Tác giả:

Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…

Chương 462

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Mấy chục năm sau, những người này được gọi là lưu lượng.Ba cậu chỉ hơi lớn tuổi, đã kết hôn và có hai đứa con nhỏ.Năng lực nghiệp vụ là không thể chê, nhưng điểm duy nhất có thể khiến cho tư bản cảm thấy vừa mắt cũng chỉ có thể là còn độc thân?Người dẫn chương trình đã công bố tên của người đoạt giải á quân."Chúng ta hãy chúc mừng Hoàng Cảnh Minh."Ôn Độ nhìn á quân trên sân khấu, đó là một nam sinh tuổi tác ước chừng mới hai mươi có dáng dấp rất đẹp trai.Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi bên trong, diện bên ngoài một chiếc tây trang màu xám lớn hơn một cỡ, trên mặt mang theo nụ cười tươi tắn, cho dù là mấy chục năm sau thì ngoại hình này vẫn có thể tẩn đám tiểu thịt tươi kia một phát chết luôn."Anh ấy hát không hay." Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ôn Oanh rất xoắn xuýt: "Vậy có phải người hát hay cũng không giành được quán quân không?"Ôn Độ xoa xoa đầu em gái: "Cho dù ba không phải quán quân thì cũng có thể phát hành đĩa nhạc. Đến lúc đó anh sẽ mua về cho em, em phải cất giữ cho tốt."Rõ ràng là ba hát hay nhất nhưng lại không giành được quán quân.Trong lòng Ôn Oanh khó chịu."Anh trai, lát nữa chúng ta ra hậu trường đón ba nha? Em về nhà làm bánh ngọt cho ba, ba còn chưa được ăn bánh ngọt em làm nữa."Cô bé muốn dỗ dành ba vui vẻ, không muốn ba buồn.Vì sau này ba vẫn còn có thể hát nên không giành được giải quán quân cũng không sao cả. Không có mánh lới, có lẽ con đường sau này chỉ không dễ đi mà thôi. Nhưng những chương trình kiểu này không ít, vẫn còn nhiều quán quân đó cũng không phải là hiếm.Ôn Oanh lẳng lặng suy nghĩ cẩn thận đoạn này ở trong lòng, tính toán lát nữa nhìn thấy ba sẽ an ủi ba một chút."Để tôi xem người đoạt giải quán quân là ai nhé?"Giọng của người dẫn chương trình sôi trào, không khí hiện trường khá sôi động.Chỉ có mấy người Ôn Oanh suy sụp, vô cùng không phục.Luật Cảnh Chi nhìn thấy tâm trạng của Ôn Oanh sa sút bèn quay đầu hỏi anh trai: "Anh không tài trợ một chút nào hết hả? Sao không tiêu chút tiền mua giải quán quân? Nếu anh không đủ tiền thì chỗ em có này."Luật Hạo Chi khiếp sợ nhìn em trai, không ngờ mình còn có thể nghe được lời như vậy từ trong miệng em trai."Sao em lại nghĩ vậy?""Những chuyện này rõ ràng có tiền là có thể làm được, vì sao không tiêu tiền?" Giọng điệu của Luật Cảnh Chi cực kỳ đương nhiên.Ánh mắt cậu bé nhìn Luật Hạo Chi giống như đang nhìn một tên ngốc.Luật Hạo Chi cảm thấy em trai mình mới là thiên tài kinh doanh, tuy ánh mắt em trai nhìn mình không quá lễ phép nhưng cậu ấy vẫn cho là vậy.Nếu cậu ấy có thể nghĩ đến thì ba hạng đầu trong lần tranh tài này nhất định sẽ có ca sĩ trong công ty bọn họ. Cho dù lần này không có thì sau này nếu nghệ sĩ của công ty cậu ấy muốn ra mắt suôn sẻ thì tốt nhất nên có một lượng fan cố định.Cậu ấy trực tiếp tài trợ cho một chương trình, lấy được quyền lên tiếng, vậy thì chỉ cần năng lực nghiệp vụ của nghệ sĩ không quá tệ mà lớn lên lại trông xinh đẹp, nói không chừng còn có thể hot.Có hot không còn phải xem số.Một người không được thì đầu tư thêm mấy người nữa, chỉ cần có một người nổi tiếng là công ty sẽ có tên tuổi kiếm tiền cũng chỉ là việc trong vài phút.Luật Hạo Chi cười híp mắt vỗ vỗ vai em trai: "Em có cân nhắc đến kinh doanh không?""Là anh phá sản rồi hay là trong nhà không có đủ tiền cho em tiêu?" Luật Cảnh Chi ghét bỏ lắc đầu, xoay người định đi an ủi Ôn Oanh.

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Mấy chục năm sau, những người này được gọi là lưu lượng.Ba cậu chỉ hơi lớn tuổi, đã kết hôn và có hai đứa con nhỏ.Năng lực nghiệp vụ là không thể chê, nhưng điểm duy nhất có thể khiến cho tư bản cảm thấy vừa mắt cũng chỉ có thể là còn độc thân?Người dẫn chương trình đã công bố tên của người đoạt giải á quân."Chúng ta hãy chúc mừng Hoàng Cảnh Minh."Ôn Độ nhìn á quân trên sân khấu, đó là một nam sinh tuổi tác ước chừng mới hai mươi có dáng dấp rất đẹp trai.Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi bên trong, diện bên ngoài một chiếc tây trang màu xám lớn hơn một cỡ, trên mặt mang theo nụ cười tươi tắn, cho dù là mấy chục năm sau thì ngoại hình này vẫn có thể tẩn đám tiểu thịt tươi kia một phát chết luôn."Anh ấy hát không hay." Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ôn Oanh rất xoắn xuýt: "Vậy có phải người hát hay cũng không giành được quán quân không?"Ôn Độ xoa xoa đầu em gái: "Cho dù ba không phải quán quân thì cũng có thể phát hành đĩa nhạc. Đến lúc đó anh sẽ mua về cho em, em phải cất giữ cho tốt."Rõ ràng là ba hát hay nhất nhưng lại không giành được quán quân.Trong lòng Ôn Oanh khó chịu."Anh trai, lát nữa chúng ta ra hậu trường đón ba nha? Em về nhà làm bánh ngọt cho ba, ba còn chưa được ăn bánh ngọt em làm nữa."Cô bé muốn dỗ dành ba vui vẻ, không muốn ba buồn.Vì sau này ba vẫn còn có thể hát nên không giành được giải quán quân cũng không sao cả. Không có mánh lới, có lẽ con đường sau này chỉ không dễ đi mà thôi. Nhưng những chương trình kiểu này không ít, vẫn còn nhiều quán quân đó cũng không phải là hiếm.Ôn Oanh lẳng lặng suy nghĩ cẩn thận đoạn này ở trong lòng, tính toán lát nữa nhìn thấy ba sẽ an ủi ba một chút."Để tôi xem người đoạt giải quán quân là ai nhé?"Giọng của người dẫn chương trình sôi trào, không khí hiện trường khá sôi động.Chỉ có mấy người Ôn Oanh suy sụp, vô cùng không phục.Luật Cảnh Chi nhìn thấy tâm trạng của Ôn Oanh sa sút bèn quay đầu hỏi anh trai: "Anh không tài trợ một chút nào hết hả? Sao không tiêu chút tiền mua giải quán quân? Nếu anh không đủ tiền thì chỗ em có này."Luật Hạo Chi khiếp sợ nhìn em trai, không ngờ mình còn có thể nghe được lời như vậy từ trong miệng em trai."Sao em lại nghĩ vậy?""Những chuyện này rõ ràng có tiền là có thể làm được, vì sao không tiêu tiền?" Giọng điệu của Luật Cảnh Chi cực kỳ đương nhiên.Ánh mắt cậu bé nhìn Luật Hạo Chi giống như đang nhìn một tên ngốc.Luật Hạo Chi cảm thấy em trai mình mới là thiên tài kinh doanh, tuy ánh mắt em trai nhìn mình không quá lễ phép nhưng cậu ấy vẫn cho là vậy.Nếu cậu ấy có thể nghĩ đến thì ba hạng đầu trong lần tranh tài này nhất định sẽ có ca sĩ trong công ty bọn họ. Cho dù lần này không có thì sau này nếu nghệ sĩ của công ty cậu ấy muốn ra mắt suôn sẻ thì tốt nhất nên có một lượng fan cố định.Cậu ấy trực tiếp tài trợ cho một chương trình, lấy được quyền lên tiếng, vậy thì chỉ cần năng lực nghiệp vụ của nghệ sĩ không quá tệ mà lớn lên lại trông xinh đẹp, nói không chừng còn có thể hot.Có hot không còn phải xem số.Một người không được thì đầu tư thêm mấy người nữa, chỉ cần có một người nổi tiếng là công ty sẽ có tên tuổi kiếm tiền cũng chỉ là việc trong vài phút.Luật Hạo Chi cười híp mắt vỗ vỗ vai em trai: "Em có cân nhắc đến kinh doanh không?""Là anh phá sản rồi hay là trong nhà không có đủ tiền cho em tiêu?" Luật Cảnh Chi ghét bỏ lắc đầu, xoay người định đi an ủi Ôn Oanh.

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Mấy chục năm sau, những người này được gọi là lưu lượng.Ba cậu chỉ hơi lớn tuổi, đã kết hôn và có hai đứa con nhỏ.Năng lực nghiệp vụ là không thể chê, nhưng điểm duy nhất có thể khiến cho tư bản cảm thấy vừa mắt cũng chỉ có thể là còn độc thân?Người dẫn chương trình đã công bố tên của người đoạt giải á quân."Chúng ta hãy chúc mừng Hoàng Cảnh Minh."Ôn Độ nhìn á quân trên sân khấu, đó là một nam sinh tuổi tác ước chừng mới hai mươi có dáng dấp rất đẹp trai.Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi bên trong, diện bên ngoài một chiếc tây trang màu xám lớn hơn một cỡ, trên mặt mang theo nụ cười tươi tắn, cho dù là mấy chục năm sau thì ngoại hình này vẫn có thể tẩn đám tiểu thịt tươi kia một phát chết luôn."Anh ấy hát không hay." Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ôn Oanh rất xoắn xuýt: "Vậy có phải người hát hay cũng không giành được quán quân không?"Ôn Độ xoa xoa đầu em gái: "Cho dù ba không phải quán quân thì cũng có thể phát hành đĩa nhạc. Đến lúc đó anh sẽ mua về cho em, em phải cất giữ cho tốt."Rõ ràng là ba hát hay nhất nhưng lại không giành được quán quân.Trong lòng Ôn Oanh khó chịu."Anh trai, lát nữa chúng ta ra hậu trường đón ba nha? Em về nhà làm bánh ngọt cho ba, ba còn chưa được ăn bánh ngọt em làm nữa."Cô bé muốn dỗ dành ba vui vẻ, không muốn ba buồn.Vì sau này ba vẫn còn có thể hát nên không giành được giải quán quân cũng không sao cả. Không có mánh lới, có lẽ con đường sau này chỉ không dễ đi mà thôi. Nhưng những chương trình kiểu này không ít, vẫn còn nhiều quán quân đó cũng không phải là hiếm.Ôn Oanh lẳng lặng suy nghĩ cẩn thận đoạn này ở trong lòng, tính toán lát nữa nhìn thấy ba sẽ an ủi ba một chút."Để tôi xem người đoạt giải quán quân là ai nhé?"Giọng của người dẫn chương trình sôi trào, không khí hiện trường khá sôi động.Chỉ có mấy người Ôn Oanh suy sụp, vô cùng không phục.Luật Cảnh Chi nhìn thấy tâm trạng của Ôn Oanh sa sút bèn quay đầu hỏi anh trai: "Anh không tài trợ một chút nào hết hả? Sao không tiêu chút tiền mua giải quán quân? Nếu anh không đủ tiền thì chỗ em có này."Luật Hạo Chi khiếp sợ nhìn em trai, không ngờ mình còn có thể nghe được lời như vậy từ trong miệng em trai."Sao em lại nghĩ vậy?""Những chuyện này rõ ràng có tiền là có thể làm được, vì sao không tiêu tiền?" Giọng điệu của Luật Cảnh Chi cực kỳ đương nhiên.Ánh mắt cậu bé nhìn Luật Hạo Chi giống như đang nhìn một tên ngốc.Luật Hạo Chi cảm thấy em trai mình mới là thiên tài kinh doanh, tuy ánh mắt em trai nhìn mình không quá lễ phép nhưng cậu ấy vẫn cho là vậy.Nếu cậu ấy có thể nghĩ đến thì ba hạng đầu trong lần tranh tài này nhất định sẽ có ca sĩ trong công ty bọn họ. Cho dù lần này không có thì sau này nếu nghệ sĩ của công ty cậu ấy muốn ra mắt suôn sẻ thì tốt nhất nên có một lượng fan cố định.Cậu ấy trực tiếp tài trợ cho một chương trình, lấy được quyền lên tiếng, vậy thì chỉ cần năng lực nghiệp vụ của nghệ sĩ không quá tệ mà lớn lên lại trông xinh đẹp, nói không chừng còn có thể hot.Có hot không còn phải xem số.Một người không được thì đầu tư thêm mấy người nữa, chỉ cần có một người nổi tiếng là công ty sẽ có tên tuổi kiếm tiền cũng chỉ là việc trong vài phút.Luật Hạo Chi cười híp mắt vỗ vỗ vai em trai: "Em có cân nhắc đến kinh doanh không?""Là anh phá sản rồi hay là trong nhà không có đủ tiền cho em tiêu?" Luật Cảnh Chi ghét bỏ lắc đầu, xoay người định đi an ủi Ôn Oanh.

Chương 462