Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 241
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Trên đường đi Diệp Gia không chỉ nghĩ đến tích trữ lương thực rau dưa, mà còn muốn tích trữ thêm dầu muối tương dấm. Ông Tôn đánh xe bò đi ở đằng sau Diệp Gia giúp nàng chở đồ vê.Đi mấy lần, chưa kể đến Dư thị ngạc nhiên khi nhìn thấy Diệp Gia trữ lương thực và dầu ở trong nhà, thì tình cờ ở trên quán trà trong phố, Diệp Gia lại gặp được người quen.Đã lâu rôi không gặp, Diệp Gia từ cái nhìn đầu tiên thì không thể nhận ra được người này. Thế nhưng cũng là do Quách Hoài thay đổi y phục, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể nhận ra. Đôi mắt sắc bén của Diệp Gia nhìn người này mấy lần, nhìn kỹ thật kỹ mới nhận ra người trước mặt mình đây chính là Quách Hoài. Lúc này Quách Hoài ăn mặt như một người kể chuyện, người đứng ở giữa quán trà kể chuyện, nước miếng bay tứ tung. Hắn ta nói những lời này là đang có ý đồ gì, Diệp Gia nghe được một hai câu thì đã đoán được chuyện mà hắn ta muốn nói. Lời hắn ta nói chính là chuyện kỳ lạ của đám mã phỉ ở trong thôn của trấn Lý Bắc, còn liệt kê một cách có trật tự các điểm không hợp lý của cái cách quan binh nơi đóng quân xử trí mã phỉ.Miệng lưỡi của hắn ta sắt bén, nói chuyện cũng vô cùng dễ hiểu, từng chuyện liệt ra cũng sẽ chỉ dẫn đến một số người báo lại với nơi đóng quân. Người đến sẽ bắt Quách Hoài, người lan truyền lời đồn này, rôi đánh chết.Quách Hoài hiển nhiên cũng nhìn thấy được Diệp Gia bên trong đám người, mỉm cười từ xa.Khi Diệp Gia lại nhìn một lần nữa, hắn ta không còn cười nữa, lại tiếp tục nước miếng bay tứ tung, nói đến thảm trạng của bá tánh trấn Lý Bắc bị đồ sát như thế nào. Lời nói kia cực kỳ chuẩn xác, dùng từ rất tàn nhẫn, thật sự khiến cho người nghe phải thương tâm đến rơi lệ. Diệp Hoa nhìn thấy một số người mềm lòng một chút đang lau nước mắt. Sau đó hắn tiện tay vỗ thước vào tay một cái, uống một hớp nước trà rồi nói: "Hôm nay nói đến đây thôi."Nói xong, hắn ta cũng không hề thu tiên thưởng. Uống nước trà rồi chui vào trong dòng người, trong thoáng chốc đã biến mất không thấy tăm hơi.Diệp Gia cau mày nàng nghĩ đến lúc trước Chu Cảnh Sâm muốn nhờ nàng nhắn lại chuyện này với Quách Hoài. Cũng không biết bên trong những việc này có bút tích của Chu Cảnh Sâm hay không.Trong lòng nàng còn có việc, chờ đến lúc trở về sạp, Diệp ngũ muội ở bên này đã bận đến mức thở không nổi nữa.Thịt đầu heo đã lâu không được ăn, bỗng nhiên trở thành thứ mới mẻ. Mấy ngày nay thực khách thích thịt đâu heo đã cảm thấy trong miệng nhạt nhẽo, nên rất ngóng trông sạp Tây Thi ra bán hàng. Ngẫm lại, trời sập xuống cũng có người cao đỡ cho, cũng không phải quá lo lắng quá.Buồn lo vô cớ. Dư thị chỉ có thể đặt chuyện này sang một bên, trước tiên lại chỗ quầy đồ ăn giúp cắt thịt đầu heo. Ban đầu còn cảm thấy muốn bán cửa hàng, Diệp Gia đang nghĩ cần phải chờ thêm một chút.Nàng cũng không phải là người chậm hiểu như vậy, Chu Cảnh Sâm ở bên trong lén lút làm chuyện gì, thật ra ở trong lòng nàng đã mơ hồ đoán ra được. Nhưng không rõ là hắn có thể sẽ làm được đến cái mức cụ thể nào, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Chu gia lớn cỡ nào. Thâm nghĩ dù thế nào đi nữa cũng phải chờ một cái kết luận.Đến lúc Chu Cảnh Sâm trở về, nàng sẽ đến tìm hắn để nói chuyện.Trong lòng có chuyện thì không còn chú ý đến thời gian nữa, chờ lúc nàng hồi thần thì đã bán hết thịt đầu heo. Diệp ngũ muội ngồi ở một bên ăn bánh rán giò cháo quẩy mà buổi sáng chưa ăn xong, một bên quay đầu đánh giá Diệp Gia, một bên lại trả lời thực khách ở trước mặt đến hỏi chuyện: "Đã bán hết rồi, hôm nay đã bán xong rồi. Nếu ngày mai muốn ăn thì hãy đến sớm thêm một chút.""Được rồi, đi về trước đi." Tạm thời Diệp Gia cũng không có dự định gì, vừa đúng lúc ông Tôn đã gửi một ít hàng hoá về.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Trên đường đi Diệp Gia không chỉ nghĩ đến tích trữ lương thực rau dưa, mà còn muốn tích trữ thêm dầu muối tương dấm. Ông Tôn đánh xe bò đi ở đằng sau Diệp Gia giúp nàng chở đồ vê.Đi mấy lần, chưa kể đến Dư thị ngạc nhiên khi nhìn thấy Diệp Gia trữ lương thực và dầu ở trong nhà, thì tình cờ ở trên quán trà trong phố, Diệp Gia lại gặp được người quen.Đã lâu rôi không gặp, Diệp Gia từ cái nhìn đầu tiên thì không thể nhận ra được người này. Thế nhưng cũng là do Quách Hoài thay đổi y phục, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể nhận ra. Đôi mắt sắc bén của Diệp Gia nhìn người này mấy lần, nhìn kỹ thật kỹ mới nhận ra người trước mặt mình đây chính là Quách Hoài. Lúc này Quách Hoài ăn mặt như một người kể chuyện, người đứng ở giữa quán trà kể chuyện, nước miếng bay tứ tung. Hắn ta nói những lời này là đang có ý đồ gì, Diệp Gia nghe được một hai câu thì đã đoán được chuyện mà hắn ta muốn nói. Lời hắn ta nói chính là chuyện kỳ lạ của đám mã phỉ ở trong thôn của trấn Lý Bắc, còn liệt kê một cách có trật tự các điểm không hợp lý của cái cách quan binh nơi đóng quân xử trí mã phỉ.Miệng lưỡi của hắn ta sắt bén, nói chuyện cũng vô cùng dễ hiểu, từng chuyện liệt ra cũng sẽ chỉ dẫn đến một số người báo lại với nơi đóng quân. Người đến sẽ bắt Quách Hoài, người lan truyền lời đồn này, rôi đánh chết.Quách Hoài hiển nhiên cũng nhìn thấy được Diệp Gia bên trong đám người, mỉm cười từ xa.Khi Diệp Gia lại nhìn một lần nữa, hắn ta không còn cười nữa, lại tiếp tục nước miếng bay tứ tung, nói đến thảm trạng của bá tánh trấn Lý Bắc bị đồ sát như thế nào. Lời nói kia cực kỳ chuẩn xác, dùng từ rất tàn nhẫn, thật sự khiến cho người nghe phải thương tâm đến rơi lệ. Diệp Hoa nhìn thấy một số người mềm lòng một chút đang lau nước mắt. Sau đó hắn tiện tay vỗ thước vào tay một cái, uống một hớp nước trà rồi nói: "Hôm nay nói đến đây thôi."Nói xong, hắn ta cũng không hề thu tiên thưởng. Uống nước trà rồi chui vào trong dòng người, trong thoáng chốc đã biến mất không thấy tăm hơi.Diệp Gia cau mày nàng nghĩ đến lúc trước Chu Cảnh Sâm muốn nhờ nàng nhắn lại chuyện này với Quách Hoài. Cũng không biết bên trong những việc này có bút tích của Chu Cảnh Sâm hay không.Trong lòng nàng còn có việc, chờ đến lúc trở về sạp, Diệp ngũ muội ở bên này đã bận đến mức thở không nổi nữa.Thịt đầu heo đã lâu không được ăn, bỗng nhiên trở thành thứ mới mẻ. Mấy ngày nay thực khách thích thịt đâu heo đã cảm thấy trong miệng nhạt nhẽo, nên rất ngóng trông sạp Tây Thi ra bán hàng. Ngẫm lại, trời sập xuống cũng có người cao đỡ cho, cũng không phải quá lo lắng quá.Buồn lo vô cớ. Dư thị chỉ có thể đặt chuyện này sang một bên, trước tiên lại chỗ quầy đồ ăn giúp cắt thịt đầu heo. Ban đầu còn cảm thấy muốn bán cửa hàng, Diệp Gia đang nghĩ cần phải chờ thêm một chút.Nàng cũng không phải là người chậm hiểu như vậy, Chu Cảnh Sâm ở bên trong lén lút làm chuyện gì, thật ra ở trong lòng nàng đã mơ hồ đoán ra được. Nhưng không rõ là hắn có thể sẽ làm được đến cái mức cụ thể nào, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Chu gia lớn cỡ nào. Thâm nghĩ dù thế nào đi nữa cũng phải chờ một cái kết luận.Đến lúc Chu Cảnh Sâm trở về, nàng sẽ đến tìm hắn để nói chuyện.Trong lòng có chuyện thì không còn chú ý đến thời gian nữa, chờ lúc nàng hồi thần thì đã bán hết thịt đầu heo. Diệp ngũ muội ngồi ở một bên ăn bánh rán giò cháo quẩy mà buổi sáng chưa ăn xong, một bên quay đầu đánh giá Diệp Gia, một bên lại trả lời thực khách ở trước mặt đến hỏi chuyện: "Đã bán hết rồi, hôm nay đã bán xong rồi. Nếu ngày mai muốn ăn thì hãy đến sớm thêm một chút.""Được rồi, đi về trước đi." Tạm thời Diệp Gia cũng không có dự định gì, vừa đúng lúc ông Tôn đã gửi một ít hàng hoá về.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Trên đường đi Diệp Gia không chỉ nghĩ đến tích trữ lương thực rau dưa, mà còn muốn tích trữ thêm dầu muối tương dấm. Ông Tôn đánh xe bò đi ở đằng sau Diệp Gia giúp nàng chở đồ vê.Đi mấy lần, chưa kể đến Dư thị ngạc nhiên khi nhìn thấy Diệp Gia trữ lương thực và dầu ở trong nhà, thì tình cờ ở trên quán trà trong phố, Diệp Gia lại gặp được người quen.Đã lâu rôi không gặp, Diệp Gia từ cái nhìn đầu tiên thì không thể nhận ra được người này. Thế nhưng cũng là do Quách Hoài thay đổi y phục, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể nhận ra. Đôi mắt sắc bén của Diệp Gia nhìn người này mấy lần, nhìn kỹ thật kỹ mới nhận ra người trước mặt mình đây chính là Quách Hoài. Lúc này Quách Hoài ăn mặt như một người kể chuyện, người đứng ở giữa quán trà kể chuyện, nước miếng bay tứ tung. Hắn ta nói những lời này là đang có ý đồ gì, Diệp Gia nghe được một hai câu thì đã đoán được chuyện mà hắn ta muốn nói. Lời hắn ta nói chính là chuyện kỳ lạ của đám mã phỉ ở trong thôn của trấn Lý Bắc, còn liệt kê một cách có trật tự các điểm không hợp lý của cái cách quan binh nơi đóng quân xử trí mã phỉ.Miệng lưỡi của hắn ta sắt bén, nói chuyện cũng vô cùng dễ hiểu, từng chuyện liệt ra cũng sẽ chỉ dẫn đến một số người báo lại với nơi đóng quân. Người đến sẽ bắt Quách Hoài, người lan truyền lời đồn này, rôi đánh chết.Quách Hoài hiển nhiên cũng nhìn thấy được Diệp Gia bên trong đám người, mỉm cười từ xa.Khi Diệp Gia lại nhìn một lần nữa, hắn ta không còn cười nữa, lại tiếp tục nước miếng bay tứ tung, nói đến thảm trạng của bá tánh trấn Lý Bắc bị đồ sát như thế nào. Lời nói kia cực kỳ chuẩn xác, dùng từ rất tàn nhẫn, thật sự khiến cho người nghe phải thương tâm đến rơi lệ. Diệp Hoa nhìn thấy một số người mềm lòng một chút đang lau nước mắt. Sau đó hắn tiện tay vỗ thước vào tay một cái, uống một hớp nước trà rồi nói: "Hôm nay nói đến đây thôi."Nói xong, hắn ta cũng không hề thu tiên thưởng. Uống nước trà rồi chui vào trong dòng người, trong thoáng chốc đã biến mất không thấy tăm hơi.Diệp Gia cau mày nàng nghĩ đến lúc trước Chu Cảnh Sâm muốn nhờ nàng nhắn lại chuyện này với Quách Hoài. Cũng không biết bên trong những việc này có bút tích của Chu Cảnh Sâm hay không.Trong lòng nàng còn có việc, chờ đến lúc trở về sạp, Diệp ngũ muội ở bên này đã bận đến mức thở không nổi nữa.Thịt đầu heo đã lâu không được ăn, bỗng nhiên trở thành thứ mới mẻ. Mấy ngày nay thực khách thích thịt đâu heo đã cảm thấy trong miệng nhạt nhẽo, nên rất ngóng trông sạp Tây Thi ra bán hàng. Ngẫm lại, trời sập xuống cũng có người cao đỡ cho, cũng không phải quá lo lắng quá.Buồn lo vô cớ. Dư thị chỉ có thể đặt chuyện này sang một bên, trước tiên lại chỗ quầy đồ ăn giúp cắt thịt đầu heo. Ban đầu còn cảm thấy muốn bán cửa hàng, Diệp Gia đang nghĩ cần phải chờ thêm một chút.Nàng cũng không phải là người chậm hiểu như vậy, Chu Cảnh Sâm ở bên trong lén lút làm chuyện gì, thật ra ở trong lòng nàng đã mơ hồ đoán ra được. Nhưng không rõ là hắn có thể sẽ làm được đến cái mức cụ thể nào, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Chu gia lớn cỡ nào. Thâm nghĩ dù thế nào đi nữa cũng phải chờ một cái kết luận.Đến lúc Chu Cảnh Sâm trở về, nàng sẽ đến tìm hắn để nói chuyện.Trong lòng có chuyện thì không còn chú ý đến thời gian nữa, chờ lúc nàng hồi thần thì đã bán hết thịt đầu heo. Diệp ngũ muội ngồi ở một bên ăn bánh rán giò cháo quẩy mà buổi sáng chưa ăn xong, một bên quay đầu đánh giá Diệp Gia, một bên lại trả lời thực khách ở trước mặt đến hỏi chuyện: "Đã bán hết rồi, hôm nay đã bán xong rồi. Nếu ngày mai muốn ăn thì hãy đến sớm thêm một chút.""Được rồi, đi về trước đi." Tạm thời Diệp Gia cũng không có dự định gì, vừa đúng lúc ông Tôn đã gửi một ít hàng hoá về.