Hóa ra mẫu thân ta không phải mù bẩm sinh. Xuân Lan Các nuôi dưỡng bà từ năm mười bốn tuổi, dạy bà thơ ca, đàn hát, cầm kỳ thi họa, nhưng lại chẳng dạy lễ nghĩa, liêm sỉ. Rồi họ đ.â.m mù đôi mắt của bà, phủ lên đó tấm vải trắng, che đi đôi mắt trong khuôn mặt xinh đẹp như hoa phù dung. Họ biến bà thành một tấm biển sống mời chào chuyện phong nguyệt. Bà mềm yếu, nhu nhược, cam chịu, nếu may mắn đầu quân vào một gia đình tử tế cũng đỡ, nhưng số phận lại xô đẩy bà, như một chiếc lá nổi trôi giữa dòng đời đầy giông tố. Chính con người yếu đuối như bùn nát ấy lại mang thai ta ngoài ý muốn và bằng cách nào đó vẫn giữ được ta bên mình. Sau một trận đòn dữ dội, mụ tú bà còn chưa kịp cho bà uống thuốc phá thai thì Huyện thái gia đã chuộc bà ra khỏi Xuân Lan Các. Người đàn bà vốn chẳng bao giờ phản kháng ấy, ngày ngày âm thầm chịu đựng, thế mà lại có gan cầu xin Huyện thái gia chuộc mình. Nhưng Huyện thái gia không phải là người tốt. Ra khỏi hương phòng, hắn kể khắp nơi rằng Tiểu Thu Tiên ở…
Chương 3
Manh Ngư Lạc Du - Sập Cao Tiểu ThưTác giả: Sập Cao Tiểu ThưTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Nữ CườngHóa ra mẫu thân ta không phải mù bẩm sinh. Xuân Lan Các nuôi dưỡng bà từ năm mười bốn tuổi, dạy bà thơ ca, đàn hát, cầm kỳ thi họa, nhưng lại chẳng dạy lễ nghĩa, liêm sỉ. Rồi họ đ.â.m mù đôi mắt của bà, phủ lên đó tấm vải trắng, che đi đôi mắt trong khuôn mặt xinh đẹp như hoa phù dung. Họ biến bà thành một tấm biển sống mời chào chuyện phong nguyệt. Bà mềm yếu, nhu nhược, cam chịu, nếu may mắn đầu quân vào một gia đình tử tế cũng đỡ, nhưng số phận lại xô đẩy bà, như một chiếc lá nổi trôi giữa dòng đời đầy giông tố. Chính con người yếu đuối như bùn nát ấy lại mang thai ta ngoài ý muốn và bằng cách nào đó vẫn giữ được ta bên mình. Sau một trận đòn dữ dội, mụ tú bà còn chưa kịp cho bà uống thuốc phá thai thì Huyện thái gia đã chuộc bà ra khỏi Xuân Lan Các. Người đàn bà vốn chẳng bao giờ phản kháng ấy, ngày ngày âm thầm chịu đựng, thế mà lại có gan cầu xin Huyện thái gia chuộc mình. Nhưng Huyện thái gia không phải là người tốt. Ra khỏi hương phòng, hắn kể khắp nơi rằng Tiểu Thu Tiên ở… Dù không thấy được gì, nhưng ta thông minh trời phú, chuyện phong trần vừa học đã hiểu, sáu tài nghệ của lầu xanh chẳng có gì làm khó được ta.Điều khiến bà ta càng hài lòng hơn nữa là, ta khác với những nữ tử khác.Dường như ngay từ khi sinh ra, ta đã chẳng có chút liêm sỉ nào.Sinh ra đã thuộc về Xuân Lan Các.Tiếng tăm của ta dần lan rộng, nhiều người đều biết ở Xuân Lan Các có một tiểu mỹ nhân mù, dù tuổi còn non nhưng dung mạo đã lộ rõ nét yêu kiều.Tính tình ngoan ngoãn, đến mức khiến người ta thương cảm vô cùng.Ta chưa từng một lần trái lời mụ tú bà, câu bà ta hay nói nhất với những cô gái khác trong Xuân Lan Các là phải ngoan ngoãn như ta.Tú bà rất cẩn thận, ai nấy đều nghĩ rằng ta giống như một con cừu non chờ bị làm thịt.Nhưng dường như bà ta vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.Thật nực cười, mụ tú bà vốn là phụ nữ, chuyên hành hạ những phụ nữ khác, mắng nhiếc rằng họ chẳng có chút liêm sỉ, nhưng lại chẳng dám tin rằng thật sự có người phụ nữ không có liêm sỉ.Với một kẻ như ta, kẻ tựa như măng non mọc lên giữa Xuân Lan Các, bà ta vẫn giữ một chút nghi ngờ.Bà ta không tin ta.Ngày tháng chẳng ngắn chẳng dài, chớp mắt đã trôi qua.Suốt năm năm, mụ tú bà vẫn thử thách ta, bắt ta làm những việc nhục nhã tột cùng.Bà ta để ta khoác lên người một tấm lụa mỏng như cánh ve, múa sau bức bình phong trước bao người. Ngay khoảnh khắc tấm bình phong đổ xuống, bà ta chăm chú quan sát xem trên mặt ta có lộ vẻ bối rối hay không.Ta biết, ta đều biết cả.Vậy nên, nụ cười trên môi ta chưa bao giờ tắt, ngay cả khi thân thể trần trụi như không hề có thứ gì che đậy, ta vẫn mềm mại như một nụ hoa đẫm sương khẽ lay trong gió.Ánh mắt của bà ta thường dừng lại trên mặt ta rất lâu.Có lẽ bà ta rất hài lòng, nên thường gửi tới cho ta một hộp trang sức vào buổi tối.Bà ta cũng để ta hầu hạ khi các cô nương hạng nhất tiếp khách, cho ta bưng khay đứng ngoài cửa hương phòng, chờ lệnh bất cứ lúc nào, dù ta chỉ là một cô gái mù vướng chân vướng tay.Bà ta vỗ vào mặt ta, giả vờ dịu dàng: “Các cô nương đều mệt mỏi lắm rồi, Nhạn Châu à, ở đây không nuôi kẻ vô dụng đâu.”Ta chỉ cúi mắt, nhẹ nhàng đáp: “Vâng.”Mặc cho tiếng động bên trong có nhơ nhớp đến mức nào, dù là một cô gái chưa từng trải qua chuyện ấy, nhưng khi nghe thấy cũng phải mặt đỏ tim đập, còn ta vẫn như một con búp bê sứ tinh xảo, không hề lay động.Bà ta cười khoái trá, rồi lấy chiếc khăn tay đẫm mùi phấn son đập mạnh vào mặt ta trước khi quay đi.Những hành động ấy của mụ tú bà khiến các cô gái trong lầu xanh chú ý đến ta nhiều hơn.Có những ánh mắt rõ ràng và cả những ánh mắt kín đáo, luôn dõi theo ta.Nhưng ta chưa bao giờ để tâm, ta chỉ làm những gì cần làm.Chẳng bao lâu sau, ta nhận ra có ai đó đã động vào chiếc túi thêu hình con cá dưới gối của ta.Ta ngồi bên mép giường, vuốt ve từng mũi chỉ thô kệch trên túi, hình như thêu vài bông hoa.Đây không phải là túi của ta.Sau một lúc lâu, ngón tay ta khẽ động.Ta giả vờ như không biết gì, rồi lại nhét chiếc túi trở lại dưới gối.Cởi áo, đắp chăn, nằm ngửa mà ngủ.Cả đêm, ta mở mắt trừng trừng.…Cô nương hạng nhất có ba loại.Loại thứ nhất là hoa khôi, chỉ chọn một người.Loại thứ hai là hoa tiên, chọn hai người.Loại thứ ba là hoa yêu, chọn ba người.Liễu Nhứ cô nương không mắc phải bệnh phong lưu, nhưng lại nhiễm bệnh đậu mùa, vừa rồi đã bị khiêng ra ngoài, bỏ trống vị trí hoa yêu.Các cô nương trong lầu xanh bắt đầu đấu đá lẫn nhau, bởi được làm hoa yêu nghĩa là địa vị tăng lên, có thể chọn khách, do đó việc tranh giành rất quyết liệt. Người có triển vọng nhất là Phấn Đào cô nương và Thúy Hạnh cô nương.Nghe nói Phấn Đào có tên như vậy vì làn da trắng mịn như trái đào, nàng hồn nhiên đáng yêu.Thúy Hạnh thì thanh tú mảnh mai, mang nét đẹp yếu ớt như Tây Thi.Vốn dĩ mụ tú bà đã quyết định chọn Thúy Hạnh, nhưng không ngờ hôm sau lại có tin đồn rằng nàng mắc bệnh hoa liễu, trên mặt xuất hiện nhiều vết mẩn đỏ, m.á.u chảy ròng ròng.Thậm chí đêm trước nàng còn tặng cho mụ tú bà một bộ y phục và khăn thêu mới, khiến bà ta kinh hãi, uống liền mấy thang thuốc, rồi đốt hết mọi đồ vật mà Thúy Hạnh tặng cùng tất cả những thứ trong phòng nàng thành tro. Bà ta còn bắt nàng uống một bụng thuốc độc.Thúy Hạnh trước khi chec vẫn rên rỉ rằng mình không bị bệnh.Cuối cùng, Phấn Đào được chọn làm hoa yêu.
Manh Ngư Lạc Du - Sập Cao Tiểu ThưTác giả: Sập Cao Tiểu ThưTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Nữ CườngHóa ra mẫu thân ta không phải mù bẩm sinh. Xuân Lan Các nuôi dưỡng bà từ năm mười bốn tuổi, dạy bà thơ ca, đàn hát, cầm kỳ thi họa, nhưng lại chẳng dạy lễ nghĩa, liêm sỉ. Rồi họ đ.â.m mù đôi mắt của bà, phủ lên đó tấm vải trắng, che đi đôi mắt trong khuôn mặt xinh đẹp như hoa phù dung. Họ biến bà thành một tấm biển sống mời chào chuyện phong nguyệt. Bà mềm yếu, nhu nhược, cam chịu, nếu may mắn đầu quân vào một gia đình tử tế cũng đỡ, nhưng số phận lại xô đẩy bà, như một chiếc lá nổi trôi giữa dòng đời đầy giông tố. Chính con người yếu đuối như bùn nát ấy lại mang thai ta ngoài ý muốn và bằng cách nào đó vẫn giữ được ta bên mình. Sau một trận đòn dữ dội, mụ tú bà còn chưa kịp cho bà uống thuốc phá thai thì Huyện thái gia đã chuộc bà ra khỏi Xuân Lan Các. Người đàn bà vốn chẳng bao giờ phản kháng ấy, ngày ngày âm thầm chịu đựng, thế mà lại có gan cầu xin Huyện thái gia chuộc mình. Nhưng Huyện thái gia không phải là người tốt. Ra khỏi hương phòng, hắn kể khắp nơi rằng Tiểu Thu Tiên ở… Dù không thấy được gì, nhưng ta thông minh trời phú, chuyện phong trần vừa học đã hiểu, sáu tài nghệ của lầu xanh chẳng có gì làm khó được ta.Điều khiến bà ta càng hài lòng hơn nữa là, ta khác với những nữ tử khác.Dường như ngay từ khi sinh ra, ta đã chẳng có chút liêm sỉ nào.Sinh ra đã thuộc về Xuân Lan Các.Tiếng tăm của ta dần lan rộng, nhiều người đều biết ở Xuân Lan Các có một tiểu mỹ nhân mù, dù tuổi còn non nhưng dung mạo đã lộ rõ nét yêu kiều.Tính tình ngoan ngoãn, đến mức khiến người ta thương cảm vô cùng.Ta chưa từng một lần trái lời mụ tú bà, câu bà ta hay nói nhất với những cô gái khác trong Xuân Lan Các là phải ngoan ngoãn như ta.Tú bà rất cẩn thận, ai nấy đều nghĩ rằng ta giống như một con cừu non chờ bị làm thịt.Nhưng dường như bà ta vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.Thật nực cười, mụ tú bà vốn là phụ nữ, chuyên hành hạ những phụ nữ khác, mắng nhiếc rằng họ chẳng có chút liêm sỉ, nhưng lại chẳng dám tin rằng thật sự có người phụ nữ không có liêm sỉ.Với một kẻ như ta, kẻ tựa như măng non mọc lên giữa Xuân Lan Các, bà ta vẫn giữ một chút nghi ngờ.Bà ta không tin ta.Ngày tháng chẳng ngắn chẳng dài, chớp mắt đã trôi qua.Suốt năm năm, mụ tú bà vẫn thử thách ta, bắt ta làm những việc nhục nhã tột cùng.Bà ta để ta khoác lên người một tấm lụa mỏng như cánh ve, múa sau bức bình phong trước bao người. Ngay khoảnh khắc tấm bình phong đổ xuống, bà ta chăm chú quan sát xem trên mặt ta có lộ vẻ bối rối hay không.Ta biết, ta đều biết cả.Vậy nên, nụ cười trên môi ta chưa bao giờ tắt, ngay cả khi thân thể trần trụi như không hề có thứ gì che đậy, ta vẫn mềm mại như một nụ hoa đẫm sương khẽ lay trong gió.Ánh mắt của bà ta thường dừng lại trên mặt ta rất lâu.Có lẽ bà ta rất hài lòng, nên thường gửi tới cho ta một hộp trang sức vào buổi tối.Bà ta cũng để ta hầu hạ khi các cô nương hạng nhất tiếp khách, cho ta bưng khay đứng ngoài cửa hương phòng, chờ lệnh bất cứ lúc nào, dù ta chỉ là một cô gái mù vướng chân vướng tay.Bà ta vỗ vào mặt ta, giả vờ dịu dàng: “Các cô nương đều mệt mỏi lắm rồi, Nhạn Châu à, ở đây không nuôi kẻ vô dụng đâu.”Ta chỉ cúi mắt, nhẹ nhàng đáp: “Vâng.”Mặc cho tiếng động bên trong có nhơ nhớp đến mức nào, dù là một cô gái chưa từng trải qua chuyện ấy, nhưng khi nghe thấy cũng phải mặt đỏ tim đập, còn ta vẫn như một con búp bê sứ tinh xảo, không hề lay động.Bà ta cười khoái trá, rồi lấy chiếc khăn tay đẫm mùi phấn son đập mạnh vào mặt ta trước khi quay đi.Những hành động ấy của mụ tú bà khiến các cô gái trong lầu xanh chú ý đến ta nhiều hơn.Có những ánh mắt rõ ràng và cả những ánh mắt kín đáo, luôn dõi theo ta.Nhưng ta chưa bao giờ để tâm, ta chỉ làm những gì cần làm.Chẳng bao lâu sau, ta nhận ra có ai đó đã động vào chiếc túi thêu hình con cá dưới gối của ta.Ta ngồi bên mép giường, vuốt ve từng mũi chỉ thô kệch trên túi, hình như thêu vài bông hoa.Đây không phải là túi của ta.Sau một lúc lâu, ngón tay ta khẽ động.Ta giả vờ như không biết gì, rồi lại nhét chiếc túi trở lại dưới gối.Cởi áo, đắp chăn, nằm ngửa mà ngủ.Cả đêm, ta mở mắt trừng trừng.…Cô nương hạng nhất có ba loại.Loại thứ nhất là hoa khôi, chỉ chọn một người.Loại thứ hai là hoa tiên, chọn hai người.Loại thứ ba là hoa yêu, chọn ba người.Liễu Nhứ cô nương không mắc phải bệnh phong lưu, nhưng lại nhiễm bệnh đậu mùa, vừa rồi đã bị khiêng ra ngoài, bỏ trống vị trí hoa yêu.Các cô nương trong lầu xanh bắt đầu đấu đá lẫn nhau, bởi được làm hoa yêu nghĩa là địa vị tăng lên, có thể chọn khách, do đó việc tranh giành rất quyết liệt. Người có triển vọng nhất là Phấn Đào cô nương và Thúy Hạnh cô nương.Nghe nói Phấn Đào có tên như vậy vì làn da trắng mịn như trái đào, nàng hồn nhiên đáng yêu.Thúy Hạnh thì thanh tú mảnh mai, mang nét đẹp yếu ớt như Tây Thi.Vốn dĩ mụ tú bà đã quyết định chọn Thúy Hạnh, nhưng không ngờ hôm sau lại có tin đồn rằng nàng mắc bệnh hoa liễu, trên mặt xuất hiện nhiều vết mẩn đỏ, m.á.u chảy ròng ròng.Thậm chí đêm trước nàng còn tặng cho mụ tú bà một bộ y phục và khăn thêu mới, khiến bà ta kinh hãi, uống liền mấy thang thuốc, rồi đốt hết mọi đồ vật mà Thúy Hạnh tặng cùng tất cả những thứ trong phòng nàng thành tro. Bà ta còn bắt nàng uống một bụng thuốc độc.Thúy Hạnh trước khi chec vẫn rên rỉ rằng mình không bị bệnh.Cuối cùng, Phấn Đào được chọn làm hoa yêu.
Manh Ngư Lạc Du - Sập Cao Tiểu ThưTác giả: Sập Cao Tiểu ThưTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Nữ CườngHóa ra mẫu thân ta không phải mù bẩm sinh. Xuân Lan Các nuôi dưỡng bà từ năm mười bốn tuổi, dạy bà thơ ca, đàn hát, cầm kỳ thi họa, nhưng lại chẳng dạy lễ nghĩa, liêm sỉ. Rồi họ đ.â.m mù đôi mắt của bà, phủ lên đó tấm vải trắng, che đi đôi mắt trong khuôn mặt xinh đẹp như hoa phù dung. Họ biến bà thành một tấm biển sống mời chào chuyện phong nguyệt. Bà mềm yếu, nhu nhược, cam chịu, nếu may mắn đầu quân vào một gia đình tử tế cũng đỡ, nhưng số phận lại xô đẩy bà, như một chiếc lá nổi trôi giữa dòng đời đầy giông tố. Chính con người yếu đuối như bùn nát ấy lại mang thai ta ngoài ý muốn và bằng cách nào đó vẫn giữ được ta bên mình. Sau một trận đòn dữ dội, mụ tú bà còn chưa kịp cho bà uống thuốc phá thai thì Huyện thái gia đã chuộc bà ra khỏi Xuân Lan Các. Người đàn bà vốn chẳng bao giờ phản kháng ấy, ngày ngày âm thầm chịu đựng, thế mà lại có gan cầu xin Huyện thái gia chuộc mình. Nhưng Huyện thái gia không phải là người tốt. Ra khỏi hương phòng, hắn kể khắp nơi rằng Tiểu Thu Tiên ở… Dù không thấy được gì, nhưng ta thông minh trời phú, chuyện phong trần vừa học đã hiểu, sáu tài nghệ của lầu xanh chẳng có gì làm khó được ta.Điều khiến bà ta càng hài lòng hơn nữa là, ta khác với những nữ tử khác.Dường như ngay từ khi sinh ra, ta đã chẳng có chút liêm sỉ nào.Sinh ra đã thuộc về Xuân Lan Các.Tiếng tăm của ta dần lan rộng, nhiều người đều biết ở Xuân Lan Các có một tiểu mỹ nhân mù, dù tuổi còn non nhưng dung mạo đã lộ rõ nét yêu kiều.Tính tình ngoan ngoãn, đến mức khiến người ta thương cảm vô cùng.Ta chưa từng một lần trái lời mụ tú bà, câu bà ta hay nói nhất với những cô gái khác trong Xuân Lan Các là phải ngoan ngoãn như ta.Tú bà rất cẩn thận, ai nấy đều nghĩ rằng ta giống như một con cừu non chờ bị làm thịt.Nhưng dường như bà ta vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.Thật nực cười, mụ tú bà vốn là phụ nữ, chuyên hành hạ những phụ nữ khác, mắng nhiếc rằng họ chẳng có chút liêm sỉ, nhưng lại chẳng dám tin rằng thật sự có người phụ nữ không có liêm sỉ.Với một kẻ như ta, kẻ tựa như măng non mọc lên giữa Xuân Lan Các, bà ta vẫn giữ một chút nghi ngờ.Bà ta không tin ta.Ngày tháng chẳng ngắn chẳng dài, chớp mắt đã trôi qua.Suốt năm năm, mụ tú bà vẫn thử thách ta, bắt ta làm những việc nhục nhã tột cùng.Bà ta để ta khoác lên người một tấm lụa mỏng như cánh ve, múa sau bức bình phong trước bao người. Ngay khoảnh khắc tấm bình phong đổ xuống, bà ta chăm chú quan sát xem trên mặt ta có lộ vẻ bối rối hay không.Ta biết, ta đều biết cả.Vậy nên, nụ cười trên môi ta chưa bao giờ tắt, ngay cả khi thân thể trần trụi như không hề có thứ gì che đậy, ta vẫn mềm mại như một nụ hoa đẫm sương khẽ lay trong gió.Ánh mắt của bà ta thường dừng lại trên mặt ta rất lâu.Có lẽ bà ta rất hài lòng, nên thường gửi tới cho ta một hộp trang sức vào buổi tối.Bà ta cũng để ta hầu hạ khi các cô nương hạng nhất tiếp khách, cho ta bưng khay đứng ngoài cửa hương phòng, chờ lệnh bất cứ lúc nào, dù ta chỉ là một cô gái mù vướng chân vướng tay.Bà ta vỗ vào mặt ta, giả vờ dịu dàng: “Các cô nương đều mệt mỏi lắm rồi, Nhạn Châu à, ở đây không nuôi kẻ vô dụng đâu.”Ta chỉ cúi mắt, nhẹ nhàng đáp: “Vâng.”Mặc cho tiếng động bên trong có nhơ nhớp đến mức nào, dù là một cô gái chưa từng trải qua chuyện ấy, nhưng khi nghe thấy cũng phải mặt đỏ tim đập, còn ta vẫn như một con búp bê sứ tinh xảo, không hề lay động.Bà ta cười khoái trá, rồi lấy chiếc khăn tay đẫm mùi phấn son đập mạnh vào mặt ta trước khi quay đi.Những hành động ấy của mụ tú bà khiến các cô gái trong lầu xanh chú ý đến ta nhiều hơn.Có những ánh mắt rõ ràng và cả những ánh mắt kín đáo, luôn dõi theo ta.Nhưng ta chưa bao giờ để tâm, ta chỉ làm những gì cần làm.Chẳng bao lâu sau, ta nhận ra có ai đó đã động vào chiếc túi thêu hình con cá dưới gối của ta.Ta ngồi bên mép giường, vuốt ve từng mũi chỉ thô kệch trên túi, hình như thêu vài bông hoa.Đây không phải là túi của ta.Sau một lúc lâu, ngón tay ta khẽ động.Ta giả vờ như không biết gì, rồi lại nhét chiếc túi trở lại dưới gối.Cởi áo, đắp chăn, nằm ngửa mà ngủ.Cả đêm, ta mở mắt trừng trừng.…Cô nương hạng nhất có ba loại.Loại thứ nhất là hoa khôi, chỉ chọn một người.Loại thứ hai là hoa tiên, chọn hai người.Loại thứ ba là hoa yêu, chọn ba người.Liễu Nhứ cô nương không mắc phải bệnh phong lưu, nhưng lại nhiễm bệnh đậu mùa, vừa rồi đã bị khiêng ra ngoài, bỏ trống vị trí hoa yêu.Các cô nương trong lầu xanh bắt đầu đấu đá lẫn nhau, bởi được làm hoa yêu nghĩa là địa vị tăng lên, có thể chọn khách, do đó việc tranh giành rất quyết liệt. Người có triển vọng nhất là Phấn Đào cô nương và Thúy Hạnh cô nương.Nghe nói Phấn Đào có tên như vậy vì làn da trắng mịn như trái đào, nàng hồn nhiên đáng yêu.Thúy Hạnh thì thanh tú mảnh mai, mang nét đẹp yếu ớt như Tây Thi.Vốn dĩ mụ tú bà đã quyết định chọn Thúy Hạnh, nhưng không ngờ hôm sau lại có tin đồn rằng nàng mắc bệnh hoa liễu, trên mặt xuất hiện nhiều vết mẩn đỏ, m.á.u chảy ròng ròng.Thậm chí đêm trước nàng còn tặng cho mụ tú bà một bộ y phục và khăn thêu mới, khiến bà ta kinh hãi, uống liền mấy thang thuốc, rồi đốt hết mọi đồ vật mà Thúy Hạnh tặng cùng tất cả những thứ trong phòng nàng thành tro. Bà ta còn bắt nàng uống một bụng thuốc độc.Thúy Hạnh trước khi chec vẫn rên rỉ rằng mình không bị bệnh.Cuối cùng, Phấn Đào được chọn làm hoa yêu.