Hai mươi chín tháng chạp, cả nhà họ Lâm đều về quê, sáng sớm hôm nay lên núi viếng mộ tổ tiên, hoá vàng mã chúc Tết. Bác cả và bác ba đỡ ông ba đi phía trước, Lâm Hoài Hạ cùng anh cả và anh hai theo phía sau. Anh hai Lâm Tùy Tâm đứng trên sườn núi, đợi Lâm Hoài Hạ đang chậm rãi nuốt nước bọt. Áo lông của anh ấy phanh ra, trên trán lấm tấm mồ hôi chứng tỏ đã mệt mỏi vì leo núi. Lâm Tùy Tâm: “Anh bảo này Lâm Hoài Hạ, em có thể đi nhanh hơn không, anh và anh cả đều xách đồ, cả nhà có mình em đi người không, thế mà vẫn tụt lại cuối cùng.” Lâm Hoài Hạ đắc ý cười: “Ai bảo cả nhà này chỉ có mình em là con gái, anh có ý kiến thì đi mà nói với ông ba ấy.” Ông ba già nhưng tai vẫn thính, quay đầu mắng một câu: “Lâm Tùy Tâm, cháu lại bắt nạt em gái nữa phải không? Muốn bị ăn đòn hay sao thằng nhóc này.” Lâm Tùy Tâm thở dài, anh ấy tự dùng kinh nghiệm chứng minh, cho dù có lái BMW về nhà thì vẫn đứng hạng bét, không bao giờ có thể vượt qua Lâm Hoài Hạ. Lâm Hoài Hạ vui đến híp mắt, đuôi mắt hơi…

Chương 17

Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông SảnTác giả: Tây Lương Miêu/西凉喵Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhHai mươi chín tháng chạp, cả nhà họ Lâm đều về quê, sáng sớm hôm nay lên núi viếng mộ tổ tiên, hoá vàng mã chúc Tết. Bác cả và bác ba đỡ ông ba đi phía trước, Lâm Hoài Hạ cùng anh cả và anh hai theo phía sau. Anh hai Lâm Tùy Tâm đứng trên sườn núi, đợi Lâm Hoài Hạ đang chậm rãi nuốt nước bọt. Áo lông của anh ấy phanh ra, trên trán lấm tấm mồ hôi chứng tỏ đã mệt mỏi vì leo núi. Lâm Tùy Tâm: “Anh bảo này Lâm Hoài Hạ, em có thể đi nhanh hơn không, anh và anh cả đều xách đồ, cả nhà có mình em đi người không, thế mà vẫn tụt lại cuối cùng.” Lâm Hoài Hạ đắc ý cười: “Ai bảo cả nhà này chỉ có mình em là con gái, anh có ý kiến thì đi mà nói với ông ba ấy.” Ông ba già nhưng tai vẫn thính, quay đầu mắng một câu: “Lâm Tùy Tâm, cháu lại bắt nạt em gái nữa phải không? Muốn bị ăn đòn hay sao thằng nhóc này.” Lâm Tùy Tâm thở dài, anh ấy tự dùng kinh nghiệm chứng minh, cho dù có lái BMW về nhà thì vẫn đứng hạng bét, không bao giờ có thể vượt qua Lâm Hoài Hạ. Lâm Hoài Hạ vui đến híp mắt, đuôi mắt hơi… Bà Vương nóng lòng đi vào phòng bếp lấy bát đũa.“Bác Vương bác Từ, hai bác ăn cơm đi, cháu về trước.”“Được, lát nữa bác bảo Thanh Trúc rửa nồi mang trả cháu.”“Dạ.”Lâm Hoài Hạ vừa đi, hai vợ chồng múc cháo nhanh hơn rất nhiều.“Đừng nóng vội như thế, múc nửa bát trước đã.”“Nửa bát không đủ.”“Ăn xong múc tiếp.”Hai vợ chồng bưng bát cháo ăn ngon lành, không cần đồ ăn kèm, thêm một miếng cải ướp cũng là xúc phạm độ ngon của cháo rau xanh rồi.Ông Từ vội vàng ăn hết bát rồi lại nhanh chóng múc thêm một bát nữa cho mình.“Ông Từ ông giỏi lắm, cướp đồ ăn nhanh như vậy.”“Cướp cái gì mà cướp, này là tôi ăn nhanh.”“Hừ, còn lâu tôi mới tin.”Hai người cắm đầu ăn, ông một bát, tôi một bát, không ai chịu thua ai, cuối cùng nồi cháo rau xanh lớn chỉ còn lại một lớp mỏng. Lúc này hai vợ chồng mới nhớ ra trong nhà còn một thằng con trai đang ngủ nướng. “Còn lại ngần ấy nó cũng không đủ ăn, chúng ta ăn đi, tí nó dậy tự pha sữa uống.” Lời này là cha ruột nói.“Thôi để lại một miếng đi, còn bắt nó rửa nồi nữa.” Lời này là mẹ ruột nói.Ông Từ vỗ vỗ cái bụng no căng của mình, nhìn lớp cháo mỏng dưới đáy nồi, vẫn có chút không nỡ. Từ Thanh Trúc ngủ đến hơn mười giờ mới dậy xuống lầu, như thường lệ, cha mẹ đều không ở nhà, để phần cơm cho anh ấy trên bàn.Anh ấy mở nắp ra: “Trời, để lại cho con có một miếng, coi thường ai vậy chứ?” Muôi cơm vẫn còn trong nồi, anh ấy dùng muôi cạo đáy nồi, nếm thử một miếng cháo nguội.Đột nhiên, anh ấy mở to hai mắt, đây là cháo gì thế?Cũng mặc kệ cháo có nguội hay không, anh ấy cầm muôi cạo sạch đáy nồi, thậm chí cả chút nước cháo còn sót lại cho vào miệng.“Mẹ mình nấu cháo ngon như vậy từ khi nào thế?"Ánh mắt anh ấy rơi vào nắp nồi, vừa rồi không để ý, cái nồi đất này là của nhà họ Lâm mà.Từ Thanh Trúc nhanh chóng rửa nồi mang qua nhà họ Lâm.“Lâm Hoài Hạ, hôm nay cậu nấu cháo rau xanh à?”Lâm Hoài Hạ bận rộn trước máy tính, không ngẩng đầu lên: “Tớ nấu. Cậu đến đúng lúc lắm, chiều nay tớ định quay video, cậu giúp tớ một chút.”Hina“Giúp cũng được, nhưng trưa nay cậu phải nấu cho tớ một nồi cháo rau xanh.”“Trưa thì không được, trưa nay tớ phải chuẩn bị, để tối đi.”“Tối thì tối.”Cây rau xanh lớn kia vẫn còn trong bếp, hôm nay cô định quay một video về chủ đề rau xanh.Chuẩn bị thực đơn cơ bản, một phần lá rau xanh dùng để nấu cháo, phần còn lại ép thành nước, nước rau xanh nhào bột mì làm bánh bao thịt sốt măng. Cắt một phần ngọn rau xanh để xào, phần còn lại ướp làm cải ướp dầu ớt.Làm cải ướp tốn khá nhiều thời gian, món ăn này cần phải chuẩn bị trước.Giữa trưa tùy tiện nấu một tô mì, ăn xong cô dựng máy ảnh bắt đầu quay luôn.Ngọn rau xanh cắt làm đôi, để lại một nửa xào thịt, nửa còn lại cắt thành từng sợi nhỏ, ướp với muối một tiếng rồi cho vào túi gạc buộc chặt, đặt trên bàn đá xanh ép hết nước. “Cái này phải ép ít nhất ba bốn tiếng, không vội, để đấy đã.”  “Vẫn còn sớm, bây giờ không quay trong nhà thì tớ ra sau núi quay vài cảnh. Đúng rồi, cậu hái rau xanh ở đâu để tớ quay luôn.”“Rau xanh tớ mua của người khác, quay ở đâu?” Cô vốn định nói là mang từ quê lên, nhưng đã trở về mấy ngày, rau không thể tươi như vừa nhổ khỏi mặt đất như thế.Từ Thanh Trúc gãi đầu: “Vườn nhà tớ có rau xanh, cậu ra hái tạm một bó để tớ quay là được.”“Vậy cũng được, quay xong cảnh này chúng ta sẽ lên núi đào ít măng mùa đông về làm bánh bao.”Quay xong cảnh hái rau xanh, lại lên núi đào măng, có kinh nghiệm hai ngày trước, việc đào măng hôm nay suôn sẻ hơn rất nhiều.Quay ngoại cảnh xong cả hai về nhà, cải ướp đã ép xong, không còn nước nữa.

Bà Vương nóng lòng đi vào phòng bếp lấy bát đũa.

“Bác Vương bác Từ, hai bác ăn cơm đi, cháu về trước.”

“Được, lát nữa bác bảo Thanh Trúc rửa nồi mang trả cháu.”

“Dạ.”

Lâm Hoài Hạ vừa đi, hai vợ chồng múc cháo nhanh hơn rất nhiều.

“Đừng nóng vội như thế, múc nửa bát trước đã.”

“Nửa bát không đủ.”

“Ăn xong múc tiếp.”

Hai vợ chồng bưng bát cháo ăn ngon lành, không cần đồ ăn kèm, thêm một miếng cải ướp cũng là xúc phạm độ ngon của cháo rau xanh rồi.

Ông Từ vội vàng ăn hết bát rồi lại nhanh chóng múc thêm một bát nữa cho mình.

“Ông Từ ông giỏi lắm, cướp đồ ăn nhanh như vậy.”

“Cướp cái gì mà cướp, này là tôi ăn nhanh.”

“Hừ, còn lâu tôi mới tin.”

Hai người cắm đầu ăn, ông một bát, tôi một bát, không ai chịu thua ai, cuối cùng nồi cháo rau xanh lớn chỉ còn lại một lớp mỏng. 

Lúc này hai vợ chồng mới nhớ ra trong nhà còn một thằng con trai đang ngủ nướng. 

“Còn lại ngần ấy nó cũng không đủ ăn, chúng ta ăn đi, tí nó dậy tự pha sữa uống.” Lời này là cha ruột nói.

“Thôi để lại một miếng đi, còn bắt nó rửa nồi nữa.” Lời này là mẹ ruột nói.

Ông Từ vỗ vỗ cái bụng no căng của mình, nhìn lớp cháo mỏng dưới đáy nồi, vẫn có chút không nỡ. 

Từ Thanh Trúc ngủ đến hơn mười giờ mới dậy xuống lầu, như thường lệ, cha mẹ đều không ở nhà, để phần cơm cho anh ấy trên bàn.

Anh ấy mở nắp ra: “Trời, để lại cho con có một miếng, coi thường ai vậy chứ?” 

Muôi cơm vẫn còn trong nồi, anh ấy dùng muôi cạo đáy nồi, nếm thử một miếng cháo nguội.

Đột nhiên, anh ấy mở to hai mắt, đây là cháo gì thế?

Cũng mặc kệ cháo có nguội hay không, anh ấy cầm muôi cạo sạch đáy nồi, thậm chí cả chút nước cháo còn sót lại cho vào miệng.

“Mẹ mình nấu cháo ngon như vậy từ khi nào thế?"

Ánh mắt anh ấy rơi vào nắp nồi, vừa rồi không để ý, cái nồi đất này là của nhà họ Lâm mà.

Từ Thanh Trúc nhanh chóng rửa nồi mang qua nhà họ Lâm.

“Lâm Hoài Hạ, hôm nay cậu nấu cháo rau xanh à?”

Lâm Hoài Hạ bận rộn trước máy tính, không ngẩng đầu lên: “Tớ nấu. Cậu đến đúng lúc lắm, chiều nay tớ định quay video, cậu giúp tớ một chút.”

Hina

“Giúp cũng được, nhưng trưa nay cậu phải nấu cho tớ một nồi cháo rau xanh.”

“Trưa thì không được, trưa nay tớ phải chuẩn bị, để tối đi.”

“Tối thì tối.”

Cây rau xanh lớn kia vẫn còn trong bếp, hôm nay cô định quay một video về chủ đề rau xanh.

Chuẩn bị thực đơn cơ bản, một phần lá rau xanh dùng để nấu cháo, phần còn lại ép thành nước, nước rau xanh nhào bột mì làm bánh bao thịt sốt măng. Cắt một phần ngọn rau xanh để xào, phần còn lại ướp làm cải ướp dầu ớt.

Làm cải ướp tốn khá nhiều thời gian, món ăn này cần phải chuẩn bị trước.

Giữa trưa tùy tiện nấu một tô mì, ăn xong cô dựng máy ảnh bắt đầu quay luôn.

Ngọn rau xanh cắt làm đôi, để lại một nửa xào thịt, nửa còn lại cắt thành từng sợi nhỏ, ướp với muối một tiếng rồi cho vào túi gạc buộc chặt, đặt trên bàn đá xanh ép hết nước. 

“Cái này phải ép ít nhất ba bốn tiếng, không vội, để đấy đã.”  

“Vẫn còn sớm, bây giờ không quay trong nhà thì tớ ra sau núi quay vài cảnh. Đúng rồi, cậu hái rau xanh ở đâu để tớ quay luôn.”

“Rau xanh tớ mua của người khác, quay ở đâu?” 

Cô vốn định nói là mang từ quê lên, nhưng đã trở về mấy ngày, rau không thể tươi như vừa nhổ khỏi mặt đất như thế.

Từ Thanh Trúc gãi đầu: “Vườn nhà tớ có rau xanh, cậu ra hái tạm một bó để tớ quay là được.”

“Vậy cũng được, quay xong cảnh này chúng ta sẽ lên núi đào ít măng mùa đông về làm bánh bao.”

Quay xong cảnh hái rau xanh, lại lên núi đào măng, có kinh nghiệm hai ngày trước, việc đào măng hôm nay suôn sẻ hơn rất nhiều.

Quay ngoại cảnh xong cả hai về nhà, cải ướp đã ép xong, không còn nước nữa.

Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông SảnTác giả: Tây Lương Miêu/西凉喵Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhHai mươi chín tháng chạp, cả nhà họ Lâm đều về quê, sáng sớm hôm nay lên núi viếng mộ tổ tiên, hoá vàng mã chúc Tết. Bác cả và bác ba đỡ ông ba đi phía trước, Lâm Hoài Hạ cùng anh cả và anh hai theo phía sau. Anh hai Lâm Tùy Tâm đứng trên sườn núi, đợi Lâm Hoài Hạ đang chậm rãi nuốt nước bọt. Áo lông của anh ấy phanh ra, trên trán lấm tấm mồ hôi chứng tỏ đã mệt mỏi vì leo núi. Lâm Tùy Tâm: “Anh bảo này Lâm Hoài Hạ, em có thể đi nhanh hơn không, anh và anh cả đều xách đồ, cả nhà có mình em đi người không, thế mà vẫn tụt lại cuối cùng.” Lâm Hoài Hạ đắc ý cười: “Ai bảo cả nhà này chỉ có mình em là con gái, anh có ý kiến thì đi mà nói với ông ba ấy.” Ông ba già nhưng tai vẫn thính, quay đầu mắng một câu: “Lâm Tùy Tâm, cháu lại bắt nạt em gái nữa phải không? Muốn bị ăn đòn hay sao thằng nhóc này.” Lâm Tùy Tâm thở dài, anh ấy tự dùng kinh nghiệm chứng minh, cho dù có lái BMW về nhà thì vẫn đứng hạng bét, không bao giờ có thể vượt qua Lâm Hoài Hạ. Lâm Hoài Hạ vui đến híp mắt, đuôi mắt hơi… Bà Vương nóng lòng đi vào phòng bếp lấy bát đũa.“Bác Vương bác Từ, hai bác ăn cơm đi, cháu về trước.”“Được, lát nữa bác bảo Thanh Trúc rửa nồi mang trả cháu.”“Dạ.”Lâm Hoài Hạ vừa đi, hai vợ chồng múc cháo nhanh hơn rất nhiều.“Đừng nóng vội như thế, múc nửa bát trước đã.”“Nửa bát không đủ.”“Ăn xong múc tiếp.”Hai vợ chồng bưng bát cháo ăn ngon lành, không cần đồ ăn kèm, thêm một miếng cải ướp cũng là xúc phạm độ ngon của cháo rau xanh rồi.Ông Từ vội vàng ăn hết bát rồi lại nhanh chóng múc thêm một bát nữa cho mình.“Ông Từ ông giỏi lắm, cướp đồ ăn nhanh như vậy.”“Cướp cái gì mà cướp, này là tôi ăn nhanh.”“Hừ, còn lâu tôi mới tin.”Hai người cắm đầu ăn, ông một bát, tôi một bát, không ai chịu thua ai, cuối cùng nồi cháo rau xanh lớn chỉ còn lại một lớp mỏng. Lúc này hai vợ chồng mới nhớ ra trong nhà còn một thằng con trai đang ngủ nướng. “Còn lại ngần ấy nó cũng không đủ ăn, chúng ta ăn đi, tí nó dậy tự pha sữa uống.” Lời này là cha ruột nói.“Thôi để lại một miếng đi, còn bắt nó rửa nồi nữa.” Lời này là mẹ ruột nói.Ông Từ vỗ vỗ cái bụng no căng của mình, nhìn lớp cháo mỏng dưới đáy nồi, vẫn có chút không nỡ. Từ Thanh Trúc ngủ đến hơn mười giờ mới dậy xuống lầu, như thường lệ, cha mẹ đều không ở nhà, để phần cơm cho anh ấy trên bàn.Anh ấy mở nắp ra: “Trời, để lại cho con có một miếng, coi thường ai vậy chứ?” Muôi cơm vẫn còn trong nồi, anh ấy dùng muôi cạo đáy nồi, nếm thử một miếng cháo nguội.Đột nhiên, anh ấy mở to hai mắt, đây là cháo gì thế?Cũng mặc kệ cháo có nguội hay không, anh ấy cầm muôi cạo sạch đáy nồi, thậm chí cả chút nước cháo còn sót lại cho vào miệng.“Mẹ mình nấu cháo ngon như vậy từ khi nào thế?"Ánh mắt anh ấy rơi vào nắp nồi, vừa rồi không để ý, cái nồi đất này là của nhà họ Lâm mà.Từ Thanh Trúc nhanh chóng rửa nồi mang qua nhà họ Lâm.“Lâm Hoài Hạ, hôm nay cậu nấu cháo rau xanh à?”Lâm Hoài Hạ bận rộn trước máy tính, không ngẩng đầu lên: “Tớ nấu. Cậu đến đúng lúc lắm, chiều nay tớ định quay video, cậu giúp tớ một chút.”Hina“Giúp cũng được, nhưng trưa nay cậu phải nấu cho tớ một nồi cháo rau xanh.”“Trưa thì không được, trưa nay tớ phải chuẩn bị, để tối đi.”“Tối thì tối.”Cây rau xanh lớn kia vẫn còn trong bếp, hôm nay cô định quay một video về chủ đề rau xanh.Chuẩn bị thực đơn cơ bản, một phần lá rau xanh dùng để nấu cháo, phần còn lại ép thành nước, nước rau xanh nhào bột mì làm bánh bao thịt sốt măng. Cắt một phần ngọn rau xanh để xào, phần còn lại ướp làm cải ướp dầu ớt.Làm cải ướp tốn khá nhiều thời gian, món ăn này cần phải chuẩn bị trước.Giữa trưa tùy tiện nấu một tô mì, ăn xong cô dựng máy ảnh bắt đầu quay luôn.Ngọn rau xanh cắt làm đôi, để lại một nửa xào thịt, nửa còn lại cắt thành từng sợi nhỏ, ướp với muối một tiếng rồi cho vào túi gạc buộc chặt, đặt trên bàn đá xanh ép hết nước. “Cái này phải ép ít nhất ba bốn tiếng, không vội, để đấy đã.”  “Vẫn còn sớm, bây giờ không quay trong nhà thì tớ ra sau núi quay vài cảnh. Đúng rồi, cậu hái rau xanh ở đâu để tớ quay luôn.”“Rau xanh tớ mua của người khác, quay ở đâu?” Cô vốn định nói là mang từ quê lên, nhưng đã trở về mấy ngày, rau không thể tươi như vừa nhổ khỏi mặt đất như thế.Từ Thanh Trúc gãi đầu: “Vườn nhà tớ có rau xanh, cậu ra hái tạm một bó để tớ quay là được.”“Vậy cũng được, quay xong cảnh này chúng ta sẽ lên núi đào ít măng mùa đông về làm bánh bao.”Quay xong cảnh hái rau xanh, lại lên núi đào măng, có kinh nghiệm hai ngày trước, việc đào măng hôm nay suôn sẻ hơn rất nhiều.Quay ngoại cảnh xong cả hai về nhà, cải ướp đã ép xong, không còn nước nữa.

Chương 17