Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…

Chương 392: Sát cơ

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Y mang theo nhi tử chạy đến trên đỉnh núi cao nhất chính chỉ là muốn đứng caonhìn được xa, muốn nhìn xem Tiên cung có ở gần đây hay không, cũng khôngphải là muốn tranh thủ chạy cả trong đêm.Về nguyên nhân, người khác không hỏi, y cũng không cần phải nói cho ngườikhác biết.Tâm tình của những người khác vẫn còn chưa bình phục lại sau trận chiến đấuvừa rồi ở bên trong hẻm núi.“Các ngươi có chú ý tới vảy của những con rắn vừa rồi kia không? Vảy nàocũng to như một chiếc quạt lá cọ vậy, chuyển động khép mở và cả động tĩnhtrườn bò với thân thể to lớn như vậy nữa, thực sự nhẹ nhàng, linh hoạt chẳngkhác gì một con rắn thật a.”Vừa đứng lên, Nhiếp Phẩm Lan cất lời cảm thán.Nam Trúc gật đầu, “Các ngươi có nhìn thấy da lông của con gấu kia không, mỗimột sợi lông đều giống như thật, không biết trong thân thể thì như thế nào, cóngười nào cùng ta đi xuống đó mở ra xem không?”Không người nào hưởng ứng.Nam Trúc trầm mặc một hồi, sau đó lại nói: “Các ngươi không tò mò sao?”Ninh Triêu Ất: “Ngươi không nhìn thấy phía dưới có một đống lỗ thủng sao?Đó hẳn phải là hang rắn, con gấu kia xuất hiện và đánh nhau tại gần hang rắnnhư vậy, hẳn phải là do đi lầm vào trong địa bàn của đám rắn này, nên mới đánhnhau. Vừa rồi ngươi cũng đã thấy được uy lực tấn công của đám rắn kia rồi đi,lực công kích thật lớn, không thua tu sĩ Sơ Huyền, lại còn là một đám, cũngkhông biết chúng nó còn có bản lĩnh gì nữa không, đi xuống đó lỡ kinh động tớichúng thì thực sự phiền phức. Chúng ta tới đây phát tài, không cần phải gâythêm phức tạp.”Nam Trúc suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đành bỏ qua.Một đám người không có nhiều chuyện, trở lại làm việc.Qua đêm, đương nhiên là thành đàn kết đội mới tương đối tốt, Ngô Hắc kéotheo con trai, cùng đi theo một đám người quay về lại Hoàng Kim cốc kia.Trên đường, mọi người vẫn còn duy trì thảo luận về tinh hình quái thú tranh đấulúc trước.Ở trên không trung rất cao, một con chim ưng đầu trắng khổng lồ lượn quanh,dưới ánh tà dương phản chiếu, nếu không nhìn kỹ vào không trung trên cao thìcăn bản không phát hiện được sự tồn tại của nó. Mà với lợi thế lượn quanh ởtrên cao, những động tĩnh to lớn xảy ra giữa vùng núi nong thung lũng trên mặtđất, nó đều có thể nhìn thấy rõ ràng…Sau khi màn đêm buông xuống, ở trên vách núi, Ngô Hắc cởi áo khoác ra,khoác lên người nhi tử, vỗ về con trai nghỉ ngơi sớm một chút.Nhưng mà tiểu gia hỏa không chịu an phận, thỉnh thoảng bò dậy mở to đôi mắttrong sáng, nhìn một đám tu sĩ đang phấn đấu làm việc vì tiền.Đám cu-li đó đương nhiên là mấy người Dữu Khánh và đám người Ninh TriêuẤt, mỗi một lần đều là khiêng tảng vàng nặng cả nghìn cân leo lên núi, đưa rabãi chứa nơi sa mạc, khối lượng ít cũng chẳng muốn khiêng, không muốn vìmấy tảng vàng nhỏ đó mà mất công đi về đi một chuyến, nếu thực sự phảikhiêng thì sẽ một lúc khiêng hai khối.“A cha, bọn họ mệt mỏi.”Trong mắt tràn đầy đồng cảm, Tiểu Hắc quay đầu nhìn phụ thân, nói ra.Ngô Hắc lắc đầu, “Bọn họ không mệt, bọn họ rất vui vẻ.”Tiểu Hắc không hiểu được, tiếp tục khẳng định: “Mệt.”Ngô Hắc xoa xoa đầu nó, đè nó nằm xuống, “Bây giờ con còn không rõ, chờđến khi lớn lên con liền sẽ hiểu. Ngày mai cần phải dậy rất sớm, đi ngủ sớmmột chút đi.”Tiểu Hắc mang theo nỗi lòng nghi hoặc nhắm hai mắt lại, bỗng nhiên, dướivách núi lại vang lên một chấn động ‘rầm rầm’, Tiểu Hắc lập tức lại trừng lớnđôi mắt trong veo, lại bò dậy, lại bò đến bên cạnh vách núi, vươn đầu ra, nhìnxuống dưới.Ngô Hắc bỗng thấy đau đầu, xem ra đêm nay con trai sẽ rất khó ngủ được rồi…Người khiêng tảng vàng to lớn trèo đèo lội suối không ngừng nghỉ, đi đến trướcsa mạc, liền trực tiếp ném trên mặt đất, khối vàng lớn sẽ tự lăn xuống, sẽ tựđộng tụ tập thành đống tại phía dưới chân núi, sau đó người liền lướt trở về.Một nhóm người đã tính toán sẵn rồi, đêm nay dành cả một đêm vận chuyển ranúi, ngày mai thì dành toàn bộ ban ngày để vận chuyển ra sa mạc, đến đêm tốingày mai thì tiếp tục vận chuyển vào trong khu rừng cây và đưa ra ngoài, dựtính làm việc liên tục đến sáng sớm ngày mốt sẽ hoàn thành, số vàng vậnchuyển được đi ra ngoài dù cho chia đều mỗi người một phần thì cũng đã là mộtkhoản tài phú rất lớn rồi.Rầm rầm, nhằm phía dưới chân núi ném xuống khối vàng to lớn xong, NinhTriêu Ất xoay người bay trở về, trên đường gặp được Nhiếp Phẩm Lan đangkhiêng vàng đi ra, người sau gọi một tiếng, “Ninh tiên sinh.”Ninh Triêu Ất dừng lại, lắc mình quay trở về, rơi tại bên cạnh bà ta, hỏi: “Gìvậy?”Nhiếp Phẩm Lan: “Chúng ta đang làm gì vậy? Chúng ta cùng tên kia giày vò ởđây làm gì? Thật sự là tới phát tài sao?”Ninh Triêu Ất trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: “Ta nghĩ phu phụ các ngươi làgiống như ta, cũng là bị nắm lấy nhược điểm gì đó, ta muốn nói chính là, nơinày là Kim Khư trong truyền thuyết! Đã tiến vào nơi đây, ngươi cho rằng đámngười bên ngoài kia còn sẽ thực hiện hứa hẹn sao?”Đang khiêng vật nặng, Nhiếp Phẩm Lan buồn bã, Ninh Triêu Ất lắc mình mà đi,bà ta cũng tiếp tục khiêng vàng đi tới trước…Đã thăm dò được con đường những người này vận chuyển, Cao Viễn giấu mìnhtại trong hắc đấu bồng cuối cùng chậm rãi tiến tới gần, ẩn thân tại phía sau mộtgò núi nhỏ, đợi cho Kiều Thư Nhi khiêng theo vật nặng đi tới, gã lập tức lấyHuỳnh thạch ra, hai tay khép lại, chỉ cho ánh sáng lóe lên chiếu ra một cáiphương hướng cố định, cho Kiều Thư Nhi nhìn thấy, không ngừng dùng tiasáng phát ra tín hiệu gặp mặt.Kiều Thư Nhi đã nhìn thấy được, nhưng không để ý đến, đi đến một cái sườnnúi sau cùng, ném hoàng kim xuống, rồi lập tức lướt đi.Không ngừng hướng về phía nàng và phát ra tín hiệu, Cao Viễn thấy vậy thìkinh ngạc, hai tay che lại ánh sáng Huỳnh thạch, rồi lặng yên rút lui.Sau khi đã cách xa bên này, gã mới khẩn cấp bay vọt vào trong sa mạc, chui vàotrong một cái hố ở ngoài mấy dặm.Trông thấy người mặt sắt, gã lập tức bẩm báo: “Tiên sinh, nữ nhân kia khôngbiết đã xảy ra chuyện gì, ta phát tín hiệu cho nàng, nhưng nàng ta lại không đưara bất cứ phản hồi gì.”Người mặt sắt: “Có phải là do nàng ta không nhìn thấy hay không?”Cao Viễn: “Hẳn là không phải như vậy, lúc đó ta ở rất gần nàng ta, chỉ cần nàngta không mù thì không thể không nhìn thấy.”Ở một bên, Bạch Lan trầm giọng nói: “Để ta đi.”Người mặt sắt nhấc tay ra hiệu ngừng lại, “Ngươi oán niệm quá sâu, dễ dàngxung động, có thể khiến cho con trai của kẻ canh cổng chạy đi, chúng ta cũngkhông dám cách cửa ra vào quá xa. Cao Viễn, ngươi lại đi một chuyến, thử lạimột lần, nếu thực sự không liên hệ được thì ngươi liên hệ với Ninh Triêu Ất,bảo hắn nghĩ biện pháp đi.”“Được.” Cao Viễn đáp lời rồi rời đi.Trở lại trong sơn cốc, Kiều Thư Nhi thất thần thật lâu, những người khác nhìnthấy cũng không nói gì.Thẳng đến khi Dữu Khánh trở về phát hiện được, mới đi tới gần hỏi: “Sao vậy?Sau khi tiến vào Kim Khư, tinh thần ngươi giống như một mực hoảng hốt.”Kiều Thư Nhi lắc đầu, “Không có gì.”Dữu Khánh cảm thấy trong ánh mắt nàng cất giấu thật sâu lo lắng, cất tiếng anủi: “Yên tâm, sau khi đưa được hết đống hoàng kim này ra ngoài, ta sẽ dư sứcgiúp ngươi trả được tiền. Có phải bởi vì hai ngày vừa qua quá mức mạo hiểmmà khiến cho thể xác và tinh thần của ngươi đều mệt mỏi rồi hay không? Nếumệt thì lên núi đả tọa nghỉ ngơi đi, thiếu ngươi cũng không ảnh hường đến côngviệc.” Hắn đưa ra hai tay về phía nàng, làm động tác ra vẻ ta đây rất cườngtráng.Kiều Thư Nhi bị hắn trêu đùa mà bật cười, thậm chí còn cười ra ánh lệ, vươnmột tay ra, lần đầu tiên ngay trước mặt mọi người vuốt ve khuôn mặt hắn, thầnsắc tràn đầy luyến ái, “Tại sao ngươi ngốc như thế chứ?”Dữu Khánh vui cười, “Tại trước mặt ngươi ngu một chút không được sao?Nhanh như vậy đã ghét bỏ ta rồi à?”Kiều Thư Nhi lắc đầu, hai tay nâng khuôn mặt hắn, ôn nhu nói: “Không có a, talà sợ tương lai ngươi sẽ hận ta. Tương lai nếu là ngươi không thích ta nữa, màhận ta, thì ta không biết nên làm gì a, ta rất sợ nhìn thấy ánh mắt ngươi ghét bỏta, lúc đó ta không biết phải nên làm gì a?” Nước mắt đột nhiên giống như dâychuyền ngọc đứt ra, từng giọt từng giọt tràn mi không ngừng nhỏ xuống.Dữu Khánh vẻ mặt đau lòng, nhanh chóng đưa tay gạt lệ giúp nàng, “Đang nóitại sao lại khóc rồi, nữ nhân các ngươi đều đa sầu đa cảm như thế sao? Vui vẻlên đi, ngươi nhìn xem, đã có nhiều vàng như vậy, chúng ta đã phát tài rồi,chuyện ta đồng ý với ngươi đã làm được. Về sau có tiền rồi, ta phong phongquang quang cưới ngươi về, không thể không thích ngươi nha, đảm bảo quấnlấy ngươi cả đời không buông, đến lúc đó ngươi đừng chê ta phiền phức mớitốt.”Kiều Thư Nhi nín khóc mỉm cười.Dữu Khánh cảm thấy nàng là bởi vì cực vui mà khóc, dù sao thật sự đã tìmđược thật nhiều tiền, rốt cuộc có thể giải tỏa được tất cả áp lực rồi.Cảnh tượng anh anh em em ngay trước mặt mọi người làm cho những người đingang qua bên cạnh không nói nên lời, nhất là đám người Ninh Triêu Ất, saukhi nhìn thấy một màn như vậy thì ánh mắt nhìn về phía Dữu Khánh có chút làlạ.Nam Trúc đi ngang qua bên cạnh nhấc tay áo lên cao, che một bên mặt mà qua,biểu hiện như là không có nhìn thấy gì cả.Sau khi trấn an được Kiều Thư Nhi, Dữu Khánh lại ngăn cản Trầm KhuynhThành lại, mượn cớ trong hẻm núi đã không còn đủ những tảng vàng lớn nữarồi, nếu mọi người vừa tới tới lui lui vận chuyển vàng lại còn phải đến vách núiđào vàng nữa thì có khả năng hiệu suất không đủ, nên bảo nàng ta và Kiều ThưNhi tập trung phụ trách đào, chuyện vận chuyển thì giao cho bọn họ.Kỳ thực chính là không muốn Kiều Thư Nhi quá mệt mỏi, âm thầm còn căn dặnTrầm Khuynh Thành hỗ trợ chiếu cố một chút.Trầm Khuynh Thành cũng là dùng ánh mắt là lạ nhìn hắn, nhưng mà cũng xemnhư hắn nói có lý, nên đã đồng ý…Ném khối vàng khổng lồ xuống sườn núi xong, Ninh Triêu Ất vừa xoay ngườithì nhìn thấy được trên gò núi nhỏ ở một bên có ánh sáng lấp lóe rọi về phía y, ylắc mình nhanh chóng nương theo địa hình nhấp nhô lẻn đi tới, chạm mặt cùngCao Viễn đang âm thầm ẩn núp tại đó.Cao Viễn vốn là muốn một lần nữa thử liên hệ với Kiều Thư Nhi, nào ngờ chờđợi một hồi lâu cũng không có trông thấy Kiều Thư Nhi xuất hiện, đành phảiliên hệ với Ninh Triêu Ất.Vừa nhìn thấy gã, Ninh Triêu Ất liền kinh ngạc hỏi: “Ngươi tại sao lại tiến vàođây rồi?”Cao Viễn: “Lối ra vào sấm rung chớp giật lâu như vậy, gây ra động tĩnh lớn nhưthế, ta có thể không tiến đến nhìn xem sao? Trước tiên đem tình huống đại kháinói một chút đi.”Ninh Triêu Ất nhìn nhìn xung quanh, chối từ nói: “Hiện tại là đang làm việc a,thật sự không thuận tiện nói chuyện, lâu không thấy ta, sẽ khiến người kháchoài nghi. Tại thời điểm này, có lời gì cần nói thì có thể nói đơn giản một chúthay không?”Cao Viễn suy nghĩ cũng phải, hỏi: “Các ngươi định làm gì?”Ninh Triêu Ất đơn giản trực tiếp: “Ở bên trong sơn cốc làm việc, đào vàng từvách núi.”Cao Viễn trầm mặc một hồi, “Vậy thì giao cho ngươi đi làm đi.”Ninh Triêu Ất: “Lại chuyện gì?”Cao Viễn: “Đơn giản. Ngươi nghĩ biện pháp đem tên ‘Lâm Nhị Khánh’ kia dẫndắt rời đi, dẫn hắn rời xa một ít, để cho hắn đơn độc rời đi là được, nhữngchuyện khác thì không cần ngươi làm, tự có người sẽ xử lý.”Ninh Triêu Ất thầm run sợ, vừa nghe liền hiểu, làm vậy còn có thể là để làm gì,hoặc là bắt người, hoặc là giết người, lập tức thăm dò hỏi: “Ngươi muốn giếthắn?”Cao Viễn: “Làm tốt việc của chính ngươi là được, những chuyện khác khôngcần ngươi phải quan tâm.”Ninh Triêu Ất cau mày nói: “Ta không quan tâm, ta chỉ là không rõ có ý gì.Ngươi không phải đã nói hắn có thể phá giải bí mật, nói tu vi hắn còn chưa pháHuyền, bảo chúng ta âm thầm bảo hộ hắn, bảo chúng ta âm thầm lợi dụng hắnđể phá giải bí mật sao? Bây giờ không bảo chúng ta bảo hộ, lại muốn giết hắn,làm cái gì vậy? Chúng ta sắp phải đi ra ngoài rồi, ra tới bên ngoài rồi thì cácngươi muốn giết như thế nào cũng được, hà tất làm điều thừa?”Có chuyện y vốn định tìm bên này để giải thích nghi hoặc, đó chính là vấn đề tuvi của đám người Dữu Khánh, nhưng mà hiện tại y không muốn hỏi nữa rồi.Cao Viễn: “Bí mật đã được phá giải, xử lý hắn tự nhiên là có nguyên nhân,không nên hỏi thì không nên hỏi.”Ninh Triêu Ất giang hai tay ra, “Việc này ta không làm được.”Sắc mặt Cao Viễn lập tức trầm xuống, “Ngươi dám kháng mệnh sao?”Ninh Triêu Ất xua tay, “Đừng hiểu lầm, ta không phải muốn kháng mệnh, màmột mình ta là không có cách nào làm việc này. Có một tình huống mà cácngươi có khả năng không biết, trong đám chúng ta bây giờ xuất hiện một giahỏa tóc tai bù xù mang theo hài tử, tên đó có thực lực Thượng Huyền, quan hệvới Lâm Nhị Khánh rất tốt, vẫn luôn luôn bảo hộ hắn.”Cao Viễn hơi kinh, “Thực lực Thượng Huyền?”Ninh Triêu Ất gật đầu, “Đúng rồi, muốn động tới Lâm Nhị Khánh thì phải cóngười giữ lại tên kia, ta thế tất phải bắt chuyện kêu gọi người khác cùng phốihợp, nhưng mà người khác cũng sẽ không nghe lệnh ta. Vấn đề lớn nhất nằmtrong việc xung đột trong nhiệm vụ, một trong những nhiệm vụ bọn họ tiếpnhận chính là bảo vệ Lâm Nhị Khánh, ngươi nói bọn họ có thể dễ dàng tintưởng sao? Việc này còn là nên giao cho chúng ta ‘Đầu lĩnh’ kia của chúng ta,chỉ có nữ nhân kia lên tiếng, mọi người mới có thể phối hợp được.”

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Y mang theo nhi tử chạy đến trên đỉnh núi cao nhất chính chỉ là muốn đứng caonhìn được xa, muốn nhìn xem Tiên cung có ở gần đây hay không, cũng khôngphải là muốn tranh thủ chạy cả trong đêm.Về nguyên nhân, người khác không hỏi, y cũng không cần phải nói cho ngườikhác biết.Tâm tình của những người khác vẫn còn chưa bình phục lại sau trận chiến đấuvừa rồi ở bên trong hẻm núi.“Các ngươi có chú ý tới vảy của những con rắn vừa rồi kia không? Vảy nàocũng to như một chiếc quạt lá cọ vậy, chuyển động khép mở và cả động tĩnhtrườn bò với thân thể to lớn như vậy nữa, thực sự nhẹ nhàng, linh hoạt chẳngkhác gì một con rắn thật a.”Vừa đứng lên, Nhiếp Phẩm Lan cất lời cảm thán.Nam Trúc gật đầu, “Các ngươi có nhìn thấy da lông của con gấu kia không, mỗimột sợi lông đều giống như thật, không biết trong thân thể thì như thế nào, cóngười nào cùng ta đi xuống đó mở ra xem không?”Không người nào hưởng ứng.Nam Trúc trầm mặc một hồi, sau đó lại nói: “Các ngươi không tò mò sao?”Ninh Triêu Ất: “Ngươi không nhìn thấy phía dưới có một đống lỗ thủng sao?Đó hẳn phải là hang rắn, con gấu kia xuất hiện và đánh nhau tại gần hang rắnnhư vậy, hẳn phải là do đi lầm vào trong địa bàn của đám rắn này, nên mới đánhnhau. Vừa rồi ngươi cũng đã thấy được uy lực tấn công của đám rắn kia rồi đi,lực công kích thật lớn, không thua tu sĩ Sơ Huyền, lại còn là một đám, cũngkhông biết chúng nó còn có bản lĩnh gì nữa không, đi xuống đó lỡ kinh động tớichúng thì thực sự phiền phức. Chúng ta tới đây phát tài, không cần phải gâythêm phức tạp.”Nam Trúc suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đành bỏ qua.Một đám người không có nhiều chuyện, trở lại làm việc.Qua đêm, đương nhiên là thành đàn kết đội mới tương đối tốt, Ngô Hắc kéotheo con trai, cùng đi theo một đám người quay về lại Hoàng Kim cốc kia.Trên đường, mọi người vẫn còn duy trì thảo luận về tinh hình quái thú tranh đấulúc trước.Ở trên không trung rất cao, một con chim ưng đầu trắng khổng lồ lượn quanh,dưới ánh tà dương phản chiếu, nếu không nhìn kỹ vào không trung trên cao thìcăn bản không phát hiện được sự tồn tại của nó. Mà với lợi thế lượn quanh ởtrên cao, những động tĩnh to lớn xảy ra giữa vùng núi nong thung lũng trên mặtđất, nó đều có thể nhìn thấy rõ ràng…Sau khi màn đêm buông xuống, ở trên vách núi, Ngô Hắc cởi áo khoác ra,khoác lên người nhi tử, vỗ về con trai nghỉ ngơi sớm một chút.Nhưng mà tiểu gia hỏa không chịu an phận, thỉnh thoảng bò dậy mở to đôi mắttrong sáng, nhìn một đám tu sĩ đang phấn đấu làm việc vì tiền.Đám cu-li đó đương nhiên là mấy người Dữu Khánh và đám người Ninh TriêuẤt, mỗi một lần đều là khiêng tảng vàng nặng cả nghìn cân leo lên núi, đưa rabãi chứa nơi sa mạc, khối lượng ít cũng chẳng muốn khiêng, không muốn vìmấy tảng vàng nhỏ đó mà mất công đi về đi một chuyến, nếu thực sự phảikhiêng thì sẽ một lúc khiêng hai khối.“A cha, bọn họ mệt mỏi.”Trong mắt tràn đầy đồng cảm, Tiểu Hắc quay đầu nhìn phụ thân, nói ra.Ngô Hắc lắc đầu, “Bọn họ không mệt, bọn họ rất vui vẻ.”Tiểu Hắc không hiểu được, tiếp tục khẳng định: “Mệt.”Ngô Hắc xoa xoa đầu nó, đè nó nằm xuống, “Bây giờ con còn không rõ, chờđến khi lớn lên con liền sẽ hiểu. Ngày mai cần phải dậy rất sớm, đi ngủ sớmmột chút đi.”Tiểu Hắc mang theo nỗi lòng nghi hoặc nhắm hai mắt lại, bỗng nhiên, dướivách núi lại vang lên một chấn động ‘rầm rầm’, Tiểu Hắc lập tức lại trừng lớnđôi mắt trong veo, lại bò dậy, lại bò đến bên cạnh vách núi, vươn đầu ra, nhìnxuống dưới.Ngô Hắc bỗng thấy đau đầu, xem ra đêm nay con trai sẽ rất khó ngủ được rồi…Người khiêng tảng vàng to lớn trèo đèo lội suối không ngừng nghỉ, đi đến trướcsa mạc, liền trực tiếp ném trên mặt đất, khối vàng lớn sẽ tự lăn xuống, sẽ tựđộng tụ tập thành đống tại phía dưới chân núi, sau đó người liền lướt trở về.Một nhóm người đã tính toán sẵn rồi, đêm nay dành cả một đêm vận chuyển ranúi, ngày mai thì dành toàn bộ ban ngày để vận chuyển ra sa mạc, đến đêm tốingày mai thì tiếp tục vận chuyển vào trong khu rừng cây và đưa ra ngoài, dựtính làm việc liên tục đến sáng sớm ngày mốt sẽ hoàn thành, số vàng vậnchuyển được đi ra ngoài dù cho chia đều mỗi người một phần thì cũng đã là mộtkhoản tài phú rất lớn rồi.Rầm rầm, nhằm phía dưới chân núi ném xuống khối vàng to lớn xong, NinhTriêu Ất xoay người bay trở về, trên đường gặp được Nhiếp Phẩm Lan đangkhiêng vàng đi ra, người sau gọi một tiếng, “Ninh tiên sinh.”Ninh Triêu Ất dừng lại, lắc mình quay trở về, rơi tại bên cạnh bà ta, hỏi: “Gìvậy?”Nhiếp Phẩm Lan: “Chúng ta đang làm gì vậy? Chúng ta cùng tên kia giày vò ởđây làm gì? Thật sự là tới phát tài sao?”Ninh Triêu Ất trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: “Ta nghĩ phu phụ các ngươi làgiống như ta, cũng là bị nắm lấy nhược điểm gì đó, ta muốn nói chính là, nơinày là Kim Khư trong truyền thuyết! Đã tiến vào nơi đây, ngươi cho rằng đámngười bên ngoài kia còn sẽ thực hiện hứa hẹn sao?”Đang khiêng vật nặng, Nhiếp Phẩm Lan buồn bã, Ninh Triêu Ất lắc mình mà đi,bà ta cũng tiếp tục khiêng vàng đi tới trước…Đã thăm dò được con đường những người này vận chuyển, Cao Viễn giấu mìnhtại trong hắc đấu bồng cuối cùng chậm rãi tiến tới gần, ẩn thân tại phía sau mộtgò núi nhỏ, đợi cho Kiều Thư Nhi khiêng theo vật nặng đi tới, gã lập tức lấyHuỳnh thạch ra, hai tay khép lại, chỉ cho ánh sáng lóe lên chiếu ra một cáiphương hướng cố định, cho Kiều Thư Nhi nhìn thấy, không ngừng dùng tiasáng phát ra tín hiệu gặp mặt.Kiều Thư Nhi đã nhìn thấy được, nhưng không để ý đến, đi đến một cái sườnnúi sau cùng, ném hoàng kim xuống, rồi lập tức lướt đi.Không ngừng hướng về phía nàng và phát ra tín hiệu, Cao Viễn thấy vậy thìkinh ngạc, hai tay che lại ánh sáng Huỳnh thạch, rồi lặng yên rút lui.Sau khi đã cách xa bên này, gã mới khẩn cấp bay vọt vào trong sa mạc, chui vàotrong một cái hố ở ngoài mấy dặm.Trông thấy người mặt sắt, gã lập tức bẩm báo: “Tiên sinh, nữ nhân kia khôngbiết đã xảy ra chuyện gì, ta phát tín hiệu cho nàng, nhưng nàng ta lại không đưara bất cứ phản hồi gì.”Người mặt sắt: “Có phải là do nàng ta không nhìn thấy hay không?”Cao Viễn: “Hẳn là không phải như vậy, lúc đó ta ở rất gần nàng ta, chỉ cần nàngta không mù thì không thể không nhìn thấy.”Ở một bên, Bạch Lan trầm giọng nói: “Để ta đi.”Người mặt sắt nhấc tay ra hiệu ngừng lại, “Ngươi oán niệm quá sâu, dễ dàngxung động, có thể khiến cho con trai của kẻ canh cổng chạy đi, chúng ta cũngkhông dám cách cửa ra vào quá xa. Cao Viễn, ngươi lại đi một chuyến, thử lạimột lần, nếu thực sự không liên hệ được thì ngươi liên hệ với Ninh Triêu Ất,bảo hắn nghĩ biện pháp đi.”“Được.” Cao Viễn đáp lời rồi rời đi.Trở lại trong sơn cốc, Kiều Thư Nhi thất thần thật lâu, những người khác nhìnthấy cũng không nói gì.Thẳng đến khi Dữu Khánh trở về phát hiện được, mới đi tới gần hỏi: “Sao vậy?Sau khi tiến vào Kim Khư, tinh thần ngươi giống như một mực hoảng hốt.”Kiều Thư Nhi lắc đầu, “Không có gì.”Dữu Khánh cảm thấy trong ánh mắt nàng cất giấu thật sâu lo lắng, cất tiếng anủi: “Yên tâm, sau khi đưa được hết đống hoàng kim này ra ngoài, ta sẽ dư sứcgiúp ngươi trả được tiền. Có phải bởi vì hai ngày vừa qua quá mức mạo hiểmmà khiến cho thể xác và tinh thần của ngươi đều mệt mỏi rồi hay không? Nếumệt thì lên núi đả tọa nghỉ ngơi đi, thiếu ngươi cũng không ảnh hường đến côngviệc.” Hắn đưa ra hai tay về phía nàng, làm động tác ra vẻ ta đây rất cườngtráng.Kiều Thư Nhi bị hắn trêu đùa mà bật cười, thậm chí còn cười ra ánh lệ, vươnmột tay ra, lần đầu tiên ngay trước mặt mọi người vuốt ve khuôn mặt hắn, thầnsắc tràn đầy luyến ái, “Tại sao ngươi ngốc như thế chứ?”Dữu Khánh vui cười, “Tại trước mặt ngươi ngu một chút không được sao?Nhanh như vậy đã ghét bỏ ta rồi à?”Kiều Thư Nhi lắc đầu, hai tay nâng khuôn mặt hắn, ôn nhu nói: “Không có a, talà sợ tương lai ngươi sẽ hận ta. Tương lai nếu là ngươi không thích ta nữa, màhận ta, thì ta không biết nên làm gì a, ta rất sợ nhìn thấy ánh mắt ngươi ghét bỏta, lúc đó ta không biết phải nên làm gì a?” Nước mắt đột nhiên giống như dâychuyền ngọc đứt ra, từng giọt từng giọt tràn mi không ngừng nhỏ xuống.Dữu Khánh vẻ mặt đau lòng, nhanh chóng đưa tay gạt lệ giúp nàng, “Đang nóitại sao lại khóc rồi, nữ nhân các ngươi đều đa sầu đa cảm như thế sao? Vui vẻlên đi, ngươi nhìn xem, đã có nhiều vàng như vậy, chúng ta đã phát tài rồi,chuyện ta đồng ý với ngươi đã làm được. Về sau có tiền rồi, ta phong phongquang quang cưới ngươi về, không thể không thích ngươi nha, đảm bảo quấnlấy ngươi cả đời không buông, đến lúc đó ngươi đừng chê ta phiền phức mớitốt.”Kiều Thư Nhi nín khóc mỉm cười.Dữu Khánh cảm thấy nàng là bởi vì cực vui mà khóc, dù sao thật sự đã tìmđược thật nhiều tiền, rốt cuộc có thể giải tỏa được tất cả áp lực rồi.Cảnh tượng anh anh em em ngay trước mặt mọi người làm cho những người đingang qua bên cạnh không nói nên lời, nhất là đám người Ninh Triêu Ất, saukhi nhìn thấy một màn như vậy thì ánh mắt nhìn về phía Dữu Khánh có chút làlạ.Nam Trúc đi ngang qua bên cạnh nhấc tay áo lên cao, che một bên mặt mà qua,biểu hiện như là không có nhìn thấy gì cả.Sau khi trấn an được Kiều Thư Nhi, Dữu Khánh lại ngăn cản Trầm KhuynhThành lại, mượn cớ trong hẻm núi đã không còn đủ những tảng vàng lớn nữarồi, nếu mọi người vừa tới tới lui lui vận chuyển vàng lại còn phải đến vách núiđào vàng nữa thì có khả năng hiệu suất không đủ, nên bảo nàng ta và Kiều ThưNhi tập trung phụ trách đào, chuyện vận chuyển thì giao cho bọn họ.Kỳ thực chính là không muốn Kiều Thư Nhi quá mệt mỏi, âm thầm còn căn dặnTrầm Khuynh Thành hỗ trợ chiếu cố một chút.Trầm Khuynh Thành cũng là dùng ánh mắt là lạ nhìn hắn, nhưng mà cũng xemnhư hắn nói có lý, nên đã đồng ý…Ném khối vàng khổng lồ xuống sườn núi xong, Ninh Triêu Ất vừa xoay ngườithì nhìn thấy được trên gò núi nhỏ ở một bên có ánh sáng lấp lóe rọi về phía y, ylắc mình nhanh chóng nương theo địa hình nhấp nhô lẻn đi tới, chạm mặt cùngCao Viễn đang âm thầm ẩn núp tại đó.Cao Viễn vốn là muốn một lần nữa thử liên hệ với Kiều Thư Nhi, nào ngờ chờđợi một hồi lâu cũng không có trông thấy Kiều Thư Nhi xuất hiện, đành phảiliên hệ với Ninh Triêu Ất.Vừa nhìn thấy gã, Ninh Triêu Ất liền kinh ngạc hỏi: “Ngươi tại sao lại tiến vàođây rồi?”Cao Viễn: “Lối ra vào sấm rung chớp giật lâu như vậy, gây ra động tĩnh lớn nhưthế, ta có thể không tiến đến nhìn xem sao? Trước tiên đem tình huống đại kháinói một chút đi.”Ninh Triêu Ất nhìn nhìn xung quanh, chối từ nói: “Hiện tại là đang làm việc a,thật sự không thuận tiện nói chuyện, lâu không thấy ta, sẽ khiến người kháchoài nghi. Tại thời điểm này, có lời gì cần nói thì có thể nói đơn giản một chúthay không?”Cao Viễn suy nghĩ cũng phải, hỏi: “Các ngươi định làm gì?”Ninh Triêu Ất đơn giản trực tiếp: “Ở bên trong sơn cốc làm việc, đào vàng từvách núi.”Cao Viễn trầm mặc một hồi, “Vậy thì giao cho ngươi đi làm đi.”Ninh Triêu Ất: “Lại chuyện gì?”Cao Viễn: “Đơn giản. Ngươi nghĩ biện pháp đem tên ‘Lâm Nhị Khánh’ kia dẫndắt rời đi, dẫn hắn rời xa một ít, để cho hắn đơn độc rời đi là được, nhữngchuyện khác thì không cần ngươi làm, tự có người sẽ xử lý.”Ninh Triêu Ất thầm run sợ, vừa nghe liền hiểu, làm vậy còn có thể là để làm gì,hoặc là bắt người, hoặc là giết người, lập tức thăm dò hỏi: “Ngươi muốn giếthắn?”Cao Viễn: “Làm tốt việc của chính ngươi là được, những chuyện khác khôngcần ngươi phải quan tâm.”Ninh Triêu Ất cau mày nói: “Ta không quan tâm, ta chỉ là không rõ có ý gì.Ngươi không phải đã nói hắn có thể phá giải bí mật, nói tu vi hắn còn chưa pháHuyền, bảo chúng ta âm thầm bảo hộ hắn, bảo chúng ta âm thầm lợi dụng hắnđể phá giải bí mật sao? Bây giờ không bảo chúng ta bảo hộ, lại muốn giết hắn,làm cái gì vậy? Chúng ta sắp phải đi ra ngoài rồi, ra tới bên ngoài rồi thì cácngươi muốn giết như thế nào cũng được, hà tất làm điều thừa?”Có chuyện y vốn định tìm bên này để giải thích nghi hoặc, đó chính là vấn đề tuvi của đám người Dữu Khánh, nhưng mà hiện tại y không muốn hỏi nữa rồi.Cao Viễn: “Bí mật đã được phá giải, xử lý hắn tự nhiên là có nguyên nhân,không nên hỏi thì không nên hỏi.”Ninh Triêu Ất giang hai tay ra, “Việc này ta không làm được.”Sắc mặt Cao Viễn lập tức trầm xuống, “Ngươi dám kháng mệnh sao?”Ninh Triêu Ất xua tay, “Đừng hiểu lầm, ta không phải muốn kháng mệnh, màmột mình ta là không có cách nào làm việc này. Có một tình huống mà cácngươi có khả năng không biết, trong đám chúng ta bây giờ xuất hiện một giahỏa tóc tai bù xù mang theo hài tử, tên đó có thực lực Thượng Huyền, quan hệvới Lâm Nhị Khánh rất tốt, vẫn luôn luôn bảo hộ hắn.”Cao Viễn hơi kinh, “Thực lực Thượng Huyền?”Ninh Triêu Ất gật đầu, “Đúng rồi, muốn động tới Lâm Nhị Khánh thì phải cóngười giữ lại tên kia, ta thế tất phải bắt chuyện kêu gọi người khác cùng phốihợp, nhưng mà người khác cũng sẽ không nghe lệnh ta. Vấn đề lớn nhất nằmtrong việc xung đột trong nhiệm vụ, một trong những nhiệm vụ bọn họ tiếpnhận chính là bảo vệ Lâm Nhị Khánh, ngươi nói bọn họ có thể dễ dàng tintưởng sao? Việc này còn là nên giao cho chúng ta ‘Đầu lĩnh’ kia của chúng ta,chỉ có nữ nhân kia lên tiếng, mọi người mới có thể phối hợp được.”

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Y mang theo nhi tử chạy đến trên đỉnh núi cao nhất chính chỉ là muốn đứng caonhìn được xa, muốn nhìn xem Tiên cung có ở gần đây hay không, cũng khôngphải là muốn tranh thủ chạy cả trong đêm.Về nguyên nhân, người khác không hỏi, y cũng không cần phải nói cho ngườikhác biết.Tâm tình của những người khác vẫn còn chưa bình phục lại sau trận chiến đấuvừa rồi ở bên trong hẻm núi.“Các ngươi có chú ý tới vảy của những con rắn vừa rồi kia không? Vảy nàocũng to như một chiếc quạt lá cọ vậy, chuyển động khép mở và cả động tĩnhtrườn bò với thân thể to lớn như vậy nữa, thực sự nhẹ nhàng, linh hoạt chẳngkhác gì một con rắn thật a.”Vừa đứng lên, Nhiếp Phẩm Lan cất lời cảm thán.Nam Trúc gật đầu, “Các ngươi có nhìn thấy da lông của con gấu kia không, mỗimột sợi lông đều giống như thật, không biết trong thân thể thì như thế nào, cóngười nào cùng ta đi xuống đó mở ra xem không?”Không người nào hưởng ứng.Nam Trúc trầm mặc một hồi, sau đó lại nói: “Các ngươi không tò mò sao?”Ninh Triêu Ất: “Ngươi không nhìn thấy phía dưới có một đống lỗ thủng sao?Đó hẳn phải là hang rắn, con gấu kia xuất hiện và đánh nhau tại gần hang rắnnhư vậy, hẳn phải là do đi lầm vào trong địa bàn của đám rắn này, nên mới đánhnhau. Vừa rồi ngươi cũng đã thấy được uy lực tấn công của đám rắn kia rồi đi,lực công kích thật lớn, không thua tu sĩ Sơ Huyền, lại còn là một đám, cũngkhông biết chúng nó còn có bản lĩnh gì nữa không, đi xuống đó lỡ kinh động tớichúng thì thực sự phiền phức. Chúng ta tới đây phát tài, không cần phải gâythêm phức tạp.”Nam Trúc suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đành bỏ qua.Một đám người không có nhiều chuyện, trở lại làm việc.Qua đêm, đương nhiên là thành đàn kết đội mới tương đối tốt, Ngô Hắc kéotheo con trai, cùng đi theo một đám người quay về lại Hoàng Kim cốc kia.Trên đường, mọi người vẫn còn duy trì thảo luận về tinh hình quái thú tranh đấulúc trước.Ở trên không trung rất cao, một con chim ưng đầu trắng khổng lồ lượn quanh,dưới ánh tà dương phản chiếu, nếu không nhìn kỹ vào không trung trên cao thìcăn bản không phát hiện được sự tồn tại của nó. Mà với lợi thế lượn quanh ởtrên cao, những động tĩnh to lớn xảy ra giữa vùng núi nong thung lũng trên mặtđất, nó đều có thể nhìn thấy rõ ràng…Sau khi màn đêm buông xuống, ở trên vách núi, Ngô Hắc cởi áo khoác ra,khoác lên người nhi tử, vỗ về con trai nghỉ ngơi sớm một chút.Nhưng mà tiểu gia hỏa không chịu an phận, thỉnh thoảng bò dậy mở to đôi mắttrong sáng, nhìn một đám tu sĩ đang phấn đấu làm việc vì tiền.Đám cu-li đó đương nhiên là mấy người Dữu Khánh và đám người Ninh TriêuẤt, mỗi một lần đều là khiêng tảng vàng nặng cả nghìn cân leo lên núi, đưa rabãi chứa nơi sa mạc, khối lượng ít cũng chẳng muốn khiêng, không muốn vìmấy tảng vàng nhỏ đó mà mất công đi về đi một chuyến, nếu thực sự phảikhiêng thì sẽ một lúc khiêng hai khối.“A cha, bọn họ mệt mỏi.”Trong mắt tràn đầy đồng cảm, Tiểu Hắc quay đầu nhìn phụ thân, nói ra.Ngô Hắc lắc đầu, “Bọn họ không mệt, bọn họ rất vui vẻ.”Tiểu Hắc không hiểu được, tiếp tục khẳng định: “Mệt.”Ngô Hắc xoa xoa đầu nó, đè nó nằm xuống, “Bây giờ con còn không rõ, chờđến khi lớn lên con liền sẽ hiểu. Ngày mai cần phải dậy rất sớm, đi ngủ sớmmột chút đi.”Tiểu Hắc mang theo nỗi lòng nghi hoặc nhắm hai mắt lại, bỗng nhiên, dướivách núi lại vang lên một chấn động ‘rầm rầm’, Tiểu Hắc lập tức lại trừng lớnđôi mắt trong veo, lại bò dậy, lại bò đến bên cạnh vách núi, vươn đầu ra, nhìnxuống dưới.Ngô Hắc bỗng thấy đau đầu, xem ra đêm nay con trai sẽ rất khó ngủ được rồi…Người khiêng tảng vàng to lớn trèo đèo lội suối không ngừng nghỉ, đi đến trướcsa mạc, liền trực tiếp ném trên mặt đất, khối vàng lớn sẽ tự lăn xuống, sẽ tựđộng tụ tập thành đống tại phía dưới chân núi, sau đó người liền lướt trở về.Một nhóm người đã tính toán sẵn rồi, đêm nay dành cả một đêm vận chuyển ranúi, ngày mai thì dành toàn bộ ban ngày để vận chuyển ra sa mạc, đến đêm tốingày mai thì tiếp tục vận chuyển vào trong khu rừng cây và đưa ra ngoài, dựtính làm việc liên tục đến sáng sớm ngày mốt sẽ hoàn thành, số vàng vậnchuyển được đi ra ngoài dù cho chia đều mỗi người một phần thì cũng đã là mộtkhoản tài phú rất lớn rồi.Rầm rầm, nhằm phía dưới chân núi ném xuống khối vàng to lớn xong, NinhTriêu Ất xoay người bay trở về, trên đường gặp được Nhiếp Phẩm Lan đangkhiêng vàng đi ra, người sau gọi một tiếng, “Ninh tiên sinh.”Ninh Triêu Ất dừng lại, lắc mình quay trở về, rơi tại bên cạnh bà ta, hỏi: “Gìvậy?”Nhiếp Phẩm Lan: “Chúng ta đang làm gì vậy? Chúng ta cùng tên kia giày vò ởđây làm gì? Thật sự là tới phát tài sao?”Ninh Triêu Ất trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: “Ta nghĩ phu phụ các ngươi làgiống như ta, cũng là bị nắm lấy nhược điểm gì đó, ta muốn nói chính là, nơinày là Kim Khư trong truyền thuyết! Đã tiến vào nơi đây, ngươi cho rằng đámngười bên ngoài kia còn sẽ thực hiện hứa hẹn sao?”Đang khiêng vật nặng, Nhiếp Phẩm Lan buồn bã, Ninh Triêu Ất lắc mình mà đi,bà ta cũng tiếp tục khiêng vàng đi tới trước…Đã thăm dò được con đường những người này vận chuyển, Cao Viễn giấu mìnhtại trong hắc đấu bồng cuối cùng chậm rãi tiến tới gần, ẩn thân tại phía sau mộtgò núi nhỏ, đợi cho Kiều Thư Nhi khiêng theo vật nặng đi tới, gã lập tức lấyHuỳnh thạch ra, hai tay khép lại, chỉ cho ánh sáng lóe lên chiếu ra một cáiphương hướng cố định, cho Kiều Thư Nhi nhìn thấy, không ngừng dùng tiasáng phát ra tín hiệu gặp mặt.Kiều Thư Nhi đã nhìn thấy được, nhưng không để ý đến, đi đến một cái sườnnúi sau cùng, ném hoàng kim xuống, rồi lập tức lướt đi.Không ngừng hướng về phía nàng và phát ra tín hiệu, Cao Viễn thấy vậy thìkinh ngạc, hai tay che lại ánh sáng Huỳnh thạch, rồi lặng yên rút lui.Sau khi đã cách xa bên này, gã mới khẩn cấp bay vọt vào trong sa mạc, chui vàotrong một cái hố ở ngoài mấy dặm.Trông thấy người mặt sắt, gã lập tức bẩm báo: “Tiên sinh, nữ nhân kia khôngbiết đã xảy ra chuyện gì, ta phát tín hiệu cho nàng, nhưng nàng ta lại không đưara bất cứ phản hồi gì.”Người mặt sắt: “Có phải là do nàng ta không nhìn thấy hay không?”Cao Viễn: “Hẳn là không phải như vậy, lúc đó ta ở rất gần nàng ta, chỉ cần nàngta không mù thì không thể không nhìn thấy.”Ở một bên, Bạch Lan trầm giọng nói: “Để ta đi.”Người mặt sắt nhấc tay ra hiệu ngừng lại, “Ngươi oán niệm quá sâu, dễ dàngxung động, có thể khiến cho con trai của kẻ canh cổng chạy đi, chúng ta cũngkhông dám cách cửa ra vào quá xa. Cao Viễn, ngươi lại đi một chuyến, thử lạimột lần, nếu thực sự không liên hệ được thì ngươi liên hệ với Ninh Triêu Ất,bảo hắn nghĩ biện pháp đi.”“Được.” Cao Viễn đáp lời rồi rời đi.Trở lại trong sơn cốc, Kiều Thư Nhi thất thần thật lâu, những người khác nhìnthấy cũng không nói gì.Thẳng đến khi Dữu Khánh trở về phát hiện được, mới đi tới gần hỏi: “Sao vậy?Sau khi tiến vào Kim Khư, tinh thần ngươi giống như một mực hoảng hốt.”Kiều Thư Nhi lắc đầu, “Không có gì.”Dữu Khánh cảm thấy trong ánh mắt nàng cất giấu thật sâu lo lắng, cất tiếng anủi: “Yên tâm, sau khi đưa được hết đống hoàng kim này ra ngoài, ta sẽ dư sứcgiúp ngươi trả được tiền. Có phải bởi vì hai ngày vừa qua quá mức mạo hiểmmà khiến cho thể xác và tinh thần của ngươi đều mệt mỏi rồi hay không? Nếumệt thì lên núi đả tọa nghỉ ngơi đi, thiếu ngươi cũng không ảnh hường đến côngviệc.” Hắn đưa ra hai tay về phía nàng, làm động tác ra vẻ ta đây rất cườngtráng.Kiều Thư Nhi bị hắn trêu đùa mà bật cười, thậm chí còn cười ra ánh lệ, vươnmột tay ra, lần đầu tiên ngay trước mặt mọi người vuốt ve khuôn mặt hắn, thầnsắc tràn đầy luyến ái, “Tại sao ngươi ngốc như thế chứ?”Dữu Khánh vui cười, “Tại trước mặt ngươi ngu một chút không được sao?Nhanh như vậy đã ghét bỏ ta rồi à?”Kiều Thư Nhi lắc đầu, hai tay nâng khuôn mặt hắn, ôn nhu nói: “Không có a, talà sợ tương lai ngươi sẽ hận ta. Tương lai nếu là ngươi không thích ta nữa, màhận ta, thì ta không biết nên làm gì a, ta rất sợ nhìn thấy ánh mắt ngươi ghét bỏta, lúc đó ta không biết phải nên làm gì a?” Nước mắt đột nhiên giống như dâychuyền ngọc đứt ra, từng giọt từng giọt tràn mi không ngừng nhỏ xuống.Dữu Khánh vẻ mặt đau lòng, nhanh chóng đưa tay gạt lệ giúp nàng, “Đang nóitại sao lại khóc rồi, nữ nhân các ngươi đều đa sầu đa cảm như thế sao? Vui vẻlên đi, ngươi nhìn xem, đã có nhiều vàng như vậy, chúng ta đã phát tài rồi,chuyện ta đồng ý với ngươi đã làm được. Về sau có tiền rồi, ta phong phongquang quang cưới ngươi về, không thể không thích ngươi nha, đảm bảo quấnlấy ngươi cả đời không buông, đến lúc đó ngươi đừng chê ta phiền phức mớitốt.”Kiều Thư Nhi nín khóc mỉm cười.Dữu Khánh cảm thấy nàng là bởi vì cực vui mà khóc, dù sao thật sự đã tìmđược thật nhiều tiền, rốt cuộc có thể giải tỏa được tất cả áp lực rồi.Cảnh tượng anh anh em em ngay trước mặt mọi người làm cho những người đingang qua bên cạnh không nói nên lời, nhất là đám người Ninh Triêu Ất, saukhi nhìn thấy một màn như vậy thì ánh mắt nhìn về phía Dữu Khánh có chút làlạ.Nam Trúc đi ngang qua bên cạnh nhấc tay áo lên cao, che một bên mặt mà qua,biểu hiện như là không có nhìn thấy gì cả.Sau khi trấn an được Kiều Thư Nhi, Dữu Khánh lại ngăn cản Trầm KhuynhThành lại, mượn cớ trong hẻm núi đã không còn đủ những tảng vàng lớn nữarồi, nếu mọi người vừa tới tới lui lui vận chuyển vàng lại còn phải đến vách núiđào vàng nữa thì có khả năng hiệu suất không đủ, nên bảo nàng ta và Kiều ThưNhi tập trung phụ trách đào, chuyện vận chuyển thì giao cho bọn họ.Kỳ thực chính là không muốn Kiều Thư Nhi quá mệt mỏi, âm thầm còn căn dặnTrầm Khuynh Thành hỗ trợ chiếu cố một chút.Trầm Khuynh Thành cũng là dùng ánh mắt là lạ nhìn hắn, nhưng mà cũng xemnhư hắn nói có lý, nên đã đồng ý…Ném khối vàng khổng lồ xuống sườn núi xong, Ninh Triêu Ất vừa xoay ngườithì nhìn thấy được trên gò núi nhỏ ở một bên có ánh sáng lấp lóe rọi về phía y, ylắc mình nhanh chóng nương theo địa hình nhấp nhô lẻn đi tới, chạm mặt cùngCao Viễn đang âm thầm ẩn núp tại đó.Cao Viễn vốn là muốn một lần nữa thử liên hệ với Kiều Thư Nhi, nào ngờ chờđợi một hồi lâu cũng không có trông thấy Kiều Thư Nhi xuất hiện, đành phảiliên hệ với Ninh Triêu Ất.Vừa nhìn thấy gã, Ninh Triêu Ất liền kinh ngạc hỏi: “Ngươi tại sao lại tiến vàođây rồi?”Cao Viễn: “Lối ra vào sấm rung chớp giật lâu như vậy, gây ra động tĩnh lớn nhưthế, ta có thể không tiến đến nhìn xem sao? Trước tiên đem tình huống đại kháinói một chút đi.”Ninh Triêu Ất nhìn nhìn xung quanh, chối từ nói: “Hiện tại là đang làm việc a,thật sự không thuận tiện nói chuyện, lâu không thấy ta, sẽ khiến người kháchoài nghi. Tại thời điểm này, có lời gì cần nói thì có thể nói đơn giản một chúthay không?”Cao Viễn suy nghĩ cũng phải, hỏi: “Các ngươi định làm gì?”Ninh Triêu Ất đơn giản trực tiếp: “Ở bên trong sơn cốc làm việc, đào vàng từvách núi.”Cao Viễn trầm mặc một hồi, “Vậy thì giao cho ngươi đi làm đi.”Ninh Triêu Ất: “Lại chuyện gì?”Cao Viễn: “Đơn giản. Ngươi nghĩ biện pháp đem tên ‘Lâm Nhị Khánh’ kia dẫndắt rời đi, dẫn hắn rời xa một ít, để cho hắn đơn độc rời đi là được, nhữngchuyện khác thì không cần ngươi làm, tự có người sẽ xử lý.”Ninh Triêu Ất thầm run sợ, vừa nghe liền hiểu, làm vậy còn có thể là để làm gì,hoặc là bắt người, hoặc là giết người, lập tức thăm dò hỏi: “Ngươi muốn giếthắn?”Cao Viễn: “Làm tốt việc của chính ngươi là được, những chuyện khác khôngcần ngươi phải quan tâm.”Ninh Triêu Ất cau mày nói: “Ta không quan tâm, ta chỉ là không rõ có ý gì.Ngươi không phải đã nói hắn có thể phá giải bí mật, nói tu vi hắn còn chưa pháHuyền, bảo chúng ta âm thầm bảo hộ hắn, bảo chúng ta âm thầm lợi dụng hắnđể phá giải bí mật sao? Bây giờ không bảo chúng ta bảo hộ, lại muốn giết hắn,làm cái gì vậy? Chúng ta sắp phải đi ra ngoài rồi, ra tới bên ngoài rồi thì cácngươi muốn giết như thế nào cũng được, hà tất làm điều thừa?”Có chuyện y vốn định tìm bên này để giải thích nghi hoặc, đó chính là vấn đề tuvi của đám người Dữu Khánh, nhưng mà hiện tại y không muốn hỏi nữa rồi.Cao Viễn: “Bí mật đã được phá giải, xử lý hắn tự nhiên là có nguyên nhân,không nên hỏi thì không nên hỏi.”Ninh Triêu Ất giang hai tay ra, “Việc này ta không làm được.”Sắc mặt Cao Viễn lập tức trầm xuống, “Ngươi dám kháng mệnh sao?”Ninh Triêu Ất xua tay, “Đừng hiểu lầm, ta không phải muốn kháng mệnh, màmột mình ta là không có cách nào làm việc này. Có một tình huống mà cácngươi có khả năng không biết, trong đám chúng ta bây giờ xuất hiện một giahỏa tóc tai bù xù mang theo hài tử, tên đó có thực lực Thượng Huyền, quan hệvới Lâm Nhị Khánh rất tốt, vẫn luôn luôn bảo hộ hắn.”Cao Viễn hơi kinh, “Thực lực Thượng Huyền?”Ninh Triêu Ất gật đầu, “Đúng rồi, muốn động tới Lâm Nhị Khánh thì phải cóngười giữ lại tên kia, ta thế tất phải bắt chuyện kêu gọi người khác cùng phốihợp, nhưng mà người khác cũng sẽ không nghe lệnh ta. Vấn đề lớn nhất nằmtrong việc xung đột trong nhiệm vụ, một trong những nhiệm vụ bọn họ tiếpnhận chính là bảo vệ Lâm Nhị Khánh, ngươi nói bọn họ có thể dễ dàng tintưởng sao? Việc này còn là nên giao cho chúng ta ‘Đầu lĩnh’ kia của chúng ta,chỉ có nữ nhân kia lên tiếng, mọi người mới có thể phối hợp được.”

Chương 392: Sát cơ