Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 433: Lại lên đường
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Việc này vừa nghe qua liền thấy khó thể tưởng tượng nổi, Dữu Khánh hỏi: “Dựavào thực lực của hắn, còn cần phải chờ tới bây giờ để nhờ ngươi giúp hắn tìmmuội muội sao?”Ngô Hắc: “Ta cũng từng có nghi vấn như vậy, trên người ông ta có cấm chế,không ra được Kim Khư.”Dữu Khánh a một tiếng, rồi lại bỗng cất tiếng di, hỏi: “Lão Hắc, tìm được Thiêntuyền, vấn đề trên thân thể của ngươi và Tiểu Hắc cũng sẽ giải quyết được,huống hồ người ta đã nhờ cậy ngươi, vì sao ngươi không đi tìm?”Ngô Hắc: “Muội muội của ông ta không cần phải ngủ say, nếu vẫn một mựcsống đến bây giờ thì tu vi sẽ như thế nào?”Sư huynh đệ ba người hít vào một hơi khí lạnh, Nam Trúc thổn thức nói:“Khẳng định là thiên hạ vô địch.”Ngô Hắc: “Một người như vậy, nếu còn sống đến bây giờ thì làm sao có thểkhông có chút tin tức nào? Có khả năng tại mấy nghìn năm trước đã cùng chungsố phận với Thủ sơn thú của Minh Hải tiên phủ, đã bị những cao thủ lúc đó giếtchết rồi. Tóm lại, không có cách nào để tìm, cũng tìm không được. Vả lại, nếuThiên tuyền tại Ảo Vọng, làm sao có khả năng đến tận bây giờ vẫn không bịphát hiện?”Sư huynh đệ ba người đã hiểu được ý của hắn ta, không cần phải uổng phí côngsức.Từ trong lời hắn ta nói, Dữu Khánh nghe ra được có chứa ý khác, hỏi: “Ngươicảm thấy Ảo Vọng hoàn toàn không có Thiên tuyền, chỉ là vì để dụ ngươi nghĩbiện pháp đi tìm muội muội hắn sao?”Ngô Hắc: “Đi đến Ảo Vọng, không thể gặp người thì đi tìm hiểu Thiên tuyền.Dù cho Thiên tuyền thật sự tại Ảo Vọng, nhưng đông người lui tới như vậy, lạiqua rất nhiều năm cũng chưa từng bị phát hiện ra, như vậy chứng tỏ nó nằm ởmột nơi rất bí ẩn, chỉ có người biết tình hình mới có thể tìm đến. Điều kiện cơbản nằm ở đây, chỉ cần ngươi muốn đi tìm Thiên tuyền thì cần phải đi tìm muộimuội của ông ta trước.”Dữu Khánh: “Cho nên ngươi bỏ cuộc?”Ngô Hắc: “Không phải là bỏ cuộc, mà là đã hiểu được một ít đạo lý, có rấtnhiều thứ là cưỡng cầu không được. Vị Đại lực sĩ kia có nói một câu nói khôngcó sai, vọng nhìn tiên cơ không phải là chuyện gì tốt. Ngươi cũng đã nói với ta,ngay cả Nhân tuyền có ở tại trong Kim Khư hay không cũng không biết liềnchạy vào trong đó, là không đúng, không lẽ lại phải làm lại một lần nữa haysao? Cái giá phải trả cho việc làm xằng làm bậy dù không biết rõ là rất nặng nề,đã chết bao nhiêu người rồi?”Có câu nói mà hắn ta vẫn luôn chưa từng nói ra, vì để giữ được tính mạng chohai cha con hắn ta, phụ thân của hắn ta đã phải hi sinh bản thân mình làm cáigái để đổi lấy, tất cả những điều này đều là bởi vì hắn ta muốn tìm Nhân tuyềngì gì đó.Sau khi rời khỏi Kim Khư, hắn ta vẫn luôn thấy hối hận, không muốn tiếp tụcgiày vò nữa.Bây giờ, mỗi khi nhớ tới phụ thân, trong lòng hắn ta liền dâng lên sự hối hận vàtự trách vô hạn, cảm nhận của bản thân mình trọng yếu, lẽ nào tính mạng củaphụ thân thì không trọng yếu hay sao?Nói đến chuyện người chết, Dữu Khánh không khỏi nhớ tới bóng dáng nữ nhânanh anh em em với mình lúc đó, trong lòng cũng trở nên buồn bã, nhưng hắnvẫn là nói ra câu nói kia, “Ta muốn đi thử xem.”Nếu như chỉ có mình hắn xuất hiện vấn đề trên cơ thể thì cũng thôi đi. Vẫn làcâu nói kia, liên lụy đến lão Thất và lão Cửu, hắn làm sao có thể không chịutrách nhiệm?Ngô Hắc không thể không nhắc nhở lần nữa, “Ngươi ta đều rõ ràng, nếu nhưThiên tuyền tại Ảo Vọng, không tới phiên ngươi ta bây giờ đi tìm, biết rõ khôngthể làm mà vẫn làm, đó không phải là hành động sáng suốt.”Dữu Khánh: “Nếu như ba người chúng ta không phải lo lắng cho tính mạnggiống như cha con các ngươi, hơn nữa còn có tuổi thọ lâu dài, có thể thong dongđiềm tĩnh chậm rãi sống thì chúng ta cũng có thể không vội vàng, không gấpgáp. Nhưng chúng ta đánh cược không nổi, nếu thật sự tới một ngày nào đó phảinằm ở giường bệnh gào thét, hối hận cũng đã muộn rồi.”Ngô Hắc: “Tùy các ngươi.”Dữu Khánh: “Nếu vị Đại lực sĩ kia đã nhờ ngươi đi tìm muội muội của hắn, vậythì chắc hẳn sẽ không là ngay cả một chút manh mối tìm kiếm cũng không cócho ngươi đi?”Ngô Hắc lập tức xoay người rời đi, trở về trong phòng, để lại sư huynh đệ bangười quay mặt nhìn nhau.Rất nhanh, Ngô Hắc lại đi ra, lấy ra một cái giới chỉ đưa cho Dữu Khánh,“Chiếc giới chỉ này là Đại lực sĩ đưa cho ta, là thứ ông ta đeo khi còn là ngườibình thường. Giới chỉ có hai cái, có phân chi âm dương, giống nhau như đúc,đặt chúng lại với nhau thì trùng khớp vào một khối, một chiếc khác tại trên taymuội muội ông ấy. Muội muội ông ta tên là ‘Lệ nương’. Đó là manh mối màông ta đưa cho ta. Đã mấy nghìn năm trôi qua, Minh Hải tiên phủ cũng đã sớmbị người chiếm giữ, ông ta cũng không cung cấp được đầu mối gì nhiều hơn.”Dữu Khánh nhận lấy giới chỉ, lật xem. Hai người Nam, Mục cũng áp sát vàoxem xét, thay phiên cầm vào tay để quan sát, một chiếc nhẫn kim loại màu đen,mặt nhẫn là thân thể một con cá trong tư thế uốn lượn bơi, chế tác tinh xảo,trông rất sống động.“Lệ nương…” Dữu Khánh thì thầm một tiếng.Nam Trúc có chút bối rối, “Đã mấy nghìn năm rồi, mà chỉ có ít manh mối nhưvậy, làm sao tìm được đây? Có khác gì với mò kim đáy biển cơ chứ.”Vấn đề này thì không phải là chuyện Ngô Hắc phải quan tâm, hắn ta nhìn thấycon trai thỉnh thoảng lặng lẽ mở mắt liếc nhìn về phía bên này, đi tới răn dạy.Với hắn ta mà nói, nếu không phải là tự dưng không hiểu ra sao lại thiếu mộtkhoản nợ rất nhiều, áp lực kiếm tiền quá lớn, cảm thấy ở tại nơi này còn là rấttốt. An toàn, tự tại, đóng cửa thì có thể được thanh tịnh, mở cửa lại có cảm giácthế gian phồn hoa, yêu ma quỷ quái loại nào cũng có thể nhìn thấy, các loại đồăn thức uống, các loại vui chơi đều có, là một nơi rất tốt.Mặc dù đây là một nơi tốt, nhưng U Nhai cũng không phải làm từ thiện, khôngcung cấp một nơi trú ẩn có sự che chở miễn phí, cũng sẽ không để cho ngươimiễn phí hưởng thụ được sự tiện lợi này, ngươi cần phải tuân thủ quy tắc củangười ta, cũng tính là một trong những nguồn tạo ra áp lực.Rất nhanh, Cao Vân Tiết và Trùng Nhi liền biết được tin tức ba người DữuKhánh sắp rời đi.Giữa đồng môn sư huynh đệ với nhau, có một số việc là cần phải trao đổi, thôngbáo cho nhau biết, đến tột cùng làm sao để rời đi, sẽ do đích thân Cao Vân Tiếtxử lý.Đã ăn phải tổn thất lần trước, lần này cần nghĩ biện pháp rời đi mà thần khôngbiết quỷ không hay.Bên trong căn phòng ánh đèn lờ mờ như hạt đậu, Dữu Khánh nằm nghiêng trêngiường, một cánh tay chống đầu nhắm mắt dưỡng thần, cần thận suy nghĩ sắpxếp cacá chi tiết cho một chuyến đi này, rất sợ lại bị người nhìn chằm chằm.Lần này cũng may, toàn là đồng môn sư huynh đệ của mình, không lo lắng vấnđề an toàn nội bộ, hoàn toàn có thể yên tâm, phía bên Ngô Hắc cũng không cầnlo lắng.Theo lý thuyết thì Tiểu Đông và Tiểu Tây là sẽ không làm tổn hại đạo đức nghềnghiệp của người Một Mắt, tuy nhiên, ngày mai trước khi xuất phát vẫn cầnphải điều động bọn họ đi ra ngoài để đề phòng vạn nhất.Trùng Nhi từ bên ngoài tiến đến, cởi giày, nhẹ nhàng leo lên trên giường, ngồiquỳ tại bên cạnh chân Dữu Khánh đang nằm nghiêng, sau đó nắm tay chậm rãiđấm bóp xoa nắn chân cho hắn, dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt nhìn Dữu Khánhvẫn tràn đầy sáng ngời, thậm chí còn có chút ôn nhu.Dữu Khánh ngay cả mắt cũng không cần mở ra liền biết là người nào tới, hắnrất quen thuộc với xúc cảm này.Tuy rằng hắn sai khiến Trùng Nhi làm việc giống như là sai khiến hạ nhân cũngđã quen rồi, nhưng khi Trùng Nhi chủ động làm việc này thì vẫn sẽ khiến ngườicảnh giác, hắn hơi mở mắt ra, quay đầu lại liếc mắt nhìn, hừ một tiếng, “Khôngcó chuyện gì sẽ không nịnh bợ, không phải ăn cắp thì là ăn trộm, nói đi, có mưuđồ gì?”Trùng Nhi lập tức cười hì hì vừa quỳ vừa di chuyển ra phía sau lưng hắn, cũnghơi nghiêng đổ thân thể nằm nghiêng, nửa tựa tại bên trên vai hắn, “Công tử, tađã lâu không được đi ra bên ngoài nhìn xem rồi, lần này để cho ta cùng theo đira ngoài đi.”Cách xưng hô công tử này, hắn ta đã gọi quen rồi, mà hiện tại vì để che giấuquan hệ sư huynh đệ đồng môn của mọi người, cho nên cũng không có ngườinào nhắc nhở hắn ra điều chỉnh.Nhắm mắt lại, Dữu Khánh hừ một tiếng, “Đây là đi ra ngoài làm việc, khôngphải đi ra ngoài vui chơi, thành thành thật thật ở lại trong cửa hàng đi.”Trùng Nhi năn nỉ: “Ta cũng có tu vi rồi, ta cũng có thể giúp ngươi làm việc.”Dữu Khánh: “Chỉ có tu vi không thì dùng cái rắm, ngươi từng giết người chưa?Cũng không biết tiểu sư thúc nghĩ như thế nào, ngay cả một chút lịch lãm cơbản cũng không có mà đã để cho ngươi xuất sơn rồi. Thành thật nghe lời cho ta,ở lại trong nhà trông coi tốt cửa hàng cũng là đang giúp ta làm việc.”Thấy hắn không đồng ý, Trùng Nhi lại nhẹ nhàng lắc lắc vai hắn, dáng vẻ cómấy phần làm nũng, “Công tử, sư huynh, Chưởng môn sư huynh, ngươi dẫn tađi theo đi mà, ta đảm bảo nghe lời ngươi lời nói, ngươi bảo ta làm gì cũngđược.”Dữu Khánh giống như bị điện giật vậy, từ từ bò đứng lên, vô ý thức rời xa hắnta ra một chút, xoay người dựa vào tường, hai tay giao nhau sờ hai tay mình,nhìn hắn ta từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy kinh nghi, hỏi: “Ngươi dùnggiọng điệu õng à õng ẹo như vậy làm gì, là đang làm nũng sao? Ta nói nhaTrùng Nhi, ngươi thực sự là càng ngày càng giống đàn bà a, làm ta sợ nổi cả dagà đây này.”Trùng Nhi tức thì hiện lên chút thần sắc xấu hổ, rồi nghiêm mặt lại nói: “Côngtử, ta chưa từng đi tới Ảo Vọng, muốn đi xem một lần.”Dữu Khánh cho hắn ta một cái nhìn khinh bỉ, xoay người lại nằm nghiêngxuống, đưa lưng về phía hắn ta, nói ra: “Ngươi muốn đi sao? Lão Nhị cũngmuốn đi a. Lần này là đi làm việc, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện.Các ngươi có thân phận U Giác Phụ, không thể ở tại bên ngoài công khai gâysự, một khi bị phát hiện ra, Diệu Thanh Đường sẽ bị U Nhai thủ tiêu. Lần nàykhông được, lần sau đi, không phải là muốn đi xem Ảo Vọng sao, chờ khichúng ta đã có tiền rồi, không thiếu chút tiền lộ phí này, ngươi muốn đi lúc nàothì cứ bay lúc đó. Bây giờ sao, vẫn là có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đóđi.”Lời đã nói đến nước này, Trùng Nhi biết rõ có yêu cầu như thế nào cũng vôdụng, nhịn không len lén chu cái miệng tới Dữu Khánh đang đưa lưng về phíamình, thể hiện sự oán giận.Nhưng mà sau đó, đôi mắt sáng của hắn ta lại lấp lóe, thử hỏi: “Công tử, Kiềucô nương kia rất đẹp sao? Có phải còn đẹp hơn cả Thiết nương tử hay không?”Vừa nghe nói tới việc này, Dữu Khánh lập tức xù lông lên, xoay người đưa taynhéo lỗ tai hắn ta, vắt kéo cả người hắn ta ra bên ngoài, sau đó chính là hung dữđá cho hắn ta một cước vào mông, cất tiếng đuổi, “Cút!”Rầm! Bị một cước đá bay, Trùng Nhi rớt khỏi giường, xoa xoa cái mông, vừalăn vừa bò đứng lên, nhanh chóng chạy mất.Dữu Khánh chưa tiêu cơn giận, đứng ở trên giường hùng hùng hổ hổ, “Mẹ nó,liền biết chết mập mạp chết tiệt kia không biết giữ mồm giữ miệng, cái gì cũngnói ra ngoài, chờ đó cho ta, sẽ có lúc khiến cho ngươi khóc.”Ngày tiếp theo, Tiểu Đông và Tiểu Tây được điều đi ra ngoài, những việc chuẩnbị trước khi khởi hành cũng đã được làm xong.Năm cái rương vốn được dùng để chứa tiên đào tại trong một gian phòng, DữuKhánh, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lần lượt leo vào trong đó.Khi đóng lại nắp đậy, Ngô Hắc căn dặn Dữu Khánh: “Đã đi ra ngoài, nếu nhưcó cơ hội thì nhớ kỹ kiếm nhiều chút tiền đem về.”Chính hắn ta cũng không ý thức được rằng trong lúc bất tri bất giác mình đãthay đổi, trước lúc chưa nhập thế, nói hắn ta là người nhìn tiền tài như cặn bãcũng không quá đáng, bây giờ thì hay rồi, tiền trái lại đã trở thành đại sự mà hắnta quan tâm hạng nhất. Không còn cách nào, nếu không có tiền thì cuộc sốngnày không ổn định nổi, tùy thời sẽ bị người ta tống ra khỏi nơi này.Hắn ta không phải chỉ một mình, còn có một đứa con nhỏ a, then chốt là đã némvào nhiều tiền như vậy, không chừng nháo một cái mất sạch vốn gốc a.Dữu Khánh: “Yên tâm, yên tâm, việc này không cần ngươi phải dặn dò.”Ầm, nắp rương sụp xuống rồi.Rất nhanh, Cao Vân Tiết từ bên ngoài gọi tới mấy người, bảo khiêng năm cáirương nơi này đem đi ra ngoài.Ngô Hắc tiễn đưa đến cửa vào cửa hàng liền không tiếp tục đi ra ngoài, sau khinhìn theo thì lại xoay người quay trở về nơi tiểu viện của mình.Trong tiểu viện im ắng, yên tĩnh, hắn ta hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi, pháthiện đứa con trai của mình vừa rồi mới còn ở tại đây giờ đã không nhìn thấybóng người rồi, lập tức gọi lớn: “Tiểu Hắc, Tiểu Hắc…”Gọi liền mấy tiếng cũng vẫn là không có tiếng đáp lại, hắn ta nhanh chóng tìmkhắp các gian phòng, rồi lại bước nhanh đến từng cái tiểu viện khác gọi to lêntìm kiếm.Nghe được động tĩnh, Trùng Nhi từ phía cửa hàng quay trở vào, biết tin liền hỗtrợ tìm kiếm.Hai người tìm khắp toàn bộ Diệu Thanh Đường cũng không thấy bóng người,không cần suy nghĩ nhiều, đoán cũng có thể đoán được, Tiểu Hắc lại tái phátbệnh cũ rồi, khẳng định là thừa dịp bọn họ bận rộn đưa ba người Dữu Khánh rờiđi, không chú ý tới nó, nó lại leo tường chạy ra ngoài rồi, lần này không biết lạichạy đến đâu tiêu tiền phá sản.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Việc này vừa nghe qua liền thấy khó thể tưởng tượng nổi, Dữu Khánh hỏi: “Dựavào thực lực của hắn, còn cần phải chờ tới bây giờ để nhờ ngươi giúp hắn tìmmuội muội sao?”Ngô Hắc: “Ta cũng từng có nghi vấn như vậy, trên người ông ta có cấm chế,không ra được Kim Khư.”Dữu Khánh a một tiếng, rồi lại bỗng cất tiếng di, hỏi: “Lão Hắc, tìm được Thiêntuyền, vấn đề trên thân thể của ngươi và Tiểu Hắc cũng sẽ giải quyết được,huống hồ người ta đã nhờ cậy ngươi, vì sao ngươi không đi tìm?”Ngô Hắc: “Muội muội của ông ta không cần phải ngủ say, nếu vẫn một mựcsống đến bây giờ thì tu vi sẽ như thế nào?”Sư huynh đệ ba người hít vào một hơi khí lạnh, Nam Trúc thổn thức nói:“Khẳng định là thiên hạ vô địch.”Ngô Hắc: “Một người như vậy, nếu còn sống đến bây giờ thì làm sao có thểkhông có chút tin tức nào? Có khả năng tại mấy nghìn năm trước đã cùng chungsố phận với Thủ sơn thú của Minh Hải tiên phủ, đã bị những cao thủ lúc đó giếtchết rồi. Tóm lại, không có cách nào để tìm, cũng tìm không được. Vả lại, nếuThiên tuyền tại Ảo Vọng, làm sao có khả năng đến tận bây giờ vẫn không bịphát hiện?”Sư huynh đệ ba người đã hiểu được ý của hắn ta, không cần phải uổng phí côngsức.Từ trong lời hắn ta nói, Dữu Khánh nghe ra được có chứa ý khác, hỏi: “Ngươicảm thấy Ảo Vọng hoàn toàn không có Thiên tuyền, chỉ là vì để dụ ngươi nghĩbiện pháp đi tìm muội muội hắn sao?”Ngô Hắc: “Đi đến Ảo Vọng, không thể gặp người thì đi tìm hiểu Thiên tuyền.Dù cho Thiên tuyền thật sự tại Ảo Vọng, nhưng đông người lui tới như vậy, lạiqua rất nhiều năm cũng chưa từng bị phát hiện ra, như vậy chứng tỏ nó nằm ởmột nơi rất bí ẩn, chỉ có người biết tình hình mới có thể tìm đến. Điều kiện cơbản nằm ở đây, chỉ cần ngươi muốn đi tìm Thiên tuyền thì cần phải đi tìm muộimuội của ông ta trước.”Dữu Khánh: “Cho nên ngươi bỏ cuộc?”Ngô Hắc: “Không phải là bỏ cuộc, mà là đã hiểu được một ít đạo lý, có rấtnhiều thứ là cưỡng cầu không được. Vị Đại lực sĩ kia có nói một câu nói khôngcó sai, vọng nhìn tiên cơ không phải là chuyện gì tốt. Ngươi cũng đã nói với ta,ngay cả Nhân tuyền có ở tại trong Kim Khư hay không cũng không biết liềnchạy vào trong đó, là không đúng, không lẽ lại phải làm lại một lần nữa haysao? Cái giá phải trả cho việc làm xằng làm bậy dù không biết rõ là rất nặng nề,đã chết bao nhiêu người rồi?”Có câu nói mà hắn ta vẫn luôn chưa từng nói ra, vì để giữ được tính mạng chohai cha con hắn ta, phụ thân của hắn ta đã phải hi sinh bản thân mình làm cáigái để đổi lấy, tất cả những điều này đều là bởi vì hắn ta muốn tìm Nhân tuyềngì gì đó.Sau khi rời khỏi Kim Khư, hắn ta vẫn luôn thấy hối hận, không muốn tiếp tụcgiày vò nữa.Bây giờ, mỗi khi nhớ tới phụ thân, trong lòng hắn ta liền dâng lên sự hối hận vàtự trách vô hạn, cảm nhận của bản thân mình trọng yếu, lẽ nào tính mạng củaphụ thân thì không trọng yếu hay sao?Nói đến chuyện người chết, Dữu Khánh không khỏi nhớ tới bóng dáng nữ nhânanh anh em em với mình lúc đó, trong lòng cũng trở nên buồn bã, nhưng hắnvẫn là nói ra câu nói kia, “Ta muốn đi thử xem.”Nếu như chỉ có mình hắn xuất hiện vấn đề trên cơ thể thì cũng thôi đi. Vẫn làcâu nói kia, liên lụy đến lão Thất và lão Cửu, hắn làm sao có thể không chịutrách nhiệm?Ngô Hắc không thể không nhắc nhở lần nữa, “Ngươi ta đều rõ ràng, nếu nhưThiên tuyền tại Ảo Vọng, không tới phiên ngươi ta bây giờ đi tìm, biết rõ khôngthể làm mà vẫn làm, đó không phải là hành động sáng suốt.”Dữu Khánh: “Nếu như ba người chúng ta không phải lo lắng cho tính mạnggiống như cha con các ngươi, hơn nữa còn có tuổi thọ lâu dài, có thể thong dongđiềm tĩnh chậm rãi sống thì chúng ta cũng có thể không vội vàng, không gấpgáp. Nhưng chúng ta đánh cược không nổi, nếu thật sự tới một ngày nào đó phảinằm ở giường bệnh gào thét, hối hận cũng đã muộn rồi.”Ngô Hắc: “Tùy các ngươi.”Dữu Khánh: “Nếu vị Đại lực sĩ kia đã nhờ ngươi đi tìm muội muội của hắn, vậythì chắc hẳn sẽ không là ngay cả một chút manh mối tìm kiếm cũng không cócho ngươi đi?”Ngô Hắc lập tức xoay người rời đi, trở về trong phòng, để lại sư huynh đệ bangười quay mặt nhìn nhau.Rất nhanh, Ngô Hắc lại đi ra, lấy ra một cái giới chỉ đưa cho Dữu Khánh,“Chiếc giới chỉ này là Đại lực sĩ đưa cho ta, là thứ ông ta đeo khi còn là ngườibình thường. Giới chỉ có hai cái, có phân chi âm dương, giống nhau như đúc,đặt chúng lại với nhau thì trùng khớp vào một khối, một chiếc khác tại trên taymuội muội ông ấy. Muội muội ông ta tên là ‘Lệ nương’. Đó là manh mối màông ta đưa cho ta. Đã mấy nghìn năm trôi qua, Minh Hải tiên phủ cũng đã sớmbị người chiếm giữ, ông ta cũng không cung cấp được đầu mối gì nhiều hơn.”Dữu Khánh nhận lấy giới chỉ, lật xem. Hai người Nam, Mục cũng áp sát vàoxem xét, thay phiên cầm vào tay để quan sát, một chiếc nhẫn kim loại màu đen,mặt nhẫn là thân thể một con cá trong tư thế uốn lượn bơi, chế tác tinh xảo,trông rất sống động.“Lệ nương…” Dữu Khánh thì thầm một tiếng.Nam Trúc có chút bối rối, “Đã mấy nghìn năm rồi, mà chỉ có ít manh mối nhưvậy, làm sao tìm được đây? Có khác gì với mò kim đáy biển cơ chứ.”Vấn đề này thì không phải là chuyện Ngô Hắc phải quan tâm, hắn ta nhìn thấycon trai thỉnh thoảng lặng lẽ mở mắt liếc nhìn về phía bên này, đi tới răn dạy.Với hắn ta mà nói, nếu không phải là tự dưng không hiểu ra sao lại thiếu mộtkhoản nợ rất nhiều, áp lực kiếm tiền quá lớn, cảm thấy ở tại nơi này còn là rấttốt. An toàn, tự tại, đóng cửa thì có thể được thanh tịnh, mở cửa lại có cảm giácthế gian phồn hoa, yêu ma quỷ quái loại nào cũng có thể nhìn thấy, các loại đồăn thức uống, các loại vui chơi đều có, là một nơi rất tốt.Mặc dù đây là một nơi tốt, nhưng U Nhai cũng không phải làm từ thiện, khôngcung cấp một nơi trú ẩn có sự che chở miễn phí, cũng sẽ không để cho ngươimiễn phí hưởng thụ được sự tiện lợi này, ngươi cần phải tuân thủ quy tắc củangười ta, cũng tính là một trong những nguồn tạo ra áp lực.Rất nhanh, Cao Vân Tiết và Trùng Nhi liền biết được tin tức ba người DữuKhánh sắp rời đi.Giữa đồng môn sư huynh đệ với nhau, có một số việc là cần phải trao đổi, thôngbáo cho nhau biết, đến tột cùng làm sao để rời đi, sẽ do đích thân Cao Vân Tiếtxử lý.Đã ăn phải tổn thất lần trước, lần này cần nghĩ biện pháp rời đi mà thần khôngbiết quỷ không hay.Bên trong căn phòng ánh đèn lờ mờ như hạt đậu, Dữu Khánh nằm nghiêng trêngiường, một cánh tay chống đầu nhắm mắt dưỡng thần, cần thận suy nghĩ sắpxếp cacá chi tiết cho một chuyến đi này, rất sợ lại bị người nhìn chằm chằm.Lần này cũng may, toàn là đồng môn sư huynh đệ của mình, không lo lắng vấnđề an toàn nội bộ, hoàn toàn có thể yên tâm, phía bên Ngô Hắc cũng không cầnlo lắng.Theo lý thuyết thì Tiểu Đông và Tiểu Tây là sẽ không làm tổn hại đạo đức nghềnghiệp của người Một Mắt, tuy nhiên, ngày mai trước khi xuất phát vẫn cầnphải điều động bọn họ đi ra ngoài để đề phòng vạn nhất.Trùng Nhi từ bên ngoài tiến đến, cởi giày, nhẹ nhàng leo lên trên giường, ngồiquỳ tại bên cạnh chân Dữu Khánh đang nằm nghiêng, sau đó nắm tay chậm rãiđấm bóp xoa nắn chân cho hắn, dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt nhìn Dữu Khánhvẫn tràn đầy sáng ngời, thậm chí còn có chút ôn nhu.Dữu Khánh ngay cả mắt cũng không cần mở ra liền biết là người nào tới, hắnrất quen thuộc với xúc cảm này.Tuy rằng hắn sai khiến Trùng Nhi làm việc giống như là sai khiến hạ nhân cũngđã quen rồi, nhưng khi Trùng Nhi chủ động làm việc này thì vẫn sẽ khiến ngườicảnh giác, hắn hơi mở mắt ra, quay đầu lại liếc mắt nhìn, hừ một tiếng, “Khôngcó chuyện gì sẽ không nịnh bợ, không phải ăn cắp thì là ăn trộm, nói đi, có mưuđồ gì?”Trùng Nhi lập tức cười hì hì vừa quỳ vừa di chuyển ra phía sau lưng hắn, cũnghơi nghiêng đổ thân thể nằm nghiêng, nửa tựa tại bên trên vai hắn, “Công tử, tađã lâu không được đi ra bên ngoài nhìn xem rồi, lần này để cho ta cùng theo đira ngoài đi.”Cách xưng hô công tử này, hắn ta đã gọi quen rồi, mà hiện tại vì để che giấuquan hệ sư huynh đệ đồng môn của mọi người, cho nên cũng không có ngườinào nhắc nhở hắn ra điều chỉnh.Nhắm mắt lại, Dữu Khánh hừ một tiếng, “Đây là đi ra ngoài làm việc, khôngphải đi ra ngoài vui chơi, thành thành thật thật ở lại trong cửa hàng đi.”Trùng Nhi năn nỉ: “Ta cũng có tu vi rồi, ta cũng có thể giúp ngươi làm việc.”Dữu Khánh: “Chỉ có tu vi không thì dùng cái rắm, ngươi từng giết người chưa?Cũng không biết tiểu sư thúc nghĩ như thế nào, ngay cả một chút lịch lãm cơbản cũng không có mà đã để cho ngươi xuất sơn rồi. Thành thật nghe lời cho ta,ở lại trong nhà trông coi tốt cửa hàng cũng là đang giúp ta làm việc.”Thấy hắn không đồng ý, Trùng Nhi lại nhẹ nhàng lắc lắc vai hắn, dáng vẻ cómấy phần làm nũng, “Công tử, sư huynh, Chưởng môn sư huynh, ngươi dẫn tađi theo đi mà, ta đảm bảo nghe lời ngươi lời nói, ngươi bảo ta làm gì cũngđược.”Dữu Khánh giống như bị điện giật vậy, từ từ bò đứng lên, vô ý thức rời xa hắnta ra một chút, xoay người dựa vào tường, hai tay giao nhau sờ hai tay mình,nhìn hắn ta từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy kinh nghi, hỏi: “Ngươi dùnggiọng điệu õng à õng ẹo như vậy làm gì, là đang làm nũng sao? Ta nói nhaTrùng Nhi, ngươi thực sự là càng ngày càng giống đàn bà a, làm ta sợ nổi cả dagà đây này.”Trùng Nhi tức thì hiện lên chút thần sắc xấu hổ, rồi nghiêm mặt lại nói: “Côngtử, ta chưa từng đi tới Ảo Vọng, muốn đi xem một lần.”Dữu Khánh cho hắn ta một cái nhìn khinh bỉ, xoay người lại nằm nghiêngxuống, đưa lưng về phía hắn ta, nói ra: “Ngươi muốn đi sao? Lão Nhị cũngmuốn đi a. Lần này là đi làm việc, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện.Các ngươi có thân phận U Giác Phụ, không thể ở tại bên ngoài công khai gâysự, một khi bị phát hiện ra, Diệu Thanh Đường sẽ bị U Nhai thủ tiêu. Lần nàykhông được, lần sau đi, không phải là muốn đi xem Ảo Vọng sao, chờ khichúng ta đã có tiền rồi, không thiếu chút tiền lộ phí này, ngươi muốn đi lúc nàothì cứ bay lúc đó. Bây giờ sao, vẫn là có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đóđi.”Lời đã nói đến nước này, Trùng Nhi biết rõ có yêu cầu như thế nào cũng vôdụng, nhịn không len lén chu cái miệng tới Dữu Khánh đang đưa lưng về phíamình, thể hiện sự oán giận.Nhưng mà sau đó, đôi mắt sáng của hắn ta lại lấp lóe, thử hỏi: “Công tử, Kiềucô nương kia rất đẹp sao? Có phải còn đẹp hơn cả Thiết nương tử hay không?”Vừa nghe nói tới việc này, Dữu Khánh lập tức xù lông lên, xoay người đưa taynhéo lỗ tai hắn ta, vắt kéo cả người hắn ta ra bên ngoài, sau đó chính là hung dữđá cho hắn ta một cước vào mông, cất tiếng đuổi, “Cút!”Rầm! Bị một cước đá bay, Trùng Nhi rớt khỏi giường, xoa xoa cái mông, vừalăn vừa bò đứng lên, nhanh chóng chạy mất.Dữu Khánh chưa tiêu cơn giận, đứng ở trên giường hùng hùng hổ hổ, “Mẹ nó,liền biết chết mập mạp chết tiệt kia không biết giữ mồm giữ miệng, cái gì cũngnói ra ngoài, chờ đó cho ta, sẽ có lúc khiến cho ngươi khóc.”Ngày tiếp theo, Tiểu Đông và Tiểu Tây được điều đi ra ngoài, những việc chuẩnbị trước khi khởi hành cũng đã được làm xong.Năm cái rương vốn được dùng để chứa tiên đào tại trong một gian phòng, DữuKhánh, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lần lượt leo vào trong đó.Khi đóng lại nắp đậy, Ngô Hắc căn dặn Dữu Khánh: “Đã đi ra ngoài, nếu nhưcó cơ hội thì nhớ kỹ kiếm nhiều chút tiền đem về.”Chính hắn ta cũng không ý thức được rằng trong lúc bất tri bất giác mình đãthay đổi, trước lúc chưa nhập thế, nói hắn ta là người nhìn tiền tài như cặn bãcũng không quá đáng, bây giờ thì hay rồi, tiền trái lại đã trở thành đại sự mà hắnta quan tâm hạng nhất. Không còn cách nào, nếu không có tiền thì cuộc sốngnày không ổn định nổi, tùy thời sẽ bị người ta tống ra khỏi nơi này.Hắn ta không phải chỉ một mình, còn có một đứa con nhỏ a, then chốt là đã némvào nhiều tiền như vậy, không chừng nháo một cái mất sạch vốn gốc a.Dữu Khánh: “Yên tâm, yên tâm, việc này không cần ngươi phải dặn dò.”Ầm, nắp rương sụp xuống rồi.Rất nhanh, Cao Vân Tiết từ bên ngoài gọi tới mấy người, bảo khiêng năm cáirương nơi này đem đi ra ngoài.Ngô Hắc tiễn đưa đến cửa vào cửa hàng liền không tiếp tục đi ra ngoài, sau khinhìn theo thì lại xoay người quay trở về nơi tiểu viện của mình.Trong tiểu viện im ắng, yên tĩnh, hắn ta hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi, pháthiện đứa con trai của mình vừa rồi mới còn ở tại đây giờ đã không nhìn thấybóng người rồi, lập tức gọi lớn: “Tiểu Hắc, Tiểu Hắc…”Gọi liền mấy tiếng cũng vẫn là không có tiếng đáp lại, hắn ta nhanh chóng tìmkhắp các gian phòng, rồi lại bước nhanh đến từng cái tiểu viện khác gọi to lêntìm kiếm.Nghe được động tĩnh, Trùng Nhi từ phía cửa hàng quay trở vào, biết tin liền hỗtrợ tìm kiếm.Hai người tìm khắp toàn bộ Diệu Thanh Đường cũng không thấy bóng người,không cần suy nghĩ nhiều, đoán cũng có thể đoán được, Tiểu Hắc lại tái phátbệnh cũ rồi, khẳng định là thừa dịp bọn họ bận rộn đưa ba người Dữu Khánh rờiđi, không chú ý tới nó, nó lại leo tường chạy ra ngoài rồi, lần này không biết lạichạy đến đâu tiêu tiền phá sản.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Việc này vừa nghe qua liền thấy khó thể tưởng tượng nổi, Dữu Khánh hỏi: “Dựavào thực lực của hắn, còn cần phải chờ tới bây giờ để nhờ ngươi giúp hắn tìmmuội muội sao?”Ngô Hắc: “Ta cũng từng có nghi vấn như vậy, trên người ông ta có cấm chế,không ra được Kim Khư.”Dữu Khánh a một tiếng, rồi lại bỗng cất tiếng di, hỏi: “Lão Hắc, tìm được Thiêntuyền, vấn đề trên thân thể của ngươi và Tiểu Hắc cũng sẽ giải quyết được,huống hồ người ta đã nhờ cậy ngươi, vì sao ngươi không đi tìm?”Ngô Hắc: “Muội muội của ông ta không cần phải ngủ say, nếu vẫn một mựcsống đến bây giờ thì tu vi sẽ như thế nào?”Sư huynh đệ ba người hít vào một hơi khí lạnh, Nam Trúc thổn thức nói:“Khẳng định là thiên hạ vô địch.”Ngô Hắc: “Một người như vậy, nếu còn sống đến bây giờ thì làm sao có thểkhông có chút tin tức nào? Có khả năng tại mấy nghìn năm trước đã cùng chungsố phận với Thủ sơn thú của Minh Hải tiên phủ, đã bị những cao thủ lúc đó giếtchết rồi. Tóm lại, không có cách nào để tìm, cũng tìm không được. Vả lại, nếuThiên tuyền tại Ảo Vọng, làm sao có khả năng đến tận bây giờ vẫn không bịphát hiện?”Sư huynh đệ ba người đã hiểu được ý của hắn ta, không cần phải uổng phí côngsức.Từ trong lời hắn ta nói, Dữu Khánh nghe ra được có chứa ý khác, hỏi: “Ngươicảm thấy Ảo Vọng hoàn toàn không có Thiên tuyền, chỉ là vì để dụ ngươi nghĩbiện pháp đi tìm muội muội hắn sao?”Ngô Hắc: “Đi đến Ảo Vọng, không thể gặp người thì đi tìm hiểu Thiên tuyền.Dù cho Thiên tuyền thật sự tại Ảo Vọng, nhưng đông người lui tới như vậy, lạiqua rất nhiều năm cũng chưa từng bị phát hiện ra, như vậy chứng tỏ nó nằm ởmột nơi rất bí ẩn, chỉ có người biết tình hình mới có thể tìm đến. Điều kiện cơbản nằm ở đây, chỉ cần ngươi muốn đi tìm Thiên tuyền thì cần phải đi tìm muộimuội của ông ta trước.”Dữu Khánh: “Cho nên ngươi bỏ cuộc?”Ngô Hắc: “Không phải là bỏ cuộc, mà là đã hiểu được một ít đạo lý, có rấtnhiều thứ là cưỡng cầu không được. Vị Đại lực sĩ kia có nói một câu nói khôngcó sai, vọng nhìn tiên cơ không phải là chuyện gì tốt. Ngươi cũng đã nói với ta,ngay cả Nhân tuyền có ở tại trong Kim Khư hay không cũng không biết liềnchạy vào trong đó, là không đúng, không lẽ lại phải làm lại một lần nữa haysao? Cái giá phải trả cho việc làm xằng làm bậy dù không biết rõ là rất nặng nề,đã chết bao nhiêu người rồi?”Có câu nói mà hắn ta vẫn luôn chưa từng nói ra, vì để giữ được tính mạng chohai cha con hắn ta, phụ thân của hắn ta đã phải hi sinh bản thân mình làm cáigái để đổi lấy, tất cả những điều này đều là bởi vì hắn ta muốn tìm Nhân tuyềngì gì đó.Sau khi rời khỏi Kim Khư, hắn ta vẫn luôn thấy hối hận, không muốn tiếp tụcgiày vò nữa.Bây giờ, mỗi khi nhớ tới phụ thân, trong lòng hắn ta liền dâng lên sự hối hận vàtự trách vô hạn, cảm nhận của bản thân mình trọng yếu, lẽ nào tính mạng củaphụ thân thì không trọng yếu hay sao?Nói đến chuyện người chết, Dữu Khánh không khỏi nhớ tới bóng dáng nữ nhânanh anh em em với mình lúc đó, trong lòng cũng trở nên buồn bã, nhưng hắnvẫn là nói ra câu nói kia, “Ta muốn đi thử xem.”Nếu như chỉ có mình hắn xuất hiện vấn đề trên cơ thể thì cũng thôi đi. Vẫn làcâu nói kia, liên lụy đến lão Thất và lão Cửu, hắn làm sao có thể không chịutrách nhiệm?Ngô Hắc không thể không nhắc nhở lần nữa, “Ngươi ta đều rõ ràng, nếu nhưThiên tuyền tại Ảo Vọng, không tới phiên ngươi ta bây giờ đi tìm, biết rõ khôngthể làm mà vẫn làm, đó không phải là hành động sáng suốt.”Dữu Khánh: “Nếu như ba người chúng ta không phải lo lắng cho tính mạnggiống như cha con các ngươi, hơn nữa còn có tuổi thọ lâu dài, có thể thong dongđiềm tĩnh chậm rãi sống thì chúng ta cũng có thể không vội vàng, không gấpgáp. Nhưng chúng ta đánh cược không nổi, nếu thật sự tới một ngày nào đó phảinằm ở giường bệnh gào thét, hối hận cũng đã muộn rồi.”Ngô Hắc: “Tùy các ngươi.”Dữu Khánh: “Nếu vị Đại lực sĩ kia đã nhờ ngươi đi tìm muội muội của hắn, vậythì chắc hẳn sẽ không là ngay cả một chút manh mối tìm kiếm cũng không cócho ngươi đi?”Ngô Hắc lập tức xoay người rời đi, trở về trong phòng, để lại sư huynh đệ bangười quay mặt nhìn nhau.Rất nhanh, Ngô Hắc lại đi ra, lấy ra một cái giới chỉ đưa cho Dữu Khánh,“Chiếc giới chỉ này là Đại lực sĩ đưa cho ta, là thứ ông ta đeo khi còn là ngườibình thường. Giới chỉ có hai cái, có phân chi âm dương, giống nhau như đúc,đặt chúng lại với nhau thì trùng khớp vào một khối, một chiếc khác tại trên taymuội muội ông ấy. Muội muội ông ta tên là ‘Lệ nương’. Đó là manh mối màông ta đưa cho ta. Đã mấy nghìn năm trôi qua, Minh Hải tiên phủ cũng đã sớmbị người chiếm giữ, ông ta cũng không cung cấp được đầu mối gì nhiều hơn.”Dữu Khánh nhận lấy giới chỉ, lật xem. Hai người Nam, Mục cũng áp sát vàoxem xét, thay phiên cầm vào tay để quan sát, một chiếc nhẫn kim loại màu đen,mặt nhẫn là thân thể một con cá trong tư thế uốn lượn bơi, chế tác tinh xảo,trông rất sống động.“Lệ nương…” Dữu Khánh thì thầm một tiếng.Nam Trúc có chút bối rối, “Đã mấy nghìn năm rồi, mà chỉ có ít manh mối nhưvậy, làm sao tìm được đây? Có khác gì với mò kim đáy biển cơ chứ.”Vấn đề này thì không phải là chuyện Ngô Hắc phải quan tâm, hắn ta nhìn thấycon trai thỉnh thoảng lặng lẽ mở mắt liếc nhìn về phía bên này, đi tới răn dạy.Với hắn ta mà nói, nếu không phải là tự dưng không hiểu ra sao lại thiếu mộtkhoản nợ rất nhiều, áp lực kiếm tiền quá lớn, cảm thấy ở tại nơi này còn là rấttốt. An toàn, tự tại, đóng cửa thì có thể được thanh tịnh, mở cửa lại có cảm giácthế gian phồn hoa, yêu ma quỷ quái loại nào cũng có thể nhìn thấy, các loại đồăn thức uống, các loại vui chơi đều có, là một nơi rất tốt.Mặc dù đây là một nơi tốt, nhưng U Nhai cũng không phải làm từ thiện, khôngcung cấp một nơi trú ẩn có sự che chở miễn phí, cũng sẽ không để cho ngươimiễn phí hưởng thụ được sự tiện lợi này, ngươi cần phải tuân thủ quy tắc củangười ta, cũng tính là một trong những nguồn tạo ra áp lực.Rất nhanh, Cao Vân Tiết và Trùng Nhi liền biết được tin tức ba người DữuKhánh sắp rời đi.Giữa đồng môn sư huynh đệ với nhau, có một số việc là cần phải trao đổi, thôngbáo cho nhau biết, đến tột cùng làm sao để rời đi, sẽ do đích thân Cao Vân Tiếtxử lý.Đã ăn phải tổn thất lần trước, lần này cần nghĩ biện pháp rời đi mà thần khôngbiết quỷ không hay.Bên trong căn phòng ánh đèn lờ mờ như hạt đậu, Dữu Khánh nằm nghiêng trêngiường, một cánh tay chống đầu nhắm mắt dưỡng thần, cần thận suy nghĩ sắpxếp cacá chi tiết cho một chuyến đi này, rất sợ lại bị người nhìn chằm chằm.Lần này cũng may, toàn là đồng môn sư huynh đệ của mình, không lo lắng vấnđề an toàn nội bộ, hoàn toàn có thể yên tâm, phía bên Ngô Hắc cũng không cầnlo lắng.Theo lý thuyết thì Tiểu Đông và Tiểu Tây là sẽ không làm tổn hại đạo đức nghềnghiệp của người Một Mắt, tuy nhiên, ngày mai trước khi xuất phát vẫn cầnphải điều động bọn họ đi ra ngoài để đề phòng vạn nhất.Trùng Nhi từ bên ngoài tiến đến, cởi giày, nhẹ nhàng leo lên trên giường, ngồiquỳ tại bên cạnh chân Dữu Khánh đang nằm nghiêng, sau đó nắm tay chậm rãiđấm bóp xoa nắn chân cho hắn, dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt nhìn Dữu Khánhvẫn tràn đầy sáng ngời, thậm chí còn có chút ôn nhu.Dữu Khánh ngay cả mắt cũng không cần mở ra liền biết là người nào tới, hắnrất quen thuộc với xúc cảm này.Tuy rằng hắn sai khiến Trùng Nhi làm việc giống như là sai khiến hạ nhân cũngđã quen rồi, nhưng khi Trùng Nhi chủ động làm việc này thì vẫn sẽ khiến ngườicảnh giác, hắn hơi mở mắt ra, quay đầu lại liếc mắt nhìn, hừ một tiếng, “Khôngcó chuyện gì sẽ không nịnh bợ, không phải ăn cắp thì là ăn trộm, nói đi, có mưuđồ gì?”Trùng Nhi lập tức cười hì hì vừa quỳ vừa di chuyển ra phía sau lưng hắn, cũnghơi nghiêng đổ thân thể nằm nghiêng, nửa tựa tại bên trên vai hắn, “Công tử, tađã lâu không được đi ra bên ngoài nhìn xem rồi, lần này để cho ta cùng theo đira ngoài đi.”Cách xưng hô công tử này, hắn ta đã gọi quen rồi, mà hiện tại vì để che giấuquan hệ sư huynh đệ đồng môn của mọi người, cho nên cũng không có ngườinào nhắc nhở hắn ra điều chỉnh.Nhắm mắt lại, Dữu Khánh hừ một tiếng, “Đây là đi ra ngoài làm việc, khôngphải đi ra ngoài vui chơi, thành thành thật thật ở lại trong cửa hàng đi.”Trùng Nhi năn nỉ: “Ta cũng có tu vi rồi, ta cũng có thể giúp ngươi làm việc.”Dữu Khánh: “Chỉ có tu vi không thì dùng cái rắm, ngươi từng giết người chưa?Cũng không biết tiểu sư thúc nghĩ như thế nào, ngay cả một chút lịch lãm cơbản cũng không có mà đã để cho ngươi xuất sơn rồi. Thành thật nghe lời cho ta,ở lại trong nhà trông coi tốt cửa hàng cũng là đang giúp ta làm việc.”Thấy hắn không đồng ý, Trùng Nhi lại nhẹ nhàng lắc lắc vai hắn, dáng vẻ cómấy phần làm nũng, “Công tử, sư huynh, Chưởng môn sư huynh, ngươi dẫn tađi theo đi mà, ta đảm bảo nghe lời ngươi lời nói, ngươi bảo ta làm gì cũngđược.”Dữu Khánh giống như bị điện giật vậy, từ từ bò đứng lên, vô ý thức rời xa hắnta ra một chút, xoay người dựa vào tường, hai tay giao nhau sờ hai tay mình,nhìn hắn ta từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy kinh nghi, hỏi: “Ngươi dùnggiọng điệu õng à õng ẹo như vậy làm gì, là đang làm nũng sao? Ta nói nhaTrùng Nhi, ngươi thực sự là càng ngày càng giống đàn bà a, làm ta sợ nổi cả dagà đây này.”Trùng Nhi tức thì hiện lên chút thần sắc xấu hổ, rồi nghiêm mặt lại nói: “Côngtử, ta chưa từng đi tới Ảo Vọng, muốn đi xem một lần.”Dữu Khánh cho hắn ta một cái nhìn khinh bỉ, xoay người lại nằm nghiêngxuống, đưa lưng về phía hắn ta, nói ra: “Ngươi muốn đi sao? Lão Nhị cũngmuốn đi a. Lần này là đi làm việc, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện.Các ngươi có thân phận U Giác Phụ, không thể ở tại bên ngoài công khai gâysự, một khi bị phát hiện ra, Diệu Thanh Đường sẽ bị U Nhai thủ tiêu. Lần nàykhông được, lần sau đi, không phải là muốn đi xem Ảo Vọng sao, chờ khichúng ta đã có tiền rồi, không thiếu chút tiền lộ phí này, ngươi muốn đi lúc nàothì cứ bay lúc đó. Bây giờ sao, vẫn là có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đóđi.”Lời đã nói đến nước này, Trùng Nhi biết rõ có yêu cầu như thế nào cũng vôdụng, nhịn không len lén chu cái miệng tới Dữu Khánh đang đưa lưng về phíamình, thể hiện sự oán giận.Nhưng mà sau đó, đôi mắt sáng của hắn ta lại lấp lóe, thử hỏi: “Công tử, Kiềucô nương kia rất đẹp sao? Có phải còn đẹp hơn cả Thiết nương tử hay không?”Vừa nghe nói tới việc này, Dữu Khánh lập tức xù lông lên, xoay người đưa taynhéo lỗ tai hắn ta, vắt kéo cả người hắn ta ra bên ngoài, sau đó chính là hung dữđá cho hắn ta một cước vào mông, cất tiếng đuổi, “Cút!”Rầm! Bị một cước đá bay, Trùng Nhi rớt khỏi giường, xoa xoa cái mông, vừalăn vừa bò đứng lên, nhanh chóng chạy mất.Dữu Khánh chưa tiêu cơn giận, đứng ở trên giường hùng hùng hổ hổ, “Mẹ nó,liền biết chết mập mạp chết tiệt kia không biết giữ mồm giữ miệng, cái gì cũngnói ra ngoài, chờ đó cho ta, sẽ có lúc khiến cho ngươi khóc.”Ngày tiếp theo, Tiểu Đông và Tiểu Tây được điều đi ra ngoài, những việc chuẩnbị trước khi khởi hành cũng đã được làm xong.Năm cái rương vốn được dùng để chứa tiên đào tại trong một gian phòng, DữuKhánh, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lần lượt leo vào trong đó.Khi đóng lại nắp đậy, Ngô Hắc căn dặn Dữu Khánh: “Đã đi ra ngoài, nếu nhưcó cơ hội thì nhớ kỹ kiếm nhiều chút tiền đem về.”Chính hắn ta cũng không ý thức được rằng trong lúc bất tri bất giác mình đãthay đổi, trước lúc chưa nhập thế, nói hắn ta là người nhìn tiền tài như cặn bãcũng không quá đáng, bây giờ thì hay rồi, tiền trái lại đã trở thành đại sự mà hắnta quan tâm hạng nhất. Không còn cách nào, nếu không có tiền thì cuộc sốngnày không ổn định nổi, tùy thời sẽ bị người ta tống ra khỏi nơi này.Hắn ta không phải chỉ một mình, còn có một đứa con nhỏ a, then chốt là đã némvào nhiều tiền như vậy, không chừng nháo một cái mất sạch vốn gốc a.Dữu Khánh: “Yên tâm, yên tâm, việc này không cần ngươi phải dặn dò.”Ầm, nắp rương sụp xuống rồi.Rất nhanh, Cao Vân Tiết từ bên ngoài gọi tới mấy người, bảo khiêng năm cáirương nơi này đem đi ra ngoài.Ngô Hắc tiễn đưa đến cửa vào cửa hàng liền không tiếp tục đi ra ngoài, sau khinhìn theo thì lại xoay người quay trở về nơi tiểu viện của mình.Trong tiểu viện im ắng, yên tĩnh, hắn ta hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi, pháthiện đứa con trai của mình vừa rồi mới còn ở tại đây giờ đã không nhìn thấybóng người rồi, lập tức gọi lớn: “Tiểu Hắc, Tiểu Hắc…”Gọi liền mấy tiếng cũng vẫn là không có tiếng đáp lại, hắn ta nhanh chóng tìmkhắp các gian phòng, rồi lại bước nhanh đến từng cái tiểu viện khác gọi to lêntìm kiếm.Nghe được động tĩnh, Trùng Nhi từ phía cửa hàng quay trở vào, biết tin liền hỗtrợ tìm kiếm.Hai người tìm khắp toàn bộ Diệu Thanh Đường cũng không thấy bóng người,không cần suy nghĩ nhiều, đoán cũng có thể đoán được, Tiểu Hắc lại tái phátbệnh cũ rồi, khẳng định là thừa dịp bọn họ bận rộn đưa ba người Dữu Khánh rờiđi, không chú ý tới nó, nó lại leo tường chạy ra ngoài rồi, lần này không biết lạichạy đến đâu tiêu tiền phá sản.