Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…

Chương 419: Đại lực sĩ

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Lỗ trống trùng khớp với cự kiếm.Khi thanh kiếm đã vào đúng chỗ, Hoàng kim cự nhân lập tức giữ chuôi kiếmbằng cả hai tay, rõ ràng có thể nhìn ra được hắn ta đang phải dùng một sức lựcrất mạnh để vặn xoay thanh kiếm.Cự kiếm và lỗ hổng đang chậm rãi xoay động, bánh xe kim loại phía dưới chânhắn ta đang phát ra âm thanh xoay chuyển nặng nề ong ong.Bạch Lan nằm im bên cạnh đống đá ngổn ngang phía xa xa vừa vặn có thể nhìnthấy được cảnh tượng đó, âm thầm kinh hãi, không biết cự nhân đang làm gì.Đống đá sụp đổ ở bên người ả ta lục tục bị rầm rầm đẩy ra, Thử thái bà, CaoViễn, Giang Sơn lần lượt bò ra khỏi đống đá ngổn ngang, cả ba đều lảo đảo lắclư, rõ ràng đã bị trọng thương.Khi nhìn thấy rõ tình huống xung quanh, sau khi nhìn thấy cự nhân kia, mỗingười đều bị hù dọa cho sợ hãi, bộ dạng hoảng loạn như không biết nên trốnvào đâu, dính phải đòn đánh lén, thương thế cũng không nhẹ, đã không thể thoảimái di chuyển ẩn núp.Trong đống đá vụn ngổn ngang bò ra một con “Bọ tre”, là cây quải trượng kaicủa Thử thái bà, nó bị làm cho sợ hãi, vẫy cánh bay đi trước.Cự nhân đã rút kiếm đi tới, nhưng vẫn không có đem mấy tên Yêu tu này đặtnặng, tại trong lòng núi rỗng lộn xộn này sải bước rời đi.Đi ra khỏi bụng núi, đi tới mép vách núi, đối diện với thiên địa trống trải,Hoàng kim cự nhân tung người bay đi, tạo ra một trận cuồng phong.Tại trong bụng núi, dung nham hoàng kim vẫn còn đang không ngừng kịch liệtbắn ra, đem rất nhiều thành bờ dọc ngang và đá cháy sém nhấn chìm xuống,dung nham hoàng kim sôi trào lên với một cách thức không bình thường, giốngnhư là bị ép chặt lại dẫn đến quá trình diễn ra không suôn sẻ.Ba người Thử thái bà tránh thoát được một kiếp Hoàng kim cự nhân, nhưng lạikhông tránh thoát được một kiếp với Bạch Lan này.Lắng nghe tiếng bước chân nặng nề kia, xác định Hoàng kim cự nhân đã đi xarồi, Bạch Lan đang nằm giả chết trên mặt đất nhanh chóng đứng dậy, vừa mởmắt ra liền không chút nào khách khí mà xuất thủ, đem ba gã đồng bạn bịthương nặng khống chế.Ả ta cũng không dám ở lại lâu trong sào huyệt của Hoàng kim cự nhân, thi phápkhiêng ba gã đồng bọn lập tức rời đi. Sau khi chạy ra khỏi bụng núi, ả ta lập tứcluồn lách vào trong những góc cạnh ẩn khuất dưới núi.“Bọ tre” lúc trước chạy ra bên ngoài ẩn núp phát hiện thấy bọn hắn, lập tức vẫycánh đuổi theo.Luồn lách một lúc lâu sau, tìm được một cái khe rãnh tương đối bí ẩn, Bạch Lanmới ném ba yêu xuống đất, cũng bỏ cấm chế trên miệng ba yêu.Đã có thể mở lời nói chuyện, phản ứng trong ánh mắt của Cao Viễn và GiangSơn nhìn về phía Bạch Lan thể hiện ra sự kinh nghi bất định rất rõ ràng, Thửthái bà lại lập tức kêu gào đạo: “Bạch Lan, ngươi muốn làm gì vậy, ngươi điênrồi sao?”Trong mắt Bạch Lan lộ ra sự hung dữ nói: “A Sĩ Hành sở dĩ có thể giết chếttrượng phu của ta là bởi vì trước đó trượng phu của ta đã phải hứng chịu vếtthương trí mạng, là ai làm?”Lời này vừa nói ra, Thử thái bà ngây ngẩn cả người.Cao Viễn và Giang Sơn thì vô ý thức nhìn nhau một cái. Cả hai đều tại thờiđiểm bị Bạch Lan đả thương kia liền mơ hồ nhận thấy được nguyên nhân vì saoBạch Lan ra tay với bọn hắn, nếu không thì cũng không có lí do nào, bây giờquả nhiên đã bất hạnh đoán đúng, hai người bỗng thấy không ổn.Ngay sau đó, Thử thái bà đột nhiên trừng mắt với hai kẻ kia, “Bạch Lan, việcnày không có liên quan gì tới ta, ta không có xuất thủ với trượng phu của ngươi,là hai kẻ bọn hắn làm. Ta không chỉ không có đả thương trượng phu của ngươi,trái lại ta còn đã ngăn cản bọn họ hạ đòn độc thủ cuối cùng đối với trượng phucủa ngươi.”Đã đến thời điểm này, bà ta cũng đã cảm nhận được sát cơ của Bạch Lan, chếtngười khác không chết mình là bản năng của mỗi người, sau khi đã làm rõ tìnhtrạng, bà ta lập tức trước tiên rũ sạch quan hệ với mình.Lúc này, hai yêu Cao, Giang rất hoảng sợ, làm sao có thể thừa nhận việc này,vừa nhận liền phải chết.Giang Sơn rống giận: “Thử thái bà, đừng nên ăn nói bừa bãi! Bạch Lan, ngươiđừng nghe bà ta nói bậy bạ, không thể nào.”Cao Viễn cũng lớn tiếng nói: “Bạch Lan, lão thái bà này thuần túy là vì rũ sạchquan hệ mà nói xằng nói bậy. Bạch Lan, việc này có phải là A Sĩ Hành nói chongươi hay không? Ngươi không nên để bị hắn lừa. Tên tiểu tử kia rất gian xảo,ngươi nghìn vạn lần không nên làm việc tổn thương người thân kết nghĩa kẻthù, nghìn vạn lần không thể để trúng chiêu của tên kia.”Nghe được lời ấy, Giang Sơn cũng kịp phản ứng lại, “Đúng, tiểu tử kia là têngian trá, vạn lần không thể tin.”Hai người đại khái đã đoán được, lúc trước Bạch Lan chết sống đuổi theo A SĩHành báo thù, bây giờ lại đột nhiên chuyển hướng về phía bọn hắn, tám chínphần mười là A Sĩ Hành nói gì đó.Hai người thậm chí đã đoán được, khẳng định chính là thời điểm lúc trước khiBạch Lan xuống hẻm núi vực sâu truy sát A Sĩ Hành thì đã phát sinh chuyện gìđó không người biết.Khiến hai người kinh nghi chính là, A Sĩ Hành làm sao biết được bọn hắn đảthương Hắc Vân Khiếu, lẽ nào khi sự việc xảy ra thì tên kia ở tại hiện trườnghay sao?Bạch Lan trong lòng sát cơ càng thịnh, đã từ trong phản ứng đầu tiên của ba yêunhận ra được chút gì đó, lập tức nhìn chăm chú về phía Thử thái bà, hung dữnói: “Nói cách khác, là ngươi đang nói dối?”Khóe miệng Cao Viễn và Giang Sơn tức thì co giật, có phần không nói nên lời,bọn họ trái lại hi vọng Bạch Lan có thể không cho Thử thái bà nói chuyện liềntrực tiếp giết chết Thử thái bà đi, nhưng mà biết điều đó không quá thực tế.Thử thái bà thoáng sửng sốt, sau đó lập tức hoảng sợ, rất sợ Bạch Lan làm xằngbậy, vội vàng hét lên: “Oan uổng a! Bạch Lan. Hai tên gia hỏa bọn hắn mới lànói bậy. Lúc đó, khi việc chặn giết cử tử trên đường vào kinh thành thất bại, lúcta rút về thì đã nhìn thấy bọn họ đánh Hắc Vân Khiếu trọng thương.Còn đả thương như thế nào thì ta không nhìn thấy được, dựa vào thực lực củatrượng phu ngươi, ta hoài nghi tám chín phần mười là thừa dịp trượng phungươi không đề phòng mà bị đánh lén.Về phần nguyên nhân đánh Hắc Vân Khiếu trọng thương là bởi vì Cao Viễnnhận được tin tức, nói Địa mẫu đã giết chết Tê Hà nương nương rồi, sự tình đãkhông thể làm tiếp được nữa, bọn họ trách phu phụ các ngươi liên lụy tới chúngta, làm hại chúng ta phải chạy trối chết giống như chó nhà có tang. Trong cơnoán hận, không chỉ đánh Hắc Vân Khiếu trọng thương còn muốn giết chết hắn,là ta xuất thủ ngăn cản lại.Bạch Lan, nếu như A Sĩ Hành nói cho ngươi điều gì, vậy thì hắn hẳn phải làngười biết tình hình nha, ngươi hãy nói hắn tới đối chất cùng ta, xem lời ta nóicó giả hay không, nếu như có nửa câu nói dối, sẽ tùy cho ngươi róc xương rócthịt, không một câu oán hận.”Trong mắt Bạch Lan hiện ra sự bi phẫn, ánh mắt nhìn về phía Giang Sơn và CaoViễn có thể nói tràn đầy oán độc.Hai người càng thêm kinh hoảng, Cao Viễn gào to: “Đúng, đối chất, nói A SĩHành tới đối chất đi, nhìn xem người nào đang nói láo.”Gã đang tìm cơ hội kéo dài thời gian, định trước tiên vượt qua tình hình nguyhiểm trước mắt rồi nói tiếp, kéo dài thì sinh biến luôn chí lý, biến cố lớn nhấtchính là thời gian, có thời gian mới có cơ hội.Tuy nhiên, đối với Bạch Lan mà nói, có cần đối chất hay không đã không trọngyếu nữa rồi, quan trọng là A Sĩ Hành nói bên này có người mưu hại trượng phucủa ả ta, mà bên này đã có người thừa nhận rồi.Ả ta đột nhiên thấp người nhào ra đất, hóa thành một con báo tuyết thân thểthon dài, răng nanh nhe ra để sát vào, lộ rõ sát cơ.Giang Sơn và Cao Viễn lần này là triệt để hoảng loạn.Cao Viễn tức thì đau buồn kêu gọi, “Chúng ta thừa nhận đả thương hắn, nhưngcũng chỉ là đả thương mà thôi. Ngay chính Thử thái bà cũng đã nói rồi, bà ta đãngăn cản chúng ta hạ sát thủ, chúng ta cũng không có giết chết hắn. Hắc VânKhiếu là bị A Sĩ Hành giết, ngươi không nên báo thù sai lầm đối tượng.”Giang Sơn cũng kêu to: “Không sai! Bạch Lan, ngươi cho chúng ta một cái cơhội lập công chuộc tội đi. Chúng ta thể, nhất định sẽ giúp ngươi báo thù rửahận.”Cao Viễn: “Đúng, chúng ta giúp ngươi báo thù, chúng ta thề, a…” Nói còn chưadứt lời liền bật ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.Báo tuyết hung hăng cắn một cú vào cái đầu của gã, trực tiếp cắn vỡ tan xươngsọ, óc bị nổ tung chảy ra, móng vuốt ấn lại thân Cao Viễn co quắp, há miệng giơrăng nanh điên cuồng cắn xé.Cao Viễn rất nhanh liền hiện ra nguyên hình là một con Bạch đầu ưng khổng lồ,bị cắn cho huyết nhục tung tóe, lông lá bay loạn.Bạch Lan không có dùng thủ đoạn giết thống khoái mà dùng thủ đoạn bản năngnhất của nó, từng ngụm từng ngụm đem kẻ thù tươi sống xé xác.Rất nhanh, khung xương của Cao Viễn cũng bị xé cho tan nát, hiện trường đẫmmáu rải khác đầy lông chim khắp nơi, khiến cho hai kẻ đứng xem cảm thấy quámức kích thích.Xé xác xong Cao Viễn, con báo miệng đầy máu tươi lại quay đầu nhìn về phíaGiang Sơn.Giang Sơn tức thì biết được số kiếp mình đã định, nhìn thấy cái miệng máu međỏ lòm tới gần, gã chợt gào lớn: “Thử thái bà cũng không phải là muốn cứutrượng phu của ngươi, bà ta là muốn lưu Hắc Vân Khiếu và ngươi lại để cầmchân truy binh của triều đình Cẩm quốc, a…”Thử thái bà nghe vậy thì vô cùng lo sợ, bên kia đã vang lên một tiếng hét thảm,chỉ thấy báo tuyết lại là một trận cắn xé tàn bạo đẫm máu.Đợi khi báo tuyết đã cắn xé tan tành xong con cự oa kia, quay đầu lại nhìn vềphía mình, Thử thái bà kinh hãi nói: “Con cóc đó là đang cố ý hại ta, là muốnkéo ta đệm lưng, a…”Lời còn chưa dứt, lại là một tràng tiếng kêu thảm thiết.Báo tuyết lại nhào tới cắn xé một trận.Bạch Lan đã không muốn đi phân rõ thật giả gì cả, chỉ cần bị chỉ chứng có thamdự vào việc giết chết trượng phu thì ả ta cần phải đi xác minh từng người sao?Chỉ cần có cơ hội, ả ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào, kể cả Dữu Khánh.Tựa tại trên đỉnh núi, “Bọ tre” bị kinh hãi nhanh chóng vẫy cánh bay đi…Mặt đất vẫn luôn có chút rung động, tựa như một mực duy trì động đất vậy, chỉlà mức độ chấn động không có mãnh liệt như trong lòng núi mà thôi.Đã mất đi hai chân, sắc mặt Ninh Triêu Ất trắng bệch, Trầm Khuynh Thànhcõng y một đường nhanh chóng lướt đi, Lục Tinh Vân làm bạn ở bên cạnh.Nhiếp Phẩm Lan đi theo, thỉnh thoảng gạt lệ. Sự bi phẫn và thương tâm của bàta không người nào có thể đồng cảm được, trượng phu vì cứu bà ta mà chết,động lực thúc đẩy cho bà ta tiếp tục tiến về phía trước chính là muốn sống chotốt, nghĩ biện pháp cứu ra con trai của trượng phu và vợ trước của trượng phu.Bỗng nhiên, trên không trung truyền đến tiếng vang khác thường, mấy ngườingẩng đầu nhìn, chỉ thấy một thân ảnh thật lớn vù một cái bay qua ở phái trênkhông, đó Hoàng kim cự nhân kia. Mấy người quay mặt nhìn nhau, không biếtHoàng kim cự nhân đi đâu, cảm thấy giống như cũng là đi về phía cung điệnTiên cung, trong lúc nhất thời mấy người có phần không biết có nên tiếp tục đivề phía trước hay không…Ôm con trai nhanh chóng lướt đi, Ngô Hắc chợt ngẩng đầu, nhìn thấy Hoàngkim cự nhân nhanh chóng vọt qua tại phía trên đỉnh đầu…Trong không trung, Ngô lão thái gia và lão nam nhân một trước một sau baynhanh, trên thân người sau có một cái vết máu dài do bị vật sắc bén cắt qua, rõràng đã bị thương.Lúc này, hai người tạm thời bỏ qua chuyện liều mạng chém giết, chỉ vì mặt đấtđột nhiên rung động không ngừng, không biết đã xảy ra chuyện gì, hai ngườihoài nghi có phải là có liên quan gì đến trung tâm của Tiên cung hay không, liềnchạy tới nhìn để biết đến cùng là chuyện gì xảy ra.Bỗng nhiên, hai người gần như cùng lúc mở lớn hai mắt, gần như đồng thời lắcmình rơi xuống phía mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, mắt mở trừng trừngnhìn Hoàng kim cự nhân ở trong không trung bay vút qua phía trên đầu bọn họ.Ngô lão thái gia kinh nghi lẩm bẩm hỏi: “Thật là sống, đây là Thủ sơn thú củaKim Khư sao?”Không cần phải nghi ngờ, vừa nhìn liền biết, hẳn phải là Hoàng kim cự nhân tạitrong bụng núi lúc trước đã thức tỉnh rồi.Lão nam nhân liếc nhìn phía lão ta, nói một câu, “Nhìn tướng mạo, hình như làĐại lực sĩ.”Năm đó, một số cự nhân làm việc cho tiên nhân, dời núi lấp biển lực lớn vôcùng, được người gọi là lực sĩ, mà những cự nhân đó có một thủ lĩnh, chính làĐại lực sĩ mà ông ta vừa nói tới. Địa vị cao hơn so với hai huynh đệ bọn họ, dùsao, hai huynh đệ bọn họ chỉ là người trông cửa.Ngô lão thái gia bỗng thấy khiếp sợ, “Là hắn đang lưu thủ sao? Hắn tại sao lạibiến thành Kim nhân?”Lão nam nhân: “Ta không biết tại sao hắn lại biến thành Kim nhân, ta chỉ biết rõchúng ta tự ý mở ra Kim Khư, còn tự tiện xông vào Tiên cung sử dụng Địatuyền, bây giờ đã kinh động đến hắn, mộng trường sinh của ngươi phải đứt rồi,chỉ sợ ngươi ta cũng sẽ khó tránh tai vạ.”

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Lỗ trống trùng khớp với cự kiếm.Khi thanh kiếm đã vào đúng chỗ, Hoàng kim cự nhân lập tức giữ chuôi kiếmbằng cả hai tay, rõ ràng có thể nhìn ra được hắn ta đang phải dùng một sức lựcrất mạnh để vặn xoay thanh kiếm.Cự kiếm và lỗ hổng đang chậm rãi xoay động, bánh xe kim loại phía dưới chânhắn ta đang phát ra âm thanh xoay chuyển nặng nề ong ong.Bạch Lan nằm im bên cạnh đống đá ngổn ngang phía xa xa vừa vặn có thể nhìnthấy được cảnh tượng đó, âm thầm kinh hãi, không biết cự nhân đang làm gì.Đống đá sụp đổ ở bên người ả ta lục tục bị rầm rầm đẩy ra, Thử thái bà, CaoViễn, Giang Sơn lần lượt bò ra khỏi đống đá ngổn ngang, cả ba đều lảo đảo lắclư, rõ ràng đã bị trọng thương.Khi nhìn thấy rõ tình huống xung quanh, sau khi nhìn thấy cự nhân kia, mỗingười đều bị hù dọa cho sợ hãi, bộ dạng hoảng loạn như không biết nên trốnvào đâu, dính phải đòn đánh lén, thương thế cũng không nhẹ, đã không thể thoảimái di chuyển ẩn núp.Trong đống đá vụn ngổn ngang bò ra một con “Bọ tre”, là cây quải trượng kaicủa Thử thái bà, nó bị làm cho sợ hãi, vẫy cánh bay đi trước.Cự nhân đã rút kiếm đi tới, nhưng vẫn không có đem mấy tên Yêu tu này đặtnặng, tại trong lòng núi rỗng lộn xộn này sải bước rời đi.Đi ra khỏi bụng núi, đi tới mép vách núi, đối diện với thiên địa trống trải,Hoàng kim cự nhân tung người bay đi, tạo ra một trận cuồng phong.Tại trong bụng núi, dung nham hoàng kim vẫn còn đang không ngừng kịch liệtbắn ra, đem rất nhiều thành bờ dọc ngang và đá cháy sém nhấn chìm xuống,dung nham hoàng kim sôi trào lên với một cách thức không bình thường, giốngnhư là bị ép chặt lại dẫn đến quá trình diễn ra không suôn sẻ.Ba người Thử thái bà tránh thoát được một kiếp Hoàng kim cự nhân, nhưng lạikhông tránh thoát được một kiếp với Bạch Lan này.Lắng nghe tiếng bước chân nặng nề kia, xác định Hoàng kim cự nhân đã đi xarồi, Bạch Lan đang nằm giả chết trên mặt đất nhanh chóng đứng dậy, vừa mởmắt ra liền không chút nào khách khí mà xuất thủ, đem ba gã đồng bạn bịthương nặng khống chế.Ả ta cũng không dám ở lại lâu trong sào huyệt của Hoàng kim cự nhân, thi phápkhiêng ba gã đồng bọn lập tức rời đi. Sau khi chạy ra khỏi bụng núi, ả ta lập tứcluồn lách vào trong những góc cạnh ẩn khuất dưới núi.“Bọ tre” lúc trước chạy ra bên ngoài ẩn núp phát hiện thấy bọn hắn, lập tức vẫycánh đuổi theo.Luồn lách một lúc lâu sau, tìm được một cái khe rãnh tương đối bí ẩn, Bạch Lanmới ném ba yêu xuống đất, cũng bỏ cấm chế trên miệng ba yêu.Đã có thể mở lời nói chuyện, phản ứng trong ánh mắt của Cao Viễn và GiangSơn nhìn về phía Bạch Lan thể hiện ra sự kinh nghi bất định rất rõ ràng, Thửthái bà lại lập tức kêu gào đạo: “Bạch Lan, ngươi muốn làm gì vậy, ngươi điênrồi sao?”Trong mắt Bạch Lan lộ ra sự hung dữ nói: “A Sĩ Hành sở dĩ có thể giết chếttrượng phu của ta là bởi vì trước đó trượng phu của ta đã phải hứng chịu vếtthương trí mạng, là ai làm?”Lời này vừa nói ra, Thử thái bà ngây ngẩn cả người.Cao Viễn và Giang Sơn thì vô ý thức nhìn nhau một cái. Cả hai đều tại thờiđiểm bị Bạch Lan đả thương kia liền mơ hồ nhận thấy được nguyên nhân vì saoBạch Lan ra tay với bọn hắn, nếu không thì cũng không có lí do nào, bây giờquả nhiên đã bất hạnh đoán đúng, hai người bỗng thấy không ổn.Ngay sau đó, Thử thái bà đột nhiên trừng mắt với hai kẻ kia, “Bạch Lan, việcnày không có liên quan gì tới ta, ta không có xuất thủ với trượng phu của ngươi,là hai kẻ bọn hắn làm. Ta không chỉ không có đả thương trượng phu của ngươi,trái lại ta còn đã ngăn cản bọn họ hạ đòn độc thủ cuối cùng đối với trượng phucủa ngươi.”Đã đến thời điểm này, bà ta cũng đã cảm nhận được sát cơ của Bạch Lan, chếtngười khác không chết mình là bản năng của mỗi người, sau khi đã làm rõ tìnhtrạng, bà ta lập tức trước tiên rũ sạch quan hệ với mình.Lúc này, hai yêu Cao, Giang rất hoảng sợ, làm sao có thể thừa nhận việc này,vừa nhận liền phải chết.Giang Sơn rống giận: “Thử thái bà, đừng nên ăn nói bừa bãi! Bạch Lan, ngươiđừng nghe bà ta nói bậy bạ, không thể nào.”Cao Viễn cũng lớn tiếng nói: “Bạch Lan, lão thái bà này thuần túy là vì rũ sạchquan hệ mà nói xằng nói bậy. Bạch Lan, việc này có phải là A Sĩ Hành nói chongươi hay không? Ngươi không nên để bị hắn lừa. Tên tiểu tử kia rất gian xảo,ngươi nghìn vạn lần không nên làm việc tổn thương người thân kết nghĩa kẻthù, nghìn vạn lần không thể để trúng chiêu của tên kia.”Nghe được lời ấy, Giang Sơn cũng kịp phản ứng lại, “Đúng, tiểu tử kia là têngian trá, vạn lần không thể tin.”Hai người đại khái đã đoán được, lúc trước Bạch Lan chết sống đuổi theo A SĩHành báo thù, bây giờ lại đột nhiên chuyển hướng về phía bọn hắn, tám chínphần mười là A Sĩ Hành nói gì đó.Hai người thậm chí đã đoán được, khẳng định chính là thời điểm lúc trước khiBạch Lan xuống hẻm núi vực sâu truy sát A Sĩ Hành thì đã phát sinh chuyện gìđó không người biết.Khiến hai người kinh nghi chính là, A Sĩ Hành làm sao biết được bọn hắn đảthương Hắc Vân Khiếu, lẽ nào khi sự việc xảy ra thì tên kia ở tại hiện trườnghay sao?Bạch Lan trong lòng sát cơ càng thịnh, đã từ trong phản ứng đầu tiên của ba yêunhận ra được chút gì đó, lập tức nhìn chăm chú về phía Thử thái bà, hung dữnói: “Nói cách khác, là ngươi đang nói dối?”Khóe miệng Cao Viễn và Giang Sơn tức thì co giật, có phần không nói nên lời,bọn họ trái lại hi vọng Bạch Lan có thể không cho Thử thái bà nói chuyện liềntrực tiếp giết chết Thử thái bà đi, nhưng mà biết điều đó không quá thực tế.Thử thái bà thoáng sửng sốt, sau đó lập tức hoảng sợ, rất sợ Bạch Lan làm xằngbậy, vội vàng hét lên: “Oan uổng a! Bạch Lan. Hai tên gia hỏa bọn hắn mới lànói bậy. Lúc đó, khi việc chặn giết cử tử trên đường vào kinh thành thất bại, lúcta rút về thì đã nhìn thấy bọn họ đánh Hắc Vân Khiếu trọng thương.Còn đả thương như thế nào thì ta không nhìn thấy được, dựa vào thực lực củatrượng phu ngươi, ta hoài nghi tám chín phần mười là thừa dịp trượng phungươi không đề phòng mà bị đánh lén.Về phần nguyên nhân đánh Hắc Vân Khiếu trọng thương là bởi vì Cao Viễnnhận được tin tức, nói Địa mẫu đã giết chết Tê Hà nương nương rồi, sự tình đãkhông thể làm tiếp được nữa, bọn họ trách phu phụ các ngươi liên lụy tới chúngta, làm hại chúng ta phải chạy trối chết giống như chó nhà có tang. Trong cơnoán hận, không chỉ đánh Hắc Vân Khiếu trọng thương còn muốn giết chết hắn,là ta xuất thủ ngăn cản lại.Bạch Lan, nếu như A Sĩ Hành nói cho ngươi điều gì, vậy thì hắn hẳn phải làngười biết tình hình nha, ngươi hãy nói hắn tới đối chất cùng ta, xem lời ta nóicó giả hay không, nếu như có nửa câu nói dối, sẽ tùy cho ngươi róc xương rócthịt, không một câu oán hận.”Trong mắt Bạch Lan hiện ra sự bi phẫn, ánh mắt nhìn về phía Giang Sơn và CaoViễn có thể nói tràn đầy oán độc.Hai người càng thêm kinh hoảng, Cao Viễn gào to: “Đúng, đối chất, nói A SĩHành tới đối chất đi, nhìn xem người nào đang nói láo.”Gã đang tìm cơ hội kéo dài thời gian, định trước tiên vượt qua tình hình nguyhiểm trước mắt rồi nói tiếp, kéo dài thì sinh biến luôn chí lý, biến cố lớn nhấtchính là thời gian, có thời gian mới có cơ hội.Tuy nhiên, đối với Bạch Lan mà nói, có cần đối chất hay không đã không trọngyếu nữa rồi, quan trọng là A Sĩ Hành nói bên này có người mưu hại trượng phucủa ả ta, mà bên này đã có người thừa nhận rồi.Ả ta đột nhiên thấp người nhào ra đất, hóa thành một con báo tuyết thân thểthon dài, răng nanh nhe ra để sát vào, lộ rõ sát cơ.Giang Sơn và Cao Viễn lần này là triệt để hoảng loạn.Cao Viễn tức thì đau buồn kêu gọi, “Chúng ta thừa nhận đả thương hắn, nhưngcũng chỉ là đả thương mà thôi. Ngay chính Thử thái bà cũng đã nói rồi, bà ta đãngăn cản chúng ta hạ sát thủ, chúng ta cũng không có giết chết hắn. Hắc VânKhiếu là bị A Sĩ Hành giết, ngươi không nên báo thù sai lầm đối tượng.”Giang Sơn cũng kêu to: “Không sai! Bạch Lan, ngươi cho chúng ta một cái cơhội lập công chuộc tội đi. Chúng ta thể, nhất định sẽ giúp ngươi báo thù rửahận.”Cao Viễn: “Đúng, chúng ta giúp ngươi báo thù, chúng ta thề, a…” Nói còn chưadứt lời liền bật ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.Báo tuyết hung hăng cắn một cú vào cái đầu của gã, trực tiếp cắn vỡ tan xươngsọ, óc bị nổ tung chảy ra, móng vuốt ấn lại thân Cao Viễn co quắp, há miệng giơrăng nanh điên cuồng cắn xé.Cao Viễn rất nhanh liền hiện ra nguyên hình là một con Bạch đầu ưng khổng lồ,bị cắn cho huyết nhục tung tóe, lông lá bay loạn.Bạch Lan không có dùng thủ đoạn giết thống khoái mà dùng thủ đoạn bản năngnhất của nó, từng ngụm từng ngụm đem kẻ thù tươi sống xé xác.Rất nhanh, khung xương của Cao Viễn cũng bị xé cho tan nát, hiện trường đẫmmáu rải khác đầy lông chim khắp nơi, khiến cho hai kẻ đứng xem cảm thấy quámức kích thích.Xé xác xong Cao Viễn, con báo miệng đầy máu tươi lại quay đầu nhìn về phíaGiang Sơn.Giang Sơn tức thì biết được số kiếp mình đã định, nhìn thấy cái miệng máu međỏ lòm tới gần, gã chợt gào lớn: “Thử thái bà cũng không phải là muốn cứutrượng phu của ngươi, bà ta là muốn lưu Hắc Vân Khiếu và ngươi lại để cầmchân truy binh của triều đình Cẩm quốc, a…”Thử thái bà nghe vậy thì vô cùng lo sợ, bên kia đã vang lên một tiếng hét thảm,chỉ thấy báo tuyết lại là một trận cắn xé tàn bạo đẫm máu.Đợi khi báo tuyết đã cắn xé tan tành xong con cự oa kia, quay đầu lại nhìn vềphía mình, Thử thái bà kinh hãi nói: “Con cóc đó là đang cố ý hại ta, là muốnkéo ta đệm lưng, a…”Lời còn chưa dứt, lại là một tràng tiếng kêu thảm thiết.Báo tuyết lại nhào tới cắn xé một trận.Bạch Lan đã không muốn đi phân rõ thật giả gì cả, chỉ cần bị chỉ chứng có thamdự vào việc giết chết trượng phu thì ả ta cần phải đi xác minh từng người sao?Chỉ cần có cơ hội, ả ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào, kể cả Dữu Khánh.Tựa tại trên đỉnh núi, “Bọ tre” bị kinh hãi nhanh chóng vẫy cánh bay đi…Mặt đất vẫn luôn có chút rung động, tựa như một mực duy trì động đất vậy, chỉlà mức độ chấn động không có mãnh liệt như trong lòng núi mà thôi.Đã mất đi hai chân, sắc mặt Ninh Triêu Ất trắng bệch, Trầm Khuynh Thànhcõng y một đường nhanh chóng lướt đi, Lục Tinh Vân làm bạn ở bên cạnh.Nhiếp Phẩm Lan đi theo, thỉnh thoảng gạt lệ. Sự bi phẫn và thương tâm của bàta không người nào có thể đồng cảm được, trượng phu vì cứu bà ta mà chết,động lực thúc đẩy cho bà ta tiếp tục tiến về phía trước chính là muốn sống chotốt, nghĩ biện pháp cứu ra con trai của trượng phu và vợ trước của trượng phu.Bỗng nhiên, trên không trung truyền đến tiếng vang khác thường, mấy ngườingẩng đầu nhìn, chỉ thấy một thân ảnh thật lớn vù một cái bay qua ở phái trênkhông, đó Hoàng kim cự nhân kia. Mấy người quay mặt nhìn nhau, không biếtHoàng kim cự nhân đi đâu, cảm thấy giống như cũng là đi về phía cung điệnTiên cung, trong lúc nhất thời mấy người có phần không biết có nên tiếp tục đivề phía trước hay không…Ôm con trai nhanh chóng lướt đi, Ngô Hắc chợt ngẩng đầu, nhìn thấy Hoàngkim cự nhân nhanh chóng vọt qua tại phía trên đỉnh đầu…Trong không trung, Ngô lão thái gia và lão nam nhân một trước một sau baynhanh, trên thân người sau có một cái vết máu dài do bị vật sắc bén cắt qua, rõràng đã bị thương.Lúc này, hai người tạm thời bỏ qua chuyện liều mạng chém giết, chỉ vì mặt đấtđột nhiên rung động không ngừng, không biết đã xảy ra chuyện gì, hai ngườihoài nghi có phải là có liên quan gì đến trung tâm của Tiên cung hay không, liềnchạy tới nhìn để biết đến cùng là chuyện gì xảy ra.Bỗng nhiên, hai người gần như cùng lúc mở lớn hai mắt, gần như đồng thời lắcmình rơi xuống phía mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, mắt mở trừng trừngnhìn Hoàng kim cự nhân ở trong không trung bay vút qua phía trên đầu bọn họ.Ngô lão thái gia kinh nghi lẩm bẩm hỏi: “Thật là sống, đây là Thủ sơn thú củaKim Khư sao?”Không cần phải nghi ngờ, vừa nhìn liền biết, hẳn phải là Hoàng kim cự nhân tạitrong bụng núi lúc trước đã thức tỉnh rồi.Lão nam nhân liếc nhìn phía lão ta, nói một câu, “Nhìn tướng mạo, hình như làĐại lực sĩ.”Năm đó, một số cự nhân làm việc cho tiên nhân, dời núi lấp biển lực lớn vôcùng, được người gọi là lực sĩ, mà những cự nhân đó có một thủ lĩnh, chính làĐại lực sĩ mà ông ta vừa nói tới. Địa vị cao hơn so với hai huynh đệ bọn họ, dùsao, hai huynh đệ bọn họ chỉ là người trông cửa.Ngô lão thái gia bỗng thấy khiếp sợ, “Là hắn đang lưu thủ sao? Hắn tại sao lạibiến thành Kim nhân?”Lão nam nhân: “Ta không biết tại sao hắn lại biến thành Kim nhân, ta chỉ biết rõchúng ta tự ý mở ra Kim Khư, còn tự tiện xông vào Tiên cung sử dụng Địatuyền, bây giờ đã kinh động đến hắn, mộng trường sinh của ngươi phải đứt rồi,chỉ sợ ngươi ta cũng sẽ khó tránh tai vạ.”

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Lỗ trống trùng khớp với cự kiếm.Khi thanh kiếm đã vào đúng chỗ, Hoàng kim cự nhân lập tức giữ chuôi kiếmbằng cả hai tay, rõ ràng có thể nhìn ra được hắn ta đang phải dùng một sức lựcrất mạnh để vặn xoay thanh kiếm.Cự kiếm và lỗ hổng đang chậm rãi xoay động, bánh xe kim loại phía dưới chânhắn ta đang phát ra âm thanh xoay chuyển nặng nề ong ong.Bạch Lan nằm im bên cạnh đống đá ngổn ngang phía xa xa vừa vặn có thể nhìnthấy được cảnh tượng đó, âm thầm kinh hãi, không biết cự nhân đang làm gì.Đống đá sụp đổ ở bên người ả ta lục tục bị rầm rầm đẩy ra, Thử thái bà, CaoViễn, Giang Sơn lần lượt bò ra khỏi đống đá ngổn ngang, cả ba đều lảo đảo lắclư, rõ ràng đã bị trọng thương.Khi nhìn thấy rõ tình huống xung quanh, sau khi nhìn thấy cự nhân kia, mỗingười đều bị hù dọa cho sợ hãi, bộ dạng hoảng loạn như không biết nên trốnvào đâu, dính phải đòn đánh lén, thương thế cũng không nhẹ, đã không thể thoảimái di chuyển ẩn núp.Trong đống đá vụn ngổn ngang bò ra một con “Bọ tre”, là cây quải trượng kaicủa Thử thái bà, nó bị làm cho sợ hãi, vẫy cánh bay đi trước.Cự nhân đã rút kiếm đi tới, nhưng vẫn không có đem mấy tên Yêu tu này đặtnặng, tại trong lòng núi rỗng lộn xộn này sải bước rời đi.Đi ra khỏi bụng núi, đi tới mép vách núi, đối diện với thiên địa trống trải,Hoàng kim cự nhân tung người bay đi, tạo ra một trận cuồng phong.Tại trong bụng núi, dung nham hoàng kim vẫn còn đang không ngừng kịch liệtbắn ra, đem rất nhiều thành bờ dọc ngang và đá cháy sém nhấn chìm xuống,dung nham hoàng kim sôi trào lên với một cách thức không bình thường, giốngnhư là bị ép chặt lại dẫn đến quá trình diễn ra không suôn sẻ.Ba người Thử thái bà tránh thoát được một kiếp Hoàng kim cự nhân, nhưng lạikhông tránh thoát được một kiếp với Bạch Lan này.Lắng nghe tiếng bước chân nặng nề kia, xác định Hoàng kim cự nhân đã đi xarồi, Bạch Lan đang nằm giả chết trên mặt đất nhanh chóng đứng dậy, vừa mởmắt ra liền không chút nào khách khí mà xuất thủ, đem ba gã đồng bạn bịthương nặng khống chế.Ả ta cũng không dám ở lại lâu trong sào huyệt của Hoàng kim cự nhân, thi phápkhiêng ba gã đồng bọn lập tức rời đi. Sau khi chạy ra khỏi bụng núi, ả ta lập tứcluồn lách vào trong những góc cạnh ẩn khuất dưới núi.“Bọ tre” lúc trước chạy ra bên ngoài ẩn núp phát hiện thấy bọn hắn, lập tức vẫycánh đuổi theo.Luồn lách một lúc lâu sau, tìm được một cái khe rãnh tương đối bí ẩn, Bạch Lanmới ném ba yêu xuống đất, cũng bỏ cấm chế trên miệng ba yêu.Đã có thể mở lời nói chuyện, phản ứng trong ánh mắt của Cao Viễn và GiangSơn nhìn về phía Bạch Lan thể hiện ra sự kinh nghi bất định rất rõ ràng, Thửthái bà lại lập tức kêu gào đạo: “Bạch Lan, ngươi muốn làm gì vậy, ngươi điênrồi sao?”Trong mắt Bạch Lan lộ ra sự hung dữ nói: “A Sĩ Hành sở dĩ có thể giết chếttrượng phu của ta là bởi vì trước đó trượng phu của ta đã phải hứng chịu vếtthương trí mạng, là ai làm?”Lời này vừa nói ra, Thử thái bà ngây ngẩn cả người.Cao Viễn và Giang Sơn thì vô ý thức nhìn nhau một cái. Cả hai đều tại thờiđiểm bị Bạch Lan đả thương kia liền mơ hồ nhận thấy được nguyên nhân vì saoBạch Lan ra tay với bọn hắn, nếu không thì cũng không có lí do nào, bây giờquả nhiên đã bất hạnh đoán đúng, hai người bỗng thấy không ổn.Ngay sau đó, Thử thái bà đột nhiên trừng mắt với hai kẻ kia, “Bạch Lan, việcnày không có liên quan gì tới ta, ta không có xuất thủ với trượng phu của ngươi,là hai kẻ bọn hắn làm. Ta không chỉ không có đả thương trượng phu của ngươi,trái lại ta còn đã ngăn cản bọn họ hạ đòn độc thủ cuối cùng đối với trượng phucủa ngươi.”Đã đến thời điểm này, bà ta cũng đã cảm nhận được sát cơ của Bạch Lan, chếtngười khác không chết mình là bản năng của mỗi người, sau khi đã làm rõ tìnhtrạng, bà ta lập tức trước tiên rũ sạch quan hệ với mình.Lúc này, hai yêu Cao, Giang rất hoảng sợ, làm sao có thể thừa nhận việc này,vừa nhận liền phải chết.Giang Sơn rống giận: “Thử thái bà, đừng nên ăn nói bừa bãi! Bạch Lan, ngươiđừng nghe bà ta nói bậy bạ, không thể nào.”Cao Viễn cũng lớn tiếng nói: “Bạch Lan, lão thái bà này thuần túy là vì rũ sạchquan hệ mà nói xằng nói bậy. Bạch Lan, việc này có phải là A Sĩ Hành nói chongươi hay không? Ngươi không nên để bị hắn lừa. Tên tiểu tử kia rất gian xảo,ngươi nghìn vạn lần không nên làm việc tổn thương người thân kết nghĩa kẻthù, nghìn vạn lần không thể để trúng chiêu của tên kia.”Nghe được lời ấy, Giang Sơn cũng kịp phản ứng lại, “Đúng, tiểu tử kia là têngian trá, vạn lần không thể tin.”Hai người đại khái đã đoán được, lúc trước Bạch Lan chết sống đuổi theo A SĩHành báo thù, bây giờ lại đột nhiên chuyển hướng về phía bọn hắn, tám chínphần mười là A Sĩ Hành nói gì đó.Hai người thậm chí đã đoán được, khẳng định chính là thời điểm lúc trước khiBạch Lan xuống hẻm núi vực sâu truy sát A Sĩ Hành thì đã phát sinh chuyện gìđó không người biết.Khiến hai người kinh nghi chính là, A Sĩ Hành làm sao biết được bọn hắn đảthương Hắc Vân Khiếu, lẽ nào khi sự việc xảy ra thì tên kia ở tại hiện trườnghay sao?Bạch Lan trong lòng sát cơ càng thịnh, đã từ trong phản ứng đầu tiên của ba yêunhận ra được chút gì đó, lập tức nhìn chăm chú về phía Thử thái bà, hung dữnói: “Nói cách khác, là ngươi đang nói dối?”Khóe miệng Cao Viễn và Giang Sơn tức thì co giật, có phần không nói nên lời,bọn họ trái lại hi vọng Bạch Lan có thể không cho Thử thái bà nói chuyện liềntrực tiếp giết chết Thử thái bà đi, nhưng mà biết điều đó không quá thực tế.Thử thái bà thoáng sửng sốt, sau đó lập tức hoảng sợ, rất sợ Bạch Lan làm xằngbậy, vội vàng hét lên: “Oan uổng a! Bạch Lan. Hai tên gia hỏa bọn hắn mới lànói bậy. Lúc đó, khi việc chặn giết cử tử trên đường vào kinh thành thất bại, lúcta rút về thì đã nhìn thấy bọn họ đánh Hắc Vân Khiếu trọng thương.Còn đả thương như thế nào thì ta không nhìn thấy được, dựa vào thực lực củatrượng phu ngươi, ta hoài nghi tám chín phần mười là thừa dịp trượng phungươi không đề phòng mà bị đánh lén.Về phần nguyên nhân đánh Hắc Vân Khiếu trọng thương là bởi vì Cao Viễnnhận được tin tức, nói Địa mẫu đã giết chết Tê Hà nương nương rồi, sự tình đãkhông thể làm tiếp được nữa, bọn họ trách phu phụ các ngươi liên lụy tới chúngta, làm hại chúng ta phải chạy trối chết giống như chó nhà có tang. Trong cơnoán hận, không chỉ đánh Hắc Vân Khiếu trọng thương còn muốn giết chết hắn,là ta xuất thủ ngăn cản lại.Bạch Lan, nếu như A Sĩ Hành nói cho ngươi điều gì, vậy thì hắn hẳn phải làngười biết tình hình nha, ngươi hãy nói hắn tới đối chất cùng ta, xem lời ta nóicó giả hay không, nếu như có nửa câu nói dối, sẽ tùy cho ngươi róc xương rócthịt, không một câu oán hận.”Trong mắt Bạch Lan hiện ra sự bi phẫn, ánh mắt nhìn về phía Giang Sơn và CaoViễn có thể nói tràn đầy oán độc.Hai người càng thêm kinh hoảng, Cao Viễn gào to: “Đúng, đối chất, nói A SĩHành tới đối chất đi, nhìn xem người nào đang nói láo.”Gã đang tìm cơ hội kéo dài thời gian, định trước tiên vượt qua tình hình nguyhiểm trước mắt rồi nói tiếp, kéo dài thì sinh biến luôn chí lý, biến cố lớn nhấtchính là thời gian, có thời gian mới có cơ hội.Tuy nhiên, đối với Bạch Lan mà nói, có cần đối chất hay không đã không trọngyếu nữa rồi, quan trọng là A Sĩ Hành nói bên này có người mưu hại trượng phucủa ả ta, mà bên này đã có người thừa nhận rồi.Ả ta đột nhiên thấp người nhào ra đất, hóa thành một con báo tuyết thân thểthon dài, răng nanh nhe ra để sát vào, lộ rõ sát cơ.Giang Sơn và Cao Viễn lần này là triệt để hoảng loạn.Cao Viễn tức thì đau buồn kêu gọi, “Chúng ta thừa nhận đả thương hắn, nhưngcũng chỉ là đả thương mà thôi. Ngay chính Thử thái bà cũng đã nói rồi, bà ta đãngăn cản chúng ta hạ sát thủ, chúng ta cũng không có giết chết hắn. Hắc VânKhiếu là bị A Sĩ Hành giết, ngươi không nên báo thù sai lầm đối tượng.”Giang Sơn cũng kêu to: “Không sai! Bạch Lan, ngươi cho chúng ta một cái cơhội lập công chuộc tội đi. Chúng ta thể, nhất định sẽ giúp ngươi báo thù rửahận.”Cao Viễn: “Đúng, chúng ta giúp ngươi báo thù, chúng ta thề, a…” Nói còn chưadứt lời liền bật ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.Báo tuyết hung hăng cắn một cú vào cái đầu của gã, trực tiếp cắn vỡ tan xươngsọ, óc bị nổ tung chảy ra, móng vuốt ấn lại thân Cao Viễn co quắp, há miệng giơrăng nanh điên cuồng cắn xé.Cao Viễn rất nhanh liền hiện ra nguyên hình là một con Bạch đầu ưng khổng lồ,bị cắn cho huyết nhục tung tóe, lông lá bay loạn.Bạch Lan không có dùng thủ đoạn giết thống khoái mà dùng thủ đoạn bản năngnhất của nó, từng ngụm từng ngụm đem kẻ thù tươi sống xé xác.Rất nhanh, khung xương của Cao Viễn cũng bị xé cho tan nát, hiện trường đẫmmáu rải khác đầy lông chim khắp nơi, khiến cho hai kẻ đứng xem cảm thấy quámức kích thích.Xé xác xong Cao Viễn, con báo miệng đầy máu tươi lại quay đầu nhìn về phíaGiang Sơn.Giang Sơn tức thì biết được số kiếp mình đã định, nhìn thấy cái miệng máu međỏ lòm tới gần, gã chợt gào lớn: “Thử thái bà cũng không phải là muốn cứutrượng phu của ngươi, bà ta là muốn lưu Hắc Vân Khiếu và ngươi lại để cầmchân truy binh của triều đình Cẩm quốc, a…”Thử thái bà nghe vậy thì vô cùng lo sợ, bên kia đã vang lên một tiếng hét thảm,chỉ thấy báo tuyết lại là một trận cắn xé tàn bạo đẫm máu.Đợi khi báo tuyết đã cắn xé tan tành xong con cự oa kia, quay đầu lại nhìn vềphía mình, Thử thái bà kinh hãi nói: “Con cóc đó là đang cố ý hại ta, là muốnkéo ta đệm lưng, a…”Lời còn chưa dứt, lại là một tràng tiếng kêu thảm thiết.Báo tuyết lại nhào tới cắn xé một trận.Bạch Lan đã không muốn đi phân rõ thật giả gì cả, chỉ cần bị chỉ chứng có thamdự vào việc giết chết trượng phu thì ả ta cần phải đi xác minh từng người sao?Chỉ cần có cơ hội, ả ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào, kể cả Dữu Khánh.Tựa tại trên đỉnh núi, “Bọ tre” bị kinh hãi nhanh chóng vẫy cánh bay đi…Mặt đất vẫn luôn có chút rung động, tựa như một mực duy trì động đất vậy, chỉlà mức độ chấn động không có mãnh liệt như trong lòng núi mà thôi.Đã mất đi hai chân, sắc mặt Ninh Triêu Ất trắng bệch, Trầm Khuynh Thànhcõng y một đường nhanh chóng lướt đi, Lục Tinh Vân làm bạn ở bên cạnh.Nhiếp Phẩm Lan đi theo, thỉnh thoảng gạt lệ. Sự bi phẫn và thương tâm của bàta không người nào có thể đồng cảm được, trượng phu vì cứu bà ta mà chết,động lực thúc đẩy cho bà ta tiếp tục tiến về phía trước chính là muốn sống chotốt, nghĩ biện pháp cứu ra con trai của trượng phu và vợ trước của trượng phu.Bỗng nhiên, trên không trung truyền đến tiếng vang khác thường, mấy ngườingẩng đầu nhìn, chỉ thấy một thân ảnh thật lớn vù một cái bay qua ở phái trênkhông, đó Hoàng kim cự nhân kia. Mấy người quay mặt nhìn nhau, không biếtHoàng kim cự nhân đi đâu, cảm thấy giống như cũng là đi về phía cung điệnTiên cung, trong lúc nhất thời mấy người có phần không biết có nên tiếp tục đivề phía trước hay không…Ôm con trai nhanh chóng lướt đi, Ngô Hắc chợt ngẩng đầu, nhìn thấy Hoàngkim cự nhân nhanh chóng vọt qua tại phía trên đỉnh đầu…Trong không trung, Ngô lão thái gia và lão nam nhân một trước một sau baynhanh, trên thân người sau có một cái vết máu dài do bị vật sắc bén cắt qua, rõràng đã bị thương.Lúc này, hai người tạm thời bỏ qua chuyện liều mạng chém giết, chỉ vì mặt đấtđột nhiên rung động không ngừng, không biết đã xảy ra chuyện gì, hai ngườihoài nghi có phải là có liên quan gì đến trung tâm của Tiên cung hay không, liềnchạy tới nhìn để biết đến cùng là chuyện gì xảy ra.Bỗng nhiên, hai người gần như cùng lúc mở lớn hai mắt, gần như đồng thời lắcmình rơi xuống phía mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, mắt mở trừng trừngnhìn Hoàng kim cự nhân ở trong không trung bay vút qua phía trên đầu bọn họ.Ngô lão thái gia kinh nghi lẩm bẩm hỏi: “Thật là sống, đây là Thủ sơn thú củaKim Khư sao?”Không cần phải nghi ngờ, vừa nhìn liền biết, hẳn phải là Hoàng kim cự nhân tạitrong bụng núi lúc trước đã thức tỉnh rồi.Lão nam nhân liếc nhìn phía lão ta, nói một câu, “Nhìn tướng mạo, hình như làĐại lực sĩ.”Năm đó, một số cự nhân làm việc cho tiên nhân, dời núi lấp biển lực lớn vôcùng, được người gọi là lực sĩ, mà những cự nhân đó có một thủ lĩnh, chính làĐại lực sĩ mà ông ta vừa nói tới. Địa vị cao hơn so với hai huynh đệ bọn họ, dùsao, hai huynh đệ bọn họ chỉ là người trông cửa.Ngô lão thái gia bỗng thấy khiếp sợ, “Là hắn đang lưu thủ sao? Hắn tại sao lạibiến thành Kim nhân?”Lão nam nhân: “Ta không biết tại sao hắn lại biến thành Kim nhân, ta chỉ biết rõchúng ta tự ý mở ra Kim Khư, còn tự tiện xông vào Tiên cung sử dụng Địatuyền, bây giờ đã kinh động đến hắn, mộng trường sinh của ngươi phải đứt rồi,chỉ sợ ngươi ta cũng sẽ khó tránh tai vạ.”

Chương 419: Đại lực sĩ