Hai mươi chín tháng chạp, cả nhà họ Lâm đều về quê, sáng sớm hôm nay lên núi viếng mộ tổ tiên, hoá vàng mã chúc Tết. Bác cả và bác ba đỡ ông ba đi phía trước, Lâm Hoài Hạ cùng anh cả và anh hai theo phía sau. Anh hai Lâm Tùy Tâm đứng trên sườn núi, đợi Lâm Hoài Hạ đang chậm rãi nuốt nước bọt. Áo lông của anh ấy phanh ra, trên trán lấm tấm mồ hôi chứng tỏ đã mệt mỏi vì leo núi. Lâm Tùy Tâm: “Anh bảo này Lâm Hoài Hạ, em có thể đi nhanh hơn không, anh và anh cả đều xách đồ, cả nhà có mình em đi người không, thế mà vẫn tụt lại cuối cùng.” Lâm Hoài Hạ đắc ý cười: “Ai bảo cả nhà này chỉ có mình em là con gái, anh có ý kiến thì đi mà nói với ông ba ấy.” Ông ba già nhưng tai vẫn thính, quay đầu mắng một câu: “Lâm Tùy Tâm, cháu lại bắt nạt em gái nữa phải không? Muốn bị ăn đòn hay sao thằng nhóc này.” Lâm Tùy Tâm thở dài, anh ấy tự dùng kinh nghiệm chứng minh, cho dù có lái BMW về nhà thì vẫn đứng hạng bét, không bao giờ có thể vượt qua Lâm Hoài Hạ. Lâm Hoài Hạ vui đến híp mắt, đuôi mắt hơi…
Chương 16
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông SảnTác giả: Tây Lương Miêu/西凉喵Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhHai mươi chín tháng chạp, cả nhà họ Lâm đều về quê, sáng sớm hôm nay lên núi viếng mộ tổ tiên, hoá vàng mã chúc Tết. Bác cả và bác ba đỡ ông ba đi phía trước, Lâm Hoài Hạ cùng anh cả và anh hai theo phía sau. Anh hai Lâm Tùy Tâm đứng trên sườn núi, đợi Lâm Hoài Hạ đang chậm rãi nuốt nước bọt. Áo lông của anh ấy phanh ra, trên trán lấm tấm mồ hôi chứng tỏ đã mệt mỏi vì leo núi. Lâm Tùy Tâm: “Anh bảo này Lâm Hoài Hạ, em có thể đi nhanh hơn không, anh và anh cả đều xách đồ, cả nhà có mình em đi người không, thế mà vẫn tụt lại cuối cùng.” Lâm Hoài Hạ đắc ý cười: “Ai bảo cả nhà này chỉ có mình em là con gái, anh có ý kiến thì đi mà nói với ông ba ấy.” Ông ba già nhưng tai vẫn thính, quay đầu mắng một câu: “Lâm Tùy Tâm, cháu lại bắt nạt em gái nữa phải không? Muốn bị ăn đòn hay sao thằng nhóc này.” Lâm Tùy Tâm thở dài, anh ấy tự dùng kinh nghiệm chứng minh, cho dù có lái BMW về nhà thì vẫn đứng hạng bét, không bao giờ có thể vượt qua Lâm Hoài Hạ. Lâm Hoài Hạ vui đến híp mắt, đuôi mắt hơi… Bà Táo khinh bỉ nhìn cô: “Cô không thể tìm một chút hạt giống bình thường được à? Linh điền không phải chỗ thu rác đâu.”“Sao lại thu rác, gốc rau trồng xuống là sống được, trong lõi táo cũng có hạt mà.”Cô cầm gốc rau và lõi táo, ngập ngừng đưa đồ vào trong.Nháy mắt một cái, cô thực sự đã đi vào, cảm giác cơ thể nhẹ như bay.HinaCô nhanh chóng vùi đồ xuống đất, còn cố ý vỗ vỗ để chôn thật chặt.Sau khi chôn xong, cô còn dùng chân đo đạc một chút, mảnh đất này hình vuông, dài rộng chắc khoảng hai mét. Tò mò loanh quanh nghiên cứu một lúc lâu, cô muốn ra ngoài xem thử nhưng không được, không thể bước nổi một bước.Sương mù trắng bao quanh mảnh đất này cản cô chặt đến mức không thể bước một bước ra ngoài. Chơi chán rồi cô rời khỏi linh điền, cả người vẫn đang đứng trong phòng khách. Nghĩ đến mảnh đất kia, dòng chữ “tăng cường thể lực” tự động hiện lên trong đầu cô, giống như cô vốn đã biết tác dụng của mảnh đất này từ đầu. Đầu óc cô vô cùng hưng phấn, lăn qua lăn lại trên giường ngủ thiếp đi lúc nào không biết.Trong mơ, cô thấy mình đứng dưới gốc cây táo, những quả táo đỏ tươi treo đầy cành, kéo nhánh cây trĩu xuống, cảnh tượng bội thu khiến cô cười híp cả mắt.Cứ như vậy, cô vui vẻ tỉnh dậy từ trong mơ.“Đêm qua cháu mơ thấy mình có một miếng đất?”Mèo nhỏ nhảy lên giường liếc cô một cái: “Đó là vì ta giữ lời!”Tức là đêm qua không phải nằm mơ?Lâm Hoài Hạ nghĩ tới linh điền, người lập tức đứng ở trong đó. Chuyện gì đây? Chỉ một đêm, gốc rau xanh đã mọc thành cây xanh mọng nước, cao ngang đùi cô.Lõi táo cũng đã phát triển thành một cây táo cao hai mét, đầu cành cũng đã nở hoa.Cô cầm một bó rau xanh bước ra, vội vàng nói: “Rau cháu mới trồng tối qua đã ăn được rồi.” Bà cụ vô cùng tự hào: “Đương nhiên, đó là linh điền, gieo hạt giống nhân gian vào sẽ trưởng thành luôn.”“Thần kỳ thật!”Cô bỏ một lá rau xanh vào miệng, ngon quá, rau xanh lại có vị ngọt ngào tươi mát, đúng là tuyệt.Cô cầm rau chạy ra ngoài, thái rau nấu thành một nồi cháo rau xanh. Nấu gạo trên lửa lớn đến khi nở, sau đó chuyển lửa nhỏ đun chậm, cuối cùng rắc rau xanh xắt nhỏ vào cháo nóng đảo một lượt, mùi rau xanh tươi mát khiến cô chảy nước miếng.Bà Táo cũng vội: “Ăn được rồi, ăn được rồi.”“Từ từ đã, từ từ đã, để nguội một chút.”Một người một mèo mắt dán chặt vào bát cháo, dùng đũa khuấy đều cháo trong bát để tản nhiệt, hơi nóng lơ lửng trong không khí khiến một người một mèo càng thèm hơn.“Ăn được rồi, ăn được rồi!”Cháo còn hơi nóng, một người một mèo cũng không quan tâm, há miệng a một miếng, nóng mà không nỡ nhả ra. “Trời ạ, trước đây ai nói với ta cháo rau xanh ngon ta cũng nhất quyết không tin.” Rau xanh tươi tự nhiên có chút đắng, cho dù cháo rau xanh có mùi rau thơm ngát, hương vị cũng chỉ ở mức trung bình.Nhưng bát cháo rau xanh này hôm nay lại khác, cô có thể ăn hai bát liên tục.Mùi thơm của rau xanh không nồng nên mũi chó của Từ Thanh Trúc không ngửi được. Nhưng cả nồi cháo to như thế cô cũng không ăn hết, thế là dứt khoát mang hơn nửa nồi cho nhà họ Từ.“Bác Vương, bác nấu bữa sáng chưa ạ?”“Vẫn chưa, vừa dậy chuẩn bị nấu, hôm nay cháu dậy sớm thế.”Lâm Hoài Hạ mỉm cười: “Tối qua cháu muốn ăn cháo rau xanh nên hôm nay đặc biệt dậy sớm nấu một nồi, mang cho nhà bác một chút.” Cô đặt nồi đất lên bàn, mở nắp, mùi cháo rau thơm ngát lập tức tỏa ra.Bà Vương nuốt nước miếng, bước nhanh mấy bước: “Đây là cháo rau xanh à?”Ông Từ cũng đi tới xem: “Lạ thật, tôi ăn cháo rau xanh nửa đời rồi mà chưa từng ngửi thấy mùi thơm đến thế.”“Tay nghề hiện tại của Hạ Hạ giỏi quá, có thể nấu được nồi cháo rau xanh thơm ngon như vậy.”
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông SảnTác giả: Tây Lương Miêu/西凉喵Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhHai mươi chín tháng chạp, cả nhà họ Lâm đều về quê, sáng sớm hôm nay lên núi viếng mộ tổ tiên, hoá vàng mã chúc Tết. Bác cả và bác ba đỡ ông ba đi phía trước, Lâm Hoài Hạ cùng anh cả và anh hai theo phía sau. Anh hai Lâm Tùy Tâm đứng trên sườn núi, đợi Lâm Hoài Hạ đang chậm rãi nuốt nước bọt. Áo lông của anh ấy phanh ra, trên trán lấm tấm mồ hôi chứng tỏ đã mệt mỏi vì leo núi. Lâm Tùy Tâm: “Anh bảo này Lâm Hoài Hạ, em có thể đi nhanh hơn không, anh và anh cả đều xách đồ, cả nhà có mình em đi người không, thế mà vẫn tụt lại cuối cùng.” Lâm Hoài Hạ đắc ý cười: “Ai bảo cả nhà này chỉ có mình em là con gái, anh có ý kiến thì đi mà nói với ông ba ấy.” Ông ba già nhưng tai vẫn thính, quay đầu mắng một câu: “Lâm Tùy Tâm, cháu lại bắt nạt em gái nữa phải không? Muốn bị ăn đòn hay sao thằng nhóc này.” Lâm Tùy Tâm thở dài, anh ấy tự dùng kinh nghiệm chứng minh, cho dù có lái BMW về nhà thì vẫn đứng hạng bét, không bao giờ có thể vượt qua Lâm Hoài Hạ. Lâm Hoài Hạ vui đến híp mắt, đuôi mắt hơi… Bà Táo khinh bỉ nhìn cô: “Cô không thể tìm một chút hạt giống bình thường được à? Linh điền không phải chỗ thu rác đâu.”“Sao lại thu rác, gốc rau trồng xuống là sống được, trong lõi táo cũng có hạt mà.”Cô cầm gốc rau và lõi táo, ngập ngừng đưa đồ vào trong.Nháy mắt một cái, cô thực sự đã đi vào, cảm giác cơ thể nhẹ như bay.HinaCô nhanh chóng vùi đồ xuống đất, còn cố ý vỗ vỗ để chôn thật chặt.Sau khi chôn xong, cô còn dùng chân đo đạc một chút, mảnh đất này hình vuông, dài rộng chắc khoảng hai mét. Tò mò loanh quanh nghiên cứu một lúc lâu, cô muốn ra ngoài xem thử nhưng không được, không thể bước nổi một bước.Sương mù trắng bao quanh mảnh đất này cản cô chặt đến mức không thể bước một bước ra ngoài. Chơi chán rồi cô rời khỏi linh điền, cả người vẫn đang đứng trong phòng khách. Nghĩ đến mảnh đất kia, dòng chữ “tăng cường thể lực” tự động hiện lên trong đầu cô, giống như cô vốn đã biết tác dụng của mảnh đất này từ đầu. Đầu óc cô vô cùng hưng phấn, lăn qua lăn lại trên giường ngủ thiếp đi lúc nào không biết.Trong mơ, cô thấy mình đứng dưới gốc cây táo, những quả táo đỏ tươi treo đầy cành, kéo nhánh cây trĩu xuống, cảnh tượng bội thu khiến cô cười híp cả mắt.Cứ như vậy, cô vui vẻ tỉnh dậy từ trong mơ.“Đêm qua cháu mơ thấy mình có một miếng đất?”Mèo nhỏ nhảy lên giường liếc cô một cái: “Đó là vì ta giữ lời!”Tức là đêm qua không phải nằm mơ?Lâm Hoài Hạ nghĩ tới linh điền, người lập tức đứng ở trong đó. Chuyện gì đây? Chỉ một đêm, gốc rau xanh đã mọc thành cây xanh mọng nước, cao ngang đùi cô.Lõi táo cũng đã phát triển thành một cây táo cao hai mét, đầu cành cũng đã nở hoa.Cô cầm một bó rau xanh bước ra, vội vàng nói: “Rau cháu mới trồng tối qua đã ăn được rồi.” Bà cụ vô cùng tự hào: “Đương nhiên, đó là linh điền, gieo hạt giống nhân gian vào sẽ trưởng thành luôn.”“Thần kỳ thật!”Cô bỏ một lá rau xanh vào miệng, ngon quá, rau xanh lại có vị ngọt ngào tươi mát, đúng là tuyệt.Cô cầm rau chạy ra ngoài, thái rau nấu thành một nồi cháo rau xanh. Nấu gạo trên lửa lớn đến khi nở, sau đó chuyển lửa nhỏ đun chậm, cuối cùng rắc rau xanh xắt nhỏ vào cháo nóng đảo một lượt, mùi rau xanh tươi mát khiến cô chảy nước miếng.Bà Táo cũng vội: “Ăn được rồi, ăn được rồi.”“Từ từ đã, từ từ đã, để nguội một chút.”Một người một mèo mắt dán chặt vào bát cháo, dùng đũa khuấy đều cháo trong bát để tản nhiệt, hơi nóng lơ lửng trong không khí khiến một người một mèo càng thèm hơn.“Ăn được rồi, ăn được rồi!”Cháo còn hơi nóng, một người một mèo cũng không quan tâm, há miệng a một miếng, nóng mà không nỡ nhả ra. “Trời ạ, trước đây ai nói với ta cháo rau xanh ngon ta cũng nhất quyết không tin.” Rau xanh tươi tự nhiên có chút đắng, cho dù cháo rau xanh có mùi rau thơm ngát, hương vị cũng chỉ ở mức trung bình.Nhưng bát cháo rau xanh này hôm nay lại khác, cô có thể ăn hai bát liên tục.Mùi thơm của rau xanh không nồng nên mũi chó của Từ Thanh Trúc không ngửi được. Nhưng cả nồi cháo to như thế cô cũng không ăn hết, thế là dứt khoát mang hơn nửa nồi cho nhà họ Từ.“Bác Vương, bác nấu bữa sáng chưa ạ?”“Vẫn chưa, vừa dậy chuẩn bị nấu, hôm nay cháu dậy sớm thế.”Lâm Hoài Hạ mỉm cười: “Tối qua cháu muốn ăn cháo rau xanh nên hôm nay đặc biệt dậy sớm nấu một nồi, mang cho nhà bác một chút.” Cô đặt nồi đất lên bàn, mở nắp, mùi cháo rau thơm ngát lập tức tỏa ra.Bà Vương nuốt nước miếng, bước nhanh mấy bước: “Đây là cháo rau xanh à?”Ông Từ cũng đi tới xem: “Lạ thật, tôi ăn cháo rau xanh nửa đời rồi mà chưa từng ngửi thấy mùi thơm đến thế.”“Tay nghề hiện tại của Hạ Hạ giỏi quá, có thể nấu được nồi cháo rau xanh thơm ngon như vậy.”
Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông SảnTác giả: Tây Lương Miêu/西凉喵Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhHai mươi chín tháng chạp, cả nhà họ Lâm đều về quê, sáng sớm hôm nay lên núi viếng mộ tổ tiên, hoá vàng mã chúc Tết. Bác cả và bác ba đỡ ông ba đi phía trước, Lâm Hoài Hạ cùng anh cả và anh hai theo phía sau. Anh hai Lâm Tùy Tâm đứng trên sườn núi, đợi Lâm Hoài Hạ đang chậm rãi nuốt nước bọt. Áo lông của anh ấy phanh ra, trên trán lấm tấm mồ hôi chứng tỏ đã mệt mỏi vì leo núi. Lâm Tùy Tâm: “Anh bảo này Lâm Hoài Hạ, em có thể đi nhanh hơn không, anh và anh cả đều xách đồ, cả nhà có mình em đi người không, thế mà vẫn tụt lại cuối cùng.” Lâm Hoài Hạ đắc ý cười: “Ai bảo cả nhà này chỉ có mình em là con gái, anh có ý kiến thì đi mà nói với ông ba ấy.” Ông ba già nhưng tai vẫn thính, quay đầu mắng một câu: “Lâm Tùy Tâm, cháu lại bắt nạt em gái nữa phải không? Muốn bị ăn đòn hay sao thằng nhóc này.” Lâm Tùy Tâm thở dài, anh ấy tự dùng kinh nghiệm chứng minh, cho dù có lái BMW về nhà thì vẫn đứng hạng bét, không bao giờ có thể vượt qua Lâm Hoài Hạ. Lâm Hoài Hạ vui đến híp mắt, đuôi mắt hơi… Bà Táo khinh bỉ nhìn cô: “Cô không thể tìm một chút hạt giống bình thường được à? Linh điền không phải chỗ thu rác đâu.”“Sao lại thu rác, gốc rau trồng xuống là sống được, trong lõi táo cũng có hạt mà.”Cô cầm gốc rau và lõi táo, ngập ngừng đưa đồ vào trong.Nháy mắt một cái, cô thực sự đã đi vào, cảm giác cơ thể nhẹ như bay.HinaCô nhanh chóng vùi đồ xuống đất, còn cố ý vỗ vỗ để chôn thật chặt.Sau khi chôn xong, cô còn dùng chân đo đạc một chút, mảnh đất này hình vuông, dài rộng chắc khoảng hai mét. Tò mò loanh quanh nghiên cứu một lúc lâu, cô muốn ra ngoài xem thử nhưng không được, không thể bước nổi một bước.Sương mù trắng bao quanh mảnh đất này cản cô chặt đến mức không thể bước một bước ra ngoài. Chơi chán rồi cô rời khỏi linh điền, cả người vẫn đang đứng trong phòng khách. Nghĩ đến mảnh đất kia, dòng chữ “tăng cường thể lực” tự động hiện lên trong đầu cô, giống như cô vốn đã biết tác dụng của mảnh đất này từ đầu. Đầu óc cô vô cùng hưng phấn, lăn qua lăn lại trên giường ngủ thiếp đi lúc nào không biết.Trong mơ, cô thấy mình đứng dưới gốc cây táo, những quả táo đỏ tươi treo đầy cành, kéo nhánh cây trĩu xuống, cảnh tượng bội thu khiến cô cười híp cả mắt.Cứ như vậy, cô vui vẻ tỉnh dậy từ trong mơ.“Đêm qua cháu mơ thấy mình có một miếng đất?”Mèo nhỏ nhảy lên giường liếc cô một cái: “Đó là vì ta giữ lời!”Tức là đêm qua không phải nằm mơ?Lâm Hoài Hạ nghĩ tới linh điền, người lập tức đứng ở trong đó. Chuyện gì đây? Chỉ một đêm, gốc rau xanh đã mọc thành cây xanh mọng nước, cao ngang đùi cô.Lõi táo cũng đã phát triển thành một cây táo cao hai mét, đầu cành cũng đã nở hoa.Cô cầm một bó rau xanh bước ra, vội vàng nói: “Rau cháu mới trồng tối qua đã ăn được rồi.” Bà cụ vô cùng tự hào: “Đương nhiên, đó là linh điền, gieo hạt giống nhân gian vào sẽ trưởng thành luôn.”“Thần kỳ thật!”Cô bỏ một lá rau xanh vào miệng, ngon quá, rau xanh lại có vị ngọt ngào tươi mát, đúng là tuyệt.Cô cầm rau chạy ra ngoài, thái rau nấu thành một nồi cháo rau xanh. Nấu gạo trên lửa lớn đến khi nở, sau đó chuyển lửa nhỏ đun chậm, cuối cùng rắc rau xanh xắt nhỏ vào cháo nóng đảo một lượt, mùi rau xanh tươi mát khiến cô chảy nước miếng.Bà Táo cũng vội: “Ăn được rồi, ăn được rồi.”“Từ từ đã, từ từ đã, để nguội một chút.”Một người một mèo mắt dán chặt vào bát cháo, dùng đũa khuấy đều cháo trong bát để tản nhiệt, hơi nóng lơ lửng trong không khí khiến một người một mèo càng thèm hơn.“Ăn được rồi, ăn được rồi!”Cháo còn hơi nóng, một người một mèo cũng không quan tâm, há miệng a một miếng, nóng mà không nỡ nhả ra. “Trời ạ, trước đây ai nói với ta cháo rau xanh ngon ta cũng nhất quyết không tin.” Rau xanh tươi tự nhiên có chút đắng, cho dù cháo rau xanh có mùi rau thơm ngát, hương vị cũng chỉ ở mức trung bình.Nhưng bát cháo rau xanh này hôm nay lại khác, cô có thể ăn hai bát liên tục.Mùi thơm của rau xanh không nồng nên mũi chó của Từ Thanh Trúc không ngửi được. Nhưng cả nồi cháo to như thế cô cũng không ăn hết, thế là dứt khoát mang hơn nửa nồi cho nhà họ Từ.“Bác Vương, bác nấu bữa sáng chưa ạ?”“Vẫn chưa, vừa dậy chuẩn bị nấu, hôm nay cháu dậy sớm thế.”Lâm Hoài Hạ mỉm cười: “Tối qua cháu muốn ăn cháo rau xanh nên hôm nay đặc biệt dậy sớm nấu một nồi, mang cho nhà bác một chút.” Cô đặt nồi đất lên bàn, mở nắp, mùi cháo rau thơm ngát lập tức tỏa ra.Bà Vương nuốt nước miếng, bước nhanh mấy bước: “Đây là cháo rau xanh à?”Ông Từ cũng đi tới xem: “Lạ thật, tôi ăn cháo rau xanh nửa đời rồi mà chưa từng ngửi thấy mùi thơm đến thế.”“Tay nghề hiện tại của Hạ Hạ giỏi quá, có thể nấu được nồi cháo rau xanh thơm ngon như vậy.”