Tác giả:

Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…

Chương 461

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Bà Ôn cũng rất kinh ngạc.Bà không ngờ con trai mình lại xuất sắc như vậy.Bà có thể nghe thấy tiếng thét gào chói tai của người xem phía sau, nghe thấy bọn họ kích động nói thích Ôn Thiều Ngọc, cảm giác kia rất không tầm thường.Cẩn thận cảm nhận một chút, dùng hai chữ để hình dung.Đó là tự hào.Ca sĩ phía sau hát một bài hát rất vui vẻ.Bài hát như vậy rất có lợi trên sân khấu thi đấu, rất nhiều người trông thấy sân khấu như vậy đều cảm thấy mới lạ.Còn kiểu sân khấu yên tĩnh giống như Ôn Thiều Ngọc sẽ tương đối chịu thiệt.Nhưng không ai ngờ biểu hiện của Ôn Thiều Ngọc trên sân khấu lại tuyệt vời đến thế.Một mình hắn đứng ở nơi đó hát một ca khúc đơn giản lại tựa như phát ra hào quang muôn trượng.Hắn, giống như một siêu sao.Thiên vương trong giới ca hát thời đại này.Các ca sĩ cuối cùng cũng đã hát xong.Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu lớn tiếng nói: "Bây giờ mời tất cả thí sinh lên sân khấu.""Chúng tôi sẽ công bố giải thưởng đặc biệt, thí sinh đoạt giải là..."Ôn Oanh ngồi ở dưới sân khấu vô cùng hồi hộp nắm tay anh trai, nói với Luật Cảnh Chi: "Không có ba, ba sẽ không nhận được giải thưởng đặc biệt.""Đừng kích động, đợi đến lúc công bố á quân thì chúng ta lại tiếp tục kích động."Luật Cảnh Chi rất bình tĩnh.Nhưng cô bé bên cạnh cậu bé thì không.“Tớ lo ba sẽ không giành được danh hiệu á quân, thậm chí là không nhận được giải thưởng đặc biệt."Ôn Độ ở bên cạnh lành lạnh nói: "Vừa rồi là ai nói ba hình như là người sinh ra vì sân khấu? Ông ấy mà không nhận được giải quán quân thì là điều vô lý?"Ôn Oanh đỏ mặt.Cô bé cho là như vậy, nhưng những người khác không cho là như vậy."Không thể nghi ngờ rằng trong lòng em, ba là tuyệt vời nhất. Nhưng trong lòng những người khác, ba không nhất định là người tốt nhất." Ôn Oanh mềm giọng giải thích.Ôn Độ cười khẽ: "Tự tin lên, ba của chúng ta là giỏi nhất!"Bà Ôn nghe thấy lời nói của cháu trai bèn nhìn qua, không ngờ cháu gái còn lố hơn cả cháu trai bà: "Anh trai nói đúng, ba là người tài giỏi nhất! Những người kia không phải đối thủ của ba, ba mà không được quán quân tức là tình hợp lý!"Bà Ôn tỉnh bơ xê dịch sang bên cạnh.Tuy bà cũng tin tưởng con trai có thể giành được giải thưởng, nhưng quán quân thì thôi.Ôn Thiều Ngọc từ nhỏ đã không học được chuyện gì đàng hoàng, mà mấy chuyện vô nghĩa thì học nhanh lắm."Chú Ôn hát tốt nhất, nghe hay nhất toàn trường."Luật Cảnh Chi ở bên cạnh phụ họa, ngay cả Luật Hạo Chi cũng gật đầu theo: "Không sai.”Bà Ôn: "...”Trên sân khấu, người dẫn chương trình kích động nói: "Bây giờ chúng ta hãy chào đón người đạt hạng ba của cuộc thi ca hát lần này, Từ Kiến Kiệt..."Khán giả vỗ tay.Thí sinh đạt được hạng ba kích động cầm microphone cảm ơn người nhà và bạn bè của mình, còn có fan hâm mộ đã thích mình.Khóc bù lu bù loa.Ôn Oanh căng thẳng nhắc nhở: "Là ba, không phải ba, là ba, không phải ba, là ba, không phải ba..."Ôn Độ im lặng."Rốt cuộc em hy vọng là ba hay không phải ba?""Em Muốn ba là quán quân!"Ôn Oanh nói xong, Ôn Độ trầm mặc.Ôn Độ không nói cho em gái biết rằng có thể ba cậu không nhận được giải thưởng.Đây là sự vận hành của tư bản.Bây giờ vẫn chưa có cái gọi là tư bản nhưng về cơ bản cũng giống nhau thôi.Những người muốn kiếm tiền, kiểm soát ngành công nghiệp sẽ chọn ra một nhóm có ngoại hình tốt, khí chất tốt, năng lực nghiệp vụ cho dù bình thường nhưng chỉ cần có cái mặt dùng được là có thể dùng tài nguyên đập lên người bọn họ.

Bà Ôn cũng rất kinh ngạc.

Bà không ngờ con trai mình lại xuất sắc như vậy.

Bà có thể nghe thấy tiếng thét gào chói tai của người xem phía sau, nghe thấy bọn họ kích động nói thích Ôn Thiều Ngọc, cảm giác kia rất không tầm thường.

Cẩn thận cảm nhận một chút, dùng hai chữ để hình dung.

Đó là tự hào.

Ca sĩ phía sau hát một bài hát rất vui vẻ.

Bài hát như vậy rất có lợi trên sân khấu thi đấu, rất nhiều người trông thấy sân khấu như vậy đều cảm thấy mới lạ.

Còn kiểu sân khấu yên tĩnh giống như Ôn Thiều Ngọc sẽ tương đối chịu thiệt.

Nhưng không ai ngờ biểu hiện của Ôn Thiều Ngọc trên sân khấu lại tuyệt vời đến thế.

Một mình hắn đứng ở nơi đó hát một ca khúc đơn giản lại tựa như phát ra hào quang muôn trượng.

Hắn, giống như một siêu sao.

Thiên vương trong giới ca hát thời đại này.

Các ca sĩ cuối cùng cũng đã hát xong.

Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu lớn tiếng nói: "Bây giờ mời tất cả thí sinh lên sân khấu."

"Chúng tôi sẽ công bố giải thưởng đặc biệt, thí sinh đoạt giải là..."

Ôn Oanh ngồi ở dưới sân khấu vô cùng hồi hộp nắm tay anh trai, nói với Luật Cảnh Chi: "Không có ba, ba sẽ không nhận được giải thưởng đặc biệt."

"Đừng kích động, đợi đến lúc công bố á quân thì chúng ta lại tiếp tục kích động."

Luật Cảnh Chi rất bình tĩnh.

Nhưng cô bé bên cạnh cậu bé thì không.

“Tớ lo ba sẽ không giành được danh hiệu á quân, thậm chí là không nhận được giải thưởng đặc biệt."

Ôn Độ ở bên cạnh lành lạnh nói: "Vừa rồi là ai nói ba hình như là người sinh ra vì sân khấu? Ông ấy mà không nhận được giải quán quân thì là điều vô lý?"

Ôn Oanh đỏ mặt.

Cô bé cho là như vậy, nhưng những người khác không cho là như vậy.

"Không thể nghi ngờ rằng trong lòng em, ba là tuyệt vời nhất. Nhưng trong lòng những người khác, ba không nhất định là người tốt nhất." Ôn Oanh mềm giọng giải thích.

Ôn Độ cười khẽ: "Tự tin lên, ba của chúng ta là giỏi nhất!"

Bà Ôn nghe thấy lời nói của cháu trai bèn nhìn qua, không ngờ cháu gái còn lố hơn cả cháu trai bà: "Anh trai nói đúng, ba là người tài giỏi nhất! Những người kia không phải đối thủ của ba, ba mà không được quán quân tức là tình hợp lý!"

Bà Ôn tỉnh bơ xê dịch sang bên cạnh.

Tuy bà cũng tin tưởng con trai có thể giành được giải thưởng, nhưng quán quân thì thôi.

Ôn Thiều Ngọc từ nhỏ đã không học được chuyện gì đàng hoàng, mà mấy chuyện vô nghĩa thì học nhanh lắm.

"Chú Ôn hát tốt nhất, nghe hay nhất toàn trường."

Luật Cảnh Chi ở bên cạnh phụ họa, ngay cả Luật Hạo Chi cũng gật đầu theo: "Không sai.”

Bà Ôn: "...”

Trên sân khấu, người dẫn chương trình kích động nói: "Bây giờ chúng ta hãy chào đón người đạt hạng ba của cuộc thi ca hát lần này, Từ Kiến Kiệt..."

Khán giả vỗ tay.

Thí sinh đạt được hạng ba kích động cầm microphone cảm ơn người nhà và bạn bè của mình, còn có fan hâm mộ đã thích mình.

Khóc bù lu bù loa.

Ôn Oanh căng thẳng nhắc nhở: "Là ba, không phải ba, là ba, không phải ba, là ba, không phải ba..."

Ôn Độ im lặng.

"Rốt cuộc em hy vọng là ba hay không phải ba?"

"Em Muốn ba là quán quân!"

Ôn Oanh nói xong, Ôn Độ trầm mặc.

Ôn Độ không nói cho em gái biết rằng có thể ba cậu không nhận được giải thưởng.

Đây là sự vận hành của tư bản.

Bây giờ vẫn chưa có cái gọi là tư bản nhưng về cơ bản cũng giống nhau thôi.

Những người muốn kiếm tiền, kiểm soát ngành công nghiệp sẽ chọn ra một nhóm có ngoại hình tốt, khí chất tốt, năng lực nghiệp vụ cho dù bình thường nhưng chỉ cần có cái mặt dùng được là có thể dùng tài nguyên đập lên người bọn họ.

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Bà Ôn cũng rất kinh ngạc.Bà không ngờ con trai mình lại xuất sắc như vậy.Bà có thể nghe thấy tiếng thét gào chói tai của người xem phía sau, nghe thấy bọn họ kích động nói thích Ôn Thiều Ngọc, cảm giác kia rất không tầm thường.Cẩn thận cảm nhận một chút, dùng hai chữ để hình dung.Đó là tự hào.Ca sĩ phía sau hát một bài hát rất vui vẻ.Bài hát như vậy rất có lợi trên sân khấu thi đấu, rất nhiều người trông thấy sân khấu như vậy đều cảm thấy mới lạ.Còn kiểu sân khấu yên tĩnh giống như Ôn Thiều Ngọc sẽ tương đối chịu thiệt.Nhưng không ai ngờ biểu hiện của Ôn Thiều Ngọc trên sân khấu lại tuyệt vời đến thế.Một mình hắn đứng ở nơi đó hát một ca khúc đơn giản lại tựa như phát ra hào quang muôn trượng.Hắn, giống như một siêu sao.Thiên vương trong giới ca hát thời đại này.Các ca sĩ cuối cùng cũng đã hát xong.Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu lớn tiếng nói: "Bây giờ mời tất cả thí sinh lên sân khấu.""Chúng tôi sẽ công bố giải thưởng đặc biệt, thí sinh đoạt giải là..."Ôn Oanh ngồi ở dưới sân khấu vô cùng hồi hộp nắm tay anh trai, nói với Luật Cảnh Chi: "Không có ba, ba sẽ không nhận được giải thưởng đặc biệt.""Đừng kích động, đợi đến lúc công bố á quân thì chúng ta lại tiếp tục kích động."Luật Cảnh Chi rất bình tĩnh.Nhưng cô bé bên cạnh cậu bé thì không.“Tớ lo ba sẽ không giành được danh hiệu á quân, thậm chí là không nhận được giải thưởng đặc biệt."Ôn Độ ở bên cạnh lành lạnh nói: "Vừa rồi là ai nói ba hình như là người sinh ra vì sân khấu? Ông ấy mà không nhận được giải quán quân thì là điều vô lý?"Ôn Oanh đỏ mặt.Cô bé cho là như vậy, nhưng những người khác không cho là như vậy."Không thể nghi ngờ rằng trong lòng em, ba là tuyệt vời nhất. Nhưng trong lòng những người khác, ba không nhất định là người tốt nhất." Ôn Oanh mềm giọng giải thích.Ôn Độ cười khẽ: "Tự tin lên, ba của chúng ta là giỏi nhất!"Bà Ôn nghe thấy lời nói của cháu trai bèn nhìn qua, không ngờ cháu gái còn lố hơn cả cháu trai bà: "Anh trai nói đúng, ba là người tài giỏi nhất! Những người kia không phải đối thủ của ba, ba mà không được quán quân tức là tình hợp lý!"Bà Ôn tỉnh bơ xê dịch sang bên cạnh.Tuy bà cũng tin tưởng con trai có thể giành được giải thưởng, nhưng quán quân thì thôi.Ôn Thiều Ngọc từ nhỏ đã không học được chuyện gì đàng hoàng, mà mấy chuyện vô nghĩa thì học nhanh lắm."Chú Ôn hát tốt nhất, nghe hay nhất toàn trường."Luật Cảnh Chi ở bên cạnh phụ họa, ngay cả Luật Hạo Chi cũng gật đầu theo: "Không sai.”Bà Ôn: "...”Trên sân khấu, người dẫn chương trình kích động nói: "Bây giờ chúng ta hãy chào đón người đạt hạng ba của cuộc thi ca hát lần này, Từ Kiến Kiệt..."Khán giả vỗ tay.Thí sinh đạt được hạng ba kích động cầm microphone cảm ơn người nhà và bạn bè của mình, còn có fan hâm mộ đã thích mình.Khóc bù lu bù loa.Ôn Oanh căng thẳng nhắc nhở: "Là ba, không phải ba, là ba, không phải ba, là ba, không phải ba..."Ôn Độ im lặng."Rốt cuộc em hy vọng là ba hay không phải ba?""Em Muốn ba là quán quân!"Ôn Oanh nói xong, Ôn Độ trầm mặc.Ôn Độ không nói cho em gái biết rằng có thể ba cậu không nhận được giải thưởng.Đây là sự vận hành của tư bản.Bây giờ vẫn chưa có cái gọi là tư bản nhưng về cơ bản cũng giống nhau thôi.Những người muốn kiếm tiền, kiểm soát ngành công nghiệp sẽ chọn ra một nhóm có ngoại hình tốt, khí chất tốt, năng lực nghiệp vụ cho dù bình thường nhưng chỉ cần có cái mặt dùng được là có thể dùng tài nguyên đập lên người bọn họ.

Chương 461