Tác giả:

Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…

Chương 585

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… "Ở nông thôn không có đăng ký kết hôn, cũng không tổ chức tiệc rượu. Chủ yếu là ba mẹ nó nhận năm trăm đồng tiền sính lễ của người ta." Lão Ngưu không cảm thấy mất mặt, ông ấy chỉ cảm thấy em vợ của mình là một tên không ra gì.Trong lòng Ôn Độ tự nhủ, năm trăm đồng không tính là chuyện lớn.Không thể vì năm trăm đồng mà ép chết cô gái nhà người ta được."Vậy chú hỏi giúp tôi một chút, nếu cô ấy đồng ý thì đến cửa hàng nhà chúng tôi giúp trông coi. Bên đó cũng có chỗ ở, bảo cô ấy đến thẳng đó là được."Nói xong, Ôn Độ còn cố ý nhìn Cửu gia.Cửu gia bị nhìn nhưng không hiểu gì cả: "Cậu nhìn tôi làm gì?""Tôi sợ chú không nỡ."Tôi không nỡ cái gì chứ? Đừng nói hươu nói vượn."Cửu gia tức giận nói.Ôn Độ cũng không giải thích.Dù sao ngày sau cũng sẽ thấy rõ kết quả.Ôn Độ lên xe, vừa định đạp ga thì Cửu gia mở miệng gọi: "Này, cậu đợi một lát, người cậu nhờ tôi hỏi thăm giúp cậu đã có tin tức rồi.""Ai?"Ôn Độ sửng sốt.Trong lúc nhất thời, cậu không kịp phản ứng với người Cửu gia muốn nói là ai.Cửu gia nhỏ giọng nói: "Ông cậu của cậu."Ông cậu tôi có tin tức sao?" Ôn Độ lập tức bước từ trên xe xuống.Nhiều năm như vậy, người bà nội cậu lo lắng nhất ngoại trừ ba ba con bọn họ lẫn cả nhà cô cả của cậu ra thì cũng chỉ lo lắng ông cậu của cậu.Ông cậu của cậu năm đó mới mười mấy tuổi đã được ông nội cậu đưa đến Bình Thành, một thiếu niên nho nhỏ trông coi hai cái sân lớn. Sau đó xảy ra chuyện, ông cậu của cậu đã mất tích.Cho đến hôm nay cũng không có tin tức.Ôn Độ vẫn không từ bỏ việc tìm người, cho dù là ở Hương Thành, cậu cũng phát thông báo tìm người thân.Hơn nữa còn là loại cả năm.Nhiều năm như vậy nhưng mãi vẫn không có bất kỳ tin tức gì.Nào ngờ bỗng nhiên lại có tin tức."Ông ấy ở đâu?" Giọng điệu của Ôn Độ rất vội vàng.Cửu gia cũng không thừa nước đục thả câu, mở miệng nói: "Mấy ngày hôm trước tôi gặp một người từ nước ngoài trở về, bên cạnh ông ấy có một người đàn ông trung niên tướng mạo nho nhã, nghe nói là họ Từ. Sau đó tôi hỏi mới biết được ông Từ này có thể chính là người ông cậu mà cậu muốn tìm.""Người này ở đâu?Một giây Ôn Độ cũng không kịp chờ muốn qua đó xác nhận một phen, xem người kia rốt cuộc có phải là em trai của bà nội hay không.Cửu gia lắc đầu: "Tôi thật sự không biết rõ người nọ ở đâu. Nghe nói sức khỏe của ông Từ kia cũng không tốt lắm, vừa về nước khoảng thời gian trước cũng ít khi giao du với bên ngoài. Nếu không phải do người kia thuận miệng nói một câu, tôi cũng không biết còn có một người như vậy."Vậy người kia ở đâu?" Ôn Độ vội vàng hỏi.Cửu gia nói một địa chỉ: "Tôi biết chắc chắn cậu sẽ qua tìm. Lúc cậu đến cứ trực tiếp báo tên tôi là được.""Cảm ơn chú. Tôi không nhiều lời nữa, tôi qua đó xem sao."Ôn Độ có chút vội vàng.Cậu lái xe về nhà một chuyến, tìm ảnh của bà nội, cũng cất một tấm ảnh bà nội lúc còn trẻ vào trong ngực, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy một cái đầu nhỏ đáng yêu.Ôn Oanh nhỏ giọng hỏi cậu: "Anh trai, anh muốn làm gì thế?""Anh có chút việc cần cái này. Em đừng nói với bà nội."Ôn Độ vẫn chưa xác định được người nọ có phải là ông cậu hay không, nếu như nói với bà nội, nhỡ đâu người nọ không phải ông cậu thì bà nội nhất định sẽ vô cùng thất vọng.Sau khi cậu thật sự xác nhận được rồi thì sẽ nói chuyện này cho bà nội biết."Phải giữ bí mật đấy nhé.Ôn Oanh cười tủm tỉm.

"Ở nông thôn không có đăng ký kết hôn, cũng không tổ chức tiệc rượu. Chủ yếu là ba mẹ nó nhận năm trăm đồng tiền sính lễ của người ta." Lão Ngưu không cảm thấy mất mặt, ông ấy chỉ cảm thấy em vợ của mình là một tên không ra gì.

Trong lòng Ôn Độ tự nhủ, năm trăm đồng không tính là chuyện lớn.

Không thể vì năm trăm đồng mà ép chết cô gái nhà người ta được.

"Vậy chú hỏi giúp tôi một chút, nếu cô ấy đồng ý thì đến cửa hàng nhà chúng tôi giúp trông coi. Bên đó cũng có chỗ ở, bảo cô ấy đến thẳng đó là được."

Nói xong, Ôn Độ còn cố ý nhìn Cửu gia.

Cửu gia bị nhìn nhưng không hiểu gì cả: "Cậu nhìn tôi làm gì?"

"Tôi sợ chú không nỡ.

"Tôi không nỡ cái gì chứ? Đừng nói hươu nói vượn."

Cửu gia tức giận nói.

Ôn Độ cũng không giải thích.

Dù sao ngày sau cũng sẽ thấy rõ kết quả.

Ôn Độ lên xe, vừa định đạp ga thì Cửu gia mở miệng gọi: "Này, cậu đợi một lát, người cậu nhờ tôi hỏi thăm giúp cậu đã có tin tức rồi."

"Ai?"

Ôn Độ sửng sốt.

Trong lúc nhất thời, cậu không kịp phản ứng với người Cửu gia muốn nói là ai.

Cửu gia nhỏ giọng nói: "Ông cậu của cậu.

"Ông cậu tôi có tin tức sao?" Ôn Độ lập tức bước từ trên xe xuống.

Nhiều năm như vậy, người bà nội cậu lo lắng nhất ngoại trừ ba ba con bọn họ lẫn cả nhà cô cả của cậu ra thì cũng chỉ lo lắng ông cậu của cậu.

Ông cậu của cậu năm đó mới mười mấy tuổi đã được ông nội cậu đưa đến Bình Thành, một thiếu niên nho nhỏ trông coi hai cái sân lớn. Sau đó xảy ra chuyện, ông cậu của cậu đã mất tích.

Cho đến hôm nay cũng không có tin tức.

Ôn Độ vẫn không từ bỏ việc tìm người, cho dù là ở Hương Thành, cậu cũng phát thông báo tìm người thân.

Hơn nữa còn là loại cả năm.

Nhiều năm như vậy nhưng mãi vẫn không có bất kỳ tin tức gì.

Nào ngờ bỗng nhiên lại có tin tức.

"Ông ấy ở đâu?" Giọng điệu của Ôn Độ rất vội vàng.

Cửu gia cũng không thừa nước đục thả câu, mở miệng nói: "Mấy ngày hôm trước tôi gặp một người từ nước ngoài trở về, bên cạnh ông ấy có một người đàn ông trung niên tướng mạo nho nhã, nghe nói là họ Từ. Sau đó tôi hỏi mới biết được ông Từ này có thể chính là người ông cậu mà cậu muốn tìm."

"Người này ở đâu?

Một giây Ôn Độ cũng không kịp chờ muốn qua đó xác nhận một phen, xem người kia rốt cuộc có phải là em trai của bà nội hay không.

Cửu gia lắc đầu: "Tôi thật sự không biết rõ người nọ ở đâu. Nghe nói sức khỏe của ông Từ kia cũng không tốt lắm, vừa về nước khoảng thời gian trước cũng ít khi giao du với bên ngoài. Nếu không phải do người kia thuận miệng nói một câu, tôi cũng không biết còn có một người như vậy.

"Vậy người kia ở đâu?" Ôn Độ vội vàng hỏi.

Cửu gia nói một địa chỉ: "Tôi biết chắc chắn cậu sẽ qua tìm. Lúc cậu đến cứ trực tiếp báo tên tôi là được."

"Cảm ơn chú. Tôi không nhiều lời nữa, tôi qua đó xem sao."

Ôn Độ có chút vội vàng.

Cậu lái xe về nhà một chuyến, tìm ảnh của bà nội, cũng cất một tấm ảnh bà nội lúc còn trẻ vào trong ngực, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy một cái đầu nhỏ đáng yêu.

Ôn Oanh nhỏ giọng hỏi cậu: "Anh trai, anh muốn làm gì thế?"

"Anh có chút việc cần cái này. Em đừng nói với bà nội."

Ôn Độ vẫn chưa xác định được người nọ có phải là ông cậu hay không, nếu như nói với bà nội, nhỡ đâu người nọ không phải ông cậu thì bà nội nhất định sẽ vô cùng thất vọng.

Sau khi cậu thật sự xác nhận được rồi thì sẽ nói chuyện này cho bà nội biết.

"Phải giữ bí mật đấy nhé.

Ôn Oanh cười tủm tỉm.

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… "Ở nông thôn không có đăng ký kết hôn, cũng không tổ chức tiệc rượu. Chủ yếu là ba mẹ nó nhận năm trăm đồng tiền sính lễ của người ta." Lão Ngưu không cảm thấy mất mặt, ông ấy chỉ cảm thấy em vợ của mình là một tên không ra gì.Trong lòng Ôn Độ tự nhủ, năm trăm đồng không tính là chuyện lớn.Không thể vì năm trăm đồng mà ép chết cô gái nhà người ta được."Vậy chú hỏi giúp tôi một chút, nếu cô ấy đồng ý thì đến cửa hàng nhà chúng tôi giúp trông coi. Bên đó cũng có chỗ ở, bảo cô ấy đến thẳng đó là được."Nói xong, Ôn Độ còn cố ý nhìn Cửu gia.Cửu gia bị nhìn nhưng không hiểu gì cả: "Cậu nhìn tôi làm gì?""Tôi sợ chú không nỡ."Tôi không nỡ cái gì chứ? Đừng nói hươu nói vượn."Cửu gia tức giận nói.Ôn Độ cũng không giải thích.Dù sao ngày sau cũng sẽ thấy rõ kết quả.Ôn Độ lên xe, vừa định đạp ga thì Cửu gia mở miệng gọi: "Này, cậu đợi một lát, người cậu nhờ tôi hỏi thăm giúp cậu đã có tin tức rồi.""Ai?"Ôn Độ sửng sốt.Trong lúc nhất thời, cậu không kịp phản ứng với người Cửu gia muốn nói là ai.Cửu gia nhỏ giọng nói: "Ông cậu của cậu."Ông cậu tôi có tin tức sao?" Ôn Độ lập tức bước từ trên xe xuống.Nhiều năm như vậy, người bà nội cậu lo lắng nhất ngoại trừ ba ba con bọn họ lẫn cả nhà cô cả của cậu ra thì cũng chỉ lo lắng ông cậu của cậu.Ông cậu của cậu năm đó mới mười mấy tuổi đã được ông nội cậu đưa đến Bình Thành, một thiếu niên nho nhỏ trông coi hai cái sân lớn. Sau đó xảy ra chuyện, ông cậu của cậu đã mất tích.Cho đến hôm nay cũng không có tin tức.Ôn Độ vẫn không từ bỏ việc tìm người, cho dù là ở Hương Thành, cậu cũng phát thông báo tìm người thân.Hơn nữa còn là loại cả năm.Nhiều năm như vậy nhưng mãi vẫn không có bất kỳ tin tức gì.Nào ngờ bỗng nhiên lại có tin tức."Ông ấy ở đâu?" Giọng điệu của Ôn Độ rất vội vàng.Cửu gia cũng không thừa nước đục thả câu, mở miệng nói: "Mấy ngày hôm trước tôi gặp một người từ nước ngoài trở về, bên cạnh ông ấy có một người đàn ông trung niên tướng mạo nho nhã, nghe nói là họ Từ. Sau đó tôi hỏi mới biết được ông Từ này có thể chính là người ông cậu mà cậu muốn tìm.""Người này ở đâu?Một giây Ôn Độ cũng không kịp chờ muốn qua đó xác nhận một phen, xem người kia rốt cuộc có phải là em trai của bà nội hay không.Cửu gia lắc đầu: "Tôi thật sự không biết rõ người nọ ở đâu. Nghe nói sức khỏe của ông Từ kia cũng không tốt lắm, vừa về nước khoảng thời gian trước cũng ít khi giao du với bên ngoài. Nếu không phải do người kia thuận miệng nói một câu, tôi cũng không biết còn có một người như vậy."Vậy người kia ở đâu?" Ôn Độ vội vàng hỏi.Cửu gia nói một địa chỉ: "Tôi biết chắc chắn cậu sẽ qua tìm. Lúc cậu đến cứ trực tiếp báo tên tôi là được.""Cảm ơn chú. Tôi không nhiều lời nữa, tôi qua đó xem sao."Ôn Độ có chút vội vàng.Cậu lái xe về nhà một chuyến, tìm ảnh của bà nội, cũng cất một tấm ảnh bà nội lúc còn trẻ vào trong ngực, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy một cái đầu nhỏ đáng yêu.Ôn Oanh nhỏ giọng hỏi cậu: "Anh trai, anh muốn làm gì thế?""Anh có chút việc cần cái này. Em đừng nói với bà nội."Ôn Độ vẫn chưa xác định được người nọ có phải là ông cậu hay không, nếu như nói với bà nội, nhỡ đâu người nọ không phải ông cậu thì bà nội nhất định sẽ vô cùng thất vọng.Sau khi cậu thật sự xác nhận được rồi thì sẽ nói chuyện này cho bà nội biết."Phải giữ bí mật đấy nhé.Ôn Oanh cười tủm tỉm.

Chương 585