Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 592
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… "Bây giờ có thể nói rồi."Ôn Oanh vừa mới đến đã bắt đầu nhớ lại nội dung trong mơ.Cô bé cho là mình sẽ quên, nhưng không ngờ sau khi nhìn thấy người thật, nội dung trong mơ ngược lại càng trở nên rõ ràng: "Sức khỏe của ông ấy không tốt, bên cạnh có rất nhiều người nhưng không có con cái. Em cũng không biết vì sao ông ấy không kết hôn.“Trong mơ, bên cạnh ông ấy có rất nhiều người, mà một người trong đó có dáng dấp khá giống với người đang đứng trong viện, bỏ thuốc vào trong đồ ăn của ông ấy mỗi ngày. Đó là một loại thuốc tăng cường sức khỏe, người khác uống thì không sao, nhưng nếu ông ấy uống thì chính là bùa đòi mạng.”“Sau đó ông ấy chết, mà người hạ độc hại ông ấy lại không nhận được một xu nào trong di sản của ông ấy. Nghe nói tài sản của ông ấy đều để lại cho con cháu của chị gái ông ấy."Ôn Độ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, kiếp trước cậu từng gặp qua một người, người kia đã nói một câu rất khó hiểu.Cũng bắt đầu từ lúc đó, cậu bắt đầu trở nên may mắn.Chẳng hạn như tòa nhà cao tầng đã xây dựng được một nửa bỗng nhiên biển thành một tòa nhà bỏ hoang, đến tay cậu chỉ cần phải trả một cái giá rất rẻ.Lại ví dụ như, cậu đến một nơi nào đó để làm việc thì vừa vặn sẽ có một nhà máy cũng không tệ lắm sắp sửa phá sản, cậu cẩn thận kiểm tra qua, xác định nhà máy không có vấn đề bèn tiếp nhận.Cảm giác như miếng bánh từ trên trời rơi xuống.Trên thực tế chính là bánh từ trên trời rơi xuống.Bây giờ nghĩ lại, có thể hết thảy đều đều là những gì mà người ông cậu này sắp хёр.Rõ ràng chính là ông cậu đến đưa tiền cho cậu.Cho dù ông cậu đã không còn."Để em gặp người kia thì em có nhận ra được không?" Ôn Độ thấp giọng hỏi.Có thể ạ!"Ôn Oanh khẳng định gật đầu.Cô bé lén nói với anh trai: "Người đến với ông cậu chính là người đã giết chết người hại chết ông cậu, trong mơ em đã từng thấy người đó xuất hiện bên cạnh anh trai mấy lần."Ôn Độ đã quên mất.Cậu hỏi Ôn Oanh: "Anh gặp người đó lúc nào?""Có một lần anh bị chị dâu... Người phụ nữ kia đuổi ra khỏi nhà thì một chiếc xe vừa vặn dừng lại ở trước mặt anh, lúc ấy người ngồi phía sau xe chính là người đó, khi đó em ngồi bên cạnh hắn, dù sao đối phương cũng không nhìn thấy em nên em đã nghiêm túc quan sát một chút."Ôn Độ: "..."Cậu không ngờ em gái cũng tò mò lắm."Tiếp theo thì sao?""Lần đầu tiên nhìn thấy người đó là lúc anh chuyển gạch ở nhà máy, lúc ấy thầy dẫn anh lén lút đi gặp mặt người đó, bọn họ ở ngay trong nhà máy, lúc đó em còn chơi ở công trường nên đúng lúc nhìn thấy bọn họ gặp nhau"Ôn Độ nhớ ra rồi.Người thầy già kia là ân sư của cậu, dạy cậu rất nhiều thứ, nói cho cậu biết nên vẽ bản vẽ như thế nào, nên xem bản vẽ như thế nào. Mỗi ngày làm xong việc đều sẽ chăm sóc cậu, cuối cùng là còn cho cậu đi học.Ông lão ấy tận tay dạy cậu ba năm."Còn nữa không?""Ôn Độ khàn giọng hỏi."Ngoài ra, công trường xây dựng của anh xảy ra vấn đề nên anh đã đưa hết tất cả số tiền cho người nhà của người đó, người nhà của người đó không tìm anh là bởi vì người kia đã cho bọn họ hai trăm nghìn.Năm đó có một người chết trên công trường, đòi bồi thường bảy mươi nghìn đồng.Lúc đó cậu chỉ có hai mươi nghìn, nhưng đối phương cầm tiền liền rời đi.Thì ra là có người đã cho bọn họ hai trăm nghìn."Còn nữa không?"Còn ạ..."Ôn Oanh nói càng nhiều, trong lòng Ôn Độ lại càng hiểu rõ.
"Bây giờ có thể nói rồi."
Ôn Oanh vừa mới đến đã bắt đầu nhớ lại nội dung trong mơ.
Cô bé cho là mình sẽ quên, nhưng không ngờ sau khi nhìn thấy người thật, nội dung trong mơ ngược lại càng trở nên rõ ràng: "Sức khỏe của ông ấy không tốt, bên cạnh có rất nhiều người nhưng không có con cái. Em cũng không biết vì sao ông ấy không kết hôn.
“Trong mơ, bên cạnh ông ấy có rất nhiều người, mà một người trong đó có dáng dấp khá giống với người đang đứng trong viện, bỏ thuốc vào trong đồ ăn của ông ấy mỗi ngày. Đó là một loại thuốc tăng cường sức khỏe, người khác uống thì không sao, nhưng nếu ông ấy uống thì chính là bùa đòi mạng.”
“Sau đó ông ấy chết, mà người hạ độc hại ông ấy lại không nhận được một xu nào trong di sản của ông ấy. Nghe nói tài sản của ông ấy đều để lại cho con cháu của chị gái ông ấy."
Ôn Độ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, kiếp trước cậu từng gặp qua một người, người kia đã nói một câu rất khó hiểu.
Cũng bắt đầu từ lúc đó, cậu bắt đầu trở nên may mắn.
Chẳng hạn như tòa nhà cao tầng đã xây dựng được một nửa bỗng nhiên biển thành một tòa nhà bỏ hoang, đến tay cậu chỉ cần phải trả một cái giá rất rẻ.
Lại ví dụ như, cậu đến một nơi nào đó để làm việc thì vừa vặn sẽ có một nhà máy cũng không tệ lắm sắp sửa phá sản, cậu cẩn thận kiểm tra qua, xác định nhà máy không có vấn đề bèn tiếp nhận.
Cảm giác như miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Trên thực tế chính là bánh từ trên trời rơi xuống.
Bây giờ nghĩ lại, có thể hết thảy đều đều là những gì mà người ông cậu này sắp хёр.
Rõ ràng chính là ông cậu đến đưa tiền cho cậu.
Cho dù ông cậu đã không còn.
"Để em gặp người kia thì em có nhận ra được không?" Ôn Độ thấp giọng hỏi.
Có thể ạ!"
Ôn Oanh khẳng định gật đầu.
Cô bé lén nói với anh trai: "Người đến với ông cậu chính là người đã giết chết người hại chết ông cậu, trong mơ em đã từng thấy người đó xuất hiện bên cạnh anh trai mấy lần."
Ôn Độ đã quên mất.
Cậu hỏi Ôn Oanh: "Anh gặp người đó lúc nào?"
"Có một lần anh bị chị dâu... Người phụ nữ kia đuổi ra khỏi nhà thì một chiếc xe vừa vặn dừng lại ở trước mặt anh, lúc ấy người ngồi phía sau xe chính là người đó, khi đó em ngồi bên cạnh hắn, dù sao đối phương cũng không nhìn thấy em nên em đã nghiêm túc quan sát một chút."
Ôn Độ: "..."
Cậu không ngờ em gái cũng tò mò lắm.
"Tiếp theo thì sao?"
"Lần đầu tiên nhìn thấy người đó là lúc anh chuyển gạch ở nhà máy, lúc ấy thầy dẫn anh lén lút đi gặp mặt người đó, bọn họ ở ngay trong nhà máy, lúc đó em còn chơi ở công trường nên đúng lúc nhìn thấy bọn họ gặp nhau"
Ôn Độ nhớ ra rồi.
Người thầy già kia là ân sư của cậu, dạy cậu rất nhiều thứ, nói cho cậu biết nên vẽ bản vẽ như thế nào, nên xem bản vẽ như thế nào. Mỗi ngày làm xong việc đều sẽ chăm sóc cậu, cuối cùng là còn cho cậu đi học.
Ông lão ấy tận tay dạy cậu ba năm.
"Còn nữa không?""
Ôn Độ khàn giọng hỏi.
"Ngoài ra, công trường xây dựng của anh xảy ra vấn đề nên anh đã đưa hết tất cả số tiền cho người nhà của người đó, người nhà của người đó không tìm anh là bởi vì người kia đã cho bọn họ hai trăm nghìn.
Năm đó có một người chết trên công trường, đòi bồi thường bảy mươi nghìn đồng.
Lúc đó cậu chỉ có hai mươi nghìn, nhưng đối phương cầm tiền liền rời đi.
Thì ra là có người đã cho bọn họ hai trăm nghìn.
"Còn nữa không?
"Còn ạ..."
Ôn Oanh nói càng nhiều, trong lòng Ôn Độ lại càng hiểu rõ.
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… "Bây giờ có thể nói rồi."Ôn Oanh vừa mới đến đã bắt đầu nhớ lại nội dung trong mơ.Cô bé cho là mình sẽ quên, nhưng không ngờ sau khi nhìn thấy người thật, nội dung trong mơ ngược lại càng trở nên rõ ràng: "Sức khỏe của ông ấy không tốt, bên cạnh có rất nhiều người nhưng không có con cái. Em cũng không biết vì sao ông ấy không kết hôn.“Trong mơ, bên cạnh ông ấy có rất nhiều người, mà một người trong đó có dáng dấp khá giống với người đang đứng trong viện, bỏ thuốc vào trong đồ ăn của ông ấy mỗi ngày. Đó là một loại thuốc tăng cường sức khỏe, người khác uống thì không sao, nhưng nếu ông ấy uống thì chính là bùa đòi mạng.”“Sau đó ông ấy chết, mà người hạ độc hại ông ấy lại không nhận được một xu nào trong di sản của ông ấy. Nghe nói tài sản của ông ấy đều để lại cho con cháu của chị gái ông ấy."Ôn Độ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, kiếp trước cậu từng gặp qua một người, người kia đã nói một câu rất khó hiểu.Cũng bắt đầu từ lúc đó, cậu bắt đầu trở nên may mắn.Chẳng hạn như tòa nhà cao tầng đã xây dựng được một nửa bỗng nhiên biển thành một tòa nhà bỏ hoang, đến tay cậu chỉ cần phải trả một cái giá rất rẻ.Lại ví dụ như, cậu đến một nơi nào đó để làm việc thì vừa vặn sẽ có một nhà máy cũng không tệ lắm sắp sửa phá sản, cậu cẩn thận kiểm tra qua, xác định nhà máy không có vấn đề bèn tiếp nhận.Cảm giác như miếng bánh từ trên trời rơi xuống.Trên thực tế chính là bánh từ trên trời rơi xuống.Bây giờ nghĩ lại, có thể hết thảy đều đều là những gì mà người ông cậu này sắp хёр.Rõ ràng chính là ông cậu đến đưa tiền cho cậu.Cho dù ông cậu đã không còn."Để em gặp người kia thì em có nhận ra được không?" Ôn Độ thấp giọng hỏi.Có thể ạ!"Ôn Oanh khẳng định gật đầu.Cô bé lén nói với anh trai: "Người đến với ông cậu chính là người đã giết chết người hại chết ông cậu, trong mơ em đã từng thấy người đó xuất hiện bên cạnh anh trai mấy lần."Ôn Độ đã quên mất.Cậu hỏi Ôn Oanh: "Anh gặp người đó lúc nào?""Có một lần anh bị chị dâu... Người phụ nữ kia đuổi ra khỏi nhà thì một chiếc xe vừa vặn dừng lại ở trước mặt anh, lúc ấy người ngồi phía sau xe chính là người đó, khi đó em ngồi bên cạnh hắn, dù sao đối phương cũng không nhìn thấy em nên em đã nghiêm túc quan sát một chút."Ôn Độ: "..."Cậu không ngờ em gái cũng tò mò lắm."Tiếp theo thì sao?""Lần đầu tiên nhìn thấy người đó là lúc anh chuyển gạch ở nhà máy, lúc ấy thầy dẫn anh lén lút đi gặp mặt người đó, bọn họ ở ngay trong nhà máy, lúc đó em còn chơi ở công trường nên đúng lúc nhìn thấy bọn họ gặp nhau"Ôn Độ nhớ ra rồi.Người thầy già kia là ân sư của cậu, dạy cậu rất nhiều thứ, nói cho cậu biết nên vẽ bản vẽ như thế nào, nên xem bản vẽ như thế nào. Mỗi ngày làm xong việc đều sẽ chăm sóc cậu, cuối cùng là còn cho cậu đi học.Ông lão ấy tận tay dạy cậu ba năm."Còn nữa không?""Ôn Độ khàn giọng hỏi."Ngoài ra, công trường xây dựng của anh xảy ra vấn đề nên anh đã đưa hết tất cả số tiền cho người nhà của người đó, người nhà của người đó không tìm anh là bởi vì người kia đã cho bọn họ hai trăm nghìn.Năm đó có một người chết trên công trường, đòi bồi thường bảy mươi nghìn đồng.Lúc đó cậu chỉ có hai mươi nghìn, nhưng đối phương cầm tiền liền rời đi.Thì ra là có người đã cho bọn họ hai trăm nghìn."Còn nữa không?"Còn ạ..."Ôn Oanh nói càng nhiều, trong lòng Ôn Độ lại càng hiểu rõ.