Năm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai…
Chương 593
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Thì ra con đường của cậu thuận lợi như vậy thật sự là bà nội ở trên trời phù hộ câu.Nếu như không phải ông bà nội đưa ông cậu ra khỏi nhà họ Từ, trên thế giới này có thể sẽ không có ông cậu, cũng sẽ không có cơ nghiệp của cậu sau này.Cái gì là nhà giàu nhất?Cái gì là vận số may mắn?Chẳng qua là phúc phận của ông cậu mà thôi.A Huy cũng là một nhân tài.Hắn không trực tiếp đưa tiền cho cậu mà là cho cậu bản lĩnh, để cậu từng chút từng chút đi tới đỉnh cao cuộc đời."A, còn có một lần, tên buôn người kia cũng bị bắt! Hình như là do hắn tìm thấy" Ôn Oanh nói một câu khiến Ôn Độ ngây ngẩn cả người.Ôn Độ một mực tìm kiếm tung tích của bọn buôn người mấy năm nay nhưng mãi vẫn không tìm được người phụ nữ được gọi là chị Hồng kia."Anh trai, anh không vui sao?"Ôn Oanh bây giờ không phải là một đứa bé ngốc, mặc dù ở trước mặt anh trai, cô bé vẫn còn rất ngây thơ.Ôn Độ lắc đầu: "Không sao, chỉ là anh đang suy nghĩ rằng cả đời này cũng không thể buông tha cho chị Hồng kia, em còn nhớ rõ trong mơ đã bắt được chị Hồng ở đâu không?""Là ở Sơn Thành""Sơn Thành?""Em cũng không biết vì sao, nhưng là bắt được ở Sơn Thành""Không được nói chuyện này cho bất kỳ người nào, hiểu chưa? Ngoại trừ anh trai thì đừng nói cho ai cả." Ôn Độ lại nhắc nhở em gái một lần nữa, đây là vì muốn tốt cho em gái.Nhỡ đâu có người muốn lợi dụng em gái biết chuyện tương lai, vậy thì kết cục của em gái chắc chắn sẽ không tốt.Ôn Độ không muốn để em gái gặp phải bất cứ nguy hiểm gì."Biết rồi ạ! Em cũng không phải kẻ ngốc, hơn nữa khi còn bé cũng không nói bấtkỳ người nào ngoại trừ anh thì làm sao sau này sẽ nói cho những người khác biết được chứ?""Biết rõ là được." Ôn Độ mỉm cười nói: "Nếu em thật sự nói cho những người khác biết thì còn không bằng trẻ em mẫu giáo nữa.""Anh mới là trẻ mẫu giáo!"Ôn Oanh rất không phục."Được rồi, em học bài đi, anh ra ngoài trước, lát nữa ăn cơm sẽ quay lại gọi em" Ôn Độ đứng dậy đi ra ngoài.Ôn Oanh theo sau nói: "Em biết bà nội có rất nhiều lời muốn nói với ông cậu, cho nên em không qua quấy rầy nữa! Em phải bắt đầu ôn tập chương trình trung họcphổ thông rồi.""Học tập cho tốt, không cần ra đây, anh giúp em đóng cửa.""Vâng."Ôn Thiều Ngọc trở về từ Hương Thành, Ôn Oanh không ý thức được mình không cần đến Hương Thành vào kỳ nghỉ hè nữa.Cô bé vẫn còn đang cố gắng học tập, tranh thủ thi được kết quả tốt để đến Hương Thành một chuyến.Ôn Độ ra tiền viện.Nhìn thấy A Huy còn đứng trên hành lang, nhìn kỹ mặt mũi A Huy, cậu mới ý thức được kiếp trước mình thật sự đã gặp qua A Huy nhiều lần. Có rất nhiều lần mà em gái cũng không biết, ví dụ như lúc cậu đi nói chuyện làm ăn với người khác, em gái cũng không biết.Trong những trường hợp kiểu đó, cậu đã gặp A Huy.A Huy rất khiêm tốn, công việc đều do người bên cạnh hắn xử lý. Bây giờ nghĩ lại, người nọ chính là nghe theo ý của A Huy mà đến giúp đỡ cậu."Chú Huy."Ôn Độ rất tôn trọng chào hỏi đối phương.A Huy ngẩn ra, vội nói: "Không được, cậu là cháu ngoại của ông ấy, tôi là người hầu của ông ấy, không thể gọi tôi như vậy.""Nhưng suốt nhiều năm qua là chú đã chăm sóc cho ông cậu của con, con gọi chú một tiếng chủ Huy cũng là việc nên làm." Ôn Độ thật lòng nghĩ như thế.Trong phòng, Từ Trí Viễn nghe thấy Ôn Độ nói cũng cười nói: "A Huy, tôi nuôi cậu như con nuôi nhiều năm như vậy, Tiểu Độ gọi cậu một tiếng chú là việc nên làm."A Huy nhất thời ngẩn ra.Hắn đỏ mắt, chân tay hơi luống cuống nói: "Thưa ông, tôi...""Cậu không giống những người khác."
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Thì ra con đường của cậu thuận lợi như vậy thật sự là bà nội ở trên trời phù hộ câu.Nếu như không phải ông bà nội đưa ông cậu ra khỏi nhà họ Từ, trên thế giới này có thể sẽ không có ông cậu, cũng sẽ không có cơ nghiệp của cậu sau này.Cái gì là nhà giàu nhất?Cái gì là vận số may mắn?Chẳng qua là phúc phận của ông cậu mà thôi.A Huy cũng là một nhân tài.Hắn không trực tiếp đưa tiền cho cậu mà là cho cậu bản lĩnh, để cậu từng chút từng chút đi tới đỉnh cao cuộc đời."A, còn có một lần, tên buôn người kia cũng bị bắt! Hình như là do hắn tìm thấy" Ôn Oanh nói một câu khiến Ôn Độ ngây ngẩn cả người.Ôn Độ một mực tìm kiếm tung tích của bọn buôn người mấy năm nay nhưng mãi vẫn không tìm được người phụ nữ được gọi là chị Hồng kia."Anh trai, anh không vui sao?"Ôn Oanh bây giờ không phải là một đứa bé ngốc, mặc dù ở trước mặt anh trai, cô bé vẫn còn rất ngây thơ.Ôn Độ lắc đầu: "Không sao, chỉ là anh đang suy nghĩ rằng cả đời này cũng không thể buông tha cho chị Hồng kia, em còn nhớ rõ trong mơ đã bắt được chị Hồng ở đâu không?""Là ở Sơn Thành""Sơn Thành?""Em cũng không biết vì sao, nhưng là bắt được ở Sơn Thành""Không được nói chuyện này cho bất kỳ người nào, hiểu chưa? Ngoại trừ anh trai thì đừng nói cho ai cả." Ôn Độ lại nhắc nhở em gái một lần nữa, đây là vì muốn tốt cho em gái.Nhỡ đâu có người muốn lợi dụng em gái biết chuyện tương lai, vậy thì kết cục của em gái chắc chắn sẽ không tốt.Ôn Độ không muốn để em gái gặp phải bất cứ nguy hiểm gì."Biết rồi ạ! Em cũng không phải kẻ ngốc, hơn nữa khi còn bé cũng không nói bấtkỳ người nào ngoại trừ anh thì làm sao sau này sẽ nói cho những người khác biết được chứ?""Biết rõ là được." Ôn Độ mỉm cười nói: "Nếu em thật sự nói cho những người khác biết thì còn không bằng trẻ em mẫu giáo nữa.""Anh mới là trẻ mẫu giáo!"Ôn Oanh rất không phục."Được rồi, em học bài đi, anh ra ngoài trước, lát nữa ăn cơm sẽ quay lại gọi em" Ôn Độ đứng dậy đi ra ngoài.Ôn Oanh theo sau nói: "Em biết bà nội có rất nhiều lời muốn nói với ông cậu, cho nên em không qua quấy rầy nữa! Em phải bắt đầu ôn tập chương trình trung họcphổ thông rồi.""Học tập cho tốt, không cần ra đây, anh giúp em đóng cửa.""Vâng."Ôn Thiều Ngọc trở về từ Hương Thành, Ôn Oanh không ý thức được mình không cần đến Hương Thành vào kỳ nghỉ hè nữa.Cô bé vẫn còn đang cố gắng học tập, tranh thủ thi được kết quả tốt để đến Hương Thành một chuyến.Ôn Độ ra tiền viện.Nhìn thấy A Huy còn đứng trên hành lang, nhìn kỹ mặt mũi A Huy, cậu mới ý thức được kiếp trước mình thật sự đã gặp qua A Huy nhiều lần. Có rất nhiều lần mà em gái cũng không biết, ví dụ như lúc cậu đi nói chuyện làm ăn với người khác, em gái cũng không biết.Trong những trường hợp kiểu đó, cậu đã gặp A Huy.A Huy rất khiêm tốn, công việc đều do người bên cạnh hắn xử lý. Bây giờ nghĩ lại, người nọ chính là nghe theo ý của A Huy mà đến giúp đỡ cậu."Chú Huy."Ôn Độ rất tôn trọng chào hỏi đối phương.A Huy ngẩn ra, vội nói: "Không được, cậu là cháu ngoại của ông ấy, tôi là người hầu của ông ấy, không thể gọi tôi như vậy.""Nhưng suốt nhiều năm qua là chú đã chăm sóc cho ông cậu của con, con gọi chú một tiếng chủ Huy cũng là việc nên làm." Ôn Độ thật lòng nghĩ như thế.Trong phòng, Từ Trí Viễn nghe thấy Ôn Độ nói cũng cười nói: "A Huy, tôi nuôi cậu như con nuôi nhiều năm như vậy, Tiểu Độ gọi cậu một tiếng chú là việc nên làm."A Huy nhất thời ngẩn ra.Hắn đỏ mắt, chân tay hơi luống cuống nói: "Thưa ông, tôi...""Cậu không giống những người khác."
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở LạiTác giả: Lệnh VụTruyện Điền Văn, Truyện Trọng SinhNăm 1979. Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ. Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại. Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ. Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ” Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát. “Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau. Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?” “Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai… Thì ra con đường của cậu thuận lợi như vậy thật sự là bà nội ở trên trời phù hộ câu.Nếu như không phải ông bà nội đưa ông cậu ra khỏi nhà họ Từ, trên thế giới này có thể sẽ không có ông cậu, cũng sẽ không có cơ nghiệp của cậu sau này.Cái gì là nhà giàu nhất?Cái gì là vận số may mắn?Chẳng qua là phúc phận của ông cậu mà thôi.A Huy cũng là một nhân tài.Hắn không trực tiếp đưa tiền cho cậu mà là cho cậu bản lĩnh, để cậu từng chút từng chút đi tới đỉnh cao cuộc đời."A, còn có một lần, tên buôn người kia cũng bị bắt! Hình như là do hắn tìm thấy" Ôn Oanh nói một câu khiến Ôn Độ ngây ngẩn cả người.Ôn Độ một mực tìm kiếm tung tích của bọn buôn người mấy năm nay nhưng mãi vẫn không tìm được người phụ nữ được gọi là chị Hồng kia."Anh trai, anh không vui sao?"Ôn Oanh bây giờ không phải là một đứa bé ngốc, mặc dù ở trước mặt anh trai, cô bé vẫn còn rất ngây thơ.Ôn Độ lắc đầu: "Không sao, chỉ là anh đang suy nghĩ rằng cả đời này cũng không thể buông tha cho chị Hồng kia, em còn nhớ rõ trong mơ đã bắt được chị Hồng ở đâu không?""Là ở Sơn Thành""Sơn Thành?""Em cũng không biết vì sao, nhưng là bắt được ở Sơn Thành""Không được nói chuyện này cho bất kỳ người nào, hiểu chưa? Ngoại trừ anh trai thì đừng nói cho ai cả." Ôn Độ lại nhắc nhở em gái một lần nữa, đây là vì muốn tốt cho em gái.Nhỡ đâu có người muốn lợi dụng em gái biết chuyện tương lai, vậy thì kết cục của em gái chắc chắn sẽ không tốt.Ôn Độ không muốn để em gái gặp phải bất cứ nguy hiểm gì."Biết rồi ạ! Em cũng không phải kẻ ngốc, hơn nữa khi còn bé cũng không nói bấtkỳ người nào ngoại trừ anh thì làm sao sau này sẽ nói cho những người khác biết được chứ?""Biết rõ là được." Ôn Độ mỉm cười nói: "Nếu em thật sự nói cho những người khác biết thì còn không bằng trẻ em mẫu giáo nữa.""Anh mới là trẻ mẫu giáo!"Ôn Oanh rất không phục."Được rồi, em học bài đi, anh ra ngoài trước, lát nữa ăn cơm sẽ quay lại gọi em" Ôn Độ đứng dậy đi ra ngoài.Ôn Oanh theo sau nói: "Em biết bà nội có rất nhiều lời muốn nói với ông cậu, cho nên em không qua quấy rầy nữa! Em phải bắt đầu ôn tập chương trình trung họcphổ thông rồi.""Học tập cho tốt, không cần ra đây, anh giúp em đóng cửa.""Vâng."Ôn Thiều Ngọc trở về từ Hương Thành, Ôn Oanh không ý thức được mình không cần đến Hương Thành vào kỳ nghỉ hè nữa.Cô bé vẫn còn đang cố gắng học tập, tranh thủ thi được kết quả tốt để đến Hương Thành một chuyến.Ôn Độ ra tiền viện.Nhìn thấy A Huy còn đứng trên hành lang, nhìn kỹ mặt mũi A Huy, cậu mới ý thức được kiếp trước mình thật sự đã gặp qua A Huy nhiều lần. Có rất nhiều lần mà em gái cũng không biết, ví dụ như lúc cậu đi nói chuyện làm ăn với người khác, em gái cũng không biết.Trong những trường hợp kiểu đó, cậu đã gặp A Huy.A Huy rất khiêm tốn, công việc đều do người bên cạnh hắn xử lý. Bây giờ nghĩ lại, người nọ chính là nghe theo ý của A Huy mà đến giúp đỡ cậu."Chú Huy."Ôn Độ rất tôn trọng chào hỏi đối phương.A Huy ngẩn ra, vội nói: "Không được, cậu là cháu ngoại của ông ấy, tôi là người hầu của ông ấy, không thể gọi tôi như vậy.""Nhưng suốt nhiều năm qua là chú đã chăm sóc cho ông cậu của con, con gọi chú một tiếng chủ Huy cũng là việc nên làm." Ôn Độ thật lòng nghĩ như thế.Trong phòng, Từ Trí Viễn nghe thấy Ôn Độ nói cũng cười nói: "A Huy, tôi nuôi cậu như con nuôi nhiều năm như vậy, Tiểu Độ gọi cậu một tiếng chú là việc nên làm."A Huy nhất thời ngẩn ra.Hắn đỏ mắt, chân tay hơi luống cuống nói: "Thưa ông, tôi...""Cậu không giống những người khác."