Cái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"…
Chương 292
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Người được chọn Bước Vào Khoa Học nhìn thấy bình luận này, ừ một tiếng: "Ởquê tôi hầu như không có trẻ con, cho nên lúc nhỏ tôi rất cô đơn, mỗi ngày chỉcó thể chơi với con ch.ó vàng ở nhà.Tôi nhìn thấy nó giống như nhìn thấy chính mình lúc trước, nhịn không đượcdạy dỗ nó, bảo nó phải học hành cho giỏi, sau này giống như tôi, thi đậu vàothành phố.Tôi học ngành khoa học tự nhiên, muốn nó có hứng thú với ngành này hơn mộtchút. Tôi bèn hỏi nó, có từng nghe nói đến Darwin, Franklin, Planck, Einsteinchưa?Tôi còn giảng giải phương trình E=mc² cho nó nghe, bởi vì phương trình này ẩnchứa chân lý của thế giới. Hơn nữa thuyết tương đối hẹp của ông đã thống nhấtcơ học Newton và điện động lực học Maxwell thành hai hệ thống. Tóm lại làmột nhà khoa học vô cùng lợi hại. *Tôi hy vọng nó đừng có suốt ngày chìm đắm trong trò chơi hỏi xem mình giốngngười hay là không giống người, mà nên cố gắng trở thành người như vậy."An Như Cố: "..."Khán giả trong phòng livestream: "..."【Đại sư, đừng niệm nữa, đừng niệm nữa, tôi sắp phát điên rồi!】【Người được chọn này thật sự là nhà nghiên cứu, chứ không phải giáo viênsao?】【Ha ha ha ha ha, thử đặt mình vào góc nhìn của con chồn vàng xem, bị épnghe nhà nghiên cứu vật lý nói về vật lý, đúng là bi thương mà.】Bước Vào Khoa Học nhìn thấy những bình luận chế nhạo mình, nhíu mày, thởdài: "Tôi cũng đâu biết nó là chồn vàng... Đại sư, rốt cuộc thì lần ban danh đócó thành công hay không?"An Như Cố trầm ngâm một lát, đột nhiên nhớ tới Tô Lai của Cục Quản Lý ĐặcBiệt. Nhà bọn họ thờ chính là hồ tiên, chắc hẳn là có chút đạo hạnh, biết đâu sẽquen biết con chồn vàng kia.Vì vậy cô ngẩng mắt lên, nói với micro: "Để tôi đi hỏi thăm một chút, mọingười chờ một lát."Nói xong, cô tắt micro, đi sang một bên, gọi điện thoại cho Lâm Vi Vũ, kể lạichuyện con chồn vàng tìm người ban danh.Lâm Vi Vũ sửng sốt: "Còn có chuyện này nữa hả? Người đó ở đâu, sinh ngàytháng năm bao nhiêu, để tôi hỏi Tô Lai giúp cô."An Như Cố nói thông tin mình đã tính toán được cho cô ấy, Lâm Vi Vũ liềncầm những thông tin này đi tìm Tô Lai.Tô Lai bày biện đồ cúng, bắt đầu mời hồ tiên. Rất lâu sau, một giọng nói khànkhàn như tiếng kéo ống bễ cũ vang lên bên tai anh ta.Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, Tô Lai lập tức truyền tin cho An NhưCố.Biết được nguyên nhân, An Như Cố: "..."Thì ra con chồn vàng kia và người được chọn lại có duyên nợ sâu đậm nhưvậy...An Như Cố quay trở lại phòng livestream, người được chọn Bước Vào KhoaHọc vẫn còn đang lo lắng chờ đợi.Ánh mắt cô khẽ động, giọng nói trong veo: "Tôi biết vì sao con chồn vàng kialại tìm anh ban danh rồi."Bước Vào Khoa Học ngẩn người: "Chẳng lẽ không phải tình cờ gặp tôi sao?"An Như Cố lắc đầu: "Tổ tiên nhà anh là thợ săn, đúng không?"Bước Vào Khoa Học mở to mắt, gật đầu lia lịa: "Quê tôi bốn bề đều là núi, dựanúi ăn núi dựa sông ăn sông, rất nhiều người trước đây đều là thợ săn, ông nộitôi cũng vậy. Sau này ba tôi đến thành phố làm công, hơn nữa địa phương lại cóquy định mới, cho nên không còn ai làm nghề săn b.ắ.n nữa. Tuy nhiên, trongnhà vẫn còn giữ lại một khẩu s.ú.n.g săn không có đạn.""Năm mươi năm trước, ông nội anh có từng gặp một con chồn vàng tìm ông ấyban danh không?"Bước Vào Khoa Học trừng to mắt, anh ta hoàn toàn không biết chuyện này, vộivàng cầm điện thoại đi về phía phòng khách: "Đại sư, cô đợi một lát, tôi đi hỏiông tôi."Phòng kháchÔng nội vừa hút thuốc, vừa chơi mạt chược với người trong thôn.Ông nội đánh ra một quân bài: "Ba vạn."Người bên cạnh lập tức úp bài xuống, vui mừng khôn xiết: "Hú! Ù rồi!"Ông nội trừng mắt nhìn ba người còn lại trên bàn mạt chược, ánh mắt tràn đầysự ghen tị: "Sao hôm nay vận may của mấy người tốt vậy? Cứ mỗi lần tôi đánhbài ra là mấy người lại ù."Mấy người kia cầm lấy tiền cược, cười hì hì nói: "Không phải do vận may củachúng tôi tốt, mà là do ông quá đen.""Cứ dâng tiền cho chúng tôi, muốn không ù cũng không được."Ông nội tức tối, trực tiếp đẩy bài: "Tôi không chơi nữa, mấy người chơi đi.""Bài nhỏ vậy thôi mà, ông chơi cả ngày mới thua có năm mươi tệ, đừng có keokiệt vậy chứ, chơi tiếp đi, chơi tiếp đi.""Đúng vậy, chúng tôi cũng đâu phải chưa từng thua tiền, chẳng phải là vẫn tiếptục chơi sao, sao ông keo kiệt vậy."Con cái của những người này đều đã an cư lạc nghiệp ở thành phố lớn, thườngxuyên gửi tiền về, cho nên bọn họ không cần phải làm ruộng nữa. Bởi vì quárảnh rỗi, nên bọn họ rủ nhau chơi mạt chược g.i.ế.c thời gian. Chơi cả ngàycũng chỉ thua được một ít tiền, nếu không thì người nhà cũng không cho bọn họchơi.
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Người được chọn Bước Vào Khoa Học nhìn thấy bình luận này, ừ một tiếng: "Ởquê tôi hầu như không có trẻ con, cho nên lúc nhỏ tôi rất cô đơn, mỗi ngày chỉcó thể chơi với con ch.ó vàng ở nhà.Tôi nhìn thấy nó giống như nhìn thấy chính mình lúc trước, nhịn không đượcdạy dỗ nó, bảo nó phải học hành cho giỏi, sau này giống như tôi, thi đậu vàothành phố.Tôi học ngành khoa học tự nhiên, muốn nó có hứng thú với ngành này hơn mộtchút. Tôi bèn hỏi nó, có từng nghe nói đến Darwin, Franklin, Planck, Einsteinchưa?Tôi còn giảng giải phương trình E=mc² cho nó nghe, bởi vì phương trình này ẩnchứa chân lý của thế giới. Hơn nữa thuyết tương đối hẹp của ông đã thống nhấtcơ học Newton và điện động lực học Maxwell thành hai hệ thống. Tóm lại làmột nhà khoa học vô cùng lợi hại. *Tôi hy vọng nó đừng có suốt ngày chìm đắm trong trò chơi hỏi xem mình giốngngười hay là không giống người, mà nên cố gắng trở thành người như vậy."An Như Cố: "..."Khán giả trong phòng livestream: "..."【Đại sư, đừng niệm nữa, đừng niệm nữa, tôi sắp phát điên rồi!】【Người được chọn này thật sự là nhà nghiên cứu, chứ không phải giáo viênsao?】【Ha ha ha ha ha, thử đặt mình vào góc nhìn của con chồn vàng xem, bị épnghe nhà nghiên cứu vật lý nói về vật lý, đúng là bi thương mà.】Bước Vào Khoa Học nhìn thấy những bình luận chế nhạo mình, nhíu mày, thởdài: "Tôi cũng đâu biết nó là chồn vàng... Đại sư, rốt cuộc thì lần ban danh đócó thành công hay không?"An Như Cố trầm ngâm một lát, đột nhiên nhớ tới Tô Lai của Cục Quản Lý ĐặcBiệt. Nhà bọn họ thờ chính là hồ tiên, chắc hẳn là có chút đạo hạnh, biết đâu sẽquen biết con chồn vàng kia.Vì vậy cô ngẩng mắt lên, nói với micro: "Để tôi đi hỏi thăm một chút, mọingười chờ một lát."Nói xong, cô tắt micro, đi sang một bên, gọi điện thoại cho Lâm Vi Vũ, kể lạichuyện con chồn vàng tìm người ban danh.Lâm Vi Vũ sửng sốt: "Còn có chuyện này nữa hả? Người đó ở đâu, sinh ngàytháng năm bao nhiêu, để tôi hỏi Tô Lai giúp cô."An Như Cố nói thông tin mình đã tính toán được cho cô ấy, Lâm Vi Vũ liềncầm những thông tin này đi tìm Tô Lai.Tô Lai bày biện đồ cúng, bắt đầu mời hồ tiên. Rất lâu sau, một giọng nói khànkhàn như tiếng kéo ống bễ cũ vang lên bên tai anh ta.Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, Tô Lai lập tức truyền tin cho An NhưCố.Biết được nguyên nhân, An Như Cố: "..."Thì ra con chồn vàng kia và người được chọn lại có duyên nợ sâu đậm nhưvậy...An Như Cố quay trở lại phòng livestream, người được chọn Bước Vào KhoaHọc vẫn còn đang lo lắng chờ đợi.Ánh mắt cô khẽ động, giọng nói trong veo: "Tôi biết vì sao con chồn vàng kialại tìm anh ban danh rồi."Bước Vào Khoa Học ngẩn người: "Chẳng lẽ không phải tình cờ gặp tôi sao?"An Như Cố lắc đầu: "Tổ tiên nhà anh là thợ săn, đúng không?"Bước Vào Khoa Học mở to mắt, gật đầu lia lịa: "Quê tôi bốn bề đều là núi, dựanúi ăn núi dựa sông ăn sông, rất nhiều người trước đây đều là thợ săn, ông nộitôi cũng vậy. Sau này ba tôi đến thành phố làm công, hơn nữa địa phương lại cóquy định mới, cho nên không còn ai làm nghề săn b.ắ.n nữa. Tuy nhiên, trongnhà vẫn còn giữ lại một khẩu s.ú.n.g săn không có đạn.""Năm mươi năm trước, ông nội anh có từng gặp một con chồn vàng tìm ông ấyban danh không?"Bước Vào Khoa Học trừng to mắt, anh ta hoàn toàn không biết chuyện này, vộivàng cầm điện thoại đi về phía phòng khách: "Đại sư, cô đợi một lát, tôi đi hỏiông tôi."Phòng kháchÔng nội vừa hút thuốc, vừa chơi mạt chược với người trong thôn.Ông nội đánh ra một quân bài: "Ba vạn."Người bên cạnh lập tức úp bài xuống, vui mừng khôn xiết: "Hú! Ù rồi!"Ông nội trừng mắt nhìn ba người còn lại trên bàn mạt chược, ánh mắt tràn đầysự ghen tị: "Sao hôm nay vận may của mấy người tốt vậy? Cứ mỗi lần tôi đánhbài ra là mấy người lại ù."Mấy người kia cầm lấy tiền cược, cười hì hì nói: "Không phải do vận may củachúng tôi tốt, mà là do ông quá đen.""Cứ dâng tiền cho chúng tôi, muốn không ù cũng không được."Ông nội tức tối, trực tiếp đẩy bài: "Tôi không chơi nữa, mấy người chơi đi.""Bài nhỏ vậy thôi mà, ông chơi cả ngày mới thua có năm mươi tệ, đừng có keokiệt vậy chứ, chơi tiếp đi, chơi tiếp đi.""Đúng vậy, chúng tôi cũng đâu phải chưa từng thua tiền, chẳng phải là vẫn tiếptục chơi sao, sao ông keo kiệt vậy."Con cái của những người này đều đã an cư lạc nghiệp ở thành phố lớn, thườngxuyên gửi tiền về, cho nên bọn họ không cần phải làm ruộng nữa. Bởi vì quárảnh rỗi, nên bọn họ rủ nhau chơi mạt chược g.i.ế.c thời gian. Chơi cả ngàycũng chỉ thua được một ít tiền, nếu không thì người nhà cũng không cho bọn họchơi.
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Người được chọn Bước Vào Khoa Học nhìn thấy bình luận này, ừ một tiếng: "Ởquê tôi hầu như không có trẻ con, cho nên lúc nhỏ tôi rất cô đơn, mỗi ngày chỉcó thể chơi với con ch.ó vàng ở nhà.Tôi nhìn thấy nó giống như nhìn thấy chính mình lúc trước, nhịn không đượcdạy dỗ nó, bảo nó phải học hành cho giỏi, sau này giống như tôi, thi đậu vàothành phố.Tôi học ngành khoa học tự nhiên, muốn nó có hứng thú với ngành này hơn mộtchút. Tôi bèn hỏi nó, có từng nghe nói đến Darwin, Franklin, Planck, Einsteinchưa?Tôi còn giảng giải phương trình E=mc² cho nó nghe, bởi vì phương trình này ẩnchứa chân lý của thế giới. Hơn nữa thuyết tương đối hẹp của ông đã thống nhấtcơ học Newton và điện động lực học Maxwell thành hai hệ thống. Tóm lại làmột nhà khoa học vô cùng lợi hại. *Tôi hy vọng nó đừng có suốt ngày chìm đắm trong trò chơi hỏi xem mình giốngngười hay là không giống người, mà nên cố gắng trở thành người như vậy."An Như Cố: "..."Khán giả trong phòng livestream: "..."【Đại sư, đừng niệm nữa, đừng niệm nữa, tôi sắp phát điên rồi!】【Người được chọn này thật sự là nhà nghiên cứu, chứ không phải giáo viênsao?】【Ha ha ha ha ha, thử đặt mình vào góc nhìn của con chồn vàng xem, bị épnghe nhà nghiên cứu vật lý nói về vật lý, đúng là bi thương mà.】Bước Vào Khoa Học nhìn thấy những bình luận chế nhạo mình, nhíu mày, thởdài: "Tôi cũng đâu biết nó là chồn vàng... Đại sư, rốt cuộc thì lần ban danh đócó thành công hay không?"An Như Cố trầm ngâm một lát, đột nhiên nhớ tới Tô Lai của Cục Quản Lý ĐặcBiệt. Nhà bọn họ thờ chính là hồ tiên, chắc hẳn là có chút đạo hạnh, biết đâu sẽquen biết con chồn vàng kia.Vì vậy cô ngẩng mắt lên, nói với micro: "Để tôi đi hỏi thăm một chút, mọingười chờ một lát."Nói xong, cô tắt micro, đi sang một bên, gọi điện thoại cho Lâm Vi Vũ, kể lạichuyện con chồn vàng tìm người ban danh.Lâm Vi Vũ sửng sốt: "Còn có chuyện này nữa hả? Người đó ở đâu, sinh ngàytháng năm bao nhiêu, để tôi hỏi Tô Lai giúp cô."An Như Cố nói thông tin mình đã tính toán được cho cô ấy, Lâm Vi Vũ liềncầm những thông tin này đi tìm Tô Lai.Tô Lai bày biện đồ cúng, bắt đầu mời hồ tiên. Rất lâu sau, một giọng nói khànkhàn như tiếng kéo ống bễ cũ vang lên bên tai anh ta.Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, Tô Lai lập tức truyền tin cho An NhưCố.Biết được nguyên nhân, An Như Cố: "..."Thì ra con chồn vàng kia và người được chọn lại có duyên nợ sâu đậm nhưvậy...An Như Cố quay trở lại phòng livestream, người được chọn Bước Vào KhoaHọc vẫn còn đang lo lắng chờ đợi.Ánh mắt cô khẽ động, giọng nói trong veo: "Tôi biết vì sao con chồn vàng kialại tìm anh ban danh rồi."Bước Vào Khoa Học ngẩn người: "Chẳng lẽ không phải tình cờ gặp tôi sao?"An Như Cố lắc đầu: "Tổ tiên nhà anh là thợ săn, đúng không?"Bước Vào Khoa Học mở to mắt, gật đầu lia lịa: "Quê tôi bốn bề đều là núi, dựanúi ăn núi dựa sông ăn sông, rất nhiều người trước đây đều là thợ săn, ông nộitôi cũng vậy. Sau này ba tôi đến thành phố làm công, hơn nữa địa phương lại cóquy định mới, cho nên không còn ai làm nghề săn b.ắ.n nữa. Tuy nhiên, trongnhà vẫn còn giữ lại một khẩu s.ú.n.g săn không có đạn.""Năm mươi năm trước, ông nội anh có từng gặp một con chồn vàng tìm ông ấyban danh không?"Bước Vào Khoa Học trừng to mắt, anh ta hoàn toàn không biết chuyện này, vộivàng cầm điện thoại đi về phía phòng khách: "Đại sư, cô đợi một lát, tôi đi hỏiông tôi."Phòng kháchÔng nội vừa hút thuốc, vừa chơi mạt chược với người trong thôn.Ông nội đánh ra một quân bài: "Ba vạn."Người bên cạnh lập tức úp bài xuống, vui mừng khôn xiết: "Hú! Ù rồi!"Ông nội trừng mắt nhìn ba người còn lại trên bàn mạt chược, ánh mắt tràn đầysự ghen tị: "Sao hôm nay vận may của mấy người tốt vậy? Cứ mỗi lần tôi đánhbài ra là mấy người lại ù."Mấy người kia cầm lấy tiền cược, cười hì hì nói: "Không phải do vận may củachúng tôi tốt, mà là do ông quá đen.""Cứ dâng tiền cho chúng tôi, muốn không ù cũng không được."Ông nội tức tối, trực tiếp đẩy bài: "Tôi không chơi nữa, mấy người chơi đi.""Bài nhỏ vậy thôi mà, ông chơi cả ngày mới thua có năm mươi tệ, đừng có keokiệt vậy chứ, chơi tiếp đi, chơi tiếp đi.""Đúng vậy, chúng tôi cũng đâu phải chưa từng thua tiền, chẳng phải là vẫn tiếptục chơi sao, sao ông keo kiệt vậy."Con cái của những người này đều đã an cư lạc nghiệp ở thành phố lớn, thườngxuyên gửi tiền về, cho nên bọn họ không cần phải làm ruộng nữa. Bởi vì quárảnh rỗi, nên bọn họ rủ nhau chơi mạt chược g.i.ế.c thời gian. Chơi cả ngàycũng chỉ thua được một ít tiền, nếu không thì người nhà cũng không cho bọn họchơi.