Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…

Chương 422: Ba đầu sáu tay

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Một nhóm bốn người cũng không có đi vào cổng lầu các, cũng là leo cửa sổ màtiến vào lầu các.Đường chính không đi, đều thích đi đường nhỏ, đều không muốn thừa nhận áplực khi đi đường chính, cho rằng đi đường nhỏ mới là đường tắt.Mà con người thì đều có chiều hướng hội tụ, một nơi nào đó giúp cho người nàycảm thấy an toàn, thì thường thường mọi người đều sẽ cảm thấy an toàn, vềphán đoán thì đều có chiều hướng đồng tình.Một nhóm người đi qua hành lang bên trong lầu các lẻn tiến vào trong cungđiện, sau đó cũng lập tức trước tiên tìm tới một địa phương có cảm giác an toànnhất để ẩn thân.Trốn ở một chỗ phía sau một cái bệ, sư huynh đệ ba người Dữu Khánh lập tứchoảng sợ, cũng không phải kẻ ngốc, có người tới gần bên cạnh há có thể khôngphát hiện được, huống hồ là một đám người.Dữu Khánh nhịn không được cất tiếng hỏi, “Người nào?”Bên kia cũng bị giật mình, Nhiếp Phẩm Lan cũng vô ý thức hỏi một tiếng,“Ai?”Ninh Triêu Ất càng là trực tiếp lấy ra một viên Huỳnh thạch để chiếu sáng, lậptức nhìn thấy được ba người đang cùng ngồi chồm hổm giống như đi ị.Ngồi chồm hổm trên mặt đất tụ thành một cục, sư huynh đệ ba người bộc lộ rarõ ràng.Đương nhiên, sư huynh đệ ba người cũng nhìn thấy rõ người tới là những ai.Lúc trước hại người ta thảm như vậy, cũng vội vàng vứt bỏ chạy trước, khôngnghĩ tới vậy mà có thể chạm mặt lại nhau trong tình huống như vậy, cái duyênphận này thật là mệt.Nam Trúc vẻ mặt bối rối, có tật giật mình bất quá là như thế.Nhìn thấy Nam Trúc, khuôn mặt Nhiếp Phẩm Lan quả nhiên trong nháy mắt âmtrầm xuống, lập tức muốn phát tác.Vừa đúng vào lúc này, trong ao rầm rầm vang lên một tiếng, một cái tay bámvào trên thành ao.Dữu Khánh nhanh chóng nâng hay tay tách ra chỉ tới, một tay chỉ về phía viênHuỳnh thạch trong tay Ninh Triêu Ất, một cái khác chỉ về phía động tĩnh phíabên hồ nước.Mấy người vừa tới cũng giật nảy mình, lúc này, đa số đều là người chim sợ cànhcong, gặp phải dị thường thì lập tức sợ hãi.Ninh Triêu Ất nhanh chóng che giấu ánh sáng Huỳnh thạch, làm cho bên này lạichìm vào trong bóng tối. Mấy người cũng nhanh chóng cúi thấp người ẩn nấptại phía sau bệ, tụ cùng một chỗ với sư huynh đệ ba người, tạm thời vứt bỏ hiềmkhích lúc trước.Trong ao, mơ hồ có một cái tay chụp lấy thành hồ, sau đó chậm rãi nhô lên mộtcái cái đầu, một người từ trong nước nhấc chân đặt lên thành hồ, rất mất côngsức mới bò lên được thành hồ, tiếp đó liền giống như đã hao hết toàn bộ sức lực,từ trên thành hồ lăn ra ngoài, nằm liệt tại trên mặt đất thở hổn hển.Một chút ánh sáng Huỳnh thạch nằm trên mặt đất gần đó chiếu ra tấm mặt nạsắt trên mặt y.Vừa nhín thấy là Người mặt sắt, đám người Ninh Triêu Ất đều rất khiếp sợ,không biết vị này làm sao lại chạy vào bên trong Địa tuyền rồi.Đều cho rằng Người mặt sắt là bị bức tiến vào, không người nào nghĩ đến là tựy tiến vào ngâm trong đó.“Nơi đây còn có người khác sao?” Bạch Lan chợt nhỏ giọng hướng về phía DữuKhánh, hỏi một câu.Còn dám nói chuyện? Dữu Khánh rất không nói nên lời, nhưng vẫn là nhẹgiọng trả lời: “Không biết, không nhìn thấy.”Bạch Lan lập tức ghé miệng tại bên tai Nhiếp Phẩm Lan thì thầm một chút,ngay sau đó, hai nữ nhân đột nhiên đứng lên, song song phi thân vọt, nhàothẳng về phía Người mặt sắt nằm liệt trên mặt đất.Đám người Dữu Khánh kinh hãi, nhưng rất nhanh cũng kịp phản ứng lại, đâychính là muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, thừa dịp Người mặt sắtkhông có sức phản kháng nào thì xuất thủ.Nhưng dù vậy, vẫn làm cho người ta cảm thấy gan lớn, dù sao tu vi của Ngườimặt sắt rõ ràng đặt tại đó, giữa song phương hoàn toàn không phải ở cùng mộttầng cấp.Đều có thể cảm giác được, ở một mức độ nào đó mà nói, hai nữ nhân này dườngnhư không đếm xỉa đến cái gì nữa rồi.Nhưng Người mặt sắt nằm trên mặt đất thở hổn hển đã nhận ra được, dùng sứcchống mạnh mặt đất muốn đứng lên, định làm ra phản ứng gì đó, nhưng quảthực là chưa có hồi phục lại được, bóng người lóe qua, thanh kiếm trong tayNhiếp Phẩm Lan đã gác ngang tại trên cổ y.Bạch Lan tại phía sau y nhanh chóng xuất thủ, điểm liên tiếp trên thân y, liêntục hạ trùng điệp cấm chế. Sau đó còn không yên tâm, chụp lấy một cái cổ tayNgười mặt sắt, bắt lấy mạch của y, nhằm có thể bất cứ lúc nào cũng khống chếđược trạng thái trong cơ thể của y, một khi phát hiện thấy không thích hợp thì sẽliên thủ phối hợp với Nhiếp Phẩm Lan khẳng định sẽ cắt đứt cổ của Người mặtsắt.Một viên Huỳnh thạch xuất hiện tại trên tay Bạch Lan, phản ứng đầu tiên của ảta chính là một tay hất tung rớt mặt nạ sắt trên mặt con tin.Rốt cuộc, khuôn mặt của Người mặt sắt cũng bộc lộ ra tại trước mắt các nàng,một nam nhân tuổi già, tướng mạo bình thường, rất có khí thế.Nương theo ánh sáng, sư huynh đệ ba người Dữu Khánh cũng nhìn thấy rõ chândiện mục của Người mặt sắt.Nhưng nhìn thấy rõ được thì thế nào chứ, tầng thứ bọn họ không cao, căn bảnkhông quen biết tu sĩ cảnh giới Thượng Huyền nào.Bạch Lan hỏi: “Ngươi là ai?”Người mặt sắt đưa ánh mắt thoáng nhìn hai bên, khi nhìn thấy rõ kẻ động thủ làngười nào, lập tức cười lạnh một tiếng, “Hai người các ngươi lá gan không nhỏa, dám ra tay với ta.”Bốp! Bạch Lan nhấc tay chính là một cái tát tai hung dữ, để cho đối phương biếtrõ cái gì gọi là lá gan không nhỏ.Trên khuôn mặt Người mặt sắt tức thì xuất hiện một cái dấu bàn tay rất rõ ràng,sắc mặt trong nháy mắt liền trở nên âm trầm.Bạch Lan hỏi lại, “Ngươi là ai?”Người mặt sắt hơi trầm mặc một chút, trả lời: “Bàn Long đảo đảo chủ Tô Hậu.”Bốp! Bạch Lan nhấc tay lại là một cái bạt tai, “Đánh rắm! Bàn Long đảo chủ làngười, ngươi là yêu.”Khóe miệng Người mặt sắt bị đánh ra vết máu, đầu lưỡi vươn ra liếm một cái.Nhiếp Phẩm Lan: “Ta không quản ngươi là người nào, ngươi giam con tin ởđâu?”Người mặt sắt lại liếc mắt nhìn về phía bà ta, “Ta nói ra ngươi sẽ tin sao?”Nhiếp Phẩm Lan lập tức đẩy kiếm tới bức ép, “Nói.”Người mặt sắt trái lại trả lời rất dứt khoát, “Phía bên Ân quốc thì đều nhốt tạitrong thiên lao tại kinh thành Ân quốc.”Nhiếp Phẩm Lan tức thì lộ vẻ kinh nghi, “Thiên lao Kinh thành há có thể tùy ýgiam người giúp ngươi sao? Dám tiếp tục có một lời nói láo, ta chặt ngươi!”Người mặt sắt: “Ta đã nói rồi nhưng ngươi lại không tin, vậy ngươi tới chọn đi,ngươi muốn ta nói cái gì thì ta sẽ nói cái đó.”Lời này vừa nói ra, Bạch Lan lần nữa nổi giận, nhấc tay lại muốn cho một cáitát tai.Người mặt sắt ánh mắt lạnh lẽo đảo qua, mắt lộ sự hung dữ.Đang chế trụ cổ tay y, Bạch Lan lập tức biến sắc, đã nhận ra được trong cơ thể ycó sự khác thường, lập tức kinh hô, “Không tốt…”Một cú tát của ả ta còn chưa có đánh xuống, Người mặt sắt liền đã bắt ngược lạivào cái tay bóp lấy cổ tay mình kia.Nhiếp Phẩm Lan kinh hãi, phản ứng cũng xem như nhanh, không cho Ngườimặt sắt có cơ hội tạo ra biến cố, kiếm trong tay nhanh như chớp như cung bắnra, ánh kiếm lóe lên.Phốc! Một cái đầu quay cuồng bay ra ngoài.Quỷ dị chính là, vị trí bị cắt nơi cổ của Người mặt sắt nhưng lại không có máuphun ra.Động tác bắt được cổ tay của Bạch Lan cũng không dừng lại, răng rắc mộttiếng, dứt khoát lưu loát mà vặt gãy khuỷu cánh tay Bạch Lan, đồng thời mộtcước nhanh như sấm sét quét ra.Bị người lôi kéo, Bạch Lan tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể dùng hết tu vichống đỡ một đòn này, nhưng mà tu vi hai bên chênh lệch quá lớn.Trong tình huống bình thường, tu sĩ Sơ Huyền nào dám cận chiến cùng tu sĩThượng Huyền cơ chứ, trừ phi là chán sống cũng không khác nhiều.Rắc! Có âm thanh xương sườn đứt gãy vang lên, Bạch Lan cũng sặc huyết bayra ngoài, chỗ vai càng là máu tươi phun ra xối xả.Cánh tay kia của ả ta còn tại trong tay Người mặt sắt, cánh tay đã tách ra khỏingười ả ta rồi, rõ ràng đã bị Người mặt sắt không đầu mạnh mẽ xé đứt khỏi thânthể ả ta.Mà Người mặt sắt thì tay kia dù không thể đúng lúc ngăn cản lưỡi kiếm cắt bỏđầu mình, nhưng lại sau khi đã mất đầu vẫn chụp được thân kiếm, vặn xoắnthanh kiếm.Tu vi của đối phương quá cao, Nhiếp Phẩm Lan làm sao chống nổi chính diệntranh đấu, thân thể tức thì mất đi cân bằng.Cũng không cần kiếm nữa, nhanh chóng buông tay, muốn lắc mình thoát đi.Nhưng mà cánh tay giựt đứt xuống từ trên người Bạch Lan đã vù vù đập tới,bộp! Tại chỗ đánh trúng hai gò má bà ta.Trong nháy mắt đánh trúng, cánh tay kia bùng nổ vỡ vụn ra, mà hai gò má bà tacũng tại trong nháy mắt đó bị biến dạng dữ dội, ngay tại chỗ bị đánh cho miệngmũi vẫy ra máu tươi, tóc tai trong nháy mắt văng tung ra.Dùng hết một thân tu vi để chống đỡ cũng không có tác dụng, cả người còn bịđánh bay ra ngoài, nện xuống mặt đất liền nằm im không còn nhúc nhích gì, chỉcòn có hai mắt trắng dã vô lực còn có động đậy.Phía bên kia, Bạch Lan có nhiều động tĩnh hơn một ít, thở hổn hển, khôngngừng sặc ra máu, hai mắt nhìn chằm chằm Người mặt sắt không có đầu cònđứng tại đó, trong mắt tràn đầy sự khó tin, và không cam lòng.Trốn trong bóng tối âm thầm quan sát, đám người Dữu Khánh cũng sợ ngâyngười, cái quỷ gì vậy chứ, đầu đã bị chém rụng rồi, không chết cũng thôi đi, còncó thể tấn công như bình thường sao?Từng người lục tục tìm “Lam sắc yêu cơ” bôi tại trên mí mắt, nhìn thấy được vịtrí cổ đứt của Người mặt sắt được bao phủ một tầng tà khí.Người mặt sắt đứng ở tại nguyên chỗ, không có động tác tiếp tục tấn công.Nhưng trên thân y dường như đang trướng lên, giống như một đóa hoa sắp nở ravậy.Rẹt rẹt, âm thanh xé vải vang lên, chiếc áo đang mặc bị căng ra chịu không nổi,rách ra rồi, bật ra mấy cái bóng, vị trí nơi cổ tựa hồ cũng toát ra hai cái nấm.Trốn ở chỗ tối âm thầm quan sát, đám người Dữu Khánh lại giống như sống gặpquỷ vậy, trừng lớn hai mắt, chỉ thấy phía sau lưng Người mặt sắt vậy mà lại mọcra ra hai đôi cánh tay, lại thêm đôi tay vốn có, tổng cộng có sáu cánh tay, càngkinh khủng chính là còn mọc ra hai cái đầu.Thân thể to ra không ít, Người mặt sắt lắc lắc hai cái đầu mới mọc ra, hoạt độngmột chút sáu cánh tay, trên người bao phủ một tầng tà khí nhàn nhạt.Hơi chút thích ứng xong, y tiến tới phía trước, cúi người, hai cái tay nhặt lên cáiđầu bị cắt ra của mình, đoan đoan chính chính đặt lại trên cổ, miệng vết thươngrất nhanh liền khép lại.Rất nhanh liền buông lỏng ra hai tay đỡ nó, cái đầu đặt trở về đã có thể tự nhiênchuyển động, vết thương trên cổ dần dần biến mất, ngay cả một chút đấu vếtcũng nhìn không thấy.Tóc trên cái đầu vốn có được chải vuốt chỉnh tề, nhưng hai cái đầu mới mọc rathì tóc tai bù xù, nhìn có vẻ rất âm tà.Sáu cái cánh tay giang ra, ba cái đầu cùng nhau mở miệng, ngửa mặt lên trờiphát ra âm thanh “Ôi”, không biết là bi ai hay là hưng phấn, âm thanh rất đènén, trên người lượn lờ tà khí nhàn nhạt.Một màn ba đầu sáu tay này không thể nói ra là âm tà hay là buồn nôn, khiếnđám người Dữu Khánh ở trong tối nhìn sởn tóc gáy.“Ưm…” Té trên mặt đất, Nhiếp Phẩm Lan chợt phát ra một tiếng kêu rên, giốngnhư đã hồi phục lại một chút.Người mặt sắt lập tức di chuyển tới, thanh kiếm của Nhiếp Phẩm Lan bị cướp đivẫn còn tại trên tay y, y đi đến đứng ở trước mặt Nhiếp Phẩm Lan, sau đó đemkiếm trả cho Nhiếp Phẩm Lan.Chỉ là cách thức trả lại rất không tốt, tiện tay ném xuống đất, cắm ở trên đầuNhiếp Phẩm Lan, xuyên qua đầu Nhiếp Phẩm Lan, đóng lên trên mặt đất.Nhiếp Phẩm Lan giãy giụa thân thể, co giật mấy cái, rồi không còn động tĩnh,mặt dán tại trên mặt đất trừng lớn hai mắt, máu tươi của bản thân chậm rãi thấmvào hai gò má, tình trạng chết không nhắm mắt.Ở bên kia, Bạch Lan còn nằm tại trên mặt đất thở dốc sặc máu, Người mặt sắtcũng không có quên ả ta, xoay người đi về phía ả.Bạch Lan mấy lần muốn chống người đứng dậy rời đi, nhưng mà trên thân rõràng có cảm giác bị gãy ngang, căn bản không có sức lực chống đỡ đứng lêntoàn thân, nhìn thấy mạng tại sớm tối, cũng biết tính mạng mình đã khó bảotoàn, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía đám ngườiDữu Khánh ẩn thân, trong mắt lóe qua nét cười lạnh lùng quỷ dị.Ả ta ráng sức nuốt xuống máu tươi trong miệng, chợt dốc sức gọi lên, “A SĩHành, cứu ta!”Ẩn núp trong tối, Dữu Khánh bị tiếng gọi này của ả ta làm cho giật nảy mình,thiếu một chút đã trực tiếp nhảy ra chửi má nó rồi, đây nào phải là bào hắn đicứu ả ta gì chứ, đây rõ ràng là muốn kéo hắn đi cùng, chân chính là ngay cả chếtliền tử cũng không chịu bỏ qua hắnMà đâu chỉ có hắn, những người trốn cùng với hắn đều bị làm cho trở tay khôngkịp, đều đã biết, bị một câu kia của Bạch Lan bán đứng rồi.

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Một nhóm bốn người cũng không có đi vào cổng lầu các, cũng là leo cửa sổ màtiến vào lầu các.Đường chính không đi, đều thích đi đường nhỏ, đều không muốn thừa nhận áplực khi đi đường chính, cho rằng đi đường nhỏ mới là đường tắt.Mà con người thì đều có chiều hướng hội tụ, một nơi nào đó giúp cho người nàycảm thấy an toàn, thì thường thường mọi người đều sẽ cảm thấy an toàn, vềphán đoán thì đều có chiều hướng đồng tình.Một nhóm người đi qua hành lang bên trong lầu các lẻn tiến vào trong cungđiện, sau đó cũng lập tức trước tiên tìm tới một địa phương có cảm giác an toànnhất để ẩn thân.Trốn ở một chỗ phía sau một cái bệ, sư huynh đệ ba người Dữu Khánh lập tứchoảng sợ, cũng không phải kẻ ngốc, có người tới gần bên cạnh há có thể khôngphát hiện được, huống hồ là một đám người.Dữu Khánh nhịn không được cất tiếng hỏi, “Người nào?”Bên kia cũng bị giật mình, Nhiếp Phẩm Lan cũng vô ý thức hỏi một tiếng,“Ai?”Ninh Triêu Ất càng là trực tiếp lấy ra một viên Huỳnh thạch để chiếu sáng, lậptức nhìn thấy được ba người đang cùng ngồi chồm hổm giống như đi ị.Ngồi chồm hổm trên mặt đất tụ thành một cục, sư huynh đệ ba người bộc lộ rarõ ràng.Đương nhiên, sư huynh đệ ba người cũng nhìn thấy rõ người tới là những ai.Lúc trước hại người ta thảm như vậy, cũng vội vàng vứt bỏ chạy trước, khôngnghĩ tới vậy mà có thể chạm mặt lại nhau trong tình huống như vậy, cái duyênphận này thật là mệt.Nam Trúc vẻ mặt bối rối, có tật giật mình bất quá là như thế.Nhìn thấy Nam Trúc, khuôn mặt Nhiếp Phẩm Lan quả nhiên trong nháy mắt âmtrầm xuống, lập tức muốn phát tác.Vừa đúng vào lúc này, trong ao rầm rầm vang lên một tiếng, một cái tay bámvào trên thành ao.Dữu Khánh nhanh chóng nâng hay tay tách ra chỉ tới, một tay chỉ về phía viênHuỳnh thạch trong tay Ninh Triêu Ất, một cái khác chỉ về phía động tĩnh phíabên hồ nước.Mấy người vừa tới cũng giật nảy mình, lúc này, đa số đều là người chim sợ cànhcong, gặp phải dị thường thì lập tức sợ hãi.Ninh Triêu Ất nhanh chóng che giấu ánh sáng Huỳnh thạch, làm cho bên này lạichìm vào trong bóng tối. Mấy người cũng nhanh chóng cúi thấp người ẩn nấptại phía sau bệ, tụ cùng một chỗ với sư huynh đệ ba người, tạm thời vứt bỏ hiềmkhích lúc trước.Trong ao, mơ hồ có một cái tay chụp lấy thành hồ, sau đó chậm rãi nhô lên mộtcái cái đầu, một người từ trong nước nhấc chân đặt lên thành hồ, rất mất côngsức mới bò lên được thành hồ, tiếp đó liền giống như đã hao hết toàn bộ sức lực,từ trên thành hồ lăn ra ngoài, nằm liệt tại trên mặt đất thở hổn hển.Một chút ánh sáng Huỳnh thạch nằm trên mặt đất gần đó chiếu ra tấm mặt nạsắt trên mặt y.Vừa nhín thấy là Người mặt sắt, đám người Ninh Triêu Ất đều rất khiếp sợ,không biết vị này làm sao lại chạy vào bên trong Địa tuyền rồi.Đều cho rằng Người mặt sắt là bị bức tiến vào, không người nào nghĩ đến là tựy tiến vào ngâm trong đó.“Nơi đây còn có người khác sao?” Bạch Lan chợt nhỏ giọng hướng về phía DữuKhánh, hỏi một câu.Còn dám nói chuyện? Dữu Khánh rất không nói nên lời, nhưng vẫn là nhẹgiọng trả lời: “Không biết, không nhìn thấy.”Bạch Lan lập tức ghé miệng tại bên tai Nhiếp Phẩm Lan thì thầm một chút,ngay sau đó, hai nữ nhân đột nhiên đứng lên, song song phi thân vọt, nhàothẳng về phía Người mặt sắt nằm liệt trên mặt đất.Đám người Dữu Khánh kinh hãi, nhưng rất nhanh cũng kịp phản ứng lại, đâychính là muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, thừa dịp Người mặt sắtkhông có sức phản kháng nào thì xuất thủ.Nhưng dù vậy, vẫn làm cho người ta cảm thấy gan lớn, dù sao tu vi của Ngườimặt sắt rõ ràng đặt tại đó, giữa song phương hoàn toàn không phải ở cùng mộttầng cấp.Đều có thể cảm giác được, ở một mức độ nào đó mà nói, hai nữ nhân này dườngnhư không đếm xỉa đến cái gì nữa rồi.Nhưng Người mặt sắt nằm trên mặt đất thở hổn hển đã nhận ra được, dùng sứcchống mạnh mặt đất muốn đứng lên, định làm ra phản ứng gì đó, nhưng quảthực là chưa có hồi phục lại được, bóng người lóe qua, thanh kiếm trong tayNhiếp Phẩm Lan đã gác ngang tại trên cổ y.Bạch Lan tại phía sau y nhanh chóng xuất thủ, điểm liên tiếp trên thân y, liêntục hạ trùng điệp cấm chế. Sau đó còn không yên tâm, chụp lấy một cái cổ tayNgười mặt sắt, bắt lấy mạch của y, nhằm có thể bất cứ lúc nào cũng khống chếđược trạng thái trong cơ thể của y, một khi phát hiện thấy không thích hợp thì sẽliên thủ phối hợp với Nhiếp Phẩm Lan khẳng định sẽ cắt đứt cổ của Người mặtsắt.Một viên Huỳnh thạch xuất hiện tại trên tay Bạch Lan, phản ứng đầu tiên của ảta chính là một tay hất tung rớt mặt nạ sắt trên mặt con tin.Rốt cuộc, khuôn mặt của Người mặt sắt cũng bộc lộ ra tại trước mắt các nàng,một nam nhân tuổi già, tướng mạo bình thường, rất có khí thế.Nương theo ánh sáng, sư huynh đệ ba người Dữu Khánh cũng nhìn thấy rõ chândiện mục của Người mặt sắt.Nhưng nhìn thấy rõ được thì thế nào chứ, tầng thứ bọn họ không cao, căn bảnkhông quen biết tu sĩ cảnh giới Thượng Huyền nào.Bạch Lan hỏi: “Ngươi là ai?”Người mặt sắt đưa ánh mắt thoáng nhìn hai bên, khi nhìn thấy rõ kẻ động thủ làngười nào, lập tức cười lạnh một tiếng, “Hai người các ngươi lá gan không nhỏa, dám ra tay với ta.”Bốp! Bạch Lan nhấc tay chính là một cái tát tai hung dữ, để cho đối phương biếtrõ cái gì gọi là lá gan không nhỏ.Trên khuôn mặt Người mặt sắt tức thì xuất hiện một cái dấu bàn tay rất rõ ràng,sắc mặt trong nháy mắt liền trở nên âm trầm.Bạch Lan hỏi lại, “Ngươi là ai?”Người mặt sắt hơi trầm mặc một chút, trả lời: “Bàn Long đảo đảo chủ Tô Hậu.”Bốp! Bạch Lan nhấc tay lại là một cái bạt tai, “Đánh rắm! Bàn Long đảo chủ làngười, ngươi là yêu.”Khóe miệng Người mặt sắt bị đánh ra vết máu, đầu lưỡi vươn ra liếm một cái.Nhiếp Phẩm Lan: “Ta không quản ngươi là người nào, ngươi giam con tin ởđâu?”Người mặt sắt lại liếc mắt nhìn về phía bà ta, “Ta nói ra ngươi sẽ tin sao?”Nhiếp Phẩm Lan lập tức đẩy kiếm tới bức ép, “Nói.”Người mặt sắt trái lại trả lời rất dứt khoát, “Phía bên Ân quốc thì đều nhốt tạitrong thiên lao tại kinh thành Ân quốc.”Nhiếp Phẩm Lan tức thì lộ vẻ kinh nghi, “Thiên lao Kinh thành há có thể tùy ýgiam người giúp ngươi sao? Dám tiếp tục có một lời nói láo, ta chặt ngươi!”Người mặt sắt: “Ta đã nói rồi nhưng ngươi lại không tin, vậy ngươi tới chọn đi,ngươi muốn ta nói cái gì thì ta sẽ nói cái đó.”Lời này vừa nói ra, Bạch Lan lần nữa nổi giận, nhấc tay lại muốn cho một cáitát tai.Người mặt sắt ánh mắt lạnh lẽo đảo qua, mắt lộ sự hung dữ.Đang chế trụ cổ tay y, Bạch Lan lập tức biến sắc, đã nhận ra được trong cơ thể ycó sự khác thường, lập tức kinh hô, “Không tốt…”Một cú tát của ả ta còn chưa có đánh xuống, Người mặt sắt liền đã bắt ngược lạivào cái tay bóp lấy cổ tay mình kia.Nhiếp Phẩm Lan kinh hãi, phản ứng cũng xem như nhanh, không cho Ngườimặt sắt có cơ hội tạo ra biến cố, kiếm trong tay nhanh như chớp như cung bắnra, ánh kiếm lóe lên.Phốc! Một cái đầu quay cuồng bay ra ngoài.Quỷ dị chính là, vị trí bị cắt nơi cổ của Người mặt sắt nhưng lại không có máuphun ra.Động tác bắt được cổ tay của Bạch Lan cũng không dừng lại, răng rắc mộttiếng, dứt khoát lưu loát mà vặt gãy khuỷu cánh tay Bạch Lan, đồng thời mộtcước nhanh như sấm sét quét ra.Bị người lôi kéo, Bạch Lan tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể dùng hết tu vichống đỡ một đòn này, nhưng mà tu vi hai bên chênh lệch quá lớn.Trong tình huống bình thường, tu sĩ Sơ Huyền nào dám cận chiến cùng tu sĩThượng Huyền cơ chứ, trừ phi là chán sống cũng không khác nhiều.Rắc! Có âm thanh xương sườn đứt gãy vang lên, Bạch Lan cũng sặc huyết bayra ngoài, chỗ vai càng là máu tươi phun ra xối xả.Cánh tay kia của ả ta còn tại trong tay Người mặt sắt, cánh tay đã tách ra khỏingười ả ta rồi, rõ ràng đã bị Người mặt sắt không đầu mạnh mẽ xé đứt khỏi thânthể ả ta.Mà Người mặt sắt thì tay kia dù không thể đúng lúc ngăn cản lưỡi kiếm cắt bỏđầu mình, nhưng lại sau khi đã mất đầu vẫn chụp được thân kiếm, vặn xoắnthanh kiếm.Tu vi của đối phương quá cao, Nhiếp Phẩm Lan làm sao chống nổi chính diệntranh đấu, thân thể tức thì mất đi cân bằng.Cũng không cần kiếm nữa, nhanh chóng buông tay, muốn lắc mình thoát đi.Nhưng mà cánh tay giựt đứt xuống từ trên người Bạch Lan đã vù vù đập tới,bộp! Tại chỗ đánh trúng hai gò má bà ta.Trong nháy mắt đánh trúng, cánh tay kia bùng nổ vỡ vụn ra, mà hai gò má bà tacũng tại trong nháy mắt đó bị biến dạng dữ dội, ngay tại chỗ bị đánh cho miệngmũi vẫy ra máu tươi, tóc tai trong nháy mắt văng tung ra.Dùng hết một thân tu vi để chống đỡ cũng không có tác dụng, cả người còn bịđánh bay ra ngoài, nện xuống mặt đất liền nằm im không còn nhúc nhích gì, chỉcòn có hai mắt trắng dã vô lực còn có động đậy.Phía bên kia, Bạch Lan có nhiều động tĩnh hơn một ít, thở hổn hển, khôngngừng sặc ra máu, hai mắt nhìn chằm chằm Người mặt sắt không có đầu cònđứng tại đó, trong mắt tràn đầy sự khó tin, và không cam lòng.Trốn trong bóng tối âm thầm quan sát, đám người Dữu Khánh cũng sợ ngâyngười, cái quỷ gì vậy chứ, đầu đã bị chém rụng rồi, không chết cũng thôi đi, còncó thể tấn công như bình thường sao?Từng người lục tục tìm “Lam sắc yêu cơ” bôi tại trên mí mắt, nhìn thấy được vịtrí cổ đứt của Người mặt sắt được bao phủ một tầng tà khí.Người mặt sắt đứng ở tại nguyên chỗ, không có động tác tiếp tục tấn công.Nhưng trên thân y dường như đang trướng lên, giống như một đóa hoa sắp nở ravậy.Rẹt rẹt, âm thanh xé vải vang lên, chiếc áo đang mặc bị căng ra chịu không nổi,rách ra rồi, bật ra mấy cái bóng, vị trí nơi cổ tựa hồ cũng toát ra hai cái nấm.Trốn ở chỗ tối âm thầm quan sát, đám người Dữu Khánh lại giống như sống gặpquỷ vậy, trừng lớn hai mắt, chỉ thấy phía sau lưng Người mặt sắt vậy mà lại mọcra ra hai đôi cánh tay, lại thêm đôi tay vốn có, tổng cộng có sáu cánh tay, càngkinh khủng chính là còn mọc ra hai cái đầu.Thân thể to ra không ít, Người mặt sắt lắc lắc hai cái đầu mới mọc ra, hoạt độngmột chút sáu cánh tay, trên người bao phủ một tầng tà khí nhàn nhạt.Hơi chút thích ứng xong, y tiến tới phía trước, cúi người, hai cái tay nhặt lên cáiđầu bị cắt ra của mình, đoan đoan chính chính đặt lại trên cổ, miệng vết thươngrất nhanh liền khép lại.Rất nhanh liền buông lỏng ra hai tay đỡ nó, cái đầu đặt trở về đã có thể tự nhiênchuyển động, vết thương trên cổ dần dần biến mất, ngay cả một chút đấu vếtcũng nhìn không thấy.Tóc trên cái đầu vốn có được chải vuốt chỉnh tề, nhưng hai cái đầu mới mọc rathì tóc tai bù xù, nhìn có vẻ rất âm tà.Sáu cái cánh tay giang ra, ba cái đầu cùng nhau mở miệng, ngửa mặt lên trờiphát ra âm thanh “Ôi”, không biết là bi ai hay là hưng phấn, âm thanh rất đènén, trên người lượn lờ tà khí nhàn nhạt.Một màn ba đầu sáu tay này không thể nói ra là âm tà hay là buồn nôn, khiếnđám người Dữu Khánh ở trong tối nhìn sởn tóc gáy.“Ưm…” Té trên mặt đất, Nhiếp Phẩm Lan chợt phát ra một tiếng kêu rên, giốngnhư đã hồi phục lại một chút.Người mặt sắt lập tức di chuyển tới, thanh kiếm của Nhiếp Phẩm Lan bị cướp đivẫn còn tại trên tay y, y đi đến đứng ở trước mặt Nhiếp Phẩm Lan, sau đó đemkiếm trả cho Nhiếp Phẩm Lan.Chỉ là cách thức trả lại rất không tốt, tiện tay ném xuống đất, cắm ở trên đầuNhiếp Phẩm Lan, xuyên qua đầu Nhiếp Phẩm Lan, đóng lên trên mặt đất.Nhiếp Phẩm Lan giãy giụa thân thể, co giật mấy cái, rồi không còn động tĩnh,mặt dán tại trên mặt đất trừng lớn hai mắt, máu tươi của bản thân chậm rãi thấmvào hai gò má, tình trạng chết không nhắm mắt.Ở bên kia, Bạch Lan còn nằm tại trên mặt đất thở dốc sặc máu, Người mặt sắtcũng không có quên ả ta, xoay người đi về phía ả.Bạch Lan mấy lần muốn chống người đứng dậy rời đi, nhưng mà trên thân rõràng có cảm giác bị gãy ngang, căn bản không có sức lực chống đỡ đứng lêntoàn thân, nhìn thấy mạng tại sớm tối, cũng biết tính mạng mình đã khó bảotoàn, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía đám ngườiDữu Khánh ẩn thân, trong mắt lóe qua nét cười lạnh lùng quỷ dị.Ả ta ráng sức nuốt xuống máu tươi trong miệng, chợt dốc sức gọi lên, “A SĩHành, cứu ta!”Ẩn núp trong tối, Dữu Khánh bị tiếng gọi này của ả ta làm cho giật nảy mình,thiếu một chút đã trực tiếp nhảy ra chửi má nó rồi, đây nào phải là bào hắn đicứu ả ta gì chứ, đây rõ ràng là muốn kéo hắn đi cùng, chân chính là ngay cả chếtliền tử cũng không chịu bỏ qua hắnMà đâu chỉ có hắn, những người trốn cùng với hắn đều bị làm cho trở tay khôngkịp, đều đã biết, bị một câu kia của Bạch Lan bán đứng rồi.

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Một nhóm bốn người cũng không có đi vào cổng lầu các, cũng là leo cửa sổ màtiến vào lầu các.Đường chính không đi, đều thích đi đường nhỏ, đều không muốn thừa nhận áplực khi đi đường chính, cho rằng đi đường nhỏ mới là đường tắt.Mà con người thì đều có chiều hướng hội tụ, một nơi nào đó giúp cho người nàycảm thấy an toàn, thì thường thường mọi người đều sẽ cảm thấy an toàn, vềphán đoán thì đều có chiều hướng đồng tình.Một nhóm người đi qua hành lang bên trong lầu các lẻn tiến vào trong cungđiện, sau đó cũng lập tức trước tiên tìm tới một địa phương có cảm giác an toànnhất để ẩn thân.Trốn ở một chỗ phía sau một cái bệ, sư huynh đệ ba người Dữu Khánh lập tứchoảng sợ, cũng không phải kẻ ngốc, có người tới gần bên cạnh há có thể khôngphát hiện được, huống hồ là một đám người.Dữu Khánh nhịn không được cất tiếng hỏi, “Người nào?”Bên kia cũng bị giật mình, Nhiếp Phẩm Lan cũng vô ý thức hỏi một tiếng,“Ai?”Ninh Triêu Ất càng là trực tiếp lấy ra một viên Huỳnh thạch để chiếu sáng, lậptức nhìn thấy được ba người đang cùng ngồi chồm hổm giống như đi ị.Ngồi chồm hổm trên mặt đất tụ thành một cục, sư huynh đệ ba người bộc lộ rarõ ràng.Đương nhiên, sư huynh đệ ba người cũng nhìn thấy rõ người tới là những ai.Lúc trước hại người ta thảm như vậy, cũng vội vàng vứt bỏ chạy trước, khôngnghĩ tới vậy mà có thể chạm mặt lại nhau trong tình huống như vậy, cái duyênphận này thật là mệt.Nam Trúc vẻ mặt bối rối, có tật giật mình bất quá là như thế.Nhìn thấy Nam Trúc, khuôn mặt Nhiếp Phẩm Lan quả nhiên trong nháy mắt âmtrầm xuống, lập tức muốn phát tác.Vừa đúng vào lúc này, trong ao rầm rầm vang lên một tiếng, một cái tay bámvào trên thành ao.Dữu Khánh nhanh chóng nâng hay tay tách ra chỉ tới, một tay chỉ về phía viênHuỳnh thạch trong tay Ninh Triêu Ất, một cái khác chỉ về phía động tĩnh phíabên hồ nước.Mấy người vừa tới cũng giật nảy mình, lúc này, đa số đều là người chim sợ cànhcong, gặp phải dị thường thì lập tức sợ hãi.Ninh Triêu Ất nhanh chóng che giấu ánh sáng Huỳnh thạch, làm cho bên này lạichìm vào trong bóng tối. Mấy người cũng nhanh chóng cúi thấp người ẩn nấptại phía sau bệ, tụ cùng một chỗ với sư huynh đệ ba người, tạm thời vứt bỏ hiềmkhích lúc trước.Trong ao, mơ hồ có một cái tay chụp lấy thành hồ, sau đó chậm rãi nhô lên mộtcái cái đầu, một người từ trong nước nhấc chân đặt lên thành hồ, rất mất côngsức mới bò lên được thành hồ, tiếp đó liền giống như đã hao hết toàn bộ sức lực,từ trên thành hồ lăn ra ngoài, nằm liệt tại trên mặt đất thở hổn hển.Một chút ánh sáng Huỳnh thạch nằm trên mặt đất gần đó chiếu ra tấm mặt nạsắt trên mặt y.Vừa nhín thấy là Người mặt sắt, đám người Ninh Triêu Ất đều rất khiếp sợ,không biết vị này làm sao lại chạy vào bên trong Địa tuyền rồi.Đều cho rằng Người mặt sắt là bị bức tiến vào, không người nào nghĩ đến là tựy tiến vào ngâm trong đó.“Nơi đây còn có người khác sao?” Bạch Lan chợt nhỏ giọng hướng về phía DữuKhánh, hỏi một câu.Còn dám nói chuyện? Dữu Khánh rất không nói nên lời, nhưng vẫn là nhẹgiọng trả lời: “Không biết, không nhìn thấy.”Bạch Lan lập tức ghé miệng tại bên tai Nhiếp Phẩm Lan thì thầm một chút,ngay sau đó, hai nữ nhân đột nhiên đứng lên, song song phi thân vọt, nhàothẳng về phía Người mặt sắt nằm liệt trên mặt đất.Đám người Dữu Khánh kinh hãi, nhưng rất nhanh cũng kịp phản ứng lại, đâychính là muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, thừa dịp Người mặt sắtkhông có sức phản kháng nào thì xuất thủ.Nhưng dù vậy, vẫn làm cho người ta cảm thấy gan lớn, dù sao tu vi của Ngườimặt sắt rõ ràng đặt tại đó, giữa song phương hoàn toàn không phải ở cùng mộttầng cấp.Đều có thể cảm giác được, ở một mức độ nào đó mà nói, hai nữ nhân này dườngnhư không đếm xỉa đến cái gì nữa rồi.Nhưng Người mặt sắt nằm trên mặt đất thở hổn hển đã nhận ra được, dùng sứcchống mạnh mặt đất muốn đứng lên, định làm ra phản ứng gì đó, nhưng quảthực là chưa có hồi phục lại được, bóng người lóe qua, thanh kiếm trong tayNhiếp Phẩm Lan đã gác ngang tại trên cổ y.Bạch Lan tại phía sau y nhanh chóng xuất thủ, điểm liên tiếp trên thân y, liêntục hạ trùng điệp cấm chế. Sau đó còn không yên tâm, chụp lấy một cái cổ tayNgười mặt sắt, bắt lấy mạch của y, nhằm có thể bất cứ lúc nào cũng khống chếđược trạng thái trong cơ thể của y, một khi phát hiện thấy không thích hợp thì sẽliên thủ phối hợp với Nhiếp Phẩm Lan khẳng định sẽ cắt đứt cổ của Người mặtsắt.Một viên Huỳnh thạch xuất hiện tại trên tay Bạch Lan, phản ứng đầu tiên của ảta chính là một tay hất tung rớt mặt nạ sắt trên mặt con tin.Rốt cuộc, khuôn mặt của Người mặt sắt cũng bộc lộ ra tại trước mắt các nàng,một nam nhân tuổi già, tướng mạo bình thường, rất có khí thế.Nương theo ánh sáng, sư huynh đệ ba người Dữu Khánh cũng nhìn thấy rõ chândiện mục của Người mặt sắt.Nhưng nhìn thấy rõ được thì thế nào chứ, tầng thứ bọn họ không cao, căn bảnkhông quen biết tu sĩ cảnh giới Thượng Huyền nào.Bạch Lan hỏi: “Ngươi là ai?”Người mặt sắt đưa ánh mắt thoáng nhìn hai bên, khi nhìn thấy rõ kẻ động thủ làngười nào, lập tức cười lạnh một tiếng, “Hai người các ngươi lá gan không nhỏa, dám ra tay với ta.”Bốp! Bạch Lan nhấc tay chính là một cái tát tai hung dữ, để cho đối phương biếtrõ cái gì gọi là lá gan không nhỏ.Trên khuôn mặt Người mặt sắt tức thì xuất hiện một cái dấu bàn tay rất rõ ràng,sắc mặt trong nháy mắt liền trở nên âm trầm.Bạch Lan hỏi lại, “Ngươi là ai?”Người mặt sắt hơi trầm mặc một chút, trả lời: “Bàn Long đảo đảo chủ Tô Hậu.”Bốp! Bạch Lan nhấc tay lại là một cái bạt tai, “Đánh rắm! Bàn Long đảo chủ làngười, ngươi là yêu.”Khóe miệng Người mặt sắt bị đánh ra vết máu, đầu lưỡi vươn ra liếm một cái.Nhiếp Phẩm Lan: “Ta không quản ngươi là người nào, ngươi giam con tin ởđâu?”Người mặt sắt lại liếc mắt nhìn về phía bà ta, “Ta nói ra ngươi sẽ tin sao?”Nhiếp Phẩm Lan lập tức đẩy kiếm tới bức ép, “Nói.”Người mặt sắt trái lại trả lời rất dứt khoát, “Phía bên Ân quốc thì đều nhốt tạitrong thiên lao tại kinh thành Ân quốc.”Nhiếp Phẩm Lan tức thì lộ vẻ kinh nghi, “Thiên lao Kinh thành há có thể tùy ýgiam người giúp ngươi sao? Dám tiếp tục có một lời nói láo, ta chặt ngươi!”Người mặt sắt: “Ta đã nói rồi nhưng ngươi lại không tin, vậy ngươi tới chọn đi,ngươi muốn ta nói cái gì thì ta sẽ nói cái đó.”Lời này vừa nói ra, Bạch Lan lần nữa nổi giận, nhấc tay lại muốn cho một cáitát tai.Người mặt sắt ánh mắt lạnh lẽo đảo qua, mắt lộ sự hung dữ.Đang chế trụ cổ tay y, Bạch Lan lập tức biến sắc, đã nhận ra được trong cơ thể ycó sự khác thường, lập tức kinh hô, “Không tốt…”Một cú tát của ả ta còn chưa có đánh xuống, Người mặt sắt liền đã bắt ngược lạivào cái tay bóp lấy cổ tay mình kia.Nhiếp Phẩm Lan kinh hãi, phản ứng cũng xem như nhanh, không cho Ngườimặt sắt có cơ hội tạo ra biến cố, kiếm trong tay nhanh như chớp như cung bắnra, ánh kiếm lóe lên.Phốc! Một cái đầu quay cuồng bay ra ngoài.Quỷ dị chính là, vị trí bị cắt nơi cổ của Người mặt sắt nhưng lại không có máuphun ra.Động tác bắt được cổ tay của Bạch Lan cũng không dừng lại, răng rắc mộttiếng, dứt khoát lưu loát mà vặt gãy khuỷu cánh tay Bạch Lan, đồng thời mộtcước nhanh như sấm sét quét ra.Bị người lôi kéo, Bạch Lan tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể dùng hết tu vichống đỡ một đòn này, nhưng mà tu vi hai bên chênh lệch quá lớn.Trong tình huống bình thường, tu sĩ Sơ Huyền nào dám cận chiến cùng tu sĩThượng Huyền cơ chứ, trừ phi là chán sống cũng không khác nhiều.Rắc! Có âm thanh xương sườn đứt gãy vang lên, Bạch Lan cũng sặc huyết bayra ngoài, chỗ vai càng là máu tươi phun ra xối xả.Cánh tay kia của ả ta còn tại trong tay Người mặt sắt, cánh tay đã tách ra khỏingười ả ta rồi, rõ ràng đã bị Người mặt sắt không đầu mạnh mẽ xé đứt khỏi thânthể ả ta.Mà Người mặt sắt thì tay kia dù không thể đúng lúc ngăn cản lưỡi kiếm cắt bỏđầu mình, nhưng lại sau khi đã mất đầu vẫn chụp được thân kiếm, vặn xoắnthanh kiếm.Tu vi của đối phương quá cao, Nhiếp Phẩm Lan làm sao chống nổi chính diệntranh đấu, thân thể tức thì mất đi cân bằng.Cũng không cần kiếm nữa, nhanh chóng buông tay, muốn lắc mình thoát đi.Nhưng mà cánh tay giựt đứt xuống từ trên người Bạch Lan đã vù vù đập tới,bộp! Tại chỗ đánh trúng hai gò má bà ta.Trong nháy mắt đánh trúng, cánh tay kia bùng nổ vỡ vụn ra, mà hai gò má bà tacũng tại trong nháy mắt đó bị biến dạng dữ dội, ngay tại chỗ bị đánh cho miệngmũi vẫy ra máu tươi, tóc tai trong nháy mắt văng tung ra.Dùng hết một thân tu vi để chống đỡ cũng không có tác dụng, cả người còn bịđánh bay ra ngoài, nện xuống mặt đất liền nằm im không còn nhúc nhích gì, chỉcòn có hai mắt trắng dã vô lực còn có động đậy.Phía bên kia, Bạch Lan có nhiều động tĩnh hơn một ít, thở hổn hển, khôngngừng sặc ra máu, hai mắt nhìn chằm chằm Người mặt sắt không có đầu cònđứng tại đó, trong mắt tràn đầy sự khó tin, và không cam lòng.Trốn trong bóng tối âm thầm quan sát, đám người Dữu Khánh cũng sợ ngâyngười, cái quỷ gì vậy chứ, đầu đã bị chém rụng rồi, không chết cũng thôi đi, còncó thể tấn công như bình thường sao?Từng người lục tục tìm “Lam sắc yêu cơ” bôi tại trên mí mắt, nhìn thấy được vịtrí cổ đứt của Người mặt sắt được bao phủ một tầng tà khí.Người mặt sắt đứng ở tại nguyên chỗ, không có động tác tiếp tục tấn công.Nhưng trên thân y dường như đang trướng lên, giống như một đóa hoa sắp nở ravậy.Rẹt rẹt, âm thanh xé vải vang lên, chiếc áo đang mặc bị căng ra chịu không nổi,rách ra rồi, bật ra mấy cái bóng, vị trí nơi cổ tựa hồ cũng toát ra hai cái nấm.Trốn ở chỗ tối âm thầm quan sát, đám người Dữu Khánh lại giống như sống gặpquỷ vậy, trừng lớn hai mắt, chỉ thấy phía sau lưng Người mặt sắt vậy mà lại mọcra ra hai đôi cánh tay, lại thêm đôi tay vốn có, tổng cộng có sáu cánh tay, càngkinh khủng chính là còn mọc ra hai cái đầu.Thân thể to ra không ít, Người mặt sắt lắc lắc hai cái đầu mới mọc ra, hoạt độngmột chút sáu cánh tay, trên người bao phủ một tầng tà khí nhàn nhạt.Hơi chút thích ứng xong, y tiến tới phía trước, cúi người, hai cái tay nhặt lên cáiđầu bị cắt ra của mình, đoan đoan chính chính đặt lại trên cổ, miệng vết thươngrất nhanh liền khép lại.Rất nhanh liền buông lỏng ra hai tay đỡ nó, cái đầu đặt trở về đã có thể tự nhiênchuyển động, vết thương trên cổ dần dần biến mất, ngay cả một chút đấu vếtcũng nhìn không thấy.Tóc trên cái đầu vốn có được chải vuốt chỉnh tề, nhưng hai cái đầu mới mọc rathì tóc tai bù xù, nhìn có vẻ rất âm tà.Sáu cái cánh tay giang ra, ba cái đầu cùng nhau mở miệng, ngửa mặt lên trờiphát ra âm thanh “Ôi”, không biết là bi ai hay là hưng phấn, âm thanh rất đènén, trên người lượn lờ tà khí nhàn nhạt.Một màn ba đầu sáu tay này không thể nói ra là âm tà hay là buồn nôn, khiếnđám người Dữu Khánh ở trong tối nhìn sởn tóc gáy.“Ưm…” Té trên mặt đất, Nhiếp Phẩm Lan chợt phát ra một tiếng kêu rên, giốngnhư đã hồi phục lại một chút.Người mặt sắt lập tức di chuyển tới, thanh kiếm của Nhiếp Phẩm Lan bị cướp đivẫn còn tại trên tay y, y đi đến đứng ở trước mặt Nhiếp Phẩm Lan, sau đó đemkiếm trả cho Nhiếp Phẩm Lan.Chỉ là cách thức trả lại rất không tốt, tiện tay ném xuống đất, cắm ở trên đầuNhiếp Phẩm Lan, xuyên qua đầu Nhiếp Phẩm Lan, đóng lên trên mặt đất.Nhiếp Phẩm Lan giãy giụa thân thể, co giật mấy cái, rồi không còn động tĩnh,mặt dán tại trên mặt đất trừng lớn hai mắt, máu tươi của bản thân chậm rãi thấmvào hai gò má, tình trạng chết không nhắm mắt.Ở bên kia, Bạch Lan còn nằm tại trên mặt đất thở dốc sặc máu, Người mặt sắtcũng không có quên ả ta, xoay người đi về phía ả.Bạch Lan mấy lần muốn chống người đứng dậy rời đi, nhưng mà trên thân rõràng có cảm giác bị gãy ngang, căn bản không có sức lực chống đỡ đứng lêntoàn thân, nhìn thấy mạng tại sớm tối, cũng biết tính mạng mình đã khó bảotoàn, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía đám ngườiDữu Khánh ẩn thân, trong mắt lóe qua nét cười lạnh lùng quỷ dị.Ả ta ráng sức nuốt xuống máu tươi trong miệng, chợt dốc sức gọi lên, “A SĩHành, cứu ta!”Ẩn núp trong tối, Dữu Khánh bị tiếng gọi này của ả ta làm cho giật nảy mình,thiếu một chút đã trực tiếp nhảy ra chửi má nó rồi, đây nào phải là bào hắn đicứu ả ta gì chứ, đây rõ ràng là muốn kéo hắn đi cùng, chân chính là ngay cả chếtliền tử cũng không chịu bỏ qua hắnMà đâu chỉ có hắn, những người trốn cùng với hắn đều bị làm cho trở tay khôngkịp, đều đã biết, bị một câu kia của Bạch Lan bán đứng rồi.

Chương 422: Ba đầu sáu tay