Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 755
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Kế hoạch của nàng không quá quang miinh lỗi lạc nhưng lúc này để bảo vệ Bắc Đình, đê tiện được thì cứ đê tiện đi. May là nàng có tích trữ nên một năm nay đã tích được rất nhiều dược liệu. Dược liệu kịch độc không có bao nhiêu nhưng vẫn đủ dùng.Nàng chia thôn dân được triệu tập thành ba đội, nam tử thân thể cường tráng thì đi xuống địa đạo theo đội đột kích, đêm khuya đánh lén thôn Ô Tô. Những người lớn tuổi không bôn ba được thì phụ trách mài bột, sau đó vận chuyển qua bãi cỏ phía Tây từ phía Nam thông qua địa đạo. Nữ tử trong thôn thì phụ trách việc đằng sau, chăm sóc người bị thương, phụ trách ăn uống.Diệp Gia không tin rằng ba phương án như vậy mà đám người Ô Hoàn có thể đạp đổ phòng tuyến của trấn Toái Diệp để tiến vào thủ phủ Bắc Đình.Đêm đó, Ngải Thập Nhạc và con trai thôn trưởng đi qua đồng cỏ phía Tây từ phía Nam. Quả nhiên, đám người Ô Hoàn nuôi ngựa ở đây. Diệp Gia biết được tầm quan trọng của việc nuôi ngựa thì đương nhiên người Ô Hoàn sẽ biết rõ ràng hơn.Nuôi mấy trăm chiến mã ở đây, bọn họ có người trông chừng kỹ càng. Đêm khuya sẽ có một nhóm năm người đến tuần tra, sợ rằng ngựa sẽ bị đánh lén.Con trai của thôn trưởng dẫn người đi bao quanh từ phía Bắc bờ sông đi một vòng mới tránh được tai mắt. Nhưng tình hình không dễ lắm, ngựa nhiều mà diện tích đồng cỏ quá rộng. Bọn họ có rải bột liên tục thì trong một tối cũng không rải hết được. Thứ hai làm vậy rất loãng thuốc, ngựa ăn vào cũng không có tác dụng gì.Ngải Thập Nhạc sợ người tuân tra phát hiện được bọn họ nên quyết định thật nhanh, lựa chọn một vài khu vực để rải thuốc. Nhưng chuyện chọn khu vực rất quan trọng, nếu không có ngựa đến ăn thì đêm này bọn họ bận bịu phí công vô ích rồi.Nhưng mà cũng may con trai trưởng thôn biết được có một khu vực cỏ phì nhiêu, động vật thích ăn. Bọn họ rải thuốc vào mảnh đất phì nhiêu đó. Hôm nay quân Ô Hoàn phát động triệu tập. Ô Hoàn căn bản không dự liệu thời gian làm việc, may là Diệp Gia phản ứng nhanh chóng nên nàng đã bố trí đầy đủ chiến hỏa sẵn sàng khai hỏa.Mục tiêu của bọn họ là kho lúa lớn nhất ở phía Đông của trấn Toái Diệp. Lần trước khi tập kích vào thôn, Ô Hoàn đã mò được vị trí của kho lúa. Bởi vì người của Oghuz tới kịp thời nên chúng mới không cướp đi được, bởi vậy mà Ô Hoàn đau lòng đó giờ.Không thể không nói, vận khí của Diệp Gia không tệ lắm. Ô Hoàn thoát được phương án thứ nhất nhưng lại bị gãy binh khí ở phương án thứ hai.Lần này Ô Hoàn đánh đến Bắc Đình, chiến mã có không quá ngàn con. Lại phân ra một phần ba ở lại cứ điểm, lần này tiến vào thôn Ô Tô có khoảng hơn năm trăm con. Bọn họ cảnh giác giữ chặt dây cương, quanh quẩn ở lối ra vào trấn.Oghuz sắp xếp một nhóm tướng sĩ miệng thối xếp thành một dãy đứng chửi mắng bằng tiếng Ô Hoàn trước cửa trấn.Người Ô Hoàn ghét bị đả kích nhất, một nhóm binh sĩ trẻ tuổi tức giận liều mạng xông về phía trước. Mà nhóm người chửi mắng ấy lập tức rút lui. Ngọn nỏ lập tức nhắm b.ắ.n vào người Ô Hoàn. Trần Thế Khanh dẫn đầu, chỉ huy ky binh đánh bọc sau lưng để ngăn đường lui. Nhất thời, đá ùn ùn kéo đến ập vào chỗ đám quân Ô Hoàn.Đá lớn bay giữa không trung theo đường cong, bốn năm người giàn dụa m.á.u tươi. Đá lớn rơi xuống đất văng bụi đất lên, phát ra tiếng va chạm rất lớn. Không chỉ có người mà ngựa bị kích động cũng bắt đầu điên cuồng chạy loạn.Đang lúc này, một nữ tử có thân hình nhỏ bé đứng trên cao, không ngừng b.ắ.n ám tiễn về phía quân Ô Hoàn.Trận thế này khiến Ô Hoàn không có cơ hội trở tay. Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, trong chớp mắt một vùng đất bị nhuốm màu m.á.u tươi. Người Ô Hoàn hoàn toàn không ngờ rằng bọn họ lại không trực tiếp đánh với bọn họ mà chơi chiêu như vậy.
Kế hoạch của nàng không quá quang miinh lỗi lạc nhưng lúc này để bảo vệ Bắc Đình, đê tiện được thì cứ đê tiện đi. May là nàng có tích trữ nên một năm nay đã tích được rất nhiều dược liệu. Dược liệu kịch độc không có bao nhiêu nhưng vẫn đủ dùng.
Nàng chia thôn dân được triệu tập thành ba đội, nam tử thân thể cường tráng thì đi xuống địa đạo theo đội đột kích, đêm khuya đánh lén thôn Ô Tô. Những người lớn tuổi không bôn ba được thì phụ trách mài bột, sau đó vận chuyển qua bãi cỏ phía Tây từ phía Nam thông qua địa đạo. Nữ tử trong thôn thì phụ trách việc đằng sau, chăm sóc người bị thương, phụ trách ăn uống.
Diệp Gia không tin rằng ba phương án như vậy mà đám người Ô Hoàn có thể đạp đổ phòng tuyến của trấn Toái Diệp để tiến vào thủ phủ Bắc Đình.
Đêm đó, Ngải Thập Nhạc và con trai thôn trưởng đi qua đồng cỏ phía Tây từ phía Nam. Quả nhiên, đám người Ô Hoàn nuôi ngựa ở đây. Diệp Gia biết được tầm quan trọng của việc nuôi ngựa thì đương nhiên người Ô Hoàn sẽ biết rõ ràng hơn.
Nuôi mấy trăm chiến mã ở đây, bọn họ có người trông chừng kỹ càng. Đêm khuya sẽ có một nhóm năm người đến tuần tra, sợ rằng ngựa sẽ bị đánh lén.
Con trai của thôn trưởng dẫn người đi bao quanh từ phía Bắc bờ sông đi một vòng mới tránh được tai mắt. Nhưng tình hình không dễ lắm, ngựa nhiều mà diện tích đồng cỏ quá rộng. Bọn họ có rải bột liên tục thì trong một tối cũng không rải hết được. Thứ hai làm vậy rất loãng thuốc, ngựa ăn vào cũng không có tác dụng gì.
Ngải Thập Nhạc sợ người tuân tra phát hiện được bọn họ nên quyết định thật nhanh, lựa chọn một vài khu vực để rải thuốc. Nhưng chuyện chọn khu vực rất quan trọng, nếu không có ngựa đến ăn thì đêm này bọn họ bận bịu phí công vô ích rồi.
Nhưng mà cũng may con trai trưởng thôn biết được có một khu vực cỏ phì nhiêu, động vật thích ăn. Bọn họ rải thuốc vào mảnh đất phì nhiêu đó. Hôm nay quân Ô Hoàn phát động triệu tập. Ô Hoàn căn bản không dự liệu thời gian làm việc, may là Diệp Gia phản ứng nhanh chóng nên nàng đã bố trí đầy đủ chiến hỏa sẵn sàng khai hỏa.
Mục tiêu của bọn họ là kho lúa lớn nhất ở phía Đông của trấn Toái Diệp. Lần trước khi tập kích vào thôn, Ô Hoàn đã mò được vị trí của kho lúa. Bởi vì người của Oghuz tới kịp thời nên chúng mới không cướp đi được, bởi vậy mà Ô Hoàn đau lòng đó giờ.
Không thể không nói, vận khí của Diệp Gia không tệ lắm. Ô Hoàn thoát được phương án thứ nhất nhưng lại bị gãy binh khí ở phương án thứ hai.
Lần này Ô Hoàn đánh đến Bắc Đình, chiến mã có không quá ngàn con. Lại phân ra một phần ba ở lại cứ điểm, lần này tiến vào thôn Ô Tô có khoảng hơn năm trăm con. Bọn họ cảnh giác giữ chặt dây cương, quanh quẩn ở lối ra vào trấn.
Oghuz sắp xếp một nhóm tướng sĩ miệng thối xếp thành một dãy đứng chửi mắng bằng tiếng Ô Hoàn trước cửa trấn.
Người Ô Hoàn ghét bị đả kích nhất, một nhóm binh sĩ trẻ tuổi tức giận liều mạng xông về phía trước. Mà nhóm người chửi mắng ấy lập tức rút lui. Ngọn nỏ lập tức nhắm b.ắ.n vào người Ô Hoàn. Trần Thế Khanh dẫn đầu, chỉ huy ky binh đánh bọc sau lưng để ngăn đường lui. Nhất thời, đá ùn ùn kéo đến ập vào chỗ đám quân Ô Hoàn.
Đá lớn bay giữa không trung theo đường cong, bốn năm người giàn dụa m.á.u tươi. Đá lớn rơi xuống đất văng bụi đất lên, phát ra tiếng va chạm rất lớn. Không chỉ có người mà ngựa bị kích động cũng bắt đầu điên cuồng chạy loạn.
Đang lúc này, một nữ tử có thân hình nhỏ bé đứng trên cao, không ngừng b.ắ.n ám tiễn về phía quân Ô Hoàn.
Trận thế này khiến Ô Hoàn không có cơ hội trở tay. Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, trong chớp mắt một vùng đất bị nhuốm màu m.á.u tươi. Người Ô Hoàn hoàn toàn không ngờ rằng bọn họ lại không trực tiếp đánh với bọn họ mà chơi chiêu như vậy.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Kế hoạch của nàng không quá quang miinh lỗi lạc nhưng lúc này để bảo vệ Bắc Đình, đê tiện được thì cứ đê tiện đi. May là nàng có tích trữ nên một năm nay đã tích được rất nhiều dược liệu. Dược liệu kịch độc không có bao nhiêu nhưng vẫn đủ dùng.Nàng chia thôn dân được triệu tập thành ba đội, nam tử thân thể cường tráng thì đi xuống địa đạo theo đội đột kích, đêm khuya đánh lén thôn Ô Tô. Những người lớn tuổi không bôn ba được thì phụ trách mài bột, sau đó vận chuyển qua bãi cỏ phía Tây từ phía Nam thông qua địa đạo. Nữ tử trong thôn thì phụ trách việc đằng sau, chăm sóc người bị thương, phụ trách ăn uống.Diệp Gia không tin rằng ba phương án như vậy mà đám người Ô Hoàn có thể đạp đổ phòng tuyến của trấn Toái Diệp để tiến vào thủ phủ Bắc Đình.Đêm đó, Ngải Thập Nhạc và con trai thôn trưởng đi qua đồng cỏ phía Tây từ phía Nam. Quả nhiên, đám người Ô Hoàn nuôi ngựa ở đây. Diệp Gia biết được tầm quan trọng của việc nuôi ngựa thì đương nhiên người Ô Hoàn sẽ biết rõ ràng hơn.Nuôi mấy trăm chiến mã ở đây, bọn họ có người trông chừng kỹ càng. Đêm khuya sẽ có một nhóm năm người đến tuần tra, sợ rằng ngựa sẽ bị đánh lén.Con trai của thôn trưởng dẫn người đi bao quanh từ phía Bắc bờ sông đi một vòng mới tránh được tai mắt. Nhưng tình hình không dễ lắm, ngựa nhiều mà diện tích đồng cỏ quá rộng. Bọn họ có rải bột liên tục thì trong một tối cũng không rải hết được. Thứ hai làm vậy rất loãng thuốc, ngựa ăn vào cũng không có tác dụng gì.Ngải Thập Nhạc sợ người tuân tra phát hiện được bọn họ nên quyết định thật nhanh, lựa chọn một vài khu vực để rải thuốc. Nhưng chuyện chọn khu vực rất quan trọng, nếu không có ngựa đến ăn thì đêm này bọn họ bận bịu phí công vô ích rồi.Nhưng mà cũng may con trai trưởng thôn biết được có một khu vực cỏ phì nhiêu, động vật thích ăn. Bọn họ rải thuốc vào mảnh đất phì nhiêu đó. Hôm nay quân Ô Hoàn phát động triệu tập. Ô Hoàn căn bản không dự liệu thời gian làm việc, may là Diệp Gia phản ứng nhanh chóng nên nàng đã bố trí đầy đủ chiến hỏa sẵn sàng khai hỏa.Mục tiêu của bọn họ là kho lúa lớn nhất ở phía Đông của trấn Toái Diệp. Lần trước khi tập kích vào thôn, Ô Hoàn đã mò được vị trí của kho lúa. Bởi vì người của Oghuz tới kịp thời nên chúng mới không cướp đi được, bởi vậy mà Ô Hoàn đau lòng đó giờ.Không thể không nói, vận khí của Diệp Gia không tệ lắm. Ô Hoàn thoát được phương án thứ nhất nhưng lại bị gãy binh khí ở phương án thứ hai.Lần này Ô Hoàn đánh đến Bắc Đình, chiến mã có không quá ngàn con. Lại phân ra một phần ba ở lại cứ điểm, lần này tiến vào thôn Ô Tô có khoảng hơn năm trăm con. Bọn họ cảnh giác giữ chặt dây cương, quanh quẩn ở lối ra vào trấn.Oghuz sắp xếp một nhóm tướng sĩ miệng thối xếp thành một dãy đứng chửi mắng bằng tiếng Ô Hoàn trước cửa trấn.Người Ô Hoàn ghét bị đả kích nhất, một nhóm binh sĩ trẻ tuổi tức giận liều mạng xông về phía trước. Mà nhóm người chửi mắng ấy lập tức rút lui. Ngọn nỏ lập tức nhắm b.ắ.n vào người Ô Hoàn. Trần Thế Khanh dẫn đầu, chỉ huy ky binh đánh bọc sau lưng để ngăn đường lui. Nhất thời, đá ùn ùn kéo đến ập vào chỗ đám quân Ô Hoàn.Đá lớn bay giữa không trung theo đường cong, bốn năm người giàn dụa m.á.u tươi. Đá lớn rơi xuống đất văng bụi đất lên, phát ra tiếng va chạm rất lớn. Không chỉ có người mà ngựa bị kích động cũng bắt đầu điên cuồng chạy loạn.Đang lúc này, một nữ tử có thân hình nhỏ bé đứng trên cao, không ngừng b.ắ.n ám tiễn về phía quân Ô Hoàn.Trận thế này khiến Ô Hoàn không có cơ hội trở tay. Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, trong chớp mắt một vùng đất bị nhuốm màu m.á.u tươi. Người Ô Hoàn hoàn toàn không ngờ rằng bọn họ lại không trực tiếp đánh với bọn họ mà chơi chiêu như vậy.