Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 587
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Ôn Độ thấy ông ấy không từ chối bèn nói: "Vậy làm phiền ông rồi."Vương Viễn Minh Khách sáo nói: "Không phiền không phiền"Dù sao ông ấy cũng nên trả lại một phần nhân tình cho Cửu gia.Lần này bọn họ về nước, rất nhiều chuyện làm ăn đều nhờ có Cửu gia ra tay mới có thể được thực hiện một cách thuận lợi.Vương Viễn Minh mặt ngoài là thương nhân về nước, nhưng trên thực tế là ông ấy bán mạng cho ông Từ.Ông Từ mới là chủ nhân chân chính.Vương Viễn Minh không biết Ôn Độ nghe được tin tức từ đâu, biết ông Từ là ông chủ lớn chân chính đứng sau. Người có thể lấy được tin tức này trong cả Bình Thành cũng chỉ có một mình Ôn Độ.Một người thế này cho dù có ra sao cũng không thể coi thường.Vương Viễn Minh đứng dậy đi về phía sau.Ông Từ ở trong sân lớn phía sau, rõ ràng lúc này vẫn còn là mùa hè nhưng ông Từ lại mặc áo dài tay dài ngồi trên giường.Vương Viễn Minh không trực tiếp đi vào mà là thấp giọng nói với người đàn ông trung niên canh giữ ở cửa: "Có một vị khách muốn gặp ông Từ."Người đàn ông trung niên rất giống với người mở cửa lúc trước nhưng trông khó tiếp cận hơn so với người ban nãy.Nào ngờ một người đàn ông như vậy lại có thể chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của ông Từ vô cùng tốt."Chờ."Người đàn ông đó còn rất ít nói.Vương Viễn Minh nhận được một chữ đã cảm thấy mỹ mãn rồi, im lặng chờ ở bên ngoài.Chỉ chốc lát sau người đàn ông đã bước ra gọi Vương Viễn Minh."Ông ấy cho ông vào."Vương Viễn Minh lập tức đi vào bên trong.Bước chân của ông ấy rất nhẹ, tuy rất nhanh nhưng không có âm thanh gì.Sau khi vào phòng.Một người đàn ông trung niên có dáng dấp rất nho nhã đang ngồi một mình trên giường, năm tháng đã lưu lại dấu vết trên khóe mắt của ông nhưng không hề để lộ vẻ già nua, mà ngược lại còn làm tăng thêm một phần hấp dẫn cho ông.Cho dù là ngồi ở trên giường cũng mang đến một loại cảm giác vương tôn quý tộc."Ai muốn gặp tôi thế?"Giọng nói của người đàn ông cũng rất ôn hòa, giọng điệu bình thản lại lạnh lùng.Vương Viễn Minh cũng không dám ngẩng đầu nhìn ông, rất cung kính nói: "Thưa ông, người nọ nói cậu ấy là người nhà họ Ôn ở nông trường Hồng Tinh, nói muốn gặp ông một lần."Trên gương mặt ông Từ luôn không chút gợn sóng, giống như bất cứ chuyện gì cũng không thể kinh động đến, lúc này ông lại lập tức ngồi dậy sau khi nghe được mấy chữ người nhà họ Ôn ở nông trường Hồng Tinh."Ai? Cậu nói cậu ấy là ai?"Từ Trí Viễn không thể tin được những gì mình nghe thấy.Vương Viễn Minh sửng sốt một chút, lặp lại: "Cậu ấy nói cậu ấy là người nhà họ Ôn ở nông trường Hồng Tinh."Bảo cậu ấy đến đây."Từ Trí Viễn dứt khoát ngắt lời Vương Viễn Minh, nói với tâm trạng vô cùng kích động.Vương Viễn Minh chỉ sửng sốt một chút, lập tức xoay người đi ra ngoài.Từ Trí Viễn đột nhiên sốt sắng nói: "A Huy à, cậu xem bộ quần áo này của tôi có phải không vừa người làm không?"A Huy đánh giá Từ Trí Viễn từ trên xuống dưới, rất có nề nếp mà nói: "Bộ quần áo này của ông rất vừa người.""Nhưng sao tôi vẫn cảm thấy bộ quần áo này hình như không được quá nghiêm túc. Cậu đi lấy giúp tôi...Từ Trí Viễn còn chưa nói xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân.Ông lẩm bẩm nói: "Không kịp nữa, cậu ấy đến rồi."A Huy nhìn ra bên ngoài, Vương Viễn Minh dẫn theo một người trẻ tuổi rất cao lớn từ bên ngoài đi vào. Gần như trong nháy mắt, hai người đã tới cửa."A Huy, để bọn họ vào thẳng đây."
Ôn Độ thấy ông ấy không từ chối bèn nói: "Vậy làm phiền ông rồi."
Vương Viễn Minh Khách sáo nói: "Không phiền không phiền"
Dù sao ông ấy cũng nên trả lại một phần nhân tình cho Cửu gia.
Lần này bọn họ về nước, rất nhiều chuyện làm ăn đều nhờ có Cửu gia ra tay mới có thể được thực hiện một cách thuận lợi.
Vương Viễn Minh mặt ngoài là thương nhân về nước, nhưng trên thực tế là ông ấy bán mạng cho ông Từ.
Ông Từ mới là chủ nhân chân chính.
Vương Viễn Minh không biết Ôn Độ nghe được tin tức từ đâu, biết ông Từ là ông chủ lớn chân chính đứng sau. Người có thể lấy được tin tức này trong cả Bình Thành cũng chỉ có một mình Ôn Độ.
Một người thế này cho dù có ra sao cũng không thể coi thường.
Vương Viễn Minh đứng dậy đi về phía sau.
Ông Từ ở trong sân lớn phía sau, rõ ràng lúc này vẫn còn là mùa hè nhưng ông Từ lại mặc áo dài tay dài ngồi trên giường.
Vương Viễn Minh không trực tiếp đi vào mà là thấp giọng nói với người đàn ông trung niên canh giữ ở cửa: "Có một vị khách muốn gặp ông Từ."
Người đàn ông trung niên rất giống với người mở cửa lúc trước nhưng trông khó tiếp cận hơn so với người ban nãy.
Nào ngờ một người đàn ông như vậy lại có thể chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của ông Từ vô cùng tốt.
"Chờ."
Người đàn ông đó còn rất ít nói.
Vương Viễn Minh nhận được một chữ đã cảm thấy mỹ mãn rồi, im lặng chờ ở bên ngoài.
Chỉ chốc lát sau người đàn ông đã bước ra gọi Vương Viễn Minh.
"Ông ấy cho ông vào."
Vương Viễn Minh lập tức đi vào bên trong.
Bước chân của ông ấy rất nhẹ, tuy rất nhanh nhưng không có âm thanh gì.
Sau khi vào phòng.
Một người đàn ông trung niên có dáng dấp rất nho nhã đang ngồi một mình trên giường, năm tháng đã lưu lại dấu vết trên khóe mắt của ông nhưng không hề để lộ vẻ già nua, mà ngược lại còn làm tăng thêm một phần hấp dẫn cho ông.
Cho dù là ngồi ở trên giường cũng mang đến một loại cảm giác vương tôn quý tộc.
"Ai muốn gặp tôi thế?"
Giọng nói của người đàn ông cũng rất ôn hòa, giọng điệu bình thản lại lạnh lùng.
Vương Viễn Minh cũng không dám ngẩng đầu nhìn ông, rất cung kính nói: "Thưa ông, người nọ nói cậu ấy là người nhà họ Ôn ở nông trường Hồng Tinh, nói muốn gặp ông một lần."
Trên gương mặt ông Từ luôn không chút gợn sóng, giống như bất cứ chuyện gì cũng không thể kinh động đến, lúc này ông lại lập tức ngồi dậy sau khi nghe được mấy chữ người nhà họ Ôn ở nông trường Hồng Tinh.
"Ai? Cậu nói cậu ấy là ai?"
Từ Trí Viễn không thể tin được những gì mình nghe thấy.
Vương Viễn Minh sửng sốt một chút, lặp lại: "Cậu ấy nói cậu ấy là người nhà họ Ôn ở nông trường Hồng Tinh.
"Bảo cậu ấy đến đây."
Từ Trí Viễn dứt khoát ngắt lời Vương Viễn Minh, nói với tâm trạng vô cùng kích động.
Vương Viễn Minh chỉ sửng sốt một chút, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Từ Trí Viễn đột nhiên sốt sắng nói: "A Huy à, cậu xem bộ quần áo này của tôi có phải không vừa người làm không?"
A Huy đánh giá Từ Trí Viễn từ trên xuống dưới, rất có nề nếp mà nói: "Bộ quần áo này của ông rất vừa người."
"Nhưng sao tôi vẫn cảm thấy bộ quần áo này hình như không được quá nghiêm túc. Cậu đi lấy giúp tôi...
Từ Trí Viễn còn chưa nói xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân.
Ông lẩm bẩm nói: "Không kịp nữa, cậu ấy đến rồi."
A Huy nhìn ra bên ngoài, Vương Viễn Minh dẫn theo một người trẻ tuổi rất cao lớn từ bên ngoài đi vào. Gần như trong nháy mắt, hai người đã tới cửa.
"A Huy, để bọn họ vào thẳng đây."
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Ôn Độ thấy ông ấy không từ chối bèn nói: "Vậy làm phiền ông rồi."Vương Viễn Minh Khách sáo nói: "Không phiền không phiền"Dù sao ông ấy cũng nên trả lại một phần nhân tình cho Cửu gia.Lần này bọn họ về nước, rất nhiều chuyện làm ăn đều nhờ có Cửu gia ra tay mới có thể được thực hiện một cách thuận lợi.Vương Viễn Minh mặt ngoài là thương nhân về nước, nhưng trên thực tế là ông ấy bán mạng cho ông Từ.Ông Từ mới là chủ nhân chân chính.Vương Viễn Minh không biết Ôn Độ nghe được tin tức từ đâu, biết ông Từ là ông chủ lớn chân chính đứng sau. Người có thể lấy được tin tức này trong cả Bình Thành cũng chỉ có một mình Ôn Độ.Một người thế này cho dù có ra sao cũng không thể coi thường.Vương Viễn Minh đứng dậy đi về phía sau.Ông Từ ở trong sân lớn phía sau, rõ ràng lúc này vẫn còn là mùa hè nhưng ông Từ lại mặc áo dài tay dài ngồi trên giường.Vương Viễn Minh không trực tiếp đi vào mà là thấp giọng nói với người đàn ông trung niên canh giữ ở cửa: "Có một vị khách muốn gặp ông Từ."Người đàn ông trung niên rất giống với người mở cửa lúc trước nhưng trông khó tiếp cận hơn so với người ban nãy.Nào ngờ một người đàn ông như vậy lại có thể chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của ông Từ vô cùng tốt."Chờ."Người đàn ông đó còn rất ít nói.Vương Viễn Minh nhận được một chữ đã cảm thấy mỹ mãn rồi, im lặng chờ ở bên ngoài.Chỉ chốc lát sau người đàn ông đã bước ra gọi Vương Viễn Minh."Ông ấy cho ông vào."Vương Viễn Minh lập tức đi vào bên trong.Bước chân của ông ấy rất nhẹ, tuy rất nhanh nhưng không có âm thanh gì.Sau khi vào phòng.Một người đàn ông trung niên có dáng dấp rất nho nhã đang ngồi một mình trên giường, năm tháng đã lưu lại dấu vết trên khóe mắt của ông nhưng không hề để lộ vẻ già nua, mà ngược lại còn làm tăng thêm một phần hấp dẫn cho ông.Cho dù là ngồi ở trên giường cũng mang đến một loại cảm giác vương tôn quý tộc."Ai muốn gặp tôi thế?"Giọng nói của người đàn ông cũng rất ôn hòa, giọng điệu bình thản lại lạnh lùng.Vương Viễn Minh cũng không dám ngẩng đầu nhìn ông, rất cung kính nói: "Thưa ông, người nọ nói cậu ấy là người nhà họ Ôn ở nông trường Hồng Tinh, nói muốn gặp ông một lần."Trên gương mặt ông Từ luôn không chút gợn sóng, giống như bất cứ chuyện gì cũng không thể kinh động đến, lúc này ông lại lập tức ngồi dậy sau khi nghe được mấy chữ người nhà họ Ôn ở nông trường Hồng Tinh."Ai? Cậu nói cậu ấy là ai?"Từ Trí Viễn không thể tin được những gì mình nghe thấy.Vương Viễn Minh sửng sốt một chút, lặp lại: "Cậu ấy nói cậu ấy là người nhà họ Ôn ở nông trường Hồng Tinh."Bảo cậu ấy đến đây."Từ Trí Viễn dứt khoát ngắt lời Vương Viễn Minh, nói với tâm trạng vô cùng kích động.Vương Viễn Minh chỉ sửng sốt một chút, lập tức xoay người đi ra ngoài.Từ Trí Viễn đột nhiên sốt sắng nói: "A Huy à, cậu xem bộ quần áo này của tôi có phải không vừa người làm không?"A Huy đánh giá Từ Trí Viễn từ trên xuống dưới, rất có nề nếp mà nói: "Bộ quần áo này của ông rất vừa người.""Nhưng sao tôi vẫn cảm thấy bộ quần áo này hình như không được quá nghiêm túc. Cậu đi lấy giúp tôi...Từ Trí Viễn còn chưa nói xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân.Ông lẩm bẩm nói: "Không kịp nữa, cậu ấy đến rồi."A Huy nhìn ra bên ngoài, Vương Viễn Minh dẫn theo một người trẻ tuổi rất cao lớn từ bên ngoài đi vào. Gần như trong nháy mắt, hai người đã tới cửa."A Huy, để bọn họ vào thẳng đây."