"Thiến Thiến, lại mua túi mới à?" Mẹ tôi cười, nhìn Chu Thiến Thiến đang xách túi mới đi về nhà đối diện. "Dì à, hôm nay công ty phát thưởng ạ." "À phải rồi, tối nay cháu mời mọi người đi ăn, một lát nữa cháu gửi địa chỉ vào nhóm, dì đừng nấu cơm tối nhé." Nhìn Chu Thiến Thiến vẻ mặt đắc ý, tôi chỉ thấy cô ấy sắp gặp họa, đáng thương đến cực điểm. Vì mẹ tôi và mẹ của Chu Thiến Thiến là chị em ruột, nên khi hai nhà mua nhà đã mua luôn căn đối diện nhau. Hai nhà chúng tôi quan hệ rất tốt, ban ngày đều mở cửa, ai muốn qua chơi thì cứ qua. Hai phút sau, tôi nhìn địa chỉ Chu Thiến Thiến gửi vào nhóm chat "Một nhà thương yêu". Đó là một nhà hàng Pháp cao cấp, trung bình một người phải chi một nghìn tệ. Xem ra có tiền rồi, cô ta cứ thế mà phung phí.
Chương 17
Tôi Nhặt Được Tiền Trong Thùng Rác, Không Ngờ Đó Là “Tiền Mua Mạng”Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị"Thiến Thiến, lại mua túi mới à?" Mẹ tôi cười, nhìn Chu Thiến Thiến đang xách túi mới đi về nhà đối diện. "Dì à, hôm nay công ty phát thưởng ạ." "À phải rồi, tối nay cháu mời mọi người đi ăn, một lát nữa cháu gửi địa chỉ vào nhóm, dì đừng nấu cơm tối nhé." Nhìn Chu Thiến Thiến vẻ mặt đắc ý, tôi chỉ thấy cô ấy sắp gặp họa, đáng thương đến cực điểm. Vì mẹ tôi và mẹ của Chu Thiến Thiến là chị em ruột, nên khi hai nhà mua nhà đã mua luôn căn đối diện nhau. Hai nhà chúng tôi quan hệ rất tốt, ban ngày đều mở cửa, ai muốn qua chơi thì cứ qua. Hai phút sau, tôi nhìn địa chỉ Chu Thiến Thiến gửi vào nhóm chat "Một nhà thương yêu". Đó là một nhà hàng Pháp cao cấp, trung bình một người phải chi một nghìn tệ. Xem ra có tiền rồi, cô ta cứ thế mà phung phí. Ba năm trước, khi tôi tiễn Trình Trích Tinh ra nước ngoài, em ấy tràn đầy sức sống, vui tươi và hoạt bát biết bao.Nhưng hôm nay, ba năm sau, Trình Trích Tinh nằm trong buồng thí nghiệm của phòng nghiên cứu, mọi dấu hiệu sự sống đều phụ thuộc vào ba cỗ máy cao lớn hơn cả cơ thể nó để duy trì."Em ấy là đã c.h.ế.t hay vẫn còn sống?"Tôi đứng trước buồng thí nghiệm, ngón tay không ngừng miết lên lớp kính lạnh buốt, hoàn toàn không nhận ra nước mắt đã lặng lẽ chảy xuống hai má từng giọt từng giọt.Bạn trai của Trình Trích Tinh đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi: "Có một cách để cứu mạng, nhưng chưa ai thử qua.""Phương pháp gì?"Anh ta đưa tôi một cuốn sổ tay dày cộm."Chị đọc cái này trước đi, tất cả những gì Trích Tinh muốn nói với chị đều nằm trong đây."
Tôi Nhặt Được Tiền Trong Thùng Rác, Không Ngờ Đó Là “Tiền Mua Mạng”Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị"Thiến Thiến, lại mua túi mới à?" Mẹ tôi cười, nhìn Chu Thiến Thiến đang xách túi mới đi về nhà đối diện. "Dì à, hôm nay công ty phát thưởng ạ." "À phải rồi, tối nay cháu mời mọi người đi ăn, một lát nữa cháu gửi địa chỉ vào nhóm, dì đừng nấu cơm tối nhé." Nhìn Chu Thiến Thiến vẻ mặt đắc ý, tôi chỉ thấy cô ấy sắp gặp họa, đáng thương đến cực điểm. Vì mẹ tôi và mẹ của Chu Thiến Thiến là chị em ruột, nên khi hai nhà mua nhà đã mua luôn căn đối diện nhau. Hai nhà chúng tôi quan hệ rất tốt, ban ngày đều mở cửa, ai muốn qua chơi thì cứ qua. Hai phút sau, tôi nhìn địa chỉ Chu Thiến Thiến gửi vào nhóm chat "Một nhà thương yêu". Đó là một nhà hàng Pháp cao cấp, trung bình một người phải chi một nghìn tệ. Xem ra có tiền rồi, cô ta cứ thế mà phung phí. Ba năm trước, khi tôi tiễn Trình Trích Tinh ra nước ngoài, em ấy tràn đầy sức sống, vui tươi và hoạt bát biết bao.Nhưng hôm nay, ba năm sau, Trình Trích Tinh nằm trong buồng thí nghiệm của phòng nghiên cứu, mọi dấu hiệu sự sống đều phụ thuộc vào ba cỗ máy cao lớn hơn cả cơ thể nó để duy trì."Em ấy là đã c.h.ế.t hay vẫn còn sống?"Tôi đứng trước buồng thí nghiệm, ngón tay không ngừng miết lên lớp kính lạnh buốt, hoàn toàn không nhận ra nước mắt đã lặng lẽ chảy xuống hai má từng giọt từng giọt.Bạn trai của Trình Trích Tinh đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi: "Có một cách để cứu mạng, nhưng chưa ai thử qua.""Phương pháp gì?"Anh ta đưa tôi một cuốn sổ tay dày cộm."Chị đọc cái này trước đi, tất cả những gì Trích Tinh muốn nói với chị đều nằm trong đây."
Tôi Nhặt Được Tiền Trong Thùng Rác, Không Ngờ Đó Là “Tiền Mua Mạng”Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị"Thiến Thiến, lại mua túi mới à?" Mẹ tôi cười, nhìn Chu Thiến Thiến đang xách túi mới đi về nhà đối diện. "Dì à, hôm nay công ty phát thưởng ạ." "À phải rồi, tối nay cháu mời mọi người đi ăn, một lát nữa cháu gửi địa chỉ vào nhóm, dì đừng nấu cơm tối nhé." Nhìn Chu Thiến Thiến vẻ mặt đắc ý, tôi chỉ thấy cô ấy sắp gặp họa, đáng thương đến cực điểm. Vì mẹ tôi và mẹ của Chu Thiến Thiến là chị em ruột, nên khi hai nhà mua nhà đã mua luôn căn đối diện nhau. Hai nhà chúng tôi quan hệ rất tốt, ban ngày đều mở cửa, ai muốn qua chơi thì cứ qua. Hai phút sau, tôi nhìn địa chỉ Chu Thiến Thiến gửi vào nhóm chat "Một nhà thương yêu". Đó là một nhà hàng Pháp cao cấp, trung bình một người phải chi một nghìn tệ. Xem ra có tiền rồi, cô ta cứ thế mà phung phí. Ba năm trước, khi tôi tiễn Trình Trích Tinh ra nước ngoài, em ấy tràn đầy sức sống, vui tươi và hoạt bát biết bao.Nhưng hôm nay, ba năm sau, Trình Trích Tinh nằm trong buồng thí nghiệm của phòng nghiên cứu, mọi dấu hiệu sự sống đều phụ thuộc vào ba cỗ máy cao lớn hơn cả cơ thể nó để duy trì."Em ấy là đã c.h.ế.t hay vẫn còn sống?"Tôi đứng trước buồng thí nghiệm, ngón tay không ngừng miết lên lớp kính lạnh buốt, hoàn toàn không nhận ra nước mắt đã lặng lẽ chảy xuống hai má từng giọt từng giọt.Bạn trai của Trình Trích Tinh đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi: "Có một cách để cứu mạng, nhưng chưa ai thử qua.""Phương pháp gì?"Anh ta đưa tôi một cuốn sổ tay dày cộm."Chị đọc cái này trước đi, tất cả những gì Trích Tinh muốn nói với chị đều nằm trong đây."