Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 727
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nếu là trước đây Diệp Gia chắc chắn sẽ không thể lấy ra được một trăm lượng bạc, nhưng sau khi tịch thu tài sản của Ngô gia, số lượng bạc này không còn là vấn đề nữa. Nhưng nàng vừa mới lấy được số ngân lượng đó mà đã vội tiêu nhiều tiền như vậy nên nàng suy nghĩ một lúc rôi ngước mắt lên nhìn Chu Cảnh Sâm."Toàn bộ nguồn doanh thu từ thuế của Bắc Đình vào năm ngoái còn chưa đến một trăm năm mươi ngàn lượng, việc tiếp tục duy trì vũ khí trang bị cho quân đội ở phía tây bắc có hơi khó khăn, tróc khâm kiến chửu*. Để có thể đảm bảo được thế trận bất khả chiến bại, chúng ta phải chuẩn bị thật đầy đủ." Những lời đầu đã được nói ra, những lời tiếp theo cũng không còn khó nói nữa. Hắn nói một cách chậm rãi: "Giữa tháng tư năm nay, chắc chắn sẽ tuyên chiến với phía triều đình. Ngoài ra, còn có một số công việc cũng cần được hỗ trợ tài chính."*捉襟见肘 /zhuöjinjiànzhöu/ (Tróc khâm kiến chửu): có thể hiểu là giật gấu vá vai, nghèo rớt mồng tơi, quần áo rách rưới, khố rách áo ôm.“Còn gì nữa không?”"Con đường đúng đắn là xây dựng bè đảng bằng những lời đánh giá mặt tốt và mặt xấu, để ý kiến của mọi người đều áp đảo." Hàng lông mi mỏng của Chu Cảnh Sâm in han rõ ràng hình bóng ấy lên đôi đồng tử: "Khi chiến tranh vẫn chưa bắt đầu, tiếng nói là ưu tiên hàng đầu."Diệp Gia lập tức hiểu ngay. Việc này là nhằm để phát động một cuộc chiến dư luận trước khi chiến tranh bắt đầu. Như họ nói là chỉ khi có được danh tiếng tốt thì mới có thể đẩy chiếc thuyền trôi theo dòng nước. Hiển nhiên việc xây dựng tạo đà thế này không thể thiếu ngân lượng: "Kho bạc của Ngô gia vẫn còn nằm ở chỗ của Ngô gia, nhưng mà chìa khóa lại nằm ở chỗ ta."Kho bạc của Dương gia nằm ở Khưu Từ, nhưng nó lại ở rất xa. Người thân cận gần nhất là Ngô gia. Còn về phần ngân hàng riêng của chính Chu gia, tạm thời Diệp Gia không có ý định sẽ động tới nó.Sau khi nói xong, Diệp Gia đã thông báo cho Chu Cảnh Sâm biết về địa chỉ ngân hàng của Ngô gia, roi thuận tay đưa chìa khóa cho hắn. Nếu chiến tranh đã sắp bắt đầu vào giữa tháng tư thì họ vẫn còn một tháng rưỡi nữa, thời gian không còn nhiều nữa rồi. Chu Cảnh Sâm không ở lại thành trại* quá lâu, trong đêm hôm đó hắn đã vội vàng quay trở về trấn Đông Hương. Nhưng trước khi hắn rời đi, hắn đã bàn giao lại công việc sửa chữa thành trại, cho đến tận bây giờ Diệp Gia vẫn luôn để mắt tới đến nó.*城察 /Chéng zhài/ (Thành trại): là những thành trì có bức tường hoặc hàng rào phòng thủ bao quanh.Diệp Gia sẽ không để mắt tới toàn bộ quá trình, đợi đến khi mô hình thu nhỏ ban đầu của nơi này được xác nhận nàng sẽ rời đi. Sáng sớm hôm sau, nàng mang bản vẽ thiết kế đến công trường, cho triệu tập tất cả thợ thủ công đến và mở một hội nghị để giải thích rõ ràng cho tất cả mọi người. Suy cho cùng, những người thật sự làm công việc này chính là những người thợ thủ công và những người lao động ở bên dưới họ.Sau khi nàng đã giải thích, nói rõ tình hình một cách ngắn gọn, súc tích và toàn diện, dự án sửa chữa đã được khởi động lại lân nữa.Sau đó, Triệu Vĩ Thanh cực kỳ thành thật, mọi người cũng yên tâm hơn khá nhiều. Diệp Gia thỉnh thoảng sẽ nhìn qua để quan sát, theo dõi, mà phần lớn thời gian trong toàn bộ ngày đều là nhìn chằm chằm Triệu Vĩ Thanh. Thời gian trôi qua rất nhanh và giờ cũng đã là giữa tháng ba, nên móng của cái lô đất này cũng được đặt xong, kết cấu, cấu trúc bên trong cũng đã được quy hoạch lại và bố trí hợp lý. Hầu như bức tường rào phòng thủ ở bên ngoài cơ bản cũng đã gần như được hoàn thiện, nhưng chúng vẫn chưa khô hoàn toàn. Diệp Gia cho rằng chỉ cần mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa, nên nàng chuẩn bị trở về nhà.
Nếu là trước đây Diệp Gia chắc chắn sẽ không thể lấy ra được một trăm lượng bạc, nhưng sau khi tịch thu tài sản của Ngô gia, số lượng bạc này không còn là vấn đề nữa. Nhưng nàng vừa mới lấy được số ngân lượng đó mà đã vội tiêu nhiều tiền như vậy nên nàng suy nghĩ một lúc rôi ngước mắt lên nhìn Chu Cảnh Sâm.
"Toàn bộ nguồn doanh thu từ thuế của Bắc Đình vào năm ngoái còn chưa đến một trăm năm mươi ngàn lượng, việc tiếp tục duy trì vũ khí trang bị cho quân đội ở phía tây bắc có hơi khó khăn, tróc khâm kiến chửu*. Để có thể đảm bảo được thế trận bất khả chiến bại, chúng ta phải chuẩn bị thật đầy đủ." Những lời đầu đã được nói ra, những lời tiếp theo cũng không còn khó nói nữa. Hắn nói một cách chậm rãi: "Giữa tháng tư năm nay, chắc chắn sẽ tuyên chiến với phía triều đình. Ngoài ra, còn có một số công việc cũng cần được hỗ trợ tài chính."
*捉襟见肘 /zhuöjinjiànzhöu/ (Tróc khâm kiến chửu): có thể hiểu là giật gấu vá vai, nghèo rớt mồng tơi, quần áo rách rưới, khố rách áo ôm.
“Còn gì nữa không?”
"Con đường đúng đắn là xây dựng bè đảng bằng những lời đánh giá mặt tốt và mặt xấu, để ý kiến của mọi người đều áp đảo." Hàng lông mi mỏng của Chu Cảnh Sâm in han rõ ràng hình bóng ấy lên đôi đồng tử: "Khi chiến tranh vẫn chưa bắt đầu, tiếng nói là ưu tiên hàng đầu."
Diệp Gia lập tức hiểu ngay. Việc này là nhằm để phát động một cuộc chiến dư luận trước khi chiến tranh bắt đầu. Như họ nói là chỉ khi có được danh tiếng tốt thì mới có thể đẩy chiếc thuyền trôi theo dòng nước. Hiển nhiên việc xây dựng tạo đà thế này không thể thiếu ngân lượng: "Kho bạc của Ngô gia vẫn còn nằm ở chỗ của Ngô gia, nhưng mà chìa khóa lại nằm ở chỗ ta."
Kho bạc của Dương gia nằm ở Khưu Từ, nhưng nó lại ở rất xa. Người thân cận gần nhất là Ngô gia. Còn về phần ngân hàng riêng của chính Chu gia, tạm thời Diệp Gia không có ý định sẽ động tới nó.
Sau khi nói xong, Diệp Gia đã thông báo cho Chu Cảnh Sâm biết về địa chỉ ngân hàng của Ngô gia, roi thuận tay đưa chìa khóa cho hắn. Nếu chiến tranh đã sắp bắt đầu vào giữa tháng tư thì họ vẫn còn một tháng rưỡi nữa, thời gian không còn nhiều nữa rồi. Chu Cảnh Sâm không ở lại thành trại* quá lâu, trong đêm hôm đó hắn đã vội vàng quay trở về trấn Đông Hương. Nhưng trước khi hắn rời đi, hắn đã bàn giao lại công việc sửa chữa thành trại, cho đến tận bây giờ Diệp Gia vẫn luôn để mắt tới đến nó.
*城察 /Chéng zhài/ (Thành trại): là những thành trì có bức tường hoặc hàng rào phòng thủ bao quanh.
Diệp Gia sẽ không để mắt tới toàn bộ quá trình, đợi đến khi mô hình thu nhỏ ban đầu của nơi này được xác nhận nàng sẽ rời đi. Sáng sớm hôm sau, nàng mang bản vẽ thiết kế đến công trường, cho triệu tập tất cả thợ thủ công đến và mở một hội nghị để giải thích rõ ràng cho tất cả mọi người. Suy cho cùng, những người thật sự làm công việc này chính là những người thợ thủ công và những người lao động ở bên dưới họ.
Sau khi nàng đã giải thích, nói rõ tình hình một cách ngắn gọn, súc tích và toàn diện, dự án sửa chữa đã được khởi động lại lân nữa.
Sau đó, Triệu Vĩ Thanh cực kỳ thành thật, mọi người cũng yên tâm hơn khá nhiều. Diệp Gia thỉnh thoảng sẽ nhìn qua để quan sát, theo dõi, mà phần lớn thời gian trong toàn bộ ngày đều là nhìn chằm chằm Triệu Vĩ Thanh. Thời gian trôi qua rất nhanh và giờ cũng đã là giữa tháng ba, nên móng của cái lô đất này cũng được đặt xong, kết cấu, cấu trúc bên trong cũng đã được quy hoạch lại và bố trí hợp lý. Hầu như bức tường rào phòng thủ ở bên ngoài cơ bản cũng đã gần như được hoàn thiện, nhưng chúng vẫn chưa khô hoàn toàn. Diệp Gia cho rằng chỉ cần mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa, nên nàng chuẩn bị trở về nhà.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nếu là trước đây Diệp Gia chắc chắn sẽ không thể lấy ra được một trăm lượng bạc, nhưng sau khi tịch thu tài sản của Ngô gia, số lượng bạc này không còn là vấn đề nữa. Nhưng nàng vừa mới lấy được số ngân lượng đó mà đã vội tiêu nhiều tiền như vậy nên nàng suy nghĩ một lúc rôi ngước mắt lên nhìn Chu Cảnh Sâm."Toàn bộ nguồn doanh thu từ thuế của Bắc Đình vào năm ngoái còn chưa đến một trăm năm mươi ngàn lượng, việc tiếp tục duy trì vũ khí trang bị cho quân đội ở phía tây bắc có hơi khó khăn, tróc khâm kiến chửu*. Để có thể đảm bảo được thế trận bất khả chiến bại, chúng ta phải chuẩn bị thật đầy đủ." Những lời đầu đã được nói ra, những lời tiếp theo cũng không còn khó nói nữa. Hắn nói một cách chậm rãi: "Giữa tháng tư năm nay, chắc chắn sẽ tuyên chiến với phía triều đình. Ngoài ra, còn có một số công việc cũng cần được hỗ trợ tài chính."*捉襟见肘 /zhuöjinjiànzhöu/ (Tróc khâm kiến chửu): có thể hiểu là giật gấu vá vai, nghèo rớt mồng tơi, quần áo rách rưới, khố rách áo ôm.“Còn gì nữa không?”"Con đường đúng đắn là xây dựng bè đảng bằng những lời đánh giá mặt tốt và mặt xấu, để ý kiến của mọi người đều áp đảo." Hàng lông mi mỏng của Chu Cảnh Sâm in han rõ ràng hình bóng ấy lên đôi đồng tử: "Khi chiến tranh vẫn chưa bắt đầu, tiếng nói là ưu tiên hàng đầu."Diệp Gia lập tức hiểu ngay. Việc này là nhằm để phát động một cuộc chiến dư luận trước khi chiến tranh bắt đầu. Như họ nói là chỉ khi có được danh tiếng tốt thì mới có thể đẩy chiếc thuyền trôi theo dòng nước. Hiển nhiên việc xây dựng tạo đà thế này không thể thiếu ngân lượng: "Kho bạc của Ngô gia vẫn còn nằm ở chỗ của Ngô gia, nhưng mà chìa khóa lại nằm ở chỗ ta."Kho bạc của Dương gia nằm ở Khưu Từ, nhưng nó lại ở rất xa. Người thân cận gần nhất là Ngô gia. Còn về phần ngân hàng riêng của chính Chu gia, tạm thời Diệp Gia không có ý định sẽ động tới nó.Sau khi nói xong, Diệp Gia đã thông báo cho Chu Cảnh Sâm biết về địa chỉ ngân hàng của Ngô gia, roi thuận tay đưa chìa khóa cho hắn. Nếu chiến tranh đã sắp bắt đầu vào giữa tháng tư thì họ vẫn còn một tháng rưỡi nữa, thời gian không còn nhiều nữa rồi. Chu Cảnh Sâm không ở lại thành trại* quá lâu, trong đêm hôm đó hắn đã vội vàng quay trở về trấn Đông Hương. Nhưng trước khi hắn rời đi, hắn đã bàn giao lại công việc sửa chữa thành trại, cho đến tận bây giờ Diệp Gia vẫn luôn để mắt tới đến nó.*城察 /Chéng zhài/ (Thành trại): là những thành trì có bức tường hoặc hàng rào phòng thủ bao quanh.Diệp Gia sẽ không để mắt tới toàn bộ quá trình, đợi đến khi mô hình thu nhỏ ban đầu của nơi này được xác nhận nàng sẽ rời đi. Sáng sớm hôm sau, nàng mang bản vẽ thiết kế đến công trường, cho triệu tập tất cả thợ thủ công đến và mở một hội nghị để giải thích rõ ràng cho tất cả mọi người. Suy cho cùng, những người thật sự làm công việc này chính là những người thợ thủ công và những người lao động ở bên dưới họ.Sau khi nàng đã giải thích, nói rõ tình hình một cách ngắn gọn, súc tích và toàn diện, dự án sửa chữa đã được khởi động lại lân nữa.Sau đó, Triệu Vĩ Thanh cực kỳ thành thật, mọi người cũng yên tâm hơn khá nhiều. Diệp Gia thỉnh thoảng sẽ nhìn qua để quan sát, theo dõi, mà phần lớn thời gian trong toàn bộ ngày đều là nhìn chằm chằm Triệu Vĩ Thanh. Thời gian trôi qua rất nhanh và giờ cũng đã là giữa tháng ba, nên móng của cái lô đất này cũng được đặt xong, kết cấu, cấu trúc bên trong cũng đã được quy hoạch lại và bố trí hợp lý. Hầu như bức tường rào phòng thủ ở bên ngoài cơ bản cũng đã gần như được hoàn thiện, nhưng chúng vẫn chưa khô hoàn toàn. Diệp Gia cho rằng chỉ cần mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa, nên nàng chuẩn bị trở về nhà.