Tác giả:

Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…

Chương 500

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… "Việc làm ăn của chúng ta bên đây sẽ sớm được mở rộng nên nguồn cung cấp cũng phải được chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Thế này đi, chúng ta phái người đến từng thôn khác nhau để ký hợp đồng với nông dân, để bọn họ bán tất cả và rau quả của mình cho bên chúng ta.”Ôn Độ suy nghĩ một chút, trực tiếp soạn thảo một hợp đồng đơn giản.Triệu Hiểu Phi nhìn thấy nội dung hợp đồng chỉ cảm thấy sống lưng lạnh căm.Chị ấy yếu ớt hỏi: "Tiểu Độ, chị chưa từng làm chuyện gì khiến chú không vui đúng không?"Ôn Độ ngước mắt nghi ngờ nhìn chị ấy trả lời: "Không có.""À, vậy là tốt rồi."Lần này Triệu Hiểu Phi đã yên tâm.Chị ấy nghĩ đến em trai trước kia ngu xuẩn như vậy mà Ôn Độ cũng không tính toán với anh ấy, cậu thật sự xem bọn họ là người nhà.Lại nhìn số phận của Ngô Ái Quốc...*Triệu Hiểu Phi vừa xoay người đã sắp xếp người đi làm chuyện này ngay.Chị ấy cũng ký hợp đồng với những nông dân gần đó.Đặc biệt là chị ấy còn tự mình đến thôn của Ngô Ái Quốc, cẩn thận nói cho người ta biết nội dung trong hợp đồng. Không riêng gì rau dưa, ngay cả hoa quả cũng được thu rất nhiều.Hoa quả của bọn họ không chỉ mua được ở Hương Thành, nghe nói còn có thể mua được ở Áo Thành.Chi phí bên đó cao, giá cả cũng bán cao.Dù giá bọn họ đưa ra cho nhà vườn có cao hơn một chút cũng không thành vấn đề, dù sao bọn họ cũng kiếm được tiền.Ôn Độ là một thương nhân có lương tâm, tự mình kiếm tiền, cũng sẽ giúp các nông dân đi theo cậu kiếm tiền. Cậu không chê rau dưa của người ta ít hay cây ăn quả ít. Chỉ cần có là một tên khốn đến bán thì cậu cũng thu hết.Triệu Hiểu Phi đi vội vàng, suốt một tháng không có ở nhà.Cuối cùng cũng ký xong hợp đồng với những thôn kia.Mắt thấy chuối tiêu, đào, ổi, nho và các loại trái cây khác đều chín, Triệu Hiểu Phi lo lắng sẽ làm chậm trễ thời gian nên bận rộn trở về.So với chị ấy, Ôn Độ thoải mái hơn nhiều.Bà Ôn ở đây một tháng, rất thân thiết với Thiết Tỏa.Thiết Tỏa không cần đi học, chỉ cần ôn tập ở nhà.Tư Đồ Quang Diệu có việc bận nên ngoại trừ lúc ăn cơm thì rất ít khi quay về.Ôn Độ cũng bận rộn, Đại Ni và Nhị Ni đến chợ buôn rau củ quả hỗ trợ, thế là trong nhà chỉ còn lại mỗi mình Thiết Tỏa. Mỗi ngày Thiết Tỏa đi theo sau bà nội, đưa bà đi tới đi lui.ngày người công nhân nhà"Bà nội, bà xem tòa nhà này đi, đây là do anh con xây đấy! Lúc ấy còn được lên báo! Đây là tiểu khu mà anh con nói, sau này nhân viên quan chức trong nhà máy đều sẽ ở đây. Khi xây xong tòa nhà đầu tiên đã có rất nhiều người sợ ngây người. Anh con theo sát một tháng, sau đó để anh Đông phụ trách. Hôm nay trên mảnh đất này không ai là không biết tên công ty xây dựng của chúng ta, không ai là không biết ông chủ Ôn trâu bò cỡ nào!"Vẻ mặt Thiết Tỏa rất kiêu ngạo.Cậu ta thật sự rất may mắn.Gặp được Ôn Độ trên xe lửa, được Ôn Độ cho một cuộc sống mới.Bây giờ cậu ta có sách để đọc.Nói Ôn Độ là ba mẹ tái sinh của cậu ta cũng không quá đáng.Thiết Tỏa nghiêm túc nói: "Bà nội, bà không biết con và anh trai con quen nhau như thế nào đúng không? Anh trai con chắc chắn sẽ không nói cho bà biết. Con và anh trai con quen biết nhau trên xe lửa, là anh ấy cứu vớt con ra khỏi những kẻ xấu xa kia, dẫn con tới đây, cho con cơm ăn, cho con áo mặc, còn cho con đọc sách. Ngay cả hộ khẩu của con cũng được viết ở căn nhà này."

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… "Việc làm ăn của chúng ta bên đây sẽ sớm được mở rộng nên nguồn cung cấp cũng phải được chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Thế này đi, chúng ta phái người đến từng thôn khác nhau để ký hợp đồng với nông dân, để bọn họ bán tất cả và rau quả của mình cho bên chúng ta.”Ôn Độ suy nghĩ một chút, trực tiếp soạn thảo một hợp đồng đơn giản.Triệu Hiểu Phi nhìn thấy nội dung hợp đồng chỉ cảm thấy sống lưng lạnh căm.Chị ấy yếu ớt hỏi: "Tiểu Độ, chị chưa từng làm chuyện gì khiến chú không vui đúng không?"Ôn Độ ngước mắt nghi ngờ nhìn chị ấy trả lời: "Không có.""À, vậy là tốt rồi."Lần này Triệu Hiểu Phi đã yên tâm.Chị ấy nghĩ đến em trai trước kia ngu xuẩn như vậy mà Ôn Độ cũng không tính toán với anh ấy, cậu thật sự xem bọn họ là người nhà.Lại nhìn số phận của Ngô Ái Quốc...*Triệu Hiểu Phi vừa xoay người đã sắp xếp người đi làm chuyện này ngay.Chị ấy cũng ký hợp đồng với những nông dân gần đó.Đặc biệt là chị ấy còn tự mình đến thôn của Ngô Ái Quốc, cẩn thận nói cho người ta biết nội dung trong hợp đồng. Không riêng gì rau dưa, ngay cả hoa quả cũng được thu rất nhiều.Hoa quả của bọn họ không chỉ mua được ở Hương Thành, nghe nói còn có thể mua được ở Áo Thành.Chi phí bên đó cao, giá cả cũng bán cao.Dù giá bọn họ đưa ra cho nhà vườn có cao hơn một chút cũng không thành vấn đề, dù sao bọn họ cũng kiếm được tiền.Ôn Độ là một thương nhân có lương tâm, tự mình kiếm tiền, cũng sẽ giúp các nông dân đi theo cậu kiếm tiền. Cậu không chê rau dưa của người ta ít hay cây ăn quả ít. Chỉ cần có là một tên khốn đến bán thì cậu cũng thu hết.Triệu Hiểu Phi đi vội vàng, suốt một tháng không có ở nhà.Cuối cùng cũng ký xong hợp đồng với những thôn kia.Mắt thấy chuối tiêu, đào, ổi, nho và các loại trái cây khác đều chín, Triệu Hiểu Phi lo lắng sẽ làm chậm trễ thời gian nên bận rộn trở về.So với chị ấy, Ôn Độ thoải mái hơn nhiều.Bà Ôn ở đây một tháng, rất thân thiết với Thiết Tỏa.Thiết Tỏa không cần đi học, chỉ cần ôn tập ở nhà.Tư Đồ Quang Diệu có việc bận nên ngoại trừ lúc ăn cơm thì rất ít khi quay về.Ôn Độ cũng bận rộn, Đại Ni và Nhị Ni đến chợ buôn rau củ quả hỗ trợ, thế là trong nhà chỉ còn lại mỗi mình Thiết Tỏa. Mỗi ngày Thiết Tỏa đi theo sau bà nội, đưa bà đi tới đi lui.ngày người công nhân nhà"Bà nội, bà xem tòa nhà này đi, đây là do anh con xây đấy! Lúc ấy còn được lên báo! Đây là tiểu khu mà anh con nói, sau này nhân viên quan chức trong nhà máy đều sẽ ở đây. Khi xây xong tòa nhà đầu tiên đã có rất nhiều người sợ ngây người. Anh con theo sát một tháng, sau đó để anh Đông phụ trách. Hôm nay trên mảnh đất này không ai là không biết tên công ty xây dựng của chúng ta, không ai là không biết ông chủ Ôn trâu bò cỡ nào!"Vẻ mặt Thiết Tỏa rất kiêu ngạo.Cậu ta thật sự rất may mắn.Gặp được Ôn Độ trên xe lửa, được Ôn Độ cho một cuộc sống mới.Bây giờ cậu ta có sách để đọc.Nói Ôn Độ là ba mẹ tái sinh của cậu ta cũng không quá đáng.Thiết Tỏa nghiêm túc nói: "Bà nội, bà không biết con và anh trai con quen nhau như thế nào đúng không? Anh trai con chắc chắn sẽ không nói cho bà biết. Con và anh trai con quen biết nhau trên xe lửa, là anh ấy cứu vớt con ra khỏi những kẻ xấu xa kia, dẫn con tới đây, cho con cơm ăn, cho con áo mặc, còn cho con đọc sách. Ngay cả hộ khẩu của con cũng được viết ở căn nhà này."

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… "Việc làm ăn của chúng ta bên đây sẽ sớm được mở rộng nên nguồn cung cấp cũng phải được chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Thế này đi, chúng ta phái người đến từng thôn khác nhau để ký hợp đồng với nông dân, để bọn họ bán tất cả và rau quả của mình cho bên chúng ta.”Ôn Độ suy nghĩ một chút, trực tiếp soạn thảo một hợp đồng đơn giản.Triệu Hiểu Phi nhìn thấy nội dung hợp đồng chỉ cảm thấy sống lưng lạnh căm.Chị ấy yếu ớt hỏi: "Tiểu Độ, chị chưa từng làm chuyện gì khiến chú không vui đúng không?"Ôn Độ ngước mắt nghi ngờ nhìn chị ấy trả lời: "Không có.""À, vậy là tốt rồi."Lần này Triệu Hiểu Phi đã yên tâm.Chị ấy nghĩ đến em trai trước kia ngu xuẩn như vậy mà Ôn Độ cũng không tính toán với anh ấy, cậu thật sự xem bọn họ là người nhà.Lại nhìn số phận của Ngô Ái Quốc...*Triệu Hiểu Phi vừa xoay người đã sắp xếp người đi làm chuyện này ngay.Chị ấy cũng ký hợp đồng với những nông dân gần đó.Đặc biệt là chị ấy còn tự mình đến thôn của Ngô Ái Quốc, cẩn thận nói cho người ta biết nội dung trong hợp đồng. Không riêng gì rau dưa, ngay cả hoa quả cũng được thu rất nhiều.Hoa quả của bọn họ không chỉ mua được ở Hương Thành, nghe nói còn có thể mua được ở Áo Thành.Chi phí bên đó cao, giá cả cũng bán cao.Dù giá bọn họ đưa ra cho nhà vườn có cao hơn một chút cũng không thành vấn đề, dù sao bọn họ cũng kiếm được tiền.Ôn Độ là một thương nhân có lương tâm, tự mình kiếm tiền, cũng sẽ giúp các nông dân đi theo cậu kiếm tiền. Cậu không chê rau dưa của người ta ít hay cây ăn quả ít. Chỉ cần có là một tên khốn đến bán thì cậu cũng thu hết.Triệu Hiểu Phi đi vội vàng, suốt một tháng không có ở nhà.Cuối cùng cũng ký xong hợp đồng với những thôn kia.Mắt thấy chuối tiêu, đào, ổi, nho và các loại trái cây khác đều chín, Triệu Hiểu Phi lo lắng sẽ làm chậm trễ thời gian nên bận rộn trở về.So với chị ấy, Ôn Độ thoải mái hơn nhiều.Bà Ôn ở đây một tháng, rất thân thiết với Thiết Tỏa.Thiết Tỏa không cần đi học, chỉ cần ôn tập ở nhà.Tư Đồ Quang Diệu có việc bận nên ngoại trừ lúc ăn cơm thì rất ít khi quay về.Ôn Độ cũng bận rộn, Đại Ni và Nhị Ni đến chợ buôn rau củ quả hỗ trợ, thế là trong nhà chỉ còn lại mỗi mình Thiết Tỏa. Mỗi ngày Thiết Tỏa đi theo sau bà nội, đưa bà đi tới đi lui.ngày người công nhân nhà"Bà nội, bà xem tòa nhà này đi, đây là do anh con xây đấy! Lúc ấy còn được lên báo! Đây là tiểu khu mà anh con nói, sau này nhân viên quan chức trong nhà máy đều sẽ ở đây. Khi xây xong tòa nhà đầu tiên đã có rất nhiều người sợ ngây người. Anh con theo sát một tháng, sau đó để anh Đông phụ trách. Hôm nay trên mảnh đất này không ai là không biết tên công ty xây dựng của chúng ta, không ai là không biết ông chủ Ôn trâu bò cỡ nào!"Vẻ mặt Thiết Tỏa rất kiêu ngạo.Cậu ta thật sự rất may mắn.Gặp được Ôn Độ trên xe lửa, được Ôn Độ cho một cuộc sống mới.Bây giờ cậu ta có sách để đọc.Nói Ôn Độ là ba mẹ tái sinh của cậu ta cũng không quá đáng.Thiết Tỏa nghiêm túc nói: "Bà nội, bà không biết con và anh trai con quen nhau như thế nào đúng không? Anh trai con chắc chắn sẽ không nói cho bà biết. Con và anh trai con quen biết nhau trên xe lửa, là anh ấy cứu vớt con ra khỏi những kẻ xấu xa kia, dẫn con tới đây, cho con cơm ăn, cho con áo mặc, còn cho con đọc sách. Ngay cả hộ khẩu của con cũng được viết ở căn nhà này."

Chương 500