Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 17

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Diệp Gia liếc mắt nhìn quần áo lụa mới tinh trên người Trương Xuân Phân, cong khóe miệng: "Còn nữa, y phục trên người nàng ta là của ta đúng không?”"Cái gì của ngươi? Đây là y phục của ta!" Trương Xuân Phân lập tức nhảy dựng lên giống bị con chuột bị dẫm phải đuôi: "Diệp Gia, chẳng lẽ ngươi nghèo đến nỗi phát điên hả? Cuộc sống ở Chu gia khổ như vậy, ngươi thấy đồ tốt gì cũng đều là của ngươi sao?"Tưởng Xuân Phân cũng không phải người dễ đối phó. Nàng ta có thể sống nhờ ở Diệp gia được, còn sai khiến con gái người ta, thì đâu có liêm sỉ gì?Hai tay khoanh trước ngực, quay đầu muốn vào nhà.Diệp Gia cản trước mặt nàng ta, đưa tay ra kéo y phục của nàng ta tới trước mặt, giống như cười mà không phải cười. Thật ra, nàng đâu biết nguyên chủ có y phục gì? Vốn chỉ là thuận miệng nói bừa, dáng vẻ có tật giật mình của Trương Xuân Phân lại khiến nàng chắc chắn.Y phục này là chiếc áo khoác lụa màu vàng tươi, nhìn màu sắc cũng tươi sáng. Vừa nhìn đã biết không phải bán ở vùng Lý Bắc trấn. Nếu như là người khác tặng, cũng không thể không vừa vặn như thế đúng không? Nhìn xem tay áo của cô nương này ngắn một đoạn, váy cũng chỉ đến trên mắt cá chân. Diệp Gia cười một tiếng nói: "Lấy đồ của người ta cũng không sợ bị chính chủ nhìn thấy!"Trương Xuân Phân tất nhiên không nhận.Diệp Gia gật đầu nói: "Vậy được, hôm khác ta sẽ hỏi người nọ một chút. Để ta xem, có phải ngươi bán tên tuổi của ta để kiếm chút lợi ích không!”Vẻ mặt của Trương Xuân Phân lập tức tái nhợt, tay vô thức nhéo tai. Có tật giật mình cũng không rõ ràng giống như nàng ta.Diệp Gia híp mắt lại.Diệp Trương thị đương nhiên bảo vệ cho muội muội, nói giúp: "Gia nương, y phục này quả thực là bản thân Xuân Phân ôm về từ bên ngoài. Hôm xuất giá muội cũng đã mang tủ đi theo, đâu còn y phục ở nhà? Tẩu tử biết cuộc sống của muội không thoải mái, nhưng cũng không thể mở miệng nói người khác là ăn trộm. Đâu thể nói chuyện như vậy được? Hơn nữa, Xuân Phân cũng phải làm mai, người nhìn trúng muội ấy có thể xếp hàng tới ngoài thôn. Tất nhiên sẽ có người tới tặng đồ tốt..."Có Diệp Trương thị bênh vực, Trương Xuân Phân chắc chắn chính là người khác tặng. Diệp Gia nghe rất vui vẻ. Tỷ muội Trương thị này thật thú vị. Nhờ người khác giúp đỡ nhưng lại muốn đè đầu người ta. Muốn có thanh danh tốt đồng thời không thể bỏ lợi ích, làm gì có chuyện tốt như thế?"Được." Gật gật đầu, Diệp Gia cũng không dây dưa với nàng ta ve những thứ này nữa. Lần này nàng được Diệp Trương thị mời về nhà: "Đã có kết quả rồi, tẩu tử cứ việc sắp xếp thay nàng ta là được. Ta không tham gia náo nhiệt. Trong nhà vẫn còn có người bị thương chưa dậy được. bây giờ ta phải đi."Sắc mặt Diệp Trương thị lập tức thay đổi, kịp phản ứng muốn ngăn cản.Nàng ta đã quen bảo vệ muội muội. Từ xưa đến nay nàng ta ở nhà là bảo vệ như thế, cũng không ai nói gì. Nên đã quên mất Diệp Gia không giống với người của gia đình này, tính tình rất nóng nảy. Lôi lôi kéo kéo, đúng lúc mấy nam nhân đi vào từ cửa.Dẫn đầu là Diệp lão gia tử và thôn trưởng của Diệp gia trang, phía sau là mấy hương lão đi theo.Ở thâm sơn cùng cốc như Diệp gia trang này, kiếm được một người có tri thức không dễ dàng gì.

Diệp Gia liếc mắt nhìn quần áo lụa mới tinh trên người Trương Xuân Phân, cong khóe miệng: "Còn nữa, y phục trên người nàng ta là của ta đúng không?”

"Cái gì của ngươi? Đây là y phục của ta!" Trương Xuân Phân lập tức nhảy dựng lên giống bị con chuột bị dẫm phải đuôi: "Diệp Gia, chẳng lẽ ngươi nghèo đến nỗi phát điên hả? Cuộc sống ở Chu gia khổ như vậy, ngươi thấy đồ tốt gì cũng đều là của ngươi sao?"

Tưởng Xuân Phân cũng không phải người dễ đối phó. Nàng ta có thể sống nhờ ở Diệp gia được, còn sai khiến con gái người ta, thì đâu có liêm sỉ gì?

Hai tay khoanh trước ngực, quay đầu muốn vào nhà.

Diệp Gia cản trước mặt nàng ta, đưa tay ra kéo y phục của nàng ta tới trước mặt, giống như cười mà không phải cười. Thật ra, nàng đâu biết nguyên chủ có y phục gì? Vốn chỉ là thuận miệng nói bừa, dáng vẻ có tật giật mình của Trương Xuân Phân lại khiến nàng chắc chắn.

Y phục này là chiếc áo khoác lụa màu vàng tươi, nhìn màu sắc cũng tươi sáng. Vừa nhìn đã biết không phải bán ở vùng Lý Bắc trấn. Nếu như là người khác tặng, cũng không thể không vừa vặn như thế đúng không? Nhìn xem tay áo của cô nương này ngắn một đoạn, váy cũng chỉ đến trên mắt cá chân. Diệp Gia cười một tiếng nói: "Lấy đồ của người ta cũng không sợ bị chính chủ nhìn thấy!"

Trương Xuân Phân tất nhiên không nhận.

Diệp Gia gật đầu nói: "Vậy được, hôm khác ta sẽ hỏi người nọ một chút. Để ta xem, có phải ngươi bán tên tuổi của ta để kiếm chút lợi ích không!”

Vẻ mặt của Trương Xuân Phân lập tức tái nhợt, tay vô thức nhéo tai. Có tật giật mình cũng không rõ ràng giống như nàng ta.

Diệp Gia híp mắt lại.

Diệp Trương thị đương nhiên bảo vệ cho muội muội, nói giúp: "Gia nương, y phục này quả thực là bản thân Xuân Phân ôm về từ bên ngoài. Hôm xuất giá muội cũng đã mang tủ đi theo, đâu còn y phục ở nhà? Tẩu tử biết cuộc sống của muội không thoải mái, nhưng cũng không thể mở miệng nói người khác là ăn trộm. Đâu thể nói chuyện như vậy được? Hơn nữa, Xuân Phân cũng phải làm mai, người nhìn trúng muội ấy có thể xếp hàng tới ngoài thôn. Tất nhiên sẽ có người tới tặng đồ tốt..."

Có Diệp Trương thị bênh vực, Trương Xuân Phân chắc chắn chính là người khác tặng. Diệp Gia nghe rất vui vẻ. Tỷ muội Trương thị này thật thú vị. Nhờ người khác giúp đỡ nhưng lại muốn đè đầu người ta. Muốn có thanh danh tốt đồng thời không thể bỏ lợi ích, làm gì có chuyện tốt như thế?

"Được." Gật gật đầu, Diệp Gia cũng không dây dưa với nàng ta ve những thứ này nữa. Lần này nàng được Diệp Trương thị mời về nhà: "Đã có kết quả rồi, tẩu tử cứ việc sắp xếp thay nàng ta là được. Ta không tham gia náo nhiệt. Trong nhà vẫn còn có người bị thương chưa dậy được. bây giờ ta phải đi."

Sắc mặt Diệp Trương thị lập tức thay đổi, kịp phản ứng muốn ngăn cản.

Nàng ta đã quen bảo vệ muội muội. Từ xưa đến nay nàng ta ở nhà là bảo vệ như thế, cũng không ai nói gì. Nên đã quên mất Diệp Gia không giống với người của gia đình này, tính tình rất nóng nảy. Lôi lôi kéo kéo, đúng lúc mấy nam nhân đi vào từ cửa.

Dẫn đầu là Diệp lão gia tử và thôn trưởng của Diệp gia trang, phía sau là mấy hương lão đi theo.

Ở thâm sơn cùng cốc như Diệp gia trang này, kiếm được một người có tri thức không dễ dàng gì.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Diệp Gia liếc mắt nhìn quần áo lụa mới tinh trên người Trương Xuân Phân, cong khóe miệng: "Còn nữa, y phục trên người nàng ta là của ta đúng không?”"Cái gì của ngươi? Đây là y phục của ta!" Trương Xuân Phân lập tức nhảy dựng lên giống bị con chuột bị dẫm phải đuôi: "Diệp Gia, chẳng lẽ ngươi nghèo đến nỗi phát điên hả? Cuộc sống ở Chu gia khổ như vậy, ngươi thấy đồ tốt gì cũng đều là của ngươi sao?"Tưởng Xuân Phân cũng không phải người dễ đối phó. Nàng ta có thể sống nhờ ở Diệp gia được, còn sai khiến con gái người ta, thì đâu có liêm sỉ gì?Hai tay khoanh trước ngực, quay đầu muốn vào nhà.Diệp Gia cản trước mặt nàng ta, đưa tay ra kéo y phục của nàng ta tới trước mặt, giống như cười mà không phải cười. Thật ra, nàng đâu biết nguyên chủ có y phục gì? Vốn chỉ là thuận miệng nói bừa, dáng vẻ có tật giật mình của Trương Xuân Phân lại khiến nàng chắc chắn.Y phục này là chiếc áo khoác lụa màu vàng tươi, nhìn màu sắc cũng tươi sáng. Vừa nhìn đã biết không phải bán ở vùng Lý Bắc trấn. Nếu như là người khác tặng, cũng không thể không vừa vặn như thế đúng không? Nhìn xem tay áo của cô nương này ngắn một đoạn, váy cũng chỉ đến trên mắt cá chân. Diệp Gia cười một tiếng nói: "Lấy đồ của người ta cũng không sợ bị chính chủ nhìn thấy!"Trương Xuân Phân tất nhiên không nhận.Diệp Gia gật đầu nói: "Vậy được, hôm khác ta sẽ hỏi người nọ một chút. Để ta xem, có phải ngươi bán tên tuổi của ta để kiếm chút lợi ích không!”Vẻ mặt của Trương Xuân Phân lập tức tái nhợt, tay vô thức nhéo tai. Có tật giật mình cũng không rõ ràng giống như nàng ta.Diệp Gia híp mắt lại.Diệp Trương thị đương nhiên bảo vệ cho muội muội, nói giúp: "Gia nương, y phục này quả thực là bản thân Xuân Phân ôm về từ bên ngoài. Hôm xuất giá muội cũng đã mang tủ đi theo, đâu còn y phục ở nhà? Tẩu tử biết cuộc sống của muội không thoải mái, nhưng cũng không thể mở miệng nói người khác là ăn trộm. Đâu thể nói chuyện như vậy được? Hơn nữa, Xuân Phân cũng phải làm mai, người nhìn trúng muội ấy có thể xếp hàng tới ngoài thôn. Tất nhiên sẽ có người tới tặng đồ tốt..."Có Diệp Trương thị bênh vực, Trương Xuân Phân chắc chắn chính là người khác tặng. Diệp Gia nghe rất vui vẻ. Tỷ muội Trương thị này thật thú vị. Nhờ người khác giúp đỡ nhưng lại muốn đè đầu người ta. Muốn có thanh danh tốt đồng thời không thể bỏ lợi ích, làm gì có chuyện tốt như thế?"Được." Gật gật đầu, Diệp Gia cũng không dây dưa với nàng ta ve những thứ này nữa. Lần này nàng được Diệp Trương thị mời về nhà: "Đã có kết quả rồi, tẩu tử cứ việc sắp xếp thay nàng ta là được. Ta không tham gia náo nhiệt. Trong nhà vẫn còn có người bị thương chưa dậy được. bây giờ ta phải đi."Sắc mặt Diệp Trương thị lập tức thay đổi, kịp phản ứng muốn ngăn cản.Nàng ta đã quen bảo vệ muội muội. Từ xưa đến nay nàng ta ở nhà là bảo vệ như thế, cũng không ai nói gì. Nên đã quên mất Diệp Gia không giống với người của gia đình này, tính tình rất nóng nảy. Lôi lôi kéo kéo, đúng lúc mấy nam nhân đi vào từ cửa.Dẫn đầu là Diệp lão gia tử và thôn trưởng của Diệp gia trang, phía sau là mấy hương lão đi theo.Ở thâm sơn cùng cốc như Diệp gia trang này, kiếm được một người có tri thức không dễ dàng gì.

Chương 17