Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 521
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Hồ Ly đổi tên thành Tiểu Lê, Chồn đổi tên thành Anh Đào. Hai người còn lại đổi tên thành Lâm Lang, Hoàn Bội.Dù thế nào đi nữa, thay đổi tên tuổi xong, nghe có vẻ bình thường hơn rất nhiều.Bọn họ cũng không có hành lý gì, đến tận thời điểm này trên người vẫn chỉ mặc một bộ y phục. Hiện giờ thời tiết đã chuyển sang nóng bức, cũng không hiểu sao suốt mấy ngày nay đám cô nương này lại không biết đường đề cập tới. Diệp Gia nghĩ rằng nếu đã chuyển sang nhà mới rồi, thì hào phóng mở một rương đựng tiền ra. Tìm một cửa hàng may đo đến, may cho mỗi người trong nhà hai bộ quần áo mới. Nhắc mới nhớ, có lẽ đã lâu lắm rồi không phát thưởng phúc lợi, cứ coi như đây là khoản trợ cấp thưởng nóng đi.Tuy rằng đây cũng chỉ là vài ân huệ nhỏ, nhưng mỗi lần Diệp Gia phân phát những phúc lợi này, luôn khiến cả nhà rất vui sướng.Hiếm khi có thời gian thư giãn, Diệp Gia cũng đã lâu không được ăn một bữa ngon lành. Liên nghĩ đến trời mùa hè nóng nực như thế này, thì nên ăn mấy món chua chua cay cay để khai vị*. Cân nhắc hay là ăn một bữa mì lạnh kiểu Xuyên Thục, Linh Đang đi mua thịt chín đã về bày trước mặt. Bây giờ Diệp tứ muội cũng biết làm mì cắt, làm còn ngon hơn cả Diệp Gia. Vừa hay lúc chuyển nhà từ bên phía khu đóng quân tới đây, đã hái được rất nhiều dưa chuột. Cắt thành từng sợi nhỏ, roi hâm nóng thêm chút giá đỗ.*Kích thích ăn ngon.Nấu chín sợi mì rồi để ráo nước, đến khi sợi mì khô thì cho dưa chuột thái sợi, giá đỗ, xì dầu, giấm, tương ớt vào rồi trộn đều lên là có thể ăn được rồi. Cách chế biến dễ dàng, mà mùi vị cũng rất tuyệt. Nhưng không thể không nói, đồ ăn nấu chín mới mua về của hai cửa hàng này mùi vị không quá ngon, vẫn còn vương vị tanh nồng."Tỷ, thịt nhà này chế biến hẳn là không được ngon." Diệp tứ muội cau mày cố gắng nuốt miếng thịt xuống bụng, hiện giờ sống ở Chu gia thường xuyên được ăn thịt, nên nàng cũng không còn giống như ngày xưa chỉ cần có thịt ăn là thấy may lắm rồi nữa: "Mùi vị này còn kém xa so với nhà chúng ta."Diệp Gia cũng cảm thấy khó nuốt, nếm sang của nhà khác, hương vị cũng không tốt hơn được bao nhiêu: “Nhà nay mùi vị khá hơn chút."Diệp tứ muội nếm thử, vẫn không hề cảm thấy ngon miệng.Bất kể có ra sao, những đĩa thịt này được bán với giá đắt hơn nhiều so với cửa hàng của Diệp Gia. Dù mùi vị không được ngon, nhưng vẫn là thịt hàng thật giá thật. Diệp Gia kén ăn, gắp được hai đũa liền biếng ăn. Những người khác thì không nỡ bỏ phí như Diệp Gia, dù cảm thấy mùi vị không ngon, hay nhạt như nước ốc thì vẫn cố ăn hết đồ ăn.Ăn cơm xong, Diệp Gia trở về phòng nghỉ ngơi chốc lát. Lúc tỉnh dậy thì vừa hay người môi giới dẫn theo thợ thủ công đến, trong đó vẫn có hai người lúc trước từng đóng giường sưởi cho Chu gia.Xây nhà thì đơn giản, nhưng cần xây ở vị trí nào, xây theo kiểu dáng nào, những điều này vẫn cần phải trao đổi rõ ràng với gia chủ. Điều quan trọng nhất chính là thời cổ đại người ta tương đối chú trọng phong thủy, phương hướng phòng ốc của một viện tử rất đáng chú ý. Diệp Gia cũng không hiểu rõ về phong thủy, nhưng về phương diện kỹ thuật kiến trúc phòng ốc thì cũng được xem như có chút am hiểu chuyên môn.Đúng lúc chiều nay không bận rộn chuyện gì, nên nàng liên đi theo đám thợ mộc thợ xây quay về căn nhà của Chu gia.Viện tử của Chu gia là kiểu dáng tiểu viện truyên thống điển hình của nhà nông vùng Tây Bắc, phòng ốc xếp hết thành một dãy, một gian nhà chính rộng lớn phía ngoài, cộng thêm hai phía đông, tây bên cạnh, mỗi bên có hai căn phòng. Phòng trước tách biệt với phòng sau, phòng sau chính là hai gian phòng sát nhau có cửa hướng về phía Nam Khai, một bên thì có cái vách rất nhỏ ngăn cách ở giữa, để chồng chất một đồng đồ vật linh tinh.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Hồ Ly đổi tên thành Tiểu Lê, Chồn đổi tên thành Anh Đào. Hai người còn lại đổi tên thành Lâm Lang, Hoàn Bội.Dù thế nào đi nữa, thay đổi tên tuổi xong, nghe có vẻ bình thường hơn rất nhiều.Bọn họ cũng không có hành lý gì, đến tận thời điểm này trên người vẫn chỉ mặc một bộ y phục. Hiện giờ thời tiết đã chuyển sang nóng bức, cũng không hiểu sao suốt mấy ngày nay đám cô nương này lại không biết đường đề cập tới. Diệp Gia nghĩ rằng nếu đã chuyển sang nhà mới rồi, thì hào phóng mở một rương đựng tiền ra. Tìm một cửa hàng may đo đến, may cho mỗi người trong nhà hai bộ quần áo mới. Nhắc mới nhớ, có lẽ đã lâu lắm rồi không phát thưởng phúc lợi, cứ coi như đây là khoản trợ cấp thưởng nóng đi.Tuy rằng đây cũng chỉ là vài ân huệ nhỏ, nhưng mỗi lần Diệp Gia phân phát những phúc lợi này, luôn khiến cả nhà rất vui sướng.Hiếm khi có thời gian thư giãn, Diệp Gia cũng đã lâu không được ăn một bữa ngon lành. Liên nghĩ đến trời mùa hè nóng nực như thế này, thì nên ăn mấy món chua chua cay cay để khai vị*. Cân nhắc hay là ăn một bữa mì lạnh kiểu Xuyên Thục, Linh Đang đi mua thịt chín đã về bày trước mặt. Bây giờ Diệp tứ muội cũng biết làm mì cắt, làm còn ngon hơn cả Diệp Gia. Vừa hay lúc chuyển nhà từ bên phía khu đóng quân tới đây, đã hái được rất nhiều dưa chuột. Cắt thành từng sợi nhỏ, roi hâm nóng thêm chút giá đỗ.*Kích thích ăn ngon.Nấu chín sợi mì rồi để ráo nước, đến khi sợi mì khô thì cho dưa chuột thái sợi, giá đỗ, xì dầu, giấm, tương ớt vào rồi trộn đều lên là có thể ăn được rồi. Cách chế biến dễ dàng, mà mùi vị cũng rất tuyệt. Nhưng không thể không nói, đồ ăn nấu chín mới mua về của hai cửa hàng này mùi vị không quá ngon, vẫn còn vương vị tanh nồng."Tỷ, thịt nhà này chế biến hẳn là không được ngon." Diệp tứ muội cau mày cố gắng nuốt miếng thịt xuống bụng, hiện giờ sống ở Chu gia thường xuyên được ăn thịt, nên nàng cũng không còn giống như ngày xưa chỉ cần có thịt ăn là thấy may lắm rồi nữa: "Mùi vị này còn kém xa so với nhà chúng ta."Diệp Gia cũng cảm thấy khó nuốt, nếm sang của nhà khác, hương vị cũng không tốt hơn được bao nhiêu: “Nhà nay mùi vị khá hơn chút."Diệp tứ muội nếm thử, vẫn không hề cảm thấy ngon miệng.Bất kể có ra sao, những đĩa thịt này được bán với giá đắt hơn nhiều so với cửa hàng của Diệp Gia. Dù mùi vị không được ngon, nhưng vẫn là thịt hàng thật giá thật. Diệp Gia kén ăn, gắp được hai đũa liền biếng ăn. Những người khác thì không nỡ bỏ phí như Diệp Gia, dù cảm thấy mùi vị không ngon, hay nhạt như nước ốc thì vẫn cố ăn hết đồ ăn.Ăn cơm xong, Diệp Gia trở về phòng nghỉ ngơi chốc lát. Lúc tỉnh dậy thì vừa hay người môi giới dẫn theo thợ thủ công đến, trong đó vẫn có hai người lúc trước từng đóng giường sưởi cho Chu gia.Xây nhà thì đơn giản, nhưng cần xây ở vị trí nào, xây theo kiểu dáng nào, những điều này vẫn cần phải trao đổi rõ ràng với gia chủ. Điều quan trọng nhất chính là thời cổ đại người ta tương đối chú trọng phong thủy, phương hướng phòng ốc của một viện tử rất đáng chú ý. Diệp Gia cũng không hiểu rõ về phong thủy, nhưng về phương diện kỹ thuật kiến trúc phòng ốc thì cũng được xem như có chút am hiểu chuyên môn.Đúng lúc chiều nay không bận rộn chuyện gì, nên nàng liên đi theo đám thợ mộc thợ xây quay về căn nhà của Chu gia.Viện tử của Chu gia là kiểu dáng tiểu viện truyên thống điển hình của nhà nông vùng Tây Bắc, phòng ốc xếp hết thành một dãy, một gian nhà chính rộng lớn phía ngoài, cộng thêm hai phía đông, tây bên cạnh, mỗi bên có hai căn phòng. Phòng trước tách biệt với phòng sau, phòng sau chính là hai gian phòng sát nhau có cửa hướng về phía Nam Khai, một bên thì có cái vách rất nhỏ ngăn cách ở giữa, để chồng chất một đồng đồ vật linh tinh.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Hồ Ly đổi tên thành Tiểu Lê, Chồn đổi tên thành Anh Đào. Hai người còn lại đổi tên thành Lâm Lang, Hoàn Bội.Dù thế nào đi nữa, thay đổi tên tuổi xong, nghe có vẻ bình thường hơn rất nhiều.Bọn họ cũng không có hành lý gì, đến tận thời điểm này trên người vẫn chỉ mặc một bộ y phục. Hiện giờ thời tiết đã chuyển sang nóng bức, cũng không hiểu sao suốt mấy ngày nay đám cô nương này lại không biết đường đề cập tới. Diệp Gia nghĩ rằng nếu đã chuyển sang nhà mới rồi, thì hào phóng mở một rương đựng tiền ra. Tìm một cửa hàng may đo đến, may cho mỗi người trong nhà hai bộ quần áo mới. Nhắc mới nhớ, có lẽ đã lâu lắm rồi không phát thưởng phúc lợi, cứ coi như đây là khoản trợ cấp thưởng nóng đi.Tuy rằng đây cũng chỉ là vài ân huệ nhỏ, nhưng mỗi lần Diệp Gia phân phát những phúc lợi này, luôn khiến cả nhà rất vui sướng.Hiếm khi có thời gian thư giãn, Diệp Gia cũng đã lâu không được ăn một bữa ngon lành. Liên nghĩ đến trời mùa hè nóng nực như thế này, thì nên ăn mấy món chua chua cay cay để khai vị*. Cân nhắc hay là ăn một bữa mì lạnh kiểu Xuyên Thục, Linh Đang đi mua thịt chín đã về bày trước mặt. Bây giờ Diệp tứ muội cũng biết làm mì cắt, làm còn ngon hơn cả Diệp Gia. Vừa hay lúc chuyển nhà từ bên phía khu đóng quân tới đây, đã hái được rất nhiều dưa chuột. Cắt thành từng sợi nhỏ, roi hâm nóng thêm chút giá đỗ.*Kích thích ăn ngon.Nấu chín sợi mì rồi để ráo nước, đến khi sợi mì khô thì cho dưa chuột thái sợi, giá đỗ, xì dầu, giấm, tương ớt vào rồi trộn đều lên là có thể ăn được rồi. Cách chế biến dễ dàng, mà mùi vị cũng rất tuyệt. Nhưng không thể không nói, đồ ăn nấu chín mới mua về của hai cửa hàng này mùi vị không quá ngon, vẫn còn vương vị tanh nồng."Tỷ, thịt nhà này chế biến hẳn là không được ngon." Diệp tứ muội cau mày cố gắng nuốt miếng thịt xuống bụng, hiện giờ sống ở Chu gia thường xuyên được ăn thịt, nên nàng cũng không còn giống như ngày xưa chỉ cần có thịt ăn là thấy may lắm rồi nữa: "Mùi vị này còn kém xa so với nhà chúng ta."Diệp Gia cũng cảm thấy khó nuốt, nếm sang của nhà khác, hương vị cũng không tốt hơn được bao nhiêu: “Nhà nay mùi vị khá hơn chút."Diệp tứ muội nếm thử, vẫn không hề cảm thấy ngon miệng.Bất kể có ra sao, những đĩa thịt này được bán với giá đắt hơn nhiều so với cửa hàng của Diệp Gia. Dù mùi vị không được ngon, nhưng vẫn là thịt hàng thật giá thật. Diệp Gia kén ăn, gắp được hai đũa liền biếng ăn. Những người khác thì không nỡ bỏ phí như Diệp Gia, dù cảm thấy mùi vị không ngon, hay nhạt như nước ốc thì vẫn cố ăn hết đồ ăn.Ăn cơm xong, Diệp Gia trở về phòng nghỉ ngơi chốc lát. Lúc tỉnh dậy thì vừa hay người môi giới dẫn theo thợ thủ công đến, trong đó vẫn có hai người lúc trước từng đóng giường sưởi cho Chu gia.Xây nhà thì đơn giản, nhưng cần xây ở vị trí nào, xây theo kiểu dáng nào, những điều này vẫn cần phải trao đổi rõ ràng với gia chủ. Điều quan trọng nhất chính là thời cổ đại người ta tương đối chú trọng phong thủy, phương hướng phòng ốc của một viện tử rất đáng chú ý. Diệp Gia cũng không hiểu rõ về phong thủy, nhưng về phương diện kỹ thuật kiến trúc phòng ốc thì cũng được xem như có chút am hiểu chuyên môn.Đúng lúc chiều nay không bận rộn chuyện gì, nên nàng liên đi theo đám thợ mộc thợ xây quay về căn nhà của Chu gia.Viện tử của Chu gia là kiểu dáng tiểu viện truyên thống điển hình của nhà nông vùng Tây Bắc, phòng ốc xếp hết thành một dãy, một gian nhà chính rộng lớn phía ngoài, cộng thêm hai phía đông, tây bên cạnh, mỗi bên có hai căn phòng. Phòng trước tách biệt với phòng sau, phòng sau chính là hai gian phòng sát nhau có cửa hướng về phía Nam Khai, một bên thì có cái vách rất nhỏ ngăn cách ở giữa, để chồng chất một đồng đồ vật linh tinh.