Tác giả:

Cái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"…

Chương 261: Chưa bao giờ quên yêu em

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… An Như Cố khẽ liếc nhìn Anh Khải, trong lòng dấy lên vô vàn cảm xúc. Ánhmắt cô dừng lại ở chiếc xe phía sau Anh Khải, trong khung hình livestream hiệnra một phần đầu xe màu đen.Chiếc xe có kiểu dáng đẹp, đường nét mềm mại, rõ ràng là một chiếc xe sang.“Vừa nãy anh đang sửa chiếc xe màu đen kia à?”“Đúng vậy!”Anh Khải vừa sửa xe vừa nghe livestream, tiện tay tham gia bốc thăm may mắn,không ngờ lại trúng thưởng.Anh ta trợn tròn mắt, sững sờ: “… Không lẽ…?”An Như Cố khẽ gật đầu, nói ra những gì mình vừa nhìn thấy: “Chiếc xe đóđứng tên bố anh.”Anh Khải: “???”Khán giả trong phòng livestream: “???”【Cái gì? Anh Khải đang sửa chiếc xe sang của người bố đã thất lạc nhiều nămsao?】【Trời ơi, “Tôi là thợ sửa xe, bố tôi lái xe sang”, đây là duyên phận gì vậy?】【Tôi cũng có một chiếc giống y hệt, lúc mua là hơn hai triệu tệ, bố anh ta bịmất trí nhớ, bây giờ lại giàu có như vậy…】【Cứu mạng, theo motip phim truyền hình, bố anh ta chắc là gặp được tiểu thưnhà giàu rồi nhỉ?】【Ôi trời, ghen tị với bố anh ta quá, một tiểu thư nhà giàu ngã xuống, một tiểuthư nhà giàu khác lại đến. Rõ ràng chỉ là một tên nghèo kiết xác, vậy mà chưabao giờ thiếu tiền tiêu.】【Chỉ có mình tôi thấy chuyện này rất ghê tởm sao? Bố anh ta bỏ vợ bỏ conhơn ba mươi năm, để người khác khổ sở tìm kiếm. Bản thân thì ôm vợ đẹp conxinh, lại còn giàu có nữa, y như bộ phim “Tiết Nhân Quý và Vương BảoXuyên”. Nói đi cũng phải nói lại, đây là tội trọng hôn đúng không?】【Bạn không phải là người duy nhất đâu, đúng là rất ghê tởm. Nhưng bố anh tabị mất trí nhớ, không nhớ được vợ con, kết hôn với người khác cũng không thểtính là phản bội Quan chủ.】Anh Khải có làn da rám nắng, nhưng lúc này, sắc mặt anh ta trắng bệch thấy rõ,môi mất hết huyết sắc.Hồi nhỏ, cậu anh ta nghiện cờ bạc, nướng sạch tiền của ông ngoại, còn nợ mộtđống nợ rồi bỏ trốn.Mẹ anh ta không đành lòng nhìn ông ngoại già yếu bị chủ nợ đến đòi, nên đãgiúp trả nợ. Anh Khải cũng phải bỏ học từ sớm, làm việc vất vả nhiều năm mớitrả hết nợ, sau đó mở tiệm sửa chữa ô tô.Nếu anh ta không thông minh, thì chỉ riêng số nợ cờ b.ạ.c đó cũng không trảnổi, đừng nói đến việc có ngày hôm nay.Nghe An Như Cố nói đến đây, anh ta đã hiểu ra mọi chuyện.Bố anh ta không chỉ bị mất trí nhớ, mà còn trở nên giàu có. Một người mất trínhớ, đầu óc mơ mơ màng màng, thậm chí còn không thể tự chăm sóc bản thân,đừng nói đến việc kiếm tiền.Vậy tiền của ông ấy từ đâu ra?Dù anh ta không muốn nghĩ đến khả năng này, nhưng cũng phải thừa nhận, hônnhân là cách thức dễ dàng nhất để thay đổi giai cấp.Bố anh ta hồi trẻ rất đẹp trai, nếu không mẹ anh ta sẽ không yêu ông ấy. Sau khimất trí nhớ, có lẽ ông ấy cũng giống như trước đây, được tiểu thư nhà giàu để ý.Ba mươi năm trôi qua, chắc chắn là ông ấy không chỉ kết hôn, mà con cái cũngkhông nhỏ hơn anh ta là bao.Cả người anh ta run lên như bị điện giật. Trong khoảnh khắc, anh ta thậm chícòn không biết rốt cuộc là bố anh ta đã c.h.ế.t hay bố anh ta có gia đình mới, kếtquả nào mới tàn nhẫn hơn đối với những người đã chờ đợi ông ấy suốt bao nămqua?An Như Cố ngước đôi mắt trong veo lên, nhìn Anh Khải đang thất thần:“Anh… muốn tìm ông ấy không?”Anh Khải cười chua xót: “Nghe nói bố tôi bị mất trí nhớ, tôi rất lo lắng cho ôngấy, nên muốn tìm ông ấy. Tuy ông ấy chỉ nuôi tôi vài năm, nhưng làm sao tôi cóthể nhẫn tâm nhìn ông ấy sống khổ sở ở bên ngoài được? Dù sao đó cũng là bốtôi mà!Nhưng ông ấy giàu có như vậy, giàu đến mức con trai phải sửa xe cho ông ấy,tôi còn tìm ông ấy làm gì nữa?Ông ấy sống tốt là được rồi.”Giọng nói của anh ta nghẹn ngào, vô cùng khó khăn, hai vai run lên, rõ ràng làđang khóc.Nhiều khán giả có thể cảm nhận rõ ràng nỗi đau của người đàn ông mạnh mẽnày, liền nhanh chóng hiến kế cho anh ta.【Anh Khải ngốc quá, bố giàu như vậy, sao không nhanh chóng nhận thân?】【Cộng một, vậy là không cần phải làm việc vất vả nữa rồi.】【Cộng 10086, không chỉ là vấn đề tiền bạc, quan trọng hơn là ba mươi nămrồi, anh không muốn gặp bố mình sao?】【Mọi người đừng có ham tiền, hãy thử đặt mình vào vị trí của Anh Khải.Người ta đã mất trí nhớ hơn ba mươi năm, chắc chắn là đã kết hôn sinh con, nếuvợ mới của bố anh ta biết ông ấy có gia đình trước đó, thì cuộc sống yên bìnhcủa họ sẽ bị hủy hoại.】【Đúng vậy, Anh Khải mới là người đàn ông tốt, không ham tiền, không ích kỷ,luôn nghĩ cho bố.】

An Như Cố khẽ liếc nhìn Anh Khải, trong lòng dấy lên vô vàn cảm xúc. Ánh

mắt cô dừng lại ở chiếc xe phía sau Anh Khải, trong khung hình livestream hiện

ra một phần đầu xe màu đen.

Chiếc xe có kiểu dáng đẹp, đường nét mềm mại, rõ ràng là một chiếc xe sang.

“Vừa nãy anh đang sửa chiếc xe màu đen kia à?”

“Đúng vậy!”

Anh Khải vừa sửa xe vừa nghe livestream, tiện tay tham gia bốc thăm may mắn,

không ngờ lại trúng thưởng.

Anh ta trợn tròn mắt, sững sờ: “… Không lẽ…?”

An Như Cố khẽ gật đầu, nói ra những gì mình vừa nhìn thấy: “Chiếc xe đó

đứng tên bố anh.”

Anh Khải: “???”

Khán giả trong phòng livestream: “???”

【Cái gì? Anh Khải đang sửa chiếc xe sang của người bố đã thất lạc nhiều năm

sao?】

【Trời ơi, “Tôi là thợ sửa xe, bố tôi lái xe sang”, đây là duyên phận gì vậy?】

【Tôi cũng có một chiếc giống y hệt, lúc mua là hơn hai triệu tệ, bố anh ta bị

mất trí nhớ, bây giờ lại giàu có như vậy…】

【Cứu mạng, theo motip phim truyền hình, bố anh ta chắc là gặp được tiểu thư

nhà giàu rồi nhỉ?】

【Ôi trời, ghen tị với bố anh ta quá, một tiểu thư nhà giàu ngã xuống, một tiểu

thư nhà giàu khác lại đến. Rõ ràng chỉ là một tên nghèo kiết xác, vậy mà chưa

bao giờ thiếu tiền tiêu.】

【Chỉ có mình tôi thấy chuyện này rất ghê tởm sao? Bố anh ta bỏ vợ bỏ con

hơn ba mươi năm, để người khác khổ sở tìm kiếm. Bản thân thì ôm vợ đẹp con

xinh, lại còn giàu có nữa, y như bộ phim “Tiết Nhân Quý và Vương Bảo

Xuyên”. Nói đi cũng phải nói lại, đây là tội trọng hôn đúng không?】

【Bạn không phải là người duy nhất đâu, đúng là rất ghê tởm. Nhưng bố anh ta

bị mất trí nhớ, không nhớ được vợ con, kết hôn với người khác cũng không thể

tính là phản bội Quan chủ.】

Anh Khải có làn da rám nắng, nhưng lúc này, sắc mặt anh ta trắng bệch thấy rõ,

môi mất hết huyết sắc.

Hồi nhỏ, cậu anh ta nghiện cờ bạc, nướng sạch tiền của ông ngoại, còn nợ một

đống nợ rồi bỏ trốn.

Mẹ anh ta không đành lòng nhìn ông ngoại già yếu bị chủ nợ đến đòi, nên đã

giúp trả nợ. Anh Khải cũng phải bỏ học từ sớm, làm việc vất vả nhiều năm mới

trả hết nợ, sau đó mở tiệm sửa chữa ô tô.

Nếu anh ta không thông minh, thì chỉ riêng số nợ cờ b.ạ.c đó cũng không trả

nổi, đừng nói đến việc có ngày hôm nay.

Nghe An Như Cố nói đến đây, anh ta đã hiểu ra mọi chuyện.

Bố anh ta không chỉ bị mất trí nhớ, mà còn trở nên giàu có. Một người mất trí

nhớ, đầu óc mơ mơ màng màng, thậm chí còn không thể tự chăm sóc bản thân,

đừng nói đến việc kiếm tiền.

Vậy tiền của ông ấy từ đâu ra?

Dù anh ta không muốn nghĩ đến khả năng này, nhưng cũng phải thừa nhận, hôn

nhân là cách thức dễ dàng nhất để thay đổi giai cấp.

Bố anh ta hồi trẻ rất đẹp trai, nếu không mẹ anh ta sẽ không yêu ông ấy. Sau khi

mất trí nhớ, có lẽ ông ấy cũng giống như trước đây, được tiểu thư nhà giàu để ý.

Ba mươi năm trôi qua, chắc chắn là ông ấy không chỉ kết hôn, mà con cái cũng

không nhỏ hơn anh ta là bao.

Cả người anh ta run lên như bị điện giật. Trong khoảnh khắc, anh ta thậm chí

còn không biết rốt cuộc là bố anh ta đã c.h.ế.t hay bố anh ta có gia đình mới, kết

quả nào mới tàn nhẫn hơn đối với những người đã chờ đợi ông ấy suốt bao năm

qua?

An Như Cố ngước đôi mắt trong veo lên, nhìn Anh Khải đang thất thần:

“Anh… muốn tìm ông ấy không?”

Anh Khải cười chua xót: “Nghe nói bố tôi bị mất trí nhớ, tôi rất lo lắng cho ông

ấy, nên muốn tìm ông ấy. Tuy ông ấy chỉ nuôi tôi vài năm, nhưng làm sao tôi có

thể nhẫn tâm nhìn ông ấy sống khổ sở ở bên ngoài được? Dù sao đó cũng là bố

tôi mà!

Nhưng ông ấy giàu có như vậy, giàu đến mức con trai phải sửa xe cho ông ấy,

tôi còn tìm ông ấy làm gì nữa?

Ông ấy sống tốt là được rồi.”

Giọng nói của anh ta nghẹn ngào, vô cùng khó khăn, hai vai run lên, rõ ràng là

đang khóc.

Nhiều khán giả có thể cảm nhận rõ ràng nỗi đau của người đàn ông mạnh mẽ

này, liền nhanh chóng hiến kế cho anh ta.

【Anh Khải ngốc quá, bố giàu như vậy, sao không nhanh chóng nhận thân?】

【Cộng một, vậy là không cần phải làm việc vất vả nữa rồi.】

【Cộng 10086, không chỉ là vấn đề tiền bạc, quan trọng hơn là ba mươi năm

rồi, anh không muốn gặp bố mình sao?】

【Mọi người đừng có ham tiền, hãy thử đặt mình vào vị trí của Anh Khải.

Người ta đã mất trí nhớ hơn ba mươi năm, chắc chắn là đã kết hôn sinh con, nếu

vợ mới của bố anh ta biết ông ấy có gia đình trước đó, thì cuộc sống yên bình

của họ sẽ bị hủy hoại.】

【Đúng vậy, Anh Khải mới là người đàn ông tốt, không ham tiền, không ích kỷ,

luôn nghĩ cho bố.】

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… An Như Cố khẽ liếc nhìn Anh Khải, trong lòng dấy lên vô vàn cảm xúc. Ánhmắt cô dừng lại ở chiếc xe phía sau Anh Khải, trong khung hình livestream hiệnra một phần đầu xe màu đen.Chiếc xe có kiểu dáng đẹp, đường nét mềm mại, rõ ràng là một chiếc xe sang.“Vừa nãy anh đang sửa chiếc xe màu đen kia à?”“Đúng vậy!”Anh Khải vừa sửa xe vừa nghe livestream, tiện tay tham gia bốc thăm may mắn,không ngờ lại trúng thưởng.Anh ta trợn tròn mắt, sững sờ: “… Không lẽ…?”An Như Cố khẽ gật đầu, nói ra những gì mình vừa nhìn thấy: “Chiếc xe đóđứng tên bố anh.”Anh Khải: “???”Khán giả trong phòng livestream: “???”【Cái gì? Anh Khải đang sửa chiếc xe sang của người bố đã thất lạc nhiều nămsao?】【Trời ơi, “Tôi là thợ sửa xe, bố tôi lái xe sang”, đây là duyên phận gì vậy?】【Tôi cũng có một chiếc giống y hệt, lúc mua là hơn hai triệu tệ, bố anh ta bịmất trí nhớ, bây giờ lại giàu có như vậy…】【Cứu mạng, theo motip phim truyền hình, bố anh ta chắc là gặp được tiểu thưnhà giàu rồi nhỉ?】【Ôi trời, ghen tị với bố anh ta quá, một tiểu thư nhà giàu ngã xuống, một tiểuthư nhà giàu khác lại đến. Rõ ràng chỉ là một tên nghèo kiết xác, vậy mà chưabao giờ thiếu tiền tiêu.】【Chỉ có mình tôi thấy chuyện này rất ghê tởm sao? Bố anh ta bỏ vợ bỏ conhơn ba mươi năm, để người khác khổ sở tìm kiếm. Bản thân thì ôm vợ đẹp conxinh, lại còn giàu có nữa, y như bộ phim “Tiết Nhân Quý và Vương BảoXuyên”. Nói đi cũng phải nói lại, đây là tội trọng hôn đúng không?】【Bạn không phải là người duy nhất đâu, đúng là rất ghê tởm. Nhưng bố anh tabị mất trí nhớ, không nhớ được vợ con, kết hôn với người khác cũng không thểtính là phản bội Quan chủ.】Anh Khải có làn da rám nắng, nhưng lúc này, sắc mặt anh ta trắng bệch thấy rõ,môi mất hết huyết sắc.Hồi nhỏ, cậu anh ta nghiện cờ bạc, nướng sạch tiền của ông ngoại, còn nợ mộtđống nợ rồi bỏ trốn.Mẹ anh ta không đành lòng nhìn ông ngoại già yếu bị chủ nợ đến đòi, nên đãgiúp trả nợ. Anh Khải cũng phải bỏ học từ sớm, làm việc vất vả nhiều năm mớitrả hết nợ, sau đó mở tiệm sửa chữa ô tô.Nếu anh ta không thông minh, thì chỉ riêng số nợ cờ b.ạ.c đó cũng không trảnổi, đừng nói đến việc có ngày hôm nay.Nghe An Như Cố nói đến đây, anh ta đã hiểu ra mọi chuyện.Bố anh ta không chỉ bị mất trí nhớ, mà còn trở nên giàu có. Một người mất trínhớ, đầu óc mơ mơ màng màng, thậm chí còn không thể tự chăm sóc bản thân,đừng nói đến việc kiếm tiền.Vậy tiền của ông ấy từ đâu ra?Dù anh ta không muốn nghĩ đến khả năng này, nhưng cũng phải thừa nhận, hônnhân là cách thức dễ dàng nhất để thay đổi giai cấp.Bố anh ta hồi trẻ rất đẹp trai, nếu không mẹ anh ta sẽ không yêu ông ấy. Sau khimất trí nhớ, có lẽ ông ấy cũng giống như trước đây, được tiểu thư nhà giàu để ý.Ba mươi năm trôi qua, chắc chắn là ông ấy không chỉ kết hôn, mà con cái cũngkhông nhỏ hơn anh ta là bao.Cả người anh ta run lên như bị điện giật. Trong khoảnh khắc, anh ta thậm chícòn không biết rốt cuộc là bố anh ta đã c.h.ế.t hay bố anh ta có gia đình mới, kếtquả nào mới tàn nhẫn hơn đối với những người đã chờ đợi ông ấy suốt bao nămqua?An Như Cố ngước đôi mắt trong veo lên, nhìn Anh Khải đang thất thần:“Anh… muốn tìm ông ấy không?”Anh Khải cười chua xót: “Nghe nói bố tôi bị mất trí nhớ, tôi rất lo lắng cho ôngấy, nên muốn tìm ông ấy. Tuy ông ấy chỉ nuôi tôi vài năm, nhưng làm sao tôi cóthể nhẫn tâm nhìn ông ấy sống khổ sở ở bên ngoài được? Dù sao đó cũng là bốtôi mà!Nhưng ông ấy giàu có như vậy, giàu đến mức con trai phải sửa xe cho ông ấy,tôi còn tìm ông ấy làm gì nữa?Ông ấy sống tốt là được rồi.”Giọng nói của anh ta nghẹn ngào, vô cùng khó khăn, hai vai run lên, rõ ràng làđang khóc.Nhiều khán giả có thể cảm nhận rõ ràng nỗi đau của người đàn ông mạnh mẽnày, liền nhanh chóng hiến kế cho anh ta.【Anh Khải ngốc quá, bố giàu như vậy, sao không nhanh chóng nhận thân?】【Cộng một, vậy là không cần phải làm việc vất vả nữa rồi.】【Cộng 10086, không chỉ là vấn đề tiền bạc, quan trọng hơn là ba mươi nămrồi, anh không muốn gặp bố mình sao?】【Mọi người đừng có ham tiền, hãy thử đặt mình vào vị trí của Anh Khải.Người ta đã mất trí nhớ hơn ba mươi năm, chắc chắn là đã kết hôn sinh con, nếuvợ mới của bố anh ta biết ông ấy có gia đình trước đó, thì cuộc sống yên bìnhcủa họ sẽ bị hủy hoại.】【Đúng vậy, Anh Khải mới là người đàn ông tốt, không ham tiền, không ích kỷ,luôn nghĩ cho bố.】

Chương 261: Chưa bao giờ quên yêu em