Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…

Chương 405: Kim Khư

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Luồng tà khí cuối cùng trong cơ thể bị mất đi, con nhện lớn rơi xuống đất cũnghoàn toàn bất động, giống như là một bức tượng bằng vàng.Dữu Khánh đưa tay từ trong cổ áo lôi ra mặt dây chuyền kia, không nhìn rađược mặt dây chuyền có bất cứ dị thường gì.Hắn rất muốn biết vật này đến tột cùng là thứ gì, vì sao lại ở trong cơ thể VânHề, trong cơ thể Vân Hề có đầy tà khí như vậy, vì sao có thể không bị hạt châunày ảnh hưởng?Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn không nghĩ ra được đáp án, nơi đây cũng khôngphải nơi ở lâu, để tránh sinh biến, vẫn nên tranh thủ rời đi trước lúc đám nhện tolớn kia trở về.Hắn lại lắc mình trở lại bên cạnh kim quan, mà ông trời tựa như đang đùa vớihắn, tại lúc hắn lần nữa định nâng kim quan lên thì lại xuất hiện dị thường.Vách đá phía trước, không ngừng có thanh âm rầm rầm rầm vang lên, hắn quayđầu nhìn tới, chỉ thấy đá vụn đang rơi rớt xuống như mưa.Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh vách đá, trông thấy một dải ánh loang loángmàu vàng kim, mặc dù không nhìn thấy rõ, nhưng hiển nhiên là đám nhện kiađã trở về, đá vụn không ngừng rơi vãi xuống chứng minh đám nhện kia đang đixuống.Cục diện tựa hồ bất lợi cho hắn, nhưng hắn ít nhiều vẫn thở phào nhẹ nhõm,đám nhện này trở về nhanh như vậy, chí ít đã nói rõ không có quấn lấy đượcđám người Ngô Hắc, nói rõ những nhện này đuổi không kịp bọn họ.Quay đầu lại nhìn nhìn, hắn không có khả năng khiêng kim quan trở lại trênvách đá bờ bên này, liền nâng kim quan lên đi về phía một đầu, hi vọng có thểvòng tránh được đám nhện khổng lồ đã bị kinh động đó.Nhưng đi chưa được bao xa, liền trông thấy đám nhện lớn lần nữa hạ xuống vựcsâu để kiểm tra, là trực tiếp treo ngược rất nhanh hạ xuống.Ở phía trước đã có mấy con lần lượt ầm ầm hạ xuống rồi, đang nhìn chằm chằmvào hắn.Còn có hai bên và phía sau, đều có mấy con hạ xuống, có cả phía trên đỉnh đầuhắn.Càng khiến người khiếp đảm chính là phần cuối phía trước, dường như có thứgì đó khổng lồ đang đi tới đây, mặt đất đang ầm ầm rung chuyển.Dữu Khánh nhanh chóng bỏ kim quan xuống, đã có kinh nghiệm lúc trước, hắnchủ động xuất kích, tránh thoát con nhện lớn ở trước mặt nhào tới cắn, rơi tạitrên lưng nó, lại một kiếm cắm vào vị trí mềm yếu trên cổ con nhện lớn.Không còn cách nào, những gia hỏa này quá lớn, nếu đâm trực tiếp vào trênlưng thì không biết có thể đâm xuyên vào được hay không nữa.Lại thấy tà khí tuôn ra, con nhện to lớn phát ra tiếng kêu “Chi chi” kinh sợ, rútkiếm ra, Dữu Khánh giống như một con rồng bay, kéo theo một luồng tà khínhư dải mây, lần nữa nhảy lên, tránh thoát đòn tấn công của một con nhện khác,thuận thế rơi tại phía trên lưng nó, lại một kiếm cắm ngược vào cổ nó.Một chiêu đắc thủ liền lập tức lóe lên, bỏ lại gia hỏa đang luống cuống, tiếp tụcnhào tới góc chết của một con nhện lớn khác, phía sau lưng nó!Sau khi chân chính ở gần giao phong, Dữu Khánh đã có thể cảm nhận được, sátchiêu lợi hại thực sự của những con nhện to lớn này không phải là thân thểcường đại nhìn như kinh khủng kia, mà thực ra là những tơ nhện kia, cũngkhông phải động vật nào đều có thể linh hoạt được như người tu hành, nếu nhưbị những tơ nhện kia cuốn lấy, thì gần như không còn chút sức lực nào chống lạinhững con nhện này.Một con tiếp một con, sau khi liên tục đâm hơn mười con, những con nhện kháctới đây bao vây tựa hồ đã bị làm cho sợ hãi, dồn dập lui lại phía sau, thậm chí cócon còn bò về trên vách đá, khiến cho đồng loại đồng thời rút lui như thủy triều,hiệu ứng khủng hoảng lan tràn ra.Hơn mười con nhện bị đâm cũng kinh sợ mà thoát đi, con bị đâm trước đã ngãlăn ra, những con khác hoặc là không bò nổi nữa, hoặc là đã bò đến trên váchđá, trên thân những con nhện còn đang động đậy đều luồng tà khí bị hút ra kếtnối với người Dữu Khánh.Rơi xuống đất, trên người Dữu Khánh giống như mọc ra hơn mười cái xúc tu.Hắn cũng quản không nổi tới những con nhện khác, nhìn chăm chú về phía vậtkhổng lồ đang ầm ầm đi tới, một con vật khổng lồ như núi, một con nhện hoàngkim to như ngọn núi, một đường đột phá dày đặc mạng nhện đi tới, cũng độtnhiên dừng lại, từ xa xa nhìn chằm chằm Dữu Khánh.Một tay cầm kiếm đứng đối diện, Dữu Khánh thực sự kinh hãi, dựa theo lờiNgô Hắc nói, con nhện to lớn như vậy phải tiến giai đến tình trạng nào? Sau khihắn đã giao thủ với đám nhện này liền có thể lý giải được kích thước thân thể cóý nghĩa gì, kích thước càng lớn uy lực công kích cũng càng mạnh mẽ, con vậttrước mắt này còn phải nói nữa sao?Không cần nói tới mấy người Ngô Hắc, hắn hoài nghi với tu vi Cao Huyền cảnhgiới cũng chưa hẳn có thể chính diện ngăn cản được một kích của con vật khổnglồ này.Dữu Khánh vô ý thức nhìn nhìn kiếm trong tay, dù cho con vật khổng lồ ở trướcmắt để cho hắn tấn công vào vị trí yếu ớt ở sau cổ, dựa vào chiều dài của thanhkiếm trong tay hắn, khẳng định cũng đâm không được, vị trí duy nhất có thểcông phá e rằng chỉ có con mắt. Nhưng mà con mắt lại không giống ở phía sau,với năng lực phòng hộ của các chân đốt là có thể bảo vệ được, đánh chính diệnsẽ rất nguy hiểm, nếu như bị đốt chân quét trúng một cái, dựa vào chút tu vi nàycủa mình, gần như không có khả năng sống sót.Tà khí kết nối với hắn, những con nhện to lớn tránh ra, hoặc leo lên trên vách đáđều lần lượt rơi xuống nện lên trên mặt đất, không còn động tĩnh.Hơn mười luồng tà khí như dải mây cũng lần lượt tập trung biến mất tại nơingực hắn.Con vật khổng lồ như núi kia tựa như chú ý tới cảnh tượng này, bắt đầu chậmrãi lui về phía sau, sau khi rút lui lại một chút khoảng cách, đột nhiên xoayngười lại rồi giống như một trận cuồng phong, bỏ chạy rất nhanh ầm ầm nhưsấm sét, mặt đất rung động một hồi lâu.Rất nhanh, bên trong vực sâu trở nên yên tĩnh lại.Chạy rồi? Một lúc lâu sau Dữu Khánh mới phục hồi lại tinh thần, nhìn nhìnxung quanh, quét mắt nhìn nhìn từng con nhện lớn ngã lăn quay, lại nhấc mặtdây chuyền lên kiểm tra, trong lòng vẫn rất băn khoăn không biết vật này đếncùng là thứ gì.Càng làm cho hắn kinh nghi chính là, viên hạt châu này không ngừng hấp thu tàkhí là vì nguyên nhân gì, cứ tiếp tục như vậy sẽ có phát sinh phản ứng gì haykhông?Nhét vòng đeo cổ lại vào trong quần áo, lần nữa nhìn nhìn khung cảnh yên tĩnhxung quanh, hắn lại tìm đến kim quan, một tay khiêng lên trên vai, rất nhanhnhảy lên trên vách đá trước mặt, sau đó nhanh như chớp leo lên rất nhanh.Lần này, không có tiếp tục gặp phải bất cứ con nhện hoàng kim nào quấy rầy.Thời điểm hắn khiêng kim quan nhảy lên trên đỉnh núi, bỗng nhiên nhìn thấymột đám khuôn mặt quen thuộc.Vừa rơi xuống hắn liền sửng sốt, ngoại trừ đám người Ngô Hắc ra còn có thể làai, những người này vậy mà đã đi còn quay trở lại, Dữu Khánh xác thực khôngngờ tới.Một đám người nhìn hắn, lại thỉnh thoảng nhìn vào trong vực sâu nhìn xungquanh thăm dò, đều là dáng vẻ kinh nghi bất định.“Lão Thập Ngũ, tên vô liêm sỉ nhà ngươi, còn không mau nói bọn họ thả bọn tara!”Cả người cứng đờ không thể nhúc nhích, Nam Trúc ở tại đó chửi ầm lên, vẻ mặtlà thẹn quá thành giận.Lúc trước là vì không thể nói chuyện, cho nên đại phát từ bi.Mục Ngạo Thiết cũng gọi to lên, “Buông bọn ta ra.”Dữu Khánh gật gật đầu đối với người khống chế bọn họ, Ninh Triêu Ất và ChuKhoan Trấn lập tức cởi bỏ cấm chế trên thân hai người bọn họ.Đã được tự do, Nam Trúc hoạt động thân thể một chút, rồi xoay quanh DữuKhánh mấy vòng, thấy hắn không có việc gì thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó lậptức lại hướng về phía đám người Ngô Hắc hỏi: “Các ngươi vươn đầu vươn cổnhìn xuống lâu như vậy là nhìn cái gì?” gã cũng nhịn không được đi tới nhìnxuống dưới, nhưng mà không nhìn thấy được gì, quá sâu.Nhiếp Phẩm Lan: “Nhìn xem một con nhện khổng lồ, một con nhện to lớn nhưngọn núi, ở tại trên này cũng có thể nhìn thấy rõ.”Cầm lấy tay phụ thân cúi nhìn xuống, Tiểu Hắc lập tức xoay người lại, ra sứcgiang rộng hai tay khoa tay múa chân khoe với Nam Trúc: “To! Rất to rất lớn,còn to hơn cả ngươi a!”Ngô Hắc lập tức đưa tay bịt kín miệng nhi tử.“A? Ở đâu ở đâu?” Nam mập mạp lập tức tò mò giống như đứa trẻ, hai mắt rấtnhanh quét tới quét lui dưới vực sâu, “Tại sao ta nhìn không thấy?”Ngay cả Mục Ngạo Thiết cũng nhịn không được vươn đầu ra nhìn khắp nơi bêndưới.Nhiếp Phẩm Lan: “Chạy rồi, âm thanh ù ù lúc trước, khi mà ngươi hỏi đó là thứgì thì đã chạy rồi, hướng một đầu phía dưới vực sâu chỉ tới.” Ngón tay chỉ vềmột cái phương hướng.Ninh Triêu Ất định thần lại, nói với Dữu Khánh:“Không có việc thì tốt rồi. Chúng ta chạy về lại nơi này cũng là vì không còncách nào a, đáng lẽ không nên cởi mở á huyệt cho tên mập này, sau đó cái miệncủa hắn lập tức bùm bùm, lải nhải không dứt, ầm ĩ chết người, cứ phải muốnchúng ta quay trở lại nhìn xem. Còn cả tên to con này nữa, từng câu từng câugiống như dùng búa nện người vậy, chúng ta thực sự là bị hai người bọn họ làmcho ầm ĩ chịu không nổi nữa, mới quay lại nhìn xem. Vốn định đi xuống nhìnmột chút, kết quả nhìn thấy con nhện khổng lồ như ngọn núi kia, thế là khiếnchúng ta sợ đến mức không dám đi xuống nữa rồi.”Ngô Hắc cũng quay đầu lại hỏi: “Tên gia hỏa khổng lồ kia không tấn côngngươi sao?”Dữu Khánh hàm hồ trả lời, “Ta cũng cho rằng sẽ tấn công ta, nhưng không biếtvì sao lại đột nhiên bỏ chạy rồi.”Ngô Hắc suy nghĩ một chút, lập tức nói với mọi người: “Sự tình có kỳ lạ, tạiloại địa phương này, một khi phát hiện chuyện kỳ lạ, vẫn nên mau chóng lảngtránh mới tốt.” Nói xong xoay người nhấc tay chỉ về phía đám mây đã bay xadưới ánh tà dương, “Đã bỏ lỡ một chút thời gian, Tiên cung đã bay xa rồi. Cónhìn thấy ngọn núi cao phía xa xa kia hay không, chỉ cần chạy tới đúng lúc,đêm nay có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội tiến vào Tiên cung.”Nam Trúc hoài nghi, “Làm sao tiến vào?”Dữu Khánh nhìn đến, quan sát, chợt quay đầu lại nhìn nhìn trước sau, giống nhưcó đăm chiêu, hỏi: “Theo lộ tuyến một đường bay đi, hình như Tiên cung là bayvề phía ngọn núi cao đó, ý của tiên sinh chẳng lẽ là nói, khi Tiên cung tới sátngọn núi cao kia thì chúng ta có cơ hội từ trên đỉnh núi bay lên tới?”Ngô Hắc: “Ta chỉ nói, ‘Có lẽ’.”Cho dù chỉ là ‘có lẽ’, nhưng nghĩ đến chuyện có cơ hội tiến vào Tiên cung trongtruyền thuyết, mọi người ít nhiều đều có phần hưng phấn, không chậm trễ nữa,dồn dập chạy đi…Trên cao trên bầu trời, một con Bạch đầu ưng chở theo Thử thái bà và một gãthủ hạ của Người mặt sắt xuyên qua mây mù mịt mờ, nhìn thấy một ngọn KimSơn thật lớn, một đám đỉnh núi nhỏ cao thấp không đồng đều bao quanh mộtđỉnh núi cao nhất, cao chót vót.Trên sườn ngọn núi cao nhất, dựng đứng hai chữ lớn như hai ngọn núi nhỏ,chính là hai chữ “Kim Khư”.Rất hiển nhiên, một vùng tiên gia động phủ này sở dĩ có tên Kim Khư, chính làxuất phát từ tên của tòa Tiên cung này.Cho dù lúc trước đã có nghe nói tới, nhưng khi chính mắt nhìn thấy thì có cảmgiác rất khác, lần đầu tiên trông thấy, Thử thái bà và người khoáng áo choàngkia đều bị chấn động. Nơi này từng ngọn từng ngọn núi vàng lớn ánh vàng rựcrỡ diện tích có thể đạt đến ngàn mẫu, người chế tạo tại trên phương diện tạohình đã tạo ra được khí thế kinh người, khiến cho người ta có cảm giác chấnđộng rất mạnh về thị giác.Nhất là tại dưới ánh nắng chiếu rọi, hình thành lên một tầng màn sáng vàng kimbao phủ, tạo cho người ta cảm giác nguy nga thần thánh cực mạnh, trong đầu cóthể hình thành lên tiên âm tiên nhạc vang vọng.Vị trí đối diện với hai chữ “Kim Khư”, có một cánh cổng ra vào Tiên cung,giống như một cái cửa thành, cánh cổng mở rộng ra, một nhóm Người mặt sắtđang đứng ở ngoài cổng.Đầu bạc ưng bay đến, Thử thái bà và một gã khoác áo choàng phi thân bayxuống, rơi tại bên cạnh Người mặt sắt, hai bọn họ cũng là hai người cuối cùngđược đón lên.Bạch đầu ưng tại trong không trung hóa hình, biến lại thành hình dạng CaoViễn, hạ xuống.Thử thái bà nhìn rất nhiều rất nhiều đình đài lầu các vàng kim nửa khảm vàobên trong vách núi ở xung quanh, cảm thán không thôi, nói: “Thật sự khôngdám tưởng tượng được, một ngọn núi lớn như vậy lại có thể lơ lửng tại trongkhông trung, tiên chi lực quả nhiên không phải đẳng cấp bọn ta có thể tưởngtượng được!”Những kẻ đến trước một bước có thể lý giải được tâm tình chấn động của bà ta.Người mặt sắt: “Không biết tình hình bên trong như thế nào, đáng tiếc là tìmkhông được lối nào để đi vào. Không quản nữa rồi, tên gia hỏa kia sớm muộncũng sẽ lên tới đây, thay vì ở phía dưới cùng chạy đuổi theo, chúng ta khôngbằng tới đây trước ngồi đợi, đến lúc đó xem bọn hắn làm thế nào để đi vào,đương có thể nhìn ra chút manh mối.”Thử thái bà gật đầu: “Tiên sinh nói chính phải.”Người mặt sắt bỗng nhiên phất tay ra hiệu với thủ hạ của mình, chỉ ra bốnngười, “Bốn người các ngươi đi đến, hợp lực thi pháp, nhìn xem có thể phá vỡđược lớp phòng ngự của cánh cổng này hay không.”Bốn người kia không khỏi quay mặt nhìn nhau, trong mắt rõ ràng có nét lo lắng,tu vi Thượng Huyền không có ra tay, trái lại bảo bốn người bọn họ xuất thủ,việc này…

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Luồng tà khí cuối cùng trong cơ thể bị mất đi, con nhện lớn rơi xuống đất cũnghoàn toàn bất động, giống như là một bức tượng bằng vàng.Dữu Khánh đưa tay từ trong cổ áo lôi ra mặt dây chuyền kia, không nhìn rađược mặt dây chuyền có bất cứ dị thường gì.Hắn rất muốn biết vật này đến tột cùng là thứ gì, vì sao lại ở trong cơ thể VânHề, trong cơ thể Vân Hề có đầy tà khí như vậy, vì sao có thể không bị hạt châunày ảnh hưởng?Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn không nghĩ ra được đáp án, nơi đây cũng khôngphải nơi ở lâu, để tránh sinh biến, vẫn nên tranh thủ rời đi trước lúc đám nhện tolớn kia trở về.Hắn lại lắc mình trở lại bên cạnh kim quan, mà ông trời tựa như đang đùa vớihắn, tại lúc hắn lần nữa định nâng kim quan lên thì lại xuất hiện dị thường.Vách đá phía trước, không ngừng có thanh âm rầm rầm rầm vang lên, hắn quayđầu nhìn tới, chỉ thấy đá vụn đang rơi rớt xuống như mưa.Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh vách đá, trông thấy một dải ánh loang loángmàu vàng kim, mặc dù không nhìn thấy rõ, nhưng hiển nhiên là đám nhện kiađã trở về, đá vụn không ngừng rơi vãi xuống chứng minh đám nhện kia đang đixuống.Cục diện tựa hồ bất lợi cho hắn, nhưng hắn ít nhiều vẫn thở phào nhẹ nhõm,đám nhện này trở về nhanh như vậy, chí ít đã nói rõ không có quấn lấy đượcđám người Ngô Hắc, nói rõ những nhện này đuổi không kịp bọn họ.Quay đầu lại nhìn nhìn, hắn không có khả năng khiêng kim quan trở lại trênvách đá bờ bên này, liền nâng kim quan lên đi về phía một đầu, hi vọng có thểvòng tránh được đám nhện khổng lồ đã bị kinh động đó.Nhưng đi chưa được bao xa, liền trông thấy đám nhện lớn lần nữa hạ xuống vựcsâu để kiểm tra, là trực tiếp treo ngược rất nhanh hạ xuống.Ở phía trước đã có mấy con lần lượt ầm ầm hạ xuống rồi, đang nhìn chằm chằmvào hắn.Còn có hai bên và phía sau, đều có mấy con hạ xuống, có cả phía trên đỉnh đầuhắn.Càng khiến người khiếp đảm chính là phần cuối phía trước, dường như có thứgì đó khổng lồ đang đi tới đây, mặt đất đang ầm ầm rung chuyển.Dữu Khánh nhanh chóng bỏ kim quan xuống, đã có kinh nghiệm lúc trước, hắnchủ động xuất kích, tránh thoát con nhện lớn ở trước mặt nhào tới cắn, rơi tạitrên lưng nó, lại một kiếm cắm vào vị trí mềm yếu trên cổ con nhện lớn.Không còn cách nào, những gia hỏa này quá lớn, nếu đâm trực tiếp vào trênlưng thì không biết có thể đâm xuyên vào được hay không nữa.Lại thấy tà khí tuôn ra, con nhện to lớn phát ra tiếng kêu “Chi chi” kinh sợ, rútkiếm ra, Dữu Khánh giống như một con rồng bay, kéo theo một luồng tà khínhư dải mây, lần nữa nhảy lên, tránh thoát đòn tấn công của một con nhện khác,thuận thế rơi tại phía trên lưng nó, lại một kiếm cắm ngược vào cổ nó.Một chiêu đắc thủ liền lập tức lóe lên, bỏ lại gia hỏa đang luống cuống, tiếp tụcnhào tới góc chết của một con nhện lớn khác, phía sau lưng nó!Sau khi chân chính ở gần giao phong, Dữu Khánh đã có thể cảm nhận được, sátchiêu lợi hại thực sự của những con nhện to lớn này không phải là thân thểcường đại nhìn như kinh khủng kia, mà thực ra là những tơ nhện kia, cũngkhông phải động vật nào đều có thể linh hoạt được như người tu hành, nếu nhưbị những tơ nhện kia cuốn lấy, thì gần như không còn chút sức lực nào chống lạinhững con nhện này.Một con tiếp một con, sau khi liên tục đâm hơn mười con, những con nhện kháctới đây bao vây tựa hồ đã bị làm cho sợ hãi, dồn dập lui lại phía sau, thậm chí cócon còn bò về trên vách đá, khiến cho đồng loại đồng thời rút lui như thủy triều,hiệu ứng khủng hoảng lan tràn ra.Hơn mười con nhện bị đâm cũng kinh sợ mà thoát đi, con bị đâm trước đã ngãlăn ra, những con khác hoặc là không bò nổi nữa, hoặc là đã bò đến trên váchđá, trên thân những con nhện còn đang động đậy đều luồng tà khí bị hút ra kếtnối với người Dữu Khánh.Rơi xuống đất, trên người Dữu Khánh giống như mọc ra hơn mười cái xúc tu.Hắn cũng quản không nổi tới những con nhện khác, nhìn chăm chú về phía vậtkhổng lồ đang ầm ầm đi tới, một con vật khổng lồ như núi, một con nhện hoàngkim to như ngọn núi, một đường đột phá dày đặc mạng nhện đi tới, cũng độtnhiên dừng lại, từ xa xa nhìn chằm chằm Dữu Khánh.Một tay cầm kiếm đứng đối diện, Dữu Khánh thực sự kinh hãi, dựa theo lờiNgô Hắc nói, con nhện to lớn như vậy phải tiến giai đến tình trạng nào? Sau khihắn đã giao thủ với đám nhện này liền có thể lý giải được kích thước thân thể cóý nghĩa gì, kích thước càng lớn uy lực công kích cũng càng mạnh mẽ, con vậttrước mắt này còn phải nói nữa sao?Không cần nói tới mấy người Ngô Hắc, hắn hoài nghi với tu vi Cao Huyền cảnhgiới cũng chưa hẳn có thể chính diện ngăn cản được một kích của con vật khổnglồ này.Dữu Khánh vô ý thức nhìn nhìn kiếm trong tay, dù cho con vật khổng lồ ở trướcmắt để cho hắn tấn công vào vị trí yếu ớt ở sau cổ, dựa vào chiều dài của thanhkiếm trong tay hắn, khẳng định cũng đâm không được, vị trí duy nhất có thểcông phá e rằng chỉ có con mắt. Nhưng mà con mắt lại không giống ở phía sau,với năng lực phòng hộ của các chân đốt là có thể bảo vệ được, đánh chính diệnsẽ rất nguy hiểm, nếu như bị đốt chân quét trúng một cái, dựa vào chút tu vi nàycủa mình, gần như không có khả năng sống sót.Tà khí kết nối với hắn, những con nhện to lớn tránh ra, hoặc leo lên trên vách đáđều lần lượt rơi xuống nện lên trên mặt đất, không còn động tĩnh.Hơn mười luồng tà khí như dải mây cũng lần lượt tập trung biến mất tại nơingực hắn.Con vật khổng lồ như núi kia tựa như chú ý tới cảnh tượng này, bắt đầu chậmrãi lui về phía sau, sau khi rút lui lại một chút khoảng cách, đột nhiên xoayngười lại rồi giống như một trận cuồng phong, bỏ chạy rất nhanh ầm ầm nhưsấm sét, mặt đất rung động một hồi lâu.Rất nhanh, bên trong vực sâu trở nên yên tĩnh lại.Chạy rồi? Một lúc lâu sau Dữu Khánh mới phục hồi lại tinh thần, nhìn nhìnxung quanh, quét mắt nhìn nhìn từng con nhện lớn ngã lăn quay, lại nhấc mặtdây chuyền lên kiểm tra, trong lòng vẫn rất băn khoăn không biết vật này đếncùng là thứ gì.Càng làm cho hắn kinh nghi chính là, viên hạt châu này không ngừng hấp thu tàkhí là vì nguyên nhân gì, cứ tiếp tục như vậy sẽ có phát sinh phản ứng gì haykhông?Nhét vòng đeo cổ lại vào trong quần áo, lần nữa nhìn nhìn khung cảnh yên tĩnhxung quanh, hắn lại tìm đến kim quan, một tay khiêng lên trên vai, rất nhanhnhảy lên trên vách đá trước mặt, sau đó nhanh như chớp leo lên rất nhanh.Lần này, không có tiếp tục gặp phải bất cứ con nhện hoàng kim nào quấy rầy.Thời điểm hắn khiêng kim quan nhảy lên trên đỉnh núi, bỗng nhiên nhìn thấymột đám khuôn mặt quen thuộc.Vừa rơi xuống hắn liền sửng sốt, ngoại trừ đám người Ngô Hắc ra còn có thể làai, những người này vậy mà đã đi còn quay trở lại, Dữu Khánh xác thực khôngngờ tới.Một đám người nhìn hắn, lại thỉnh thoảng nhìn vào trong vực sâu nhìn xungquanh thăm dò, đều là dáng vẻ kinh nghi bất định.“Lão Thập Ngũ, tên vô liêm sỉ nhà ngươi, còn không mau nói bọn họ thả bọn tara!”Cả người cứng đờ không thể nhúc nhích, Nam Trúc ở tại đó chửi ầm lên, vẻ mặtlà thẹn quá thành giận.Lúc trước là vì không thể nói chuyện, cho nên đại phát từ bi.Mục Ngạo Thiết cũng gọi to lên, “Buông bọn ta ra.”Dữu Khánh gật gật đầu đối với người khống chế bọn họ, Ninh Triêu Ất và ChuKhoan Trấn lập tức cởi bỏ cấm chế trên thân hai người bọn họ.Đã được tự do, Nam Trúc hoạt động thân thể một chút, rồi xoay quanh DữuKhánh mấy vòng, thấy hắn không có việc gì thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó lậptức lại hướng về phía đám người Ngô Hắc hỏi: “Các ngươi vươn đầu vươn cổnhìn xuống lâu như vậy là nhìn cái gì?” gã cũng nhịn không được đi tới nhìnxuống dưới, nhưng mà không nhìn thấy được gì, quá sâu.Nhiếp Phẩm Lan: “Nhìn xem một con nhện khổng lồ, một con nhện to lớn nhưngọn núi, ở tại trên này cũng có thể nhìn thấy rõ.”Cầm lấy tay phụ thân cúi nhìn xuống, Tiểu Hắc lập tức xoay người lại, ra sứcgiang rộng hai tay khoa tay múa chân khoe với Nam Trúc: “To! Rất to rất lớn,còn to hơn cả ngươi a!”Ngô Hắc lập tức đưa tay bịt kín miệng nhi tử.“A? Ở đâu ở đâu?” Nam mập mạp lập tức tò mò giống như đứa trẻ, hai mắt rấtnhanh quét tới quét lui dưới vực sâu, “Tại sao ta nhìn không thấy?”Ngay cả Mục Ngạo Thiết cũng nhịn không được vươn đầu ra nhìn khắp nơi bêndưới.Nhiếp Phẩm Lan: “Chạy rồi, âm thanh ù ù lúc trước, khi mà ngươi hỏi đó là thứgì thì đã chạy rồi, hướng một đầu phía dưới vực sâu chỉ tới.” Ngón tay chỉ vềmột cái phương hướng.Ninh Triêu Ất định thần lại, nói với Dữu Khánh:“Không có việc thì tốt rồi. Chúng ta chạy về lại nơi này cũng là vì không còncách nào a, đáng lẽ không nên cởi mở á huyệt cho tên mập này, sau đó cái miệncủa hắn lập tức bùm bùm, lải nhải không dứt, ầm ĩ chết người, cứ phải muốnchúng ta quay trở lại nhìn xem. Còn cả tên to con này nữa, từng câu từng câugiống như dùng búa nện người vậy, chúng ta thực sự là bị hai người bọn họ làmcho ầm ĩ chịu không nổi nữa, mới quay lại nhìn xem. Vốn định đi xuống nhìnmột chút, kết quả nhìn thấy con nhện khổng lồ như ngọn núi kia, thế là khiếnchúng ta sợ đến mức không dám đi xuống nữa rồi.”Ngô Hắc cũng quay đầu lại hỏi: “Tên gia hỏa khổng lồ kia không tấn côngngươi sao?”Dữu Khánh hàm hồ trả lời, “Ta cũng cho rằng sẽ tấn công ta, nhưng không biếtvì sao lại đột nhiên bỏ chạy rồi.”Ngô Hắc suy nghĩ một chút, lập tức nói với mọi người: “Sự tình có kỳ lạ, tạiloại địa phương này, một khi phát hiện chuyện kỳ lạ, vẫn nên mau chóng lảngtránh mới tốt.” Nói xong xoay người nhấc tay chỉ về phía đám mây đã bay xadưới ánh tà dương, “Đã bỏ lỡ một chút thời gian, Tiên cung đã bay xa rồi. Cónhìn thấy ngọn núi cao phía xa xa kia hay không, chỉ cần chạy tới đúng lúc,đêm nay có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội tiến vào Tiên cung.”Nam Trúc hoài nghi, “Làm sao tiến vào?”Dữu Khánh nhìn đến, quan sát, chợt quay đầu lại nhìn nhìn trước sau, giống nhưcó đăm chiêu, hỏi: “Theo lộ tuyến một đường bay đi, hình như Tiên cung là bayvề phía ngọn núi cao đó, ý của tiên sinh chẳng lẽ là nói, khi Tiên cung tới sátngọn núi cao kia thì chúng ta có cơ hội từ trên đỉnh núi bay lên tới?”Ngô Hắc: “Ta chỉ nói, ‘Có lẽ’.”Cho dù chỉ là ‘có lẽ’, nhưng nghĩ đến chuyện có cơ hội tiến vào Tiên cung trongtruyền thuyết, mọi người ít nhiều đều có phần hưng phấn, không chậm trễ nữa,dồn dập chạy đi…Trên cao trên bầu trời, một con Bạch đầu ưng chở theo Thử thái bà và một gãthủ hạ của Người mặt sắt xuyên qua mây mù mịt mờ, nhìn thấy một ngọn KimSơn thật lớn, một đám đỉnh núi nhỏ cao thấp không đồng đều bao quanh mộtđỉnh núi cao nhất, cao chót vót.Trên sườn ngọn núi cao nhất, dựng đứng hai chữ lớn như hai ngọn núi nhỏ,chính là hai chữ “Kim Khư”.Rất hiển nhiên, một vùng tiên gia động phủ này sở dĩ có tên Kim Khư, chính làxuất phát từ tên của tòa Tiên cung này.Cho dù lúc trước đã có nghe nói tới, nhưng khi chính mắt nhìn thấy thì có cảmgiác rất khác, lần đầu tiên trông thấy, Thử thái bà và người khoáng áo choàngkia đều bị chấn động. Nơi này từng ngọn từng ngọn núi vàng lớn ánh vàng rựcrỡ diện tích có thể đạt đến ngàn mẫu, người chế tạo tại trên phương diện tạohình đã tạo ra được khí thế kinh người, khiến cho người ta có cảm giác chấnđộng rất mạnh về thị giác.Nhất là tại dưới ánh nắng chiếu rọi, hình thành lên một tầng màn sáng vàng kimbao phủ, tạo cho người ta cảm giác nguy nga thần thánh cực mạnh, trong đầu cóthể hình thành lên tiên âm tiên nhạc vang vọng.Vị trí đối diện với hai chữ “Kim Khư”, có một cánh cổng ra vào Tiên cung,giống như một cái cửa thành, cánh cổng mở rộng ra, một nhóm Người mặt sắtđang đứng ở ngoài cổng.Đầu bạc ưng bay đến, Thử thái bà và một gã khoác áo choàng phi thân bayxuống, rơi tại bên cạnh Người mặt sắt, hai bọn họ cũng là hai người cuối cùngđược đón lên.Bạch đầu ưng tại trong không trung hóa hình, biến lại thành hình dạng CaoViễn, hạ xuống.Thử thái bà nhìn rất nhiều rất nhiều đình đài lầu các vàng kim nửa khảm vàobên trong vách núi ở xung quanh, cảm thán không thôi, nói: “Thật sự khôngdám tưởng tượng được, một ngọn núi lớn như vậy lại có thể lơ lửng tại trongkhông trung, tiên chi lực quả nhiên không phải đẳng cấp bọn ta có thể tưởngtượng được!”Những kẻ đến trước một bước có thể lý giải được tâm tình chấn động của bà ta.Người mặt sắt: “Không biết tình hình bên trong như thế nào, đáng tiếc là tìmkhông được lối nào để đi vào. Không quản nữa rồi, tên gia hỏa kia sớm muộncũng sẽ lên tới đây, thay vì ở phía dưới cùng chạy đuổi theo, chúng ta khôngbằng tới đây trước ngồi đợi, đến lúc đó xem bọn hắn làm thế nào để đi vào,đương có thể nhìn ra chút manh mối.”Thử thái bà gật đầu: “Tiên sinh nói chính phải.”Người mặt sắt bỗng nhiên phất tay ra hiệu với thủ hạ của mình, chỉ ra bốnngười, “Bốn người các ngươi đi đến, hợp lực thi pháp, nhìn xem có thể phá vỡđược lớp phòng ngự của cánh cổng này hay không.”Bốn người kia không khỏi quay mặt nhìn nhau, trong mắt rõ ràng có nét lo lắng,tu vi Thượng Huyền không có ra tay, trái lại bảo bốn người bọn họ xuất thủ,việc này…

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Luồng tà khí cuối cùng trong cơ thể bị mất đi, con nhện lớn rơi xuống đất cũnghoàn toàn bất động, giống như là một bức tượng bằng vàng.Dữu Khánh đưa tay từ trong cổ áo lôi ra mặt dây chuyền kia, không nhìn rađược mặt dây chuyền có bất cứ dị thường gì.Hắn rất muốn biết vật này đến tột cùng là thứ gì, vì sao lại ở trong cơ thể VânHề, trong cơ thể Vân Hề có đầy tà khí như vậy, vì sao có thể không bị hạt châunày ảnh hưởng?Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn không nghĩ ra được đáp án, nơi đây cũng khôngphải nơi ở lâu, để tránh sinh biến, vẫn nên tranh thủ rời đi trước lúc đám nhện tolớn kia trở về.Hắn lại lắc mình trở lại bên cạnh kim quan, mà ông trời tựa như đang đùa vớihắn, tại lúc hắn lần nữa định nâng kim quan lên thì lại xuất hiện dị thường.Vách đá phía trước, không ngừng có thanh âm rầm rầm rầm vang lên, hắn quayđầu nhìn tới, chỉ thấy đá vụn đang rơi rớt xuống như mưa.Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh vách đá, trông thấy một dải ánh loang loángmàu vàng kim, mặc dù không nhìn thấy rõ, nhưng hiển nhiên là đám nhện kiađã trở về, đá vụn không ngừng rơi vãi xuống chứng minh đám nhện kia đang đixuống.Cục diện tựa hồ bất lợi cho hắn, nhưng hắn ít nhiều vẫn thở phào nhẹ nhõm,đám nhện này trở về nhanh như vậy, chí ít đã nói rõ không có quấn lấy đượcđám người Ngô Hắc, nói rõ những nhện này đuổi không kịp bọn họ.Quay đầu lại nhìn nhìn, hắn không có khả năng khiêng kim quan trở lại trênvách đá bờ bên này, liền nâng kim quan lên đi về phía một đầu, hi vọng có thểvòng tránh được đám nhện khổng lồ đã bị kinh động đó.Nhưng đi chưa được bao xa, liền trông thấy đám nhện lớn lần nữa hạ xuống vựcsâu để kiểm tra, là trực tiếp treo ngược rất nhanh hạ xuống.Ở phía trước đã có mấy con lần lượt ầm ầm hạ xuống rồi, đang nhìn chằm chằmvào hắn.Còn có hai bên và phía sau, đều có mấy con hạ xuống, có cả phía trên đỉnh đầuhắn.Càng khiến người khiếp đảm chính là phần cuối phía trước, dường như có thứgì đó khổng lồ đang đi tới đây, mặt đất đang ầm ầm rung chuyển.Dữu Khánh nhanh chóng bỏ kim quan xuống, đã có kinh nghiệm lúc trước, hắnchủ động xuất kích, tránh thoát con nhện lớn ở trước mặt nhào tới cắn, rơi tạitrên lưng nó, lại một kiếm cắm vào vị trí mềm yếu trên cổ con nhện lớn.Không còn cách nào, những gia hỏa này quá lớn, nếu đâm trực tiếp vào trênlưng thì không biết có thể đâm xuyên vào được hay không nữa.Lại thấy tà khí tuôn ra, con nhện to lớn phát ra tiếng kêu “Chi chi” kinh sợ, rútkiếm ra, Dữu Khánh giống như một con rồng bay, kéo theo một luồng tà khínhư dải mây, lần nữa nhảy lên, tránh thoát đòn tấn công của một con nhện khác,thuận thế rơi tại phía trên lưng nó, lại một kiếm cắm ngược vào cổ nó.Một chiêu đắc thủ liền lập tức lóe lên, bỏ lại gia hỏa đang luống cuống, tiếp tụcnhào tới góc chết của một con nhện lớn khác, phía sau lưng nó!Sau khi chân chính ở gần giao phong, Dữu Khánh đã có thể cảm nhận được, sátchiêu lợi hại thực sự của những con nhện to lớn này không phải là thân thểcường đại nhìn như kinh khủng kia, mà thực ra là những tơ nhện kia, cũngkhông phải động vật nào đều có thể linh hoạt được như người tu hành, nếu nhưbị những tơ nhện kia cuốn lấy, thì gần như không còn chút sức lực nào chống lạinhững con nhện này.Một con tiếp một con, sau khi liên tục đâm hơn mười con, những con nhện kháctới đây bao vây tựa hồ đã bị làm cho sợ hãi, dồn dập lui lại phía sau, thậm chí cócon còn bò về trên vách đá, khiến cho đồng loại đồng thời rút lui như thủy triều,hiệu ứng khủng hoảng lan tràn ra.Hơn mười con nhện bị đâm cũng kinh sợ mà thoát đi, con bị đâm trước đã ngãlăn ra, những con khác hoặc là không bò nổi nữa, hoặc là đã bò đến trên váchđá, trên thân những con nhện còn đang động đậy đều luồng tà khí bị hút ra kếtnối với người Dữu Khánh.Rơi xuống đất, trên người Dữu Khánh giống như mọc ra hơn mười cái xúc tu.Hắn cũng quản không nổi tới những con nhện khác, nhìn chăm chú về phía vậtkhổng lồ đang ầm ầm đi tới, một con vật khổng lồ như núi, một con nhện hoàngkim to như ngọn núi, một đường đột phá dày đặc mạng nhện đi tới, cũng độtnhiên dừng lại, từ xa xa nhìn chằm chằm Dữu Khánh.Một tay cầm kiếm đứng đối diện, Dữu Khánh thực sự kinh hãi, dựa theo lờiNgô Hắc nói, con nhện to lớn như vậy phải tiến giai đến tình trạng nào? Sau khihắn đã giao thủ với đám nhện này liền có thể lý giải được kích thước thân thể cóý nghĩa gì, kích thước càng lớn uy lực công kích cũng càng mạnh mẽ, con vậttrước mắt này còn phải nói nữa sao?Không cần nói tới mấy người Ngô Hắc, hắn hoài nghi với tu vi Cao Huyền cảnhgiới cũng chưa hẳn có thể chính diện ngăn cản được một kích của con vật khổnglồ này.Dữu Khánh vô ý thức nhìn nhìn kiếm trong tay, dù cho con vật khổng lồ ở trướcmắt để cho hắn tấn công vào vị trí yếu ớt ở sau cổ, dựa vào chiều dài của thanhkiếm trong tay hắn, khẳng định cũng đâm không được, vị trí duy nhất có thểcông phá e rằng chỉ có con mắt. Nhưng mà con mắt lại không giống ở phía sau,với năng lực phòng hộ của các chân đốt là có thể bảo vệ được, đánh chính diệnsẽ rất nguy hiểm, nếu như bị đốt chân quét trúng một cái, dựa vào chút tu vi nàycủa mình, gần như không có khả năng sống sót.Tà khí kết nối với hắn, những con nhện to lớn tránh ra, hoặc leo lên trên vách đáđều lần lượt rơi xuống nện lên trên mặt đất, không còn động tĩnh.Hơn mười luồng tà khí như dải mây cũng lần lượt tập trung biến mất tại nơingực hắn.Con vật khổng lồ như núi kia tựa như chú ý tới cảnh tượng này, bắt đầu chậmrãi lui về phía sau, sau khi rút lui lại một chút khoảng cách, đột nhiên xoayngười lại rồi giống như một trận cuồng phong, bỏ chạy rất nhanh ầm ầm nhưsấm sét, mặt đất rung động một hồi lâu.Rất nhanh, bên trong vực sâu trở nên yên tĩnh lại.Chạy rồi? Một lúc lâu sau Dữu Khánh mới phục hồi lại tinh thần, nhìn nhìnxung quanh, quét mắt nhìn nhìn từng con nhện lớn ngã lăn quay, lại nhấc mặtdây chuyền lên kiểm tra, trong lòng vẫn rất băn khoăn không biết vật này đếncùng là thứ gì.Càng làm cho hắn kinh nghi chính là, viên hạt châu này không ngừng hấp thu tàkhí là vì nguyên nhân gì, cứ tiếp tục như vậy sẽ có phát sinh phản ứng gì haykhông?Nhét vòng đeo cổ lại vào trong quần áo, lần nữa nhìn nhìn khung cảnh yên tĩnhxung quanh, hắn lại tìm đến kim quan, một tay khiêng lên trên vai, rất nhanhnhảy lên trên vách đá trước mặt, sau đó nhanh như chớp leo lên rất nhanh.Lần này, không có tiếp tục gặp phải bất cứ con nhện hoàng kim nào quấy rầy.Thời điểm hắn khiêng kim quan nhảy lên trên đỉnh núi, bỗng nhiên nhìn thấymột đám khuôn mặt quen thuộc.Vừa rơi xuống hắn liền sửng sốt, ngoại trừ đám người Ngô Hắc ra còn có thể làai, những người này vậy mà đã đi còn quay trở lại, Dữu Khánh xác thực khôngngờ tới.Một đám người nhìn hắn, lại thỉnh thoảng nhìn vào trong vực sâu nhìn xungquanh thăm dò, đều là dáng vẻ kinh nghi bất định.“Lão Thập Ngũ, tên vô liêm sỉ nhà ngươi, còn không mau nói bọn họ thả bọn tara!”Cả người cứng đờ không thể nhúc nhích, Nam Trúc ở tại đó chửi ầm lên, vẻ mặtlà thẹn quá thành giận.Lúc trước là vì không thể nói chuyện, cho nên đại phát từ bi.Mục Ngạo Thiết cũng gọi to lên, “Buông bọn ta ra.”Dữu Khánh gật gật đầu đối với người khống chế bọn họ, Ninh Triêu Ất và ChuKhoan Trấn lập tức cởi bỏ cấm chế trên thân hai người bọn họ.Đã được tự do, Nam Trúc hoạt động thân thể một chút, rồi xoay quanh DữuKhánh mấy vòng, thấy hắn không có việc gì thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó lậptức lại hướng về phía đám người Ngô Hắc hỏi: “Các ngươi vươn đầu vươn cổnhìn xuống lâu như vậy là nhìn cái gì?” gã cũng nhịn không được đi tới nhìnxuống dưới, nhưng mà không nhìn thấy được gì, quá sâu.Nhiếp Phẩm Lan: “Nhìn xem một con nhện khổng lồ, một con nhện to lớn nhưngọn núi, ở tại trên này cũng có thể nhìn thấy rõ.”Cầm lấy tay phụ thân cúi nhìn xuống, Tiểu Hắc lập tức xoay người lại, ra sứcgiang rộng hai tay khoa tay múa chân khoe với Nam Trúc: “To! Rất to rất lớn,còn to hơn cả ngươi a!”Ngô Hắc lập tức đưa tay bịt kín miệng nhi tử.“A? Ở đâu ở đâu?” Nam mập mạp lập tức tò mò giống như đứa trẻ, hai mắt rấtnhanh quét tới quét lui dưới vực sâu, “Tại sao ta nhìn không thấy?”Ngay cả Mục Ngạo Thiết cũng nhịn không được vươn đầu ra nhìn khắp nơi bêndưới.Nhiếp Phẩm Lan: “Chạy rồi, âm thanh ù ù lúc trước, khi mà ngươi hỏi đó là thứgì thì đã chạy rồi, hướng một đầu phía dưới vực sâu chỉ tới.” Ngón tay chỉ vềmột cái phương hướng.Ninh Triêu Ất định thần lại, nói với Dữu Khánh:“Không có việc thì tốt rồi. Chúng ta chạy về lại nơi này cũng là vì không còncách nào a, đáng lẽ không nên cởi mở á huyệt cho tên mập này, sau đó cái miệncủa hắn lập tức bùm bùm, lải nhải không dứt, ầm ĩ chết người, cứ phải muốnchúng ta quay trở lại nhìn xem. Còn cả tên to con này nữa, từng câu từng câugiống như dùng búa nện người vậy, chúng ta thực sự là bị hai người bọn họ làmcho ầm ĩ chịu không nổi nữa, mới quay lại nhìn xem. Vốn định đi xuống nhìnmột chút, kết quả nhìn thấy con nhện khổng lồ như ngọn núi kia, thế là khiếnchúng ta sợ đến mức không dám đi xuống nữa rồi.”Ngô Hắc cũng quay đầu lại hỏi: “Tên gia hỏa khổng lồ kia không tấn côngngươi sao?”Dữu Khánh hàm hồ trả lời, “Ta cũng cho rằng sẽ tấn công ta, nhưng không biếtvì sao lại đột nhiên bỏ chạy rồi.”Ngô Hắc suy nghĩ một chút, lập tức nói với mọi người: “Sự tình có kỳ lạ, tạiloại địa phương này, một khi phát hiện chuyện kỳ lạ, vẫn nên mau chóng lảngtránh mới tốt.” Nói xong xoay người nhấc tay chỉ về phía đám mây đã bay xadưới ánh tà dương, “Đã bỏ lỡ một chút thời gian, Tiên cung đã bay xa rồi. Cónhìn thấy ngọn núi cao phía xa xa kia hay không, chỉ cần chạy tới đúng lúc,đêm nay có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội tiến vào Tiên cung.”Nam Trúc hoài nghi, “Làm sao tiến vào?”Dữu Khánh nhìn đến, quan sát, chợt quay đầu lại nhìn nhìn trước sau, giống nhưcó đăm chiêu, hỏi: “Theo lộ tuyến một đường bay đi, hình như Tiên cung là bayvề phía ngọn núi cao đó, ý của tiên sinh chẳng lẽ là nói, khi Tiên cung tới sátngọn núi cao kia thì chúng ta có cơ hội từ trên đỉnh núi bay lên tới?”Ngô Hắc: “Ta chỉ nói, ‘Có lẽ’.”Cho dù chỉ là ‘có lẽ’, nhưng nghĩ đến chuyện có cơ hội tiến vào Tiên cung trongtruyền thuyết, mọi người ít nhiều đều có phần hưng phấn, không chậm trễ nữa,dồn dập chạy đi…Trên cao trên bầu trời, một con Bạch đầu ưng chở theo Thử thái bà và một gãthủ hạ của Người mặt sắt xuyên qua mây mù mịt mờ, nhìn thấy một ngọn KimSơn thật lớn, một đám đỉnh núi nhỏ cao thấp không đồng đều bao quanh mộtđỉnh núi cao nhất, cao chót vót.Trên sườn ngọn núi cao nhất, dựng đứng hai chữ lớn như hai ngọn núi nhỏ,chính là hai chữ “Kim Khư”.Rất hiển nhiên, một vùng tiên gia động phủ này sở dĩ có tên Kim Khư, chính làxuất phát từ tên của tòa Tiên cung này.Cho dù lúc trước đã có nghe nói tới, nhưng khi chính mắt nhìn thấy thì có cảmgiác rất khác, lần đầu tiên trông thấy, Thử thái bà và người khoáng áo choàngkia đều bị chấn động. Nơi này từng ngọn từng ngọn núi vàng lớn ánh vàng rựcrỡ diện tích có thể đạt đến ngàn mẫu, người chế tạo tại trên phương diện tạohình đã tạo ra được khí thế kinh người, khiến cho người ta có cảm giác chấnđộng rất mạnh về thị giác.Nhất là tại dưới ánh nắng chiếu rọi, hình thành lên một tầng màn sáng vàng kimbao phủ, tạo cho người ta cảm giác nguy nga thần thánh cực mạnh, trong đầu cóthể hình thành lên tiên âm tiên nhạc vang vọng.Vị trí đối diện với hai chữ “Kim Khư”, có một cánh cổng ra vào Tiên cung,giống như một cái cửa thành, cánh cổng mở rộng ra, một nhóm Người mặt sắtđang đứng ở ngoài cổng.Đầu bạc ưng bay đến, Thử thái bà và một gã khoác áo choàng phi thân bayxuống, rơi tại bên cạnh Người mặt sắt, hai bọn họ cũng là hai người cuối cùngđược đón lên.Bạch đầu ưng tại trong không trung hóa hình, biến lại thành hình dạng CaoViễn, hạ xuống.Thử thái bà nhìn rất nhiều rất nhiều đình đài lầu các vàng kim nửa khảm vàobên trong vách núi ở xung quanh, cảm thán không thôi, nói: “Thật sự khôngdám tưởng tượng được, một ngọn núi lớn như vậy lại có thể lơ lửng tại trongkhông trung, tiên chi lực quả nhiên không phải đẳng cấp bọn ta có thể tưởngtượng được!”Những kẻ đến trước một bước có thể lý giải được tâm tình chấn động của bà ta.Người mặt sắt: “Không biết tình hình bên trong như thế nào, đáng tiếc là tìmkhông được lối nào để đi vào. Không quản nữa rồi, tên gia hỏa kia sớm muộncũng sẽ lên tới đây, thay vì ở phía dưới cùng chạy đuổi theo, chúng ta khôngbằng tới đây trước ngồi đợi, đến lúc đó xem bọn hắn làm thế nào để đi vào,đương có thể nhìn ra chút manh mối.”Thử thái bà gật đầu: “Tiên sinh nói chính phải.”Người mặt sắt bỗng nhiên phất tay ra hiệu với thủ hạ của mình, chỉ ra bốnngười, “Bốn người các ngươi đi đến, hợp lực thi pháp, nhìn xem có thể phá vỡđược lớp phòng ngự của cánh cổng này hay không.”Bốn người kia không khỏi quay mặt nhìn nhau, trong mắt rõ ràng có nét lo lắng,tu vi Thượng Huyền không có ra tay, trái lại bảo bốn người bọn họ xuất thủ,việc này…

Chương 405: Kim Khư