Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 18

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Diệp lão gia tử là đồng sinh, ở trong thôn có vài phần tiếng tăm. Trong thôn gặp phải chuyện gì thôn trưởng đều tới tìm người thương lượng. Bây giờ chưa tới mùa xuân đã phải trưng binh, binh sĩ đều phải chia đều mỗi nhà mỗi thôn. Thời đại này, đánh trận chính là quấn đầu vào thắt lưng, không nhà ai mong muốn. Nhưng nếu như không lấy ra đầu người này, lại không giải thích được. Một đám người chán nản cau mày, ở xa đã nghe thấy tiếng huyên náo của nữ quyến Diệp Gia. Mặt Diệp lão gia tử đen như đáy nồi.Ánh mắt ông ấy thoáng nhìn về phía Trương Xuân Phân, ngọn lửa nhẫn nhịn trong đầu mấy ngày nay lập tức xuất hiện.Lúc trước nếu như không phải vì nể mặt con dâu trưởng có công lớn bổ sung liên tục bốn nam đinh cho Diệp gia, mà lão đại của Diệp gia thì tham gia quân ngũ ở bên ngoài, nàng ta là một phụ nữ gia đình khổ cực. Đón một cô nương về, cũng chỉ là chuyện thêm đôi đũa, nên mới đồng ý để nàng ta nuôi dưỡng người ở trong nhà. Ai ngờ tiểu cô nương này của Trương gia lại ác độc như thế. Ăn của Diệp gia, mặc của Diệp gia, phút cuối cùng còn dám đẩy cô nương của Diệp gia xuống nước.Cho dù gia đình có lòng tốt đến đâu cũng không muốn trở thành người bị lợi dụng như vậy."Không phải đã bảo ngươi đưa nàng ta đi rồi sao? Tại sao vẫn còn ở Diệp gia?""Cha, không phải, cha nhìn xem, Gia nương cũng đã tự mình tới hòa giải." Nói xong, Diệp Trương thị lắc lắc cánh tay Diệp Gia: "Gia nương, muội mau tới nói một chút với cha, lúc đó Xuân Phân không phải cố ý đẩy muội đúng không? Gia nương, muội mau nói đi."Còn hi vọng nàng sẽ nói chuyện thay các nàng, tự tin ở đâu ra vậy?!Bị đẩy phiền, Diệp Gia nói thẳng: "Cha, lúc ấy Trương Xuân Phân không chỉ đẩy con xuống nước, cha thử nhìn trán con xem. Đây chính là do nàng ta cam đá đập. Không đập c.h.ế.t con, sợ con quay về tìm nàng ta tính sổ nên ném con xuống nước. May mắn, có người nhìn thấy đúng lúc vớt con lên. Nếu không chẳng phải sẽ thành quỷ nước rồi sao? Trong lòng nàng ta sợ là hận đến muốn chết, hận gia đình xen vào việc của người khác.""Ngươi nói bậy!" Trương Xuân Phân vốn còn muốn giả vờ, không ngờ Diệp Gia lại dứt khoát nói xấu nàng ta như thế: "Ta chỉ đẩy ngươi một chút, là tự ngươi đập vào đá! Ta cùng lắm là thấy ngươi rơi xuống nước không quan tâm, đâu có ném ngươi!"Nàng ta vừa nói chuyện đã nói hết đầu đuôi ngọn nguồn.Sắc mặt của Diệp lão gia tử tái xanh, cả giận nói: "Trương thị, hôm nay ngươi không đưa nàng ta đi, thì bản thân ngươi tự đi! Lão đại nhân ở bên ngoài không thể về viết được thư bỏ vợ, lão tử của nó sẽ thay nó viết! Bỏ ngay trò lừa bịp này của ngươi đi!""Cha!" Diệp Trương thị hoảng hốt.Diệp lão gia tử cũng không đoái hoài tới thể diện của con dâu trưởng trước mặt người khác. Bây giờ trong thôn có ai không nói thâm sau lưng nhà ông ấy nuôi một lũ vô dụng? Cười cợt chuyện con gái ruột của ông ấy bị người ngoài bắt nạt như thế vẫn còn được gia đình nuôi ăn nuôi uống. Con gái ruột suýt chút nữa bị người ta giết, Diệp lão gia tử đâu thể nhịn được nữa: "Còn không đi? Không đi, được, bây giờ sẽ viết thư bỏ vợ cho ngươi."Diệp Trương thị bị dọa cho không dám nói gì, kéo Trương Xuân Phân muốn trốn vào trong phòng. Nhưng Diệp lão gia tử lúc này đã quyết tâm, ông ấy có nói như thế nào cũng phải đưa Trương Xuân Phân ra ngoài.

Diệp lão gia tử là đồng sinh, ở trong thôn có vài phần tiếng tăm. Trong thôn gặp phải chuyện gì thôn trưởng đều tới tìm người thương lượng. Bây giờ chưa tới mùa xuân đã phải trưng binh, binh sĩ đều phải chia đều mỗi nhà mỗi thôn. Thời đại này, đánh trận chính là quấn đầu vào thắt lưng, không nhà ai mong muốn. Nhưng nếu như không lấy ra đầu người này, lại không giải thích được. Một đám người chán nản cau mày, ở xa đã nghe thấy tiếng huyên náo của nữ quyến Diệp Gia. Mặt Diệp lão gia tử đen như đáy nồi.

Ánh mắt ông ấy thoáng nhìn về phía Trương Xuân Phân, ngọn lửa nhẫn nhịn trong đầu mấy ngày nay lập tức xuất hiện.

Lúc trước nếu như không phải vì nể mặt con dâu trưởng có công lớn bổ sung liên tục bốn nam đinh cho Diệp gia, mà lão đại của Diệp gia thì tham gia quân ngũ ở bên ngoài, nàng ta là một phụ nữ gia đình khổ cực. Đón một cô nương về, cũng chỉ là chuyện thêm đôi đũa, nên mới đồng ý để nàng ta nuôi dưỡng người ở trong nhà. Ai ngờ tiểu cô nương này của Trương gia lại ác độc như thế. Ăn của Diệp gia, mặc của Diệp gia, phút cuối cùng còn dám đẩy cô nương của Diệp gia xuống nước.

Cho dù gia đình có lòng tốt đến đâu cũng không muốn trở thành người bị lợi dụng như vậy.

"Không phải đã bảo ngươi đưa nàng ta đi rồi sao? Tại sao vẫn còn ở Diệp gia?"

"Cha, không phải, cha nhìn xem, Gia nương cũng đã tự mình tới hòa giải." Nói xong, Diệp Trương thị lắc lắc cánh tay Diệp Gia: "Gia nương, muội mau tới nói một chút với cha, lúc đó Xuân Phân không phải cố ý đẩy muội đúng không? Gia nương, muội mau nói đi."

Còn hi vọng nàng sẽ nói chuyện thay các nàng, tự tin ở đâu ra vậy?!

Bị đẩy phiền, Diệp Gia nói thẳng: "Cha, lúc ấy Trương Xuân Phân không chỉ đẩy con xuống nước, cha thử nhìn trán con xem. Đây chính là do nàng ta cam đá đập. Không đập c.h.ế.t con, sợ con quay về tìm nàng ta tính sổ nên ném con xuống nước. May mắn, có người nhìn thấy đúng lúc vớt con lên. Nếu không chẳng phải sẽ thành quỷ nước rồi sao? Trong lòng nàng ta sợ là hận đến muốn chết, hận gia đình xen vào việc của người khác."

"Ngươi nói bậy!" Trương Xuân Phân vốn còn muốn giả vờ, không ngờ Diệp Gia lại dứt khoát nói xấu nàng ta như thế: "Ta chỉ đẩy ngươi một chút, là tự ngươi đập vào đá! Ta cùng lắm là thấy ngươi rơi xuống nước không quan tâm, đâu có ném ngươi!"

Nàng ta vừa nói chuyện đã nói hết đầu đuôi ngọn nguồn.

Sắc mặt của Diệp lão gia tử tái xanh, cả giận nói: "Trương thị, hôm nay ngươi không đưa nàng ta đi, thì bản thân ngươi tự đi! Lão đại nhân ở bên ngoài không thể về viết được thư bỏ vợ, lão tử của nó sẽ thay nó viết! Bỏ ngay trò lừa bịp này của ngươi đi!"

"Cha!" Diệp Trương thị hoảng hốt.

Diệp lão gia tử cũng không đoái hoài tới thể diện của con dâu trưởng trước mặt người khác. Bây giờ trong thôn có ai không nói thâm sau lưng nhà ông ấy nuôi một lũ vô dụng? Cười cợt chuyện con gái ruột của ông ấy bị người ngoài bắt nạt như thế vẫn còn được gia đình nuôi ăn nuôi uống. Con gái ruột suýt chút nữa bị người ta giết, Diệp lão gia tử đâu thể nhịn được nữa: "Còn không đi? Không đi, được, bây giờ sẽ viết thư bỏ vợ cho ngươi."

Diệp Trương thị bị dọa cho không dám nói gì, kéo Trương Xuân Phân muốn trốn vào trong phòng. Nhưng Diệp lão gia tử lúc này đã quyết tâm, ông ấy có nói như thế nào cũng phải đưa Trương Xuân Phân ra ngoài.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Diệp lão gia tử là đồng sinh, ở trong thôn có vài phần tiếng tăm. Trong thôn gặp phải chuyện gì thôn trưởng đều tới tìm người thương lượng. Bây giờ chưa tới mùa xuân đã phải trưng binh, binh sĩ đều phải chia đều mỗi nhà mỗi thôn. Thời đại này, đánh trận chính là quấn đầu vào thắt lưng, không nhà ai mong muốn. Nhưng nếu như không lấy ra đầu người này, lại không giải thích được. Một đám người chán nản cau mày, ở xa đã nghe thấy tiếng huyên náo của nữ quyến Diệp Gia. Mặt Diệp lão gia tử đen như đáy nồi.Ánh mắt ông ấy thoáng nhìn về phía Trương Xuân Phân, ngọn lửa nhẫn nhịn trong đầu mấy ngày nay lập tức xuất hiện.Lúc trước nếu như không phải vì nể mặt con dâu trưởng có công lớn bổ sung liên tục bốn nam đinh cho Diệp gia, mà lão đại của Diệp gia thì tham gia quân ngũ ở bên ngoài, nàng ta là một phụ nữ gia đình khổ cực. Đón một cô nương về, cũng chỉ là chuyện thêm đôi đũa, nên mới đồng ý để nàng ta nuôi dưỡng người ở trong nhà. Ai ngờ tiểu cô nương này của Trương gia lại ác độc như thế. Ăn của Diệp gia, mặc của Diệp gia, phút cuối cùng còn dám đẩy cô nương của Diệp gia xuống nước.Cho dù gia đình có lòng tốt đến đâu cũng không muốn trở thành người bị lợi dụng như vậy."Không phải đã bảo ngươi đưa nàng ta đi rồi sao? Tại sao vẫn còn ở Diệp gia?""Cha, không phải, cha nhìn xem, Gia nương cũng đã tự mình tới hòa giải." Nói xong, Diệp Trương thị lắc lắc cánh tay Diệp Gia: "Gia nương, muội mau tới nói một chút với cha, lúc đó Xuân Phân không phải cố ý đẩy muội đúng không? Gia nương, muội mau nói đi."Còn hi vọng nàng sẽ nói chuyện thay các nàng, tự tin ở đâu ra vậy?!Bị đẩy phiền, Diệp Gia nói thẳng: "Cha, lúc ấy Trương Xuân Phân không chỉ đẩy con xuống nước, cha thử nhìn trán con xem. Đây chính là do nàng ta cam đá đập. Không đập c.h.ế.t con, sợ con quay về tìm nàng ta tính sổ nên ném con xuống nước. May mắn, có người nhìn thấy đúng lúc vớt con lên. Nếu không chẳng phải sẽ thành quỷ nước rồi sao? Trong lòng nàng ta sợ là hận đến muốn chết, hận gia đình xen vào việc của người khác.""Ngươi nói bậy!" Trương Xuân Phân vốn còn muốn giả vờ, không ngờ Diệp Gia lại dứt khoát nói xấu nàng ta như thế: "Ta chỉ đẩy ngươi một chút, là tự ngươi đập vào đá! Ta cùng lắm là thấy ngươi rơi xuống nước không quan tâm, đâu có ném ngươi!"Nàng ta vừa nói chuyện đã nói hết đầu đuôi ngọn nguồn.Sắc mặt của Diệp lão gia tử tái xanh, cả giận nói: "Trương thị, hôm nay ngươi không đưa nàng ta đi, thì bản thân ngươi tự đi! Lão đại nhân ở bên ngoài không thể về viết được thư bỏ vợ, lão tử của nó sẽ thay nó viết! Bỏ ngay trò lừa bịp này của ngươi đi!""Cha!" Diệp Trương thị hoảng hốt.Diệp lão gia tử cũng không đoái hoài tới thể diện của con dâu trưởng trước mặt người khác. Bây giờ trong thôn có ai không nói thâm sau lưng nhà ông ấy nuôi một lũ vô dụng? Cười cợt chuyện con gái ruột của ông ấy bị người ngoài bắt nạt như thế vẫn còn được gia đình nuôi ăn nuôi uống. Con gái ruột suýt chút nữa bị người ta giết, Diệp lão gia tử đâu thể nhịn được nữa: "Còn không đi? Không đi, được, bây giờ sẽ viết thư bỏ vợ cho ngươi."Diệp Trương thị bị dọa cho không dám nói gì, kéo Trương Xuân Phân muốn trốn vào trong phòng. Nhưng Diệp lão gia tử lúc này đã quyết tâm, ông ấy có nói như thế nào cũng phải đưa Trương Xuân Phân ra ngoài.

Chương 18