Lần đó khi mang cơm trưa cho phu quân, ta gặp được nữ tiên sinh mới đến. “Thẩm Lang, Thẩm Lang.” Ta nhón chân, níu cửa sau gọi khẽ. Trong viện văng vẳng tiếng đọc sách, nơi đây chỉ có tiếng gió xào xạc qua bụi trúc. Ta có chút sốt ruột, đầu ngõ gió lớn, đồ ăn lạnh rất nhanh. Ngưỡng cửa bằng đá xanh dài và thấp, ta nhấc chân thử so, chẳng qua chỉ nửa bước cao. Nhưng nhớ đến lời Thẩm Đình Chi, ta đành rụt chân về. Hắn nói, thư viện là nơi dành cho học vấn, nữ nhân bước vào là làm nhục thánh hiền. Lần trước ta vì đợi quá lâu, mới bước vào vài bước, hắn đã nổi trận lôi đình, phạt ta nằm trên nền gạch lạnh suốt ba ngày. Giữa trời đông giá rét, ta lạnh đến mức toàn thân cứng đờ, từ đó để lại chứng đau nhức mỗi khi trời âm u. Thẩm Đình Chi thương xót, vừa xoa bóp chân cho ta vừa nghiêm nghị răn dạy: “Không phải ta muốn phạt nàng, nhưng đã là thê tử của ta, thì phải mọi việc đều giữ gìn phẩm hạnh, giữ trinh tiết và chỉnh tề, hành xử biết liêm sỉ, nếu không thì sao xứng…
Chương 12: (Hết)
Thà Là Ngọc Tỳ Vết - Cư Hữu MiêuTác giả: Cư Hữu MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường Lần đó khi mang cơm trưa cho phu quân, ta gặp được nữ tiên sinh mới đến. “Thẩm Lang, Thẩm Lang.” Ta nhón chân, níu cửa sau gọi khẽ. Trong viện văng vẳng tiếng đọc sách, nơi đây chỉ có tiếng gió xào xạc qua bụi trúc. Ta có chút sốt ruột, đầu ngõ gió lớn, đồ ăn lạnh rất nhanh. Ngưỡng cửa bằng đá xanh dài và thấp, ta nhấc chân thử so, chẳng qua chỉ nửa bước cao. Nhưng nhớ đến lời Thẩm Đình Chi, ta đành rụt chân về. Hắn nói, thư viện là nơi dành cho học vấn, nữ nhân bước vào là làm nhục thánh hiền. Lần trước ta vì đợi quá lâu, mới bước vào vài bước, hắn đã nổi trận lôi đình, phạt ta nằm trên nền gạch lạnh suốt ba ngày. Giữa trời đông giá rét, ta lạnh đến mức toàn thân cứng đờ, từ đó để lại chứng đau nhức mỗi khi trời âm u. Thẩm Đình Chi thương xót, vừa xoa bóp chân cho ta vừa nghiêm nghị răn dạy: “Không phải ta muốn phạt nàng, nhưng đã là thê tử của ta, thì phải mọi việc đều giữ gìn phẩm hạnh, giữ trinh tiết và chỉnh tề, hành xử biết liêm sỉ, nếu không thì sao xứng… 25 Mười ngày sau, khi đêm đã sâu lắng, ta mặc nguyên y phục nằm nghỉ, thì trên gối sứ xuất hiện một tấm giấy nhỏ. Tim ta đập thình thịch. Nét chữ quen thuộc viết: “Ngày mai, giờ Mão, lên kinh.” Ngày mai, sớm hơn ba ngày so với dự định ban đầu. May mắn mấy ngày qua ta đã trân trọng từng phút giây để từ biệt mọi người. Giấc mộng đẹp này cũng không còn gì nuối tiếc. Sáng hôm sau, trời chưa sáng rõ, bến đò phía bắc thành mịt mờ sương sớm, ta đeo tay nải, đi qua đi lại trong chờ đợi. Giờ Mão đã qua, vẫn không thấy bóng dáng ai. Người lái đò thúc giục mấy lần, ta kiên quyết không chịu đi. Thấy thúc giục mãi không được, người lái đò bỗng mạnh tay kéo ta lên thuyền. Ta tức giận định mắng, thì chiếc nón lá của người đó bất ngờ được gỡ xuống, để lộ đôi mắt tròn trịa, nghịch ngợm. “Trường Tuyết!” Nàng vội kéo ta vào khoang thuyền: “Nói nhỏ thôi, đừng để cái tên đòi nợ đó phát hiện.” Ta phần nào đoán được: “Ninh An Vương?” “Đúng thế.” Trường Tuyết thở dài: “Tên đó quá nham hiểm, biết ta có quan hệ tốt với người đứng đầu Bách Công Tư, nên ngày nào cũng theo dõi ta. “Thư của ta vừa gửi đi, hắn đã như chuột thấy mèo, lập tức bám riết. Hừ, chuyện không phải của mình mà cũng lo.” “Nếu ta không đi nhanh hơn hắn, đến Vân Châu trước, lại bị hắn phát hiện mất.” Ta chống cằm, mắt sáng long lanh: “Vậy nên hôm đó trên công đường thật sự là tỷ. “Trường Tuyết, tỷ thật sự quá ngầu!” Trường Tuyết hung hăng xoa đầu con mèo nhỏ Tiểu Hắc: “Ngầu gì chứ, mấy ngày nay phải trốn hắn, còn chưa kịp gặp mặt muội. “Phải rồi, sau này muội đừng nói đã gặp ta. Nếu hắn hỏi, cứ bảo là… là ta c.h.ế.t rồi.” Ta trợn mắt há hốc mồm. Chuyện tình yêu quả là khó lường. “Nhưng nghĩ cũng bực, vẫn phải nhờ thân phận Vương gia của hắn đè đầu người khác, nếu không ta chẳng đời nào đội cái vỏ ngoài hôi hám đó của hắn.” Nàng lại cúi xuống nắm lấy móng vuốt của Tiểu Hắc: “Ồ, là màu hồng này.” Bóng núi xa in trên mặt sông, ta nhìn đến ngẩn ngơ: “Đúng vậy, nếu một ngày nào đó, một nữ tử có thể đường hoàng đứng trên công đường bảo vệ người khác, thì thật tốt biết bao.” Nói đến đây, ta hào hứng tiếp lời: “Trường Tuyết, gần đây ta đã học chữ, biết đọc biết viết rồi. Ta đang nghĩ, sau này, ta muốn viết một quyển ‘Thêu phổ’.” “Thêu phổ?” “Ừm, tỷ không biết đâu, kỹ nghệ thêu của ta đều là các thêu nương ở quê nhà dạy. Sau khi đến trấn Bạch Thủy, chỉ có thể tự tháo từng mũi kim, mò mẫm học để kiếm sống qua ngày. “Nếu có một quyển ‘Thêu phổ’, để nữ tử khắp thiên hạ đều có thể đọc được, biết đâu sẽ giúp họ có thêm một con đường sống?” “Tốt quá!” Trường Tuyết cười, đôi mắt cong cong, vỗ n.g.ự.c nói: “Muội cứ viết đi, ta quen biết với các thư cục, bảo đảm quyển ‘Thêu phổ’ này sẽ đến tay từng người!” Tất cả cảnh sắc đẹp nhất của mùa xuân đều hiện rõ trong mắt nàng. Ta ôm lấy Trường Tuyết: “Vậy tỷ thực sự không cùng ta lên kinh sao?” Bên ngoài khoang thuyền, một bóng dáng cao gầy xuất hiện: “Trường Tuyết, đến lúc đi rồi.” Ta bĩu môi. Bóng dáng này sao mà quen thuộc, tình cảnh này cũng sao mà quen thuộc. Trường Tuyết bước lên tấm ván thuyền, quay lại, nhướng mày cười: “A Ngọc, hẹn ngày tái ngộ!” Hai bóng người tung mình, dáng vẻ nhẹ nhàng như chim yến bay, hạc múa, chỉ vài bước nhảy đã biến mất không dấu vết. Ta vội vã chạy ra, trên chiếc thuyền mui đen giờ chỉ còn một ông lão lặng lẽ chèo thuyền. Từ bờ bỗng vọng lại tiếng ngựa hí. Trong làn sương mỏng tan chưa tan, người nam nhân trong bộ tử bào đứng thẳng trên lưng ngựa, nắm tay siết chặt, đối diện dòng sông rộng mênh mông, đầy vẻ không cam lòng. Nếu suy nghĩ có hình thể, thì xung quanh hắn hẳn đều đang viết bốn chữ lớn: “Ta nhất định sẽ tìm thấy ngươi.” Mây trôi nước chảy, núi sông còn đó. Một nhịp mái chèo, làn sóng khói xanh như xé toạc những ngọn núi hai bờ. Ta ngẩng đầu: “Không biết kinh thành sẽ có phong cảnh thế nào.” Ánh sáng mặt trời xuyên qua tầng mây, một con cá chép xanh nhảy khỏi mặt nước, Tiểu Hắc giơ vuốt kêu lớn: “Meo! Meo! Meo!” (Hết)
Thà Là Ngọc Tỳ Vết - Cư Hữu MiêuTác giả: Cư Hữu MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường Lần đó khi mang cơm trưa cho phu quân, ta gặp được nữ tiên sinh mới đến. “Thẩm Lang, Thẩm Lang.” Ta nhón chân, níu cửa sau gọi khẽ. Trong viện văng vẳng tiếng đọc sách, nơi đây chỉ có tiếng gió xào xạc qua bụi trúc. Ta có chút sốt ruột, đầu ngõ gió lớn, đồ ăn lạnh rất nhanh. Ngưỡng cửa bằng đá xanh dài và thấp, ta nhấc chân thử so, chẳng qua chỉ nửa bước cao. Nhưng nhớ đến lời Thẩm Đình Chi, ta đành rụt chân về. Hắn nói, thư viện là nơi dành cho học vấn, nữ nhân bước vào là làm nhục thánh hiền. Lần trước ta vì đợi quá lâu, mới bước vào vài bước, hắn đã nổi trận lôi đình, phạt ta nằm trên nền gạch lạnh suốt ba ngày. Giữa trời đông giá rét, ta lạnh đến mức toàn thân cứng đờ, từ đó để lại chứng đau nhức mỗi khi trời âm u. Thẩm Đình Chi thương xót, vừa xoa bóp chân cho ta vừa nghiêm nghị răn dạy: “Không phải ta muốn phạt nàng, nhưng đã là thê tử của ta, thì phải mọi việc đều giữ gìn phẩm hạnh, giữ trinh tiết và chỉnh tề, hành xử biết liêm sỉ, nếu không thì sao xứng… 25 Mười ngày sau, khi đêm đã sâu lắng, ta mặc nguyên y phục nằm nghỉ, thì trên gối sứ xuất hiện một tấm giấy nhỏ. Tim ta đập thình thịch. Nét chữ quen thuộc viết: “Ngày mai, giờ Mão, lên kinh.” Ngày mai, sớm hơn ba ngày so với dự định ban đầu. May mắn mấy ngày qua ta đã trân trọng từng phút giây để từ biệt mọi người. Giấc mộng đẹp này cũng không còn gì nuối tiếc. Sáng hôm sau, trời chưa sáng rõ, bến đò phía bắc thành mịt mờ sương sớm, ta đeo tay nải, đi qua đi lại trong chờ đợi. Giờ Mão đã qua, vẫn không thấy bóng dáng ai. Người lái đò thúc giục mấy lần, ta kiên quyết không chịu đi. Thấy thúc giục mãi không được, người lái đò bỗng mạnh tay kéo ta lên thuyền. Ta tức giận định mắng, thì chiếc nón lá của người đó bất ngờ được gỡ xuống, để lộ đôi mắt tròn trịa, nghịch ngợm. “Trường Tuyết!” Nàng vội kéo ta vào khoang thuyền: “Nói nhỏ thôi, đừng để cái tên đòi nợ đó phát hiện.” Ta phần nào đoán được: “Ninh An Vương?” “Đúng thế.” Trường Tuyết thở dài: “Tên đó quá nham hiểm, biết ta có quan hệ tốt với người đứng đầu Bách Công Tư, nên ngày nào cũng theo dõi ta. “Thư của ta vừa gửi đi, hắn đã như chuột thấy mèo, lập tức bám riết. Hừ, chuyện không phải của mình mà cũng lo.” “Nếu ta không đi nhanh hơn hắn, đến Vân Châu trước, lại bị hắn phát hiện mất.” Ta chống cằm, mắt sáng long lanh: “Vậy nên hôm đó trên công đường thật sự là tỷ. “Trường Tuyết, tỷ thật sự quá ngầu!” Trường Tuyết hung hăng xoa đầu con mèo nhỏ Tiểu Hắc: “Ngầu gì chứ, mấy ngày nay phải trốn hắn, còn chưa kịp gặp mặt muội. “Phải rồi, sau này muội đừng nói đã gặp ta. Nếu hắn hỏi, cứ bảo là… là ta c.h.ế.t rồi.” Ta trợn mắt há hốc mồm. Chuyện tình yêu quả là khó lường. “Nhưng nghĩ cũng bực, vẫn phải nhờ thân phận Vương gia của hắn đè đầu người khác, nếu không ta chẳng đời nào đội cái vỏ ngoài hôi hám đó của hắn.” Nàng lại cúi xuống nắm lấy móng vuốt của Tiểu Hắc: “Ồ, là màu hồng này.” Bóng núi xa in trên mặt sông, ta nhìn đến ngẩn ngơ: “Đúng vậy, nếu một ngày nào đó, một nữ tử có thể đường hoàng đứng trên công đường bảo vệ người khác, thì thật tốt biết bao.” Nói đến đây, ta hào hứng tiếp lời: “Trường Tuyết, gần đây ta đã học chữ, biết đọc biết viết rồi. Ta đang nghĩ, sau này, ta muốn viết một quyển ‘Thêu phổ’.” “Thêu phổ?” “Ừm, tỷ không biết đâu, kỹ nghệ thêu của ta đều là các thêu nương ở quê nhà dạy. Sau khi đến trấn Bạch Thủy, chỉ có thể tự tháo từng mũi kim, mò mẫm học để kiếm sống qua ngày. “Nếu có một quyển ‘Thêu phổ’, để nữ tử khắp thiên hạ đều có thể đọc được, biết đâu sẽ giúp họ có thêm một con đường sống?” “Tốt quá!” Trường Tuyết cười, đôi mắt cong cong, vỗ n.g.ự.c nói: “Muội cứ viết đi, ta quen biết với các thư cục, bảo đảm quyển ‘Thêu phổ’ này sẽ đến tay từng người!” Tất cả cảnh sắc đẹp nhất của mùa xuân đều hiện rõ trong mắt nàng. Ta ôm lấy Trường Tuyết: “Vậy tỷ thực sự không cùng ta lên kinh sao?” Bên ngoài khoang thuyền, một bóng dáng cao gầy xuất hiện: “Trường Tuyết, đến lúc đi rồi.” Ta bĩu môi. Bóng dáng này sao mà quen thuộc, tình cảnh này cũng sao mà quen thuộc. Trường Tuyết bước lên tấm ván thuyền, quay lại, nhướng mày cười: “A Ngọc, hẹn ngày tái ngộ!” Hai bóng người tung mình, dáng vẻ nhẹ nhàng như chim yến bay, hạc múa, chỉ vài bước nhảy đã biến mất không dấu vết. Ta vội vã chạy ra, trên chiếc thuyền mui đen giờ chỉ còn một ông lão lặng lẽ chèo thuyền. Từ bờ bỗng vọng lại tiếng ngựa hí. Trong làn sương mỏng tan chưa tan, người nam nhân trong bộ tử bào đứng thẳng trên lưng ngựa, nắm tay siết chặt, đối diện dòng sông rộng mênh mông, đầy vẻ không cam lòng. Nếu suy nghĩ có hình thể, thì xung quanh hắn hẳn đều đang viết bốn chữ lớn: “Ta nhất định sẽ tìm thấy ngươi.” Mây trôi nước chảy, núi sông còn đó. Một nhịp mái chèo, làn sóng khói xanh như xé toạc những ngọn núi hai bờ. Ta ngẩng đầu: “Không biết kinh thành sẽ có phong cảnh thế nào.” Ánh sáng mặt trời xuyên qua tầng mây, một con cá chép xanh nhảy khỏi mặt nước, Tiểu Hắc giơ vuốt kêu lớn: “Meo! Meo! Meo!” (Hết)
Thà Là Ngọc Tỳ Vết - Cư Hữu MiêuTác giả: Cư Hữu MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường Lần đó khi mang cơm trưa cho phu quân, ta gặp được nữ tiên sinh mới đến. “Thẩm Lang, Thẩm Lang.” Ta nhón chân, níu cửa sau gọi khẽ. Trong viện văng vẳng tiếng đọc sách, nơi đây chỉ có tiếng gió xào xạc qua bụi trúc. Ta có chút sốt ruột, đầu ngõ gió lớn, đồ ăn lạnh rất nhanh. Ngưỡng cửa bằng đá xanh dài và thấp, ta nhấc chân thử so, chẳng qua chỉ nửa bước cao. Nhưng nhớ đến lời Thẩm Đình Chi, ta đành rụt chân về. Hắn nói, thư viện là nơi dành cho học vấn, nữ nhân bước vào là làm nhục thánh hiền. Lần trước ta vì đợi quá lâu, mới bước vào vài bước, hắn đã nổi trận lôi đình, phạt ta nằm trên nền gạch lạnh suốt ba ngày. Giữa trời đông giá rét, ta lạnh đến mức toàn thân cứng đờ, từ đó để lại chứng đau nhức mỗi khi trời âm u. Thẩm Đình Chi thương xót, vừa xoa bóp chân cho ta vừa nghiêm nghị răn dạy: “Không phải ta muốn phạt nàng, nhưng đã là thê tử của ta, thì phải mọi việc đều giữ gìn phẩm hạnh, giữ trinh tiết và chỉnh tề, hành xử biết liêm sỉ, nếu không thì sao xứng… 25 Mười ngày sau, khi đêm đã sâu lắng, ta mặc nguyên y phục nằm nghỉ, thì trên gối sứ xuất hiện một tấm giấy nhỏ. Tim ta đập thình thịch. Nét chữ quen thuộc viết: “Ngày mai, giờ Mão, lên kinh.” Ngày mai, sớm hơn ba ngày so với dự định ban đầu. May mắn mấy ngày qua ta đã trân trọng từng phút giây để từ biệt mọi người. Giấc mộng đẹp này cũng không còn gì nuối tiếc. Sáng hôm sau, trời chưa sáng rõ, bến đò phía bắc thành mịt mờ sương sớm, ta đeo tay nải, đi qua đi lại trong chờ đợi. Giờ Mão đã qua, vẫn không thấy bóng dáng ai. Người lái đò thúc giục mấy lần, ta kiên quyết không chịu đi. Thấy thúc giục mãi không được, người lái đò bỗng mạnh tay kéo ta lên thuyền. Ta tức giận định mắng, thì chiếc nón lá của người đó bất ngờ được gỡ xuống, để lộ đôi mắt tròn trịa, nghịch ngợm. “Trường Tuyết!” Nàng vội kéo ta vào khoang thuyền: “Nói nhỏ thôi, đừng để cái tên đòi nợ đó phát hiện.” Ta phần nào đoán được: “Ninh An Vương?” “Đúng thế.” Trường Tuyết thở dài: “Tên đó quá nham hiểm, biết ta có quan hệ tốt với người đứng đầu Bách Công Tư, nên ngày nào cũng theo dõi ta. “Thư của ta vừa gửi đi, hắn đã như chuột thấy mèo, lập tức bám riết. Hừ, chuyện không phải của mình mà cũng lo.” “Nếu ta không đi nhanh hơn hắn, đến Vân Châu trước, lại bị hắn phát hiện mất.” Ta chống cằm, mắt sáng long lanh: “Vậy nên hôm đó trên công đường thật sự là tỷ. “Trường Tuyết, tỷ thật sự quá ngầu!” Trường Tuyết hung hăng xoa đầu con mèo nhỏ Tiểu Hắc: “Ngầu gì chứ, mấy ngày nay phải trốn hắn, còn chưa kịp gặp mặt muội. “Phải rồi, sau này muội đừng nói đã gặp ta. Nếu hắn hỏi, cứ bảo là… là ta c.h.ế.t rồi.” Ta trợn mắt há hốc mồm. Chuyện tình yêu quả là khó lường. “Nhưng nghĩ cũng bực, vẫn phải nhờ thân phận Vương gia của hắn đè đầu người khác, nếu không ta chẳng đời nào đội cái vỏ ngoài hôi hám đó của hắn.” Nàng lại cúi xuống nắm lấy móng vuốt của Tiểu Hắc: “Ồ, là màu hồng này.” Bóng núi xa in trên mặt sông, ta nhìn đến ngẩn ngơ: “Đúng vậy, nếu một ngày nào đó, một nữ tử có thể đường hoàng đứng trên công đường bảo vệ người khác, thì thật tốt biết bao.” Nói đến đây, ta hào hứng tiếp lời: “Trường Tuyết, gần đây ta đã học chữ, biết đọc biết viết rồi. Ta đang nghĩ, sau này, ta muốn viết một quyển ‘Thêu phổ’.” “Thêu phổ?” “Ừm, tỷ không biết đâu, kỹ nghệ thêu của ta đều là các thêu nương ở quê nhà dạy. Sau khi đến trấn Bạch Thủy, chỉ có thể tự tháo từng mũi kim, mò mẫm học để kiếm sống qua ngày. “Nếu có một quyển ‘Thêu phổ’, để nữ tử khắp thiên hạ đều có thể đọc được, biết đâu sẽ giúp họ có thêm một con đường sống?” “Tốt quá!” Trường Tuyết cười, đôi mắt cong cong, vỗ n.g.ự.c nói: “Muội cứ viết đi, ta quen biết với các thư cục, bảo đảm quyển ‘Thêu phổ’ này sẽ đến tay từng người!” Tất cả cảnh sắc đẹp nhất của mùa xuân đều hiện rõ trong mắt nàng. Ta ôm lấy Trường Tuyết: “Vậy tỷ thực sự không cùng ta lên kinh sao?” Bên ngoài khoang thuyền, một bóng dáng cao gầy xuất hiện: “Trường Tuyết, đến lúc đi rồi.” Ta bĩu môi. Bóng dáng này sao mà quen thuộc, tình cảnh này cũng sao mà quen thuộc. Trường Tuyết bước lên tấm ván thuyền, quay lại, nhướng mày cười: “A Ngọc, hẹn ngày tái ngộ!” Hai bóng người tung mình, dáng vẻ nhẹ nhàng như chim yến bay, hạc múa, chỉ vài bước nhảy đã biến mất không dấu vết. Ta vội vã chạy ra, trên chiếc thuyền mui đen giờ chỉ còn một ông lão lặng lẽ chèo thuyền. Từ bờ bỗng vọng lại tiếng ngựa hí. Trong làn sương mỏng tan chưa tan, người nam nhân trong bộ tử bào đứng thẳng trên lưng ngựa, nắm tay siết chặt, đối diện dòng sông rộng mênh mông, đầy vẻ không cam lòng. Nếu suy nghĩ có hình thể, thì xung quanh hắn hẳn đều đang viết bốn chữ lớn: “Ta nhất định sẽ tìm thấy ngươi.” Mây trôi nước chảy, núi sông còn đó. Một nhịp mái chèo, làn sóng khói xanh như xé toạc những ngọn núi hai bờ. Ta ngẩng đầu: “Không biết kinh thành sẽ có phong cảnh thế nào.” Ánh sáng mặt trời xuyên qua tầng mây, một con cá chép xanh nhảy khỏi mặt nước, Tiểu Hắc giơ vuốt kêu lớn: “Meo! Meo! Meo!” (Hết)