Tác giả:

Cuối xuân tháng ba, trời êm dịu với gió nhẹ và nắng ấm, ngay cả cỏ xanh ven bờ cũng bị say mê, nhẹ nhàng đung đưa theo gió. Buổi chiều trên núi Sùng Minh, liễu xanh quấn quanh làn khói nhẹ, hoa nở rực rỡ làm người ta hoa mắt. Cảnh sắc tươi đẹp như vậy, thật sự không thích hợp với sự chia ly. Xuân Lệ đứng trên cầu bên bờ suối, đưa tay lau mũi, nhìn những cành liễu mà Thiên Mạch nhét vào tay mình, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười. Hắn ta một kẻ thô kệch quê mùa, lại làm ra hành động tinh tế như vậy, thật sự khiến người ta cảm thấy rợn người. Thiên Mạch đầu óc đơn giản, còn tưởng rằng tiểu sư muội đang cảm động vì mình. Ngay lập tức mặt mày hớn hở, vỗ mạnh vào vai nàng, “Nếu như người Kỳ gia bắt nạt muội, muội hãy gửi thư cho ta, nhị sư ca ta sẽ là người đầu tiên đến đánh gãy chân hắn!” Nhìn xem, đây mới là bộ mặt thường thấy của nhị sư ca. Vậy nên, hành động chia tay đầy thơ mộng kia cứ coi như hắn vừa mới thoát khỏi linh hồn đi. Xuân Lệ bị hắn chọc cười đến rơi nước mắt, trong lòng…

Chương 59

Lệ Chi Xuân - Tinh I ĐìnhTác giả: Tinh I ĐìnhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCuối xuân tháng ba, trời êm dịu với gió nhẹ và nắng ấm, ngay cả cỏ xanh ven bờ cũng bị say mê, nhẹ nhàng đung đưa theo gió. Buổi chiều trên núi Sùng Minh, liễu xanh quấn quanh làn khói nhẹ, hoa nở rực rỡ làm người ta hoa mắt. Cảnh sắc tươi đẹp như vậy, thật sự không thích hợp với sự chia ly. Xuân Lệ đứng trên cầu bên bờ suối, đưa tay lau mũi, nhìn những cành liễu mà Thiên Mạch nhét vào tay mình, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười. Hắn ta một kẻ thô kệch quê mùa, lại làm ra hành động tinh tế như vậy, thật sự khiến người ta cảm thấy rợn người. Thiên Mạch đầu óc đơn giản, còn tưởng rằng tiểu sư muội đang cảm động vì mình. Ngay lập tức mặt mày hớn hở, vỗ mạnh vào vai nàng, “Nếu như người Kỳ gia bắt nạt muội, muội hãy gửi thư cho ta, nhị sư ca ta sẽ là người đầu tiên đến đánh gãy chân hắn!” Nhìn xem, đây mới là bộ mặt thường thấy của nhị sư ca. Vậy nên, hành động chia tay đầy thơ mộng kia cứ coi như hắn vừa mới thoát khỏi linh hồn đi. Xuân Lệ bị hắn chọc cười đến rơi nước mắt, trong lòng… Hôm nay là một ngày nắng đẹp, lại đúng vào giờ trưa, ánh nắng ấm áp khiến người ta cảm thấy thư thái và dễ chịu.Hân Hòa vừa mới cùng tiểu nha đầu ra khỏi rạp hát, vừa xem cảnh một người thê tử bị bỏ rơi đánh kẻ phụ tình, thấy hả giận vô cùng, nếu nàng ta là nam nhân, cả đời sẽ không phụ lòng nữ nhân của mình! Những kẻ phụ tình bạc nghĩa, đáng lẽ phải c.h.ế.t không có chỗ chôn! Đang định hỏi nhỏ về cảm nhận của Tiểu Dương Đào, không ngờ trước mắt xuất hiện một bóng dáng xanh nhạt đi giữa đám đông, thật tươi mới và khác biệt.Cuộc đời, thật sự là không chỗ nào không gặp nhau.Nàng ta cười tươi tiến lên, chặn Xuân Lệ lại nói: “Chúng ta đúng là có duyên phận nhỉ.”Xuân Lệ không nhớ rõ người, nhìn chằm chằm vào người trước mặt một lúc, nhớ ra là cô nương đã đánh rơi hà bao trước đây, liền cười đáp: “Gia Định vẫn quá nhỏ.”“Ta tên Hân Hòa,” Nàng ta khoanh tay, thân hình thẳng tắp đứng trước mặt nàng, “Có thể mời ngươi ăn một bữa không? Ta muốn bày tỏ một chút lòng cảm tạ.”Một cô nương xinh đẹp hào phóng tự nhiên như thế, thật sự không có lý do gì để từ chối. Nhưng nàng và nàng ta không quen, bữa ăn này có lẽ cũng không thú vị. Xuân Lệ mỉm cười nói: “Cô nương quá khách sáo rồi, thật sự chỉ là việc thuận tay, không đáng nhắc đến.”Hân Hòa nói: “Ta mới đến, không có ai quen biết, gặp cô nương thật sự rất vui. Ta không có ý gì khác, chỉ muốn tìm hiểu về phong tục tập quán của Gia Định nhiều hơn.”Xuân Lệ có chút ngại ngùng, “Vậy thì cô nương thật sự tìm nhầm người rồi, ta cũng mới đến có vài ngày.”Trong lòng Hân Hòa có nghi ngờ, biết lúc này không phải lúc để hỏi kỹ, bèn kéo Xuân Lệ ra bên đường, “Vậy thì chúng ta càng có duyên phận hơn, cùng là người tha hương nơi đất khách.”“Mỗi phùng giai tiết bội tư thân*!” Tiểu Dương Đào cuối cùng cũng nắm được cơ hội, chen vào giữa hai người, cười nói.*Mỗi khi tới ngày tiết đẹp lại nhớ người thân bội phần (bài thơ cửu nhật cửu nguyệt nhật ức sơn đông huynh đệ - Vương Duy)“Cuối cùng cũng thuộc lòng, thưởng!”“Ha ha.”Xuân Lệ nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi cảm thấy thân quen, “Vừa rồi cuộc đối thoại của hai người khiến ta nhớ đến hai người quen của mình.” Ở trên núi, đại sư ca và nhị sư ca cũng như vậy.“Vậy thì càng có duyên phận hơn!” Hân Hòa không nói nhiều, kéo nàng vào quán rượu “Thiên Thượng Hữu” bên cạnh.Kỳ Hàm và Thiên Mạch đứng ở cửa sổ tầng hai của quán trọ cách một con phố, nhìn thấy hết tất cả những điều này.Khi còn ở kinh thành, hắn đã từng gặp Lăng An quận chúa một lần. Nếu không phải hắn đã có người trong lòng, thì phúc phận này thật sự không thể cầu được. Thế gian hiếm có mỹ nhân là đúng, nhưng dù sao cũng không hiểu rõ về nàng ta, không biết hiện tại nàng ta có ý gì với Xuân Lệ.Sau khi hắn đã làm cho chuyện tình đoạn tụ của mình trở nên nổi tiếng khắp thành, chắc hẳn nàng ta không biết còn có Xuân Lệ ở phía sau, nhưng liên quan đến sự an nguy của nàng lại không thể không thận trọng, vì đã từng gặp nhau nên lúc này hắn không tiện xuất hiện, bèn nói với Thiên Mạch: “Sư ca, phiền huynh đứng bên ngoài canh chừng, nếu không có gì bất thường thì càng tốt, nếu phát hiện ra điều gì không thích hợp, cũng có thể hỗ trợ.”Thiên Mạch lúc này hoàn toàn coi hắn như người nhà, đương nhiên hiểu và đồng ý, “Ta nghe biểu ca nhà ngươi nói, vừa rồi về nhà, sư muội đã giúp cô nương đó một tay, nên theo ta thấy, chắc sẽ không có vấn đề gì.”“Biểu ca đến tìm huynh?” Kỳ Hàm không khỏi cảm thấy khó tin.Thiên Mạch gật đầu: “Mới rời đi không lâu, hắn đặc biệt đến nói với ta, sư muội có thể sẽ không vui, nếu trở về tìm ta, bảo ta khuyên nhủ muội ấy một chút. Bây giờ xem ra, sư muội chắc chắn đã bị nhà ngươi khinh bỉ.”Kỳ Hàm nói: “Việc này ta sẽ tự xử lý, xin sư ca yên tâm. Sư ca cũng biết ta có nỗi khổ, nên giờ vẫn phiền sư ca đi bên kia trước nhé, nàng ấy không phải là không thể uống rượu sao? Huynh xem, đã uống hai chén rồi. Ta lo lắng…”

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, lại đúng vào giờ trưa, ánh nắng ấm áp khiến người ta cảm thấy thư thái và dễ chịu.

Hân Hòa vừa mới cùng tiểu nha đầu ra khỏi rạp hát, vừa xem cảnh một người thê tử bị bỏ rơi đánh kẻ phụ tình, thấy hả giận vô cùng, nếu nàng ta là nam nhân, cả đời sẽ không phụ lòng nữ nhân của mình! Những kẻ phụ tình bạc nghĩa, đáng lẽ phải c.h.ế.t không có chỗ chôn! Đang định hỏi nhỏ về cảm nhận của Tiểu Dương Đào, không ngờ trước mắt xuất hiện một bóng dáng xanh nhạt đi giữa đám đông, thật tươi mới và khác biệt.

Cuộc đời, thật sự là không chỗ nào không gặp nhau.

Nàng ta cười tươi tiến lên, chặn Xuân Lệ lại nói: “Chúng ta đúng là có duyên phận nhỉ.”

Xuân Lệ không nhớ rõ người, nhìn chằm chằm vào người trước mặt một lúc, nhớ ra là cô nương đã đánh rơi hà bao trước đây, liền cười đáp: “Gia Định vẫn quá nhỏ.”

“Ta tên Hân Hòa,” Nàng ta khoanh tay, thân hình thẳng tắp đứng trước mặt nàng, “Có thể mời ngươi ăn một bữa không? Ta muốn bày tỏ một chút lòng cảm tạ.”

Một cô nương xinh đẹp hào phóng tự nhiên như thế, thật sự không có lý do gì để từ chối. Nhưng nàng và nàng ta không quen, bữa ăn này có lẽ cũng không thú vị. Xuân Lệ mỉm cười nói: “Cô nương quá khách sáo rồi, thật sự chỉ là việc thuận tay, không đáng nhắc đến.”

Hân Hòa nói: “Ta mới đến, không có ai quen biết, gặp cô nương thật sự rất vui. Ta không có ý gì khác, chỉ muốn tìm hiểu về phong tục tập quán của Gia Định nhiều hơn.”

Xuân Lệ có chút ngại ngùng, “Vậy thì cô nương thật sự tìm nhầm người rồi, ta cũng mới đến có vài ngày.”

Trong lòng Hân Hòa có nghi ngờ, biết lúc này không phải lúc để hỏi kỹ, bèn kéo Xuân Lệ ra bên đường, “Vậy thì chúng ta càng có duyên phận hơn, cùng là người tha hương nơi đất khách.”

“Mỗi phùng giai tiết bội tư thân*!” Tiểu Dương Đào cuối cùng cũng nắm được cơ hội, chen vào giữa hai người, cười nói.

*Mỗi khi tới ngày tiết đẹp lại nhớ người thân bội phần (bài thơ cửu nhật cửu nguyệt nhật ức sơn đông huynh đệ - Vương Duy)

“Cuối cùng cũng thuộc lòng, thưởng!”

“Ha ha.”

Xuân Lệ nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi cảm thấy thân quen, “Vừa rồi cuộc đối thoại của hai người khiến ta nhớ đến hai người quen của mình.” Ở trên núi, đại sư ca và nhị sư ca cũng như vậy.

“Vậy thì càng có duyên phận hơn!” Hân Hòa không nói nhiều, kéo nàng vào quán rượu “Thiên Thượng Hữu” bên cạnh.

Kỳ Hàm và Thiên Mạch đứng ở cửa sổ tầng hai của quán trọ cách một con phố, nhìn thấy hết tất cả những điều này.

Khi còn ở kinh thành, hắn đã từng gặp Lăng An quận chúa một lần. Nếu không phải hắn đã có người trong lòng, thì phúc phận này thật sự không thể cầu được. Thế gian hiếm có mỹ nhân là đúng, nhưng dù sao cũng không hiểu rõ về nàng ta, không biết hiện tại nàng ta có ý gì với Xuân Lệ.

Sau khi hắn đã làm cho chuyện tình đoạn tụ của mình trở nên nổi tiếng khắp thành, chắc hẳn nàng ta không biết còn có Xuân Lệ ở phía sau, nhưng liên quan đến sự an nguy của nàng lại không thể không thận trọng, vì đã từng gặp nhau nên lúc này hắn không tiện xuất hiện, bèn nói với Thiên Mạch: “Sư ca, phiền huynh đứng bên ngoài canh chừng, nếu không có gì bất thường thì càng tốt, nếu phát hiện ra điều gì không thích hợp, cũng có thể hỗ trợ.”

Thiên Mạch lúc này hoàn toàn coi hắn như người nhà, đương nhiên hiểu và đồng ý, “Ta nghe biểu ca nhà ngươi nói, vừa rồi về nhà, sư muội đã giúp cô nương đó một tay, nên theo ta thấy, chắc sẽ không có vấn đề gì.”

“Biểu ca đến tìm huynh?” Kỳ Hàm không khỏi cảm thấy khó tin.

Thiên Mạch gật đầu: “Mới rời đi không lâu, hắn đặc biệt đến nói với ta, sư muội có thể sẽ không vui, nếu trở về tìm ta, bảo ta khuyên nhủ muội ấy một chút. Bây giờ xem ra, sư muội chắc chắn đã bị nhà ngươi khinh bỉ.”

Kỳ Hàm nói: “Việc này ta sẽ tự xử lý, xin sư ca yên tâm. Sư ca cũng biết ta có nỗi khổ, nên giờ vẫn phiền sư ca đi bên kia trước nhé, nàng ấy không phải là không thể uống rượu sao? Huynh xem, đã uống hai chén rồi. Ta lo lắng…”

Lệ Chi Xuân - Tinh I ĐìnhTác giả: Tinh I ĐìnhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCuối xuân tháng ba, trời êm dịu với gió nhẹ và nắng ấm, ngay cả cỏ xanh ven bờ cũng bị say mê, nhẹ nhàng đung đưa theo gió. Buổi chiều trên núi Sùng Minh, liễu xanh quấn quanh làn khói nhẹ, hoa nở rực rỡ làm người ta hoa mắt. Cảnh sắc tươi đẹp như vậy, thật sự không thích hợp với sự chia ly. Xuân Lệ đứng trên cầu bên bờ suối, đưa tay lau mũi, nhìn những cành liễu mà Thiên Mạch nhét vào tay mình, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười. Hắn ta một kẻ thô kệch quê mùa, lại làm ra hành động tinh tế như vậy, thật sự khiến người ta cảm thấy rợn người. Thiên Mạch đầu óc đơn giản, còn tưởng rằng tiểu sư muội đang cảm động vì mình. Ngay lập tức mặt mày hớn hở, vỗ mạnh vào vai nàng, “Nếu như người Kỳ gia bắt nạt muội, muội hãy gửi thư cho ta, nhị sư ca ta sẽ là người đầu tiên đến đánh gãy chân hắn!” Nhìn xem, đây mới là bộ mặt thường thấy của nhị sư ca. Vậy nên, hành động chia tay đầy thơ mộng kia cứ coi như hắn vừa mới thoát khỏi linh hồn đi. Xuân Lệ bị hắn chọc cười đến rơi nước mắt, trong lòng… Hôm nay là một ngày nắng đẹp, lại đúng vào giờ trưa, ánh nắng ấm áp khiến người ta cảm thấy thư thái và dễ chịu.Hân Hòa vừa mới cùng tiểu nha đầu ra khỏi rạp hát, vừa xem cảnh một người thê tử bị bỏ rơi đánh kẻ phụ tình, thấy hả giận vô cùng, nếu nàng ta là nam nhân, cả đời sẽ không phụ lòng nữ nhân của mình! Những kẻ phụ tình bạc nghĩa, đáng lẽ phải c.h.ế.t không có chỗ chôn! Đang định hỏi nhỏ về cảm nhận của Tiểu Dương Đào, không ngờ trước mắt xuất hiện một bóng dáng xanh nhạt đi giữa đám đông, thật tươi mới và khác biệt.Cuộc đời, thật sự là không chỗ nào không gặp nhau.Nàng ta cười tươi tiến lên, chặn Xuân Lệ lại nói: “Chúng ta đúng là có duyên phận nhỉ.”Xuân Lệ không nhớ rõ người, nhìn chằm chằm vào người trước mặt một lúc, nhớ ra là cô nương đã đánh rơi hà bao trước đây, liền cười đáp: “Gia Định vẫn quá nhỏ.”“Ta tên Hân Hòa,” Nàng ta khoanh tay, thân hình thẳng tắp đứng trước mặt nàng, “Có thể mời ngươi ăn một bữa không? Ta muốn bày tỏ một chút lòng cảm tạ.”Một cô nương xinh đẹp hào phóng tự nhiên như thế, thật sự không có lý do gì để từ chối. Nhưng nàng và nàng ta không quen, bữa ăn này có lẽ cũng không thú vị. Xuân Lệ mỉm cười nói: “Cô nương quá khách sáo rồi, thật sự chỉ là việc thuận tay, không đáng nhắc đến.”Hân Hòa nói: “Ta mới đến, không có ai quen biết, gặp cô nương thật sự rất vui. Ta không có ý gì khác, chỉ muốn tìm hiểu về phong tục tập quán của Gia Định nhiều hơn.”Xuân Lệ có chút ngại ngùng, “Vậy thì cô nương thật sự tìm nhầm người rồi, ta cũng mới đến có vài ngày.”Trong lòng Hân Hòa có nghi ngờ, biết lúc này không phải lúc để hỏi kỹ, bèn kéo Xuân Lệ ra bên đường, “Vậy thì chúng ta càng có duyên phận hơn, cùng là người tha hương nơi đất khách.”“Mỗi phùng giai tiết bội tư thân*!” Tiểu Dương Đào cuối cùng cũng nắm được cơ hội, chen vào giữa hai người, cười nói.*Mỗi khi tới ngày tiết đẹp lại nhớ người thân bội phần (bài thơ cửu nhật cửu nguyệt nhật ức sơn đông huynh đệ - Vương Duy)“Cuối cùng cũng thuộc lòng, thưởng!”“Ha ha.”Xuân Lệ nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi cảm thấy thân quen, “Vừa rồi cuộc đối thoại của hai người khiến ta nhớ đến hai người quen của mình.” Ở trên núi, đại sư ca và nhị sư ca cũng như vậy.“Vậy thì càng có duyên phận hơn!” Hân Hòa không nói nhiều, kéo nàng vào quán rượu “Thiên Thượng Hữu” bên cạnh.Kỳ Hàm và Thiên Mạch đứng ở cửa sổ tầng hai của quán trọ cách một con phố, nhìn thấy hết tất cả những điều này.Khi còn ở kinh thành, hắn đã từng gặp Lăng An quận chúa một lần. Nếu không phải hắn đã có người trong lòng, thì phúc phận này thật sự không thể cầu được. Thế gian hiếm có mỹ nhân là đúng, nhưng dù sao cũng không hiểu rõ về nàng ta, không biết hiện tại nàng ta có ý gì với Xuân Lệ.Sau khi hắn đã làm cho chuyện tình đoạn tụ của mình trở nên nổi tiếng khắp thành, chắc hẳn nàng ta không biết còn có Xuân Lệ ở phía sau, nhưng liên quan đến sự an nguy của nàng lại không thể không thận trọng, vì đã từng gặp nhau nên lúc này hắn không tiện xuất hiện, bèn nói với Thiên Mạch: “Sư ca, phiền huynh đứng bên ngoài canh chừng, nếu không có gì bất thường thì càng tốt, nếu phát hiện ra điều gì không thích hợp, cũng có thể hỗ trợ.”Thiên Mạch lúc này hoàn toàn coi hắn như người nhà, đương nhiên hiểu và đồng ý, “Ta nghe biểu ca nhà ngươi nói, vừa rồi về nhà, sư muội đã giúp cô nương đó một tay, nên theo ta thấy, chắc sẽ không có vấn đề gì.”“Biểu ca đến tìm huynh?” Kỳ Hàm không khỏi cảm thấy khó tin.Thiên Mạch gật đầu: “Mới rời đi không lâu, hắn đặc biệt đến nói với ta, sư muội có thể sẽ không vui, nếu trở về tìm ta, bảo ta khuyên nhủ muội ấy một chút. Bây giờ xem ra, sư muội chắc chắn đã bị nhà ngươi khinh bỉ.”Kỳ Hàm nói: “Việc này ta sẽ tự xử lý, xin sư ca yên tâm. Sư ca cũng biết ta có nỗi khổ, nên giờ vẫn phiền sư ca đi bên kia trước nhé, nàng ấy không phải là không thể uống rượu sao? Huynh xem, đã uống hai chén rồi. Ta lo lắng…”

Chương 59