Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 447: Bộc lộ
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Thoạt nhìn tựa hồ đều đang ước ao được như Tiểu Hắc.Nam Trúc khó giải thích được cất lời thổn thức, thì thầm: “Mà này, tiểu tử nàysẽ không nói loạn gì đi, sẽ không bị người ta lừa đi?”Dữu Khánh hạ thấp giọng nói:“Việc này không cần lo lắng. Khi Tiểu Hắc chạy loạn khắp nơi tại U Giác Phụthì ta đã thể hiện sự lo lắng về phương diện này với Hắc Tử, kết quả sự lo lắngcủa ta là dư thừa. Ở trong hoàn cảnh sống lúc trước, từ nhỏ tiểu tử này đã đượcHắc Tử dạy bảo ra, sống phóng túng thì không sao, nhưng khi hỏi đến bất kỳngười nào hay bất kỳ việc gì liên quan tới nó thì tuyệt đối không thổ lộ một chữ,dù cho bị Liệt Cốc sơn trang bắt được, cũng sẽ không bộc lộ ra tình huống nhàmình. Tiểu tử này vẫn là có điểm ngốc cốt khí.”“Vậy thì tốt rồi.” Nam Trúc thở phào nhẹ nhõm, lại hạ thấp giọng nói:“Tình hình phía bên Minh tự như thế nào, nói nghe đi.”Dữu Khánh không dối gạt bọn họ, sư huynh đệ ba người tụ đầu vào một chỗ, rỉtai thì thầm với nhau, nghe hắn kể lại kỹ càng tình hình khi tiến cào Minh tự.Nghe nói sự việc diễn biến trở nên càng thêm ly kỳ, Nam Trúc theo dõi chiếcnhẫn trên tay hắn, “Ngươi vẫn cứ đeo trên tay như vậy sao?”Dữu Khánh:“Hẳn là không có sao, ngay cả Minh tăng cũng không nhận biết nó, ngoại trừHải tộc ra, trên đất liền đại khái cũng không có người nào biết nó, ta trái lại kỳvọng trên đất liền có người nào đó có thể nhận ra nó mà tới tìm ta nha.”Hai người có vẻ đăm chiêu, đã hiểu ý của hắn, người nào còn có thể nhận rađược thì có thể là có liên quan với chiếc nhẫn còn lại.Suy nghĩ quay trở lại trên vấn đề, Nam Trúc thì thầm:“Nói cách khác, Hải Nữ chính là muội muội của Đại lực sĩ…”Dữu Khánh: “Khả năng này vô cùng cao, đại khái chính là như vậy.”Nam Trúc: “Trong biển người mịt mờ như thế này, làm sao tìm được nàng a,Minh Hải tiên phủ đã bị người công chiếm rồi, cho dù còn sống thì còn có khảnăng ở lại nơi này sao? Nếu như đã đi ra bên ngoài, chẳng lẽ chúng ta cứ quanhquẩn ở tại nơi đây sao?”Dữu Khánh: “Nếu mấy năm trước đã có người nhìn thấy chiếc nhẫn kia, cũngđã chứng tỏ một điểm, cho dù người đã đi ra bên ngoài, thì thỉnh thoảng cũng sẽtrở về lại nơi đây.”Nam Trúc: “Bước tiếp theo nên làm thế nào?”Dữu Khánh: “Trước tiên chúng ta phải xác nhận được nhân vật mục tiêu có phảivẫn còn sống hay không, xác nhận xem nữ nhân mà người làm tại Tinh La đảonhìn thấy đến tột cùng phải là nàng ta hay không. Hải Nữ chỉ là một tỳ nữ củaMinh Hải tiên phủ mà thôi, ngay cả Thủ sơn thú cũng bị người xông tới giếtchết, vậy, tỳ nữ kia có thể tránh thoát được trận kiếp nạn đó hay không?”Nam Trúc nghe hắn nói mà mắt trợn trắng, Mục Ngạo Thiết nhịn không đượccau mày hỏi: “Chuyện đã xảy ra mấy nghìn năm trước rồi, làm sao để xácnhận?”Dữu Khánh: “Là rất khó xác nhận, nhưng hiện tại chúng ta cũng không có tưcách thấy khó mà thối lui. Tại nơi đây, chúng ta vừa không có quyền thế, cũngkhông có tiền tài thế lực, càng không có đủ nhân thủ, chỉ có thể dựa vào bảnthân chính chúng ta, nắm bắt theo manh mối đã có được, nỗ lực nghĩ cách tiếptục tìm ra thêm một ít manh mối để tìm kiếm.Làm rõ xem có phải người vẫn còn sống hay không, như vậy sẽ dễ dàng để bắttay vào làm tiếp. Nếu là tìm Hải Nữ, tự nhiên sẽ có biện pháp tìm Hải Nữ. Nếunhư bởi vì thời gian trải qua mấy nghìn năm lâu dài mà chiếc nhẫn đã chuyểnđến trên tay một người khác, vậy thì manh mối do Đại lực sĩ cung cấp chưachắc đã còn hữu ích, tiếp tục làm cũng chỉ có thể uổng phí nỗ lực.Hơn nữa, tại nơi đây chúng ta cũng không phải là không có bất kỳ sự hỗ trợnào. Không phải Liễu Phiêu Phiêu ở tại nơi đây sao? Trước hết nghĩ cách liênhệ với Liễu Phiêu Phiêu, nhờ nàng ta trực tiếp hỏi thăm bên trong Thiên Lưusơn về việc công phá Minh Hải tiên phủ năm đó, để xem có giết chết Hải Nữhay không. Hơn nữa, toàn bộ chỗ tốt trong Tiểu Vân gian đã quy hết về chúngta rồi, cũng phải nghĩ biện pháp gặp mặt cho nàng ta một lời công bằng, khôngthể vì việc người ta không đến được U Giác Phụ thì chúng ta cứ một mực giảngu đi?”Sau khi bên này chạy đến U Giác Phụ mở lại Diệu Thanh Đường, thì vẫn luônchờ đợi Liễu Phiêu Phiêu đến, nhưng Liễu Phiêu Phiêu một mực không có điđến, cũng không có liên hệ với bọn hắn.Nghe đến Liễu Phiêu Phiêu, ánh mắt hai vị khác sáng lên, Nam Trúc gật đầucười, “Cực đúng, cực đúng.”Dữu Khánh: “Hãy khoan ‘cực đúng’, trước hết cần phải giải quyết chính làchuyện Tiểu Hắc, lâu như vậy rồi còn chưa tìm được con trai, Hắc Tử thật sẽnôn nóng phát điên mất.”Nam Trúc liên tục gật đầu, “Đúng đúng đúng, phải nhanh chóng.”Không chỉ phải nhanh chóng, là một khắc cũng không dám chậm trễ nữa, MụcNgạo Thiết bước nhanh đi xuống lầu mượn một bộ giấy và bút mực, trở về giaocho Dữu Khánh.Công việc viết chữ này khẳng định là giao cho Dữu Khánh, trải tờ giấy ra sàn,tại trên mặt đất viết một phong thư, giao cho Nam Trúc đi tìm Thiên Lý lang.Nam Trúc cầm lấy bức thư liền muốn chạy đi, nhưng Dữu Khánh đã gọi gã lại,“Ngươi đừng vội, ngươi có biết gửi thư đi đâu hay không?”Thiên Lý lang truyền tin có phần khác biệt với cách gửi thư phổ thông trongNhân gian, không phải viết địa chỉ nhận thư tại trên bì thư, người nhận chuyểnthư kiểu này, thư sẽ được đặt vào trong một chiếc hộp có cấu tạo đặc biệt, mộtkhi đã mở ra thì sẽ tại trên thư lưu lại vết tích đã mở ra rất rõ ràng.Khi người nhận thư nhìn thấy trên thư có xuất hiện hai cái dấu vết thì sẽ biếtbức thư đã bị người lén lút xem qua rồi.Nam Trúc kinh ngạc, “Gửi cho Ngô Hắc a, còn có thể gửi đi đâu?”Dữu Khánh nhắc nhở:“Thư đương nhiên là gửi cho Ngô Hắc, nhưng địa chỉ thì không thể gửi tới DiệuThanh Đường. ‘Thiên lý cư’ bên ngoài U Giác Phụ đã từng chơi chúng ta mộtlần rồi, với đám Thiên Lý lang này, ta chẳng tin tên nào. Lần trước cũng khôngbiết là nhà ai tính kế chúng ta, nói chung có khả năng tên hiệu ‘Diệu ThanhĐường’ chúng ta đã nằm trong danh sách của Thiên Lý lang…”Nam Trúc sững sờ, “Vậy thì ghi thế nào?”Dữu Khánh: “Ghi gửi cho nhà cửa hàng sát vách chúng ta. Ngươi tìm một cáiphong bì, mặt trên viết lên thư chuyển cho lão Nhị, sau đó lại bỏ vào trong mộtcái phong bì. Lão Nhị thường xuyên qua lại với người của cửa hàng sát vách,cửa hàng sát vách mở phong bì ra nhìn thấy tên lão Nhị, tự nhiên sẽ hiểu đượclà chuyện gì, sẽ không tiếp tục mở phong bì ra, sẽ chuyển bức thư này cho lãoNhị.Lão Nhị nhìn thấy thư thì cũng sẽ biết được, sẽ chuyển thư cho Hắc Tử. Về sau,nếu mấy người lão Nhị có liên hệ thư từ với chỗ chúng ta đây, đã được chúng tanhắc nhở như vậy, họ gửi thư thì cũng sẽ dùng phương thức này để che giấuquan hệ với Diệu Thanh Đường.”Nam Trúc thổn thức, biết rõ đây là vì lần trước bị người đào hố nên sợ rồi, cẩnthận mỗi một bước đi, luôn lo lắng có người ở phía sau tính kế.Nhưng điều này quả thực có lý, gã gật đầu nói: “Được, ta đã biết rồi.”Dữu Khánh: “Còn nữa, sau khi đã gửi thư đi, thuận tiện nghĩ biện pháp tìm hiểumột chút, để xem Liễu Phiêu Phiêu có còn ở tại Thiên Lưu sơn hay không, dùsao chúng ta chưa từng có liên hệ với nàng ta lần nào. Lão Thất, nhớ kỹ, ẢoVọng thoạt nhìn tuy rằng phức tạp, nhưng có một điểm không thể nghi ngờ,luôn luôn nằm dưới sự kiểm soát của Thiên Lưu sơn, Thiên Lưu sơn tất nhiêncó bố trí tai mắt rộng khắp tại đây, khi tìm hiểu thì cần phải thận trọng cẩnthận.”“Ừm, nhớ kỹ.” Nam Trúc đáp lời, thư cầm trong tay cũng được cất vào trongngười.Dữu Khánh lại nói với Mục Ngạo Thiết: “Lão Cửu cũng đi theo đi. Khi LãoThất chưa cần tới giúp đỡ thì đừng bắt chuyện trước. Ngươi không nên đi chungvới lão Thất, đi cách xa một chút, hỗ trợ trông chừng xung quanh.”Mục Ngạo Thiết ừ một tiếng, rồi cứ như vậy nhanh chóng rời đi cùng NamTrúc.Hai người không chui theo cửa chính ra ngoài, trực tiếp mở cửa ban công, sauđó lần lượt từ ban công tung người nhảy xuống.Dữu Khánh cũng đi ra ngoài ban công, nhìn người đi đường qua lại trên đườngphía dưới, nhìn ánh đèn Ảo Vọng rực rỡ, lại nhìn sự biến đổi vị trí của sao trờiđể tính nhẩm thời gian, phát hiện lúc này đã quá nửa đêm, thậm chí còn sắp tớihừng đông, nhưng khung cảnh của Ảo Vọng vẫn còn như trước, không chútthay đổi, thật đúng là một tòa thành không đêm.Nhìn theo bóng dáng lão Thất và lão Cửu biến mất, sau đó mới lui về bên trongphòng, đóng cửa lại, xoay người đi xuống lầu, muốn xuống xem Hồ Vưu Lệđang làm gì.Tuy rằng Hồ Vưu Lệ thuần túy là bất chợt gặp được, nhưng trong lòng hắn vẫncó một phần cẩn thận, vẫn còn đang lo lắng có phải là bị người sắp xếp haykhông, muốn tiếp tục âm thầm quan sát một chút, đây cũng là nguyên nhân vìsao hắn lưu lại.Xuống lầu dưới, vừa nhìn liền thấy tại bên trong phòng khách bây giờ đã chấtđống rất nhiều đồ vật, trông có vẻ tương đối chật chội, Hồ Vưu Lệ giống như làđang dùng bản khắc in ấn gì đó.Tiểu Hắc theo ở một bên, thay vì nói nó đang hỗ trợ, còn không bằng nói làđược Hồ Vưu Lệ dẫn theo chơi đùa.Hồ Vưu Lệ đang dạy cho Tiểu Hắc cách làm sao để bôi mực đều lên bản khắc,Tiểu Hắc chơi đùa có vẻ rất hưng phấn, thỉnh thoảng lại cất tiếng cười khanhkhách không ngừng.Dữu Khánh tiến đến bên cạnh nhìn xem, vừa vặn nhìn thấy tận mắt bóc ra mộttấm bản in, nhịn không được đưa tay kéo tới xem xét, phát hiện chính là bản đồẢo Vọng vẽ tay lúc trước hắn bỏ ra năm trăm lượng bạc để mua về.Hồ Vưu Lệ quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, cũng không quan tâm, tiếp tục inra từng tấm từng tấm.Dữu Khánh nhe nhe răng, rung rung bản đồ trong tay cho cô ta nhìn, “Đây làthứ mà ngươi gọi là bản đồ vẽ tay sao? Thứ này chỉ cần rầm rầm rầm là in rađược, ngươi vậy mà không biết xấu hổ bán ra năm trăm lượng một tấm?”Hồ Vưu Lệ hỏi ngược lại:“Không phải vẽ tay thì lấy từ đâu ra? Ngươi cho rằng đi khắp toàn bộ Ảo Vọngđem địa hình dày đặc chi chít như vậy vẽ ra được tỉ mỉ tinh tế như thế này là dễdàng hay sao? Bản đồ dày đặc chi chít, phức tạp như thế này, đối chiếu saochép, mấy ngày cũng khó vẽ ra một tấm, thời gian mấy ngày mà giá trị chỉ cónăm trăm lượng sao? Ngươi sẽ không thật sự cho rằng nhân lực tại Ảo Vọng rẻnhư thế đi?”Ngón tay chỉ lên đường chạm khắc dày đặc chi chít trên bản khắc, “Đây là ta đikhắp Ảo Vọng chính tay vẽ ra bản đồ, sau đó tô vẽ lại rồi từng dao từng nét mộtđể khắc ra, liên tục khắc hơn một tháng thời gian mới xong. Cũng không phảingày nào cũng có thể bán ra được rất nhiều tấm, mỗi một tấm bản đồ ta bán ranăm trăm lượng thì thế nào? Thiệt thòi cho ngươi còn luyện bảng chữ mẫu củaA Sĩ Hành, không có phần nhãn lực đó, không lòng dạ đó thì có thể luyện rathành tựu sao?”Dữu Khánh cứng họng, không lời chống đỡ, việc này cũng có thể kéo tới trênđầu A Sĩ Hành sao?Hồ Vưu Lệ lải nhải một hồi, sau đó cũng không để ý tới hắn nữa, tiếp tục in ấnbản đồ của mình.Dữu Khánh ở bên cạnh nhất thời không nói nên lời, nhưng mà có một điểm hắnxem như đã nhìn ra được, nữ nhân này làm công việc này rất thành thạo, khônggiống như là lâm thời làm việc này.Sau đó hắn kéo Tiểu Hắc lên trên, ép Tiểu Hắc ngủ.Thực ra, Tiểu Hắc cũng đã hai ngày hai đêm chưa ngủ rồi, còn tại trên Minh Hảilàm việc chèo thuyền, cũng đã mất không ít sức lực, không ngủ thì thôi, vừanằm xuống liền ngủ say sưa.Không bao lâu sau, trời sáng lên, Ảo Vọng dập tắt ánh đèn, toàn bộ Ảo Vọnglồng trong màn sáng mờ mịt.Khi ánh sáng mặt trời xuất hiện, Dữu Khánh đứng ở trên ban công, đối mặt nhìnẢo Vọng lại chuyển sang ban ngày trong tiếng động ồn ào ầm ĩ. Chính vào lúcnày, hắn bỗng nhiên nhìn thấy hai dáng người quen thuộc trở về, chính là haingười Nam, Mục, không nghĩ tới hai người nhanh như vậy đã trở về rồi.Hai người cũng không đi theo cửa vào mở phía dưới căn nhà mà trực tiếp baythẳng lên trên, vừa vào bên trong phòng thì lập tức đóng cửa lại.Tuy rằng bề ngoài hai người thể hiện sự bình tĩnh, nhưng Dữu Khánh hiểu rõbọn họ, vẫn nhìn ra được sự không bình thường, vội hỏi: “Thế nào rồi?”Nam Trúc hạ thấp giọng nói:“Ngươi đoán xem ta vừa đụng phải người nào? Đúng lúc gặp được Liễu PhiêuPhiêu, cũng không thể nói là tình cờ mà là Liễu Phiêu Phiêu chủ động chạm mặtvới ta. Nàng ta bảo ta nói cho ngươi biết, nói chúng ta đã bị lộ rồi, đã nằm dướisự giám thị của Thiên Lưu sơn, chúng ta đang ở tại đâu, Thiên Lưu sơn cũng đãnắm giữ rõ ràng.”Dữu Khánh lập tức thần tình nghiêm trọng: “Xảy ra chuyện gì vậy?”Nam Trúc:“Nàng ta không nói rõ ràng tình hình cụ thể, nàng ta nói nàng ta cũng đúng lúcphụng lệnh theo dõi chúng ta, nhìn thấy hai người chúng ta ra khỏi cửa, liềnnghĩ biện pháp tìm cơ hội chạm mặt với ta, cũng không có cách nào nói chuyệnlâu với ta. Nàng bảo ngươi vào lúc chính Ngọ hãy tranh thủ rời nhà, cũng đừngđi nơi nào khác, hãy đến Minh tự, đến dưới vách núi ven biển Minh tự, nàng ởtại đó tiếp ứng ngươi.”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Thoạt nhìn tựa hồ đều đang ước ao được như Tiểu Hắc.Nam Trúc khó giải thích được cất lời thổn thức, thì thầm: “Mà này, tiểu tử nàysẽ không nói loạn gì đi, sẽ không bị người ta lừa đi?”Dữu Khánh hạ thấp giọng nói:“Việc này không cần lo lắng. Khi Tiểu Hắc chạy loạn khắp nơi tại U Giác Phụthì ta đã thể hiện sự lo lắng về phương diện này với Hắc Tử, kết quả sự lo lắngcủa ta là dư thừa. Ở trong hoàn cảnh sống lúc trước, từ nhỏ tiểu tử này đã đượcHắc Tử dạy bảo ra, sống phóng túng thì không sao, nhưng khi hỏi đến bất kỳngười nào hay bất kỳ việc gì liên quan tới nó thì tuyệt đối không thổ lộ một chữ,dù cho bị Liệt Cốc sơn trang bắt được, cũng sẽ không bộc lộ ra tình huống nhàmình. Tiểu tử này vẫn là có điểm ngốc cốt khí.”“Vậy thì tốt rồi.” Nam Trúc thở phào nhẹ nhõm, lại hạ thấp giọng nói:“Tình hình phía bên Minh tự như thế nào, nói nghe đi.”Dữu Khánh không dối gạt bọn họ, sư huynh đệ ba người tụ đầu vào một chỗ, rỉtai thì thầm với nhau, nghe hắn kể lại kỹ càng tình hình khi tiến cào Minh tự.Nghe nói sự việc diễn biến trở nên càng thêm ly kỳ, Nam Trúc theo dõi chiếcnhẫn trên tay hắn, “Ngươi vẫn cứ đeo trên tay như vậy sao?”Dữu Khánh:“Hẳn là không có sao, ngay cả Minh tăng cũng không nhận biết nó, ngoại trừHải tộc ra, trên đất liền đại khái cũng không có người nào biết nó, ta trái lại kỳvọng trên đất liền có người nào đó có thể nhận ra nó mà tới tìm ta nha.”Hai người có vẻ đăm chiêu, đã hiểu ý của hắn, người nào còn có thể nhận rađược thì có thể là có liên quan với chiếc nhẫn còn lại.Suy nghĩ quay trở lại trên vấn đề, Nam Trúc thì thầm:“Nói cách khác, Hải Nữ chính là muội muội của Đại lực sĩ…”Dữu Khánh: “Khả năng này vô cùng cao, đại khái chính là như vậy.”Nam Trúc: “Trong biển người mịt mờ như thế này, làm sao tìm được nàng a,Minh Hải tiên phủ đã bị người công chiếm rồi, cho dù còn sống thì còn có khảnăng ở lại nơi này sao? Nếu như đã đi ra bên ngoài, chẳng lẽ chúng ta cứ quanhquẩn ở tại nơi đây sao?”Dữu Khánh: “Nếu mấy năm trước đã có người nhìn thấy chiếc nhẫn kia, cũngđã chứng tỏ một điểm, cho dù người đã đi ra bên ngoài, thì thỉnh thoảng cũng sẽtrở về lại nơi đây.”Nam Trúc: “Bước tiếp theo nên làm thế nào?”Dữu Khánh: “Trước tiên chúng ta phải xác nhận được nhân vật mục tiêu có phảivẫn còn sống hay không, xác nhận xem nữ nhân mà người làm tại Tinh La đảonhìn thấy đến tột cùng phải là nàng ta hay không. Hải Nữ chỉ là một tỳ nữ củaMinh Hải tiên phủ mà thôi, ngay cả Thủ sơn thú cũng bị người xông tới giếtchết, vậy, tỳ nữ kia có thể tránh thoát được trận kiếp nạn đó hay không?”Nam Trúc nghe hắn nói mà mắt trợn trắng, Mục Ngạo Thiết nhịn không đượccau mày hỏi: “Chuyện đã xảy ra mấy nghìn năm trước rồi, làm sao để xácnhận?”Dữu Khánh: “Là rất khó xác nhận, nhưng hiện tại chúng ta cũng không có tưcách thấy khó mà thối lui. Tại nơi đây, chúng ta vừa không có quyền thế, cũngkhông có tiền tài thế lực, càng không có đủ nhân thủ, chỉ có thể dựa vào bảnthân chính chúng ta, nắm bắt theo manh mối đã có được, nỗ lực nghĩ cách tiếptục tìm ra thêm một ít manh mối để tìm kiếm.Làm rõ xem có phải người vẫn còn sống hay không, như vậy sẽ dễ dàng để bắttay vào làm tiếp. Nếu là tìm Hải Nữ, tự nhiên sẽ có biện pháp tìm Hải Nữ. Nếunhư bởi vì thời gian trải qua mấy nghìn năm lâu dài mà chiếc nhẫn đã chuyểnđến trên tay một người khác, vậy thì manh mối do Đại lực sĩ cung cấp chưachắc đã còn hữu ích, tiếp tục làm cũng chỉ có thể uổng phí nỗ lực.Hơn nữa, tại nơi đây chúng ta cũng không phải là không có bất kỳ sự hỗ trợnào. Không phải Liễu Phiêu Phiêu ở tại nơi đây sao? Trước hết nghĩ cách liênhệ với Liễu Phiêu Phiêu, nhờ nàng ta trực tiếp hỏi thăm bên trong Thiên Lưusơn về việc công phá Minh Hải tiên phủ năm đó, để xem có giết chết Hải Nữhay không. Hơn nữa, toàn bộ chỗ tốt trong Tiểu Vân gian đã quy hết về chúngta rồi, cũng phải nghĩ biện pháp gặp mặt cho nàng ta một lời công bằng, khôngthể vì việc người ta không đến được U Giác Phụ thì chúng ta cứ một mực giảngu đi?”Sau khi bên này chạy đến U Giác Phụ mở lại Diệu Thanh Đường, thì vẫn luônchờ đợi Liễu Phiêu Phiêu đến, nhưng Liễu Phiêu Phiêu một mực không có điđến, cũng không có liên hệ với bọn hắn.Nghe đến Liễu Phiêu Phiêu, ánh mắt hai vị khác sáng lên, Nam Trúc gật đầucười, “Cực đúng, cực đúng.”Dữu Khánh: “Hãy khoan ‘cực đúng’, trước hết cần phải giải quyết chính làchuyện Tiểu Hắc, lâu như vậy rồi còn chưa tìm được con trai, Hắc Tử thật sẽnôn nóng phát điên mất.”Nam Trúc liên tục gật đầu, “Đúng đúng đúng, phải nhanh chóng.”Không chỉ phải nhanh chóng, là một khắc cũng không dám chậm trễ nữa, MụcNgạo Thiết bước nhanh đi xuống lầu mượn một bộ giấy và bút mực, trở về giaocho Dữu Khánh.Công việc viết chữ này khẳng định là giao cho Dữu Khánh, trải tờ giấy ra sàn,tại trên mặt đất viết một phong thư, giao cho Nam Trúc đi tìm Thiên Lý lang.Nam Trúc cầm lấy bức thư liền muốn chạy đi, nhưng Dữu Khánh đã gọi gã lại,“Ngươi đừng vội, ngươi có biết gửi thư đi đâu hay không?”Thiên Lý lang truyền tin có phần khác biệt với cách gửi thư phổ thông trongNhân gian, không phải viết địa chỉ nhận thư tại trên bì thư, người nhận chuyểnthư kiểu này, thư sẽ được đặt vào trong một chiếc hộp có cấu tạo đặc biệt, mộtkhi đã mở ra thì sẽ tại trên thư lưu lại vết tích đã mở ra rất rõ ràng.Khi người nhận thư nhìn thấy trên thư có xuất hiện hai cái dấu vết thì sẽ biếtbức thư đã bị người lén lút xem qua rồi.Nam Trúc kinh ngạc, “Gửi cho Ngô Hắc a, còn có thể gửi đi đâu?”Dữu Khánh nhắc nhở:“Thư đương nhiên là gửi cho Ngô Hắc, nhưng địa chỉ thì không thể gửi tới DiệuThanh Đường. ‘Thiên lý cư’ bên ngoài U Giác Phụ đã từng chơi chúng ta mộtlần rồi, với đám Thiên Lý lang này, ta chẳng tin tên nào. Lần trước cũng khôngbiết là nhà ai tính kế chúng ta, nói chung có khả năng tên hiệu ‘Diệu ThanhĐường’ chúng ta đã nằm trong danh sách của Thiên Lý lang…”Nam Trúc sững sờ, “Vậy thì ghi thế nào?”Dữu Khánh: “Ghi gửi cho nhà cửa hàng sát vách chúng ta. Ngươi tìm một cáiphong bì, mặt trên viết lên thư chuyển cho lão Nhị, sau đó lại bỏ vào trong mộtcái phong bì. Lão Nhị thường xuyên qua lại với người của cửa hàng sát vách,cửa hàng sát vách mở phong bì ra nhìn thấy tên lão Nhị, tự nhiên sẽ hiểu đượclà chuyện gì, sẽ không tiếp tục mở phong bì ra, sẽ chuyển bức thư này cho lãoNhị.Lão Nhị nhìn thấy thư thì cũng sẽ biết được, sẽ chuyển thư cho Hắc Tử. Về sau,nếu mấy người lão Nhị có liên hệ thư từ với chỗ chúng ta đây, đã được chúng tanhắc nhở như vậy, họ gửi thư thì cũng sẽ dùng phương thức này để che giấuquan hệ với Diệu Thanh Đường.”Nam Trúc thổn thức, biết rõ đây là vì lần trước bị người đào hố nên sợ rồi, cẩnthận mỗi một bước đi, luôn lo lắng có người ở phía sau tính kế.Nhưng điều này quả thực có lý, gã gật đầu nói: “Được, ta đã biết rồi.”Dữu Khánh: “Còn nữa, sau khi đã gửi thư đi, thuận tiện nghĩ biện pháp tìm hiểumột chút, để xem Liễu Phiêu Phiêu có còn ở tại Thiên Lưu sơn hay không, dùsao chúng ta chưa từng có liên hệ với nàng ta lần nào. Lão Thất, nhớ kỹ, ẢoVọng thoạt nhìn tuy rằng phức tạp, nhưng có một điểm không thể nghi ngờ,luôn luôn nằm dưới sự kiểm soát của Thiên Lưu sơn, Thiên Lưu sơn tất nhiêncó bố trí tai mắt rộng khắp tại đây, khi tìm hiểu thì cần phải thận trọng cẩnthận.”“Ừm, nhớ kỹ.” Nam Trúc đáp lời, thư cầm trong tay cũng được cất vào trongngười.Dữu Khánh lại nói với Mục Ngạo Thiết: “Lão Cửu cũng đi theo đi. Khi LãoThất chưa cần tới giúp đỡ thì đừng bắt chuyện trước. Ngươi không nên đi chungvới lão Thất, đi cách xa một chút, hỗ trợ trông chừng xung quanh.”Mục Ngạo Thiết ừ một tiếng, rồi cứ như vậy nhanh chóng rời đi cùng NamTrúc.Hai người không chui theo cửa chính ra ngoài, trực tiếp mở cửa ban công, sauđó lần lượt từ ban công tung người nhảy xuống.Dữu Khánh cũng đi ra ngoài ban công, nhìn người đi đường qua lại trên đườngphía dưới, nhìn ánh đèn Ảo Vọng rực rỡ, lại nhìn sự biến đổi vị trí của sao trờiđể tính nhẩm thời gian, phát hiện lúc này đã quá nửa đêm, thậm chí còn sắp tớihừng đông, nhưng khung cảnh của Ảo Vọng vẫn còn như trước, không chútthay đổi, thật đúng là một tòa thành không đêm.Nhìn theo bóng dáng lão Thất và lão Cửu biến mất, sau đó mới lui về bên trongphòng, đóng cửa lại, xoay người đi xuống lầu, muốn xuống xem Hồ Vưu Lệđang làm gì.Tuy rằng Hồ Vưu Lệ thuần túy là bất chợt gặp được, nhưng trong lòng hắn vẫncó một phần cẩn thận, vẫn còn đang lo lắng có phải là bị người sắp xếp haykhông, muốn tiếp tục âm thầm quan sát một chút, đây cũng là nguyên nhân vìsao hắn lưu lại.Xuống lầu dưới, vừa nhìn liền thấy tại bên trong phòng khách bây giờ đã chấtđống rất nhiều đồ vật, trông có vẻ tương đối chật chội, Hồ Vưu Lệ giống như làđang dùng bản khắc in ấn gì đó.Tiểu Hắc theo ở một bên, thay vì nói nó đang hỗ trợ, còn không bằng nói làđược Hồ Vưu Lệ dẫn theo chơi đùa.Hồ Vưu Lệ đang dạy cho Tiểu Hắc cách làm sao để bôi mực đều lên bản khắc,Tiểu Hắc chơi đùa có vẻ rất hưng phấn, thỉnh thoảng lại cất tiếng cười khanhkhách không ngừng.Dữu Khánh tiến đến bên cạnh nhìn xem, vừa vặn nhìn thấy tận mắt bóc ra mộttấm bản in, nhịn không được đưa tay kéo tới xem xét, phát hiện chính là bản đồẢo Vọng vẽ tay lúc trước hắn bỏ ra năm trăm lượng bạc để mua về.Hồ Vưu Lệ quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, cũng không quan tâm, tiếp tục inra từng tấm từng tấm.Dữu Khánh nhe nhe răng, rung rung bản đồ trong tay cho cô ta nhìn, “Đây làthứ mà ngươi gọi là bản đồ vẽ tay sao? Thứ này chỉ cần rầm rầm rầm là in rađược, ngươi vậy mà không biết xấu hổ bán ra năm trăm lượng một tấm?”Hồ Vưu Lệ hỏi ngược lại:“Không phải vẽ tay thì lấy từ đâu ra? Ngươi cho rằng đi khắp toàn bộ Ảo Vọngđem địa hình dày đặc chi chít như vậy vẽ ra được tỉ mỉ tinh tế như thế này là dễdàng hay sao? Bản đồ dày đặc chi chít, phức tạp như thế này, đối chiếu saochép, mấy ngày cũng khó vẽ ra một tấm, thời gian mấy ngày mà giá trị chỉ cónăm trăm lượng sao? Ngươi sẽ không thật sự cho rằng nhân lực tại Ảo Vọng rẻnhư thế đi?”Ngón tay chỉ lên đường chạm khắc dày đặc chi chít trên bản khắc, “Đây là ta đikhắp Ảo Vọng chính tay vẽ ra bản đồ, sau đó tô vẽ lại rồi từng dao từng nét mộtđể khắc ra, liên tục khắc hơn một tháng thời gian mới xong. Cũng không phảingày nào cũng có thể bán ra được rất nhiều tấm, mỗi một tấm bản đồ ta bán ranăm trăm lượng thì thế nào? Thiệt thòi cho ngươi còn luyện bảng chữ mẫu củaA Sĩ Hành, không có phần nhãn lực đó, không lòng dạ đó thì có thể luyện rathành tựu sao?”Dữu Khánh cứng họng, không lời chống đỡ, việc này cũng có thể kéo tới trênđầu A Sĩ Hành sao?Hồ Vưu Lệ lải nhải một hồi, sau đó cũng không để ý tới hắn nữa, tiếp tục in ấnbản đồ của mình.Dữu Khánh ở bên cạnh nhất thời không nói nên lời, nhưng mà có một điểm hắnxem như đã nhìn ra được, nữ nhân này làm công việc này rất thành thạo, khônggiống như là lâm thời làm việc này.Sau đó hắn kéo Tiểu Hắc lên trên, ép Tiểu Hắc ngủ.Thực ra, Tiểu Hắc cũng đã hai ngày hai đêm chưa ngủ rồi, còn tại trên Minh Hảilàm việc chèo thuyền, cũng đã mất không ít sức lực, không ngủ thì thôi, vừanằm xuống liền ngủ say sưa.Không bao lâu sau, trời sáng lên, Ảo Vọng dập tắt ánh đèn, toàn bộ Ảo Vọnglồng trong màn sáng mờ mịt.Khi ánh sáng mặt trời xuất hiện, Dữu Khánh đứng ở trên ban công, đối mặt nhìnẢo Vọng lại chuyển sang ban ngày trong tiếng động ồn ào ầm ĩ. Chính vào lúcnày, hắn bỗng nhiên nhìn thấy hai dáng người quen thuộc trở về, chính là haingười Nam, Mục, không nghĩ tới hai người nhanh như vậy đã trở về rồi.Hai người cũng không đi theo cửa vào mở phía dưới căn nhà mà trực tiếp baythẳng lên trên, vừa vào bên trong phòng thì lập tức đóng cửa lại.Tuy rằng bề ngoài hai người thể hiện sự bình tĩnh, nhưng Dữu Khánh hiểu rõbọn họ, vẫn nhìn ra được sự không bình thường, vội hỏi: “Thế nào rồi?”Nam Trúc hạ thấp giọng nói:“Ngươi đoán xem ta vừa đụng phải người nào? Đúng lúc gặp được Liễu PhiêuPhiêu, cũng không thể nói là tình cờ mà là Liễu Phiêu Phiêu chủ động chạm mặtvới ta. Nàng ta bảo ta nói cho ngươi biết, nói chúng ta đã bị lộ rồi, đã nằm dướisự giám thị của Thiên Lưu sơn, chúng ta đang ở tại đâu, Thiên Lưu sơn cũng đãnắm giữ rõ ràng.”Dữu Khánh lập tức thần tình nghiêm trọng: “Xảy ra chuyện gì vậy?”Nam Trúc:“Nàng ta không nói rõ ràng tình hình cụ thể, nàng ta nói nàng ta cũng đúng lúcphụng lệnh theo dõi chúng ta, nhìn thấy hai người chúng ta ra khỏi cửa, liềnnghĩ biện pháp tìm cơ hội chạm mặt với ta, cũng không có cách nào nói chuyệnlâu với ta. Nàng bảo ngươi vào lúc chính Ngọ hãy tranh thủ rời nhà, cũng đừngđi nơi nào khác, hãy đến Minh tự, đến dưới vách núi ven biển Minh tự, nàng ởtại đó tiếp ứng ngươi.”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Thoạt nhìn tựa hồ đều đang ước ao được như Tiểu Hắc.Nam Trúc khó giải thích được cất lời thổn thức, thì thầm: “Mà này, tiểu tử nàysẽ không nói loạn gì đi, sẽ không bị người ta lừa đi?”Dữu Khánh hạ thấp giọng nói:“Việc này không cần lo lắng. Khi Tiểu Hắc chạy loạn khắp nơi tại U Giác Phụthì ta đã thể hiện sự lo lắng về phương diện này với Hắc Tử, kết quả sự lo lắngcủa ta là dư thừa. Ở trong hoàn cảnh sống lúc trước, từ nhỏ tiểu tử này đã đượcHắc Tử dạy bảo ra, sống phóng túng thì không sao, nhưng khi hỏi đến bất kỳngười nào hay bất kỳ việc gì liên quan tới nó thì tuyệt đối không thổ lộ một chữ,dù cho bị Liệt Cốc sơn trang bắt được, cũng sẽ không bộc lộ ra tình huống nhàmình. Tiểu tử này vẫn là có điểm ngốc cốt khí.”“Vậy thì tốt rồi.” Nam Trúc thở phào nhẹ nhõm, lại hạ thấp giọng nói:“Tình hình phía bên Minh tự như thế nào, nói nghe đi.”Dữu Khánh không dối gạt bọn họ, sư huynh đệ ba người tụ đầu vào một chỗ, rỉtai thì thầm với nhau, nghe hắn kể lại kỹ càng tình hình khi tiến cào Minh tự.Nghe nói sự việc diễn biến trở nên càng thêm ly kỳ, Nam Trúc theo dõi chiếcnhẫn trên tay hắn, “Ngươi vẫn cứ đeo trên tay như vậy sao?”Dữu Khánh:“Hẳn là không có sao, ngay cả Minh tăng cũng không nhận biết nó, ngoại trừHải tộc ra, trên đất liền đại khái cũng không có người nào biết nó, ta trái lại kỳvọng trên đất liền có người nào đó có thể nhận ra nó mà tới tìm ta nha.”Hai người có vẻ đăm chiêu, đã hiểu ý của hắn, người nào còn có thể nhận rađược thì có thể là có liên quan với chiếc nhẫn còn lại.Suy nghĩ quay trở lại trên vấn đề, Nam Trúc thì thầm:“Nói cách khác, Hải Nữ chính là muội muội của Đại lực sĩ…”Dữu Khánh: “Khả năng này vô cùng cao, đại khái chính là như vậy.”Nam Trúc: “Trong biển người mịt mờ như thế này, làm sao tìm được nàng a,Minh Hải tiên phủ đã bị người công chiếm rồi, cho dù còn sống thì còn có khảnăng ở lại nơi này sao? Nếu như đã đi ra bên ngoài, chẳng lẽ chúng ta cứ quanhquẩn ở tại nơi đây sao?”Dữu Khánh: “Nếu mấy năm trước đã có người nhìn thấy chiếc nhẫn kia, cũngđã chứng tỏ một điểm, cho dù người đã đi ra bên ngoài, thì thỉnh thoảng cũng sẽtrở về lại nơi đây.”Nam Trúc: “Bước tiếp theo nên làm thế nào?”Dữu Khánh: “Trước tiên chúng ta phải xác nhận được nhân vật mục tiêu có phảivẫn còn sống hay không, xác nhận xem nữ nhân mà người làm tại Tinh La đảonhìn thấy đến tột cùng phải là nàng ta hay không. Hải Nữ chỉ là một tỳ nữ củaMinh Hải tiên phủ mà thôi, ngay cả Thủ sơn thú cũng bị người xông tới giếtchết, vậy, tỳ nữ kia có thể tránh thoát được trận kiếp nạn đó hay không?”Nam Trúc nghe hắn nói mà mắt trợn trắng, Mục Ngạo Thiết nhịn không đượccau mày hỏi: “Chuyện đã xảy ra mấy nghìn năm trước rồi, làm sao để xácnhận?”Dữu Khánh: “Là rất khó xác nhận, nhưng hiện tại chúng ta cũng không có tưcách thấy khó mà thối lui. Tại nơi đây, chúng ta vừa không có quyền thế, cũngkhông có tiền tài thế lực, càng không có đủ nhân thủ, chỉ có thể dựa vào bảnthân chính chúng ta, nắm bắt theo manh mối đã có được, nỗ lực nghĩ cách tiếptục tìm ra thêm một ít manh mối để tìm kiếm.Làm rõ xem có phải người vẫn còn sống hay không, như vậy sẽ dễ dàng để bắttay vào làm tiếp. Nếu là tìm Hải Nữ, tự nhiên sẽ có biện pháp tìm Hải Nữ. Nếunhư bởi vì thời gian trải qua mấy nghìn năm lâu dài mà chiếc nhẫn đã chuyểnđến trên tay một người khác, vậy thì manh mối do Đại lực sĩ cung cấp chưachắc đã còn hữu ích, tiếp tục làm cũng chỉ có thể uổng phí nỗ lực.Hơn nữa, tại nơi đây chúng ta cũng không phải là không có bất kỳ sự hỗ trợnào. Không phải Liễu Phiêu Phiêu ở tại nơi đây sao? Trước hết nghĩ cách liênhệ với Liễu Phiêu Phiêu, nhờ nàng ta trực tiếp hỏi thăm bên trong Thiên Lưusơn về việc công phá Minh Hải tiên phủ năm đó, để xem có giết chết Hải Nữhay không. Hơn nữa, toàn bộ chỗ tốt trong Tiểu Vân gian đã quy hết về chúngta rồi, cũng phải nghĩ biện pháp gặp mặt cho nàng ta một lời công bằng, khôngthể vì việc người ta không đến được U Giác Phụ thì chúng ta cứ một mực giảngu đi?”Sau khi bên này chạy đến U Giác Phụ mở lại Diệu Thanh Đường, thì vẫn luônchờ đợi Liễu Phiêu Phiêu đến, nhưng Liễu Phiêu Phiêu một mực không có điđến, cũng không có liên hệ với bọn hắn.Nghe đến Liễu Phiêu Phiêu, ánh mắt hai vị khác sáng lên, Nam Trúc gật đầucười, “Cực đúng, cực đúng.”Dữu Khánh: “Hãy khoan ‘cực đúng’, trước hết cần phải giải quyết chính làchuyện Tiểu Hắc, lâu như vậy rồi còn chưa tìm được con trai, Hắc Tử thật sẽnôn nóng phát điên mất.”Nam Trúc liên tục gật đầu, “Đúng đúng đúng, phải nhanh chóng.”Không chỉ phải nhanh chóng, là một khắc cũng không dám chậm trễ nữa, MụcNgạo Thiết bước nhanh đi xuống lầu mượn một bộ giấy và bút mực, trở về giaocho Dữu Khánh.Công việc viết chữ này khẳng định là giao cho Dữu Khánh, trải tờ giấy ra sàn,tại trên mặt đất viết một phong thư, giao cho Nam Trúc đi tìm Thiên Lý lang.Nam Trúc cầm lấy bức thư liền muốn chạy đi, nhưng Dữu Khánh đã gọi gã lại,“Ngươi đừng vội, ngươi có biết gửi thư đi đâu hay không?”Thiên Lý lang truyền tin có phần khác biệt với cách gửi thư phổ thông trongNhân gian, không phải viết địa chỉ nhận thư tại trên bì thư, người nhận chuyểnthư kiểu này, thư sẽ được đặt vào trong một chiếc hộp có cấu tạo đặc biệt, mộtkhi đã mở ra thì sẽ tại trên thư lưu lại vết tích đã mở ra rất rõ ràng.Khi người nhận thư nhìn thấy trên thư có xuất hiện hai cái dấu vết thì sẽ biếtbức thư đã bị người lén lút xem qua rồi.Nam Trúc kinh ngạc, “Gửi cho Ngô Hắc a, còn có thể gửi đi đâu?”Dữu Khánh nhắc nhở:“Thư đương nhiên là gửi cho Ngô Hắc, nhưng địa chỉ thì không thể gửi tới DiệuThanh Đường. ‘Thiên lý cư’ bên ngoài U Giác Phụ đã từng chơi chúng ta mộtlần rồi, với đám Thiên Lý lang này, ta chẳng tin tên nào. Lần trước cũng khôngbiết là nhà ai tính kế chúng ta, nói chung có khả năng tên hiệu ‘Diệu ThanhĐường’ chúng ta đã nằm trong danh sách của Thiên Lý lang…”Nam Trúc sững sờ, “Vậy thì ghi thế nào?”Dữu Khánh: “Ghi gửi cho nhà cửa hàng sát vách chúng ta. Ngươi tìm một cáiphong bì, mặt trên viết lên thư chuyển cho lão Nhị, sau đó lại bỏ vào trong mộtcái phong bì. Lão Nhị thường xuyên qua lại với người của cửa hàng sát vách,cửa hàng sát vách mở phong bì ra nhìn thấy tên lão Nhị, tự nhiên sẽ hiểu đượclà chuyện gì, sẽ không tiếp tục mở phong bì ra, sẽ chuyển bức thư này cho lãoNhị.Lão Nhị nhìn thấy thư thì cũng sẽ biết được, sẽ chuyển thư cho Hắc Tử. Về sau,nếu mấy người lão Nhị có liên hệ thư từ với chỗ chúng ta đây, đã được chúng tanhắc nhở như vậy, họ gửi thư thì cũng sẽ dùng phương thức này để che giấuquan hệ với Diệu Thanh Đường.”Nam Trúc thổn thức, biết rõ đây là vì lần trước bị người đào hố nên sợ rồi, cẩnthận mỗi một bước đi, luôn lo lắng có người ở phía sau tính kế.Nhưng điều này quả thực có lý, gã gật đầu nói: “Được, ta đã biết rồi.”Dữu Khánh: “Còn nữa, sau khi đã gửi thư đi, thuận tiện nghĩ biện pháp tìm hiểumột chút, để xem Liễu Phiêu Phiêu có còn ở tại Thiên Lưu sơn hay không, dùsao chúng ta chưa từng có liên hệ với nàng ta lần nào. Lão Thất, nhớ kỹ, ẢoVọng thoạt nhìn tuy rằng phức tạp, nhưng có một điểm không thể nghi ngờ,luôn luôn nằm dưới sự kiểm soát của Thiên Lưu sơn, Thiên Lưu sơn tất nhiêncó bố trí tai mắt rộng khắp tại đây, khi tìm hiểu thì cần phải thận trọng cẩnthận.”“Ừm, nhớ kỹ.” Nam Trúc đáp lời, thư cầm trong tay cũng được cất vào trongngười.Dữu Khánh lại nói với Mục Ngạo Thiết: “Lão Cửu cũng đi theo đi. Khi LãoThất chưa cần tới giúp đỡ thì đừng bắt chuyện trước. Ngươi không nên đi chungvới lão Thất, đi cách xa một chút, hỗ trợ trông chừng xung quanh.”Mục Ngạo Thiết ừ một tiếng, rồi cứ như vậy nhanh chóng rời đi cùng NamTrúc.Hai người không chui theo cửa chính ra ngoài, trực tiếp mở cửa ban công, sauđó lần lượt từ ban công tung người nhảy xuống.Dữu Khánh cũng đi ra ngoài ban công, nhìn người đi đường qua lại trên đườngphía dưới, nhìn ánh đèn Ảo Vọng rực rỡ, lại nhìn sự biến đổi vị trí của sao trờiđể tính nhẩm thời gian, phát hiện lúc này đã quá nửa đêm, thậm chí còn sắp tớihừng đông, nhưng khung cảnh của Ảo Vọng vẫn còn như trước, không chútthay đổi, thật đúng là một tòa thành không đêm.Nhìn theo bóng dáng lão Thất và lão Cửu biến mất, sau đó mới lui về bên trongphòng, đóng cửa lại, xoay người đi xuống lầu, muốn xuống xem Hồ Vưu Lệđang làm gì.Tuy rằng Hồ Vưu Lệ thuần túy là bất chợt gặp được, nhưng trong lòng hắn vẫncó một phần cẩn thận, vẫn còn đang lo lắng có phải là bị người sắp xếp haykhông, muốn tiếp tục âm thầm quan sát một chút, đây cũng là nguyên nhân vìsao hắn lưu lại.Xuống lầu dưới, vừa nhìn liền thấy tại bên trong phòng khách bây giờ đã chấtđống rất nhiều đồ vật, trông có vẻ tương đối chật chội, Hồ Vưu Lệ giống như làđang dùng bản khắc in ấn gì đó.Tiểu Hắc theo ở một bên, thay vì nói nó đang hỗ trợ, còn không bằng nói làđược Hồ Vưu Lệ dẫn theo chơi đùa.Hồ Vưu Lệ đang dạy cho Tiểu Hắc cách làm sao để bôi mực đều lên bản khắc,Tiểu Hắc chơi đùa có vẻ rất hưng phấn, thỉnh thoảng lại cất tiếng cười khanhkhách không ngừng.Dữu Khánh tiến đến bên cạnh nhìn xem, vừa vặn nhìn thấy tận mắt bóc ra mộttấm bản in, nhịn không được đưa tay kéo tới xem xét, phát hiện chính là bản đồẢo Vọng vẽ tay lúc trước hắn bỏ ra năm trăm lượng bạc để mua về.Hồ Vưu Lệ quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, cũng không quan tâm, tiếp tục inra từng tấm từng tấm.Dữu Khánh nhe nhe răng, rung rung bản đồ trong tay cho cô ta nhìn, “Đây làthứ mà ngươi gọi là bản đồ vẽ tay sao? Thứ này chỉ cần rầm rầm rầm là in rađược, ngươi vậy mà không biết xấu hổ bán ra năm trăm lượng một tấm?”Hồ Vưu Lệ hỏi ngược lại:“Không phải vẽ tay thì lấy từ đâu ra? Ngươi cho rằng đi khắp toàn bộ Ảo Vọngđem địa hình dày đặc chi chít như vậy vẽ ra được tỉ mỉ tinh tế như thế này là dễdàng hay sao? Bản đồ dày đặc chi chít, phức tạp như thế này, đối chiếu saochép, mấy ngày cũng khó vẽ ra một tấm, thời gian mấy ngày mà giá trị chỉ cónăm trăm lượng sao? Ngươi sẽ không thật sự cho rằng nhân lực tại Ảo Vọng rẻnhư thế đi?”Ngón tay chỉ lên đường chạm khắc dày đặc chi chít trên bản khắc, “Đây là ta đikhắp Ảo Vọng chính tay vẽ ra bản đồ, sau đó tô vẽ lại rồi từng dao từng nét mộtđể khắc ra, liên tục khắc hơn một tháng thời gian mới xong. Cũng không phảingày nào cũng có thể bán ra được rất nhiều tấm, mỗi một tấm bản đồ ta bán ranăm trăm lượng thì thế nào? Thiệt thòi cho ngươi còn luyện bảng chữ mẫu củaA Sĩ Hành, không có phần nhãn lực đó, không lòng dạ đó thì có thể luyện rathành tựu sao?”Dữu Khánh cứng họng, không lời chống đỡ, việc này cũng có thể kéo tới trênđầu A Sĩ Hành sao?Hồ Vưu Lệ lải nhải một hồi, sau đó cũng không để ý tới hắn nữa, tiếp tục in ấnbản đồ của mình.Dữu Khánh ở bên cạnh nhất thời không nói nên lời, nhưng mà có một điểm hắnxem như đã nhìn ra được, nữ nhân này làm công việc này rất thành thạo, khônggiống như là lâm thời làm việc này.Sau đó hắn kéo Tiểu Hắc lên trên, ép Tiểu Hắc ngủ.Thực ra, Tiểu Hắc cũng đã hai ngày hai đêm chưa ngủ rồi, còn tại trên Minh Hảilàm việc chèo thuyền, cũng đã mất không ít sức lực, không ngủ thì thôi, vừanằm xuống liền ngủ say sưa.Không bao lâu sau, trời sáng lên, Ảo Vọng dập tắt ánh đèn, toàn bộ Ảo Vọnglồng trong màn sáng mờ mịt.Khi ánh sáng mặt trời xuất hiện, Dữu Khánh đứng ở trên ban công, đối mặt nhìnẢo Vọng lại chuyển sang ban ngày trong tiếng động ồn ào ầm ĩ. Chính vào lúcnày, hắn bỗng nhiên nhìn thấy hai dáng người quen thuộc trở về, chính là haingười Nam, Mục, không nghĩ tới hai người nhanh như vậy đã trở về rồi.Hai người cũng không đi theo cửa vào mở phía dưới căn nhà mà trực tiếp baythẳng lên trên, vừa vào bên trong phòng thì lập tức đóng cửa lại.Tuy rằng bề ngoài hai người thể hiện sự bình tĩnh, nhưng Dữu Khánh hiểu rõbọn họ, vẫn nhìn ra được sự không bình thường, vội hỏi: “Thế nào rồi?”Nam Trúc hạ thấp giọng nói:“Ngươi đoán xem ta vừa đụng phải người nào? Đúng lúc gặp được Liễu PhiêuPhiêu, cũng không thể nói là tình cờ mà là Liễu Phiêu Phiêu chủ động chạm mặtvới ta. Nàng ta bảo ta nói cho ngươi biết, nói chúng ta đã bị lộ rồi, đã nằm dướisự giám thị của Thiên Lưu sơn, chúng ta đang ở tại đâu, Thiên Lưu sơn cũng đãnắm giữ rõ ràng.”Dữu Khánh lập tức thần tình nghiêm trọng: “Xảy ra chuyện gì vậy?”Nam Trúc:“Nàng ta không nói rõ ràng tình hình cụ thể, nàng ta nói nàng ta cũng đúng lúcphụng lệnh theo dõi chúng ta, nhìn thấy hai người chúng ta ra khỏi cửa, liềnnghĩ biện pháp tìm cơ hội chạm mặt với ta, cũng không có cách nào nói chuyệnlâu với ta. Nàng bảo ngươi vào lúc chính Ngọ hãy tranh thủ rời nhà, cũng đừngđi nơi nào khác, hãy đến Minh tự, đến dưới vách núi ven biển Minh tự, nàng ởtại đó tiếp ứng ngươi.”