--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu…
Chương 709
Xuyên Thành Nữ Chính Làm NôngTác giả: Thụ Thượng Đích Hàm Ngư Bính CànTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu… Kiều Triều tiếp tục: "Ta chỉ muốn nói trước với con để con biết cách đối phó. Nếu con thích một nữ tử, hãy nói với nương con, để nương xon nhờ người mai mối. Sau đó, mới tiếp tục tìm hiểu.""Phụ thân, sao con không phải đi thi khoa cử?" A Sơ tò mò khi phụ thân hắn chưa bao giờ bảo hắn đi thi khoa cử, hắn hiện tại mười ba tuổi, tầm muồi tuổi là hắn có thể đi thi rồi.Kiều Triều ngạc nhiên trước câu hỏi này, dừng lại một chút rồi nói: "Nếu con muốn thi, chúng ta có thể chờ một, hai năm nữa. Hiện giờ tình hình chưa ổn định lắm."Kiểu Triều nhớ đến việc đợt thi cử trước từng nghi ngờ có người tiết lộ đề thi, nhưng không giải quyết được ngay. Vài năm sau, vụ việc mới bùng nổ, tất cả những ai liên quan đều bị lưu đày, bất kể có trực tiếp dính líu hay không.Giấu diếm lâu như vậy mới bị bại lộ ra, chứng minh có nhiều sâu mọt còn đó, hơn nữa lại không có ai bị c.h.é.m đầu, lúc Kiều Triều nghe được cũng cảm thấy hoàng đế này chính là tên ngốc.Kiều Triều cảm thấy đợi thêm thời gian nữa, xem tình hình ra sao. Khoa cử hiện tại chỉ dành cho con nhà quý tộc, gia đình hàn môn như bọn họ khó lòng đỗ đạt."Trước tiên không nói chuyện này, con cứ học hành chăm chỉ, rồi sau này muốn thi cũng không vấn đề gì.""Dạ, được -"Kiều Triều hỏi tiếp: "Buổi tối con có hay nằm mơ không?"A Sơ khó hiểu: "Nằm mơ? Tối qua con mơ thấy đi săn hổ về tặng nương, nương rất vui, phụ cũng thế."Kiều Triều thở dài: "... Không phải loại mơ đó. Buổi sáng con có làm ướt quần không?"A Sơ ngơ ngác: "Không có mà?"Kiều Triều gật gù: "Vậy thì chưa tới lúc. Khi nào tới, ta sẽ đưa cho con một cuốn sách để đọc.""A..." Buổi tối nằm mơ ướt quần? Chẳng lẽ đái dầm sao? Hắn lâu rồi không có đái dầm!Kiều Triều: "Tốt, nói chung là con còn nhỏ, nhớ đừng chạm vào nữ tử. Đợi ít nhất đến khi 16 tuổi, nếu khi đó con muốn, cứ nói với ta và nương con, chúng ta sẽ tìm thê tử cho con."A Sơ đỏ mặt: "Con tạm thời chưa cần thê tử đâu."Kiều Triều nói: "Bây giờ con muốn cũng không được, nếu có ai khen nữ tử nào tốt với con, nhớ nói cho chúng ta biết trước, tránh gặp rắc rối. Để ta nói cho con biết về những chiêu trò mỹ nhân kế..."Nghe xong, A Sơ nghi hoặc nhìn Kiều Triều: "Phụ thân! Sao phụ thân quen thuộc chuyện này quá vậy? Có phải trước đây nhiều nữ tử muốn dụ dỗ người không? Nhưng phụ thân toàn ở nhà mà? Chẳng lẽ lúc người ở quân doanh?"Vân Mộng Hạ VũKiều Triều giật mình, liếc nhìn ra cửa, rồi gõ vào đầu A Sơ: "Nói bậy! Để nương con nghe thấy thì ta có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch! Ta trong sạch, cả thể xác lẫn tinh thần đều thuộc về nương con! Đừng nói lung tung!"A Sơ xoa đầu, lẩm bẩm: "Không có thì thôi, tức giận như vậy làm gì?"Kiều Triều: "Nếu nương con không cho ta vào nhà tối nay, thì ta sẽ ngủ ở phòng con, bắt con đứng tấn cả đêm."Sau lưng A Sơ đổ mồ hôi: "Con biết rồi, con biết rồi."Kiều Triều dặn dò: "Có gì không hiểu, cứ hỏi ta. Đừng suốt ngày làm phiền nương con. Những chuyện này là việc của nam nhân, nam nhân mới hiểu rõ."A Sơ đáp: "... Con hiểu."Nói xong, Kiều Triều đi tìm Chân Nguyệt. Lúc này, nàng đang cho cá ăn ở hồ sau nhà. Hồ nước giờ đã khác trước, cá bơi lội dưới làn nước trong veo, gió thổi qua lá sen tạo nên những gợn sóng lăn tăn.Thấy Kiều Triều đến, Chân Nguyệt hỏi: "Giảng giải xong chưa?"Kiều Triều ngồi xuống bên cạnh, cười: "Xong rồi, thằng bé còn kể cho ta nghe vài chuyện."
Kiều Triều tiếp tục: "Ta chỉ muốn nói trước với con để con biết cách đối phó. Nếu con thích một nữ tử, hãy nói với nương con, để nương xon nhờ người mai mối. Sau đó, mới tiếp tục tìm hiểu."
"Phụ thân, sao con không phải đi thi khoa cử?" A Sơ tò mò khi phụ thân hắn chưa bao giờ bảo hắn đi thi khoa cử, hắn hiện tại mười ba tuổi, tầm muồi tuổi là hắn có thể đi thi rồi.
Kiều Triều ngạc nhiên trước câu hỏi này, dừng lại một chút rồi nói: "Nếu con muốn thi, chúng ta có thể chờ một, hai năm nữa. Hiện giờ tình hình chưa ổn định lắm."
Kiểu Triều nhớ đến việc đợt thi cử trước từng nghi ngờ có người tiết lộ đề thi, nhưng không giải quyết được ngay. Vài năm sau, vụ việc mới bùng nổ, tất cả những ai liên quan đều bị lưu đày, bất kể có trực tiếp dính líu hay không.
Giấu diếm lâu như vậy mới bị bại lộ ra, chứng minh có nhiều sâu mọt còn đó, hơn nữa lại không có ai bị c.h.é.m đầu, lúc Kiều Triều nghe được cũng cảm thấy hoàng đế này chính là tên ngốc.
Kiều Triều cảm thấy đợi thêm thời gian nữa, xem tình hình ra sao. Khoa cử hiện tại chỉ dành cho con nhà quý tộc, gia đình hàn môn như bọn họ khó lòng đỗ đạt.
"Trước tiên không nói chuyện này, con cứ học hành chăm chỉ, rồi sau này muốn thi cũng không vấn đề gì."
"Dạ, được -"
Kiều Triều hỏi tiếp: "Buổi tối con có hay nằm mơ không?"
A Sơ khó hiểu: "Nằm mơ? Tối qua con mơ thấy đi săn hổ về tặng nương, nương rất vui, phụ cũng thế."
Kiều Triều thở dài: "... Không phải loại mơ đó. Buổi sáng con có làm ướt quần không?"
A Sơ ngơ ngác: "Không có mà?"
Kiều Triều gật gù: "Vậy thì chưa tới lúc. Khi nào tới, ta sẽ đưa cho con một cuốn sách để đọc."
"A..." Buổi tối nằm mơ ướt quần? Chẳng lẽ đái dầm sao? Hắn lâu rồi không có đái dầm!
Kiều Triều: "Tốt, nói chung là con còn nhỏ, nhớ đừng chạm vào nữ tử. Đợi ít nhất đến khi 16 tuổi, nếu khi đó con muốn, cứ nói với ta và nương con, chúng ta sẽ tìm thê tử cho con."
A Sơ đỏ mặt: "Con tạm thời chưa cần thê tử đâu."
Kiều Triều nói: "Bây giờ con muốn cũng không được, nếu có ai khen nữ tử nào tốt với con, nhớ nói cho chúng ta biết trước, tránh gặp rắc rối. Để ta nói cho con biết về những chiêu trò mỹ nhân kế..."
Nghe xong, A Sơ nghi hoặc nhìn Kiều Triều: "Phụ thân! Sao phụ thân quen thuộc chuyện này quá vậy? Có phải trước đây nhiều nữ tử muốn dụ dỗ người không? Nhưng phụ thân toàn ở nhà mà? Chẳng lẽ lúc người ở quân doanh?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều Triều giật mình, liếc nhìn ra cửa, rồi gõ vào đầu A Sơ: "Nói bậy! Để nương con nghe thấy thì ta có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch! Ta trong sạch, cả thể xác lẫn tinh thần đều thuộc về nương con! Đừng nói lung tung!"
A Sơ xoa đầu, lẩm bẩm: "Không có thì thôi, tức giận như vậy làm gì?"
Kiều Triều: "Nếu nương con không cho ta vào nhà tối nay, thì ta sẽ ngủ ở phòng con, bắt con đứng tấn cả đêm."
Sau lưng A Sơ đổ mồ hôi: "Con biết rồi, con biết rồi."
Kiều Triều dặn dò: "Có gì không hiểu, cứ hỏi ta. Đừng suốt ngày làm phiền nương con. Những chuyện này là việc của nam nhân, nam nhân mới hiểu rõ."
A Sơ đáp: "... Con hiểu."
Nói xong, Kiều Triều đi tìm Chân Nguyệt. Lúc này, nàng đang cho cá ăn ở hồ sau nhà. Hồ nước giờ đã khác trước, cá bơi lội dưới làn nước trong veo, gió thổi qua lá sen tạo nên những gợn sóng lăn tăn.
Thấy Kiều Triều đến, Chân Nguyệt hỏi: "Giảng giải xong chưa?"
Kiều Triều ngồi xuống bên cạnh, cười: "Xong rồi, thằng bé còn kể cho ta nghe vài chuyện."
Xuyên Thành Nữ Chính Làm NôngTác giả: Thụ Thượng Đích Hàm Ngư Bính CànTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không--- Xuyên không đến đây đã hai ngày, Chân Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ tức giận. Nàng không ngờ rằng sau khi tận thế kết thúc, vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ bắt đầu lại, thì không biết ai đã làm đổ nước trên đường. Lúc nàng bước ra ngoài cửa không có chú ý nên đã vô tình bị trượt ngã, đầu đập xuống đất và hoàn toàn ngất đi. Sau đó, nàng phát hiện mình đã xuyên không đến một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử, triều đại Đại Chu. Thân thể mà nàng đang ở hiện giờ là của trưởng tức nhà Kiều Đại Sơn trong thôn Đại Nam, một nông phụ cực phẩm với tính cách khắc nghiệt và kiêu ngạo. Người phụ nữ này thường xuyên gây gổ với nhiều nông phụ khác, ngày nào cũng cãi nhau, nếu không đang cãi nhau thì cũng là đang tìm người gây chuyện. Như thế còn chưa đủ, nàng phát hiện mình đã mang thai được sáu tháng! Chân Nguyệt, người mà ngay cả tay của một người nam tử cũng chưa từng nắm qua, giờ đây không chỉ phải làm thê tử của người ta mà còn phải làm mẫu thân nữa?! Đây là khởi đầu… Kiều Triều tiếp tục: "Ta chỉ muốn nói trước với con để con biết cách đối phó. Nếu con thích một nữ tử, hãy nói với nương con, để nương xon nhờ người mai mối. Sau đó, mới tiếp tục tìm hiểu.""Phụ thân, sao con không phải đi thi khoa cử?" A Sơ tò mò khi phụ thân hắn chưa bao giờ bảo hắn đi thi khoa cử, hắn hiện tại mười ba tuổi, tầm muồi tuổi là hắn có thể đi thi rồi.Kiều Triều ngạc nhiên trước câu hỏi này, dừng lại một chút rồi nói: "Nếu con muốn thi, chúng ta có thể chờ một, hai năm nữa. Hiện giờ tình hình chưa ổn định lắm."Kiểu Triều nhớ đến việc đợt thi cử trước từng nghi ngờ có người tiết lộ đề thi, nhưng không giải quyết được ngay. Vài năm sau, vụ việc mới bùng nổ, tất cả những ai liên quan đều bị lưu đày, bất kể có trực tiếp dính líu hay không.Giấu diếm lâu như vậy mới bị bại lộ ra, chứng minh có nhiều sâu mọt còn đó, hơn nữa lại không có ai bị c.h.é.m đầu, lúc Kiều Triều nghe được cũng cảm thấy hoàng đế này chính là tên ngốc.Kiều Triều cảm thấy đợi thêm thời gian nữa, xem tình hình ra sao. Khoa cử hiện tại chỉ dành cho con nhà quý tộc, gia đình hàn môn như bọn họ khó lòng đỗ đạt."Trước tiên không nói chuyện này, con cứ học hành chăm chỉ, rồi sau này muốn thi cũng không vấn đề gì.""Dạ, được -"Kiều Triều hỏi tiếp: "Buổi tối con có hay nằm mơ không?"A Sơ khó hiểu: "Nằm mơ? Tối qua con mơ thấy đi săn hổ về tặng nương, nương rất vui, phụ cũng thế."Kiều Triều thở dài: "... Không phải loại mơ đó. Buổi sáng con có làm ướt quần không?"A Sơ ngơ ngác: "Không có mà?"Kiều Triều gật gù: "Vậy thì chưa tới lúc. Khi nào tới, ta sẽ đưa cho con một cuốn sách để đọc.""A..." Buổi tối nằm mơ ướt quần? Chẳng lẽ đái dầm sao? Hắn lâu rồi không có đái dầm!Kiều Triều: "Tốt, nói chung là con còn nhỏ, nhớ đừng chạm vào nữ tử. Đợi ít nhất đến khi 16 tuổi, nếu khi đó con muốn, cứ nói với ta và nương con, chúng ta sẽ tìm thê tử cho con."A Sơ đỏ mặt: "Con tạm thời chưa cần thê tử đâu."Kiều Triều nói: "Bây giờ con muốn cũng không được, nếu có ai khen nữ tử nào tốt với con, nhớ nói cho chúng ta biết trước, tránh gặp rắc rối. Để ta nói cho con biết về những chiêu trò mỹ nhân kế..."Nghe xong, A Sơ nghi hoặc nhìn Kiều Triều: "Phụ thân! Sao phụ thân quen thuộc chuyện này quá vậy? Có phải trước đây nhiều nữ tử muốn dụ dỗ người không? Nhưng phụ thân toàn ở nhà mà? Chẳng lẽ lúc người ở quân doanh?"Vân Mộng Hạ VũKiều Triều giật mình, liếc nhìn ra cửa, rồi gõ vào đầu A Sơ: "Nói bậy! Để nương con nghe thấy thì ta có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch! Ta trong sạch, cả thể xác lẫn tinh thần đều thuộc về nương con! Đừng nói lung tung!"A Sơ xoa đầu, lẩm bẩm: "Không có thì thôi, tức giận như vậy làm gì?"Kiều Triều: "Nếu nương con không cho ta vào nhà tối nay, thì ta sẽ ngủ ở phòng con, bắt con đứng tấn cả đêm."Sau lưng A Sơ đổ mồ hôi: "Con biết rồi, con biết rồi."Kiều Triều dặn dò: "Có gì không hiểu, cứ hỏi ta. Đừng suốt ngày làm phiền nương con. Những chuyện này là việc của nam nhân, nam nhân mới hiểu rõ."A Sơ đáp: "... Con hiểu."Nói xong, Kiều Triều đi tìm Chân Nguyệt. Lúc này, nàng đang cho cá ăn ở hồ sau nhà. Hồ nước giờ đã khác trước, cá bơi lội dưới làn nước trong veo, gió thổi qua lá sen tạo nên những gợn sóng lăn tăn.Thấy Kiều Triều đến, Chân Nguyệt hỏi: "Giảng giải xong chưa?"Kiều Triều ngồi xuống bên cạnh, cười: "Xong rồi, thằng bé còn kể cho ta nghe vài chuyện."