Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 439: Ánh đèn rực rỡ
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Hai người Nam, Mục không biết có ý gì, nhưng vẫn là song song nhảy ra ngoài,vươn chân móc một cái.Chiếc thuyền nửa chìm trong nước lập tức bị lật chuyển trên mặt nước, úpngược vào trong nước, chiếc đèn lồng ở đuôi thuyền được Mục Ngạo Thiết cầmtrong tay.“Ân a…”Giao nhân đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai ánh kiếm lóe qua, hai cánhtay của nó liền bị tước bỏ đến tận gốc.Ngoại trừ Dữu Khánh ra cũng không còn người khác, chưa hết, hắn lại đến bêncạnh thuyền, xoay ngược Giao nhân, trực tiếp cầm Giao nhân lộn nhào xuốngdậm vào trong lỗ thủng nơi đáy thuyền, sau đó một kiếm chém bay vây đuôi củaGiao nhân, lại một tay chụp lấy túi bong bóng trên người Giao nhân, rồi mới lầnnữa ra hiệu, nói: “Lật lại.”Đang treo người trên không trung, Tiểu Hắc tựa hồ nhìn xem rất thỏa mãn, haicái chân vỗ vỗ trong không trung, nước dính trên chân văng tung tóe rơi xuống.Nhóc con này cởi giày đã thành thói quen, sau khi lên thuyền không bao lâu thìđã cởi giày ra, lúc này đôi giày nó để ở thuyền thượng không biết đã đi đâu.Rầm rầm! Thuyền bật ra khỏi mặt nước, xoay chuyển trên không rồi lại rơi nệnlên mặt nước.Nước trong khoang thuyền đã chảy ra hết rồi, chỉ là tại vị trí lỗ thủng trongkhoang thuyền chui lên nửa cái thân thể của Giao nhân, hai mắt thỉnh thoảngtrắng dã, rõ ràng đã bị cơn đau đớn giày vò cho choáng váng mơ hồ.Sư huynh đệ ba người lần lượt rơi tại trên thuyền, phát hiện thấy thân thể củaGiao nhân cũng không thể lấp kín được lỗ thủng nơi đáy thuyền, vẫn còn cónước đang rỉ rả chảy ngược vào trong, máu trên người Giao nhân từ trên chảyxuống dưới, hòa chung vào nước tại nơi đáy thuyền.Dữu Khánh nói với Nam Trúc: “Tên tiểu gia hỏa trên kia rất hiếu động, chuyểnviệc này cho nó làm, kiếm cho nó một cái bát, để cho nó tát nước ra ngoài đi.”Việc này dễ làm, đang nghiêm trang, Nam Trúc đột nhiên trở nên vui vẻ, lập tứctừ trong bao hành lý tùy thân mang theo lôi ra một cái bát, cái bát này là đểthuận lợi uống nước dọc đường, gã hướng lên không trung gọi to: “Tiểu Hắc,xuống đây, có chuyện vô cùng trọng yếu giao cho ngươi làm.”Vừa nghe nói là chuyện trọng yếu, Tiểu Hắc lập tức bảo đại bổng đưa nó hạxuống.Người vừa hạ xuống trên thuyền, đại bổng tại trên tay nhóc con cũng lập tức corút các chi lại biến thành một cây gậy. Nhóc con không nói hai lời, vung cây gậylên nhằm cái đầu Giao nhân nện một cái “Bộp”. Có thể nói là ghét ác như cừu,rất có khí thế vung đao lấy đầu trên gáy địch nhân.Đừng thấy nó nhỏ mà coi thường, sức lực còn lớn hơn cả người bình thường,lực lượng của một gậy này không có nhẹ, ngay tại chỗ nện cho Giao nhân đầurơi máu chảy, trợn mắt ngất đi.Một côn này khiến cho sư huynh đệ ba người bị hù dọa không nhẹ, đang cònmuốn cạy miệng Giao nhân tìm thông tin a, bị ngươi nện một gậy đánh chết thìlàm sao bây giờ?Nhưng nó đập xong một gậy rồi vẫn còn không cam lòng, vù một tiếng, lại vungđại bổng lên lần nữa nện tới.Lúc trước không có ngờ tới nhóc con sẽ làm ra chuyện như vậy, lại thêm tên giahỏa này thường hay múa may cây gậy khiến mọi người đã quen, không có ai đềphòng, bây giờ mọi người đều đã bị giật mình, làm sao còn có thể để cho nó tiếptục tung ra đệ nhị côn, Dữu Khánh lập tức xuất thủ chụp lấy cây gậy, quát lớn:“Dừng tay!” Kiếm trong tay cũng gõ lên đầu Tiểu Hắc vang bộp bộp, “Đầu ócngươi có bệnh sao?”Hắn phát hiện thấy tiểu gia hỏa này chính là cái gì cũng dám làm, thảo nào khiở tại U Giác Phụ liền dám một mình khiêng gậy xông vào U Nhai.Lần đó nhóc con này xông vào U Nhai thực sự đã làm cho mọi người bị hù dọađổ ra một thân mồ hôi lạnh, đến nay vẫn còn sợ hãi.Nơi mà người trong thiên hạ không dám tự tiện xông vào, duy độc tên này dámxông, không biết làm thế nào mà chỉ một mình khiêng một cây gậy xông vào đóchơi đùa, thực sự là một chuyến mạo hiểm. Về sau may mà U Nhai thấy chỉ làmột trên nhóc con không hiểu chuyện đi quậy phá, cho nên không tính toán vớinó, còn tống nó về Diệu Thanh Đường, tuy nhiên, cũng đưa ra lời cảnh cáongười lớn, phải kiểm soát nó không cho phép lại có lần sau, nếu không sẽ tìmNgô Hắc tính sổ.Lần đó là lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Hắc đánh đòn tên tiểu tử một trận.Nhưng mà ý nghĩa của một trận đánh đòn đó dường như cũng không lớn, khảnăng phục hồi của thân thể quá mạnh mẽ, thương tích của một trận đòn đối vớitiểu tử này mà nói thì chỉ như là một cú đánh rắm!Nam Trúc nhanh chóng tới đây kéo Tiểu Hắc ra, dùng lời ngon ngọt dỗ dành,“Tiểu Hắc, bây giờ còn chưa thể đánh chết hắn, cần người sống, còn phải thẩmvấn a. Đây, cầm lấy chiếc bát, giao cho ngươi một nhiệm vụ vô cùng quantrọng, có nhìn thấy đáy thuyền bị nước chảy vào hay không? Tát nước ra bênngoài đi, có thể giữ được chiếc thuyền chở chúng ta hay không, phải dựa vàongươi rồi.”“Được!” Tiểu Hắc mở miệng đồng ý, đưa tay chụp lấy chiếc bát.Chỉ là bộ dạng một tay cầm chén, một tay cầm gậy, còn đi chân trần nữa, sưhuynh đệ ba người càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.Rì rầm, rì rầm, Tiểu Hắc bắt tay vào công việc, không ngừng mức nước đổ rabên ngoài, rất nhanh, mực nước bên trong thuyền đã được hạ thấp xuống.Mục Ngạo Thiết cầm chiếc đèn lồng trong tay treo trở lại trên cái cần ở đuôithuyền.Dữu Khánh kiểm tra một chút tình trạng của Giao nhân, phát hiện thấy chưachết, chỉ là bị ngất đi mà thôi, liền một chưởng ấn tại trên đầu Giao nhân, vậncông kích thích đầu óc và thân thể nó.Rất nhanh, thân thể Giao nhân run rẩy một cái, rồi chậm rãi mở hai mắt ra, tỉnhlại.Nó vừa mở ra liền nhìn thấy được một chiếc nhẫn.Chiếc nhẫn trên ngón tay Dữu Khánh, đung đưa tại trước mắt nó, hỏi: “Vì saophải muốn có được nó?”Giao nhân nhắm hai mắt lại, không nói lời nào.Dữu Khánh lại hỏi: “Vì chiếc nhẫn này mà ngươi không tiếc hỏng quy định củaMinh tự, chiếc nhẫn này rất quan trọng phải không?”Lồng ngực Giao nhân hơi có phập phồng, nhưng vẫn không hề hé răng.Dữu Khánh: “Không nói sao? Ngươi hẳn phải biết rõ kết quả bị đưa đến Minhtự, ta cũng có thể khiến cho ngươi muốn sống không được muốn chết khôngxong, khiến cho ngươi sống không bằng chết. Không bằng như vậy đi, chỉ cầnngươi nói ra sự thật, ta sẽ thả ngươi ra, thậm chí sẽ không đến Minh tự tố cáongươi.”Lời này vừa nói ra, Giao nhân bỗng nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt lấp lóe, hìnhnhư có dao động, nhưng mà sau một chút do dự, nó tựa hồ đã làm ra quyết địnhcuối cùng, nhắm hai mắt lại.Dữu Khánh nhìn nhìn chiếc nhẫn trên tay, hiện tại hắn đã có thể khẳng định,chiếc nhẫn này chắc chắn không đơn giản chỉ là một tín vật bình thường, nếukhông thì sẽ không đến mức khiến cho tên Giao nhân này phải mạo hiểm lớnnhư vậy, cũng không biết chiếc nhẫn này đến tột cùng có bí mật gì, có thể làmcho tên Hải tộc này thà chết cũng không chịu thổ lộ sự thật.Tiếp tục dùng cực hình tra tấn sao? Dữu Khánh quay đầu lại nhìn nhìn điểmsáng sắp biến mất trên mặt biển xa xa, bây giờ không có thời gian chậm rãi dâydưa với nó, hắn còn phải tập trung tinh thần lợi dụng Quan Tự quyết tìm kiếmtuyến đường, liền bật ra một câu, “Tiểu Hắc, cho nó một gậy!”Ném bát xuống, Tiểu Hắc lập tức nhấc cây gậy lên, gào một tiếng: “Tặc nhân!”Bộp! Một gậy lại đập cho đầu rơi máu chảy, Giao nhân lại trợn trắng mắt, chếtngất đi.Dữu Khánh phất tay ra hiệu, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhanh chóng đi ramặt nước nhặt ván gỗ trở về, lần nữa chèo thuyền rất nhanh.Dữu Khánh cũng lần nữa bước tới đầu thuyền đứng ở phía trước quan sát, đợiđến khi một lần nữa chỉ dẫn phương hướng xong, hắn mở chiếc túi bong bóngkia ra, lấy ngân phiếu bên trong ra, hơi chút kiểm kê, đếm được kể cả số ngânphiếu hắn đã đưa lúc trước, tất cả có khoảng bảy vạn lượng.Quay lưng về phía hai vị sư huynh, hắn lập tức bất động thanh sắc mà đem toànbộ ngân phiếu nhét vào trong quần áo trên người mình, chiếc túi bong bóng thìnhét vào trong tay áo.Vừa đúng vào lúc này, Nam Trúc đột nhiên hỏi ra một câu, “Chúng ta thật sự sẽđưa tên Giao nhân này đến Minh tự hay sao?”Dữu Khánh hỏi ngược lại một câu, “Ngươi có thể đảm bảo sau khi chúng ta giếtchết nó, hoặc khiến nó mất tích thì Minh tự không tra ra là chúng ta làm haykhông?”Nam Trúc trầm mặc, việc này gã đúng là không dám bảo đảm, không biết cóngười nào nhìn thấy bọn họ trèo lên chiếc thuyền của tên người đưa đò này haykhông, có mập mạp, có tiểu hài tử, mục tiêu đủ rõ ràng.Dữu Khánh bỗng than thở: “Đưa đến Minh tự đi, cũng không biết nên giải thíchthế nào về việc chúng ta tìm được tuyến đường di chuyển để thoát thân đây.Thật sự đáng ghét, vậy mà đụng phải chuyện không may này.”Quả thực đáng ghét, khiến cho hắn rơi vào thế khó xử.Nam Trúc nói: “Việc này có gì mà khó, ngươi làm sao tìm được đường đi thì cứnói ra như thế đi.”Dữu Khánh lười tiếp lời này, không có cách nào giải thích về chuyện Quan Tựquyết cho gã, ngay cả đồng môn của mình cũng không tiện nói cho biết, thì làmsao dám cho ngoại nhân biết, chỉ có thể là ở trong lòng âm thầm đưa ra quyếtđịnh.Một nhóm người vốn định đuổi theo chiếc thuyền phía trước để tìm hiểu mộtchút, để xem đi theo phương hướng này thì sẽ đến Ảo Vọng, hay là đi Tinh Lađảo, kết quả còn chưa đợi cho bọn họ đuổi theo kịp chiếc thuyền đó thì đã nhìnthấy được ánh đèn rực rỡ ở phía nơi xa.Đó tuyệt đối không phải là khung cảnh Tinh La đảo, Tinh La đảo không có rựcrỡ như vậy.Ảo Vọng! Tinh thần mấy người rung lên, tăng nhanh tốc độ tiến tới trước.Lần này đã thấy được đích tới, không cần phải tiếp tục truy đuổi theo hai chiếcthuyền kia, có thể tự mình tùy ý nắm chặt lộ tuyến di chuyển rồi.Tiếp sau đó, ngay cả hai chiếc thuyền kia cũng không còn thấy bóng dáng nữarồi, có rất nhiều tàu thuyền xa xa gần gần đang tới gần bờ biển kia.Khi bọn hắn sắp tới gần bờ biển thì phát hiện ra được chuyện rắc rối, bởi vì sốlượng tàu thuyền từ các nơi tập trung đến đây quá nhiều, tới gần chút nữa, bọnhắn sẽ không thể tránh được tàu thuyền bên cạnh phát hiện thấy sự khác thườngtrên thuyền của bọn hắn, Tiểu Hắc vẫn còn đang ở tại đó múc nước ầm ầm ầmầm a.Vấn đề lớn nhất là cực kỳ khó khăn đưa được Giao nhân lên bờ để thẩm vấn màkhông bị người khác phát hiện thấy.Sau khi suy nghĩ một lúc, Dữu Khánh đột nhiên nói: “Các ngươi hãy tách hẳn rakhỏi ta, trước tiên lặn xuống nước rồi lên bờ, duy trì một khoảng cách với ta,đừng để dính dáng, việc còn lại do ta xử lý.”Hai người Nam, Mục tức thì nét mặt lo lắng, khung cảnh rực rỡ vô cùng phồnhoa phía trước cũng không che giấu được.Mục Ngạo Thiết: “Lão Thập Ngũ, chưa chắc có thể tra ra là chúng ta làm.”Ám chỉ có thể diệt khẩu, thiên hướng đánh cược rất lớn.Dữu Khánh: “Ta nghĩ ta sẽ đi một chuyến đến Minh tự. Nghe danh đã lâu, tớikiến thức một chút cũng không sao.” Quay đầu lại nhìn thấy hai người muốnphản đối, lại thuận miệng bổ sung: “Nếu tên Giao nhân này đã biết rõ chiếcnhẫn này có ẩn chứa chuyện gì đó, nói không chừng Minh tự cũng biết. Thay vìđi khắp nơi không mục để tìm kiếm vị Lệ Nương kia, không ngại đến Minh tựđể dò xét tìm tòi manh mối.”Nam Trúc nhắc nhở: “Vạn nhất Minh tự đó cũng giống như tên Giao nhân này,muốn nuốt lấy chiếc nhẫn, ngươi chẳng phải là dê vào miệng hổ sao?”Dữu Khánh: “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì, ta chỉ cần dùng tới thân phận ‘ASĩ Hành’, không nói tới việc kéo ra tên tuổi Ứng Tiểu Đường có hữu dụng haykhông, chí ít có một điểm có thể khẳng định, Minh tự dám bởi vì những việckhác mà đụng tới ta, nhưng chưa chắc đã dám bởi vì chiếc nhẫn này mà đụngđến ta. Chỉ cần chiếc nhẫn này thật sự ẩn giấu bí mật gì đó mà Minh tự biết rõ, erằng dù cho có mấy cái lá gan, Minh tự cũng không dám đụng đến ta, nếu nhưkhông có bí mật gì thì càng không cần thiết phải động đến ‘A Sĩ Hành’.”Nam Trúc kinh nghi, “Ngươi có ý gì? Ta nghe không hiểu, ngươi đừng đùa giỡnlừa bịp ta, việc này không thể giỡn chơi.”Khóe miệng Dữu Khánh hiện lên nét tự giễu, “Sự việc chúng ta và Thiên Lưusơn, Ty Nam phủ còn có Đại Nghiệp ty cùng nhau dò xét Tiểu Vân gian tuy chỉlà một màn diễn, nhưng có một số thời điểm, dùng việc này vẫn là có chút hiệuquả uy hiếp. Minh tự dám cam đoan ta không có bị ba nhà này nhìn chằm chằmsao? Minh tự dám cam đoan ba nhà kia không biết ta mang theo chiếc nhẫn nàytiến vào Minh tự sao? Chỉ cần tình huống hơi có chút không thích hợp, ta liền sẽđưa ra ám chỉ nhắc nhở, để cho chính bản thân Minh tự đi suy nghĩ xem ba nhàkia trốn ở phía sau nhìn chằm chằm có ý nghĩa gì.”Nghe được lời ấy, hai người Nam, Mục đều lộ ra vẻ đăm chiêu.Dữu Khánh quay đầu lại:“Trong việc này, các ngươi đi theo trái lại không tiện. Đi nhiều người, một khilời nói không phù hợp với nhau sẽ bị lộ tẩy. Lần này chỉ một mình ta lộ diện,đơn đao đi là đủ rồi!” Dứt lời, liền xoay người đi tới trước mặt tên Giao nhânhôn mê kia, một chưởng ấn tại đỉnh đầu nó, nội lực âm thầm đánh giết.Bên trong miệng mũi Giao nhân lập tức xuất huyết, đã bị diệt khẩu, vấn đề lộtuyến đường đi thì chỉ có thể nói là nó chỉ dẫn trước khi chết.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Hai người Nam, Mục không biết có ý gì, nhưng vẫn là song song nhảy ra ngoài,vươn chân móc một cái.Chiếc thuyền nửa chìm trong nước lập tức bị lật chuyển trên mặt nước, úpngược vào trong nước, chiếc đèn lồng ở đuôi thuyền được Mục Ngạo Thiết cầmtrong tay.“Ân a…”Giao nhân đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai ánh kiếm lóe qua, hai cánhtay của nó liền bị tước bỏ đến tận gốc.Ngoại trừ Dữu Khánh ra cũng không còn người khác, chưa hết, hắn lại đến bêncạnh thuyền, xoay ngược Giao nhân, trực tiếp cầm Giao nhân lộn nhào xuốngdậm vào trong lỗ thủng nơi đáy thuyền, sau đó một kiếm chém bay vây đuôi củaGiao nhân, lại một tay chụp lấy túi bong bóng trên người Giao nhân, rồi mới lầnnữa ra hiệu, nói: “Lật lại.”Đang treo người trên không trung, Tiểu Hắc tựa hồ nhìn xem rất thỏa mãn, haicái chân vỗ vỗ trong không trung, nước dính trên chân văng tung tóe rơi xuống.Nhóc con này cởi giày đã thành thói quen, sau khi lên thuyền không bao lâu thìđã cởi giày ra, lúc này đôi giày nó để ở thuyền thượng không biết đã đi đâu.Rầm rầm! Thuyền bật ra khỏi mặt nước, xoay chuyển trên không rồi lại rơi nệnlên mặt nước.Nước trong khoang thuyền đã chảy ra hết rồi, chỉ là tại vị trí lỗ thủng trongkhoang thuyền chui lên nửa cái thân thể của Giao nhân, hai mắt thỉnh thoảngtrắng dã, rõ ràng đã bị cơn đau đớn giày vò cho choáng váng mơ hồ.Sư huynh đệ ba người lần lượt rơi tại trên thuyền, phát hiện thấy thân thể củaGiao nhân cũng không thể lấp kín được lỗ thủng nơi đáy thuyền, vẫn còn cónước đang rỉ rả chảy ngược vào trong, máu trên người Giao nhân từ trên chảyxuống dưới, hòa chung vào nước tại nơi đáy thuyền.Dữu Khánh nói với Nam Trúc: “Tên tiểu gia hỏa trên kia rất hiếu động, chuyểnviệc này cho nó làm, kiếm cho nó một cái bát, để cho nó tát nước ra ngoài đi.”Việc này dễ làm, đang nghiêm trang, Nam Trúc đột nhiên trở nên vui vẻ, lập tứctừ trong bao hành lý tùy thân mang theo lôi ra một cái bát, cái bát này là đểthuận lợi uống nước dọc đường, gã hướng lên không trung gọi to: “Tiểu Hắc,xuống đây, có chuyện vô cùng trọng yếu giao cho ngươi làm.”Vừa nghe nói là chuyện trọng yếu, Tiểu Hắc lập tức bảo đại bổng đưa nó hạxuống.Người vừa hạ xuống trên thuyền, đại bổng tại trên tay nhóc con cũng lập tức corút các chi lại biến thành một cây gậy. Nhóc con không nói hai lời, vung cây gậylên nhằm cái đầu Giao nhân nện một cái “Bộp”. Có thể nói là ghét ác như cừu,rất có khí thế vung đao lấy đầu trên gáy địch nhân.Đừng thấy nó nhỏ mà coi thường, sức lực còn lớn hơn cả người bình thường,lực lượng của một gậy này không có nhẹ, ngay tại chỗ nện cho Giao nhân đầurơi máu chảy, trợn mắt ngất đi.Một côn này khiến cho sư huynh đệ ba người bị hù dọa không nhẹ, đang cònmuốn cạy miệng Giao nhân tìm thông tin a, bị ngươi nện một gậy đánh chết thìlàm sao bây giờ?Nhưng nó đập xong một gậy rồi vẫn còn không cam lòng, vù một tiếng, lại vungđại bổng lên lần nữa nện tới.Lúc trước không có ngờ tới nhóc con sẽ làm ra chuyện như vậy, lại thêm tên giahỏa này thường hay múa may cây gậy khiến mọi người đã quen, không có ai đềphòng, bây giờ mọi người đều đã bị giật mình, làm sao còn có thể để cho nó tiếptục tung ra đệ nhị côn, Dữu Khánh lập tức xuất thủ chụp lấy cây gậy, quát lớn:“Dừng tay!” Kiếm trong tay cũng gõ lên đầu Tiểu Hắc vang bộp bộp, “Đầu ócngươi có bệnh sao?”Hắn phát hiện thấy tiểu gia hỏa này chính là cái gì cũng dám làm, thảo nào khiở tại U Giác Phụ liền dám một mình khiêng gậy xông vào U Nhai.Lần đó nhóc con này xông vào U Nhai thực sự đã làm cho mọi người bị hù dọađổ ra một thân mồ hôi lạnh, đến nay vẫn còn sợ hãi.Nơi mà người trong thiên hạ không dám tự tiện xông vào, duy độc tên này dámxông, không biết làm thế nào mà chỉ một mình khiêng một cây gậy xông vào đóchơi đùa, thực sự là một chuyến mạo hiểm. Về sau may mà U Nhai thấy chỉ làmột trên nhóc con không hiểu chuyện đi quậy phá, cho nên không tính toán vớinó, còn tống nó về Diệu Thanh Đường, tuy nhiên, cũng đưa ra lời cảnh cáongười lớn, phải kiểm soát nó không cho phép lại có lần sau, nếu không sẽ tìmNgô Hắc tính sổ.Lần đó là lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Hắc đánh đòn tên tiểu tử một trận.Nhưng mà ý nghĩa của một trận đánh đòn đó dường như cũng không lớn, khảnăng phục hồi của thân thể quá mạnh mẽ, thương tích của một trận đòn đối vớitiểu tử này mà nói thì chỉ như là một cú đánh rắm!Nam Trúc nhanh chóng tới đây kéo Tiểu Hắc ra, dùng lời ngon ngọt dỗ dành,“Tiểu Hắc, bây giờ còn chưa thể đánh chết hắn, cần người sống, còn phải thẩmvấn a. Đây, cầm lấy chiếc bát, giao cho ngươi một nhiệm vụ vô cùng quantrọng, có nhìn thấy đáy thuyền bị nước chảy vào hay không? Tát nước ra bênngoài đi, có thể giữ được chiếc thuyền chở chúng ta hay không, phải dựa vàongươi rồi.”“Được!” Tiểu Hắc mở miệng đồng ý, đưa tay chụp lấy chiếc bát.Chỉ là bộ dạng một tay cầm chén, một tay cầm gậy, còn đi chân trần nữa, sưhuynh đệ ba người càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.Rì rầm, rì rầm, Tiểu Hắc bắt tay vào công việc, không ngừng mức nước đổ rabên ngoài, rất nhanh, mực nước bên trong thuyền đã được hạ thấp xuống.Mục Ngạo Thiết cầm chiếc đèn lồng trong tay treo trở lại trên cái cần ở đuôithuyền.Dữu Khánh kiểm tra một chút tình trạng của Giao nhân, phát hiện thấy chưachết, chỉ là bị ngất đi mà thôi, liền một chưởng ấn tại trên đầu Giao nhân, vậncông kích thích đầu óc và thân thể nó.Rất nhanh, thân thể Giao nhân run rẩy một cái, rồi chậm rãi mở hai mắt ra, tỉnhlại.Nó vừa mở ra liền nhìn thấy được một chiếc nhẫn.Chiếc nhẫn trên ngón tay Dữu Khánh, đung đưa tại trước mắt nó, hỏi: “Vì saophải muốn có được nó?”Giao nhân nhắm hai mắt lại, không nói lời nào.Dữu Khánh lại hỏi: “Vì chiếc nhẫn này mà ngươi không tiếc hỏng quy định củaMinh tự, chiếc nhẫn này rất quan trọng phải không?”Lồng ngực Giao nhân hơi có phập phồng, nhưng vẫn không hề hé răng.Dữu Khánh: “Không nói sao? Ngươi hẳn phải biết rõ kết quả bị đưa đến Minhtự, ta cũng có thể khiến cho ngươi muốn sống không được muốn chết khôngxong, khiến cho ngươi sống không bằng chết. Không bằng như vậy đi, chỉ cầnngươi nói ra sự thật, ta sẽ thả ngươi ra, thậm chí sẽ không đến Minh tự tố cáongươi.”Lời này vừa nói ra, Giao nhân bỗng nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt lấp lóe, hìnhnhư có dao động, nhưng mà sau một chút do dự, nó tựa hồ đã làm ra quyết địnhcuối cùng, nhắm hai mắt lại.Dữu Khánh nhìn nhìn chiếc nhẫn trên tay, hiện tại hắn đã có thể khẳng định,chiếc nhẫn này chắc chắn không đơn giản chỉ là một tín vật bình thường, nếukhông thì sẽ không đến mức khiến cho tên Giao nhân này phải mạo hiểm lớnnhư vậy, cũng không biết chiếc nhẫn này đến tột cùng có bí mật gì, có thể làmcho tên Hải tộc này thà chết cũng không chịu thổ lộ sự thật.Tiếp tục dùng cực hình tra tấn sao? Dữu Khánh quay đầu lại nhìn nhìn điểmsáng sắp biến mất trên mặt biển xa xa, bây giờ không có thời gian chậm rãi dâydưa với nó, hắn còn phải tập trung tinh thần lợi dụng Quan Tự quyết tìm kiếmtuyến đường, liền bật ra một câu, “Tiểu Hắc, cho nó một gậy!”Ném bát xuống, Tiểu Hắc lập tức nhấc cây gậy lên, gào một tiếng: “Tặc nhân!”Bộp! Một gậy lại đập cho đầu rơi máu chảy, Giao nhân lại trợn trắng mắt, chếtngất đi.Dữu Khánh phất tay ra hiệu, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhanh chóng đi ramặt nước nhặt ván gỗ trở về, lần nữa chèo thuyền rất nhanh.Dữu Khánh cũng lần nữa bước tới đầu thuyền đứng ở phía trước quan sát, đợiđến khi một lần nữa chỉ dẫn phương hướng xong, hắn mở chiếc túi bong bóngkia ra, lấy ngân phiếu bên trong ra, hơi chút kiểm kê, đếm được kể cả số ngânphiếu hắn đã đưa lúc trước, tất cả có khoảng bảy vạn lượng.Quay lưng về phía hai vị sư huynh, hắn lập tức bất động thanh sắc mà đem toànbộ ngân phiếu nhét vào trong quần áo trên người mình, chiếc túi bong bóng thìnhét vào trong tay áo.Vừa đúng vào lúc này, Nam Trúc đột nhiên hỏi ra một câu, “Chúng ta thật sự sẽđưa tên Giao nhân này đến Minh tự hay sao?”Dữu Khánh hỏi ngược lại một câu, “Ngươi có thể đảm bảo sau khi chúng ta giếtchết nó, hoặc khiến nó mất tích thì Minh tự không tra ra là chúng ta làm haykhông?”Nam Trúc trầm mặc, việc này gã đúng là không dám bảo đảm, không biết cóngười nào nhìn thấy bọn họ trèo lên chiếc thuyền của tên người đưa đò này haykhông, có mập mạp, có tiểu hài tử, mục tiêu đủ rõ ràng.Dữu Khánh bỗng than thở: “Đưa đến Minh tự đi, cũng không biết nên giải thíchthế nào về việc chúng ta tìm được tuyến đường di chuyển để thoát thân đây.Thật sự đáng ghét, vậy mà đụng phải chuyện không may này.”Quả thực đáng ghét, khiến cho hắn rơi vào thế khó xử.Nam Trúc nói: “Việc này có gì mà khó, ngươi làm sao tìm được đường đi thì cứnói ra như thế đi.”Dữu Khánh lười tiếp lời này, không có cách nào giải thích về chuyện Quan Tựquyết cho gã, ngay cả đồng môn của mình cũng không tiện nói cho biết, thì làmsao dám cho ngoại nhân biết, chỉ có thể là ở trong lòng âm thầm đưa ra quyếtđịnh.Một nhóm người vốn định đuổi theo chiếc thuyền phía trước để tìm hiểu mộtchút, để xem đi theo phương hướng này thì sẽ đến Ảo Vọng, hay là đi Tinh Lađảo, kết quả còn chưa đợi cho bọn họ đuổi theo kịp chiếc thuyền đó thì đã nhìnthấy được ánh đèn rực rỡ ở phía nơi xa.Đó tuyệt đối không phải là khung cảnh Tinh La đảo, Tinh La đảo không có rựcrỡ như vậy.Ảo Vọng! Tinh thần mấy người rung lên, tăng nhanh tốc độ tiến tới trước.Lần này đã thấy được đích tới, không cần phải tiếp tục truy đuổi theo hai chiếcthuyền kia, có thể tự mình tùy ý nắm chặt lộ tuyến di chuyển rồi.Tiếp sau đó, ngay cả hai chiếc thuyền kia cũng không còn thấy bóng dáng nữarồi, có rất nhiều tàu thuyền xa xa gần gần đang tới gần bờ biển kia.Khi bọn hắn sắp tới gần bờ biển thì phát hiện ra được chuyện rắc rối, bởi vì sốlượng tàu thuyền từ các nơi tập trung đến đây quá nhiều, tới gần chút nữa, bọnhắn sẽ không thể tránh được tàu thuyền bên cạnh phát hiện thấy sự khác thườngtrên thuyền của bọn hắn, Tiểu Hắc vẫn còn đang ở tại đó múc nước ầm ầm ầmầm a.Vấn đề lớn nhất là cực kỳ khó khăn đưa được Giao nhân lên bờ để thẩm vấn màkhông bị người khác phát hiện thấy.Sau khi suy nghĩ một lúc, Dữu Khánh đột nhiên nói: “Các ngươi hãy tách hẳn rakhỏi ta, trước tiên lặn xuống nước rồi lên bờ, duy trì một khoảng cách với ta,đừng để dính dáng, việc còn lại do ta xử lý.”Hai người Nam, Mục tức thì nét mặt lo lắng, khung cảnh rực rỡ vô cùng phồnhoa phía trước cũng không che giấu được.Mục Ngạo Thiết: “Lão Thập Ngũ, chưa chắc có thể tra ra là chúng ta làm.”Ám chỉ có thể diệt khẩu, thiên hướng đánh cược rất lớn.Dữu Khánh: “Ta nghĩ ta sẽ đi một chuyến đến Minh tự. Nghe danh đã lâu, tớikiến thức một chút cũng không sao.” Quay đầu lại nhìn thấy hai người muốnphản đối, lại thuận miệng bổ sung: “Nếu tên Giao nhân này đã biết rõ chiếcnhẫn này có ẩn chứa chuyện gì đó, nói không chừng Minh tự cũng biết. Thay vìđi khắp nơi không mục để tìm kiếm vị Lệ Nương kia, không ngại đến Minh tựđể dò xét tìm tòi manh mối.”Nam Trúc nhắc nhở: “Vạn nhất Minh tự đó cũng giống như tên Giao nhân này,muốn nuốt lấy chiếc nhẫn, ngươi chẳng phải là dê vào miệng hổ sao?”Dữu Khánh: “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì, ta chỉ cần dùng tới thân phận ‘ASĩ Hành’, không nói tới việc kéo ra tên tuổi Ứng Tiểu Đường có hữu dụng haykhông, chí ít có một điểm có thể khẳng định, Minh tự dám bởi vì những việckhác mà đụng tới ta, nhưng chưa chắc đã dám bởi vì chiếc nhẫn này mà đụngđến ta. Chỉ cần chiếc nhẫn này thật sự ẩn giấu bí mật gì đó mà Minh tự biết rõ, erằng dù cho có mấy cái lá gan, Minh tự cũng không dám đụng đến ta, nếu nhưkhông có bí mật gì thì càng không cần thiết phải động đến ‘A Sĩ Hành’.”Nam Trúc kinh nghi, “Ngươi có ý gì? Ta nghe không hiểu, ngươi đừng đùa giỡnlừa bịp ta, việc này không thể giỡn chơi.”Khóe miệng Dữu Khánh hiện lên nét tự giễu, “Sự việc chúng ta và Thiên Lưusơn, Ty Nam phủ còn có Đại Nghiệp ty cùng nhau dò xét Tiểu Vân gian tuy chỉlà một màn diễn, nhưng có một số thời điểm, dùng việc này vẫn là có chút hiệuquả uy hiếp. Minh tự dám cam đoan ta không có bị ba nhà này nhìn chằm chằmsao? Minh tự dám cam đoan ba nhà kia không biết ta mang theo chiếc nhẫn nàytiến vào Minh tự sao? Chỉ cần tình huống hơi có chút không thích hợp, ta liền sẽđưa ra ám chỉ nhắc nhở, để cho chính bản thân Minh tự đi suy nghĩ xem ba nhàkia trốn ở phía sau nhìn chằm chằm có ý nghĩa gì.”Nghe được lời ấy, hai người Nam, Mục đều lộ ra vẻ đăm chiêu.Dữu Khánh quay đầu lại:“Trong việc này, các ngươi đi theo trái lại không tiện. Đi nhiều người, một khilời nói không phù hợp với nhau sẽ bị lộ tẩy. Lần này chỉ một mình ta lộ diện,đơn đao đi là đủ rồi!” Dứt lời, liền xoay người đi tới trước mặt tên Giao nhânhôn mê kia, một chưởng ấn tại đỉnh đầu nó, nội lực âm thầm đánh giết.Bên trong miệng mũi Giao nhân lập tức xuất huyết, đã bị diệt khẩu, vấn đề lộtuyến đường đi thì chỉ có thể nói là nó chỉ dẫn trước khi chết.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Hai người Nam, Mục không biết có ý gì, nhưng vẫn là song song nhảy ra ngoài,vươn chân móc một cái.Chiếc thuyền nửa chìm trong nước lập tức bị lật chuyển trên mặt nước, úpngược vào trong nước, chiếc đèn lồng ở đuôi thuyền được Mục Ngạo Thiết cầmtrong tay.“Ân a…”Giao nhân đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai ánh kiếm lóe qua, hai cánhtay của nó liền bị tước bỏ đến tận gốc.Ngoại trừ Dữu Khánh ra cũng không còn người khác, chưa hết, hắn lại đến bêncạnh thuyền, xoay ngược Giao nhân, trực tiếp cầm Giao nhân lộn nhào xuốngdậm vào trong lỗ thủng nơi đáy thuyền, sau đó một kiếm chém bay vây đuôi củaGiao nhân, lại một tay chụp lấy túi bong bóng trên người Giao nhân, rồi mới lầnnữa ra hiệu, nói: “Lật lại.”Đang treo người trên không trung, Tiểu Hắc tựa hồ nhìn xem rất thỏa mãn, haicái chân vỗ vỗ trong không trung, nước dính trên chân văng tung tóe rơi xuống.Nhóc con này cởi giày đã thành thói quen, sau khi lên thuyền không bao lâu thìđã cởi giày ra, lúc này đôi giày nó để ở thuyền thượng không biết đã đi đâu.Rầm rầm! Thuyền bật ra khỏi mặt nước, xoay chuyển trên không rồi lại rơi nệnlên mặt nước.Nước trong khoang thuyền đã chảy ra hết rồi, chỉ là tại vị trí lỗ thủng trongkhoang thuyền chui lên nửa cái thân thể của Giao nhân, hai mắt thỉnh thoảngtrắng dã, rõ ràng đã bị cơn đau đớn giày vò cho choáng váng mơ hồ.Sư huynh đệ ba người lần lượt rơi tại trên thuyền, phát hiện thấy thân thể củaGiao nhân cũng không thể lấp kín được lỗ thủng nơi đáy thuyền, vẫn còn cónước đang rỉ rả chảy ngược vào trong, máu trên người Giao nhân từ trên chảyxuống dưới, hòa chung vào nước tại nơi đáy thuyền.Dữu Khánh nói với Nam Trúc: “Tên tiểu gia hỏa trên kia rất hiếu động, chuyểnviệc này cho nó làm, kiếm cho nó một cái bát, để cho nó tát nước ra ngoài đi.”Việc này dễ làm, đang nghiêm trang, Nam Trúc đột nhiên trở nên vui vẻ, lập tứctừ trong bao hành lý tùy thân mang theo lôi ra một cái bát, cái bát này là đểthuận lợi uống nước dọc đường, gã hướng lên không trung gọi to: “Tiểu Hắc,xuống đây, có chuyện vô cùng trọng yếu giao cho ngươi làm.”Vừa nghe nói là chuyện trọng yếu, Tiểu Hắc lập tức bảo đại bổng đưa nó hạxuống.Người vừa hạ xuống trên thuyền, đại bổng tại trên tay nhóc con cũng lập tức corút các chi lại biến thành một cây gậy. Nhóc con không nói hai lời, vung cây gậylên nhằm cái đầu Giao nhân nện một cái “Bộp”. Có thể nói là ghét ác như cừu,rất có khí thế vung đao lấy đầu trên gáy địch nhân.Đừng thấy nó nhỏ mà coi thường, sức lực còn lớn hơn cả người bình thường,lực lượng của một gậy này không có nhẹ, ngay tại chỗ nện cho Giao nhân đầurơi máu chảy, trợn mắt ngất đi.Một côn này khiến cho sư huynh đệ ba người bị hù dọa không nhẹ, đang cònmuốn cạy miệng Giao nhân tìm thông tin a, bị ngươi nện một gậy đánh chết thìlàm sao bây giờ?Nhưng nó đập xong một gậy rồi vẫn còn không cam lòng, vù một tiếng, lại vungđại bổng lên lần nữa nện tới.Lúc trước không có ngờ tới nhóc con sẽ làm ra chuyện như vậy, lại thêm tên giahỏa này thường hay múa may cây gậy khiến mọi người đã quen, không có ai đềphòng, bây giờ mọi người đều đã bị giật mình, làm sao còn có thể để cho nó tiếptục tung ra đệ nhị côn, Dữu Khánh lập tức xuất thủ chụp lấy cây gậy, quát lớn:“Dừng tay!” Kiếm trong tay cũng gõ lên đầu Tiểu Hắc vang bộp bộp, “Đầu ócngươi có bệnh sao?”Hắn phát hiện thấy tiểu gia hỏa này chính là cái gì cũng dám làm, thảo nào khiở tại U Giác Phụ liền dám một mình khiêng gậy xông vào U Nhai.Lần đó nhóc con này xông vào U Nhai thực sự đã làm cho mọi người bị hù dọađổ ra một thân mồ hôi lạnh, đến nay vẫn còn sợ hãi.Nơi mà người trong thiên hạ không dám tự tiện xông vào, duy độc tên này dámxông, không biết làm thế nào mà chỉ một mình khiêng một cây gậy xông vào đóchơi đùa, thực sự là một chuyến mạo hiểm. Về sau may mà U Nhai thấy chỉ làmột trên nhóc con không hiểu chuyện đi quậy phá, cho nên không tính toán vớinó, còn tống nó về Diệu Thanh Đường, tuy nhiên, cũng đưa ra lời cảnh cáongười lớn, phải kiểm soát nó không cho phép lại có lần sau, nếu không sẽ tìmNgô Hắc tính sổ.Lần đó là lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Hắc đánh đòn tên tiểu tử một trận.Nhưng mà ý nghĩa của một trận đánh đòn đó dường như cũng không lớn, khảnăng phục hồi của thân thể quá mạnh mẽ, thương tích của một trận đòn đối vớitiểu tử này mà nói thì chỉ như là một cú đánh rắm!Nam Trúc nhanh chóng tới đây kéo Tiểu Hắc ra, dùng lời ngon ngọt dỗ dành,“Tiểu Hắc, bây giờ còn chưa thể đánh chết hắn, cần người sống, còn phải thẩmvấn a. Đây, cầm lấy chiếc bát, giao cho ngươi một nhiệm vụ vô cùng quantrọng, có nhìn thấy đáy thuyền bị nước chảy vào hay không? Tát nước ra bênngoài đi, có thể giữ được chiếc thuyền chở chúng ta hay không, phải dựa vàongươi rồi.”“Được!” Tiểu Hắc mở miệng đồng ý, đưa tay chụp lấy chiếc bát.Chỉ là bộ dạng một tay cầm chén, một tay cầm gậy, còn đi chân trần nữa, sưhuynh đệ ba người càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.Rì rầm, rì rầm, Tiểu Hắc bắt tay vào công việc, không ngừng mức nước đổ rabên ngoài, rất nhanh, mực nước bên trong thuyền đã được hạ thấp xuống.Mục Ngạo Thiết cầm chiếc đèn lồng trong tay treo trở lại trên cái cần ở đuôithuyền.Dữu Khánh kiểm tra một chút tình trạng của Giao nhân, phát hiện thấy chưachết, chỉ là bị ngất đi mà thôi, liền một chưởng ấn tại trên đầu Giao nhân, vậncông kích thích đầu óc và thân thể nó.Rất nhanh, thân thể Giao nhân run rẩy một cái, rồi chậm rãi mở hai mắt ra, tỉnhlại.Nó vừa mở ra liền nhìn thấy được một chiếc nhẫn.Chiếc nhẫn trên ngón tay Dữu Khánh, đung đưa tại trước mắt nó, hỏi: “Vì saophải muốn có được nó?”Giao nhân nhắm hai mắt lại, không nói lời nào.Dữu Khánh lại hỏi: “Vì chiếc nhẫn này mà ngươi không tiếc hỏng quy định củaMinh tự, chiếc nhẫn này rất quan trọng phải không?”Lồng ngực Giao nhân hơi có phập phồng, nhưng vẫn không hề hé răng.Dữu Khánh: “Không nói sao? Ngươi hẳn phải biết rõ kết quả bị đưa đến Minhtự, ta cũng có thể khiến cho ngươi muốn sống không được muốn chết khôngxong, khiến cho ngươi sống không bằng chết. Không bằng như vậy đi, chỉ cầnngươi nói ra sự thật, ta sẽ thả ngươi ra, thậm chí sẽ không đến Minh tự tố cáongươi.”Lời này vừa nói ra, Giao nhân bỗng nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt lấp lóe, hìnhnhư có dao động, nhưng mà sau một chút do dự, nó tựa hồ đã làm ra quyết địnhcuối cùng, nhắm hai mắt lại.Dữu Khánh nhìn nhìn chiếc nhẫn trên tay, hiện tại hắn đã có thể khẳng định,chiếc nhẫn này chắc chắn không đơn giản chỉ là một tín vật bình thường, nếukhông thì sẽ không đến mức khiến cho tên Giao nhân này phải mạo hiểm lớnnhư vậy, cũng không biết chiếc nhẫn này đến tột cùng có bí mật gì, có thể làmcho tên Hải tộc này thà chết cũng không chịu thổ lộ sự thật.Tiếp tục dùng cực hình tra tấn sao? Dữu Khánh quay đầu lại nhìn nhìn điểmsáng sắp biến mất trên mặt biển xa xa, bây giờ không có thời gian chậm rãi dâydưa với nó, hắn còn phải tập trung tinh thần lợi dụng Quan Tự quyết tìm kiếmtuyến đường, liền bật ra một câu, “Tiểu Hắc, cho nó một gậy!”Ném bát xuống, Tiểu Hắc lập tức nhấc cây gậy lên, gào một tiếng: “Tặc nhân!”Bộp! Một gậy lại đập cho đầu rơi máu chảy, Giao nhân lại trợn trắng mắt, chếtngất đi.Dữu Khánh phất tay ra hiệu, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhanh chóng đi ramặt nước nhặt ván gỗ trở về, lần nữa chèo thuyền rất nhanh.Dữu Khánh cũng lần nữa bước tới đầu thuyền đứng ở phía trước quan sát, đợiđến khi một lần nữa chỉ dẫn phương hướng xong, hắn mở chiếc túi bong bóngkia ra, lấy ngân phiếu bên trong ra, hơi chút kiểm kê, đếm được kể cả số ngânphiếu hắn đã đưa lúc trước, tất cả có khoảng bảy vạn lượng.Quay lưng về phía hai vị sư huynh, hắn lập tức bất động thanh sắc mà đem toànbộ ngân phiếu nhét vào trong quần áo trên người mình, chiếc túi bong bóng thìnhét vào trong tay áo.Vừa đúng vào lúc này, Nam Trúc đột nhiên hỏi ra một câu, “Chúng ta thật sự sẽđưa tên Giao nhân này đến Minh tự hay sao?”Dữu Khánh hỏi ngược lại một câu, “Ngươi có thể đảm bảo sau khi chúng ta giếtchết nó, hoặc khiến nó mất tích thì Minh tự không tra ra là chúng ta làm haykhông?”Nam Trúc trầm mặc, việc này gã đúng là không dám bảo đảm, không biết cóngười nào nhìn thấy bọn họ trèo lên chiếc thuyền của tên người đưa đò này haykhông, có mập mạp, có tiểu hài tử, mục tiêu đủ rõ ràng.Dữu Khánh bỗng than thở: “Đưa đến Minh tự đi, cũng không biết nên giải thíchthế nào về việc chúng ta tìm được tuyến đường di chuyển để thoát thân đây.Thật sự đáng ghét, vậy mà đụng phải chuyện không may này.”Quả thực đáng ghét, khiến cho hắn rơi vào thế khó xử.Nam Trúc nói: “Việc này có gì mà khó, ngươi làm sao tìm được đường đi thì cứnói ra như thế đi.”Dữu Khánh lười tiếp lời này, không có cách nào giải thích về chuyện Quan Tựquyết cho gã, ngay cả đồng môn của mình cũng không tiện nói cho biết, thì làmsao dám cho ngoại nhân biết, chỉ có thể là ở trong lòng âm thầm đưa ra quyếtđịnh.Một nhóm người vốn định đuổi theo chiếc thuyền phía trước để tìm hiểu mộtchút, để xem đi theo phương hướng này thì sẽ đến Ảo Vọng, hay là đi Tinh Lađảo, kết quả còn chưa đợi cho bọn họ đuổi theo kịp chiếc thuyền đó thì đã nhìnthấy được ánh đèn rực rỡ ở phía nơi xa.Đó tuyệt đối không phải là khung cảnh Tinh La đảo, Tinh La đảo không có rựcrỡ như vậy.Ảo Vọng! Tinh thần mấy người rung lên, tăng nhanh tốc độ tiến tới trước.Lần này đã thấy được đích tới, không cần phải tiếp tục truy đuổi theo hai chiếcthuyền kia, có thể tự mình tùy ý nắm chặt lộ tuyến di chuyển rồi.Tiếp sau đó, ngay cả hai chiếc thuyền kia cũng không còn thấy bóng dáng nữarồi, có rất nhiều tàu thuyền xa xa gần gần đang tới gần bờ biển kia.Khi bọn hắn sắp tới gần bờ biển thì phát hiện ra được chuyện rắc rối, bởi vì sốlượng tàu thuyền từ các nơi tập trung đến đây quá nhiều, tới gần chút nữa, bọnhắn sẽ không thể tránh được tàu thuyền bên cạnh phát hiện thấy sự khác thườngtrên thuyền của bọn hắn, Tiểu Hắc vẫn còn đang ở tại đó múc nước ầm ầm ầmầm a.Vấn đề lớn nhất là cực kỳ khó khăn đưa được Giao nhân lên bờ để thẩm vấn màkhông bị người khác phát hiện thấy.Sau khi suy nghĩ một lúc, Dữu Khánh đột nhiên nói: “Các ngươi hãy tách hẳn rakhỏi ta, trước tiên lặn xuống nước rồi lên bờ, duy trì một khoảng cách với ta,đừng để dính dáng, việc còn lại do ta xử lý.”Hai người Nam, Mục tức thì nét mặt lo lắng, khung cảnh rực rỡ vô cùng phồnhoa phía trước cũng không che giấu được.Mục Ngạo Thiết: “Lão Thập Ngũ, chưa chắc có thể tra ra là chúng ta làm.”Ám chỉ có thể diệt khẩu, thiên hướng đánh cược rất lớn.Dữu Khánh: “Ta nghĩ ta sẽ đi một chuyến đến Minh tự. Nghe danh đã lâu, tớikiến thức một chút cũng không sao.” Quay đầu lại nhìn thấy hai người muốnphản đối, lại thuận miệng bổ sung: “Nếu tên Giao nhân này đã biết rõ chiếcnhẫn này có ẩn chứa chuyện gì đó, nói không chừng Minh tự cũng biết. Thay vìđi khắp nơi không mục để tìm kiếm vị Lệ Nương kia, không ngại đến Minh tựđể dò xét tìm tòi manh mối.”Nam Trúc nhắc nhở: “Vạn nhất Minh tự đó cũng giống như tên Giao nhân này,muốn nuốt lấy chiếc nhẫn, ngươi chẳng phải là dê vào miệng hổ sao?”Dữu Khánh: “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì, ta chỉ cần dùng tới thân phận ‘ASĩ Hành’, không nói tới việc kéo ra tên tuổi Ứng Tiểu Đường có hữu dụng haykhông, chí ít có một điểm có thể khẳng định, Minh tự dám bởi vì những việckhác mà đụng tới ta, nhưng chưa chắc đã dám bởi vì chiếc nhẫn này mà đụngđến ta. Chỉ cần chiếc nhẫn này thật sự ẩn giấu bí mật gì đó mà Minh tự biết rõ, erằng dù cho có mấy cái lá gan, Minh tự cũng không dám đụng đến ta, nếu nhưkhông có bí mật gì thì càng không cần thiết phải động đến ‘A Sĩ Hành’.”Nam Trúc kinh nghi, “Ngươi có ý gì? Ta nghe không hiểu, ngươi đừng đùa giỡnlừa bịp ta, việc này không thể giỡn chơi.”Khóe miệng Dữu Khánh hiện lên nét tự giễu, “Sự việc chúng ta và Thiên Lưusơn, Ty Nam phủ còn có Đại Nghiệp ty cùng nhau dò xét Tiểu Vân gian tuy chỉlà một màn diễn, nhưng có một số thời điểm, dùng việc này vẫn là có chút hiệuquả uy hiếp. Minh tự dám cam đoan ta không có bị ba nhà này nhìn chằm chằmsao? Minh tự dám cam đoan ba nhà kia không biết ta mang theo chiếc nhẫn nàytiến vào Minh tự sao? Chỉ cần tình huống hơi có chút không thích hợp, ta liền sẽđưa ra ám chỉ nhắc nhở, để cho chính bản thân Minh tự đi suy nghĩ xem ba nhàkia trốn ở phía sau nhìn chằm chằm có ý nghĩa gì.”Nghe được lời ấy, hai người Nam, Mục đều lộ ra vẻ đăm chiêu.Dữu Khánh quay đầu lại:“Trong việc này, các ngươi đi theo trái lại không tiện. Đi nhiều người, một khilời nói không phù hợp với nhau sẽ bị lộ tẩy. Lần này chỉ một mình ta lộ diện,đơn đao đi là đủ rồi!” Dứt lời, liền xoay người đi tới trước mặt tên Giao nhânhôn mê kia, một chưởng ấn tại đỉnh đầu nó, nội lực âm thầm đánh giết.Bên trong miệng mũi Giao nhân lập tức xuất huyết, đã bị diệt khẩu, vấn đề lộtuyến đường đi thì chỉ có thể nói là nó chỉ dẫn trước khi chết.