Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 520
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Dư thị có chút không chịu nổi sự lạnh lẽo, vắng vẻ, Diệp Gia nhìn tòa viện tử quá rộng này quả thực cũng cảm thấy rất bất tiện. Thành thật thì họ cũng không quá chú trọng tuân theo những quy củ cổ xưa, nên tất cả mọi người liền cùng ở ngay ngoại viện.Dành một viện tử rộng rãi nhất cho các nữ tử sống chung trong viện tử đó. Hoa viên nhỏ bên cạnh thì được chia ra cho ông Tôn và nhóm Trương Xương Lễ ở.Nam nữ ở tách ra, như vậy tuy rằng khoảng cách hơi xa một chút, nhưng dường như càng thoải mái tự do hơn."Vậy tòa viện tử ở gần khu đóng quân của chúng ta đâu?" Diệp tứ muội mới ngủ trên giường sưởi từ năm ngoái, suốt mùa đông đều không chịu được giá lạnh. Chuyển đến một tòa nhà lớn trông thì có vẻ hoành tráng, nhưng nếu không sử dụng giường sưởi thì mùa đông đến vẫn sẽ rất lạnh: "Cứ bỏ trống như thế thôi sao?""Tìm người đến xây thêm mấy căn phòng." Viện tử bên kia dù có thế nào Diệp Gia cũng sẽ không từ bỏ: "Thỉnh thoảng cũng có thể qua đó ở mấy ngày."Diệp Gia nói như vậy, Diệp tứ muội liền thấy yên tâm.Chuyện xây thêm phòng Diệp Gia không hề nói đùa, lập tức liền sai Linh Đang đến chỗ môi giới tìm người. Linh Đang là một cô nương khá ít nói, nghe Dư thị nói, thì Linh Đang không chỉ biết chữ mà con am hiểu vẽ tranh. Dù không rõ trước khi bị bắt cóc nàng có xuất thân ra sao, nhưng trên thân luôn toát ra khí chất tri thức nông đậm. Hiện giờ ở Chu gia, dạy cho đám trẻ nhỏ biết chữ, biết đọc sách, học vẽ tranh, thật sự có cảm giác như một nữ giáo tập* vậy.*Giáo viên.Hỷ Lai đã đến đại trạch Thẩm gia ở từ trước, nên đương nhiên khá thân thuộc. Dẫn Diệp tứ muội đến phòng bếp nhỏ của viện tử để làm quen, rồi sau đó liền cầm tiền đi đến hai quán bán thịt chín khác trong thị trấn, mỗi nhà mua về khoảng ba bốn cân thịt.Từ lúc Diệp Gia nói sẽ chuyển đến Thẩm phủ ở thì tiểu lão đầu Trương Xương Lễ liền thấy không mấy vui vẻ, bước vào nhìn quanh một vòng, lấy vài bộ quần áo cũ kĩ và nói là muốn dọn đến sống ở thôn trang.Tiểu lão đầu còn rất bướng bỉnh, nói có c.h.ế.t thì cũng muốn c.h.ế.t ở trong điền trang. Diệp Gia không làm gì được ông ta, bèn để mặc cho ông dọn đến thôn trang sống chen chúc cùng với đám tá điền. Biết rõ tiểu lão đầu này luôn thích được ăn ngon, nên ban ngày hễ ai có thời gian rảnh thì sẽ đưa cơm tới đó cho ông ta."Hài tử đúng thật là dễ dạy, dễ dạy đến vậy." Tiểu lão đầu liền yêu thích tính cách hào phóng, tự do này của Diệp Gia.Linh Đang đi mua thịt trở về, Diệp Gia thẳng thắn gọi hết cả bốn võ tỳ đến. Các nàng nhanh chóng có mặt, trên suốt đường đi Diệp Gia bị say xe nên cũng không để ý đến các nàng. Sau khi trở lại trấn Đông Hương lại bận rộn chuyện chuyển nhà, nên cho tới bây giờ vẫn chưa hỏi tên tuổi của bọn họ.Sai khi gọi người đến trước mặt, Diệp Gia hỏi qua một lướt mới biết được mấy người này không có tên bình thường mà toàn được đặt theo tên các loài vật khác nhau. Một người có đôi mắt dài mảnh và khuôn mặt trái xoan được tên là Hồ Ly, một người thấp hơn Diệp Gia tên là Chồn. Một người khác tướng mạo oai hùng, có có nét nam tính nên được gọi là Heo Vòi. Người cuối cùng nếu không lên tiếng thì sẽ rất khó chú ý tới nàng ta, ngũ quan trông khá thanh tu nhưng khi quay mặt đi thì lại không nhớ được mặt nữa, tên là Sơn Ca.Diệp Gia: "... Tên gọi này có chút không được bình thường cho lắm." Nếu xuất hiện trong phim truyền hình thì những cái tên này nghe giống như của mật thám thường dùng.Thế là bồn người ngay lập tức biểu thị có thể đổi tên, mời Diệp Gia ban tên cho từng người bọn họ.Diệp Gia chọn tên có chút trắc trở, bèn đưa mắt nhìn sang Dư thị. Dự thị suy nghĩ đắn đo, đổi cho bọn họ những cái tên nghe bình thường.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Dư thị có chút không chịu nổi sự lạnh lẽo, vắng vẻ, Diệp Gia nhìn tòa viện tử quá rộng này quả thực cũng cảm thấy rất bất tiện. Thành thật thì họ cũng không quá chú trọng tuân theo những quy củ cổ xưa, nên tất cả mọi người liền cùng ở ngay ngoại viện.Dành một viện tử rộng rãi nhất cho các nữ tử sống chung trong viện tử đó. Hoa viên nhỏ bên cạnh thì được chia ra cho ông Tôn và nhóm Trương Xương Lễ ở.Nam nữ ở tách ra, như vậy tuy rằng khoảng cách hơi xa một chút, nhưng dường như càng thoải mái tự do hơn."Vậy tòa viện tử ở gần khu đóng quân của chúng ta đâu?" Diệp tứ muội mới ngủ trên giường sưởi từ năm ngoái, suốt mùa đông đều không chịu được giá lạnh. Chuyển đến một tòa nhà lớn trông thì có vẻ hoành tráng, nhưng nếu không sử dụng giường sưởi thì mùa đông đến vẫn sẽ rất lạnh: "Cứ bỏ trống như thế thôi sao?""Tìm người đến xây thêm mấy căn phòng." Viện tử bên kia dù có thế nào Diệp Gia cũng sẽ không từ bỏ: "Thỉnh thoảng cũng có thể qua đó ở mấy ngày."Diệp Gia nói như vậy, Diệp tứ muội liền thấy yên tâm.Chuyện xây thêm phòng Diệp Gia không hề nói đùa, lập tức liền sai Linh Đang đến chỗ môi giới tìm người. Linh Đang là một cô nương khá ít nói, nghe Dư thị nói, thì Linh Đang không chỉ biết chữ mà con am hiểu vẽ tranh. Dù không rõ trước khi bị bắt cóc nàng có xuất thân ra sao, nhưng trên thân luôn toát ra khí chất tri thức nông đậm. Hiện giờ ở Chu gia, dạy cho đám trẻ nhỏ biết chữ, biết đọc sách, học vẽ tranh, thật sự có cảm giác như một nữ giáo tập* vậy.*Giáo viên.Hỷ Lai đã đến đại trạch Thẩm gia ở từ trước, nên đương nhiên khá thân thuộc. Dẫn Diệp tứ muội đến phòng bếp nhỏ của viện tử để làm quen, rồi sau đó liền cầm tiền đi đến hai quán bán thịt chín khác trong thị trấn, mỗi nhà mua về khoảng ba bốn cân thịt.Từ lúc Diệp Gia nói sẽ chuyển đến Thẩm phủ ở thì tiểu lão đầu Trương Xương Lễ liền thấy không mấy vui vẻ, bước vào nhìn quanh một vòng, lấy vài bộ quần áo cũ kĩ và nói là muốn dọn đến sống ở thôn trang.Tiểu lão đầu còn rất bướng bỉnh, nói có c.h.ế.t thì cũng muốn c.h.ế.t ở trong điền trang. Diệp Gia không làm gì được ông ta, bèn để mặc cho ông dọn đến thôn trang sống chen chúc cùng với đám tá điền. Biết rõ tiểu lão đầu này luôn thích được ăn ngon, nên ban ngày hễ ai có thời gian rảnh thì sẽ đưa cơm tới đó cho ông ta."Hài tử đúng thật là dễ dạy, dễ dạy đến vậy." Tiểu lão đầu liền yêu thích tính cách hào phóng, tự do này của Diệp Gia.Linh Đang đi mua thịt trở về, Diệp Gia thẳng thắn gọi hết cả bốn võ tỳ đến. Các nàng nhanh chóng có mặt, trên suốt đường đi Diệp Gia bị say xe nên cũng không để ý đến các nàng. Sau khi trở lại trấn Đông Hương lại bận rộn chuyện chuyển nhà, nên cho tới bây giờ vẫn chưa hỏi tên tuổi của bọn họ.Sai khi gọi người đến trước mặt, Diệp Gia hỏi qua một lướt mới biết được mấy người này không có tên bình thường mà toàn được đặt theo tên các loài vật khác nhau. Một người có đôi mắt dài mảnh và khuôn mặt trái xoan được tên là Hồ Ly, một người thấp hơn Diệp Gia tên là Chồn. Một người khác tướng mạo oai hùng, có có nét nam tính nên được gọi là Heo Vòi. Người cuối cùng nếu không lên tiếng thì sẽ rất khó chú ý tới nàng ta, ngũ quan trông khá thanh tu nhưng khi quay mặt đi thì lại không nhớ được mặt nữa, tên là Sơn Ca.Diệp Gia: "... Tên gọi này có chút không được bình thường cho lắm." Nếu xuất hiện trong phim truyền hình thì những cái tên này nghe giống như của mật thám thường dùng.Thế là bồn người ngay lập tức biểu thị có thể đổi tên, mời Diệp Gia ban tên cho từng người bọn họ.Diệp Gia chọn tên có chút trắc trở, bèn đưa mắt nhìn sang Dư thị. Dự thị suy nghĩ đắn đo, đổi cho bọn họ những cái tên nghe bình thường.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Dư thị có chút không chịu nổi sự lạnh lẽo, vắng vẻ, Diệp Gia nhìn tòa viện tử quá rộng này quả thực cũng cảm thấy rất bất tiện. Thành thật thì họ cũng không quá chú trọng tuân theo những quy củ cổ xưa, nên tất cả mọi người liền cùng ở ngay ngoại viện.Dành một viện tử rộng rãi nhất cho các nữ tử sống chung trong viện tử đó. Hoa viên nhỏ bên cạnh thì được chia ra cho ông Tôn và nhóm Trương Xương Lễ ở.Nam nữ ở tách ra, như vậy tuy rằng khoảng cách hơi xa một chút, nhưng dường như càng thoải mái tự do hơn."Vậy tòa viện tử ở gần khu đóng quân của chúng ta đâu?" Diệp tứ muội mới ngủ trên giường sưởi từ năm ngoái, suốt mùa đông đều không chịu được giá lạnh. Chuyển đến một tòa nhà lớn trông thì có vẻ hoành tráng, nhưng nếu không sử dụng giường sưởi thì mùa đông đến vẫn sẽ rất lạnh: "Cứ bỏ trống như thế thôi sao?""Tìm người đến xây thêm mấy căn phòng." Viện tử bên kia dù có thế nào Diệp Gia cũng sẽ không từ bỏ: "Thỉnh thoảng cũng có thể qua đó ở mấy ngày."Diệp Gia nói như vậy, Diệp tứ muội liền thấy yên tâm.Chuyện xây thêm phòng Diệp Gia không hề nói đùa, lập tức liền sai Linh Đang đến chỗ môi giới tìm người. Linh Đang là một cô nương khá ít nói, nghe Dư thị nói, thì Linh Đang không chỉ biết chữ mà con am hiểu vẽ tranh. Dù không rõ trước khi bị bắt cóc nàng có xuất thân ra sao, nhưng trên thân luôn toát ra khí chất tri thức nông đậm. Hiện giờ ở Chu gia, dạy cho đám trẻ nhỏ biết chữ, biết đọc sách, học vẽ tranh, thật sự có cảm giác như một nữ giáo tập* vậy.*Giáo viên.Hỷ Lai đã đến đại trạch Thẩm gia ở từ trước, nên đương nhiên khá thân thuộc. Dẫn Diệp tứ muội đến phòng bếp nhỏ của viện tử để làm quen, rồi sau đó liền cầm tiền đi đến hai quán bán thịt chín khác trong thị trấn, mỗi nhà mua về khoảng ba bốn cân thịt.Từ lúc Diệp Gia nói sẽ chuyển đến Thẩm phủ ở thì tiểu lão đầu Trương Xương Lễ liền thấy không mấy vui vẻ, bước vào nhìn quanh một vòng, lấy vài bộ quần áo cũ kĩ và nói là muốn dọn đến sống ở thôn trang.Tiểu lão đầu còn rất bướng bỉnh, nói có c.h.ế.t thì cũng muốn c.h.ế.t ở trong điền trang. Diệp Gia không làm gì được ông ta, bèn để mặc cho ông dọn đến thôn trang sống chen chúc cùng với đám tá điền. Biết rõ tiểu lão đầu này luôn thích được ăn ngon, nên ban ngày hễ ai có thời gian rảnh thì sẽ đưa cơm tới đó cho ông ta."Hài tử đúng thật là dễ dạy, dễ dạy đến vậy." Tiểu lão đầu liền yêu thích tính cách hào phóng, tự do này của Diệp Gia.Linh Đang đi mua thịt trở về, Diệp Gia thẳng thắn gọi hết cả bốn võ tỳ đến. Các nàng nhanh chóng có mặt, trên suốt đường đi Diệp Gia bị say xe nên cũng không để ý đến các nàng. Sau khi trở lại trấn Đông Hương lại bận rộn chuyện chuyển nhà, nên cho tới bây giờ vẫn chưa hỏi tên tuổi của bọn họ.Sai khi gọi người đến trước mặt, Diệp Gia hỏi qua một lướt mới biết được mấy người này không có tên bình thường mà toàn được đặt theo tên các loài vật khác nhau. Một người có đôi mắt dài mảnh và khuôn mặt trái xoan được tên là Hồ Ly, một người thấp hơn Diệp Gia tên là Chồn. Một người khác tướng mạo oai hùng, có có nét nam tính nên được gọi là Heo Vòi. Người cuối cùng nếu không lên tiếng thì sẽ rất khó chú ý tới nàng ta, ngũ quan trông khá thanh tu nhưng khi quay mặt đi thì lại không nhớ được mặt nữa, tên là Sơn Ca.Diệp Gia: "... Tên gọi này có chút không được bình thường cho lắm." Nếu xuất hiện trong phim truyền hình thì những cái tên này nghe giống như của mật thám thường dùng.Thế là bồn người ngay lập tức biểu thị có thể đổi tên, mời Diệp Gia ban tên cho từng người bọn họ.Diệp Gia chọn tên có chút trắc trở, bèn đưa mắt nhìn sang Dư thị. Dự thị suy nghĩ đắn đo, đổi cho bọn họ những cái tên nghe bình thường.