Tác giả:

Ta tên là Cao Nhược Hoa, năm nay mười lăm tuổi, Trưởng công chúa của Trần quốc. Mỹ nữ đang bị ấn vào tường mà hôn là Lâm Tố, tiểu thư của phủ Thượng thư, còn người mà cưỡng ép nàng ấy chính là biểu ca của ta, Phó Cẩm Thư, tướng quân mặt lạnh trẻ nhất trong lịch sử triều đại. Theo nguyên tác, Trưởng công chúa là ta đây đã nhất kiến chung tình với biểu ca, si mê hắn đến điên dại, thế nên một lòng một dạ trăm đắng nghìn cay gây khó dễ cho đại tiểu thư phủ Thượng Thư, xứng đáng với hình ảnh nhân vật công chúa kiêu căng tùy hứng, điển hình của vai nữ phụ độc ác trong truyền thuyết. Có trời mới biết, ngoại trừ “công chúa được sủng” là thật ra thì mọi thứ khác đều là giả. Nguyên nhân là bởi nguyên chủ thực sự thì đã chếc đuối vào năm 7 tuổi rồi, còn ta, người được lớn lên trong tư tưởng chủ nghĩa xã hội, đã xuyên vào thân thể nàng, phải kế thừa hậu quả của cái cốt truyện dở hơi này. Lạc đề rồi, giờ quay lại chủ đề chính thôi. Nói chung, đây không phải lần đầu tiên ta chứng kiến cảnh biểu ca…

Chương 62

Vĩnh Lạc Công ChúaTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTa tên là Cao Nhược Hoa, năm nay mười lăm tuổi, Trưởng công chúa của Trần quốc. Mỹ nữ đang bị ấn vào tường mà hôn là Lâm Tố, tiểu thư của phủ Thượng thư, còn người mà cưỡng ép nàng ấy chính là biểu ca của ta, Phó Cẩm Thư, tướng quân mặt lạnh trẻ nhất trong lịch sử triều đại. Theo nguyên tác, Trưởng công chúa là ta đây đã nhất kiến chung tình với biểu ca, si mê hắn đến điên dại, thế nên một lòng một dạ trăm đắng nghìn cay gây khó dễ cho đại tiểu thư phủ Thượng Thư, xứng đáng với hình ảnh nhân vật công chúa kiêu căng tùy hứng, điển hình của vai nữ phụ độc ác trong truyền thuyết. Có trời mới biết, ngoại trừ “công chúa được sủng” là thật ra thì mọi thứ khác đều là giả. Nguyên nhân là bởi nguyên chủ thực sự thì đã chếc đuối vào năm 7 tuổi rồi, còn ta, người được lớn lên trong tư tưởng chủ nghĩa xã hội, đã xuyên vào thân thể nàng, phải kế thừa hậu quả của cái cốt truyện dở hơi này. Lạc đề rồi, giờ quay lại chủ đề chính thôi. Nói chung, đây không phải lần đầu tiên ta chứng kiến cảnh biểu ca… Trần Triệt cười lạnh một tiếng: “Ngươi cứ chờ nàng c.h.ế.t đi, rồi lúc các ngươi đoàn tụ dưới suối vàng hãy nói cho nàng biết.” Nói rồi, hắn đứng dậy, chuẩn bị đi nấu cơm. Khi hắn đi đến cửa, phía sau truyền đến giọng nói có chút phấn khích của Triệu Ứng.“Ý kiến này hình như không tồi nhỉ!”Hắn thật sự đang cân nhắc về điều đó.Trần Triệt nghĩ, ai cũng nói Triệu Ứng giống cha hắn, nhưng kỳ thực hắn giống mẹ hắn nhất. Trần Triệt vịn lan can, chậm rãi bước xuống, trong lòng ngổn ngang trăm mối.Hắn và mẹ của Triệu Ứng đã gặp nhau tại nơi này, bà ấy đã ban cho hắn một cuộc sống mới, vậy mà giờ đây, hắn lại sắp phải tiễn đưa con trai của bà ấy cũng tại nơi này. Không biết bà ấy có trách hắn không, hắn thầm nghĩ.Triệu Ứng thổi khô vết mực trên thư, rồi lại ngồi trở về bên cửa sổ. Trên thư án, chiếc khăn lụa trắng tinh khôi điểm xuyết những đóa hồng mai nở rộ.Tinh thần hắn vẫn luôn không được tốt, vừa rồi viết thư cũng chỉ là cố gắng gượng dậy. Giờ đây, khi đã thả lỏng, cơn buồn ngủ ập đến. Hắn khép hờ đôi mắt, mơ màng chìm vào một giấc mộng, một giấc mộng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.Hắn mơ thấy Cao Nhược Hoa, nhưng nàng trong mơ khác xa với Cao Nhược Hoa mà hắn quen biết. Nói là Cao Nhược Hoa, chi bằng nói là hai người có dung mạo giống nhau như đúc, là nàng nhưng cũng chẳng phải nàng.Cao Nhược Hoa trong mơ ấy gả cho hắn, nhưng hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.Hắn biết nàng yêu Phó Cẩm Thư, biết nàng từ nhỏ đã xem thường hắn, cũng biết nàng thường xuyên lén bỏ độc vào thuốc của hắn. Thế nhưng hắn không hề để tâm, thậm chí có thể nói là lãnh đạm khác thường.Bởi lẽ, cái c.h.ế.t đối với hắn chẳng qua chỉ là một sự giải thoát.Cả cuộc đời hắn, những việc có thể tự mình quyết định thật sự quá ít ỏi. Cuộc sống, hôn nhân, thậm chí cả mạng sống của chính mình, đều không nằm trong tay hắn.Triệu Ứng cảm thấy bản thân trong mơ thật đáng thương.Cũng may, Hoa Hoa đã không gả cho hắn.Hoa Hoa mà hắn biết sẽ không lén bỏ độc vào thuốc của hắn, mà sẽ thẳng thừng đánh hắn, hắn nghĩ vậy. Hắn muốn cười, nhưng không còn chút sức lực nào, cũng chẳng biết mình có đang cười hay không.Mặt trời lặn về tây, màn đêm dần buông xuống, chim chóc bay về tổ ấm.Đôi tay Triệu Ứng đặt chồng lên nhau trên đùi từ từ trượt xuống, buông thõng bên hông.Ánh tà dương đỏ như m.á.u xuyên qua kẽ lá, chiếu rọi lên khuôn mặt và vạt áo hắn. Khóe môi hắn khẽ cong lên một nụ cười nhạt. Gió nhẹ thoảng qua, mái tóc vị công tử ấy khẽ lay động.Bên ngoài, làn khói bếp lượn lờ, trên bầu trời, những đám mây vảy cá trải dài. Ngày mai, ắt hẳn lại là một ngày nắng đẹp.

Trần Triệt cười lạnh một tiếng: “Ngươi cứ chờ nàng c.h.ế.t đi, rồi lúc các ngươi đoàn tụ dưới suối vàng hãy nói cho nàng biết.” Nói rồi, hắn đứng dậy, chuẩn bị đi nấu cơm. Khi hắn đi đến cửa, phía sau truyền đến giọng nói có chút phấn khích của Triệu Ứng.

“Ý kiến này hình như không tồi nhỉ!”

Hắn thật sự đang cân nhắc về điều đó.

Trần Triệt nghĩ, ai cũng nói Triệu Ứng giống cha hắn, nhưng kỳ thực hắn giống mẹ hắn nhất. Trần Triệt vịn lan can, chậm rãi bước xuống, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Hắn và mẹ của Triệu Ứng đã gặp nhau tại nơi này, bà ấy đã ban cho hắn một cuộc sống mới, vậy mà giờ đây, hắn lại sắp phải tiễn đưa con trai của bà ấy cũng tại nơi này. Không biết bà ấy có trách hắn không, hắn thầm nghĩ.

Triệu Ứng thổi khô vết mực trên thư, rồi lại ngồi trở về bên cửa sổ. 

Trên thư án, chiếc khăn lụa trắng tinh khôi điểm xuyết những đóa hồng mai nở rộ.

Tinh thần hắn vẫn luôn không được tốt, vừa rồi viết thư cũng chỉ là cố gắng gượng dậy. Giờ đây, khi đã thả lỏng, cơn buồn ngủ ập đến. Hắn khép hờ đôi mắt, mơ màng chìm vào một giấc mộng, một giấc mộng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Hắn mơ thấy Cao Nhược Hoa, nhưng nàng trong mơ khác xa với Cao Nhược Hoa mà hắn quen biết. Nói là Cao Nhược Hoa, chi bằng nói là hai người có dung mạo giống nhau như đúc, là nàng nhưng cũng chẳng phải nàng.

Cao Nhược Hoa trong mơ ấy gả cho hắn, nhưng hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.

Hắn biết nàng yêu Phó Cẩm Thư, biết nàng từ nhỏ đã xem thường hắn, cũng biết nàng thường xuyên lén bỏ độc vào thuốc của hắn. Thế nhưng hắn không hề để tâm, thậm chí có thể nói là lãnh đạm khác thường.

Bởi lẽ, cái c.h.ế.t đối với hắn chẳng qua chỉ là một sự giải thoát.

Cả cuộc đời hắn, những việc có thể tự mình quyết định thật sự quá ít ỏi. Cuộc sống, hôn nhân, thậm chí cả mạng sống của chính mình, đều không nằm trong tay hắn.

Triệu Ứng cảm thấy bản thân trong mơ thật đáng thương.

Cũng may, Hoa Hoa đã không gả cho hắn.

Hoa Hoa mà hắn biết sẽ không lén bỏ độc vào thuốc của hắn, mà sẽ thẳng thừng đánh hắn, hắn nghĩ vậy. Hắn muốn cười, nhưng không còn chút sức lực nào, cũng chẳng biết mình có đang cười hay không.

Mặt trời lặn về tây, màn đêm dần buông xuống, chim chóc bay về tổ ấm.

Đôi tay Triệu Ứng đặt chồng lên nhau trên đùi từ từ trượt xuống, buông thõng bên hông.

Ánh tà dương đỏ như m.á.u xuyên qua kẽ lá, chiếu rọi lên khuôn mặt và vạt áo hắn. Khóe môi hắn khẽ cong lên một nụ cười nhạt. Gió nhẹ thoảng qua, mái tóc vị công tử ấy khẽ lay động.

Bên ngoài, làn khói bếp lượn lờ, trên bầu trời, những đám mây vảy cá trải dài. Ngày mai, ắt hẳn lại là một ngày nắng đẹp.

Vĩnh Lạc Công ChúaTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTa tên là Cao Nhược Hoa, năm nay mười lăm tuổi, Trưởng công chúa của Trần quốc. Mỹ nữ đang bị ấn vào tường mà hôn là Lâm Tố, tiểu thư của phủ Thượng thư, còn người mà cưỡng ép nàng ấy chính là biểu ca của ta, Phó Cẩm Thư, tướng quân mặt lạnh trẻ nhất trong lịch sử triều đại. Theo nguyên tác, Trưởng công chúa là ta đây đã nhất kiến chung tình với biểu ca, si mê hắn đến điên dại, thế nên một lòng một dạ trăm đắng nghìn cay gây khó dễ cho đại tiểu thư phủ Thượng Thư, xứng đáng với hình ảnh nhân vật công chúa kiêu căng tùy hứng, điển hình của vai nữ phụ độc ác trong truyền thuyết. Có trời mới biết, ngoại trừ “công chúa được sủng” là thật ra thì mọi thứ khác đều là giả. Nguyên nhân là bởi nguyên chủ thực sự thì đã chếc đuối vào năm 7 tuổi rồi, còn ta, người được lớn lên trong tư tưởng chủ nghĩa xã hội, đã xuyên vào thân thể nàng, phải kế thừa hậu quả của cái cốt truyện dở hơi này. Lạc đề rồi, giờ quay lại chủ đề chính thôi. Nói chung, đây không phải lần đầu tiên ta chứng kiến cảnh biểu ca… Trần Triệt cười lạnh một tiếng: “Ngươi cứ chờ nàng c.h.ế.t đi, rồi lúc các ngươi đoàn tụ dưới suối vàng hãy nói cho nàng biết.” Nói rồi, hắn đứng dậy, chuẩn bị đi nấu cơm. Khi hắn đi đến cửa, phía sau truyền đến giọng nói có chút phấn khích của Triệu Ứng.“Ý kiến này hình như không tồi nhỉ!”Hắn thật sự đang cân nhắc về điều đó.Trần Triệt nghĩ, ai cũng nói Triệu Ứng giống cha hắn, nhưng kỳ thực hắn giống mẹ hắn nhất. Trần Triệt vịn lan can, chậm rãi bước xuống, trong lòng ngổn ngang trăm mối.Hắn và mẹ của Triệu Ứng đã gặp nhau tại nơi này, bà ấy đã ban cho hắn một cuộc sống mới, vậy mà giờ đây, hắn lại sắp phải tiễn đưa con trai của bà ấy cũng tại nơi này. Không biết bà ấy có trách hắn không, hắn thầm nghĩ.Triệu Ứng thổi khô vết mực trên thư, rồi lại ngồi trở về bên cửa sổ. Trên thư án, chiếc khăn lụa trắng tinh khôi điểm xuyết những đóa hồng mai nở rộ.Tinh thần hắn vẫn luôn không được tốt, vừa rồi viết thư cũng chỉ là cố gắng gượng dậy. Giờ đây, khi đã thả lỏng, cơn buồn ngủ ập đến. Hắn khép hờ đôi mắt, mơ màng chìm vào một giấc mộng, một giấc mộng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.Hắn mơ thấy Cao Nhược Hoa, nhưng nàng trong mơ khác xa với Cao Nhược Hoa mà hắn quen biết. Nói là Cao Nhược Hoa, chi bằng nói là hai người có dung mạo giống nhau như đúc, là nàng nhưng cũng chẳng phải nàng.Cao Nhược Hoa trong mơ ấy gả cho hắn, nhưng hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.Hắn biết nàng yêu Phó Cẩm Thư, biết nàng từ nhỏ đã xem thường hắn, cũng biết nàng thường xuyên lén bỏ độc vào thuốc của hắn. Thế nhưng hắn không hề để tâm, thậm chí có thể nói là lãnh đạm khác thường.Bởi lẽ, cái c.h.ế.t đối với hắn chẳng qua chỉ là một sự giải thoát.Cả cuộc đời hắn, những việc có thể tự mình quyết định thật sự quá ít ỏi. Cuộc sống, hôn nhân, thậm chí cả mạng sống của chính mình, đều không nằm trong tay hắn.Triệu Ứng cảm thấy bản thân trong mơ thật đáng thương.Cũng may, Hoa Hoa đã không gả cho hắn.Hoa Hoa mà hắn biết sẽ không lén bỏ độc vào thuốc của hắn, mà sẽ thẳng thừng đánh hắn, hắn nghĩ vậy. Hắn muốn cười, nhưng không còn chút sức lực nào, cũng chẳng biết mình có đang cười hay không.Mặt trời lặn về tây, màn đêm dần buông xuống, chim chóc bay về tổ ấm.Đôi tay Triệu Ứng đặt chồng lên nhau trên đùi từ từ trượt xuống, buông thõng bên hông.Ánh tà dương đỏ như m.á.u xuyên qua kẽ lá, chiếu rọi lên khuôn mặt và vạt áo hắn. Khóe môi hắn khẽ cong lên một nụ cười nhạt. Gió nhẹ thoảng qua, mái tóc vị công tử ấy khẽ lay động.Bên ngoài, làn khói bếp lượn lờ, trên bầu trời, những đám mây vảy cá trải dài. Ngày mai, ắt hẳn lại là một ngày nắng đẹp.

Chương 62