Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 499
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Không cẩn thận sẽ gây ra chút mâu thuẫn.Bây giờ nhìn thấy Ôn Độ không để bụng chút nào, trong lòng anh ấy cũng hơi khó chịu.Ôn Thiều Ngọc có tài đức gì mà có thể có được một đứa con trai tốt như vậy chứ?"Nếu con là con trai của chú là tốt rồi." Tư Đồ Quang Diệu cảm khái.Ôn Độ ngẩn ra: "Chờ em trai ra đời rồi chú không được nói như vậy. Có câu đứa con tốt nhất vẫn là con nhà mình.""Vậy chờ sau này hãy nói vậy." Tư Đồ Quang Diệu khoát tay: "Con mau đi làm việc đi, đừng làm lỡ chuyện của mình. ""Vậy con đi trước đây. Có chuyện gì chú cứ để Thiết Tỏa đi làm.""Biết rồi, con đi mau đi."Lúc này Ôn Độ mới dẫn theo hai vệ sĩ ra ngoài.Ra bên ngoài, Ôn Độ hỏi: "Hai anh biết lái xe không?""Biết."Vệ sĩ trả lời gọn gàng.Ôn Độ nghĩ hai người đều biết lái xe, thế nên không nói gì mà lấy xe đến thẳng chỗ của Luật Hạo Chi.Cậu đã mua được xe mà lúc trước cậu nhờ Luật Hạo Chi mua giúp rồi.Vốn dĩ cậu định tự mình mời tài xế nhưng hiện tại có hai vệ sĩ nên cũng tiết kiệm được tiền thuê tài xế, cứ để hai vệ sĩ của mình lái xe là được.Ôn Độ ngồi xe đi tìm Triệu Hiểu Phi."Chú đến rồi."Triệu Hiểu Phi liếc mắt nhìn hai người phía sau Ôn Độ, lời đến bên miệng lại nuốt trở về."Hai người này không phải người ngoài, có chuyện gì chị cứ nói thẳng đi."Ôn Độ nhìn ánh mắt Triệu Hiểu Phi là biết ngay chị ấy có ý gì.Cậu giải thích xong mới phát hiện đáy mắt hai vệ sĩ đều mang theo một chút kinh ngạc.Triệu Hiểu Phi không nghĩ nhiều như vậy: "Tìm được hai người này ở đâu vậy?"Cũng quá tín nhiệm rồi."Là chú em đưa cho em." Giọng điệu của Ôn Độ rất nhẹ.Triệu Hiểu Phi nghe ra được cảm giác khoe khoang từ trong mấy chữ này."Được."Triệu Hiểu Phi không nói nhảm nữa mà đi thẳng vào vấn đề: "Ông chủ của chợ buôn rau củ quả đối diện tên là Ngô Ái Quốc. Lúc kiếm được không ít tiền, cũng rất có uy tín ở trong thôn. Hắn ta cho người trong thôn mượn tiền, còn nhận rau củ của người trong thôn đem đi bán.”“Chỉ là lúc bên chúng ta vừa mở cửa, những người dân kia phát hiện giá thu của chúng ta khá cao nên ngoại trừ những người đây nhận được lợi ích từ hắn ta, nguyện ý bán rau củ cho hắn ta thì những người khác đều đưa rau củ đến chỗ chúng ta.”Nói tới đây, đáy mắt Triệu Hiểu Phi tràn đầy khinh bỉ: "Chị thừa nhận thủ đoạn của người này không tệ, thanh danh cũng tốt, nhưng trong lòng hắn ta cũng đen tối. Chú không biết hắn ta thu những món rau kia với giá thấp cỡ nào đâu.”“Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là hắn ta bán đứng người khác mà người khác còn phải đếm tiền cho hắn ta. Đúng là hắn ta vừa có lợi ích vừa có được thanh danh, nếu không phải chúng ta mở nơi này thì đoán chừng những người dân kia vẫn còn coi hắn ta là người tốt."Làm ăn mà, nhất định phải kiếm tiền.Ngô Ái Quốc làm như vậy cũng không sai.Sai chính là hắn ta không nên xem người dân thành kẻ ngốc mà lừa gạt.Đương nhiên có rất nhiều người dân khi không còn cách nào khác, Ngô Ái Quốc chính là chúa cứu thế duy nhất của bọn họ.Một chiêu này của Ôn Độ tương đương với đập nát bát cơm của Ngô Ái Quốc, còn xé lớp mặt nạ dối trá của hắn ta xuống, treo thành. Trong lòng Ngô Ái Quốc tức giận nên dùng những thủ đoạn bỉ ổi này đối phó với cậu cũng là chuyện bình thường.Hắn ta có thể hiểu, nhưng không thể chấp nhận.
Không cẩn thận sẽ gây ra chút mâu thuẫn.
Bây giờ nhìn thấy Ôn Độ không để bụng chút nào, trong lòng anh ấy cũng hơi khó chịu.
Ôn Thiều Ngọc có tài đức gì mà có thể có được một đứa con trai tốt như vậy chứ?
"Nếu con là con trai của chú là tốt rồi." Tư Đồ Quang Diệu cảm khái.
Ôn Độ ngẩn ra: "Chờ em trai ra đời rồi chú không được nói như vậy. Có câu đứa con tốt nhất vẫn là con nhà mình."
"Vậy chờ sau này hãy nói vậy." Tư Đồ Quang Diệu khoát tay: "Con mau đi làm việc đi, đừng làm lỡ chuyện của mình. "
"Vậy con đi trước đây. Có chuyện gì chú cứ để Thiết Tỏa đi làm."
"Biết rồi, con đi mau đi."
Lúc này Ôn Độ mới dẫn theo hai vệ sĩ ra ngoài.
Ra bên ngoài, Ôn Độ hỏi: "Hai anh biết lái xe không?"
"Biết."
Vệ sĩ trả lời gọn gàng.
Ôn Độ nghĩ hai người đều biết lái xe, thế nên không nói gì mà lấy xe đến thẳng chỗ của Luật Hạo Chi.
Cậu đã mua được xe mà lúc trước cậu nhờ Luật Hạo Chi mua giúp rồi.
Vốn dĩ cậu định tự mình mời tài xế nhưng hiện tại có hai vệ sĩ nên cũng tiết kiệm được tiền thuê tài xế, cứ để hai vệ sĩ của mình lái xe là được.
Ôn Độ ngồi xe đi tìm Triệu Hiểu Phi.
"Chú đến rồi."
Triệu Hiểu Phi liếc mắt nhìn hai người phía sau Ôn Độ, lời đến bên miệng lại nuốt trở về.
"Hai người này không phải người ngoài, có chuyện gì chị cứ nói thẳng đi."
Ôn Độ nhìn ánh mắt Triệu Hiểu Phi là biết ngay chị ấy có ý gì.
Cậu giải thích xong mới phát hiện đáy mắt hai vệ sĩ đều mang theo một chút kinh ngạc.
Triệu Hiểu Phi không nghĩ nhiều như vậy: "Tìm được hai người này ở đâu vậy?"
Cũng quá tín nhiệm rồi.
"Là chú em đưa cho em." Giọng điệu của Ôn Độ rất nhẹ.
Triệu Hiểu Phi nghe ra được cảm giác khoe khoang từ trong mấy chữ này.
"Được."
Triệu Hiểu Phi không nói nhảm nữa mà đi thẳng vào vấn đề: "Ông chủ của chợ buôn rau củ quả đối diện tên là Ngô Ái Quốc. Lúc kiếm được không ít tiền, cũng rất có uy tín ở trong thôn. Hắn ta cho người trong thôn mượn tiền, còn nhận rau củ của người trong thôn đem đi bán.”
“Chỉ là lúc bên chúng ta vừa mở cửa, những người dân kia phát hiện giá thu của chúng ta khá cao nên ngoại trừ những người đây nhận được lợi ích từ hắn ta, nguyện ý bán rau củ cho hắn ta thì những người khác đều đưa rau củ đến chỗ chúng ta.”
Nói tới đây, đáy mắt Triệu Hiểu Phi tràn đầy khinh bỉ: "Chị thừa nhận thủ đoạn của người này không tệ, thanh danh cũng tốt, nhưng trong lòng hắn ta cũng đen tối. Chú không biết hắn ta thu những món rau kia với giá thấp cỡ nào đâu.”
“Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là hắn ta bán đứng người khác mà người khác còn phải đếm tiền cho hắn ta. Đúng là hắn ta vừa có lợi ích vừa có được thanh danh, nếu không phải chúng ta mở nơi này thì đoán chừng những người dân kia vẫn còn coi hắn ta là người tốt."
Làm ăn mà, nhất định phải kiếm tiền.
Ngô Ái Quốc làm như vậy cũng không sai.
Sai chính là hắn ta không nên xem người dân thành kẻ ngốc mà lừa gạt.
Đương nhiên có rất nhiều người dân khi không còn cách nào khác, Ngô Ái Quốc chính là chúa cứu thế duy nhất của bọn họ.
Một chiêu này của Ôn Độ tương đương với đập nát bát cơm của Ngô Ái Quốc, còn xé lớp mặt nạ dối trá của hắn ta xuống, treo thành. Trong lòng Ngô Ái Quốc tức giận nên dùng những thủ đoạn bỉ ổi này đối phó với cậu cũng là chuyện bình thường.
Hắn ta có thể hiểu, nhưng không thể chấp nhận.
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Không cẩn thận sẽ gây ra chút mâu thuẫn.Bây giờ nhìn thấy Ôn Độ không để bụng chút nào, trong lòng anh ấy cũng hơi khó chịu.Ôn Thiều Ngọc có tài đức gì mà có thể có được một đứa con trai tốt như vậy chứ?"Nếu con là con trai của chú là tốt rồi." Tư Đồ Quang Diệu cảm khái.Ôn Độ ngẩn ra: "Chờ em trai ra đời rồi chú không được nói như vậy. Có câu đứa con tốt nhất vẫn là con nhà mình.""Vậy chờ sau này hãy nói vậy." Tư Đồ Quang Diệu khoát tay: "Con mau đi làm việc đi, đừng làm lỡ chuyện của mình. ""Vậy con đi trước đây. Có chuyện gì chú cứ để Thiết Tỏa đi làm.""Biết rồi, con đi mau đi."Lúc này Ôn Độ mới dẫn theo hai vệ sĩ ra ngoài.Ra bên ngoài, Ôn Độ hỏi: "Hai anh biết lái xe không?""Biết."Vệ sĩ trả lời gọn gàng.Ôn Độ nghĩ hai người đều biết lái xe, thế nên không nói gì mà lấy xe đến thẳng chỗ của Luật Hạo Chi.Cậu đã mua được xe mà lúc trước cậu nhờ Luật Hạo Chi mua giúp rồi.Vốn dĩ cậu định tự mình mời tài xế nhưng hiện tại có hai vệ sĩ nên cũng tiết kiệm được tiền thuê tài xế, cứ để hai vệ sĩ của mình lái xe là được.Ôn Độ ngồi xe đi tìm Triệu Hiểu Phi."Chú đến rồi."Triệu Hiểu Phi liếc mắt nhìn hai người phía sau Ôn Độ, lời đến bên miệng lại nuốt trở về."Hai người này không phải người ngoài, có chuyện gì chị cứ nói thẳng đi."Ôn Độ nhìn ánh mắt Triệu Hiểu Phi là biết ngay chị ấy có ý gì.Cậu giải thích xong mới phát hiện đáy mắt hai vệ sĩ đều mang theo một chút kinh ngạc.Triệu Hiểu Phi không nghĩ nhiều như vậy: "Tìm được hai người này ở đâu vậy?"Cũng quá tín nhiệm rồi."Là chú em đưa cho em." Giọng điệu của Ôn Độ rất nhẹ.Triệu Hiểu Phi nghe ra được cảm giác khoe khoang từ trong mấy chữ này."Được."Triệu Hiểu Phi không nói nhảm nữa mà đi thẳng vào vấn đề: "Ông chủ của chợ buôn rau củ quả đối diện tên là Ngô Ái Quốc. Lúc kiếm được không ít tiền, cũng rất có uy tín ở trong thôn. Hắn ta cho người trong thôn mượn tiền, còn nhận rau củ của người trong thôn đem đi bán.”“Chỉ là lúc bên chúng ta vừa mở cửa, những người dân kia phát hiện giá thu của chúng ta khá cao nên ngoại trừ những người đây nhận được lợi ích từ hắn ta, nguyện ý bán rau củ cho hắn ta thì những người khác đều đưa rau củ đến chỗ chúng ta.”Nói tới đây, đáy mắt Triệu Hiểu Phi tràn đầy khinh bỉ: "Chị thừa nhận thủ đoạn của người này không tệ, thanh danh cũng tốt, nhưng trong lòng hắn ta cũng đen tối. Chú không biết hắn ta thu những món rau kia với giá thấp cỡ nào đâu.”“Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là hắn ta bán đứng người khác mà người khác còn phải đếm tiền cho hắn ta. Đúng là hắn ta vừa có lợi ích vừa có được thanh danh, nếu không phải chúng ta mở nơi này thì đoán chừng những người dân kia vẫn còn coi hắn ta là người tốt."Làm ăn mà, nhất định phải kiếm tiền.Ngô Ái Quốc làm như vậy cũng không sai.Sai chính là hắn ta không nên xem người dân thành kẻ ngốc mà lừa gạt.Đương nhiên có rất nhiều người dân khi không còn cách nào khác, Ngô Ái Quốc chính là chúa cứu thế duy nhất của bọn họ.Một chiêu này của Ôn Độ tương đương với đập nát bát cơm của Ngô Ái Quốc, còn xé lớp mặt nạ dối trá của hắn ta xuống, treo thành. Trong lòng Ngô Ái Quốc tức giận nên dùng những thủ đoạn bỉ ổi này đối phó với cậu cũng là chuyện bình thường.Hắn ta có thể hiểu, nhưng không thể chấp nhận.