Hóa ra mẫu thân ta không phải mù bẩm sinh. Xuân Lan Các nuôi dưỡng bà từ năm mười bốn tuổi, dạy bà thơ ca, đàn hát, cầm kỳ thi họa, nhưng lại chẳng dạy lễ nghĩa, liêm sỉ. Rồi họ đ.â.m mù đôi mắt của bà, phủ lên đó tấm vải trắng, che đi đôi mắt trong khuôn mặt xinh đẹp như hoa phù dung. Họ biến bà thành một tấm biển sống mời chào chuyện phong nguyệt. Bà mềm yếu, nhu nhược, cam chịu, nếu may mắn đầu quân vào một gia đình tử tế cũng đỡ, nhưng số phận lại xô đẩy bà, như một chiếc lá nổi trôi giữa dòng đời đầy giông tố. Chính con người yếu đuối như bùn nát ấy lại mang thai ta ngoài ý muốn và bằng cách nào đó vẫn giữ được ta bên mình. Sau một trận đòn dữ dội, mụ tú bà còn chưa kịp cho bà uống thuốc phá thai thì Huyện thái gia đã chuộc bà ra khỏi Xuân Lan Các. Người đàn bà vốn chẳng bao giờ phản kháng ấy, ngày ngày âm thầm chịu đựng, thế mà lại có gan cầu xin Huyện thái gia chuộc mình. Nhưng Huyện thái gia không phải là người tốt. Ra khỏi hương phòng, hắn kể khắp nơi rằng Tiểu Thu Tiên ở…
Chương 9
Manh Ngư Lạc Du - Sập Cao Tiểu ThưTác giả: Sập Cao Tiểu ThưTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Nữ CườngHóa ra mẫu thân ta không phải mù bẩm sinh. Xuân Lan Các nuôi dưỡng bà từ năm mười bốn tuổi, dạy bà thơ ca, đàn hát, cầm kỳ thi họa, nhưng lại chẳng dạy lễ nghĩa, liêm sỉ. Rồi họ đ.â.m mù đôi mắt của bà, phủ lên đó tấm vải trắng, che đi đôi mắt trong khuôn mặt xinh đẹp như hoa phù dung. Họ biến bà thành một tấm biển sống mời chào chuyện phong nguyệt. Bà mềm yếu, nhu nhược, cam chịu, nếu may mắn đầu quân vào một gia đình tử tế cũng đỡ, nhưng số phận lại xô đẩy bà, như một chiếc lá nổi trôi giữa dòng đời đầy giông tố. Chính con người yếu đuối như bùn nát ấy lại mang thai ta ngoài ý muốn và bằng cách nào đó vẫn giữ được ta bên mình. Sau một trận đòn dữ dội, mụ tú bà còn chưa kịp cho bà uống thuốc phá thai thì Huyện thái gia đã chuộc bà ra khỏi Xuân Lan Các. Người đàn bà vốn chẳng bao giờ phản kháng ấy, ngày ngày âm thầm chịu đựng, thế mà lại có gan cầu xin Huyện thái gia chuộc mình. Nhưng Huyện thái gia không phải là người tốt. Ra khỏi hương phòng, hắn kể khắp nơi rằng Tiểu Thu Tiên ở… Ta cảm nhận được nhiệt độ của m.á.u trong lòng bàn tay mình.Như một con ác quỷ, ta thì thầm bên tai bà ta: "Ngươi có la hét thế nào cũng vô ích thôi, hôm nay các cô nương đều tụ tập với khách dưới lầu rồi. Bọn họ từ lâu đã chỉ nghe lời ta."Ta ngồi lên người bà ta, dùng d.a.o nhỏ chọc vào cổ bà ta, cười điên dại: "Cũng là phụ nữ cả, ma ma à, nhưng ngươi thật là thông minh, ngươi nghĩ ra cách nào mà chế ra được loại kỹ nữ mù thời thượng như vậy?"Phụ nữ vốn đã khổ, vậy mà ngươi còn không quên làm cho họ khổ thêm.Mụ tú bà nói bà ta không phải là người đầu tiên làm vậy.Bà ta chỉ là bị lòng tham làm mờ mắt.Bà ta hít thở đầy hoảng loạn: "Tha cho ta, Nhạn Châu, tha cho ta!"Ta thở dài, rồi dùng d.a.o đ.â.m xuyên qua mu bàn tay bà ta: "Đôi tay này của ma ma nhuốm quá nhiều m.á.u rồi, thực ra ta rất thích những kẻ tàn nhẫn.""Vậy nên, ma ma à, hãy giao đôi tay này cho Nhạn Châu, được không?"...Mụ tú bà trở thành một kẻ câm lặng, không còn hình người.Ta trao lại khế ước bán thân cho các cô gái trong Xuân Lan Các, để họ rời đi. Ai có thể đi thì đi, tranh thủ trời chưa sáng mà rời khỏi huyện Vân Cư này.Nhưng cuối cùng vẫn có hơn mười kỹ nữ mù ở lại.Họ suy nghĩ một lúc, rồi nói với ta rằng họ sẽ không đi, không còn nơi nào để đi nữa.Họ nói rằng hãy để mụ tú bà lại cho họ.Họ bảo sẽ cho ta ba ngày.Bất kể ta muốn làm gì, họ sẽ cho ta ba ngày.Khi ta tìm thấy Lan Tâm, ta bảo nàng dùng cái thai trong bụng để ép buộc, cầu xin Huyện thái gia qua đêm ở chỗ nàng.Đêm khuya ẩm ướt, ta và Lan Tâm hợp lực, đưa người đàn ông đang ngủ say trên giường vào phòng kín.Thực ra, ngày Lan Tâm rời Xuân Lan Các, ta đã nói với nàng rằng có một cách để nàng giả như bị sảy thai.Nhưng bây giờ, ta nói cho nàng biết, trên đời này không hề có cách đó.Và đứa con trong bụng nàng không phải là giả, sớm muộn gì nó cũng sẽ chec.Lan Tâm sợ hãi đến tột cùng.Nàng chỉ có thể nghe theo lời ta, hoàn toàn tùy ta định đoạt.Khi Huyện thái gia tỉnh dậy, ông ta sợ hãi đến mức tiểu tiện ngay tại chỗ, nhìn ta với khuôn mặt lộ rõ hoảng loạn, lời nói lắp bắp. Ta mất hết kiên nhẫn, quyết định giải thích cho ông ta sớm hơn. Ta mỉm cười, nhìn thẳng vào ông ta: "Phụ thân à~"Phụ thân.Phụ thân của ta.Lan Tâm thoáng sững người, nàng định nói gì đó nhưng rất nhanh lại im lặng.Lúc này, hẳn Huyện thái gia cũng đã nhớ ra, vừa đe dọa vừa cầu xin: "Ngươi, ngươi là đứa con bất hiếu... Ta là phụ thân ngươi! Ngươi sẽ bị trời phạt đấy... Con ngoan, ta sai rồi, là phụ thân sai rồi! Con tên... con tên là gì, mau thả phụ thân ra..."Tên là gì ư?Tiếng mẫu thân ta hát ru bỗng vang lên bên tai."Đi về phía tây ba trăm bảy mươi dặm, có ngọn núi tên là Lạc Du. Nước đào từ đó chảy ra, xuôi về phía tây rồi đổ vào đầm Tắc, nơi đầy những khối ngọc trắng..."Mẫu thân đặt tên cho ta là Lạc Du.Hai chữ Lạc Du ấy ẩn chứa không biết bao nhiêu kỳ vọng của bà.Nhưng ngươi lại hỏi ta tên gì?Thật là mỉa mai đến cực điểm, nụ cười trên môi ta càng lúc càng sâu.Đàn ông sinh ra đã yếu đuối hơn phụ nữ.Ta chỉ dùng một vài cách tra tấn mà ta từng chứng kiến ở Xuân Lan Các, những cách thường được áp dụng lên các cô gái, vậy mà nỗi sợ hãi tột cùng đã khiến Huyện thái gia khóc lóc thảm thương, van xin như một con chó, cuối cùng cũng giao ra một cuốn sổ danh sách.Trong cuốn sổ đó, ghi lại toàn bộ những quan lớn mà hắn đã dùng mẫu thân ta để lấy lòng.Ta cười, yêu cầu hắn viết cho từng người một lá thư tay, rồi mới từ từ cắt đứt cổ họng hắn.Lan Tâm bảo rằng, hắn chec mà mắt vẫn không nhắm lại.Ta nói, có biết bao kẻ chec mà không thể nhắm mắt được.Hắn chẳng đáng là gì cả....Ngày thứ ba, ta tiễn Lan Tâm rời khỏi thành.Sau đó, ta sai người gửi từng lá thư cho những vị quan lớn ấy—Giờ Hợi, tụ họp tại Xuân Lan Các....Ta nghĩ rằng có những món nợ nhân quả nhất định phải trả.Không ai được phép thoát khỏi.Chỉ có như vậy mới công bằng.Chỉ tiếc rằng, đôi mắt mù lòa của ta rốt cuộc vẫn là một trở ngại.Đêm đó, lửa bùng lên, Xuân Lan Các chìm trong biển lửa.Ta chỉ có thể cảm nhận được hơi nóng ngút trời.Không thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng này.Thật đáng tiếc, nhưng cũng thật đáng mừng.Ngày hôm sau, cả thành náo động.Lửa lớn thiêu rụi Xuân Lan Các, trên mặt đất chất đầy mấy chục t.h.i t.h.ểcháy đen.Nhìn lên đài quan sát, thấy mười hai bộ xương của các kỹ nữ mù, hình thù khác nhau, được gọi là "Tủng Nhân Cốt." (Những bộ xương đáng sợ)Từ đó, kỹ nữ mù trở thành điều cấm kỵ, được ghi chép trong dã chí*.(*)"Dã chí" ở đây ám chỉ những ghi chép ngoài chính sử, thường liên quan đến những điều kỳ lạ hoặc câu chuyện rùng rợn, có tính chất dân gian.
Manh Ngư Lạc Du - Sập Cao Tiểu ThưTác giả: Sập Cao Tiểu ThưTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Nữ CườngHóa ra mẫu thân ta không phải mù bẩm sinh. Xuân Lan Các nuôi dưỡng bà từ năm mười bốn tuổi, dạy bà thơ ca, đàn hát, cầm kỳ thi họa, nhưng lại chẳng dạy lễ nghĩa, liêm sỉ. Rồi họ đ.â.m mù đôi mắt của bà, phủ lên đó tấm vải trắng, che đi đôi mắt trong khuôn mặt xinh đẹp như hoa phù dung. Họ biến bà thành một tấm biển sống mời chào chuyện phong nguyệt. Bà mềm yếu, nhu nhược, cam chịu, nếu may mắn đầu quân vào một gia đình tử tế cũng đỡ, nhưng số phận lại xô đẩy bà, như một chiếc lá nổi trôi giữa dòng đời đầy giông tố. Chính con người yếu đuối như bùn nát ấy lại mang thai ta ngoài ý muốn và bằng cách nào đó vẫn giữ được ta bên mình. Sau một trận đòn dữ dội, mụ tú bà còn chưa kịp cho bà uống thuốc phá thai thì Huyện thái gia đã chuộc bà ra khỏi Xuân Lan Các. Người đàn bà vốn chẳng bao giờ phản kháng ấy, ngày ngày âm thầm chịu đựng, thế mà lại có gan cầu xin Huyện thái gia chuộc mình. Nhưng Huyện thái gia không phải là người tốt. Ra khỏi hương phòng, hắn kể khắp nơi rằng Tiểu Thu Tiên ở… Ta cảm nhận được nhiệt độ của m.á.u trong lòng bàn tay mình.Như một con ác quỷ, ta thì thầm bên tai bà ta: "Ngươi có la hét thế nào cũng vô ích thôi, hôm nay các cô nương đều tụ tập với khách dưới lầu rồi. Bọn họ từ lâu đã chỉ nghe lời ta."Ta ngồi lên người bà ta, dùng d.a.o nhỏ chọc vào cổ bà ta, cười điên dại: "Cũng là phụ nữ cả, ma ma à, nhưng ngươi thật là thông minh, ngươi nghĩ ra cách nào mà chế ra được loại kỹ nữ mù thời thượng như vậy?"Phụ nữ vốn đã khổ, vậy mà ngươi còn không quên làm cho họ khổ thêm.Mụ tú bà nói bà ta không phải là người đầu tiên làm vậy.Bà ta chỉ là bị lòng tham làm mờ mắt.Bà ta hít thở đầy hoảng loạn: "Tha cho ta, Nhạn Châu, tha cho ta!"Ta thở dài, rồi dùng d.a.o đ.â.m xuyên qua mu bàn tay bà ta: "Đôi tay này của ma ma nhuốm quá nhiều m.á.u rồi, thực ra ta rất thích những kẻ tàn nhẫn.""Vậy nên, ma ma à, hãy giao đôi tay này cho Nhạn Châu, được không?"...Mụ tú bà trở thành một kẻ câm lặng, không còn hình người.Ta trao lại khế ước bán thân cho các cô gái trong Xuân Lan Các, để họ rời đi. Ai có thể đi thì đi, tranh thủ trời chưa sáng mà rời khỏi huyện Vân Cư này.Nhưng cuối cùng vẫn có hơn mười kỹ nữ mù ở lại.Họ suy nghĩ một lúc, rồi nói với ta rằng họ sẽ không đi, không còn nơi nào để đi nữa.Họ nói rằng hãy để mụ tú bà lại cho họ.Họ bảo sẽ cho ta ba ngày.Bất kể ta muốn làm gì, họ sẽ cho ta ba ngày.Khi ta tìm thấy Lan Tâm, ta bảo nàng dùng cái thai trong bụng để ép buộc, cầu xin Huyện thái gia qua đêm ở chỗ nàng.Đêm khuya ẩm ướt, ta và Lan Tâm hợp lực, đưa người đàn ông đang ngủ say trên giường vào phòng kín.Thực ra, ngày Lan Tâm rời Xuân Lan Các, ta đã nói với nàng rằng có một cách để nàng giả như bị sảy thai.Nhưng bây giờ, ta nói cho nàng biết, trên đời này không hề có cách đó.Và đứa con trong bụng nàng không phải là giả, sớm muộn gì nó cũng sẽ chec.Lan Tâm sợ hãi đến tột cùng.Nàng chỉ có thể nghe theo lời ta, hoàn toàn tùy ta định đoạt.Khi Huyện thái gia tỉnh dậy, ông ta sợ hãi đến mức tiểu tiện ngay tại chỗ, nhìn ta với khuôn mặt lộ rõ hoảng loạn, lời nói lắp bắp. Ta mất hết kiên nhẫn, quyết định giải thích cho ông ta sớm hơn. Ta mỉm cười, nhìn thẳng vào ông ta: "Phụ thân à~"Phụ thân.Phụ thân của ta.Lan Tâm thoáng sững người, nàng định nói gì đó nhưng rất nhanh lại im lặng.Lúc này, hẳn Huyện thái gia cũng đã nhớ ra, vừa đe dọa vừa cầu xin: "Ngươi, ngươi là đứa con bất hiếu... Ta là phụ thân ngươi! Ngươi sẽ bị trời phạt đấy... Con ngoan, ta sai rồi, là phụ thân sai rồi! Con tên... con tên là gì, mau thả phụ thân ra..."Tên là gì ư?Tiếng mẫu thân ta hát ru bỗng vang lên bên tai."Đi về phía tây ba trăm bảy mươi dặm, có ngọn núi tên là Lạc Du. Nước đào từ đó chảy ra, xuôi về phía tây rồi đổ vào đầm Tắc, nơi đầy những khối ngọc trắng..."Mẫu thân đặt tên cho ta là Lạc Du.Hai chữ Lạc Du ấy ẩn chứa không biết bao nhiêu kỳ vọng của bà.Nhưng ngươi lại hỏi ta tên gì?Thật là mỉa mai đến cực điểm, nụ cười trên môi ta càng lúc càng sâu.Đàn ông sinh ra đã yếu đuối hơn phụ nữ.Ta chỉ dùng một vài cách tra tấn mà ta từng chứng kiến ở Xuân Lan Các, những cách thường được áp dụng lên các cô gái, vậy mà nỗi sợ hãi tột cùng đã khiến Huyện thái gia khóc lóc thảm thương, van xin như một con chó, cuối cùng cũng giao ra một cuốn sổ danh sách.Trong cuốn sổ đó, ghi lại toàn bộ những quan lớn mà hắn đã dùng mẫu thân ta để lấy lòng.Ta cười, yêu cầu hắn viết cho từng người một lá thư tay, rồi mới từ từ cắt đứt cổ họng hắn.Lan Tâm bảo rằng, hắn chec mà mắt vẫn không nhắm lại.Ta nói, có biết bao kẻ chec mà không thể nhắm mắt được.Hắn chẳng đáng là gì cả....Ngày thứ ba, ta tiễn Lan Tâm rời khỏi thành.Sau đó, ta sai người gửi từng lá thư cho những vị quan lớn ấy—Giờ Hợi, tụ họp tại Xuân Lan Các....Ta nghĩ rằng có những món nợ nhân quả nhất định phải trả.Không ai được phép thoát khỏi.Chỉ có như vậy mới công bằng.Chỉ tiếc rằng, đôi mắt mù lòa của ta rốt cuộc vẫn là một trở ngại.Đêm đó, lửa bùng lên, Xuân Lan Các chìm trong biển lửa.Ta chỉ có thể cảm nhận được hơi nóng ngút trời.Không thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng này.Thật đáng tiếc, nhưng cũng thật đáng mừng.Ngày hôm sau, cả thành náo động.Lửa lớn thiêu rụi Xuân Lan Các, trên mặt đất chất đầy mấy chục t.h.i t.h.ểcháy đen.Nhìn lên đài quan sát, thấy mười hai bộ xương của các kỹ nữ mù, hình thù khác nhau, được gọi là "Tủng Nhân Cốt." (Những bộ xương đáng sợ)Từ đó, kỹ nữ mù trở thành điều cấm kỵ, được ghi chép trong dã chí*.(*)"Dã chí" ở đây ám chỉ những ghi chép ngoài chính sử, thường liên quan đến những điều kỳ lạ hoặc câu chuyện rùng rợn, có tính chất dân gian.
Manh Ngư Lạc Du - Sập Cao Tiểu ThưTác giả: Sập Cao Tiểu ThưTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Nữ CườngHóa ra mẫu thân ta không phải mù bẩm sinh. Xuân Lan Các nuôi dưỡng bà từ năm mười bốn tuổi, dạy bà thơ ca, đàn hát, cầm kỳ thi họa, nhưng lại chẳng dạy lễ nghĩa, liêm sỉ. Rồi họ đ.â.m mù đôi mắt của bà, phủ lên đó tấm vải trắng, che đi đôi mắt trong khuôn mặt xinh đẹp như hoa phù dung. Họ biến bà thành một tấm biển sống mời chào chuyện phong nguyệt. Bà mềm yếu, nhu nhược, cam chịu, nếu may mắn đầu quân vào một gia đình tử tế cũng đỡ, nhưng số phận lại xô đẩy bà, như một chiếc lá nổi trôi giữa dòng đời đầy giông tố. Chính con người yếu đuối như bùn nát ấy lại mang thai ta ngoài ý muốn và bằng cách nào đó vẫn giữ được ta bên mình. Sau một trận đòn dữ dội, mụ tú bà còn chưa kịp cho bà uống thuốc phá thai thì Huyện thái gia đã chuộc bà ra khỏi Xuân Lan Các. Người đàn bà vốn chẳng bao giờ phản kháng ấy, ngày ngày âm thầm chịu đựng, thế mà lại có gan cầu xin Huyện thái gia chuộc mình. Nhưng Huyện thái gia không phải là người tốt. Ra khỏi hương phòng, hắn kể khắp nơi rằng Tiểu Thu Tiên ở… Ta cảm nhận được nhiệt độ của m.á.u trong lòng bàn tay mình.Như một con ác quỷ, ta thì thầm bên tai bà ta: "Ngươi có la hét thế nào cũng vô ích thôi, hôm nay các cô nương đều tụ tập với khách dưới lầu rồi. Bọn họ từ lâu đã chỉ nghe lời ta."Ta ngồi lên người bà ta, dùng d.a.o nhỏ chọc vào cổ bà ta, cười điên dại: "Cũng là phụ nữ cả, ma ma à, nhưng ngươi thật là thông minh, ngươi nghĩ ra cách nào mà chế ra được loại kỹ nữ mù thời thượng như vậy?"Phụ nữ vốn đã khổ, vậy mà ngươi còn không quên làm cho họ khổ thêm.Mụ tú bà nói bà ta không phải là người đầu tiên làm vậy.Bà ta chỉ là bị lòng tham làm mờ mắt.Bà ta hít thở đầy hoảng loạn: "Tha cho ta, Nhạn Châu, tha cho ta!"Ta thở dài, rồi dùng d.a.o đ.â.m xuyên qua mu bàn tay bà ta: "Đôi tay này của ma ma nhuốm quá nhiều m.á.u rồi, thực ra ta rất thích những kẻ tàn nhẫn.""Vậy nên, ma ma à, hãy giao đôi tay này cho Nhạn Châu, được không?"...Mụ tú bà trở thành một kẻ câm lặng, không còn hình người.Ta trao lại khế ước bán thân cho các cô gái trong Xuân Lan Các, để họ rời đi. Ai có thể đi thì đi, tranh thủ trời chưa sáng mà rời khỏi huyện Vân Cư này.Nhưng cuối cùng vẫn có hơn mười kỹ nữ mù ở lại.Họ suy nghĩ một lúc, rồi nói với ta rằng họ sẽ không đi, không còn nơi nào để đi nữa.Họ nói rằng hãy để mụ tú bà lại cho họ.Họ bảo sẽ cho ta ba ngày.Bất kể ta muốn làm gì, họ sẽ cho ta ba ngày.Khi ta tìm thấy Lan Tâm, ta bảo nàng dùng cái thai trong bụng để ép buộc, cầu xin Huyện thái gia qua đêm ở chỗ nàng.Đêm khuya ẩm ướt, ta và Lan Tâm hợp lực, đưa người đàn ông đang ngủ say trên giường vào phòng kín.Thực ra, ngày Lan Tâm rời Xuân Lan Các, ta đã nói với nàng rằng có một cách để nàng giả như bị sảy thai.Nhưng bây giờ, ta nói cho nàng biết, trên đời này không hề có cách đó.Và đứa con trong bụng nàng không phải là giả, sớm muộn gì nó cũng sẽ chec.Lan Tâm sợ hãi đến tột cùng.Nàng chỉ có thể nghe theo lời ta, hoàn toàn tùy ta định đoạt.Khi Huyện thái gia tỉnh dậy, ông ta sợ hãi đến mức tiểu tiện ngay tại chỗ, nhìn ta với khuôn mặt lộ rõ hoảng loạn, lời nói lắp bắp. Ta mất hết kiên nhẫn, quyết định giải thích cho ông ta sớm hơn. Ta mỉm cười, nhìn thẳng vào ông ta: "Phụ thân à~"Phụ thân.Phụ thân của ta.Lan Tâm thoáng sững người, nàng định nói gì đó nhưng rất nhanh lại im lặng.Lúc này, hẳn Huyện thái gia cũng đã nhớ ra, vừa đe dọa vừa cầu xin: "Ngươi, ngươi là đứa con bất hiếu... Ta là phụ thân ngươi! Ngươi sẽ bị trời phạt đấy... Con ngoan, ta sai rồi, là phụ thân sai rồi! Con tên... con tên là gì, mau thả phụ thân ra..."Tên là gì ư?Tiếng mẫu thân ta hát ru bỗng vang lên bên tai."Đi về phía tây ba trăm bảy mươi dặm, có ngọn núi tên là Lạc Du. Nước đào từ đó chảy ra, xuôi về phía tây rồi đổ vào đầm Tắc, nơi đầy những khối ngọc trắng..."Mẫu thân đặt tên cho ta là Lạc Du.Hai chữ Lạc Du ấy ẩn chứa không biết bao nhiêu kỳ vọng của bà.Nhưng ngươi lại hỏi ta tên gì?Thật là mỉa mai đến cực điểm, nụ cười trên môi ta càng lúc càng sâu.Đàn ông sinh ra đã yếu đuối hơn phụ nữ.Ta chỉ dùng một vài cách tra tấn mà ta từng chứng kiến ở Xuân Lan Các, những cách thường được áp dụng lên các cô gái, vậy mà nỗi sợ hãi tột cùng đã khiến Huyện thái gia khóc lóc thảm thương, van xin như một con chó, cuối cùng cũng giao ra một cuốn sổ danh sách.Trong cuốn sổ đó, ghi lại toàn bộ những quan lớn mà hắn đã dùng mẫu thân ta để lấy lòng.Ta cười, yêu cầu hắn viết cho từng người một lá thư tay, rồi mới từ từ cắt đứt cổ họng hắn.Lan Tâm bảo rằng, hắn chec mà mắt vẫn không nhắm lại.Ta nói, có biết bao kẻ chec mà không thể nhắm mắt được.Hắn chẳng đáng là gì cả....Ngày thứ ba, ta tiễn Lan Tâm rời khỏi thành.Sau đó, ta sai người gửi từng lá thư cho những vị quan lớn ấy—Giờ Hợi, tụ họp tại Xuân Lan Các....Ta nghĩ rằng có những món nợ nhân quả nhất định phải trả.Không ai được phép thoát khỏi.Chỉ có như vậy mới công bằng.Chỉ tiếc rằng, đôi mắt mù lòa của ta rốt cuộc vẫn là một trở ngại.Đêm đó, lửa bùng lên, Xuân Lan Các chìm trong biển lửa.Ta chỉ có thể cảm nhận được hơi nóng ngút trời.Không thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng này.Thật đáng tiếc, nhưng cũng thật đáng mừng.Ngày hôm sau, cả thành náo động.Lửa lớn thiêu rụi Xuân Lan Các, trên mặt đất chất đầy mấy chục t.h.i t.h.ểcháy đen.Nhìn lên đài quan sát, thấy mười hai bộ xương của các kỹ nữ mù, hình thù khác nhau, được gọi là "Tủng Nhân Cốt." (Những bộ xương đáng sợ)Từ đó, kỹ nữ mù trở thành điều cấm kỵ, được ghi chép trong dã chí*.(*)"Dã chí" ở đây ám chỉ những ghi chép ngoài chính sử, thường liên quan đến những điều kỳ lạ hoặc câu chuyện rùng rợn, có tính chất dân gian.