Tác giả:

“Tiểu Mãn, Tiểu Mãn.” Hầu hết trẻ con ở ngõ Vĩnh Thanh đều có cùng độ tuổi. Trong khi những đứa trẻ khác đã có thể chạy nhảy và rủ bạn bè chơi trốn tìm sau bữa tối thì Tiểu Mãn luôn ôm một chiếc bát sứt mẻ có in hình hoa sen ngồi trên bậc thềm bê tông trước nhà. Mỗi khi có đứa trẻ đi ngang qua, cô lại nhét một thìa cơm trộn nước tương vào miệng. Hôm nay không thấy đứa trẻ nào cả, không có ai chạy quanh trước cửa nhà cô. Tiểu Mãn đợi rất lâu nhưng chỉ có một con chó pug dơ bẩn đi ngang qua, vì thế Tiểu Mãn vung thìa hét vào mặt nó: “Tiểu Mãn, Tiểu Mãn.” Trong nhà truyền đến tiếng la hét và chửi bới, giọng chàng trai trẻ. “Đồ ngu, đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, Tiểu Mãn là tên của mày, không phải tên của người khác, sao mày ngu như heo vậy, nói hoài mà không hiểu.” “Đừng để tao nghe thấy mày gọi người khác, hoặc gọi con chó, con kiến ​​là Tiểu Mãn nữa!” Tiểu Mãn run rẩy, cứng đờ tại chỗ. Cô quay đầu lại, thấy người đàn ông đang đi về phía cửa. Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ tóc…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...