Tác giả:

Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…

Chương 586

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Cô bé lặng lẽ tránh ra, lúc Ôn Độ đi ngang qua còn đưa tay xoa đầu cô bé."Anh ra ngoài trước, buổi trưa không chắc sẽ trở về ăn cơm, đến lúc đó em nhớ nói với bà nội một tiếng."Ôn Độ không biết còn phải trì hoãn bao lâu, nhỡ đâu không về ăn cơm được thì người trong nhà cũng không cần chờ.Bây giờ không giống với trước đây, tùy tiện ra ngoài là có thể mua được đồ ăn.Từ sau khi hủy bỏ các loại phiếu, cuộc sống của bọn họ càng ngày càng tiện lợi.Có thể nhìn thấy những người đàn ông và những người phụ nữ trẻ trung ăn mặc thời trang ở khắp mọi nơi trên đường phố. Còn có rất nhiều ông chủ lớn trong bộ tây trang.Từng chiếc xe Santana chính là phương tiện giao thông khiến người ta hâm mộ nhất thời đại này.Cũng đại biểu cho có tiền.Ôn Độ đạp xe đạp tìm được địa điểm dựa theo địa chỉ, cậu gõ cửa, đợi một hồi lâu sau mới có người ra mở cửa."Xin hỏi cậu muốn tìm ai?"Người đàn ông trung niên mở cửa có vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.Ôn Độ lễ phép nói: "Tôi họ Ôn, lúc trước Cửu gia đã chào hỏi ông Vương nên hôm nay cố ý tới thăm hỏi ông Vương."Người đàn ông trung niên cũng không trực tiếp cho Ôn Độ đi vào, mà là cao cao tại thượng còn vô cùng lạnh lùng nói: "Tôi biết rồi, phiền cậu ở đây chờ một chút.""Được."Trong lòng Ôn Độ rất căng thẳng.Cậu rất muốn biết người này rốt cuộc có phải là ông cậu hay không.Bởi vậy lúc chờ ở bên ngoài, trong đầu cậu vẫn miên man suy nghĩ, cũng không chú ý đến thái độ của người đàn ông.Khoảng chừng năm phút trôi qua, người kia mới bước ra một lần nữa."Cậu Ôn đúng không? Vào đi.""Cảm ơn."Ôn Độ đi theo sau người đàn ông trung niên vào bên trong.Đây là một căn tứ hợp viện.Tứ hợp viện này rõ ràng đã được tu sửa lại nên lúc bước đã mang đến cho người ta một loại cảm giác rất lịch sự và tao nhã.Không giống viện nhà bọn họ, nơi trồng hoa thì cố ý trồng rau, tuy cũng rất đẹp mắt nhưng so sánh với khu vườn này thì mùi của nông thôn vẫn quá nồng.Ôn Độ chỉ lướt qua rất nhanh, cũng không xem xét cẩn thận.Người đàn ông trung niên dẫn cậu tới phòng khách."Cậu Ôn, mời ngồi. Ông Vương sẽ tới ngay." Người đàn ông trung niên không có biểu cảm gì nói."Được."Ôn Độ không nhìn thấy ai nhưng lúc này trái tim cũng không còn vội vã như vậy nữa.Cậu uống hai tách trà.Ông Vương mới khoan thai đến chậm."Cậu Ôn phải không?" Vương Viễn Minh nhìn thấy Ôn Độ, đầu tiên là hơi sửng sốt.Ông ấy tuyệt đối không ngờ Ôn Độ lại còn trẻ tuổi như vậy."Xin chào, ông Vương.Thái độ của Ôn Độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.Vương Viễn Minh hơi nhướng mày: "Lúc trước Cửu gia đã tới chào hỏi tôi, nói rằng cậu muốn gặp tôi một lần.""Đúng vậy."Ôn Độ trực tiếp nói rõ ý đồ đến đây."Tôi muốn gặp ông Từ một lần."Vương Viễn Minh nghe được yêu cầu của Ôn Độ lập tức sửng sốt.Ông ấy nhíu mày, sắc mặt có hơi lạnh lùng: "Cậu là người do Cửu gia giới thiệu, theo lý mà nói tôi không nên từ chối. Nhưng ông Từ trước giờ chưa từng gặp người ngoài."Ôn Độ cũng không thấy bất ngờ khi mình bị từ chối.Cậu vô cùng lễ phép nói: "Phiền ông hỏi ông Từ một chút, ông cứ nói là người của nhà họ Ôn ở nông trường Hồng Tinh muốn gặp ông ấy một lần.Nếu như người kia là ông cậu, vậy thì ông nhất định sẽ gặp cậu.Tuy Vương Viễn Minh không biết vì sao nhưng ông ấy không từ chối nguyện vọng của Ôn Độ."Tôi sẽ hỏi giúp cậu, về phần ông Từ có chịu gặp cậu hay không thì tôi cũng không biết đâu đấy."

Cô bé lặng lẽ tránh ra, lúc Ôn Độ đi ngang qua còn đưa tay xoa đầu cô bé.

"Anh ra ngoài trước, buổi trưa không chắc sẽ trở về ăn cơm, đến lúc đó em nhớ nói với bà nội một tiếng."

Ôn Độ không biết còn phải trì hoãn bao lâu, nhỡ đâu không về ăn cơm được thì người trong nhà cũng không cần chờ.

Bây giờ không giống với trước đây, tùy tiện ra ngoài là có thể mua được đồ ăn.

Từ sau khi hủy bỏ các loại phiếu, cuộc sống của bọn họ càng ngày càng tiện lợi.

Có thể nhìn thấy những người đàn ông và những người phụ nữ trẻ trung ăn mặc thời trang ở khắp mọi nơi trên đường phố. Còn có rất nhiều ông chủ lớn trong bộ tây trang.

Từng chiếc xe Santana chính là phương tiện giao thông khiến người ta hâm mộ nhất thời đại này.

Cũng đại biểu cho có tiền.

Ôn Độ đạp xe đạp tìm được địa điểm dựa theo địa chỉ, cậu gõ cửa, đợi một hồi lâu sau mới có người ra mở cửa.

"Xin hỏi cậu muốn tìm ai?"

Người đàn ông trung niên mở cửa có vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Ôn Độ lễ phép nói: "Tôi họ Ôn, lúc trước Cửu gia đã chào hỏi ông Vương nên hôm nay cố ý tới thăm hỏi ông Vương."

Người đàn ông trung niên cũng không trực tiếp cho Ôn Độ đi vào, mà là cao cao tại thượng còn vô cùng lạnh lùng nói: "Tôi biết rồi, phiền cậu ở đây chờ một chút."

"Được."

Trong lòng Ôn Độ rất căng thẳng.

Cậu rất muốn biết người này rốt cuộc có phải là ông cậu hay không.

Bởi vậy lúc chờ ở bên ngoài, trong đầu cậu vẫn miên man suy nghĩ, cũng không chú ý đến thái độ của người đàn ông.

Khoảng chừng năm phút trôi qua, người kia mới bước ra một lần nữa.

"Cậu Ôn đúng không? Vào đi."

"Cảm ơn."

Ôn Độ đi theo sau người đàn ông trung niên vào bên trong.

Đây là một căn tứ hợp viện.

Tứ hợp viện này rõ ràng đã được tu sửa lại nên lúc bước đã mang đến cho người ta một loại cảm giác rất lịch sự và tao nhã.

Không giống viện nhà bọn họ, nơi trồng hoa thì cố ý trồng rau, tuy cũng rất đẹp mắt nhưng so sánh với khu vườn này thì mùi của nông thôn vẫn quá nồng.

Ôn Độ chỉ lướt qua rất nhanh, cũng không xem xét cẩn thận.

Người đàn ông trung niên dẫn cậu tới phòng khách.

"Cậu Ôn, mời ngồi. Ông Vương sẽ tới ngay." Người đàn ông trung niên không có biểu cảm gì nói.

"Được."

Ôn Độ không nhìn thấy ai nhưng lúc này trái tim cũng không còn vội vã như vậy nữa.

Cậu uống hai tách trà.

Ông Vương mới khoan thai đến chậm.

"Cậu Ôn phải không?" Vương Viễn Minh nhìn thấy Ôn Độ, đầu tiên là hơi sửng sốt.

Ông ấy tuyệt đối không ngờ Ôn Độ lại còn trẻ tuổi như vậy.

"Xin chào, ông Vương.

Thái độ của Ôn Độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Vương Viễn Minh hơi nhướng mày: "Lúc trước Cửu gia đã tới chào hỏi tôi, nói rằng cậu muốn gặp tôi một lần."

"Đúng vậy."

Ôn Độ trực tiếp nói rõ ý đồ đến đây.

"Tôi muốn gặp ông Từ một lần."

Vương Viễn Minh nghe được yêu cầu của Ôn Độ lập tức sửng sốt.

Ông ấy nhíu mày, sắc mặt có hơi lạnh lùng: "Cậu là người do Cửu gia giới thiệu, theo lý mà nói tôi không nên từ chối. Nhưng ông Từ trước giờ chưa từng gặp người ngoài."

Ôn Độ cũng không thấy bất ngờ khi mình bị từ chối.

Cậu vô cùng lễ phép nói: "Phiền ông hỏi ông Từ một chút, ông cứ nói là người của nhà họ Ôn ở nông trường Hồng Tinh muốn gặp ông ấy một lần.

Nếu như người kia là ông cậu, vậy thì ông nhất định sẽ gặp cậu.

Tuy Vương Viễn Minh không biết vì sao nhưng ông ấy không từ chối nguyện vọng của Ôn Độ.

"Tôi sẽ hỏi giúp cậu, về phần ông Từ có chịu gặp cậu hay không thì tôi cũng không biết đâu đấy."

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Cô bé lặng lẽ tránh ra, lúc Ôn Độ đi ngang qua còn đưa tay xoa đầu cô bé."Anh ra ngoài trước, buổi trưa không chắc sẽ trở về ăn cơm, đến lúc đó em nhớ nói với bà nội một tiếng."Ôn Độ không biết còn phải trì hoãn bao lâu, nhỡ đâu không về ăn cơm được thì người trong nhà cũng không cần chờ.Bây giờ không giống với trước đây, tùy tiện ra ngoài là có thể mua được đồ ăn.Từ sau khi hủy bỏ các loại phiếu, cuộc sống của bọn họ càng ngày càng tiện lợi.Có thể nhìn thấy những người đàn ông và những người phụ nữ trẻ trung ăn mặc thời trang ở khắp mọi nơi trên đường phố. Còn có rất nhiều ông chủ lớn trong bộ tây trang.Từng chiếc xe Santana chính là phương tiện giao thông khiến người ta hâm mộ nhất thời đại này.Cũng đại biểu cho có tiền.Ôn Độ đạp xe đạp tìm được địa điểm dựa theo địa chỉ, cậu gõ cửa, đợi một hồi lâu sau mới có người ra mở cửa."Xin hỏi cậu muốn tìm ai?"Người đàn ông trung niên mở cửa có vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.Ôn Độ lễ phép nói: "Tôi họ Ôn, lúc trước Cửu gia đã chào hỏi ông Vương nên hôm nay cố ý tới thăm hỏi ông Vương."Người đàn ông trung niên cũng không trực tiếp cho Ôn Độ đi vào, mà là cao cao tại thượng còn vô cùng lạnh lùng nói: "Tôi biết rồi, phiền cậu ở đây chờ một chút.""Được."Trong lòng Ôn Độ rất căng thẳng.Cậu rất muốn biết người này rốt cuộc có phải là ông cậu hay không.Bởi vậy lúc chờ ở bên ngoài, trong đầu cậu vẫn miên man suy nghĩ, cũng không chú ý đến thái độ của người đàn ông.Khoảng chừng năm phút trôi qua, người kia mới bước ra một lần nữa."Cậu Ôn đúng không? Vào đi.""Cảm ơn."Ôn Độ đi theo sau người đàn ông trung niên vào bên trong.Đây là một căn tứ hợp viện.Tứ hợp viện này rõ ràng đã được tu sửa lại nên lúc bước đã mang đến cho người ta một loại cảm giác rất lịch sự và tao nhã.Không giống viện nhà bọn họ, nơi trồng hoa thì cố ý trồng rau, tuy cũng rất đẹp mắt nhưng so sánh với khu vườn này thì mùi của nông thôn vẫn quá nồng.Ôn Độ chỉ lướt qua rất nhanh, cũng không xem xét cẩn thận.Người đàn ông trung niên dẫn cậu tới phòng khách."Cậu Ôn, mời ngồi. Ông Vương sẽ tới ngay." Người đàn ông trung niên không có biểu cảm gì nói."Được."Ôn Độ không nhìn thấy ai nhưng lúc này trái tim cũng không còn vội vã như vậy nữa.Cậu uống hai tách trà.Ông Vương mới khoan thai đến chậm."Cậu Ôn phải không?" Vương Viễn Minh nhìn thấy Ôn Độ, đầu tiên là hơi sửng sốt.Ông ấy tuyệt đối không ngờ Ôn Độ lại còn trẻ tuổi như vậy."Xin chào, ông Vương.Thái độ của Ôn Độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.Vương Viễn Minh hơi nhướng mày: "Lúc trước Cửu gia đã tới chào hỏi tôi, nói rằng cậu muốn gặp tôi một lần.""Đúng vậy."Ôn Độ trực tiếp nói rõ ý đồ đến đây."Tôi muốn gặp ông Từ một lần."Vương Viễn Minh nghe được yêu cầu của Ôn Độ lập tức sửng sốt.Ông ấy nhíu mày, sắc mặt có hơi lạnh lùng: "Cậu là người do Cửu gia giới thiệu, theo lý mà nói tôi không nên từ chối. Nhưng ông Từ trước giờ chưa từng gặp người ngoài."Ôn Độ cũng không thấy bất ngờ khi mình bị từ chối.Cậu vô cùng lễ phép nói: "Phiền ông hỏi ông Từ một chút, ông cứ nói là người của nhà họ Ôn ở nông trường Hồng Tinh muốn gặp ông ấy một lần.Nếu như người kia là ông cậu, vậy thì ông nhất định sẽ gặp cậu.Tuy Vương Viễn Minh không biết vì sao nhưng ông ấy không từ chối nguyện vọng của Ôn Độ."Tôi sẽ hỏi giúp cậu, về phần ông Từ có chịu gặp cậu hay không thì tôi cũng không biết đâu đấy."

Chương 586