì thấy nhà anh nghèonên mới bỏ đi.】【Vợ đẹp như vậy, lại có cả con trai lẫn con gái, ai mà nỡ bỏ đi chứ?】Anh Khải thở dài, nói: “Em gái, vậy cô có thể tính ra t.h.i t.h.ể của bố tôi đang ởđâu không? Tôi muốn đưa ông ấy về quê an táng.”Đúng lúc này, giọng nói trong trẻo của An Như Cố vang lên từ điện thoại: “Bốanh… vẫn chưa chết.”Anh Khải: “???”Khán giả trong phòng livestream: “???”【Bố anh ta chưa chết, vậy tại sao bao nhiêu năm rồi không trở về?】【Chẳng lẽ thật sự chạy theo người khác rồi?】Nghe vậy, Anh Khải ngẩn người, hai mắt sáng rực: “Thật sao? Tốt quá rồi!”Thế nhưng, niềm vui chưa được bao lâu thì đã nhanh chóng tan biến, thay vàođó là sự nghi ngờ dày đặc: “Vậy tại sao ông ấy không trở về?”Chẳng lẽ thật sự giống như những gì mọi người nói, bố anh ta cảm thấy nhà anhta nghèo nên mới bỏ đi?Ông ấy không phải là người như vậy…An Như Cố khẽ thở dài, nói ra những gì mình vừa tính toán được: “Nhật trụ củabố anh là Mậu Thổ thân nhược, không có Quan Sát*, rất dễ gặp tai nạn xe cộ.Giáp sinh Bính, nhật can Mậu vượng, Bính là thiên ấn, thiên ấn chủ hung, Giáptượng trưng cho đầu. Ông ấy đã gặp tai nạn xe cộ, đầu đập xuống đất, bị thươngrất nặng.”*Quan Sát: Trong bát tự, Quan Sát tượng trưng cho quy luật, quy tắc, pháp luật,chính phủ, ước thúc, quản lý, lãnh đạo, chồng, nam giới (đối với nữ mệnh)...Anh Khải tái mặt, đập mạnh tay xuống bàn, lo lắng nói: “Vậy là ông ấy bị mấttrí nhớ sao? Thảo nào không tìm được đường về nhà.”Trước ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ của mọi người, An Như Cố lắc đầu, vẻmặt khó hiểu: “Bố anh bị mất trí nhớ.”Anh Khải: “???”Khán giả trong phòng livestream: “???”【Tôi nghi là streamer đang nói linh tinh, nhưng tôi không có bằng chứng, làmgì có chuyện mất trí ở ngoài đời thực chứ?】【Tôi là bác sĩ, xin khẳng định với mọi người rằng, trên phương diện y học, mấttrí nhớ là có thật, tai nạn xe cộ có khả năng dẫn đến mất trí nhớ tạm thời.】【Chú tôi trước đây đi xe máy điện, không may gặp tai nạn, đầu đập xuống đất,sau khi tỉnh lại thì mất trí nhớ nửa năm, hơn nữa không nói được tiếng địaphương nữa, chỉ nói được tiếng phổ thông thôi.】【Mất trí nhớ là chuyện rất bình thường, não người rất mỏng manh, uống rượunhiều còn dẫn đến mất trí nhớ tạm thời, huống hồ là tai nạn xe cộ nghiêm trọngnhư vậy.】Anh Khải cảm thấy như mình đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, tâm trạng lênxuống thất thường, sau khi nghe nói bố mình chỉ là mất trí chứ không phải bỏrơi bọn họ, anh ta vui mừng khôn xiết: “Vậy em gái, cô có thể tính ra ông ấyđang ở đâu không? Mẹ tôi, em gái tôi… Chúng tôi đã tìm ông ấy hơn ba mươinăm rồi!”“Để tôi thử xem.”An Như Cố nhắm mắt lại, giơ ngón tay trắng nõn lên, bấm đốt ngón tay tínhtoán.Một lúc lâu sau, trước ánh mắt mong đợi của mọi người, cô từ từ mở mắt ra,ánh mắt phức tạp xen lẫn một tia kỳ quái, thở dài một hơi rồi nói: “Thực ra, anhđã liên lạc với bố anh rồi.”Anh Khải kinh hãi: “Liên lạc gì cơ?”“Ở đây có phải cũng nhận bảo dưỡng xe không?”Anh Khải vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, tiệm sửa chữa của chúng tôi làm ăncũng khá, có rất nhiều chủ xe, thậm chí là xe sang cũng mang đến tiệm củachúng tôi bảo dưỡng.”

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Nghe vậy, nụ cười hoạt bát trên mặt Anh Khải cứng đờ, anh ta nhìn ra phía sauhai lần, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra một bức ảnh, giơ bức ảnh cũ kỹ về phíacamera điện thoại.“Thực ra là thế này, một hôm nọ, bố tôi nói đi mua đồ, kết quả là mất tích luôn,đã nhiều năm rồi.Mẹ tôi tuy nói không muốn tìm bố tôi nữa, nhưng tôi biết bà ấy rất muốn biết bốtôi đang ở đâu, tại sao không quay về. Đây là bức ảnh chúng tôi chụp bằng máyảnh lúc trước.”Bức ảnh đã ngả màu ố vàng, độ phân giải rất thấp, trang phục mang đậm dấu ấnthời đại, là ảnh chụp chung của một gia đình bốn người. Bố bế con gái, mẹ bếcon trai là Anh Khải.Người bố cao ráo, đeo kính, nho nhã lịch sự, trông giống như người đọc sách.Người mẹ có gương mặt thanh tú, tết hai b.í.m tóc, nở nụ cười ngây ngô.【Oa, thời đó mà đã mua được máy ảnh, xem ra gia đình Anh Khải cũng giàucó đấy.】【Hình như đồ chơi trong tay Anh Khải là đồ hiệu thì phải, ôi chao, đúng là connhà giàu có khác hẳn.】Nhìn thấy những bình luận này, trong mắt Anh Khải thoáng qua vẻ hoài niệm:“Nhà bố tôi thì bình thường thôi, nhưng nhà mẹ tôi, chính là nhà ông ngoại tôirất giàu có. Cả nhà sống rất sung túc, nhưng sau này thì không được như vậynữa.”Thực ra, anh ta đang nói giảm nói tránh, ông ngoại anh ta khi đó là một thươngnhân khá nổi tiếng ở huyện, còn nhà bố anh ta thì nghèo rớt mồng tơi. Mẹ anh tayêu bố anh ta, bất chấp sự phản đối của ông ngoại, kiên quyết gả cho ông.Trong khi anh ta đang trò chuyện với khán giả, An Như Cố nhắm mắt lại, bấmđốt ngón tay tính toán vận mệnh của bố anh ta.Một lúc lâu sau, cô mở mắt ra, đôi đồng tử trong veo thoáng qua vẻ phức tạp.Tại sao số phận của bố anh ta lại kỳ lạ như vậy chứ?Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của An Như Cố, tuy bề ngoài Anh Khải có vẻ thôkệch, nhưng thực chất lại là người rất tinh tế, anh ta lo lắng hỏi: “Bố tôi c.h.ế.trồi sao? Tôi biết ngay mà, bao nhiêu năm rồi ông ấy không về tìm chúng tôi,chắc chắn là gặp chuyện không may rồi.”Nghĩ đến đây, anh ta đau lòng khôn xiết, cả người như mất hồn.Thời điểm bố anh ta bỏ đi quá mức trùng hợp, vừa lúc nhà ông ngoại anh ta phásản, mọi người xung quanh đều nói bố anh ta chê bai gia cảnh nghèo khó củanhà anh ta, không chịu nổi khổ cực nên mới bỏ đi.Nhưng ba người họ hoàn toàn không tin những lời này.Một người đối xử tốt với bọn họ như vậy, sao có thể bỏ rơi bọn họ, chạy theongười khác được chứ?Chắc chắn là ông ấy đã gặp chuyện không may ở bên ngoài, không thể trở về.Bao nhiêu năm qua, anh ta thường xuyên truy cập trang web chính thức của cụccảnh sát, hy vọng có thể tìm thấy bố mình. Nếu không được thì tìm được t.h.it.h.ể của ông ấy, để ông ấy được yên nghỉ nơi chín suối cũng được.Người bố từng mua kẹo cho anh ta, đối xử tốt với anh ta như vậy, vậy mà đãc.h.ế.t ở bên ngoài rồi.Đôi mắt Anh Khải đỏ hoe, trong lòng vô cùng đau xót.【Bao nhiêu năm rồi không trở về… Nói không chừng là vì thấy nhà anh nghèonên mới bỏ đi.】【Vợ đẹp như vậy, lại có cả con trai lẫn con gái, ai mà nỡ bỏ đi chứ?】Anh Khải thở dài, nói: “Em gái, vậy cô có thể tính ra t.h.i t.h.ể của bố tôi đang ởđâu không? Tôi muốn đưa ông ấy về quê an táng.”Đúng lúc này, giọng nói trong trẻo của An Như Cố vang lên từ điện thoại: “Bốanh… vẫn chưa chết.”Anh Khải: “???”Khán giả trong phòng livestream: “???”【Bố anh ta chưa chết, vậy tại sao bao nhiêu năm rồi không trở về?】【Chẳng lẽ thật sự chạy theo người khác rồi?】Nghe vậy, Anh Khải ngẩn người, hai mắt sáng rực: “Thật sao? Tốt quá rồi!”Thế nhưng, niềm vui chưa được bao lâu thì đã nhanh chóng tan biến, thay vàođó là sự nghi ngờ dày đặc: “Vậy tại sao ông ấy không trở về?”Chẳng lẽ thật sự giống như những gì mọi người nói, bố anh ta cảm thấy nhà anhta nghèo nên mới bỏ đi?Ông ấy không phải là người như vậy…An Như Cố khẽ thở dài, nói ra những gì mình vừa tính toán được: “Nhật trụ củabố anh là Mậu Thổ thân nhược, không có Quan Sát*, rất dễ gặp tai nạn xe cộ.Giáp sinh Bính, nhật can Mậu vượng, Bính là thiên ấn, thiên ấn chủ hung, Giáptượng trưng cho đầu. Ông ấy đã gặp tai nạn xe cộ, đầu đập xuống đất, bị thươngrất nặng.”*Quan Sát: Trong bát tự, Quan Sát tượng trưng cho quy luật, quy tắc, pháp luật,chính phủ, ước thúc, quản lý, lãnh đạo, chồng, nam giới (đối với nữ mệnh)...Anh Khải tái mặt, đập mạnh tay xuống bàn, lo lắng nói: “Vậy là ông ấy bị mấttrí nhớ sao? Thảo nào không tìm được đường về nhà.”Trước ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ của mọi người, An Như Cố lắc đầu, vẻmặt khó hiểu: “Bố anh bị mất trí nhớ.”Anh Khải: “???”Khán giả trong phòng livestream: “???”【Tôi nghi là streamer đang nói linh tinh, nhưng tôi không có bằng chứng, làmgì có chuyện mất trí ở ngoài đời thực chứ?】【Tôi là bác sĩ, xin khẳng định với mọi người rằng, trên phương diện y học, mấttrí nhớ là có thật, tai nạn xe cộ có khả năng dẫn đến mất trí nhớ tạm thời.】【Chú tôi trước đây đi xe máy điện, không may gặp tai nạn, đầu đập xuống đất,sau khi tỉnh lại thì mất trí nhớ nửa năm, hơn nữa không nói được tiếng địaphương nữa, chỉ nói được tiếng phổ thông thôi.】【Mất trí nhớ là chuyện rất bình thường, não người rất mỏng manh, uống rượunhiều còn dẫn đến mất trí nhớ tạm thời, huống hồ là tai nạn xe cộ nghiêm trọngnhư vậy.】Anh Khải cảm thấy như mình đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, tâm trạng lênxuống thất thường, sau khi nghe nói bố mình chỉ là mất trí chứ không phải bỏrơi bọn họ, anh ta vui mừng khôn xiết: “Vậy em gái, cô có thể tính ra ông ấyđang ở đâu không? Mẹ tôi, em gái tôi… Chúng tôi đã tìm ông ấy hơn ba mươinăm rồi!”“Để tôi thử xem.”An Như Cố nhắm mắt lại, giơ ngón tay trắng nõn lên, bấm đốt ngón tay tínhtoán.Một lúc lâu sau, trước ánh mắt mong đợi của mọi người, cô từ từ mở mắt ra,ánh mắt phức tạp xen lẫn một tia kỳ quái, thở dài một hơi rồi nói: “Thực ra, anhđã liên lạc với bố anh rồi.”Anh Khải kinh hãi: “Liên lạc gì cơ?”“Ở đây có phải cũng nhận bảo dưỡng xe không?”Anh Khải vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, tiệm sửa chữa của chúng tôi làm ăncũng khá, có rất nhiều chủ xe, thậm chí là xe sang cũng mang đến tiệm củachúng tôi bảo dưỡng.”

Chương 260