Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…

Chương 395: Chứng minh

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Dưới ánh trăng, Ngô Hắc trông chừng cho hài tử ngủ say, cởi y phục làm đệmlưng cho hài tử, trên người còn lại chiếc áo ngắn không tay áo, lộ ra hai cái cánhtay trần.Tại thời điểm này mới có thể nhìn ra được cơ bắp của y cường tráng không thuagì cha của y.Sư huynh đệ ba người lặng im ở bên cạnh, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết thỉnhthoảng ngẩng đầu nhìn ánh trăng chuyển đi, Ngô Hắc thỉnh thoảng cũng sẽ nhìnxem, đánh giá giờ Tý đã đến rồi.Mấy người có thể rõ ràng cảm giác được nhịp hô hấp của Dữu Khánh, khi thìngừng một hồi rồi mới hô hấp một hơi, khi thì nặng nề và gấp gáp, nhịp hô hấprất không có quy luật, cúi đầu ngồi tại đó, giống như đã hóa đá rồi, cũng khôngbiết là đang suy nghĩ chuyện gì.Đương nhiên, hắn thỉnh thoảng cũng sẽ ngẩng đầu nhìn xem vị trí mặt trăng, rõràng có thể nhìn ra được, càng tới gần giờ Tý, hô hấp càng thêm hỗn loạn.Có thể thất thường như thế, mấy người đều hiểu, hẳn phải là bản thân hắn cũngđã ý thức được Kiều Thư Nhi không có trong sạch như tưởng tượng.Một bóng người lóe tới, là Ninh Triêu Ất, bởi vì đã đến giờ Tý, y ném hoàngkim xuống rồi đi tới đây, nhìn xem có phải Dữu Khánh đã bị dụ dỗ rời đi rồi haykhông.Nhìn thấy Dữu Khánh còn tại đây, y lập tức nhắc nhở: “Lâm huynh đệ, ngươikhông thể cứ giữ bộ dạng này, bộ dạng này của ngươi tại trên mặt đã viết ra chữ‘Có nội gian’, đổi là ai cũng không dám bộc lộ.”Dữu Khánh không có bất cứ phản ứng gì.Nam Trúc than thở: “Hắn bây giờ là cười không nổi nữa rồi, Ninh tiên sinhcũng không cần suy nghĩ nhiều, nơi đây sẽ hỗ trợ ứng đối.”Ninh Triêu Ất hơi gật đầu, không nói thêm gì nữa, lại nhanh chóng rời đi.Y đi thẳng đến trong hẻm núi vận chuyển hoàng kim, vừa nhảy xuống liền đưamắt nhìn, phát hiện thấy chỉ có Trầm Khuynh Thành, không nhìn thấy bóngdáng Kiều Thư Nhi, lập tức bay lên đến trên vách đá hỏi Trầm Khuynh Thành,“Uông Thiếu Quân đâu?”Trầm Khuynh Thành tạm thời không biết rõ chuyện gì, a một tiếng, nói: “Nói làcó việc đi tìm mấy người Lâm Nhị Khánh rồi.”Đã đi rồi? Ninh Triêu Ất hơi giật mình, lúc trước mình rẽ đi lối khác không gặpđược sao?Lúc này y lại phi thân lên núi, lại lẻn đi về mấy người Ngô Hắc để tìm kiếm,một đường cẩn thận quan sát khắp nơi, nhưng trên đường vẫn không phát hiệnthấy bóng dáng Kiều Thư Nhi.Đi đến gần đám người Dữu Khánh, y lại trốn trốn tránh tránh quan sát một hồi,cũng không có phát hiện thấy Kiều Thư Nhi tới đây, ngược lại là khiến cho NgôHắc vụt quay đầu lại nhìn chăm chú về phía vị trí y ẩn thân.Y đành phải hiện thân, lại đi đến trước mặt mấy người, thấp giọng hỏi một câu,“Người còn chưa có tới đây sao?”Nam Trúc lắc đầu.Ninh Triêu Ất đành phải ngồi xuống, dứt khoát an vị chờ tại nơi đây chờ, dù saoy và Kiều Thư Nhi âm thầm là một tốp, y có mặt tại nơi đây cũng không tính làvấn đề gì, đồng thời nhỏ giọng báo cho biết, “Nàng không còn làm việc tạitrong cốc nữa, không biết đã đi đâu. Ta có hỏi, Trầm Khuynh Thành nói là nàngnói có việc tới đây tìm các ngươi, phỏng chừng là đang làm chuẩn bị, có khảnăng lập tức sẽ tới đây.”Dữu Khánh cúi thấp đầu, một cái ngón tay liên tục gảy gảy một viên đá nhỏ,biểu hiện ra hết trong lòng đang bàng hoàng.“Ai!” Nam Trúc lại là than nhẹ một tiếng, bắt đầu nhìn nhìn trăng sao trên trời,nhìn bầu trời nhìn mặt đất nhìn tâm tình, gã rất muốn hỏi một chút người nào,nếu như Kiều Thư Nhi thật sự có vấn đề, bảo lão Thập Ngũ phải xử lý làm saoa, từ nhỏ đến lớn còn là lần đầu tiên nhìn thấy lão Thập Ngũ lúng ta lúng túngnhư vậy.Mục Ngạo Thiết ngậm chặt miệng không nói lời nào, Ngô Hắc vẫn y nguyên làngười ngoài, rất bình tĩnh.Chờ! Đều đang đợi Kiều Thư Nhi đến, chờ Kiều Thư Nhi tới đây dụ dỗ DữuKhánh rời đi.Nhưng mà đợi thật lâu, giờ Tý đã gần như trôi qua quá nữa rồi, vẫn không cóthể chờ thấy Kiều Thư Nhi tới đây.Cuối cùng Nam Trúc nhịn không được nữa, “Ninh tiên sinh, tình huống thế nào,người đâu chứ?”Ninh Triêu Ất nhìn xung quanh, không biết nên trả lời như thế nào, đúng vậy a,y cũng muốn hỏi, người đâu chứ? Không phải đã nói với Trầm Khuynh Thànhlà tới đây tìm đám người Lâm Nhị Khánh sao? Lẽ nào lúc trước đã tới rồi, đãnghe được bên này nói chuyện?Lại cảm thấy không có khả năng, y nhìn về phía Ngô Hắc, dựa vào tu vi của vịnày, nếu Kiều Thư Nhi tiến tới quá gần thì hẳn là rất khó tránh được bị vị nàyphát hiện?“Để ta đến bên phía hẻm núi nhìn xem.” Y lại đứng dậy, nhanh chóng rời đi.Khoảng cách đến hẻm núi cũng không xa, đi đến liền trực tiếp nhảy xuống, vânkhông nhìn thấy bóng dáng Kiều Thư Nhi, lập tức cảm thấy quái lạ.Y lại bay đến trên vách núi tìm Trầm Khuynh Thành dò hỏi, “Uông Thiếu Quâncòn chưa có trở về sao?”Trầm Khuynh Thành tạm dừng công việc trên tay, “Không có, khả năng vẫn cònđang nói chuyện phiếm ở chỗ Lâm Nhị Khánh.”Ninh Triêu Ất không nói gì, có tại bên kia nói chuyện phiếm hay không y cònkhông biết sao? Y mới vừa từ bên kia tới đây.Y nhảy vào hẻm núi, bắt đầu tại bên trong hẻm núi tới lui tìm kiếm.Đang ở trên vách núi, Trầm Khuynh Thành nhìn theo thân ảnh y biến mất tạitrong bóng tối, cảm thấy có chuyện gì đó không bình thường, âm thầm suy nghĩđến cùng là chuyện gì xảy ra.Chợt thấy thân ảnh mẫu thân nhảy vào vách núi, nàng cũng lập tức phi thân rơixuống, đi đến bên người mẫu thân, thấp giọng hỏi: “Mẹ, tại sao ta cảm giác thấyNinh Triêu Ất có điểm không bình thường?”Lục Tinh Vân nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng kề miệng bên tai nữ nhi, nhỏgiọng thì thầm một hồi, báo cho nàng ta biết sự thật…Tại bên trong hẻm núi tìm một vòng xong, Ninh Triêu Ất lại trở về phía bênNgô Hắc, yên lặng ngồi ở bên cạnh Nam Trúc.Lần này, đổi thành Nam Trúc chủ động hỏi y, “Người tại bên trong hẻm núisao?”Ninh Triêu Ất yên lặng lắc đầu, “Không tại…”Dữu Khánh, Mục Ngạo Thiết, Ngô Hắc lập tức đồng loạt nhìn về phía y.Nam Trúc truy hỏi: “Có ý gì, ngươi đang đùa giỡn chúng ta sao?”Ninh Triêu Ất than thở: “Ngươi cảm thấy ta có khả năng cầm loại chuyện này rađùa giỡn các ngươi sao? Ta đã suy nghĩ rồi, có phải là trước tiên gặp mặt vớibên kia để thương nghị rồi hay không, muốn thống nhất biện pháp rồi mới tớiđây? Nếu không thì không có cách nào giải thích tại sao nàng đột nhiên rời đi,hiện tại không nhìn thấy nàng nữa rồi, khẳng định là có việc, chờ một chút đi,cũng không quan tâm chờ nhiều thêm chút thời gian, sớm muộn là sẽ lộ diện, đểnhìn xem nàng muốn diễn thế nào.”Vẻ mặt Nam Trúc lập tức hiện ra vẻ nhàm chán, rất muốn hỏi y một chút, việcnày là việc chờ nhiều thêm chút thời gian sao? Đối với người nào đó mà nói,mỗi một khắc chờ đợi đều là vô tận giày vò!Thoạt nhìn vị Ninh tiên sinh này cũng không cần phải lấy loại chuyện này ra đểxằng bậy, mọi người cũng chỉ có thể là tiếp tục chờ đợi…Trăng sáng di chuyển, tại trên đỉnh ngọn núi cao nhất kia, vài bóng người bayrơi xuống tại trên đó.Bạch Lan, Cao Viễn, Giang Sơn, Thử thái bà, bốn tên yêu đó dẫn theo một bộphận nhân thủ đi đến đỉnh núi.Bốn yêu nhìn quét xung quanh, Thử thái bà thì thầm, “Người chạy đi đâu rồi?”Vừa mới nói xong, trên lưng núi bên trong hẻm núi lớn bay tới một người, mấylần lên xuống, một bộ hình dáng xinh đẹp phiêu nhiên rơi tại trước mặt mấyngười, chính là Kiều Thư Nhi.Song phương vừa gặp mặt, Kiều Thư Nhi lập tức hỏi: “Thế nào giờ mới đến?”Bốn yêu cũng không có trả lời vấn đề này, bọn họ chỉ là lộ diện muộn, cũngkhông phải tới muộn, nghe lời Cao Viễn cảnh báo, ở tại xung quanh ẩn giấuquan sát một hồi, để tránh bị trúng phải mai phục gì đó.Bạch Lan hỏi ngược lại: “Tại sao chỉ có một mình ngươi, A Sĩ Hành đâu chứ?”Kiều Thư Nhi thần tình tự nhiên, rất thản nhiên mà chỉ về phía trong đại hạpcốc, “Hắn ở tại phía dưới, phía dưới kia có hang động, hắn đã tiến vào tra xétrồi.”Nghe được lời ấy, Cao Viễn lập tức hỏi: “Trời đêm tối mù chui vào hang độngtra tìm gì chứ, trong hang động phía dưới có thứ gì hay sao?”Kiều Thư Nhi: “Ta nào biết được có thứ gì, ta đem hắn dụ đi ra dù sao cũngphải tìm cái lí do đi, nếu không thì làm thế nào giữ hắn tại đây được? Đúng lúcphát hiện thấy nơi đây có hang động, bảo hắn đi vào trong động xem xét rồi.”Lời này khiến cho khóe mắt Cao Viễn kịch liệt nháy một cái, khóe mắt thoángtrao đổi ánh mắt với ba vị đồng bạn, ngay lập tức ngoài cười nhưng trong khôngcười nói: “Thì ra là thế.”Kiều Thư Nhi lại hỏi: “Đang yên đang lành, bảo ta đem hắn đơn độc dụ đi ralàm gì?”Bạch Lan hừ nói: “Ngươi giả bộ hồ đồ gì chứ, đương nhiên là báo thù giếtchồng ta!”Kiều Thư Nhi: “Thù giết chồng? Ngươi thật có thể làm chủ sao? Thứ cho ta nóithẳng, dựa vào bốn tên các ngươi không giống như là người có năng lượng lớnnhư vậy, phía sau các ngươi khẳng định còn có người, ta nghĩ hẳn là cũng đã tớirồi đi, vì sao không ra gặp mặt?”Cao Viễn: “Có lời gì, về sau chậm rãi nói, trước tiên làm chuyện trước mắt đi.Ngươi đi gọi A Sĩ Hành ra đi.”Kiều Thư Nhi: “Nếu đã là muốn giết hắn, vì sao còn phải gọi hắn đi ra? Ta nóicho các ngươi biết, đến bây giờ ta mới phát hiện được, phía bên ta có một caothủ Thượng Huyền cảnh giới, khiến cho hắn tới đây cũng không phải là chuyệngì tốt. Trực tiếp đi vào ở chỗ sâu trong hang động rồi động thủ, vừa vặn còn cóthể tránh gây ra động tĩnh quá lớn, chẳng phải phù hợp sao.”Cao Viễn chậm rãi quay đầu lại, dùng ánh mắt giao lưu với ba vị khác, cuốicùng quay đầu lại nói: “Được, vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo, ngươi dẫn đườngđi.”Kiều Thư Nhi chậm rãi xoay người, ánh mắt ngóng nhìn thật sâu về phía đámngười Dữu Khánh một cái, trong đôi mắt sáng lóe lên lòng lưu luyến, sau đómới hướng về phía đại hẻm núi, tung người bay đi, chiếc váy xanh lam biến mấttại trong bóng tối.Đám người Cao Viễn nhìn nhau, cũng dồn dập phi thân bay xuống, tại giữakhông trung lấy Huỳnh thạch ra chiếu sáng, cuối cùng lục tục bay xuống tại đáycốc.Kiều Thư Nhi chỉ đến một chỗ hang động tối như mực nơi đáy cốc, làm cái thủthế im lặng, thể hiện người đang dò xét tại chỗ sâu bên trong cái hang động đó.Cao Viễn nghiêng đầu ra hiệu, nói, “Ngươi dẫn đường!”Kiều Thư Nhi cũng lấy Huỳnh thạch ra, một mình một người hướng về tối hangđộng như mực kia đi đến.Đám người Cao Viễn lần nữa nhìn nhau, ngay lập tức không xa không gần theosát tại phía sau.Hang động khẳng định rất sâu, một điểm này, Kiều Thư Nhi có thể tưởng tượngra được, từ hình thể của hoàng kim cự xà kia là có thể nhìn ra được, nếu tronglòng đất không có đủ chiều sâu thì không thể chưa đựng.Nhưng nàng cũng không thể chắc chắn vị trí có cự xà, chỉ có thể nói là cố gắngkiên trì một mình ở tại phía trước đi về phía sâu ở bên trong, mặt đất dưới chântựa hồ đã bị bụng kim loại con rắn mài ra độ cong.Cao Viễn thình lình toát ra một câu, “Tại sao có cảm giác cái hang động nàygiống như là bị thứ gì đó mài giũa qua vậy.”Kiều Thư Nhi quay đầu lại, hướng về phía gã làm một cái thủ thế ra hiệu imlặng, bước chân không dừng, tiếp tục đi về phía trước, lại không thấy được ởmặt sau, khóe miệng Cao Viễn toát ra nét cười nhạt.Cao Viễn chậm rãi đưa ra thủ thế, giảm chậm bước tiến của mọi người, sau đóđưa tay ngang ra cản lại, dứt khoát ngừng lại, nhìn một điểm quang mang vàbóng người ở phía trước dần dần đi sâu.Mà lúc này, trong lòng Kiều Thư Nhi tràn đầy luyến tiếc, có một số việc nàngkhông biết nên giải thích với Dữu Khánh như thế nào, cảm thấy dù có giải thíchnhư thế nào đi nữa đều không chút thuyết phục, ngay từ đầu đã lừa dối người talà sự thực.Nàng vốn định chờ cho tất cả bí mật được phá giải rồi nói tiếp, dù sao trongcuộc đời nàng không chỉ có tình ái, còn có sự tồn tại và sinh tử của người khác,nếu như Dữu Khánh thực sự không thể tiếp nhận, thực sự không thể tha thứchuyện nàng lừa dối, vậy thì nàng cũng không có cách nào rồi.Thẳng đến khi phát hiện cái gọi là bí mật dĩ nhiên là Kim Khư trong truyềnthuyết, nỗi lòng nàng dần dần chìm vào đáy cốc.Hết lần này tới lần khác vào thời điểm này, người phía sau màn lại muốn hạ sátthủ với Dữu Khánh.Nàng không biết phải đối diện với Dữu Khánh như thế nào, không biết nên giảithích như thế nào, có lẽ chỉ có cách làm như trước mắt mới có thể chân chínhchứng minh với Dữu Khánh chút gì đó, chứng minh tình cảm mà mình dành chohắn là trong sạch, không có đùa giỡn bất kỳ tâm cơ gì.Thuận tiện, còn có thể đem những kẻ theo vào này, những kẻ có thể uy hiếp đếnDữu Khánh đều giải quyết.Nàng muốn lợi dụng sức công kích của hoàng kim cự xà nơi đây đem những kẻnày táng thân trong lòng đất.Đương nhiên, nàng cũng lưu lại đồ vật để nhắc nhở Dữu Khánh, đám ngườiNinh Triêu Ất kia là gian tế.

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Dưới ánh trăng, Ngô Hắc trông chừng cho hài tử ngủ say, cởi y phục làm đệmlưng cho hài tử, trên người còn lại chiếc áo ngắn không tay áo, lộ ra hai cái cánhtay trần.Tại thời điểm này mới có thể nhìn ra được cơ bắp của y cường tráng không thuagì cha của y.Sư huynh đệ ba người lặng im ở bên cạnh, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết thỉnhthoảng ngẩng đầu nhìn ánh trăng chuyển đi, Ngô Hắc thỉnh thoảng cũng sẽ nhìnxem, đánh giá giờ Tý đã đến rồi.Mấy người có thể rõ ràng cảm giác được nhịp hô hấp của Dữu Khánh, khi thìngừng một hồi rồi mới hô hấp một hơi, khi thì nặng nề và gấp gáp, nhịp hô hấprất không có quy luật, cúi đầu ngồi tại đó, giống như đã hóa đá rồi, cũng khôngbiết là đang suy nghĩ chuyện gì.Đương nhiên, hắn thỉnh thoảng cũng sẽ ngẩng đầu nhìn xem vị trí mặt trăng, rõràng có thể nhìn ra được, càng tới gần giờ Tý, hô hấp càng thêm hỗn loạn.Có thể thất thường như thế, mấy người đều hiểu, hẳn phải là bản thân hắn cũngđã ý thức được Kiều Thư Nhi không có trong sạch như tưởng tượng.Một bóng người lóe tới, là Ninh Triêu Ất, bởi vì đã đến giờ Tý, y ném hoàngkim xuống rồi đi tới đây, nhìn xem có phải Dữu Khánh đã bị dụ dỗ rời đi rồi haykhông.Nhìn thấy Dữu Khánh còn tại đây, y lập tức nhắc nhở: “Lâm huynh đệ, ngươikhông thể cứ giữ bộ dạng này, bộ dạng này của ngươi tại trên mặt đã viết ra chữ‘Có nội gian’, đổi là ai cũng không dám bộc lộ.”Dữu Khánh không có bất cứ phản ứng gì.Nam Trúc than thở: “Hắn bây giờ là cười không nổi nữa rồi, Ninh tiên sinhcũng không cần suy nghĩ nhiều, nơi đây sẽ hỗ trợ ứng đối.”Ninh Triêu Ất hơi gật đầu, không nói thêm gì nữa, lại nhanh chóng rời đi.Y đi thẳng đến trong hẻm núi vận chuyển hoàng kim, vừa nhảy xuống liền đưamắt nhìn, phát hiện thấy chỉ có Trầm Khuynh Thành, không nhìn thấy bóngdáng Kiều Thư Nhi, lập tức bay lên đến trên vách đá hỏi Trầm Khuynh Thành,“Uông Thiếu Quân đâu?”Trầm Khuynh Thành tạm thời không biết rõ chuyện gì, a một tiếng, nói: “Nói làcó việc đi tìm mấy người Lâm Nhị Khánh rồi.”Đã đi rồi? Ninh Triêu Ất hơi giật mình, lúc trước mình rẽ đi lối khác không gặpđược sao?Lúc này y lại phi thân lên núi, lại lẻn đi về mấy người Ngô Hắc để tìm kiếm,một đường cẩn thận quan sát khắp nơi, nhưng trên đường vẫn không phát hiệnthấy bóng dáng Kiều Thư Nhi.Đi đến gần đám người Dữu Khánh, y lại trốn trốn tránh tránh quan sát một hồi,cũng không có phát hiện thấy Kiều Thư Nhi tới đây, ngược lại là khiến cho NgôHắc vụt quay đầu lại nhìn chăm chú về phía vị trí y ẩn thân.Y đành phải hiện thân, lại đi đến trước mặt mấy người, thấp giọng hỏi một câu,“Người còn chưa có tới đây sao?”Nam Trúc lắc đầu.Ninh Triêu Ất đành phải ngồi xuống, dứt khoát an vị chờ tại nơi đây chờ, dù saoy và Kiều Thư Nhi âm thầm là một tốp, y có mặt tại nơi đây cũng không tính làvấn đề gì, đồng thời nhỏ giọng báo cho biết, “Nàng không còn làm việc tạitrong cốc nữa, không biết đã đi đâu. Ta có hỏi, Trầm Khuynh Thành nói là nàngnói có việc tới đây tìm các ngươi, phỏng chừng là đang làm chuẩn bị, có khảnăng lập tức sẽ tới đây.”Dữu Khánh cúi thấp đầu, một cái ngón tay liên tục gảy gảy một viên đá nhỏ,biểu hiện ra hết trong lòng đang bàng hoàng.“Ai!” Nam Trúc lại là than nhẹ một tiếng, bắt đầu nhìn nhìn trăng sao trên trời,nhìn bầu trời nhìn mặt đất nhìn tâm tình, gã rất muốn hỏi một chút người nào,nếu như Kiều Thư Nhi thật sự có vấn đề, bảo lão Thập Ngũ phải xử lý làm saoa, từ nhỏ đến lớn còn là lần đầu tiên nhìn thấy lão Thập Ngũ lúng ta lúng túngnhư vậy.Mục Ngạo Thiết ngậm chặt miệng không nói lời nào, Ngô Hắc vẫn y nguyên làngười ngoài, rất bình tĩnh.Chờ! Đều đang đợi Kiều Thư Nhi đến, chờ Kiều Thư Nhi tới đây dụ dỗ DữuKhánh rời đi.Nhưng mà đợi thật lâu, giờ Tý đã gần như trôi qua quá nữa rồi, vẫn không cóthể chờ thấy Kiều Thư Nhi tới đây.Cuối cùng Nam Trúc nhịn không được nữa, “Ninh tiên sinh, tình huống thế nào,người đâu chứ?”Ninh Triêu Ất nhìn xung quanh, không biết nên trả lời như thế nào, đúng vậy a,y cũng muốn hỏi, người đâu chứ? Không phải đã nói với Trầm Khuynh Thànhlà tới đây tìm đám người Lâm Nhị Khánh sao? Lẽ nào lúc trước đã tới rồi, đãnghe được bên này nói chuyện?Lại cảm thấy không có khả năng, y nhìn về phía Ngô Hắc, dựa vào tu vi của vịnày, nếu Kiều Thư Nhi tiến tới quá gần thì hẳn là rất khó tránh được bị vị nàyphát hiện?“Để ta đến bên phía hẻm núi nhìn xem.” Y lại đứng dậy, nhanh chóng rời đi.Khoảng cách đến hẻm núi cũng không xa, đi đến liền trực tiếp nhảy xuống, vânkhông nhìn thấy bóng dáng Kiều Thư Nhi, lập tức cảm thấy quái lạ.Y lại bay đến trên vách núi tìm Trầm Khuynh Thành dò hỏi, “Uông Thiếu Quâncòn chưa có trở về sao?”Trầm Khuynh Thành tạm dừng công việc trên tay, “Không có, khả năng vẫn cònđang nói chuyện phiếm ở chỗ Lâm Nhị Khánh.”Ninh Triêu Ất không nói gì, có tại bên kia nói chuyện phiếm hay không y cònkhông biết sao? Y mới vừa từ bên kia tới đây.Y nhảy vào hẻm núi, bắt đầu tại bên trong hẻm núi tới lui tìm kiếm.Đang ở trên vách núi, Trầm Khuynh Thành nhìn theo thân ảnh y biến mất tạitrong bóng tối, cảm thấy có chuyện gì đó không bình thường, âm thầm suy nghĩđến cùng là chuyện gì xảy ra.Chợt thấy thân ảnh mẫu thân nhảy vào vách núi, nàng cũng lập tức phi thân rơixuống, đi đến bên người mẫu thân, thấp giọng hỏi: “Mẹ, tại sao ta cảm giác thấyNinh Triêu Ất có điểm không bình thường?”Lục Tinh Vân nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng kề miệng bên tai nữ nhi, nhỏgiọng thì thầm một hồi, báo cho nàng ta biết sự thật…Tại bên trong hẻm núi tìm một vòng xong, Ninh Triêu Ất lại trở về phía bênNgô Hắc, yên lặng ngồi ở bên cạnh Nam Trúc.Lần này, đổi thành Nam Trúc chủ động hỏi y, “Người tại bên trong hẻm núisao?”Ninh Triêu Ất yên lặng lắc đầu, “Không tại…”Dữu Khánh, Mục Ngạo Thiết, Ngô Hắc lập tức đồng loạt nhìn về phía y.Nam Trúc truy hỏi: “Có ý gì, ngươi đang đùa giỡn chúng ta sao?”Ninh Triêu Ất than thở: “Ngươi cảm thấy ta có khả năng cầm loại chuyện này rađùa giỡn các ngươi sao? Ta đã suy nghĩ rồi, có phải là trước tiên gặp mặt vớibên kia để thương nghị rồi hay không, muốn thống nhất biện pháp rồi mới tớiđây? Nếu không thì không có cách nào giải thích tại sao nàng đột nhiên rời đi,hiện tại không nhìn thấy nàng nữa rồi, khẳng định là có việc, chờ một chút đi,cũng không quan tâm chờ nhiều thêm chút thời gian, sớm muộn là sẽ lộ diện, đểnhìn xem nàng muốn diễn thế nào.”Vẻ mặt Nam Trúc lập tức hiện ra vẻ nhàm chán, rất muốn hỏi y một chút, việcnày là việc chờ nhiều thêm chút thời gian sao? Đối với người nào đó mà nói,mỗi một khắc chờ đợi đều là vô tận giày vò!Thoạt nhìn vị Ninh tiên sinh này cũng không cần phải lấy loại chuyện này ra đểxằng bậy, mọi người cũng chỉ có thể là tiếp tục chờ đợi…Trăng sáng di chuyển, tại trên đỉnh ngọn núi cao nhất kia, vài bóng người bayrơi xuống tại trên đó.Bạch Lan, Cao Viễn, Giang Sơn, Thử thái bà, bốn tên yêu đó dẫn theo một bộphận nhân thủ đi đến đỉnh núi.Bốn yêu nhìn quét xung quanh, Thử thái bà thì thầm, “Người chạy đi đâu rồi?”Vừa mới nói xong, trên lưng núi bên trong hẻm núi lớn bay tới một người, mấylần lên xuống, một bộ hình dáng xinh đẹp phiêu nhiên rơi tại trước mặt mấyngười, chính là Kiều Thư Nhi.Song phương vừa gặp mặt, Kiều Thư Nhi lập tức hỏi: “Thế nào giờ mới đến?”Bốn yêu cũng không có trả lời vấn đề này, bọn họ chỉ là lộ diện muộn, cũngkhông phải tới muộn, nghe lời Cao Viễn cảnh báo, ở tại xung quanh ẩn giấuquan sát một hồi, để tránh bị trúng phải mai phục gì đó.Bạch Lan hỏi ngược lại: “Tại sao chỉ có một mình ngươi, A Sĩ Hành đâu chứ?”Kiều Thư Nhi thần tình tự nhiên, rất thản nhiên mà chỉ về phía trong đại hạpcốc, “Hắn ở tại phía dưới, phía dưới kia có hang động, hắn đã tiến vào tra xétrồi.”Nghe được lời ấy, Cao Viễn lập tức hỏi: “Trời đêm tối mù chui vào hang độngtra tìm gì chứ, trong hang động phía dưới có thứ gì hay sao?”Kiều Thư Nhi: “Ta nào biết được có thứ gì, ta đem hắn dụ đi ra dù sao cũngphải tìm cái lí do đi, nếu không thì làm thế nào giữ hắn tại đây được? Đúng lúcphát hiện thấy nơi đây có hang động, bảo hắn đi vào trong động xem xét rồi.”Lời này khiến cho khóe mắt Cao Viễn kịch liệt nháy một cái, khóe mắt thoángtrao đổi ánh mắt với ba vị đồng bạn, ngay lập tức ngoài cười nhưng trong khôngcười nói: “Thì ra là thế.”Kiều Thư Nhi lại hỏi: “Đang yên đang lành, bảo ta đem hắn đơn độc dụ đi ralàm gì?”Bạch Lan hừ nói: “Ngươi giả bộ hồ đồ gì chứ, đương nhiên là báo thù giếtchồng ta!”Kiều Thư Nhi: “Thù giết chồng? Ngươi thật có thể làm chủ sao? Thứ cho ta nóithẳng, dựa vào bốn tên các ngươi không giống như là người có năng lượng lớnnhư vậy, phía sau các ngươi khẳng định còn có người, ta nghĩ hẳn là cũng đã tớirồi đi, vì sao không ra gặp mặt?”Cao Viễn: “Có lời gì, về sau chậm rãi nói, trước tiên làm chuyện trước mắt đi.Ngươi đi gọi A Sĩ Hành ra đi.”Kiều Thư Nhi: “Nếu đã là muốn giết hắn, vì sao còn phải gọi hắn đi ra? Ta nóicho các ngươi biết, đến bây giờ ta mới phát hiện được, phía bên ta có một caothủ Thượng Huyền cảnh giới, khiến cho hắn tới đây cũng không phải là chuyệngì tốt. Trực tiếp đi vào ở chỗ sâu trong hang động rồi động thủ, vừa vặn còn cóthể tránh gây ra động tĩnh quá lớn, chẳng phải phù hợp sao.”Cao Viễn chậm rãi quay đầu lại, dùng ánh mắt giao lưu với ba vị khác, cuốicùng quay đầu lại nói: “Được, vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo, ngươi dẫn đườngđi.”Kiều Thư Nhi chậm rãi xoay người, ánh mắt ngóng nhìn thật sâu về phía đámngười Dữu Khánh một cái, trong đôi mắt sáng lóe lên lòng lưu luyến, sau đómới hướng về phía đại hẻm núi, tung người bay đi, chiếc váy xanh lam biến mấttại trong bóng tối.Đám người Cao Viễn nhìn nhau, cũng dồn dập phi thân bay xuống, tại giữakhông trung lấy Huỳnh thạch ra chiếu sáng, cuối cùng lục tục bay xuống tại đáycốc.Kiều Thư Nhi chỉ đến một chỗ hang động tối như mực nơi đáy cốc, làm cái thủthế im lặng, thể hiện người đang dò xét tại chỗ sâu bên trong cái hang động đó.Cao Viễn nghiêng đầu ra hiệu, nói, “Ngươi dẫn đường!”Kiều Thư Nhi cũng lấy Huỳnh thạch ra, một mình một người hướng về tối hangđộng như mực kia đi đến.Đám người Cao Viễn lần nữa nhìn nhau, ngay lập tức không xa không gần theosát tại phía sau.Hang động khẳng định rất sâu, một điểm này, Kiều Thư Nhi có thể tưởng tượngra được, từ hình thể của hoàng kim cự xà kia là có thể nhìn ra được, nếu tronglòng đất không có đủ chiều sâu thì không thể chưa đựng.Nhưng nàng cũng không thể chắc chắn vị trí có cự xà, chỉ có thể nói là cố gắngkiên trì một mình ở tại phía trước đi về phía sâu ở bên trong, mặt đất dưới chântựa hồ đã bị bụng kim loại con rắn mài ra độ cong.Cao Viễn thình lình toát ra một câu, “Tại sao có cảm giác cái hang động nàygiống như là bị thứ gì đó mài giũa qua vậy.”Kiều Thư Nhi quay đầu lại, hướng về phía gã làm một cái thủ thế ra hiệu imlặng, bước chân không dừng, tiếp tục đi về phía trước, lại không thấy được ởmặt sau, khóe miệng Cao Viễn toát ra nét cười nhạt.Cao Viễn chậm rãi đưa ra thủ thế, giảm chậm bước tiến của mọi người, sau đóđưa tay ngang ra cản lại, dứt khoát ngừng lại, nhìn một điểm quang mang vàbóng người ở phía trước dần dần đi sâu.Mà lúc này, trong lòng Kiều Thư Nhi tràn đầy luyến tiếc, có một số việc nàngkhông biết nên giải thích với Dữu Khánh như thế nào, cảm thấy dù có giải thíchnhư thế nào đi nữa đều không chút thuyết phục, ngay từ đầu đã lừa dối người talà sự thực.Nàng vốn định chờ cho tất cả bí mật được phá giải rồi nói tiếp, dù sao trongcuộc đời nàng không chỉ có tình ái, còn có sự tồn tại và sinh tử của người khác,nếu như Dữu Khánh thực sự không thể tiếp nhận, thực sự không thể tha thứchuyện nàng lừa dối, vậy thì nàng cũng không có cách nào rồi.Thẳng đến khi phát hiện cái gọi là bí mật dĩ nhiên là Kim Khư trong truyềnthuyết, nỗi lòng nàng dần dần chìm vào đáy cốc.Hết lần này tới lần khác vào thời điểm này, người phía sau màn lại muốn hạ sátthủ với Dữu Khánh.Nàng không biết phải đối diện với Dữu Khánh như thế nào, không biết nên giảithích như thế nào, có lẽ chỉ có cách làm như trước mắt mới có thể chân chínhchứng minh với Dữu Khánh chút gì đó, chứng minh tình cảm mà mình dành chohắn là trong sạch, không có đùa giỡn bất kỳ tâm cơ gì.Thuận tiện, còn có thể đem những kẻ theo vào này, những kẻ có thể uy hiếp đếnDữu Khánh đều giải quyết.Nàng muốn lợi dụng sức công kích của hoàng kim cự xà nơi đây đem những kẻnày táng thân trong lòng đất.Đương nhiên, nàng cũng lưu lại đồ vật để nhắc nhở Dữu Khánh, đám ngườiNinh Triêu Ất kia là gian tế.

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Dưới ánh trăng, Ngô Hắc trông chừng cho hài tử ngủ say, cởi y phục làm đệmlưng cho hài tử, trên người còn lại chiếc áo ngắn không tay áo, lộ ra hai cái cánhtay trần.Tại thời điểm này mới có thể nhìn ra được cơ bắp của y cường tráng không thuagì cha của y.Sư huynh đệ ba người lặng im ở bên cạnh, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết thỉnhthoảng ngẩng đầu nhìn ánh trăng chuyển đi, Ngô Hắc thỉnh thoảng cũng sẽ nhìnxem, đánh giá giờ Tý đã đến rồi.Mấy người có thể rõ ràng cảm giác được nhịp hô hấp của Dữu Khánh, khi thìngừng một hồi rồi mới hô hấp một hơi, khi thì nặng nề và gấp gáp, nhịp hô hấprất không có quy luật, cúi đầu ngồi tại đó, giống như đã hóa đá rồi, cũng khôngbiết là đang suy nghĩ chuyện gì.Đương nhiên, hắn thỉnh thoảng cũng sẽ ngẩng đầu nhìn xem vị trí mặt trăng, rõràng có thể nhìn ra được, càng tới gần giờ Tý, hô hấp càng thêm hỗn loạn.Có thể thất thường như thế, mấy người đều hiểu, hẳn phải là bản thân hắn cũngđã ý thức được Kiều Thư Nhi không có trong sạch như tưởng tượng.Một bóng người lóe tới, là Ninh Triêu Ất, bởi vì đã đến giờ Tý, y ném hoàngkim xuống rồi đi tới đây, nhìn xem có phải Dữu Khánh đã bị dụ dỗ rời đi rồi haykhông.Nhìn thấy Dữu Khánh còn tại đây, y lập tức nhắc nhở: “Lâm huynh đệ, ngươikhông thể cứ giữ bộ dạng này, bộ dạng này của ngươi tại trên mặt đã viết ra chữ‘Có nội gian’, đổi là ai cũng không dám bộc lộ.”Dữu Khánh không có bất cứ phản ứng gì.Nam Trúc than thở: “Hắn bây giờ là cười không nổi nữa rồi, Ninh tiên sinhcũng không cần suy nghĩ nhiều, nơi đây sẽ hỗ trợ ứng đối.”Ninh Triêu Ất hơi gật đầu, không nói thêm gì nữa, lại nhanh chóng rời đi.Y đi thẳng đến trong hẻm núi vận chuyển hoàng kim, vừa nhảy xuống liền đưamắt nhìn, phát hiện thấy chỉ có Trầm Khuynh Thành, không nhìn thấy bóngdáng Kiều Thư Nhi, lập tức bay lên đến trên vách đá hỏi Trầm Khuynh Thành,“Uông Thiếu Quân đâu?”Trầm Khuynh Thành tạm thời không biết rõ chuyện gì, a một tiếng, nói: “Nói làcó việc đi tìm mấy người Lâm Nhị Khánh rồi.”Đã đi rồi? Ninh Triêu Ất hơi giật mình, lúc trước mình rẽ đi lối khác không gặpđược sao?Lúc này y lại phi thân lên núi, lại lẻn đi về mấy người Ngô Hắc để tìm kiếm,một đường cẩn thận quan sát khắp nơi, nhưng trên đường vẫn không phát hiệnthấy bóng dáng Kiều Thư Nhi.Đi đến gần đám người Dữu Khánh, y lại trốn trốn tránh tránh quan sát một hồi,cũng không có phát hiện thấy Kiều Thư Nhi tới đây, ngược lại là khiến cho NgôHắc vụt quay đầu lại nhìn chăm chú về phía vị trí y ẩn thân.Y đành phải hiện thân, lại đi đến trước mặt mấy người, thấp giọng hỏi một câu,“Người còn chưa có tới đây sao?”Nam Trúc lắc đầu.Ninh Triêu Ất đành phải ngồi xuống, dứt khoát an vị chờ tại nơi đây chờ, dù saoy và Kiều Thư Nhi âm thầm là một tốp, y có mặt tại nơi đây cũng không tính làvấn đề gì, đồng thời nhỏ giọng báo cho biết, “Nàng không còn làm việc tạitrong cốc nữa, không biết đã đi đâu. Ta có hỏi, Trầm Khuynh Thành nói là nàngnói có việc tới đây tìm các ngươi, phỏng chừng là đang làm chuẩn bị, có khảnăng lập tức sẽ tới đây.”Dữu Khánh cúi thấp đầu, một cái ngón tay liên tục gảy gảy một viên đá nhỏ,biểu hiện ra hết trong lòng đang bàng hoàng.“Ai!” Nam Trúc lại là than nhẹ một tiếng, bắt đầu nhìn nhìn trăng sao trên trời,nhìn bầu trời nhìn mặt đất nhìn tâm tình, gã rất muốn hỏi một chút người nào,nếu như Kiều Thư Nhi thật sự có vấn đề, bảo lão Thập Ngũ phải xử lý làm saoa, từ nhỏ đến lớn còn là lần đầu tiên nhìn thấy lão Thập Ngũ lúng ta lúng túngnhư vậy.Mục Ngạo Thiết ngậm chặt miệng không nói lời nào, Ngô Hắc vẫn y nguyên làngười ngoài, rất bình tĩnh.Chờ! Đều đang đợi Kiều Thư Nhi đến, chờ Kiều Thư Nhi tới đây dụ dỗ DữuKhánh rời đi.Nhưng mà đợi thật lâu, giờ Tý đã gần như trôi qua quá nữa rồi, vẫn không cóthể chờ thấy Kiều Thư Nhi tới đây.Cuối cùng Nam Trúc nhịn không được nữa, “Ninh tiên sinh, tình huống thế nào,người đâu chứ?”Ninh Triêu Ất nhìn xung quanh, không biết nên trả lời như thế nào, đúng vậy a,y cũng muốn hỏi, người đâu chứ? Không phải đã nói với Trầm Khuynh Thànhlà tới đây tìm đám người Lâm Nhị Khánh sao? Lẽ nào lúc trước đã tới rồi, đãnghe được bên này nói chuyện?Lại cảm thấy không có khả năng, y nhìn về phía Ngô Hắc, dựa vào tu vi của vịnày, nếu Kiều Thư Nhi tiến tới quá gần thì hẳn là rất khó tránh được bị vị nàyphát hiện?“Để ta đến bên phía hẻm núi nhìn xem.” Y lại đứng dậy, nhanh chóng rời đi.Khoảng cách đến hẻm núi cũng không xa, đi đến liền trực tiếp nhảy xuống, vânkhông nhìn thấy bóng dáng Kiều Thư Nhi, lập tức cảm thấy quái lạ.Y lại bay đến trên vách núi tìm Trầm Khuynh Thành dò hỏi, “Uông Thiếu Quâncòn chưa có trở về sao?”Trầm Khuynh Thành tạm dừng công việc trên tay, “Không có, khả năng vẫn cònđang nói chuyện phiếm ở chỗ Lâm Nhị Khánh.”Ninh Triêu Ất không nói gì, có tại bên kia nói chuyện phiếm hay không y cònkhông biết sao? Y mới vừa từ bên kia tới đây.Y nhảy vào hẻm núi, bắt đầu tại bên trong hẻm núi tới lui tìm kiếm.Đang ở trên vách núi, Trầm Khuynh Thành nhìn theo thân ảnh y biến mất tạitrong bóng tối, cảm thấy có chuyện gì đó không bình thường, âm thầm suy nghĩđến cùng là chuyện gì xảy ra.Chợt thấy thân ảnh mẫu thân nhảy vào vách núi, nàng cũng lập tức phi thân rơixuống, đi đến bên người mẫu thân, thấp giọng hỏi: “Mẹ, tại sao ta cảm giác thấyNinh Triêu Ất có điểm không bình thường?”Lục Tinh Vân nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng kề miệng bên tai nữ nhi, nhỏgiọng thì thầm một hồi, báo cho nàng ta biết sự thật…Tại bên trong hẻm núi tìm một vòng xong, Ninh Triêu Ất lại trở về phía bênNgô Hắc, yên lặng ngồi ở bên cạnh Nam Trúc.Lần này, đổi thành Nam Trúc chủ động hỏi y, “Người tại bên trong hẻm núisao?”Ninh Triêu Ất yên lặng lắc đầu, “Không tại…”Dữu Khánh, Mục Ngạo Thiết, Ngô Hắc lập tức đồng loạt nhìn về phía y.Nam Trúc truy hỏi: “Có ý gì, ngươi đang đùa giỡn chúng ta sao?”Ninh Triêu Ất than thở: “Ngươi cảm thấy ta có khả năng cầm loại chuyện này rađùa giỡn các ngươi sao? Ta đã suy nghĩ rồi, có phải là trước tiên gặp mặt vớibên kia để thương nghị rồi hay không, muốn thống nhất biện pháp rồi mới tớiđây? Nếu không thì không có cách nào giải thích tại sao nàng đột nhiên rời đi,hiện tại không nhìn thấy nàng nữa rồi, khẳng định là có việc, chờ một chút đi,cũng không quan tâm chờ nhiều thêm chút thời gian, sớm muộn là sẽ lộ diện, đểnhìn xem nàng muốn diễn thế nào.”Vẻ mặt Nam Trúc lập tức hiện ra vẻ nhàm chán, rất muốn hỏi y một chút, việcnày là việc chờ nhiều thêm chút thời gian sao? Đối với người nào đó mà nói,mỗi một khắc chờ đợi đều là vô tận giày vò!Thoạt nhìn vị Ninh tiên sinh này cũng không cần phải lấy loại chuyện này ra đểxằng bậy, mọi người cũng chỉ có thể là tiếp tục chờ đợi…Trăng sáng di chuyển, tại trên đỉnh ngọn núi cao nhất kia, vài bóng người bayrơi xuống tại trên đó.Bạch Lan, Cao Viễn, Giang Sơn, Thử thái bà, bốn tên yêu đó dẫn theo một bộphận nhân thủ đi đến đỉnh núi.Bốn yêu nhìn quét xung quanh, Thử thái bà thì thầm, “Người chạy đi đâu rồi?”Vừa mới nói xong, trên lưng núi bên trong hẻm núi lớn bay tới một người, mấylần lên xuống, một bộ hình dáng xinh đẹp phiêu nhiên rơi tại trước mặt mấyngười, chính là Kiều Thư Nhi.Song phương vừa gặp mặt, Kiều Thư Nhi lập tức hỏi: “Thế nào giờ mới đến?”Bốn yêu cũng không có trả lời vấn đề này, bọn họ chỉ là lộ diện muộn, cũngkhông phải tới muộn, nghe lời Cao Viễn cảnh báo, ở tại xung quanh ẩn giấuquan sát một hồi, để tránh bị trúng phải mai phục gì đó.Bạch Lan hỏi ngược lại: “Tại sao chỉ có một mình ngươi, A Sĩ Hành đâu chứ?”Kiều Thư Nhi thần tình tự nhiên, rất thản nhiên mà chỉ về phía trong đại hạpcốc, “Hắn ở tại phía dưới, phía dưới kia có hang động, hắn đã tiến vào tra xétrồi.”Nghe được lời ấy, Cao Viễn lập tức hỏi: “Trời đêm tối mù chui vào hang độngtra tìm gì chứ, trong hang động phía dưới có thứ gì hay sao?”Kiều Thư Nhi: “Ta nào biết được có thứ gì, ta đem hắn dụ đi ra dù sao cũngphải tìm cái lí do đi, nếu không thì làm thế nào giữ hắn tại đây được? Đúng lúcphát hiện thấy nơi đây có hang động, bảo hắn đi vào trong động xem xét rồi.”Lời này khiến cho khóe mắt Cao Viễn kịch liệt nháy một cái, khóe mắt thoángtrao đổi ánh mắt với ba vị đồng bạn, ngay lập tức ngoài cười nhưng trong khôngcười nói: “Thì ra là thế.”Kiều Thư Nhi lại hỏi: “Đang yên đang lành, bảo ta đem hắn đơn độc dụ đi ralàm gì?”Bạch Lan hừ nói: “Ngươi giả bộ hồ đồ gì chứ, đương nhiên là báo thù giếtchồng ta!”Kiều Thư Nhi: “Thù giết chồng? Ngươi thật có thể làm chủ sao? Thứ cho ta nóithẳng, dựa vào bốn tên các ngươi không giống như là người có năng lượng lớnnhư vậy, phía sau các ngươi khẳng định còn có người, ta nghĩ hẳn là cũng đã tớirồi đi, vì sao không ra gặp mặt?”Cao Viễn: “Có lời gì, về sau chậm rãi nói, trước tiên làm chuyện trước mắt đi.Ngươi đi gọi A Sĩ Hành ra đi.”Kiều Thư Nhi: “Nếu đã là muốn giết hắn, vì sao còn phải gọi hắn đi ra? Ta nóicho các ngươi biết, đến bây giờ ta mới phát hiện được, phía bên ta có một caothủ Thượng Huyền cảnh giới, khiến cho hắn tới đây cũng không phải là chuyệngì tốt. Trực tiếp đi vào ở chỗ sâu trong hang động rồi động thủ, vừa vặn còn cóthể tránh gây ra động tĩnh quá lớn, chẳng phải phù hợp sao.”Cao Viễn chậm rãi quay đầu lại, dùng ánh mắt giao lưu với ba vị khác, cuốicùng quay đầu lại nói: “Được, vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo, ngươi dẫn đườngđi.”Kiều Thư Nhi chậm rãi xoay người, ánh mắt ngóng nhìn thật sâu về phía đámngười Dữu Khánh một cái, trong đôi mắt sáng lóe lên lòng lưu luyến, sau đómới hướng về phía đại hẻm núi, tung người bay đi, chiếc váy xanh lam biến mấttại trong bóng tối.Đám người Cao Viễn nhìn nhau, cũng dồn dập phi thân bay xuống, tại giữakhông trung lấy Huỳnh thạch ra chiếu sáng, cuối cùng lục tục bay xuống tại đáycốc.Kiều Thư Nhi chỉ đến một chỗ hang động tối như mực nơi đáy cốc, làm cái thủthế im lặng, thể hiện người đang dò xét tại chỗ sâu bên trong cái hang động đó.Cao Viễn nghiêng đầu ra hiệu, nói, “Ngươi dẫn đường!”Kiều Thư Nhi cũng lấy Huỳnh thạch ra, một mình một người hướng về tối hangđộng như mực kia đi đến.Đám người Cao Viễn lần nữa nhìn nhau, ngay lập tức không xa không gần theosát tại phía sau.Hang động khẳng định rất sâu, một điểm này, Kiều Thư Nhi có thể tưởng tượngra được, từ hình thể của hoàng kim cự xà kia là có thể nhìn ra được, nếu tronglòng đất không có đủ chiều sâu thì không thể chưa đựng.Nhưng nàng cũng không thể chắc chắn vị trí có cự xà, chỉ có thể nói là cố gắngkiên trì một mình ở tại phía trước đi về phía sâu ở bên trong, mặt đất dưới chântựa hồ đã bị bụng kim loại con rắn mài ra độ cong.Cao Viễn thình lình toát ra một câu, “Tại sao có cảm giác cái hang động nàygiống như là bị thứ gì đó mài giũa qua vậy.”Kiều Thư Nhi quay đầu lại, hướng về phía gã làm một cái thủ thế ra hiệu imlặng, bước chân không dừng, tiếp tục đi về phía trước, lại không thấy được ởmặt sau, khóe miệng Cao Viễn toát ra nét cười nhạt.Cao Viễn chậm rãi đưa ra thủ thế, giảm chậm bước tiến của mọi người, sau đóđưa tay ngang ra cản lại, dứt khoát ngừng lại, nhìn một điểm quang mang vàbóng người ở phía trước dần dần đi sâu.Mà lúc này, trong lòng Kiều Thư Nhi tràn đầy luyến tiếc, có một số việc nàngkhông biết nên giải thích với Dữu Khánh như thế nào, cảm thấy dù có giải thíchnhư thế nào đi nữa đều không chút thuyết phục, ngay từ đầu đã lừa dối người talà sự thực.Nàng vốn định chờ cho tất cả bí mật được phá giải rồi nói tiếp, dù sao trongcuộc đời nàng không chỉ có tình ái, còn có sự tồn tại và sinh tử của người khác,nếu như Dữu Khánh thực sự không thể tiếp nhận, thực sự không thể tha thứchuyện nàng lừa dối, vậy thì nàng cũng không có cách nào rồi.Thẳng đến khi phát hiện cái gọi là bí mật dĩ nhiên là Kim Khư trong truyềnthuyết, nỗi lòng nàng dần dần chìm vào đáy cốc.Hết lần này tới lần khác vào thời điểm này, người phía sau màn lại muốn hạ sátthủ với Dữu Khánh.Nàng không biết phải đối diện với Dữu Khánh như thế nào, không biết nên giảithích như thế nào, có lẽ chỉ có cách làm như trước mắt mới có thể chân chínhchứng minh với Dữu Khánh chút gì đó, chứng minh tình cảm mà mình dành chohắn là trong sạch, không có đùa giỡn bất kỳ tâm cơ gì.Thuận tiện, còn có thể đem những kẻ theo vào này, những kẻ có thể uy hiếp đếnDữu Khánh đều giải quyết.Nàng muốn lợi dụng sức công kích của hoàng kim cự xà nơi đây đem những kẻnày táng thân trong lòng đất.Đương nhiên, nàng cũng lưu lại đồ vật để nhắc nhở Dữu Khánh, đám ngườiNinh Triêu Ất kia là gian tế.

Chương 395: Chứng minh