Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 754

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… "Đừng lo." Lúc trước Ô Hoàn không chiếm được thôn Ô Tô, còn chẳng làm được việc nữa. Hôm nay Ô Hoàn đóng trại tại một chỗ cứ điểm. Vậy thì bọn họ có thể phát huy tác dụng của ưu thế khu vực bản địa. Bởi vì vị trí địa lý của thôn Ô Tô rất quan trọng nên trước đó Diệp Gia đã điều chỉnh bố trí. Không kịp xây dựng công sự thì đổi thành đào lối đi, chiến hào vận chuyển. Những lối đi này được phân bố hình lưới nên rất rắc rối phức tạp. Trừ phi có bản đồ, nếu không thì có mò thế nào cũng không ra được.Diệp Gia mở bản đồ lối đi chiến hào ra. Nàng lấy một cây viết, vẽ ký hiệu vào hai vị trí phía Bắc và phía Nam."Chỗ này có bao nhiêu binh lực." Mặc dù lần trước khi đối chiến với Ô Hoàn bọn họ thắng nhưng thương vong cũng không ít.Oghuz cũng xem là lão tướng trấn thủ biên cương, Diệp Gia ký hiệu như vậy, hắn ta lập tức hiểu ra ý của nàng. Hắn ta nhìn chằm chằm cứ điểm màu đỏ một hồi lâu, nghiêm mặt nói: "Chỗ này ước chừng còn khoảng ba ngàn hai trăm tướng sĩ. Ba nghìn bộ binh, ky binh thì chưa đến trăm người."Diệp Gia nhìn về phía Trân Thế Khanh, Trân Thế Khanh gật đầu một cái: "Ngoại trừ nhân số ky binh không đủ ra thì cung tên, vũ khí của chúng ta cũng thiếu hụt nữa."Nói cách khác, đánh bừa sẽ không thắng nổi.Đánh bừa không được vậy thì dùng trí. Diệp Gia đã sớm dự liệu được sẽ có chuyện như thế này nên đã lên kế hoạch như những trường hợp khó khăn như thế. Đôi khi chiến tranh không cần chính trực quá, dùng chút thủ đoạn cũng rất cần thiết. Xưa nay Diệp Gia tin chắc rằng dù là âm mưu hay dương mưu đi chăng nữa, chỉ cần có thể tạo được kết quả tốt thì đều là mưu lược tốt."Vị trí hiện tại của Ô Hoàn là ở đâu?"Trần Thế Khanh đi lên trước, cầm lấy con cờ đặt vào vị trí trên bản đồ: "Thôn Ô Tô ước chừng có hai nghìn quân Ô Hoàn. Ngoài thôn Ô Tô ra thì cách đó ba mươi dặm còn một cứ điểm nữa, ít nhất có hai ngàn người."Ba mươi dặm, chiến mã chạy hết tốc lực thì ước chừng khoảng nửa canh giờ là đến được."Ô Hoàn có bao nhiêu mã?" Binh lực ở trấn Toái Diệp không quá nhiêu, nhưng số lượng chắc không chênh lệch quá lớn so với quân Ô Hoàn. So sánh tình hình thì số lượng ky binh quá ít, nhưng vẫn có thể diệt trừ được người và mã của Ô Hoàn. Mặc kệ bọn họ có ky binh hay bộ binh, dù gì cũng chỉ có hai cái chân chạy trên đất thôi.Vấn đề này đã hỏi đến Trân Thế Khanh rồi.Diệp Gia thấy thế bèn nhíu mày: "Lập tức đi thăm dò đi, tra rõ số lượng và vị trí. Lúc cần thiết có thể g.i.ế.c ngựa để hóa giải thế cục." "Ừm”" Trần Thế Khanh lập tức lên tiếng đáp lại.Diệp Gia suy tư chốc lát, nói với Oghuz rằng: "Triệu tập dân chúng địa phương, chúng ta cần dân chúng chi viện."Oghuz biết ý của Diệp Gia. Dân chúng địa phương quen thuộc địa hình. Nếu được chỉ huy đàng hoàng thì bọn họ nhất định không thua kém gì tướng sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh. Oghuz ôm quyền: "Thuộc hạ đã rõ."Diệp Gia gật đầu một cái. Mấy ngày trước kho lúa của thôn Ô Tô đã bị đốt rụi. Lương thực ở thôn hiện tại cùng lắm chỉ chống đỡ được cho quân Ô Hoàn mười ngày. Nói cách khác, nghỉ ngơi dưỡng sức chưa đến bảy tám ngày bọn họ nhất định sẽ ra ngoài kiếm lương thực. Phía Tây của thôn Ô Tô và phía Đông có đồng cỏ, nếu Ô Hoàn muốn nuôi chiến mã thì chỉ có thể chọn bãi cỏ phía Tây."Trấn này có đại phu chế thuốc cao minh không? Hôm nay thôn dân của thôn Ô Tô được sắp xếp ở đâu" Diệp Gia nhớ bên dưới bãi cỏ phía Tây kia cũng có địa đạo. Nếu có thể đi từ phía Nam qua rồi cho thuốc bột lên bãi cỏ phía Tây thì quả thật có thể suy yếu sức chiến đấu của Ô Hoàn.Sau khi hỏi rõ người của thôn đang ở đâu, Diệp Gia lập tức dẫn theo thôn trưởng và vài người lớn tuổi nhất.

"Đừng lo." Lúc trước Ô Hoàn không chiếm được thôn Ô Tô, còn chẳng làm được việc nữa. Hôm nay Ô Hoàn đóng trại tại một chỗ cứ điểm. Vậy thì bọn họ có thể phát huy tác dụng của ưu thế khu vực bản địa. Bởi vì vị trí địa lý của thôn Ô Tô rất quan trọng nên trước đó Diệp Gia đã điều chỉnh bố trí. Không kịp xây dựng công sự thì đổi thành đào lối đi, chiến hào vận chuyển. Những lối đi này được phân bố hình lưới nên rất rắc rối phức tạp. Trừ phi có bản đồ, nếu không thì có mò thế nào cũng không ra được.

Diệp Gia mở bản đồ lối đi chiến hào ra. Nàng lấy một cây viết, vẽ ký hiệu vào hai vị trí phía Bắc và phía Nam.

"Chỗ này có bao nhiêu binh lực." Mặc dù lần trước khi đối chiến với Ô Hoàn bọn họ thắng nhưng thương vong cũng không ít.

Oghuz cũng xem là lão tướng trấn thủ biên cương, Diệp Gia ký hiệu như vậy, hắn ta lập tức hiểu ra ý của nàng. Hắn ta nhìn chằm chằm cứ điểm màu đỏ một hồi lâu, nghiêm mặt nói: "Chỗ này ước chừng còn khoảng ba ngàn hai trăm tướng sĩ. Ba nghìn bộ binh, ky binh thì chưa đến trăm người."

Diệp Gia nhìn về phía Trân Thế Khanh, Trân Thế Khanh gật đầu một cái: "Ngoại trừ nhân số ky binh không đủ ra thì cung tên, vũ khí của chúng ta cũng thiếu hụt nữa."

Nói cách khác, đánh bừa sẽ không thắng nổi.

Đánh bừa không được vậy thì dùng trí. Diệp Gia đã sớm dự liệu được sẽ có chuyện như thế này nên đã lên kế hoạch như những trường hợp khó khăn như thế. Đôi khi chiến tranh không cần chính trực quá, dùng chút thủ đoạn cũng rất cần thiết. Xưa nay Diệp Gia tin chắc rằng dù là âm mưu hay dương mưu đi chăng nữa, chỉ cần có thể tạo được kết quả tốt thì đều là mưu lược tốt.

"Vị trí hiện tại của Ô Hoàn là ở đâu?"

Trần Thế Khanh đi lên trước, cầm lấy con cờ đặt vào vị trí trên bản đồ: "Thôn Ô Tô ước chừng có hai nghìn quân Ô Hoàn. Ngoài thôn Ô Tô ra thì cách đó ba mươi dặm còn một cứ điểm nữa, ít nhất có hai ngàn người."

Ba mươi dặm, chiến mã chạy hết tốc lực thì ước chừng khoảng nửa canh giờ là đến được.

"Ô Hoàn có bao nhiêu mã?" Binh lực ở trấn Toái Diệp không quá nhiêu, nhưng số lượng chắc không chênh lệch quá lớn so với quân Ô Hoàn. So sánh tình hình thì số lượng ky binh quá ít, nhưng vẫn có thể diệt trừ được người và mã của Ô Hoàn. Mặc kệ bọn họ có ky binh hay bộ binh, dù gì cũng chỉ có hai cái chân chạy trên đất thôi.

Vấn đề này đã hỏi đến Trân Thế Khanh rồi.

Diệp Gia thấy thế bèn nhíu mày: "Lập tức đi thăm dò đi, tra rõ số lượng và vị trí. Lúc cần thiết có thể g.i.ế.c ngựa để hóa giải thế cục." "Ừm”" Trần Thế Khanh lập tức lên tiếng đáp lại.

Diệp Gia suy tư chốc lát, nói với Oghuz rằng: "Triệu tập dân chúng địa phương, chúng ta cần dân chúng chi viện."

Oghuz biết ý của Diệp Gia. Dân chúng địa phương quen thuộc địa hình. Nếu được chỉ huy đàng hoàng thì bọn họ nhất định không thua kém gì tướng sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh. Oghuz ôm quyền: "Thuộc hạ đã rõ."

Diệp Gia gật đầu một cái. Mấy ngày trước kho lúa của thôn Ô Tô đã bị đốt rụi. Lương thực ở thôn hiện tại cùng lắm chỉ chống đỡ được cho quân Ô Hoàn mười ngày. Nói cách khác, nghỉ ngơi dưỡng sức chưa đến bảy tám ngày bọn họ nhất định sẽ ra ngoài kiếm lương thực. Phía Tây của thôn Ô Tô và phía Đông có đồng cỏ, nếu Ô Hoàn muốn nuôi chiến mã thì chỉ có thể chọn bãi cỏ phía Tây.

"Trấn này có đại phu chế thuốc cao minh không? Hôm nay thôn dân của thôn Ô Tô được sắp xếp ở đâu" Diệp Gia nhớ bên dưới bãi cỏ phía Tây kia cũng có địa đạo. Nếu có thể đi từ phía Nam qua rồi cho thuốc bột lên bãi cỏ phía Tây thì quả thật có thể suy yếu sức chiến đấu của Ô Hoàn.

Sau khi hỏi rõ người của thôn đang ở đâu, Diệp Gia lập tức dẫn theo thôn trưởng và vài người lớn tuổi nhất.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… "Đừng lo." Lúc trước Ô Hoàn không chiếm được thôn Ô Tô, còn chẳng làm được việc nữa. Hôm nay Ô Hoàn đóng trại tại một chỗ cứ điểm. Vậy thì bọn họ có thể phát huy tác dụng của ưu thế khu vực bản địa. Bởi vì vị trí địa lý của thôn Ô Tô rất quan trọng nên trước đó Diệp Gia đã điều chỉnh bố trí. Không kịp xây dựng công sự thì đổi thành đào lối đi, chiến hào vận chuyển. Những lối đi này được phân bố hình lưới nên rất rắc rối phức tạp. Trừ phi có bản đồ, nếu không thì có mò thế nào cũng không ra được.Diệp Gia mở bản đồ lối đi chiến hào ra. Nàng lấy một cây viết, vẽ ký hiệu vào hai vị trí phía Bắc và phía Nam."Chỗ này có bao nhiêu binh lực." Mặc dù lần trước khi đối chiến với Ô Hoàn bọn họ thắng nhưng thương vong cũng không ít.Oghuz cũng xem là lão tướng trấn thủ biên cương, Diệp Gia ký hiệu như vậy, hắn ta lập tức hiểu ra ý của nàng. Hắn ta nhìn chằm chằm cứ điểm màu đỏ một hồi lâu, nghiêm mặt nói: "Chỗ này ước chừng còn khoảng ba ngàn hai trăm tướng sĩ. Ba nghìn bộ binh, ky binh thì chưa đến trăm người."Diệp Gia nhìn về phía Trân Thế Khanh, Trân Thế Khanh gật đầu một cái: "Ngoại trừ nhân số ky binh không đủ ra thì cung tên, vũ khí của chúng ta cũng thiếu hụt nữa."Nói cách khác, đánh bừa sẽ không thắng nổi.Đánh bừa không được vậy thì dùng trí. Diệp Gia đã sớm dự liệu được sẽ có chuyện như thế này nên đã lên kế hoạch như những trường hợp khó khăn như thế. Đôi khi chiến tranh không cần chính trực quá, dùng chút thủ đoạn cũng rất cần thiết. Xưa nay Diệp Gia tin chắc rằng dù là âm mưu hay dương mưu đi chăng nữa, chỉ cần có thể tạo được kết quả tốt thì đều là mưu lược tốt."Vị trí hiện tại của Ô Hoàn là ở đâu?"Trần Thế Khanh đi lên trước, cầm lấy con cờ đặt vào vị trí trên bản đồ: "Thôn Ô Tô ước chừng có hai nghìn quân Ô Hoàn. Ngoài thôn Ô Tô ra thì cách đó ba mươi dặm còn một cứ điểm nữa, ít nhất có hai ngàn người."Ba mươi dặm, chiến mã chạy hết tốc lực thì ước chừng khoảng nửa canh giờ là đến được."Ô Hoàn có bao nhiêu mã?" Binh lực ở trấn Toái Diệp không quá nhiêu, nhưng số lượng chắc không chênh lệch quá lớn so với quân Ô Hoàn. So sánh tình hình thì số lượng ky binh quá ít, nhưng vẫn có thể diệt trừ được người và mã của Ô Hoàn. Mặc kệ bọn họ có ky binh hay bộ binh, dù gì cũng chỉ có hai cái chân chạy trên đất thôi.Vấn đề này đã hỏi đến Trân Thế Khanh rồi.Diệp Gia thấy thế bèn nhíu mày: "Lập tức đi thăm dò đi, tra rõ số lượng và vị trí. Lúc cần thiết có thể g.i.ế.c ngựa để hóa giải thế cục." "Ừm”" Trần Thế Khanh lập tức lên tiếng đáp lại.Diệp Gia suy tư chốc lát, nói với Oghuz rằng: "Triệu tập dân chúng địa phương, chúng ta cần dân chúng chi viện."Oghuz biết ý của Diệp Gia. Dân chúng địa phương quen thuộc địa hình. Nếu được chỉ huy đàng hoàng thì bọn họ nhất định không thua kém gì tướng sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh. Oghuz ôm quyền: "Thuộc hạ đã rõ."Diệp Gia gật đầu một cái. Mấy ngày trước kho lúa của thôn Ô Tô đã bị đốt rụi. Lương thực ở thôn hiện tại cùng lắm chỉ chống đỡ được cho quân Ô Hoàn mười ngày. Nói cách khác, nghỉ ngơi dưỡng sức chưa đến bảy tám ngày bọn họ nhất định sẽ ra ngoài kiếm lương thực. Phía Tây của thôn Ô Tô và phía Đông có đồng cỏ, nếu Ô Hoàn muốn nuôi chiến mã thì chỉ có thể chọn bãi cỏ phía Tây."Trấn này có đại phu chế thuốc cao minh không? Hôm nay thôn dân của thôn Ô Tô được sắp xếp ở đâu" Diệp Gia nhớ bên dưới bãi cỏ phía Tây kia cũng có địa đạo. Nếu có thể đi từ phía Nam qua rồi cho thuốc bột lên bãi cỏ phía Tây thì quả thật có thể suy yếu sức chiến đấu của Ô Hoàn.Sau khi hỏi rõ người của thôn đang ở đâu, Diệp Gia lập tức dẫn theo thôn trưởng và vài người lớn tuổi nhất.

Chương 754