Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 519

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Không còn cách nào khác, cửa hàng này lúc ban đầu ở trong tay Diệp Gia làm ăn phát đạt như thế nào nàng ấy đều thấy được, sau đó đến tay Diệp ngũ muội tiếp quản thì ngày nào cũng bán được hết hàng. Dù rằng Diệp tứ muội cảm thấy món ăn mình làm ra có hương vị không tệ, nhưng mỗi ngày cũng không tránh khỏi cảm thấy áy náy, bồn chồn. Lo lắng không biết có phải do mình làm không tốt phân đoạn nào đó nên mới khiến việc buôn bán của cửa hàng ế ẩm đến vậy hay không.Tiểu Thất Tiểu Bát bây giờ đã có thể "ê ê a aä gọi mọi người. Tuy còn chưa biết đi, nhưng năng lượng rõ ràng đã tràn đầy hơn trước rất nhiều. Diệp tứ muội mỗi ngày bận rộn công việc ở cửa hàng, lại còn phải chăm sóc tiểu hài nhi, Diệp Gia luôn cảm thấy có chút áy náy như thể đang bóc lột sức lao động của một người phụ nữ đang ở giai đoạn cho con bú.Nhưng Diệp tứ muội lại không hề thấy mệt, trái lại kêu nàng ấy nghỉ ngơi một chút, nàng ấy đều nghi ngờ có phải là Diệp Gia không trọng dụng mình hay không. Diệp Gia không còn cách nào khác, đành thẳng thắn thuận theo ý nàng ấy, chỉ phân phó Thu Nguyệt thường xuyên phụ nàng ấy một tay, để mắt đến Tiểu thất và Tiểu Bát một chút. Trả tiên công cho nàng ta cao hơn một phần. Chưa kể điều này càng khiến cho Diệp tứ muội có động lực hơn, khi Diệp Gia thông báo cho mọi người biết chuyện chuyển nhà thì sự việc này như ván đã đóng thành thuyền.Vốn dĩ Diệp Gia dự định chờ thêm hai ba ngày nữa, nhưng Dư thị lại có chút bồn chồn. Có lẽ là do Diệp Gia đề cập với bà ấy vê chuyện của Cố gia nên cả đêm qua Dư thị ngủ không ngon giấc. Những ký ức trong quá khứ ùa về ồ ạt, đêm hôm qua Dư thị lặng lẽ rơi lệ đến tận lúc hừng đông.Trong lòng Dư thị cực kỳ đau khổ nhưng chưa bao giờ kể lể với ai.Lúc ban ngày bà ấy luôn tỏ ra vui vẻ, nhưng thực ra chống chịu được bấy hiện tại đã là cực hạn. Trải qua nhiều chuyện trên trời dưới đất, trải qua cảnh tượng cả nhà bị diệt vong còn lại duy nhất một nhi tử và chất nữ sống sót được, trải qua chuyện bị người khác nhục mạ, ăn không no bụng. Quả thực đã rất lâu rồi bà ấy mới cô đơn một mình khóc lúc đêm khuya như vậy, sáng sớm quầng thâm dưới mắt hệt như bị ai đ.ấ.m một quyền.Diệp Gia quan sát, đoán rằng chuyện của Cố Minh Hy và Cố gia đã khơi dậy lên vết thương lòng của bà ấy. Bước tới nắm c.h.ặ.t t.a.y Dư thị, Dư thị liền không nhịn được hai mắt đỏ bừng. Trong tâm Dư thị thấy rất cảm kích, lưu lạc đến giờ phút hiện tại cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.Vì Dư thị đã nói là tranh thủ chuyển đi càng sớm càng tốt, nên Diệp Gia thẳng thắn cho cửa hàng Tây Thi đóng cửa một ngày.Thực ra Diệp tứ muội và A Cửu có một căn nhà trên thị trấn, chỉ là A Cửu thường xuyên vắng nhà một thời gian dài, chờ sau này thương đội bắt đầu đi vào quỹ đạo có khi còn bận rộn hơn nữa. Hắn ta lo lắng một mình Diệp tứ muội mang theo hai hài tử sẽ bị người khác bắt nạt, nên đã thương lượng với Diệp Gia để nàng ấy tiếp tục ở lại nhà của tỷ tỷ. Diệp tứ muội vốn hỗ trợ đỡ dan công việc kinh doanh cho cửa hàng Tây Thi, A Cửu cũng thường xuyên chạy việc giúp Diệp Gia, nên đương nhiên là không cần so đo chút tiền ăn ở của ba mẫu tử họ.Thực ra Chu gia ở đây cũng không có nhiêu đồ đạc, ngoại luống rau xanh tốt ở sân sau của viện tử không thể chuyển đi được, thì những thứ khác đều khá dễ dàng.Chỉ tốn không quá hai ngày là đã hoàn toàn chuyển xong. Phủ trạch của Thẩm gia rõ ràng rộng rãi hơn rất nhiều. Chỉ riêng sân trong đã có bốn cái, một tòa nhà lớn có năm lối ra năm lối vào. Cảm giác khi dọn vào đây sống, thì bình thường muốn trò chuyện hay dùng bữa đề cách rất xa.

Không còn cách nào khác, cửa hàng này lúc ban đầu ở trong tay Diệp Gia làm ăn phát đạt như thế nào nàng ấy đều thấy được, sau đó đến tay Diệp ngũ muội tiếp quản thì ngày nào cũng bán được hết hàng. Dù rằng Diệp tứ muội cảm thấy món ăn mình làm ra có hương vị không tệ, nhưng mỗi ngày cũng không tránh khỏi cảm thấy áy náy, bồn chồn. Lo lắng không biết có phải do mình làm không tốt phân đoạn nào đó nên mới khiến việc buôn bán của cửa hàng ế ẩm đến vậy hay không.

Tiểu Thất Tiểu Bát bây giờ đã có thể "ê ê a aä gọi mọi người. Tuy còn chưa biết đi, nhưng năng lượng rõ ràng đã tràn đầy hơn trước rất nhiều. Diệp tứ muội mỗi ngày bận rộn công việc ở cửa hàng, lại còn phải chăm sóc tiểu hài nhi, Diệp Gia luôn cảm thấy có chút áy náy như thể đang bóc lột sức lao động của một người phụ nữ đang ở giai đoạn cho con bú.

Nhưng Diệp tứ muội lại không hề thấy mệt, trái lại kêu nàng ấy nghỉ ngơi một chút, nàng ấy đều nghi ngờ có phải là Diệp Gia không trọng dụng mình hay không. Diệp Gia không còn cách nào khác, đành thẳng thắn thuận theo ý nàng ấy, chỉ phân phó Thu Nguyệt thường xuyên phụ nàng ấy một tay, để mắt đến Tiểu thất và Tiểu Bát một chút. Trả tiên công cho nàng ta cao hơn một phần. Chưa kể điều này càng khiến cho Diệp tứ muội có động lực hơn, khi Diệp Gia thông báo cho mọi người biết chuyện chuyển nhà thì sự việc này như ván đã đóng thành thuyền.

Vốn dĩ Diệp Gia dự định chờ thêm hai ba ngày nữa, nhưng Dư thị lại có chút bồn chồn. Có lẽ là do Diệp Gia đề cập với bà ấy vê chuyện của Cố gia nên cả đêm qua Dư thị ngủ không ngon giấc. Những ký ức trong quá khứ ùa về ồ ạt, đêm hôm qua Dư thị lặng lẽ rơi lệ đến tận lúc hừng đông.

Trong lòng Dư thị cực kỳ đau khổ nhưng chưa bao giờ kể lể với ai.

Lúc ban ngày bà ấy luôn tỏ ra vui vẻ, nhưng thực ra chống chịu được bấy hiện tại đã là cực hạn. Trải qua nhiều chuyện trên trời dưới đất, trải qua cảnh tượng cả nhà bị diệt vong còn lại duy nhất một nhi tử và chất nữ sống sót được, trải qua chuyện bị người khác nhục mạ, ăn không no bụng. Quả thực đã rất lâu rồi bà ấy mới cô đơn một mình khóc lúc đêm khuya như vậy, sáng sớm quầng thâm dưới mắt hệt như bị ai đ.ấ.m một quyền.

Diệp Gia quan sát, đoán rằng chuyện của Cố Minh Hy và Cố gia đã khơi dậy lên vết thương lòng của bà ấy. Bước tới nắm c.h.ặ.t t.a.y Dư thị, Dư thị liền không nhịn được hai mắt đỏ bừng. Trong tâm Dư thị thấy rất cảm kích, lưu lạc đến giờ phút hiện tại cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.

Vì Dư thị đã nói là tranh thủ chuyển đi càng sớm càng tốt, nên Diệp Gia thẳng thắn cho cửa hàng Tây Thi đóng cửa một ngày.

Thực ra Diệp tứ muội và A Cửu có một căn nhà trên thị trấn, chỉ là A Cửu thường xuyên vắng nhà một thời gian dài, chờ sau này thương đội bắt đầu đi vào quỹ đạo có khi còn bận rộn hơn nữa. Hắn ta lo lắng một mình Diệp tứ muội mang theo hai hài tử sẽ bị người khác bắt nạt, nên đã thương lượng với Diệp Gia để nàng ấy tiếp tục ở lại nhà của tỷ tỷ. Diệp tứ muội vốn hỗ trợ đỡ dan công việc kinh doanh cho cửa hàng Tây Thi, A Cửu cũng thường xuyên chạy việc giúp Diệp Gia, nên đương nhiên là không cần so đo chút tiền ăn ở của ba mẫu tử họ.

Thực ra Chu gia ở đây cũng không có nhiêu đồ đạc, ngoại luống rau xanh tốt ở sân sau của viện tử không thể chuyển đi được, thì những thứ khác đều khá dễ dàng.

Chỉ tốn không quá hai ngày là đã hoàn toàn chuyển xong. Phủ trạch của Thẩm gia rõ ràng rộng rãi hơn rất nhiều. Chỉ riêng sân trong đã có bốn cái, một tòa nhà lớn có năm lối ra năm lối vào. Cảm giác khi dọn vào đây sống, thì bình thường muốn trò chuyện hay dùng bữa đề cách rất xa.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Không còn cách nào khác, cửa hàng này lúc ban đầu ở trong tay Diệp Gia làm ăn phát đạt như thế nào nàng ấy đều thấy được, sau đó đến tay Diệp ngũ muội tiếp quản thì ngày nào cũng bán được hết hàng. Dù rằng Diệp tứ muội cảm thấy món ăn mình làm ra có hương vị không tệ, nhưng mỗi ngày cũng không tránh khỏi cảm thấy áy náy, bồn chồn. Lo lắng không biết có phải do mình làm không tốt phân đoạn nào đó nên mới khiến việc buôn bán của cửa hàng ế ẩm đến vậy hay không.Tiểu Thất Tiểu Bát bây giờ đã có thể "ê ê a aä gọi mọi người. Tuy còn chưa biết đi, nhưng năng lượng rõ ràng đã tràn đầy hơn trước rất nhiều. Diệp tứ muội mỗi ngày bận rộn công việc ở cửa hàng, lại còn phải chăm sóc tiểu hài nhi, Diệp Gia luôn cảm thấy có chút áy náy như thể đang bóc lột sức lao động của một người phụ nữ đang ở giai đoạn cho con bú.Nhưng Diệp tứ muội lại không hề thấy mệt, trái lại kêu nàng ấy nghỉ ngơi một chút, nàng ấy đều nghi ngờ có phải là Diệp Gia không trọng dụng mình hay không. Diệp Gia không còn cách nào khác, đành thẳng thắn thuận theo ý nàng ấy, chỉ phân phó Thu Nguyệt thường xuyên phụ nàng ấy một tay, để mắt đến Tiểu thất và Tiểu Bát một chút. Trả tiên công cho nàng ta cao hơn một phần. Chưa kể điều này càng khiến cho Diệp tứ muội có động lực hơn, khi Diệp Gia thông báo cho mọi người biết chuyện chuyển nhà thì sự việc này như ván đã đóng thành thuyền.Vốn dĩ Diệp Gia dự định chờ thêm hai ba ngày nữa, nhưng Dư thị lại có chút bồn chồn. Có lẽ là do Diệp Gia đề cập với bà ấy vê chuyện của Cố gia nên cả đêm qua Dư thị ngủ không ngon giấc. Những ký ức trong quá khứ ùa về ồ ạt, đêm hôm qua Dư thị lặng lẽ rơi lệ đến tận lúc hừng đông.Trong lòng Dư thị cực kỳ đau khổ nhưng chưa bao giờ kể lể với ai.Lúc ban ngày bà ấy luôn tỏ ra vui vẻ, nhưng thực ra chống chịu được bấy hiện tại đã là cực hạn. Trải qua nhiều chuyện trên trời dưới đất, trải qua cảnh tượng cả nhà bị diệt vong còn lại duy nhất một nhi tử và chất nữ sống sót được, trải qua chuyện bị người khác nhục mạ, ăn không no bụng. Quả thực đã rất lâu rồi bà ấy mới cô đơn một mình khóc lúc đêm khuya như vậy, sáng sớm quầng thâm dưới mắt hệt như bị ai đ.ấ.m một quyền.Diệp Gia quan sát, đoán rằng chuyện của Cố Minh Hy và Cố gia đã khơi dậy lên vết thương lòng của bà ấy. Bước tới nắm c.h.ặ.t t.a.y Dư thị, Dư thị liền không nhịn được hai mắt đỏ bừng. Trong tâm Dư thị thấy rất cảm kích, lưu lạc đến giờ phút hiện tại cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.Vì Dư thị đã nói là tranh thủ chuyển đi càng sớm càng tốt, nên Diệp Gia thẳng thắn cho cửa hàng Tây Thi đóng cửa một ngày.Thực ra Diệp tứ muội và A Cửu có một căn nhà trên thị trấn, chỉ là A Cửu thường xuyên vắng nhà một thời gian dài, chờ sau này thương đội bắt đầu đi vào quỹ đạo có khi còn bận rộn hơn nữa. Hắn ta lo lắng một mình Diệp tứ muội mang theo hai hài tử sẽ bị người khác bắt nạt, nên đã thương lượng với Diệp Gia để nàng ấy tiếp tục ở lại nhà của tỷ tỷ. Diệp tứ muội vốn hỗ trợ đỡ dan công việc kinh doanh cho cửa hàng Tây Thi, A Cửu cũng thường xuyên chạy việc giúp Diệp Gia, nên đương nhiên là không cần so đo chút tiền ăn ở của ba mẫu tử họ.Thực ra Chu gia ở đây cũng không có nhiêu đồ đạc, ngoại luống rau xanh tốt ở sân sau của viện tử không thể chuyển đi được, thì những thứ khác đều khá dễ dàng.Chỉ tốn không quá hai ngày là đã hoàn toàn chuyển xong. Phủ trạch của Thẩm gia rõ ràng rộng rãi hơn rất nhiều. Chỉ riêng sân trong đã có bốn cái, một tòa nhà lớn có năm lối ra năm lối vào. Cảm giác khi dọn vào đây sống, thì bình thường muốn trò chuyện hay dùng bữa đề cách rất xa.

Chương 519