Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 240
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Đa số mọi người đều thích bánh quế, làm một sọt bánh quế lớn như vậy thế mà đã ăn hết rồi. Thật ra ngẫm lại cũng rất bình thường, thời buổi này đa số mọi người đều thiếu dầu trong bụng. Bánh quế của Diệp Gia lại có rất nhiêu dầu, bá tánh bị thiếu dầu ở trấn Đông Hương sau khi ăn vào đều cảm thấy vừa thơm vừa giòn. Người ở phía trước ăn thấy ngon, thì ở phía sau lập tức có người học theo. Những người mua sau muốn thêm bánh quế thì hoàn toàn không còn bánh để thêm nữa."Làm nhiều thêm một chút " Lúc vừa rồi Diệp Gia có đếm một chút, kiếm được hai lượng, không tin được."Ngày mai cũng làm thêm một chút bánh quế."Lúc hai tỷ muội đang ở bên này tính sổ sách, cũng là đang đợi đến giờ bán thịt đầu heo. Diệp Gia thấy còn có thêm được một chút thời gian thế là chuẩn bị đi mua thêm một ít rau và chút dâu muối. Nàng đi đến cái rương khóa tiên, mở ngăn tủ ra để cho Diệp ngũ muội nhìn. Sau đó đứng dậy đi đến chỗ Ngõa thị. Diệp ngũ muội biết mỗi ngày tỷ tỷ đều sẽ đi mua đồ ăn, thấy nàng đi thì trong lòng vô cùng vui vẻ, gật gật đầu, câm bánh chờ ở bên cạnh quầy ăn.Diệp Gia đi đến trung tâm Ngõa thị, chuẩn bị mua một vài món chay. Nàng vừa mới đi đến quầy hàng đã nghe thấy có nhiêu người đang nói chuyện. Châu đầu ghé tai nhau, nhìn dáng vẻ hình như còn rất nghiêm trọng. Nàng vốn không muốn nghe, kết quả lại nghe được một câu: "Chuyện này là thật hay giả? Bên trong nơi đóng quân thật sự có đại nhân vật cấu kết với mã phỉ à?"Tim Diệp Gia đập thình thịch, dừng bước lại."Đương nhiên là sự thật! Chuyện này còn có thể là giả sao?" Có một phụ nhân vác rổ trên tay, không mua đồ ăn mà đứng đó nói: "Bằng không thì ngươi nói xem hai cái thôn ở trấn Lý Bắc sao lại có thể thê thảm đến như vậy? Mã phi lợi hại cỡ nào, có thể so được với binh lính ở nơi đóng quân à? Nơi đóng quân của chúng ta mấy năm nay tuyển biết bao nhiêu binh sĩ, thậm chí năm nay chúng ta còn cử một nhóm người đến. Nhiều người như thế mà không quản được một đám mã phỉ chưa đến trăm tên à? Đây còn không phải là do quan lớn ở nơi đóng quân dung túng cho bọn chúng ar"Ông trời oil Bọn họ muốn tuyệt đường sống của người ta mà, quan lớn ở nơi đóng quân dung túng cho mã phi đi g.i.ế.c người, lòng dạ bọn họ sao có thể đen tối đến thế hả? Bọn họ làm càn làm bậy ra cái chuyện súc sinh này không sợ thiên lôi sẽ đánh xuống al"Thiên lôi đánh xuống thì vẫn còn cơ một cái cửa cao đó thôi! Lão quan gia người ta ra đường còn có một đám hạ nhân đông đúc che chở cho, cho dù có sét đánh xuống thì cũng sẽ có người chắn cho..."Nói rồi, hai phụ nhân đứng ở giữa đường than ngắn thở dài.Diệp Gia mới không đến trấn Ngõa thị có vài ngày, không nghĩ đến hiện giờ chuyện này đã được lan truyền đi. Đi qua mấy sap, đều là bàn luận chuyện ở nơi đóng quân có quan lớn che chở cho mã phi. Tin đồn này có căn cứ đàng hoàng, thậm chí còn có người đồn rằng ngày Trương Gia Kiều bị đồ sát, hôm đó còn có người chính mắt nhìn thấy quan binh nói chuyện với mã phỉ. Trong lòng Diệp Gia nặng trĩu, không khỏi nhớ đến lời mà trước khi Chu Cảnh Sâm đi đã nói với nàng.Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thì có vẻ như ở nơi đóng quân đang thực hiện một chuyện lớn nào đó. Không biết có xảy ra chiến tranh hay không, đến lúc đó liệu có ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt an ổn của bá tánh hay không. Diệp Gia suy nghĩ trong lòng một chút, bây giờ tâm tư mua đồ ăn cũng đã không còn. Trái lo phải nghĩ, thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dứt khoát đi đến tiệm lương thực mua thêm một chút lương thực.Mặc kệ là ở bất kỳ thời điểm nào, chỉ cần trữ đủ lương thực thì có thể sống sót.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Đa số mọi người đều thích bánh quế, làm một sọt bánh quế lớn như vậy thế mà đã ăn hết rồi. Thật ra ngẫm lại cũng rất bình thường, thời buổi này đa số mọi người đều thiếu dầu trong bụng. Bánh quế của Diệp Gia lại có rất nhiêu dầu, bá tánh bị thiếu dầu ở trấn Đông Hương sau khi ăn vào đều cảm thấy vừa thơm vừa giòn. Người ở phía trước ăn thấy ngon, thì ở phía sau lập tức có người học theo. Những người mua sau muốn thêm bánh quế thì hoàn toàn không còn bánh để thêm nữa."Làm nhiều thêm một chút " Lúc vừa rồi Diệp Gia có đếm một chút, kiếm được hai lượng, không tin được."Ngày mai cũng làm thêm một chút bánh quế."Lúc hai tỷ muội đang ở bên này tính sổ sách, cũng là đang đợi đến giờ bán thịt đầu heo. Diệp Gia thấy còn có thêm được một chút thời gian thế là chuẩn bị đi mua thêm một ít rau và chút dâu muối. Nàng đi đến cái rương khóa tiên, mở ngăn tủ ra để cho Diệp ngũ muội nhìn. Sau đó đứng dậy đi đến chỗ Ngõa thị. Diệp ngũ muội biết mỗi ngày tỷ tỷ đều sẽ đi mua đồ ăn, thấy nàng đi thì trong lòng vô cùng vui vẻ, gật gật đầu, câm bánh chờ ở bên cạnh quầy ăn.Diệp Gia đi đến trung tâm Ngõa thị, chuẩn bị mua một vài món chay. Nàng vừa mới đi đến quầy hàng đã nghe thấy có nhiêu người đang nói chuyện. Châu đầu ghé tai nhau, nhìn dáng vẻ hình như còn rất nghiêm trọng. Nàng vốn không muốn nghe, kết quả lại nghe được một câu: "Chuyện này là thật hay giả? Bên trong nơi đóng quân thật sự có đại nhân vật cấu kết với mã phỉ à?"Tim Diệp Gia đập thình thịch, dừng bước lại."Đương nhiên là sự thật! Chuyện này còn có thể là giả sao?" Có một phụ nhân vác rổ trên tay, không mua đồ ăn mà đứng đó nói: "Bằng không thì ngươi nói xem hai cái thôn ở trấn Lý Bắc sao lại có thể thê thảm đến như vậy? Mã phi lợi hại cỡ nào, có thể so được với binh lính ở nơi đóng quân à? Nơi đóng quân của chúng ta mấy năm nay tuyển biết bao nhiêu binh sĩ, thậm chí năm nay chúng ta còn cử một nhóm người đến. Nhiều người như thế mà không quản được một đám mã phỉ chưa đến trăm tên à? Đây còn không phải là do quan lớn ở nơi đóng quân dung túng cho bọn chúng ar"Ông trời oil Bọn họ muốn tuyệt đường sống của người ta mà, quan lớn ở nơi đóng quân dung túng cho mã phi đi g.i.ế.c người, lòng dạ bọn họ sao có thể đen tối đến thế hả? Bọn họ làm càn làm bậy ra cái chuyện súc sinh này không sợ thiên lôi sẽ đánh xuống al"Thiên lôi đánh xuống thì vẫn còn cơ một cái cửa cao đó thôi! Lão quan gia người ta ra đường còn có một đám hạ nhân đông đúc che chở cho, cho dù có sét đánh xuống thì cũng sẽ có người chắn cho..."Nói rồi, hai phụ nhân đứng ở giữa đường than ngắn thở dài.Diệp Gia mới không đến trấn Ngõa thị có vài ngày, không nghĩ đến hiện giờ chuyện này đã được lan truyền đi. Đi qua mấy sap, đều là bàn luận chuyện ở nơi đóng quân có quan lớn che chở cho mã phi. Tin đồn này có căn cứ đàng hoàng, thậm chí còn có người đồn rằng ngày Trương Gia Kiều bị đồ sát, hôm đó còn có người chính mắt nhìn thấy quan binh nói chuyện với mã phỉ. Trong lòng Diệp Gia nặng trĩu, không khỏi nhớ đến lời mà trước khi Chu Cảnh Sâm đi đã nói với nàng.Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thì có vẻ như ở nơi đóng quân đang thực hiện một chuyện lớn nào đó. Không biết có xảy ra chiến tranh hay không, đến lúc đó liệu có ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt an ổn của bá tánh hay không. Diệp Gia suy nghĩ trong lòng một chút, bây giờ tâm tư mua đồ ăn cũng đã không còn. Trái lo phải nghĩ, thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dứt khoát đi đến tiệm lương thực mua thêm một chút lương thực.Mặc kệ là ở bất kỳ thời điểm nào, chỉ cần trữ đủ lương thực thì có thể sống sót.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Đa số mọi người đều thích bánh quế, làm một sọt bánh quế lớn như vậy thế mà đã ăn hết rồi. Thật ra ngẫm lại cũng rất bình thường, thời buổi này đa số mọi người đều thiếu dầu trong bụng. Bánh quế của Diệp Gia lại có rất nhiêu dầu, bá tánh bị thiếu dầu ở trấn Đông Hương sau khi ăn vào đều cảm thấy vừa thơm vừa giòn. Người ở phía trước ăn thấy ngon, thì ở phía sau lập tức có người học theo. Những người mua sau muốn thêm bánh quế thì hoàn toàn không còn bánh để thêm nữa."Làm nhiều thêm một chút " Lúc vừa rồi Diệp Gia có đếm một chút, kiếm được hai lượng, không tin được."Ngày mai cũng làm thêm một chút bánh quế."Lúc hai tỷ muội đang ở bên này tính sổ sách, cũng là đang đợi đến giờ bán thịt đầu heo. Diệp Gia thấy còn có thêm được một chút thời gian thế là chuẩn bị đi mua thêm một ít rau và chút dâu muối. Nàng đi đến cái rương khóa tiên, mở ngăn tủ ra để cho Diệp ngũ muội nhìn. Sau đó đứng dậy đi đến chỗ Ngõa thị. Diệp ngũ muội biết mỗi ngày tỷ tỷ đều sẽ đi mua đồ ăn, thấy nàng đi thì trong lòng vô cùng vui vẻ, gật gật đầu, câm bánh chờ ở bên cạnh quầy ăn.Diệp Gia đi đến trung tâm Ngõa thị, chuẩn bị mua một vài món chay. Nàng vừa mới đi đến quầy hàng đã nghe thấy có nhiêu người đang nói chuyện. Châu đầu ghé tai nhau, nhìn dáng vẻ hình như còn rất nghiêm trọng. Nàng vốn không muốn nghe, kết quả lại nghe được một câu: "Chuyện này là thật hay giả? Bên trong nơi đóng quân thật sự có đại nhân vật cấu kết với mã phỉ à?"Tim Diệp Gia đập thình thịch, dừng bước lại."Đương nhiên là sự thật! Chuyện này còn có thể là giả sao?" Có một phụ nhân vác rổ trên tay, không mua đồ ăn mà đứng đó nói: "Bằng không thì ngươi nói xem hai cái thôn ở trấn Lý Bắc sao lại có thể thê thảm đến như vậy? Mã phi lợi hại cỡ nào, có thể so được với binh lính ở nơi đóng quân à? Nơi đóng quân của chúng ta mấy năm nay tuyển biết bao nhiêu binh sĩ, thậm chí năm nay chúng ta còn cử một nhóm người đến. Nhiều người như thế mà không quản được một đám mã phỉ chưa đến trăm tên à? Đây còn không phải là do quan lớn ở nơi đóng quân dung túng cho bọn chúng ar"Ông trời oil Bọn họ muốn tuyệt đường sống của người ta mà, quan lớn ở nơi đóng quân dung túng cho mã phi đi g.i.ế.c người, lòng dạ bọn họ sao có thể đen tối đến thế hả? Bọn họ làm càn làm bậy ra cái chuyện súc sinh này không sợ thiên lôi sẽ đánh xuống al"Thiên lôi đánh xuống thì vẫn còn cơ một cái cửa cao đó thôi! Lão quan gia người ta ra đường còn có một đám hạ nhân đông đúc che chở cho, cho dù có sét đánh xuống thì cũng sẽ có người chắn cho..."Nói rồi, hai phụ nhân đứng ở giữa đường than ngắn thở dài.Diệp Gia mới không đến trấn Ngõa thị có vài ngày, không nghĩ đến hiện giờ chuyện này đã được lan truyền đi. Đi qua mấy sap, đều là bàn luận chuyện ở nơi đóng quân có quan lớn che chở cho mã phi. Tin đồn này có căn cứ đàng hoàng, thậm chí còn có người đồn rằng ngày Trương Gia Kiều bị đồ sát, hôm đó còn có người chính mắt nhìn thấy quan binh nói chuyện với mã phỉ. Trong lòng Diệp Gia nặng trĩu, không khỏi nhớ đến lời mà trước khi Chu Cảnh Sâm đi đã nói với nàng.Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thì có vẻ như ở nơi đóng quân đang thực hiện một chuyện lớn nào đó. Không biết có xảy ra chiến tranh hay không, đến lúc đó liệu có ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt an ổn của bá tánh hay không. Diệp Gia suy nghĩ trong lòng một chút, bây giờ tâm tư mua đồ ăn cũng đã không còn. Trái lo phải nghĩ, thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dứt khoát đi đến tiệm lương thực mua thêm một chút lương thực.Mặc kệ là ở bất kỳ thời điểm nào, chỉ cần trữ đủ lương thực thì có thể sống sót.