Tác giả:

  Lần đó khi mang cơm trưa cho phu quân, ta gặp được nữ tiên sinh mới đến.   “Thẩm Lang, Thẩm Lang.”   Ta nhón chân, níu cửa sau gọi khẽ.   Trong viện văng vẳng tiếng đọc sách, nơi đây chỉ có tiếng gió xào xạc qua bụi trúc.   Ta có chút sốt ruột, đầu ngõ gió lớn, đồ ăn lạnh rất nhanh.   Ngưỡng cửa bằng đá xanh dài và thấp, ta nhấc chân thử so, chẳng qua chỉ nửa bước cao.   Nhưng nhớ đến lời Thẩm Đình Chi, ta đành rụt chân về.   Hắn nói, thư viện là nơi dành cho học vấn, nữ nhân bước vào là làm nhục thánh hiền.   Lần trước ta vì đợi quá lâu, mới bước vào vài bước, hắn đã nổi trận lôi đình, phạt ta nằm trên nền gạch lạnh suốt ba ngày.   Giữa trời đông giá rét, ta lạnh đến mức toàn thân cứng đờ, từ đó để lại chứng đau nhức mỗi khi trời âm u.   Thẩm Đình Chi thương xót, vừa xoa bóp chân cho ta vừa nghiêm nghị răn dạy:   “Không phải ta muốn phạt nàng, nhưng đã là thê tử của ta, thì phải mọi việc đều giữ gìn phẩm hạnh, giữ trinh tiết và chỉnh tề, hành xử biết liêm sỉ, nếu không thì sao xứng…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...