Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 413: Đóng băng
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Vị Ngô lão thái gia này không có chút phản ứng dư thừa nào, lắc mình một cái,rời đi, bay ra khỏi bụng núi, nhanh chóng lướt không đi xa.Hai vị trang chủ còn đứng tại nguyên chỗ quay mặt nhìn nhau, rồi quay nhìncây Phong lan hoàng kim trước mặt, mặc dù rục rịch muốn động, muốn hái,nhưng sau khi quan sát pho tượng cự nhân hoàng kim lần nữa thì cuối cùngtrong đầu không hiểu sao có chút kiêng kỵ, không dám manh động đối với tráiHoàng kim quả kia.Cả hai cùng bay rời khỏi, sau khi ra khỏi bụng núi thì đều hóa hình thành hìnhdạng yêu ma, giương cánh bay cao rời đi…Bên trong cung điện, hai đám người đang tiếp tục tìm kiếm.Đám Người mặt sắt lần đầu tiến tới đây, đương nhiên là được mở rộng tầm mắt,trong này, một cái thế giới bao trùm một cái thế giới khác, quả thực là thần kỳ.Còn nữa, Ngô Hắc dẫn theo nhi tử tìm kiếm cũng là không cam lòng.Thực ra, dù cho lúc trước không có hỏi Ngô Tạ Sơn, hắn ta cũng đã biết đượcNgô lão thái gia rời đi để làm gì, chỉ cần suy nghĩ cũng có thể biết được, đối vớivị bá phụ kia mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn việc tìm được Thiêntuyền, cho nên, đương nhiên là đi tìm Thiên tuyền rồi.Nói cách khác, Thiên tuyền không tại trong cung điện này.Nhưng hắn ta vẫn là sợ có sơ sót, hoặc là sợ Ngô lão thái gia có mưu kế gì, vìvậy mà vẫn không chịu bỏ qua, vẫn muốn đem Tiên cung lục soát triệt để mộtlần rồi nói tiếp, muốn đem những nơi lúc trước còn chưa lục soát xong tiếp tụctìm kiếm cho xong. Tại trước khi phía bên mình còn chưa chắc chắn xác địnhđược, hắn ta không có khả năng bỏ cuộc nửa chừng.Nhưng đúng vào lúc này, âm thanh cách cách cách đột nhiên vang lên.Mục Ngạo Thiết và một người khoác áo choàng đồng thời từ bên trong lầu cáctrên đỉnh núi lóe lên, lướt trở về cung điện, gõ lạch cạnh lên trên lan can hoàngkim, phát ra âm thanh báo động khẩn cấp.Hai người ở lại canh gác, Ngô Hắc và Người mặt sắt đều mỗi bên phái ra mộtngười mà mình tương đối tín nhiệm để canh gác.Chủ yếu chính là đề phòng bị Ngô lão thái gia quay lại, không còn cách nào,không có khả năng cắm đầu cắm cổ tìm kiếm ở bên trong này mà không quản gìở bên ngoài, dù sao Ngô lão thái gia có khả năng sẽ quay lại bất cứ lúc nào.Vốn tưởng rằng giết chết Ngô Tạ Sơn, kẻ có khả năng sẽ đi mật báo kia, liền cóthể tranh thủ thêm thời gian đủ cho mọi người, không nghĩ tới vẫn là trở lạinhanh như vậy.Hơn nữa còn tới bất ngờ không kịp đề phòng như thế.Không giống như tưởng tượng sẽ nằm trên ghế và được hai yêu ma khiêng ghếbay tới, mà đột nhiên bay tới, một cái bóng người đột nhiên chui ra từ trongmây đen, đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đột nhiên liền rơi xuống tại trênđỉnh núi, ở cách lầu các không xa, thiếu một chút khiến cho Mục Ngạo Thiết vàtên khoác áo choàng kia bị hù dọa cho hồn phi phách tán.Bên trong cung điện tức thì bị kinh động nháo nhác như gà bay chó sủa.Ngô Hắc quản không nổi những người khác, hắn ta biết rõ mình mới là mục tiêuchủ yếu mà bá phụ muốn truy bắt, lập tức nhấc con trai mình lên lao vù tới mộtnơi bên ngoài điện gần đây nhất, phá tan sóng hư không, chui vào trong biểnsâu.Sư huynh đệ ba người vừa chạm mặt với nhau, Dữu Khánh nhạy cảm liếc mắtnhìn thấy phương hướng Ngô Hắc phụ tử rời đi, lập tức kêu gọi hai vị sư huynh,“Đi mau!”Ba người cũng xông tới một lối ra gần đây, khẩn cấp lao ra ngoài, phá tan sónghư không, xâm nhập vào trong biển sâu mờ mịt.Trong nháy mắt bị nước biển bao trùm, ba người lập tức cảm nhận được áp lựccực lớn, áp lực đó gần như đem bọn họ ép nổ, ba người dốc hết toàn thân tu viđể chống lai, liều mạng bơi ra, nhanh nhẹn bơi lội như một con cá trong biểnnước đen kịt.Không chạy không được, mọi người đã làm rất nhiều chuyện xằng bậy tại LiệtCốc sơn trang, vừa rồi còn giết chết Ngô Tạ Sơn, không chạy sẽ mất mạng.Dữu Khánh vốn có ý nghĩ thoát thân bằng một cách mạo hiểm khác, nhưng nghĩđến còn có hai vị sư huynh ở bên, thực sự không thích hợp quá mức mạo hiểm,chỉ mình hắn thì có thể không cần đếm xỉa gì cả, nhưng không thể kéo cả tínhmạng lão Thất và lão Cửu vào, nếu mà làm như vậy, hắn không có cách nào giảithích với sư phụ đã mất đi.Mọi người phân tán ra độn trong biển rời đi, có lẽ có người sẽ bị bắt lại, nhưngquả thực đây là biện pháp trốn chạy có xác suất sống sót rất cao, dù cho Ngô lãothái gia tu vi cao tới đâu cũng không có khả năng tại trong biển cùng lúc bắtđược nhiều người chia ra chạy trốn như vậy.Đám người Ninh Triêu Ất tự nhiên cũng theo số đông, đã nhận ra phươnghướng Ngô Hắc và đám người Dữu Khánh rời đi, cũng lập tức không chút dodự bỏ chạy, phá tan sóng hư không, trốn vào biển sâu.Một cao thủ đi tới, trong nháy mắt liền khiến mọi người tán loạn như chim nhưthú.Người mặt sắt lại nhanh chóng vung vẩy viên Huỳnh thạch trong tay, nhanhchóng tụ tập nhân thủ lại một chỗ, rồi nhanh chóng che giấu ánh sáng củaHuỳnh thạch, y dường như có cách nghĩ khác.Ngoài lầu các, Ngô lão thái gia trực tiếp rơi xuống, rơi tại bên chỗ vũng máu rấtbắt mắt kia, rơi tại trước thi thể Ngô Tạ Sơn.Thi thể đã bị tan nát, thủ pháp này nhìn qua có vẻ quen mắt, Ngô lão thái giangóng nhìn một hồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú về phía lầu các, rồi độtnhiên lắc mình một cái, lướt nhẹ như bóng ma, trong nháy mắt xâm nhập vàobên trong cung điện. Lão ta có thể nhìn thấy trong bóng đêm, mơ hồ thoángnhìn thấy những thân ảnh phá tan sóng hư không để trốn đi.Lão ta lập tức lắc mình xuyên ngang toàn bộ cung điện, rơi tại trên tòa lầu cửathành, ngẩng đầu ngước nhìn biển sâu, cười lạnh một tiếng, “Đã tới rồi cònmuốn chạy sao? Đừng có mơ chạy thoát kẻ nào!”Băng lam kích trong tay quét ra, cắt ngang qua lớp sóng hư không, nghiêng đâmlên trên không trung, nửa đoạn tại biển. Dưới sự thi pháp điều khiển, Băng lamkích tỏa ra quầng sáng xanh nhạt ở trong bóng tối, bên ngoài màn sóng hưkhông lập tức hiện lên cảm giác đóng băng, lớp sóng hư không đọng lại.Tốc độ nước biển đóng băng trong nháy mắt liền như gợn sóng lan truyền, bắtđầu lan tràn ra khắp vùng biển rộng!Âm thầm ẩn núp bên trong cung điện, Người mặt sắt nhận thấy được Ngô lãothái gia đã đi đến trên tòa lầu cửa thành ở bên ngoài, lập tức ra hiệu cho mộtđám thủ hạ đi theo y.Y nhân cơ hội này, dẫn theo một đám thủ hạ lại ẩn núp vào trong không gianthông tới lầu các trên đỉnh núi, sau đó thuận lợi theo cửa sổ chạy trốn ra ngoài,thật sự có thể nói là can đảm cẩn trọng.Nói đi cũng phải nói lại, nếu như không có phần can đảm này, thì cũng khôngdám làm ra sự việc đi đến một bước này.Một đám người nhảy ra khỏi lầu các, sau đó lập tức khẩn cấp chạy trốn rời đi.Đã thăm dò ra và cũng đã xác nhận được phương pháp ra vào Tiên cung, Ngườimặt sắt hiển nhiên đã có ý nghĩ của riêng mình.Chạy trốn trong biển sâu, Ngô Hắc chống chịu áp lực cực lớn, thi pháp giúp nhitử chống ra một cái không gian hình cầu, rất nhanh trốn về phía mặt biển.Nhưng mà đang trên đường đi, không biết nhận thấy được cái gì, đột nhiên cúiđầu nhìn về phía đáy biển, vừa kinh nghi nhìn xung quanh.Không gian hình cầu thúc đẩy tiến lên thì gặp phải sự cản trở, vả lại, sức cảncàng lúc càng lớn, lớn đến mức hắn ta khó mà tiếp tục thi pháp tiến tới nữa.Sau đó Ngô Hắc mới hiểu được sức cản đó là chuyện gì xảy ra, đến khi hiểuđược thì đã chậm.Có hiểu hay không cũng không thay đổi được gì, đã bị đóng băng rồi, một lựclượng đóng băng mạnh mẽ đã phong ấn một vùng biển rộng, phong tỏa chặt chẽcha con bọn họ tại trong không gian hình cầu. Điểm tốt duy nhất chính là khôngcần tiếp tục thi pháp duy trì không gian hình cầu này, hóa giải được áp lực cựclớn kia.Hắn ta dùng hết toàn bộ tu vi, muốn thử xem có thể phá tan tầng băng này haykhông, kết quả phát hiện lớp băng này không hề có phản ứng.Cũng không khó lý giải, phía dưới biển rộng, tầng băng dày đặc, trọng lực rấtlớn, tu vi của hắn ta mặc dù cao, nhưng vẫn chưa cao đến mức có thể nâng lênmột vùng biển.Hắn ta lấy Huỳnh thạch ra chiếu sáng, băng đá xung quanh trong suốt, hơi lạnhdày đặc.Tiểu Hắc vô ưu vô lo, đôi mắt sáng mở to tràn đầy hiếu kỳ, tay sờ lên mặt băng,dáng vẻ rất vui sướng.Vì con trai, Ngô Hắc không thể ngồi chờ chết, bắt đầu từng quyền từng quyềnđánh vào tầng băng, định đánh nát cho băng rơi xuống đệm phía dưới, hi vọngcó thể sử dụng phương pháp này để di chuyển dần dần đi ra ngoài.Nhưng rồi rất nhanh, hắn ta liền nhận ra được biện pháp này rất không thực tế,không gian cho hai cha con dung thân đang từ từ nhỏ đi, nếu cứ tiếp tục nhưvậy, chỉ sợ ngay cả không gian để cho hai cha con nhúc nhích cũng không còn,vì vậy không thể không bỏ cuộc, rồi điểm một ngón tay lên trên lưng nhi tử, đểcho nó rơi vào trạng thái hôn mê…Đang chạy trốn trong biển sâu, Dữu Khánh đột nhiên rùng mình run rẩy, cơnlạnh thấu xương bất chợt ập đến khiến hắn không thể không thi pháp chốnglạnh, cũng cảm nhận được lực cản càng lúc càng lớn, sau đó mới cảm giác đượccái gì gọi là tuyệt vọng.Hắn lấy Huỳnh thạch ra chiếu sáng trong nước biển, muốn nhìn xem đến cùnglà chuyện gì xảy ra, cũng nhìn thấy được Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết ở gầnbên lấy Huỳnh thạch ra chiếu sáng.Sư huynh đệ ba người đều có phần hoảng sợ.Hoảng sợ cũng không có tác dụng gì, ba người rất nhanh liền không thể tiếp tụcnhúc nhích, đã bị đông lại, bị đóng băng rồi.Mấu chốt là dù bị đóng băng lại bọn họ cũng chưa chết, dựa vào tu vi của bọnhọ không dễ dàng chết như vậy, nước biển ở bên ngoài đã bị đóng băng, bản thểcủa bọn họ vẫn còn đang liều mạng thi pháp chống lạnh, liều mạng duy trì sinhcơ cho thân thể.Nhưng sự tuyệt vọng của bọn họ vào lúc này là một loại tuyệt vọng mà đại đasố người cả đời cũng không có khả năng trải qua.Người vẫn còn sống, nhưng đông cứng ở trong băng không thể nhúc nhích,dùng hết tu vi cũng không thể lay động lớp băng chút nào, rõ ràng sắp bị đóngbăng như vậy mà chết đi…Tại trên cửa thành lầu, Ngô lão thái gia đã thu tay lại, vù, rút Băng lam kích trởvề, cộp đông một tiếng chống xuống đất.Bất kể là kẻ nào chạy trốn ra ngoài, hiện tại đều đã bị lão ta đóng băng lại rồi,toàn bộ cung điện đều đã bị phong tỏa, đừng kẻ nào nghĩ rằng có thể dễ dàngchạy thoát thân, lão ta có thể từ từ tìm kiếm.Đúng vào lúc này, lão ta có vẻ hơi nghiêng tai lắng nghe, mơ hồ nghe được mộttiếng huýt dài, đó là một loại âm thanh mà chỉ có lão ta và ba vị trang chủ mớicó thể nghe được, người bình thường là không thể nghe được loại âm thanh này.Lão ta nghe tiếng lập tức lắc mình bay đi, nhanh chóng lướt ra khỏi cửa saucung điện, lao lên không trung, cấp tốc bay đi về một phương hướng.Một đường nhanh chóng lướt đi trong không trung.Sau khi bay được khoảng mấy chục dặm, lão ta nhìn thấy Ngô Đao đang giươngcánh xoay quanh trong không trung, tại phía dưới lão là Người mặt sắt đanghoảng sợ chạy trốn.Lúc này, trong lòng Người mặt sắt rất hoảng loạn.Có một số việc thật sự là người định không bằng trời định, ý định của y khôngsai, nhưng sau khi chạy ra khỏi lầu các trên đỉnh núi không bao lâu sau, mộtnhóm người bọn chúng vậy mà lại đụng phải Ngô Đao và Ngô Hòa Vận ở trênkhông trung đang bay tới, một nhóm người lập tức bị hai kẻ này theo dõi.Bởi vì người ta bay trên trời cao, cho dù với tu vi của Người mặt sắt cũng khônglàm gì được hai kẻ trên không trung.Không còn cách nào khác, vì để gia tăng tỷ lệ trốn thoát, y ra lệnh cho mọingười phân tán ra bỏ chạy.Nhưng mà nhìn thấy y giống như là thủ lĩnh, Ngô Đao trực tiếp nhìn chằm chằmvào y, Ngô Hòa Vận thì theo dõi những kẻ khác.“Lão tổ tông, một nhóm chín người này tình cờ bị chúng ta gặp được, đã chianhau bỏ chạy, tên này giống như là thủ lĩnh.”Vừa nhìn thấy Ngô lão thái gia đến, Ngô Đao lập tức bẩm báo.Ngô lão thái gia a một tiếng, vù, lắc mình lao xuống, giống như một bóng marơi xuống mặt đất trên một cái sườn núi, vừa vặn chống kích ngăn cản ở phíatrước con đường Người mặt sắt chạy trốn.Người mặt sắt khẩn cấp dừng lại, cho dù mang mặt nạ, cũng có thể từ thông quahai lỗ thủng nơi mắt cảm thấy được sắc mặt thay đổi, hầu kết đang không ngừngrung động, biết rõ mình đã chạy không thoát, trong lòng hối hận vô cùng, hốihận không nên chạy trốn vào phía trong, trốn ra phía ngoài biển thì tốt rồi.“Là ai?” Ngô lão thái gia lạnh lùng hỏi.Hầu kết của Người mặt sắt vẫn đang rung động không ngừng, thật sự không biếtnên trả lời như thế nào, then chốt là y không thể bộc lộ lai lịch, nếu để lộ ra, yliền triệt để không còn đường rút lui.Ngô Đao rơi xuống, hóa thành hình người, đứng ở bên cạnh Ngô lão thái gia,nói: “Hẳn là có quan hệ với đám người gây rối trong sơn trang lúc trước.”Ngô lão thái gia lắc mình một cái, đến trước mặt Người mặt sắt, lạnh nhạt nói:“Không nói sao? Được, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi trốn đi, ta truy sátngươi, để xem ngươi có thể chạy thoát hay không!”Chuyện này là chuyện gì chứ? Người mặt sắt không nói nên lời, hơi chút do dự,sau đó chợt tung áo choàng, quỳ một gối xuống tại trước mặt Ngô lão thái gia,“Tại hạ biết không phải là đối thủ của lão tiên sinh, không dám tiếp tục trốn.Nguyện dốc sức làm việc cho lão tiên sinh. Cầu lão tiên sinh giơ cao đánh khẽcho tại hạ một con đường sống!”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Vị Ngô lão thái gia này không có chút phản ứng dư thừa nào, lắc mình một cái,rời đi, bay ra khỏi bụng núi, nhanh chóng lướt không đi xa.Hai vị trang chủ còn đứng tại nguyên chỗ quay mặt nhìn nhau, rồi quay nhìncây Phong lan hoàng kim trước mặt, mặc dù rục rịch muốn động, muốn hái,nhưng sau khi quan sát pho tượng cự nhân hoàng kim lần nữa thì cuối cùngtrong đầu không hiểu sao có chút kiêng kỵ, không dám manh động đối với tráiHoàng kim quả kia.Cả hai cùng bay rời khỏi, sau khi ra khỏi bụng núi thì đều hóa hình thành hìnhdạng yêu ma, giương cánh bay cao rời đi…Bên trong cung điện, hai đám người đang tiếp tục tìm kiếm.Đám Người mặt sắt lần đầu tiến tới đây, đương nhiên là được mở rộng tầm mắt,trong này, một cái thế giới bao trùm một cái thế giới khác, quả thực là thần kỳ.Còn nữa, Ngô Hắc dẫn theo nhi tử tìm kiếm cũng là không cam lòng.Thực ra, dù cho lúc trước không có hỏi Ngô Tạ Sơn, hắn ta cũng đã biết đượcNgô lão thái gia rời đi để làm gì, chỉ cần suy nghĩ cũng có thể biết được, đối vớivị bá phụ kia mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn việc tìm được Thiêntuyền, cho nên, đương nhiên là đi tìm Thiên tuyền rồi.Nói cách khác, Thiên tuyền không tại trong cung điện này.Nhưng hắn ta vẫn là sợ có sơ sót, hoặc là sợ Ngô lão thái gia có mưu kế gì, vìvậy mà vẫn không chịu bỏ qua, vẫn muốn đem Tiên cung lục soát triệt để mộtlần rồi nói tiếp, muốn đem những nơi lúc trước còn chưa lục soát xong tiếp tụctìm kiếm cho xong. Tại trước khi phía bên mình còn chưa chắc chắn xác địnhđược, hắn ta không có khả năng bỏ cuộc nửa chừng.Nhưng đúng vào lúc này, âm thanh cách cách cách đột nhiên vang lên.Mục Ngạo Thiết và một người khoác áo choàng đồng thời từ bên trong lầu cáctrên đỉnh núi lóe lên, lướt trở về cung điện, gõ lạch cạnh lên trên lan can hoàngkim, phát ra âm thanh báo động khẩn cấp.Hai người ở lại canh gác, Ngô Hắc và Người mặt sắt đều mỗi bên phái ra mộtngười mà mình tương đối tín nhiệm để canh gác.Chủ yếu chính là đề phòng bị Ngô lão thái gia quay lại, không còn cách nào,không có khả năng cắm đầu cắm cổ tìm kiếm ở bên trong này mà không quản gìở bên ngoài, dù sao Ngô lão thái gia có khả năng sẽ quay lại bất cứ lúc nào.Vốn tưởng rằng giết chết Ngô Tạ Sơn, kẻ có khả năng sẽ đi mật báo kia, liền cóthể tranh thủ thêm thời gian đủ cho mọi người, không nghĩ tới vẫn là trở lạinhanh như vậy.Hơn nữa còn tới bất ngờ không kịp đề phòng như thế.Không giống như tưởng tượng sẽ nằm trên ghế và được hai yêu ma khiêng ghếbay tới, mà đột nhiên bay tới, một cái bóng người đột nhiên chui ra từ trongmây đen, đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đột nhiên liền rơi xuống tại trênđỉnh núi, ở cách lầu các không xa, thiếu một chút khiến cho Mục Ngạo Thiết vàtên khoác áo choàng kia bị hù dọa cho hồn phi phách tán.Bên trong cung điện tức thì bị kinh động nháo nhác như gà bay chó sủa.Ngô Hắc quản không nổi những người khác, hắn ta biết rõ mình mới là mục tiêuchủ yếu mà bá phụ muốn truy bắt, lập tức nhấc con trai mình lên lao vù tới mộtnơi bên ngoài điện gần đây nhất, phá tan sóng hư không, chui vào trong biểnsâu.Sư huynh đệ ba người vừa chạm mặt với nhau, Dữu Khánh nhạy cảm liếc mắtnhìn thấy phương hướng Ngô Hắc phụ tử rời đi, lập tức kêu gọi hai vị sư huynh,“Đi mau!”Ba người cũng xông tới một lối ra gần đây, khẩn cấp lao ra ngoài, phá tan sónghư không, xâm nhập vào trong biển sâu mờ mịt.Trong nháy mắt bị nước biển bao trùm, ba người lập tức cảm nhận được áp lựccực lớn, áp lực đó gần như đem bọn họ ép nổ, ba người dốc hết toàn thân tu viđể chống lai, liều mạng bơi ra, nhanh nhẹn bơi lội như một con cá trong biểnnước đen kịt.Không chạy không được, mọi người đã làm rất nhiều chuyện xằng bậy tại LiệtCốc sơn trang, vừa rồi còn giết chết Ngô Tạ Sơn, không chạy sẽ mất mạng.Dữu Khánh vốn có ý nghĩ thoát thân bằng một cách mạo hiểm khác, nhưng nghĩđến còn có hai vị sư huynh ở bên, thực sự không thích hợp quá mức mạo hiểm,chỉ mình hắn thì có thể không cần đếm xỉa gì cả, nhưng không thể kéo cả tínhmạng lão Thất và lão Cửu vào, nếu mà làm như vậy, hắn không có cách nào giảithích với sư phụ đã mất đi.Mọi người phân tán ra độn trong biển rời đi, có lẽ có người sẽ bị bắt lại, nhưngquả thực đây là biện pháp trốn chạy có xác suất sống sót rất cao, dù cho Ngô lãothái gia tu vi cao tới đâu cũng không có khả năng tại trong biển cùng lúc bắtđược nhiều người chia ra chạy trốn như vậy.Đám người Ninh Triêu Ất tự nhiên cũng theo số đông, đã nhận ra phươnghướng Ngô Hắc và đám người Dữu Khánh rời đi, cũng lập tức không chút dodự bỏ chạy, phá tan sóng hư không, trốn vào biển sâu.Một cao thủ đi tới, trong nháy mắt liền khiến mọi người tán loạn như chim nhưthú.Người mặt sắt lại nhanh chóng vung vẩy viên Huỳnh thạch trong tay, nhanhchóng tụ tập nhân thủ lại một chỗ, rồi nhanh chóng che giấu ánh sáng củaHuỳnh thạch, y dường như có cách nghĩ khác.Ngoài lầu các, Ngô lão thái gia trực tiếp rơi xuống, rơi tại bên chỗ vũng máu rấtbắt mắt kia, rơi tại trước thi thể Ngô Tạ Sơn.Thi thể đã bị tan nát, thủ pháp này nhìn qua có vẻ quen mắt, Ngô lão thái giangóng nhìn một hồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú về phía lầu các, rồi độtnhiên lắc mình một cái, lướt nhẹ như bóng ma, trong nháy mắt xâm nhập vàobên trong cung điện. Lão ta có thể nhìn thấy trong bóng đêm, mơ hồ thoángnhìn thấy những thân ảnh phá tan sóng hư không để trốn đi.Lão ta lập tức lắc mình xuyên ngang toàn bộ cung điện, rơi tại trên tòa lầu cửathành, ngẩng đầu ngước nhìn biển sâu, cười lạnh một tiếng, “Đã tới rồi cònmuốn chạy sao? Đừng có mơ chạy thoát kẻ nào!”Băng lam kích trong tay quét ra, cắt ngang qua lớp sóng hư không, nghiêng đâmlên trên không trung, nửa đoạn tại biển. Dưới sự thi pháp điều khiển, Băng lamkích tỏa ra quầng sáng xanh nhạt ở trong bóng tối, bên ngoài màn sóng hưkhông lập tức hiện lên cảm giác đóng băng, lớp sóng hư không đọng lại.Tốc độ nước biển đóng băng trong nháy mắt liền như gợn sóng lan truyền, bắtđầu lan tràn ra khắp vùng biển rộng!Âm thầm ẩn núp bên trong cung điện, Người mặt sắt nhận thấy được Ngô lãothái gia đã đi đến trên tòa lầu cửa thành ở bên ngoài, lập tức ra hiệu cho mộtđám thủ hạ đi theo y.Y nhân cơ hội này, dẫn theo một đám thủ hạ lại ẩn núp vào trong không gianthông tới lầu các trên đỉnh núi, sau đó thuận lợi theo cửa sổ chạy trốn ra ngoài,thật sự có thể nói là can đảm cẩn trọng.Nói đi cũng phải nói lại, nếu như không có phần can đảm này, thì cũng khôngdám làm ra sự việc đi đến một bước này.Một đám người nhảy ra khỏi lầu các, sau đó lập tức khẩn cấp chạy trốn rời đi.Đã thăm dò ra và cũng đã xác nhận được phương pháp ra vào Tiên cung, Ngườimặt sắt hiển nhiên đã có ý nghĩ của riêng mình.Chạy trốn trong biển sâu, Ngô Hắc chống chịu áp lực cực lớn, thi pháp giúp nhitử chống ra một cái không gian hình cầu, rất nhanh trốn về phía mặt biển.Nhưng mà đang trên đường đi, không biết nhận thấy được cái gì, đột nhiên cúiđầu nhìn về phía đáy biển, vừa kinh nghi nhìn xung quanh.Không gian hình cầu thúc đẩy tiến lên thì gặp phải sự cản trở, vả lại, sức cảncàng lúc càng lớn, lớn đến mức hắn ta khó mà tiếp tục thi pháp tiến tới nữa.Sau đó Ngô Hắc mới hiểu được sức cản đó là chuyện gì xảy ra, đến khi hiểuđược thì đã chậm.Có hiểu hay không cũng không thay đổi được gì, đã bị đóng băng rồi, một lựclượng đóng băng mạnh mẽ đã phong ấn một vùng biển rộng, phong tỏa chặt chẽcha con bọn họ tại trong không gian hình cầu. Điểm tốt duy nhất chính là khôngcần tiếp tục thi pháp duy trì không gian hình cầu này, hóa giải được áp lực cựclớn kia.Hắn ta dùng hết toàn bộ tu vi, muốn thử xem có thể phá tan tầng băng này haykhông, kết quả phát hiện lớp băng này không hề có phản ứng.Cũng không khó lý giải, phía dưới biển rộng, tầng băng dày đặc, trọng lực rấtlớn, tu vi của hắn ta mặc dù cao, nhưng vẫn chưa cao đến mức có thể nâng lênmột vùng biển.Hắn ta lấy Huỳnh thạch ra chiếu sáng, băng đá xung quanh trong suốt, hơi lạnhdày đặc.Tiểu Hắc vô ưu vô lo, đôi mắt sáng mở to tràn đầy hiếu kỳ, tay sờ lên mặt băng,dáng vẻ rất vui sướng.Vì con trai, Ngô Hắc không thể ngồi chờ chết, bắt đầu từng quyền từng quyềnđánh vào tầng băng, định đánh nát cho băng rơi xuống đệm phía dưới, hi vọngcó thể sử dụng phương pháp này để di chuyển dần dần đi ra ngoài.Nhưng rồi rất nhanh, hắn ta liền nhận ra được biện pháp này rất không thực tế,không gian cho hai cha con dung thân đang từ từ nhỏ đi, nếu cứ tiếp tục nhưvậy, chỉ sợ ngay cả không gian để cho hai cha con nhúc nhích cũng không còn,vì vậy không thể không bỏ cuộc, rồi điểm một ngón tay lên trên lưng nhi tử, đểcho nó rơi vào trạng thái hôn mê…Đang chạy trốn trong biển sâu, Dữu Khánh đột nhiên rùng mình run rẩy, cơnlạnh thấu xương bất chợt ập đến khiến hắn không thể không thi pháp chốnglạnh, cũng cảm nhận được lực cản càng lúc càng lớn, sau đó mới cảm giác đượccái gì gọi là tuyệt vọng.Hắn lấy Huỳnh thạch ra chiếu sáng trong nước biển, muốn nhìn xem đến cùnglà chuyện gì xảy ra, cũng nhìn thấy được Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết ở gầnbên lấy Huỳnh thạch ra chiếu sáng.Sư huynh đệ ba người đều có phần hoảng sợ.Hoảng sợ cũng không có tác dụng gì, ba người rất nhanh liền không thể tiếp tụcnhúc nhích, đã bị đông lại, bị đóng băng rồi.Mấu chốt là dù bị đóng băng lại bọn họ cũng chưa chết, dựa vào tu vi của bọnhọ không dễ dàng chết như vậy, nước biển ở bên ngoài đã bị đóng băng, bản thểcủa bọn họ vẫn còn đang liều mạng thi pháp chống lạnh, liều mạng duy trì sinhcơ cho thân thể.Nhưng sự tuyệt vọng của bọn họ vào lúc này là một loại tuyệt vọng mà đại đasố người cả đời cũng không có khả năng trải qua.Người vẫn còn sống, nhưng đông cứng ở trong băng không thể nhúc nhích,dùng hết tu vi cũng không thể lay động lớp băng chút nào, rõ ràng sắp bị đóngbăng như vậy mà chết đi…Tại trên cửa thành lầu, Ngô lão thái gia đã thu tay lại, vù, rút Băng lam kích trởvề, cộp đông một tiếng chống xuống đất.Bất kể là kẻ nào chạy trốn ra ngoài, hiện tại đều đã bị lão ta đóng băng lại rồi,toàn bộ cung điện đều đã bị phong tỏa, đừng kẻ nào nghĩ rằng có thể dễ dàngchạy thoát thân, lão ta có thể từ từ tìm kiếm.Đúng vào lúc này, lão ta có vẻ hơi nghiêng tai lắng nghe, mơ hồ nghe được mộttiếng huýt dài, đó là một loại âm thanh mà chỉ có lão ta và ba vị trang chủ mớicó thể nghe được, người bình thường là không thể nghe được loại âm thanh này.Lão ta nghe tiếng lập tức lắc mình bay đi, nhanh chóng lướt ra khỏi cửa saucung điện, lao lên không trung, cấp tốc bay đi về một phương hướng.Một đường nhanh chóng lướt đi trong không trung.Sau khi bay được khoảng mấy chục dặm, lão ta nhìn thấy Ngô Đao đang giươngcánh xoay quanh trong không trung, tại phía dưới lão là Người mặt sắt đanghoảng sợ chạy trốn.Lúc này, trong lòng Người mặt sắt rất hoảng loạn.Có một số việc thật sự là người định không bằng trời định, ý định của y khôngsai, nhưng sau khi chạy ra khỏi lầu các trên đỉnh núi không bao lâu sau, mộtnhóm người bọn chúng vậy mà lại đụng phải Ngô Đao và Ngô Hòa Vận ở trênkhông trung đang bay tới, một nhóm người lập tức bị hai kẻ này theo dõi.Bởi vì người ta bay trên trời cao, cho dù với tu vi của Người mặt sắt cũng khônglàm gì được hai kẻ trên không trung.Không còn cách nào khác, vì để gia tăng tỷ lệ trốn thoát, y ra lệnh cho mọingười phân tán ra bỏ chạy.Nhưng mà nhìn thấy y giống như là thủ lĩnh, Ngô Đao trực tiếp nhìn chằm chằmvào y, Ngô Hòa Vận thì theo dõi những kẻ khác.“Lão tổ tông, một nhóm chín người này tình cờ bị chúng ta gặp được, đã chianhau bỏ chạy, tên này giống như là thủ lĩnh.”Vừa nhìn thấy Ngô lão thái gia đến, Ngô Đao lập tức bẩm báo.Ngô lão thái gia a một tiếng, vù, lắc mình lao xuống, giống như một bóng marơi xuống mặt đất trên một cái sườn núi, vừa vặn chống kích ngăn cản ở phíatrước con đường Người mặt sắt chạy trốn.Người mặt sắt khẩn cấp dừng lại, cho dù mang mặt nạ, cũng có thể từ thông quahai lỗ thủng nơi mắt cảm thấy được sắc mặt thay đổi, hầu kết đang không ngừngrung động, biết rõ mình đã chạy không thoát, trong lòng hối hận vô cùng, hốihận không nên chạy trốn vào phía trong, trốn ra phía ngoài biển thì tốt rồi.“Là ai?” Ngô lão thái gia lạnh lùng hỏi.Hầu kết của Người mặt sắt vẫn đang rung động không ngừng, thật sự không biếtnên trả lời như thế nào, then chốt là y không thể bộc lộ lai lịch, nếu để lộ ra, yliền triệt để không còn đường rút lui.Ngô Đao rơi xuống, hóa thành hình người, đứng ở bên cạnh Ngô lão thái gia,nói: “Hẳn là có quan hệ với đám người gây rối trong sơn trang lúc trước.”Ngô lão thái gia lắc mình một cái, đến trước mặt Người mặt sắt, lạnh nhạt nói:“Không nói sao? Được, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi trốn đi, ta truy sátngươi, để xem ngươi có thể chạy thoát hay không!”Chuyện này là chuyện gì chứ? Người mặt sắt không nói nên lời, hơi chút do dự,sau đó chợt tung áo choàng, quỳ một gối xuống tại trước mặt Ngô lão thái gia,“Tại hạ biết không phải là đối thủ của lão tiên sinh, không dám tiếp tục trốn.Nguyện dốc sức làm việc cho lão tiên sinh. Cầu lão tiên sinh giơ cao đánh khẽcho tại hạ một con đường sống!”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Vị Ngô lão thái gia này không có chút phản ứng dư thừa nào, lắc mình một cái,rời đi, bay ra khỏi bụng núi, nhanh chóng lướt không đi xa.Hai vị trang chủ còn đứng tại nguyên chỗ quay mặt nhìn nhau, rồi quay nhìncây Phong lan hoàng kim trước mặt, mặc dù rục rịch muốn động, muốn hái,nhưng sau khi quan sát pho tượng cự nhân hoàng kim lần nữa thì cuối cùngtrong đầu không hiểu sao có chút kiêng kỵ, không dám manh động đối với tráiHoàng kim quả kia.Cả hai cùng bay rời khỏi, sau khi ra khỏi bụng núi thì đều hóa hình thành hìnhdạng yêu ma, giương cánh bay cao rời đi…Bên trong cung điện, hai đám người đang tiếp tục tìm kiếm.Đám Người mặt sắt lần đầu tiến tới đây, đương nhiên là được mở rộng tầm mắt,trong này, một cái thế giới bao trùm một cái thế giới khác, quả thực là thần kỳ.Còn nữa, Ngô Hắc dẫn theo nhi tử tìm kiếm cũng là không cam lòng.Thực ra, dù cho lúc trước không có hỏi Ngô Tạ Sơn, hắn ta cũng đã biết đượcNgô lão thái gia rời đi để làm gì, chỉ cần suy nghĩ cũng có thể biết được, đối vớivị bá phụ kia mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn việc tìm được Thiêntuyền, cho nên, đương nhiên là đi tìm Thiên tuyền rồi.Nói cách khác, Thiên tuyền không tại trong cung điện này.Nhưng hắn ta vẫn là sợ có sơ sót, hoặc là sợ Ngô lão thái gia có mưu kế gì, vìvậy mà vẫn không chịu bỏ qua, vẫn muốn đem Tiên cung lục soát triệt để mộtlần rồi nói tiếp, muốn đem những nơi lúc trước còn chưa lục soát xong tiếp tụctìm kiếm cho xong. Tại trước khi phía bên mình còn chưa chắc chắn xác địnhđược, hắn ta không có khả năng bỏ cuộc nửa chừng.Nhưng đúng vào lúc này, âm thanh cách cách cách đột nhiên vang lên.Mục Ngạo Thiết và một người khoác áo choàng đồng thời từ bên trong lầu cáctrên đỉnh núi lóe lên, lướt trở về cung điện, gõ lạch cạnh lên trên lan can hoàngkim, phát ra âm thanh báo động khẩn cấp.Hai người ở lại canh gác, Ngô Hắc và Người mặt sắt đều mỗi bên phái ra mộtngười mà mình tương đối tín nhiệm để canh gác.Chủ yếu chính là đề phòng bị Ngô lão thái gia quay lại, không còn cách nào,không có khả năng cắm đầu cắm cổ tìm kiếm ở bên trong này mà không quản gìở bên ngoài, dù sao Ngô lão thái gia có khả năng sẽ quay lại bất cứ lúc nào.Vốn tưởng rằng giết chết Ngô Tạ Sơn, kẻ có khả năng sẽ đi mật báo kia, liền cóthể tranh thủ thêm thời gian đủ cho mọi người, không nghĩ tới vẫn là trở lạinhanh như vậy.Hơn nữa còn tới bất ngờ không kịp đề phòng như thế.Không giống như tưởng tượng sẽ nằm trên ghế và được hai yêu ma khiêng ghếbay tới, mà đột nhiên bay tới, một cái bóng người đột nhiên chui ra từ trongmây đen, đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đột nhiên liền rơi xuống tại trênđỉnh núi, ở cách lầu các không xa, thiếu một chút khiến cho Mục Ngạo Thiết vàtên khoác áo choàng kia bị hù dọa cho hồn phi phách tán.Bên trong cung điện tức thì bị kinh động nháo nhác như gà bay chó sủa.Ngô Hắc quản không nổi những người khác, hắn ta biết rõ mình mới là mục tiêuchủ yếu mà bá phụ muốn truy bắt, lập tức nhấc con trai mình lên lao vù tới mộtnơi bên ngoài điện gần đây nhất, phá tan sóng hư không, chui vào trong biểnsâu.Sư huynh đệ ba người vừa chạm mặt với nhau, Dữu Khánh nhạy cảm liếc mắtnhìn thấy phương hướng Ngô Hắc phụ tử rời đi, lập tức kêu gọi hai vị sư huynh,“Đi mau!”Ba người cũng xông tới một lối ra gần đây, khẩn cấp lao ra ngoài, phá tan sónghư không, xâm nhập vào trong biển sâu mờ mịt.Trong nháy mắt bị nước biển bao trùm, ba người lập tức cảm nhận được áp lựccực lớn, áp lực đó gần như đem bọn họ ép nổ, ba người dốc hết toàn thân tu viđể chống lai, liều mạng bơi ra, nhanh nhẹn bơi lội như một con cá trong biểnnước đen kịt.Không chạy không được, mọi người đã làm rất nhiều chuyện xằng bậy tại LiệtCốc sơn trang, vừa rồi còn giết chết Ngô Tạ Sơn, không chạy sẽ mất mạng.Dữu Khánh vốn có ý nghĩ thoát thân bằng một cách mạo hiểm khác, nhưng nghĩđến còn có hai vị sư huynh ở bên, thực sự không thích hợp quá mức mạo hiểm,chỉ mình hắn thì có thể không cần đếm xỉa gì cả, nhưng không thể kéo cả tínhmạng lão Thất và lão Cửu vào, nếu mà làm như vậy, hắn không có cách nào giảithích với sư phụ đã mất đi.Mọi người phân tán ra độn trong biển rời đi, có lẽ có người sẽ bị bắt lại, nhưngquả thực đây là biện pháp trốn chạy có xác suất sống sót rất cao, dù cho Ngô lãothái gia tu vi cao tới đâu cũng không có khả năng tại trong biển cùng lúc bắtđược nhiều người chia ra chạy trốn như vậy.Đám người Ninh Triêu Ất tự nhiên cũng theo số đông, đã nhận ra phươnghướng Ngô Hắc và đám người Dữu Khánh rời đi, cũng lập tức không chút dodự bỏ chạy, phá tan sóng hư không, trốn vào biển sâu.Một cao thủ đi tới, trong nháy mắt liền khiến mọi người tán loạn như chim nhưthú.Người mặt sắt lại nhanh chóng vung vẩy viên Huỳnh thạch trong tay, nhanhchóng tụ tập nhân thủ lại một chỗ, rồi nhanh chóng che giấu ánh sáng củaHuỳnh thạch, y dường như có cách nghĩ khác.Ngoài lầu các, Ngô lão thái gia trực tiếp rơi xuống, rơi tại bên chỗ vũng máu rấtbắt mắt kia, rơi tại trước thi thể Ngô Tạ Sơn.Thi thể đã bị tan nát, thủ pháp này nhìn qua có vẻ quen mắt, Ngô lão thái giangóng nhìn một hồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú về phía lầu các, rồi độtnhiên lắc mình một cái, lướt nhẹ như bóng ma, trong nháy mắt xâm nhập vàobên trong cung điện. Lão ta có thể nhìn thấy trong bóng đêm, mơ hồ thoángnhìn thấy những thân ảnh phá tan sóng hư không để trốn đi.Lão ta lập tức lắc mình xuyên ngang toàn bộ cung điện, rơi tại trên tòa lầu cửathành, ngẩng đầu ngước nhìn biển sâu, cười lạnh một tiếng, “Đã tới rồi cònmuốn chạy sao? Đừng có mơ chạy thoát kẻ nào!”Băng lam kích trong tay quét ra, cắt ngang qua lớp sóng hư không, nghiêng đâmlên trên không trung, nửa đoạn tại biển. Dưới sự thi pháp điều khiển, Băng lamkích tỏa ra quầng sáng xanh nhạt ở trong bóng tối, bên ngoài màn sóng hưkhông lập tức hiện lên cảm giác đóng băng, lớp sóng hư không đọng lại.Tốc độ nước biển đóng băng trong nháy mắt liền như gợn sóng lan truyền, bắtđầu lan tràn ra khắp vùng biển rộng!Âm thầm ẩn núp bên trong cung điện, Người mặt sắt nhận thấy được Ngô lãothái gia đã đi đến trên tòa lầu cửa thành ở bên ngoài, lập tức ra hiệu cho mộtđám thủ hạ đi theo y.Y nhân cơ hội này, dẫn theo một đám thủ hạ lại ẩn núp vào trong không gianthông tới lầu các trên đỉnh núi, sau đó thuận lợi theo cửa sổ chạy trốn ra ngoài,thật sự có thể nói là can đảm cẩn trọng.Nói đi cũng phải nói lại, nếu như không có phần can đảm này, thì cũng khôngdám làm ra sự việc đi đến một bước này.Một đám người nhảy ra khỏi lầu các, sau đó lập tức khẩn cấp chạy trốn rời đi.Đã thăm dò ra và cũng đã xác nhận được phương pháp ra vào Tiên cung, Ngườimặt sắt hiển nhiên đã có ý nghĩ của riêng mình.Chạy trốn trong biển sâu, Ngô Hắc chống chịu áp lực cực lớn, thi pháp giúp nhitử chống ra một cái không gian hình cầu, rất nhanh trốn về phía mặt biển.Nhưng mà đang trên đường đi, không biết nhận thấy được cái gì, đột nhiên cúiđầu nhìn về phía đáy biển, vừa kinh nghi nhìn xung quanh.Không gian hình cầu thúc đẩy tiến lên thì gặp phải sự cản trở, vả lại, sức cảncàng lúc càng lớn, lớn đến mức hắn ta khó mà tiếp tục thi pháp tiến tới nữa.Sau đó Ngô Hắc mới hiểu được sức cản đó là chuyện gì xảy ra, đến khi hiểuđược thì đã chậm.Có hiểu hay không cũng không thay đổi được gì, đã bị đóng băng rồi, một lựclượng đóng băng mạnh mẽ đã phong ấn một vùng biển rộng, phong tỏa chặt chẽcha con bọn họ tại trong không gian hình cầu. Điểm tốt duy nhất chính là khôngcần tiếp tục thi pháp duy trì không gian hình cầu này, hóa giải được áp lực cựclớn kia.Hắn ta dùng hết toàn bộ tu vi, muốn thử xem có thể phá tan tầng băng này haykhông, kết quả phát hiện lớp băng này không hề có phản ứng.Cũng không khó lý giải, phía dưới biển rộng, tầng băng dày đặc, trọng lực rấtlớn, tu vi của hắn ta mặc dù cao, nhưng vẫn chưa cao đến mức có thể nâng lênmột vùng biển.Hắn ta lấy Huỳnh thạch ra chiếu sáng, băng đá xung quanh trong suốt, hơi lạnhdày đặc.Tiểu Hắc vô ưu vô lo, đôi mắt sáng mở to tràn đầy hiếu kỳ, tay sờ lên mặt băng,dáng vẻ rất vui sướng.Vì con trai, Ngô Hắc không thể ngồi chờ chết, bắt đầu từng quyền từng quyềnđánh vào tầng băng, định đánh nát cho băng rơi xuống đệm phía dưới, hi vọngcó thể sử dụng phương pháp này để di chuyển dần dần đi ra ngoài.Nhưng rồi rất nhanh, hắn ta liền nhận ra được biện pháp này rất không thực tế,không gian cho hai cha con dung thân đang từ từ nhỏ đi, nếu cứ tiếp tục nhưvậy, chỉ sợ ngay cả không gian để cho hai cha con nhúc nhích cũng không còn,vì vậy không thể không bỏ cuộc, rồi điểm một ngón tay lên trên lưng nhi tử, đểcho nó rơi vào trạng thái hôn mê…Đang chạy trốn trong biển sâu, Dữu Khánh đột nhiên rùng mình run rẩy, cơnlạnh thấu xương bất chợt ập đến khiến hắn không thể không thi pháp chốnglạnh, cũng cảm nhận được lực cản càng lúc càng lớn, sau đó mới cảm giác đượccái gì gọi là tuyệt vọng.Hắn lấy Huỳnh thạch ra chiếu sáng trong nước biển, muốn nhìn xem đến cùnglà chuyện gì xảy ra, cũng nhìn thấy được Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết ở gầnbên lấy Huỳnh thạch ra chiếu sáng.Sư huynh đệ ba người đều có phần hoảng sợ.Hoảng sợ cũng không có tác dụng gì, ba người rất nhanh liền không thể tiếp tụcnhúc nhích, đã bị đông lại, bị đóng băng rồi.Mấu chốt là dù bị đóng băng lại bọn họ cũng chưa chết, dựa vào tu vi của bọnhọ không dễ dàng chết như vậy, nước biển ở bên ngoài đã bị đóng băng, bản thểcủa bọn họ vẫn còn đang liều mạng thi pháp chống lạnh, liều mạng duy trì sinhcơ cho thân thể.Nhưng sự tuyệt vọng của bọn họ vào lúc này là một loại tuyệt vọng mà đại đasố người cả đời cũng không có khả năng trải qua.Người vẫn còn sống, nhưng đông cứng ở trong băng không thể nhúc nhích,dùng hết tu vi cũng không thể lay động lớp băng chút nào, rõ ràng sắp bị đóngbăng như vậy mà chết đi…Tại trên cửa thành lầu, Ngô lão thái gia đã thu tay lại, vù, rút Băng lam kích trởvề, cộp đông một tiếng chống xuống đất.Bất kể là kẻ nào chạy trốn ra ngoài, hiện tại đều đã bị lão ta đóng băng lại rồi,toàn bộ cung điện đều đã bị phong tỏa, đừng kẻ nào nghĩ rằng có thể dễ dàngchạy thoát thân, lão ta có thể từ từ tìm kiếm.Đúng vào lúc này, lão ta có vẻ hơi nghiêng tai lắng nghe, mơ hồ nghe được mộttiếng huýt dài, đó là một loại âm thanh mà chỉ có lão ta và ba vị trang chủ mớicó thể nghe được, người bình thường là không thể nghe được loại âm thanh này.Lão ta nghe tiếng lập tức lắc mình bay đi, nhanh chóng lướt ra khỏi cửa saucung điện, lao lên không trung, cấp tốc bay đi về một phương hướng.Một đường nhanh chóng lướt đi trong không trung.Sau khi bay được khoảng mấy chục dặm, lão ta nhìn thấy Ngô Đao đang giươngcánh xoay quanh trong không trung, tại phía dưới lão là Người mặt sắt đanghoảng sợ chạy trốn.Lúc này, trong lòng Người mặt sắt rất hoảng loạn.Có một số việc thật sự là người định không bằng trời định, ý định của y khôngsai, nhưng sau khi chạy ra khỏi lầu các trên đỉnh núi không bao lâu sau, mộtnhóm người bọn chúng vậy mà lại đụng phải Ngô Đao và Ngô Hòa Vận ở trênkhông trung đang bay tới, một nhóm người lập tức bị hai kẻ này theo dõi.Bởi vì người ta bay trên trời cao, cho dù với tu vi của Người mặt sắt cũng khônglàm gì được hai kẻ trên không trung.Không còn cách nào khác, vì để gia tăng tỷ lệ trốn thoát, y ra lệnh cho mọingười phân tán ra bỏ chạy.Nhưng mà nhìn thấy y giống như là thủ lĩnh, Ngô Đao trực tiếp nhìn chằm chằmvào y, Ngô Hòa Vận thì theo dõi những kẻ khác.“Lão tổ tông, một nhóm chín người này tình cờ bị chúng ta gặp được, đã chianhau bỏ chạy, tên này giống như là thủ lĩnh.”Vừa nhìn thấy Ngô lão thái gia đến, Ngô Đao lập tức bẩm báo.Ngô lão thái gia a một tiếng, vù, lắc mình lao xuống, giống như một bóng marơi xuống mặt đất trên một cái sườn núi, vừa vặn chống kích ngăn cản ở phíatrước con đường Người mặt sắt chạy trốn.Người mặt sắt khẩn cấp dừng lại, cho dù mang mặt nạ, cũng có thể từ thông quahai lỗ thủng nơi mắt cảm thấy được sắc mặt thay đổi, hầu kết đang không ngừngrung động, biết rõ mình đã chạy không thoát, trong lòng hối hận vô cùng, hốihận không nên chạy trốn vào phía trong, trốn ra phía ngoài biển thì tốt rồi.“Là ai?” Ngô lão thái gia lạnh lùng hỏi.Hầu kết của Người mặt sắt vẫn đang rung động không ngừng, thật sự không biếtnên trả lời như thế nào, then chốt là y không thể bộc lộ lai lịch, nếu để lộ ra, yliền triệt để không còn đường rút lui.Ngô Đao rơi xuống, hóa thành hình người, đứng ở bên cạnh Ngô lão thái gia,nói: “Hẳn là có quan hệ với đám người gây rối trong sơn trang lúc trước.”Ngô lão thái gia lắc mình một cái, đến trước mặt Người mặt sắt, lạnh nhạt nói:“Không nói sao? Được, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi trốn đi, ta truy sátngươi, để xem ngươi có thể chạy thoát hay không!”Chuyện này là chuyện gì chứ? Người mặt sắt không nói nên lời, hơi chút do dự,sau đó chợt tung áo choàng, quỳ một gối xuống tại trước mặt Ngô lão thái gia,“Tại hạ biết không phải là đối thủ của lão tiên sinh, không dám tiếp tục trốn.Nguyện dốc sức làm việc cho lão tiên sinh. Cầu lão tiên sinh giơ cao đánh khẽcho tại hạ một con đường sống!”