Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 455: Rượu mời không uống
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Sư huynh đệ ba người lập tức mở tấm thiệp mời ra xem, sau khi đọc rõ thông tinthì đều có cảm giác không hiểu ra sao.Nội dung bên trong là, thiếu Chưởng môn Vương Vấn Thiên của Già La Sơnvào giờ Dậu ba khắc ngày hôm nay muốn thiết yến khoản đãi ba người bọn hắntại “Kinh Hồng điện”, mời ba người bọn hắn vui lòng đến dự.Đột nhiên có loại chuyện này, ba người mà không ù ù cạc cạc mới là lạ rồi.Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.Dữu Khánh hỏi bọn hắn, “Là người quen của các ngươi sao?”Nam, Mục đều lắc đầu, ngay tại trước mặt ngoại nhân, không tiện nói ra mấycâu kiểu như nghe còn chưa từng nghe thấy.Nhân vật xưng là Vương Vấn Thiên này, bọn họ cũng thật sự không biết, tuyệtđối không biết, không hề có ấn tượng gì.Về phần Già La Sơn, ba người trái lại có nghe nói qua, hẳn phải là một mônphái Linh thực khá lớn, nếu không, dựa vào kiến thức nông cạn của ba ngườibọn hắn, đối với môn phái bình thường là sẽ không có ấn tượng gì.Bọn hắn nghĩ không ra chính là với môn phái này bọn hắn không có bất kỳ giaotình gì cũng không có bất kỳ liên hệ sâu xa nào, thiếu Chưởng môn của người tamời bọn hắn đi dự tiệc để làm gì chứ?Thấy người đưa thiệp mời chắp tay chào muốn đi, Dữu Khánh vội vàng gọi lại,“Chậm đã. Dám hỏi một câu, công tử nhà ngươi vì sao phải mở tiệc chiêu đãibọn ta?”Người đến khom người đáp: “Việc này thì tại hạ không được biết, ba vị tiênsinh đến đó tự nhiên liền biết rõ rồi.” Dứt lời lần nữa chắp tay cáo từ.Dữu Khánh: “Vậy thì làm phiền thay lời chuyển tới Vương công tử, chúng tatâm lĩnh hảo ý, việc dự tiệc thì thôi đi, chúng ta có chuyện ưu tiên khác, thực sựkhông thể phân thân.”Người đến sửng sốt, lập tức có chút sốt ruột, “Công tử nhà ta thành tâm thành ýgửi lời mời, mong rằng ba vị tiên sinh nghĩ kỹ, còn xin thu xếp công việc dànhchút thời gian dự tiệc.”Nam Trúc chen vào một câu: “Chúng ta thật sự có chuyện quan trọng không thểphân thân, ngươi cứ như vậy trở về báo cho công tử nhà ngươi đi.”Mục Ngạo Thiết gật đầu, cũng là ý như thế.Không rõ là chuyện gì, bọn hắn làm sao dám đồng ý?Vấn đề là việc này rõ ràng có kỳ quặc, người ta không chỉ trực tiếp tìm tới cửa,trên thiệp mời còn viết ra rõ ràng tên của cả ba người.Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là người ta đang âm thầm chú ý đến bọn họ,chưa phân biệt rõ có hảo tâm hay ác ý liền nhào đầu đi vào sao?Bình thường, chưa quen biết, theo lý thuyết là phải trước tiên tới làm quen mộtchút, hoàn toàn không quen biết lại trực tiếp đưa tới một tấm thiếp gọi người tađi dự tiệc, đó là chuyện gì?Người đến có chút bất đắc dĩ, gã ta lại không thể ép buộc được, cuối cùng cũngchỉ có thể thở dài một tiếng, chắp tay, cáo từ rời đi, phi thân nhảy xuống lầu.Nhìn theo bóng người đưa tin tức đi xa, sư huynh đệ ba người xoay người vàophòng bắt đầu thì thầm trao đổi với nhau.Mục Ngạo Thiết: “Vì sao phải mở tiệc chiêu đãi bọn ta?”Nam Trúc bĩu môi về phía Dữu Khánh, “Còn cần phải nói ra sao, khẳng định làcái thân phận kia của hắn đã để người biết rõ rồi đi.”Lúc này, Hồ Vưu Lệ đi lên lầu, ánh mắt cũng dán vào tấm thiệp mời trong taybọn hắn, “Tại Ảo Vọng này, các ngươi còn có bằng hữu sao?”Nói chỉ là lời thừa, cuộc trò chuyện với nhau ngoài ban công vừa rồi không cóche giấu, cô ta ở phía dưới đã nghe trộm được, cô ta thuần túy là tò mò lên đâynhìn xem, muốn biết vì sao lại có người không quen biết mời ba vị này đi dựtiệc.Dữu Khánh đang định hỏi ý kiến của cô ta, liền đưa thiệp mời cho cô ta xem,sau đó hỏi: “Thiếu Chưởng môn Già La Sơn này ở tại Ảo Vọng có danh tiếng gìkhông?”Hồ Vưu Lệ cũng không thể nói là có bao nhiêu kiến thức, lắc đầu, “Ta khôngbiết thiếu Chưởng môn này, chỉ biết Già La Sơn là một trong Thập đại môn pháiLinh thực của Cẩm quốc, hình như có Địa mẫu làm bối cảnh.”Địa mẫu? Sư huynh đệ ba người nhìn nhau có điểm hãi hùng khiếp vía, lo lắngvừa rồi từ chối có phải là quá mạo muội rồi hay không.Sau đó lại nghe Hồ Vưu Lệ chặc chặc lưỡi nói: “Thực là người có tiền mờikhách nha, ‘Kinh Hồng điện’ nhưng là nơi hào hoa lớn nhất tốt nhất tại ẢoVọng, chân chính là động đốt tiền, mỗi một lần tới đó, hơi động một chút làmấy chục vạn hơn trăm vạn, có cơ hội này, không đi kiến thức một lần quả thậtđáng tiếc.”Thôi đi, tìm hiểu gì từ trên người Hồ yêu này là đã tìm sai người rồi, DữuKhánh xoay người đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra nhìn ngoài cửa sổ…Tại nơi tấc đất tấc vàng Ảo Vọng này, có thể có một khu vườn để làm cửa hiệukinh doanh là có thể đếm được trên đầu ngón tay, Kinh Hồng điện là một trongsố đó.Bên trong vườn đình đài lầu các, cây cao bóng mát, càng có rất nhiều mỹ nhân.Chỉ cần bỏ tiền ra là có thể tìm kiếm được bất kỳ loại mỹ nhân, người đẹp nàotại nơi này.Thời điểm Kinh Hồng điện náo nhiệt nhất chính là tại sau khi màn đêm buôngxuống, lúc đó oanh ca yến hót, phù hoa như mộng.Ban ngày ban mặt, Kinh Hồng điện trái lại có vẻ yên tĩnh, ngăn cách với sựphồn hoa bên ngoài, trong góc hẻo lánh thỉnh thoảng truyền đến tiếng nhạc côngvà người luyện hát cất tiếng ngân nga.Ánh nắng có phần chói mắt, bên trong đình đài dưới bóng mát cây cổ thụ,Vương Vấn Thiên ngồi đó một mình phẩm trà.Cuối con đường quanh co ngoằn ngoèo ở bên cạnh, có tiếng bước chân bộp bộptruyền đến.Một nam nhân luôn có nét tươi cười nhàn nhạt trên khuôn mặt, ăn mặc tươngđối kỳ lạ, áo choàng không có tay áo, đôi cánh tay để trần, lưng đeo một câyđao, hai tay cắm ở trong túi quần, chân chân trần đeo guốc gỗ, đạp ra tiếng lộpcộp trên con đường mòn trải đá bản.Nam nhân ăn mặc trông có vẻ phóng đãng không ràng buộc này tên là ThanhNha, là địa đầu xà số một tại Ảo Vọng, đối với đa số người thường tại Ảo Vọngmà nói, đây tuyệt đối là một nhân vật phong vân.Cùng đi bên cạnh y là lão bản nương Cổ Thanh Chiếu của Kinh Hồng điện, mỹphụ trung niên, tô son trát phấn, nét mặt, ánh mắt vẫn rất hấp dẫn quyến rũ.Hai người cùng nhau tiến vào trong đình đài, ngồi xuống, Thanh Nha cũng nhấccốc trà lên chậm rãi thưởng thức, Cổ Thanh Chiếu thì nhấc chiếc quạt tròn trongtay, như có vẻ thương tiếc Vương Vấn Thiên, nhẹ nhàng phe phẩy quạt mát chogã ta.Vương Vấn Thiên hé mắt nhìn chằm chằm hai người, “Thanh Nha huynh, đãsắp xếp xong xuôi hết chưa?”Thanh Nha nhe ra một miếng lá trà trên đầu lưỡi, nghiêng đầu thổi rớt đi, sau đónói, “Vương huynh yên tâm, đêm nay đích thân lão bản nương sẽ sắp xếp thỏađáng, bố trí sẵn sàng, trong lúc đó cô nương sẽ lập tức la to lên, đảm bảo kéo tớimột đám người ập vào bắt quả tang tên kia đang cưỡng hiếp cô nương đó.”Cổ Thanh Chiếu lại thử hỏi một câu, “Vương công tử, người này rốt cuộc là aimà đáng giá ngài bỏ ra công sức nhiều như vậy?”Vương Vấn Thiên hừ một tiếng, cười nhạt, “Là ai? Đến lúc đó các ngươi tựnhiên sẽ biết, nhất định sẽ khiến cho các ngươi rất bất ngờ. Nói chung, hôm nayta nhất định phải khiến cho hắn thân bại danh liệt!”Thanh Nha mỉm cười, “Rất thích Vương huynh loại người ân oán phân minhnhư vậy.”Chính vào lúc này, có một người vội vã đi tới đây, không phải ai khác, chính làngười lúc trước đi truyền tin cho sư huynh đệ ba người Dữu Khánh.Người này tên là Tôn Cửu, là người hầu bên cạnh Vương Vấn Thiên, cũng làtâm phúc của Vương Vấn Thiên.Hắn ta tiến vào trong đình, cũng không cấm kỵ những người khác, trực tiếp bẩmbáo: “Công tử, thiệp mời đã đưa đến nơi, chỉ là…” Nói đến đây, hắn ta có chútdo dự.Vương Vấn Thiên khóe mắt lườm hắn ta, “Cái gì? Có chuyện nói mau, có rắmnhanh thả, đừng có dông dài.”Tôn Cửu chỉ đành phải thành thật bẩm báo, “Thiệp mời đã đưa đến, người cũngđã gặp rồi, người ta nói có chuyện ưu tiên không có thời gian.”Không cần phải nhiều lời, những người tại đây lập tức đều đã hiểu, người takhông nể mặt, không muốn đi gặp.Chí ít, cho thấy rằng việc ngươi mở tiệc chiêu đãi không quan trọng bằng nhữngviệc khác, nếu không thì khẳng định sẽ gác lại việc khác để đi dự tiệc, việc nàychẳng phải là không nể mặt sao.Vương Vấn Thiên đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt có chút đỏ lên,dường như cảm thấy xấu hổ và giận dữ, rõ ràng đang cắn chặt hàm răng.Thanh Nha và Cổ Thanh Chiếu chạm ánh mắt với nhau, đối với kết quả nàydường như cũng không quá cảm thấy bất ngờ.Lúc trước được biết khách nhân cũng không có quen biết vị này, từng có ý kiếnđối với việc vị này trực tiếp đưa thiệp mời tới, nhưng vị này dường như có phầntự tin với thân phận địa vị của mình, cho rằng người ta nhìn thấy danh hiệu củamình thì sẽ như thế nào, như thế nào đó, vân vân, bọn họ cũng không tiện nói gìnữa, dù sao có hào quang của Địa mẫu gia trì, ai ngờ vẫn là xảy ra chuyện bấtngờ.“Bọn hắn có xem thiệp mời hay không?” Vương Vấn Thiên trầm giọng hỏi mộtcâu.Tôn Cửu bất đắc dĩ đáp: “Đã xem rồi, xem ngay trước mặt ta.”Bùm! Vương Vấn Thiên đột nhiên vỗ bàn một cái, ngực phập phồng một hồi,cuối cùng lại nhìn chăm chú về phía Thanh Nha, “Thanh Nha huynh, tại ẢoVọng ngươi dù sao cũng là nhân vật có số má, loại chuyện này ngươi có thểchịu đựng không?”“…” Thanh Nha há to miệng một hồi, đã bị lời nói của đối phương làm chongây ra, tại sao lại biến thành ta không thể nhịn, cũng không phải là chuyện củata a.Sau khi lấy lại tinh thần, y vẫn là đứng lên theo, nói quanh co một câu, “Đươngnhiên là không thể nhịn.”Vương Vấn Thiên: “Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm sao?”Thanh Nha thuận theo tâm tình của gã ta, nói ra, “Đương nhiên là rượu mờikhông uống thì cho uống rượu phạt.”Vương Vấn Thiên: “Làm sao để rượu mời không uống cho uống rượu phạt?”Thanh Nha nhấc một tay ôm trán, có điểm không biết nên nói như thế nào.Vương Vấn Thiên đưa tay vào trong tay áo, móc ra một xấp ngân phiếu, rút ramấy tấm mệnh giá lớn, vẫy vẫy trước mặt Thanh Nha, “Ngươi là địa đầu xà tạiẢo Vọng, ta muốn xả cơn tức này, ngươi suy nghĩ giúp ta một cái biện pháp.”Thanh Nha thuận tay cầm lấy ngân phiếu, lật nhìn xem, sau đó nhét vào trongáo, chất chân lộp cộp rời đi, sau khi đi ra đình đài thì thuận tay phất tay một cáira hiệu cho Vương Vấn Thiên.Xem ra là có chuyện muốn nói riêng, Vương Vấn Thiên lập tức tỉnh táo tinhthần, bước nhanh đi theo ra ngoài.Đi đến dưới một gốc cây râm mát, Thanh Nha đưa tay kéo cổ gã ta tới sát, ghévào lỗ tai gã ta thì thầm một hồi.Người bên trong đình đài không biết Thanh Nha nói gì, chỉ thấy đôi mắt VươngVấn Thiên tỏa sáng, còn chậm rãi gật đầu, sau cùng vỗ vai Thanh Nha một cái,xoay người đi liền, cũng phất tay kêu gọi Tôn Cửu.Tôn Cửu bước nhanh đuổi theo, cùng nhau rời đi.Thanh Nha cắm hai tay trong túi quần, lại lộp cộp bước trở về, đi vào trongđình, ngồi xuống, tiếp tục uống trà ăn chút điểm tâm.Đợi một hồi sau, Cổ Thanh Chiếu nhấc chân đá cẳng chân của y, “Lại dạy ngườita trò xấu gì đó?”Thanh Nha cắn bánh ngọt trong miệng, hàm hồ đáp: “Ta có thể dạy người ta tròxấu gì sao, đơn giản chỉ là mấy thủ đoạn cũ rích kia mà thôi, tiên lễ hậu binh đi.Nếu đã lấy lễ làm việc mà mời không được, vậy thì đổi cách khác đi mời, bêncạnh những người kia không phải còn có một đứa nhỏ sao, ngươi nói xem nếunhư đứa nhỏ đột nhiên mất tích, mà chúng ta lại có thể giúp bọn hắn tìm đượcngười, ngươi nói bọn hắn có tới hay không?”Cổ Thanh Chiếu nghiêm mặt nói: “Ta cảnh báo ngươi, với tính cách công tử bộtkiêu ngạo của Vương Vấn Thiên cũng không dám trực tiếp cứng rắn xông tới,đã nói rõ bối cảnh của mấy người kia không có đơn giản như bề ngoài, ngươiđừng lộn xộn cuốn vào đó. Thêm nữa, cùng với các ngươi đồng thời cố ý hãmhại người ta, là đã làm hỏng quy tắc của ‘Kinh Hồng điện’, tiếp tục dính dángđến chuyện bắt cóc, gây náo loạn lớn lên sẽ không dọn dẹp được, thứ cho takhông phụng bồi.”Thanh Nha nuốt miếng bánh ngọt trong miệng xuống, nhấp một ngụm nước tràvào bụng, nấc một cái, nhẹ nhàng toát ra một câu, “Không sao đâu, đã có ngườiđứng đằng sau, phía bên Trấn Hải ty đã bày tỏ, nếu thật sự chúng ta bị kéo vàothì bọn họ cũng không thoát được thân.”Cổ Thanh Chiếu kinh nghi, “Trấn Hải ty muốn làm gì?”Thanh Nha: “Ta cũng không rõ ràng. Hình như Trấn Hải ty hi vọng nhìn thấy họVương và mấy người đó gây náo loạn với nhau, gợi ý cho ta không nên để chohọ Vương tắt lửa.”Cổ Thanh Chiếu trầm giọng hỏi: “Ngươi ngay cả việc người ta muốn làm gìcũng không rõ ràng, liền dám cùng theo bọn họ làm bậy sao? Ngươi cho rằngphía bên Trấn Hải ty sẽ không làm ra chuyện qua sông dỡ cầu sao?”Thanh Nha bình tĩnh đáp: “Can nương đã gật đầu rồi, bảo ta cứ làm theo ý củaTrấn Hải ty.”“Can nương…” Cổ Thanh Chiếu ngơ ngẩn hỏi: “Can nương muốn làm gì?”Thanh Nha lắc đầu.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Sư huynh đệ ba người lập tức mở tấm thiệp mời ra xem, sau khi đọc rõ thông tinthì đều có cảm giác không hiểu ra sao.Nội dung bên trong là, thiếu Chưởng môn Vương Vấn Thiên của Già La Sơnvào giờ Dậu ba khắc ngày hôm nay muốn thiết yến khoản đãi ba người bọn hắntại “Kinh Hồng điện”, mời ba người bọn hắn vui lòng đến dự.Đột nhiên có loại chuyện này, ba người mà không ù ù cạc cạc mới là lạ rồi.Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.Dữu Khánh hỏi bọn hắn, “Là người quen của các ngươi sao?”Nam, Mục đều lắc đầu, ngay tại trước mặt ngoại nhân, không tiện nói ra mấycâu kiểu như nghe còn chưa từng nghe thấy.Nhân vật xưng là Vương Vấn Thiên này, bọn họ cũng thật sự không biết, tuyệtđối không biết, không hề có ấn tượng gì.Về phần Già La Sơn, ba người trái lại có nghe nói qua, hẳn phải là một mônphái Linh thực khá lớn, nếu không, dựa vào kiến thức nông cạn của ba ngườibọn hắn, đối với môn phái bình thường là sẽ không có ấn tượng gì.Bọn hắn nghĩ không ra chính là với môn phái này bọn hắn không có bất kỳ giaotình gì cũng không có bất kỳ liên hệ sâu xa nào, thiếu Chưởng môn của người tamời bọn hắn đi dự tiệc để làm gì chứ?Thấy người đưa thiệp mời chắp tay chào muốn đi, Dữu Khánh vội vàng gọi lại,“Chậm đã. Dám hỏi một câu, công tử nhà ngươi vì sao phải mở tiệc chiêu đãibọn ta?”Người đến khom người đáp: “Việc này thì tại hạ không được biết, ba vị tiênsinh đến đó tự nhiên liền biết rõ rồi.” Dứt lời lần nữa chắp tay cáo từ.Dữu Khánh: “Vậy thì làm phiền thay lời chuyển tới Vương công tử, chúng tatâm lĩnh hảo ý, việc dự tiệc thì thôi đi, chúng ta có chuyện ưu tiên khác, thực sựkhông thể phân thân.”Người đến sửng sốt, lập tức có chút sốt ruột, “Công tử nhà ta thành tâm thành ýgửi lời mời, mong rằng ba vị tiên sinh nghĩ kỹ, còn xin thu xếp công việc dànhchút thời gian dự tiệc.”Nam Trúc chen vào một câu: “Chúng ta thật sự có chuyện quan trọng không thểphân thân, ngươi cứ như vậy trở về báo cho công tử nhà ngươi đi.”Mục Ngạo Thiết gật đầu, cũng là ý như thế.Không rõ là chuyện gì, bọn hắn làm sao dám đồng ý?Vấn đề là việc này rõ ràng có kỳ quặc, người ta không chỉ trực tiếp tìm tới cửa,trên thiệp mời còn viết ra rõ ràng tên của cả ba người.Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là người ta đang âm thầm chú ý đến bọn họ,chưa phân biệt rõ có hảo tâm hay ác ý liền nhào đầu đi vào sao?Bình thường, chưa quen biết, theo lý thuyết là phải trước tiên tới làm quen mộtchút, hoàn toàn không quen biết lại trực tiếp đưa tới một tấm thiếp gọi người tađi dự tiệc, đó là chuyện gì?Người đến có chút bất đắc dĩ, gã ta lại không thể ép buộc được, cuối cùng cũngchỉ có thể thở dài một tiếng, chắp tay, cáo từ rời đi, phi thân nhảy xuống lầu.Nhìn theo bóng người đưa tin tức đi xa, sư huynh đệ ba người xoay người vàophòng bắt đầu thì thầm trao đổi với nhau.Mục Ngạo Thiết: “Vì sao phải mở tiệc chiêu đãi bọn ta?”Nam Trúc bĩu môi về phía Dữu Khánh, “Còn cần phải nói ra sao, khẳng định làcái thân phận kia của hắn đã để người biết rõ rồi đi.”Lúc này, Hồ Vưu Lệ đi lên lầu, ánh mắt cũng dán vào tấm thiệp mời trong taybọn hắn, “Tại Ảo Vọng này, các ngươi còn có bằng hữu sao?”Nói chỉ là lời thừa, cuộc trò chuyện với nhau ngoài ban công vừa rồi không cóche giấu, cô ta ở phía dưới đã nghe trộm được, cô ta thuần túy là tò mò lên đâynhìn xem, muốn biết vì sao lại có người không quen biết mời ba vị này đi dựtiệc.Dữu Khánh đang định hỏi ý kiến của cô ta, liền đưa thiệp mời cho cô ta xem,sau đó hỏi: “Thiếu Chưởng môn Già La Sơn này ở tại Ảo Vọng có danh tiếng gìkhông?”Hồ Vưu Lệ cũng không thể nói là có bao nhiêu kiến thức, lắc đầu, “Ta khôngbiết thiếu Chưởng môn này, chỉ biết Già La Sơn là một trong Thập đại môn pháiLinh thực của Cẩm quốc, hình như có Địa mẫu làm bối cảnh.”Địa mẫu? Sư huynh đệ ba người nhìn nhau có điểm hãi hùng khiếp vía, lo lắngvừa rồi từ chối có phải là quá mạo muội rồi hay không.Sau đó lại nghe Hồ Vưu Lệ chặc chặc lưỡi nói: “Thực là người có tiền mờikhách nha, ‘Kinh Hồng điện’ nhưng là nơi hào hoa lớn nhất tốt nhất tại ẢoVọng, chân chính là động đốt tiền, mỗi một lần tới đó, hơi động một chút làmấy chục vạn hơn trăm vạn, có cơ hội này, không đi kiến thức một lần quả thậtđáng tiếc.”Thôi đi, tìm hiểu gì từ trên người Hồ yêu này là đã tìm sai người rồi, DữuKhánh xoay người đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra nhìn ngoài cửa sổ…Tại nơi tấc đất tấc vàng Ảo Vọng này, có thể có một khu vườn để làm cửa hiệukinh doanh là có thể đếm được trên đầu ngón tay, Kinh Hồng điện là một trongsố đó.Bên trong vườn đình đài lầu các, cây cao bóng mát, càng có rất nhiều mỹ nhân.Chỉ cần bỏ tiền ra là có thể tìm kiếm được bất kỳ loại mỹ nhân, người đẹp nàotại nơi này.Thời điểm Kinh Hồng điện náo nhiệt nhất chính là tại sau khi màn đêm buôngxuống, lúc đó oanh ca yến hót, phù hoa như mộng.Ban ngày ban mặt, Kinh Hồng điện trái lại có vẻ yên tĩnh, ngăn cách với sựphồn hoa bên ngoài, trong góc hẻo lánh thỉnh thoảng truyền đến tiếng nhạc côngvà người luyện hát cất tiếng ngân nga.Ánh nắng có phần chói mắt, bên trong đình đài dưới bóng mát cây cổ thụ,Vương Vấn Thiên ngồi đó một mình phẩm trà.Cuối con đường quanh co ngoằn ngoèo ở bên cạnh, có tiếng bước chân bộp bộptruyền đến.Một nam nhân luôn có nét tươi cười nhàn nhạt trên khuôn mặt, ăn mặc tươngđối kỳ lạ, áo choàng không có tay áo, đôi cánh tay để trần, lưng đeo một câyđao, hai tay cắm ở trong túi quần, chân chân trần đeo guốc gỗ, đạp ra tiếng lộpcộp trên con đường mòn trải đá bản.Nam nhân ăn mặc trông có vẻ phóng đãng không ràng buộc này tên là ThanhNha, là địa đầu xà số một tại Ảo Vọng, đối với đa số người thường tại Ảo Vọngmà nói, đây tuyệt đối là một nhân vật phong vân.Cùng đi bên cạnh y là lão bản nương Cổ Thanh Chiếu của Kinh Hồng điện, mỹphụ trung niên, tô son trát phấn, nét mặt, ánh mắt vẫn rất hấp dẫn quyến rũ.Hai người cùng nhau tiến vào trong đình đài, ngồi xuống, Thanh Nha cũng nhấccốc trà lên chậm rãi thưởng thức, Cổ Thanh Chiếu thì nhấc chiếc quạt tròn trongtay, như có vẻ thương tiếc Vương Vấn Thiên, nhẹ nhàng phe phẩy quạt mát chogã ta.Vương Vấn Thiên hé mắt nhìn chằm chằm hai người, “Thanh Nha huynh, đãsắp xếp xong xuôi hết chưa?”Thanh Nha nhe ra một miếng lá trà trên đầu lưỡi, nghiêng đầu thổi rớt đi, sau đónói, “Vương huynh yên tâm, đêm nay đích thân lão bản nương sẽ sắp xếp thỏađáng, bố trí sẵn sàng, trong lúc đó cô nương sẽ lập tức la to lên, đảm bảo kéo tớimột đám người ập vào bắt quả tang tên kia đang cưỡng hiếp cô nương đó.”Cổ Thanh Chiếu lại thử hỏi một câu, “Vương công tử, người này rốt cuộc là aimà đáng giá ngài bỏ ra công sức nhiều như vậy?”Vương Vấn Thiên hừ một tiếng, cười nhạt, “Là ai? Đến lúc đó các ngươi tựnhiên sẽ biết, nhất định sẽ khiến cho các ngươi rất bất ngờ. Nói chung, hôm nayta nhất định phải khiến cho hắn thân bại danh liệt!”Thanh Nha mỉm cười, “Rất thích Vương huynh loại người ân oán phân minhnhư vậy.”Chính vào lúc này, có một người vội vã đi tới đây, không phải ai khác, chính làngười lúc trước đi truyền tin cho sư huynh đệ ba người Dữu Khánh.Người này tên là Tôn Cửu, là người hầu bên cạnh Vương Vấn Thiên, cũng làtâm phúc của Vương Vấn Thiên.Hắn ta tiến vào trong đình, cũng không cấm kỵ những người khác, trực tiếp bẩmbáo: “Công tử, thiệp mời đã đưa đến nơi, chỉ là…” Nói đến đây, hắn ta có chútdo dự.Vương Vấn Thiên khóe mắt lườm hắn ta, “Cái gì? Có chuyện nói mau, có rắmnhanh thả, đừng có dông dài.”Tôn Cửu chỉ đành phải thành thật bẩm báo, “Thiệp mời đã đưa đến, người cũngđã gặp rồi, người ta nói có chuyện ưu tiên không có thời gian.”Không cần phải nhiều lời, những người tại đây lập tức đều đã hiểu, người takhông nể mặt, không muốn đi gặp.Chí ít, cho thấy rằng việc ngươi mở tiệc chiêu đãi không quan trọng bằng nhữngviệc khác, nếu không thì khẳng định sẽ gác lại việc khác để đi dự tiệc, việc nàychẳng phải là không nể mặt sao.Vương Vấn Thiên đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt có chút đỏ lên,dường như cảm thấy xấu hổ và giận dữ, rõ ràng đang cắn chặt hàm răng.Thanh Nha và Cổ Thanh Chiếu chạm ánh mắt với nhau, đối với kết quả nàydường như cũng không quá cảm thấy bất ngờ.Lúc trước được biết khách nhân cũng không có quen biết vị này, từng có ý kiếnđối với việc vị này trực tiếp đưa thiệp mời tới, nhưng vị này dường như có phầntự tin với thân phận địa vị của mình, cho rằng người ta nhìn thấy danh hiệu củamình thì sẽ như thế nào, như thế nào đó, vân vân, bọn họ cũng không tiện nói gìnữa, dù sao có hào quang của Địa mẫu gia trì, ai ngờ vẫn là xảy ra chuyện bấtngờ.“Bọn hắn có xem thiệp mời hay không?” Vương Vấn Thiên trầm giọng hỏi mộtcâu.Tôn Cửu bất đắc dĩ đáp: “Đã xem rồi, xem ngay trước mặt ta.”Bùm! Vương Vấn Thiên đột nhiên vỗ bàn một cái, ngực phập phồng một hồi,cuối cùng lại nhìn chăm chú về phía Thanh Nha, “Thanh Nha huynh, tại ẢoVọng ngươi dù sao cũng là nhân vật có số má, loại chuyện này ngươi có thểchịu đựng không?”“…” Thanh Nha há to miệng một hồi, đã bị lời nói của đối phương làm chongây ra, tại sao lại biến thành ta không thể nhịn, cũng không phải là chuyện củata a.Sau khi lấy lại tinh thần, y vẫn là đứng lên theo, nói quanh co một câu, “Đươngnhiên là không thể nhịn.”Vương Vấn Thiên: “Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm sao?”Thanh Nha thuận theo tâm tình của gã ta, nói ra, “Đương nhiên là rượu mờikhông uống thì cho uống rượu phạt.”Vương Vấn Thiên: “Làm sao để rượu mời không uống cho uống rượu phạt?”Thanh Nha nhấc một tay ôm trán, có điểm không biết nên nói như thế nào.Vương Vấn Thiên đưa tay vào trong tay áo, móc ra một xấp ngân phiếu, rút ramấy tấm mệnh giá lớn, vẫy vẫy trước mặt Thanh Nha, “Ngươi là địa đầu xà tạiẢo Vọng, ta muốn xả cơn tức này, ngươi suy nghĩ giúp ta một cái biện pháp.”Thanh Nha thuận tay cầm lấy ngân phiếu, lật nhìn xem, sau đó nhét vào trongáo, chất chân lộp cộp rời đi, sau khi đi ra đình đài thì thuận tay phất tay một cáira hiệu cho Vương Vấn Thiên.Xem ra là có chuyện muốn nói riêng, Vương Vấn Thiên lập tức tỉnh táo tinhthần, bước nhanh đi theo ra ngoài.Đi đến dưới một gốc cây râm mát, Thanh Nha đưa tay kéo cổ gã ta tới sát, ghévào lỗ tai gã ta thì thầm một hồi.Người bên trong đình đài không biết Thanh Nha nói gì, chỉ thấy đôi mắt VươngVấn Thiên tỏa sáng, còn chậm rãi gật đầu, sau cùng vỗ vai Thanh Nha một cái,xoay người đi liền, cũng phất tay kêu gọi Tôn Cửu.Tôn Cửu bước nhanh đuổi theo, cùng nhau rời đi.Thanh Nha cắm hai tay trong túi quần, lại lộp cộp bước trở về, đi vào trongđình, ngồi xuống, tiếp tục uống trà ăn chút điểm tâm.Đợi một hồi sau, Cổ Thanh Chiếu nhấc chân đá cẳng chân của y, “Lại dạy ngườita trò xấu gì đó?”Thanh Nha cắn bánh ngọt trong miệng, hàm hồ đáp: “Ta có thể dạy người ta tròxấu gì sao, đơn giản chỉ là mấy thủ đoạn cũ rích kia mà thôi, tiên lễ hậu binh đi.Nếu đã lấy lễ làm việc mà mời không được, vậy thì đổi cách khác đi mời, bêncạnh những người kia không phải còn có một đứa nhỏ sao, ngươi nói xem nếunhư đứa nhỏ đột nhiên mất tích, mà chúng ta lại có thể giúp bọn hắn tìm đượcngười, ngươi nói bọn hắn có tới hay không?”Cổ Thanh Chiếu nghiêm mặt nói: “Ta cảnh báo ngươi, với tính cách công tử bộtkiêu ngạo của Vương Vấn Thiên cũng không dám trực tiếp cứng rắn xông tới,đã nói rõ bối cảnh của mấy người kia không có đơn giản như bề ngoài, ngươiđừng lộn xộn cuốn vào đó. Thêm nữa, cùng với các ngươi đồng thời cố ý hãmhại người ta, là đã làm hỏng quy tắc của ‘Kinh Hồng điện’, tiếp tục dính dángđến chuyện bắt cóc, gây náo loạn lớn lên sẽ không dọn dẹp được, thứ cho takhông phụng bồi.”Thanh Nha nuốt miếng bánh ngọt trong miệng xuống, nhấp một ngụm nước tràvào bụng, nấc một cái, nhẹ nhàng toát ra một câu, “Không sao đâu, đã có ngườiđứng đằng sau, phía bên Trấn Hải ty đã bày tỏ, nếu thật sự chúng ta bị kéo vàothì bọn họ cũng không thoát được thân.”Cổ Thanh Chiếu kinh nghi, “Trấn Hải ty muốn làm gì?”Thanh Nha: “Ta cũng không rõ ràng. Hình như Trấn Hải ty hi vọng nhìn thấy họVương và mấy người đó gây náo loạn với nhau, gợi ý cho ta không nên để chohọ Vương tắt lửa.”Cổ Thanh Chiếu trầm giọng hỏi: “Ngươi ngay cả việc người ta muốn làm gìcũng không rõ ràng, liền dám cùng theo bọn họ làm bậy sao? Ngươi cho rằngphía bên Trấn Hải ty sẽ không làm ra chuyện qua sông dỡ cầu sao?”Thanh Nha bình tĩnh đáp: “Can nương đã gật đầu rồi, bảo ta cứ làm theo ý củaTrấn Hải ty.”“Can nương…” Cổ Thanh Chiếu ngơ ngẩn hỏi: “Can nương muốn làm gì?”Thanh Nha lắc đầu.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Sư huynh đệ ba người lập tức mở tấm thiệp mời ra xem, sau khi đọc rõ thông tinthì đều có cảm giác không hiểu ra sao.Nội dung bên trong là, thiếu Chưởng môn Vương Vấn Thiên của Già La Sơnvào giờ Dậu ba khắc ngày hôm nay muốn thiết yến khoản đãi ba người bọn hắntại “Kinh Hồng điện”, mời ba người bọn hắn vui lòng đến dự.Đột nhiên có loại chuyện này, ba người mà không ù ù cạc cạc mới là lạ rồi.Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.Dữu Khánh hỏi bọn hắn, “Là người quen của các ngươi sao?”Nam, Mục đều lắc đầu, ngay tại trước mặt ngoại nhân, không tiện nói ra mấycâu kiểu như nghe còn chưa từng nghe thấy.Nhân vật xưng là Vương Vấn Thiên này, bọn họ cũng thật sự không biết, tuyệtđối không biết, không hề có ấn tượng gì.Về phần Già La Sơn, ba người trái lại có nghe nói qua, hẳn phải là một mônphái Linh thực khá lớn, nếu không, dựa vào kiến thức nông cạn của ba ngườibọn hắn, đối với môn phái bình thường là sẽ không có ấn tượng gì.Bọn hắn nghĩ không ra chính là với môn phái này bọn hắn không có bất kỳ giaotình gì cũng không có bất kỳ liên hệ sâu xa nào, thiếu Chưởng môn của người tamời bọn hắn đi dự tiệc để làm gì chứ?Thấy người đưa thiệp mời chắp tay chào muốn đi, Dữu Khánh vội vàng gọi lại,“Chậm đã. Dám hỏi một câu, công tử nhà ngươi vì sao phải mở tiệc chiêu đãibọn ta?”Người đến khom người đáp: “Việc này thì tại hạ không được biết, ba vị tiênsinh đến đó tự nhiên liền biết rõ rồi.” Dứt lời lần nữa chắp tay cáo từ.Dữu Khánh: “Vậy thì làm phiền thay lời chuyển tới Vương công tử, chúng tatâm lĩnh hảo ý, việc dự tiệc thì thôi đi, chúng ta có chuyện ưu tiên khác, thực sựkhông thể phân thân.”Người đến sửng sốt, lập tức có chút sốt ruột, “Công tử nhà ta thành tâm thành ýgửi lời mời, mong rằng ba vị tiên sinh nghĩ kỹ, còn xin thu xếp công việc dànhchút thời gian dự tiệc.”Nam Trúc chen vào một câu: “Chúng ta thật sự có chuyện quan trọng không thểphân thân, ngươi cứ như vậy trở về báo cho công tử nhà ngươi đi.”Mục Ngạo Thiết gật đầu, cũng là ý như thế.Không rõ là chuyện gì, bọn hắn làm sao dám đồng ý?Vấn đề là việc này rõ ràng có kỳ quặc, người ta không chỉ trực tiếp tìm tới cửa,trên thiệp mời còn viết ra rõ ràng tên của cả ba người.Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là người ta đang âm thầm chú ý đến bọn họ,chưa phân biệt rõ có hảo tâm hay ác ý liền nhào đầu đi vào sao?Bình thường, chưa quen biết, theo lý thuyết là phải trước tiên tới làm quen mộtchút, hoàn toàn không quen biết lại trực tiếp đưa tới một tấm thiếp gọi người tađi dự tiệc, đó là chuyện gì?Người đến có chút bất đắc dĩ, gã ta lại không thể ép buộc được, cuối cùng cũngchỉ có thể thở dài một tiếng, chắp tay, cáo từ rời đi, phi thân nhảy xuống lầu.Nhìn theo bóng người đưa tin tức đi xa, sư huynh đệ ba người xoay người vàophòng bắt đầu thì thầm trao đổi với nhau.Mục Ngạo Thiết: “Vì sao phải mở tiệc chiêu đãi bọn ta?”Nam Trúc bĩu môi về phía Dữu Khánh, “Còn cần phải nói ra sao, khẳng định làcái thân phận kia của hắn đã để người biết rõ rồi đi.”Lúc này, Hồ Vưu Lệ đi lên lầu, ánh mắt cũng dán vào tấm thiệp mời trong taybọn hắn, “Tại Ảo Vọng này, các ngươi còn có bằng hữu sao?”Nói chỉ là lời thừa, cuộc trò chuyện với nhau ngoài ban công vừa rồi không cóche giấu, cô ta ở phía dưới đã nghe trộm được, cô ta thuần túy là tò mò lên đâynhìn xem, muốn biết vì sao lại có người không quen biết mời ba vị này đi dựtiệc.Dữu Khánh đang định hỏi ý kiến của cô ta, liền đưa thiệp mời cho cô ta xem,sau đó hỏi: “Thiếu Chưởng môn Già La Sơn này ở tại Ảo Vọng có danh tiếng gìkhông?”Hồ Vưu Lệ cũng không thể nói là có bao nhiêu kiến thức, lắc đầu, “Ta khôngbiết thiếu Chưởng môn này, chỉ biết Già La Sơn là một trong Thập đại môn pháiLinh thực của Cẩm quốc, hình như có Địa mẫu làm bối cảnh.”Địa mẫu? Sư huynh đệ ba người nhìn nhau có điểm hãi hùng khiếp vía, lo lắngvừa rồi từ chối có phải là quá mạo muội rồi hay không.Sau đó lại nghe Hồ Vưu Lệ chặc chặc lưỡi nói: “Thực là người có tiền mờikhách nha, ‘Kinh Hồng điện’ nhưng là nơi hào hoa lớn nhất tốt nhất tại ẢoVọng, chân chính là động đốt tiền, mỗi một lần tới đó, hơi động một chút làmấy chục vạn hơn trăm vạn, có cơ hội này, không đi kiến thức một lần quả thậtđáng tiếc.”Thôi đi, tìm hiểu gì từ trên người Hồ yêu này là đã tìm sai người rồi, DữuKhánh xoay người đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra nhìn ngoài cửa sổ…Tại nơi tấc đất tấc vàng Ảo Vọng này, có thể có một khu vườn để làm cửa hiệukinh doanh là có thể đếm được trên đầu ngón tay, Kinh Hồng điện là một trongsố đó.Bên trong vườn đình đài lầu các, cây cao bóng mát, càng có rất nhiều mỹ nhân.Chỉ cần bỏ tiền ra là có thể tìm kiếm được bất kỳ loại mỹ nhân, người đẹp nàotại nơi này.Thời điểm Kinh Hồng điện náo nhiệt nhất chính là tại sau khi màn đêm buôngxuống, lúc đó oanh ca yến hót, phù hoa như mộng.Ban ngày ban mặt, Kinh Hồng điện trái lại có vẻ yên tĩnh, ngăn cách với sựphồn hoa bên ngoài, trong góc hẻo lánh thỉnh thoảng truyền đến tiếng nhạc côngvà người luyện hát cất tiếng ngân nga.Ánh nắng có phần chói mắt, bên trong đình đài dưới bóng mát cây cổ thụ,Vương Vấn Thiên ngồi đó một mình phẩm trà.Cuối con đường quanh co ngoằn ngoèo ở bên cạnh, có tiếng bước chân bộp bộptruyền đến.Một nam nhân luôn có nét tươi cười nhàn nhạt trên khuôn mặt, ăn mặc tươngđối kỳ lạ, áo choàng không có tay áo, đôi cánh tay để trần, lưng đeo một câyđao, hai tay cắm ở trong túi quần, chân chân trần đeo guốc gỗ, đạp ra tiếng lộpcộp trên con đường mòn trải đá bản.Nam nhân ăn mặc trông có vẻ phóng đãng không ràng buộc này tên là ThanhNha, là địa đầu xà số một tại Ảo Vọng, đối với đa số người thường tại Ảo Vọngmà nói, đây tuyệt đối là một nhân vật phong vân.Cùng đi bên cạnh y là lão bản nương Cổ Thanh Chiếu của Kinh Hồng điện, mỹphụ trung niên, tô son trát phấn, nét mặt, ánh mắt vẫn rất hấp dẫn quyến rũ.Hai người cùng nhau tiến vào trong đình đài, ngồi xuống, Thanh Nha cũng nhấccốc trà lên chậm rãi thưởng thức, Cổ Thanh Chiếu thì nhấc chiếc quạt tròn trongtay, như có vẻ thương tiếc Vương Vấn Thiên, nhẹ nhàng phe phẩy quạt mát chogã ta.Vương Vấn Thiên hé mắt nhìn chằm chằm hai người, “Thanh Nha huynh, đãsắp xếp xong xuôi hết chưa?”Thanh Nha nhe ra một miếng lá trà trên đầu lưỡi, nghiêng đầu thổi rớt đi, sau đónói, “Vương huynh yên tâm, đêm nay đích thân lão bản nương sẽ sắp xếp thỏađáng, bố trí sẵn sàng, trong lúc đó cô nương sẽ lập tức la to lên, đảm bảo kéo tớimột đám người ập vào bắt quả tang tên kia đang cưỡng hiếp cô nương đó.”Cổ Thanh Chiếu lại thử hỏi một câu, “Vương công tử, người này rốt cuộc là aimà đáng giá ngài bỏ ra công sức nhiều như vậy?”Vương Vấn Thiên hừ một tiếng, cười nhạt, “Là ai? Đến lúc đó các ngươi tựnhiên sẽ biết, nhất định sẽ khiến cho các ngươi rất bất ngờ. Nói chung, hôm nayta nhất định phải khiến cho hắn thân bại danh liệt!”Thanh Nha mỉm cười, “Rất thích Vương huynh loại người ân oán phân minhnhư vậy.”Chính vào lúc này, có một người vội vã đi tới đây, không phải ai khác, chính làngười lúc trước đi truyền tin cho sư huynh đệ ba người Dữu Khánh.Người này tên là Tôn Cửu, là người hầu bên cạnh Vương Vấn Thiên, cũng làtâm phúc của Vương Vấn Thiên.Hắn ta tiến vào trong đình, cũng không cấm kỵ những người khác, trực tiếp bẩmbáo: “Công tử, thiệp mời đã đưa đến nơi, chỉ là…” Nói đến đây, hắn ta có chútdo dự.Vương Vấn Thiên khóe mắt lườm hắn ta, “Cái gì? Có chuyện nói mau, có rắmnhanh thả, đừng có dông dài.”Tôn Cửu chỉ đành phải thành thật bẩm báo, “Thiệp mời đã đưa đến, người cũngđã gặp rồi, người ta nói có chuyện ưu tiên không có thời gian.”Không cần phải nhiều lời, những người tại đây lập tức đều đã hiểu, người takhông nể mặt, không muốn đi gặp.Chí ít, cho thấy rằng việc ngươi mở tiệc chiêu đãi không quan trọng bằng nhữngviệc khác, nếu không thì khẳng định sẽ gác lại việc khác để đi dự tiệc, việc nàychẳng phải là không nể mặt sao.Vương Vấn Thiên đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt có chút đỏ lên,dường như cảm thấy xấu hổ và giận dữ, rõ ràng đang cắn chặt hàm răng.Thanh Nha và Cổ Thanh Chiếu chạm ánh mắt với nhau, đối với kết quả nàydường như cũng không quá cảm thấy bất ngờ.Lúc trước được biết khách nhân cũng không có quen biết vị này, từng có ý kiếnđối với việc vị này trực tiếp đưa thiệp mời tới, nhưng vị này dường như có phầntự tin với thân phận địa vị của mình, cho rằng người ta nhìn thấy danh hiệu củamình thì sẽ như thế nào, như thế nào đó, vân vân, bọn họ cũng không tiện nói gìnữa, dù sao có hào quang của Địa mẫu gia trì, ai ngờ vẫn là xảy ra chuyện bấtngờ.“Bọn hắn có xem thiệp mời hay không?” Vương Vấn Thiên trầm giọng hỏi mộtcâu.Tôn Cửu bất đắc dĩ đáp: “Đã xem rồi, xem ngay trước mặt ta.”Bùm! Vương Vấn Thiên đột nhiên vỗ bàn một cái, ngực phập phồng một hồi,cuối cùng lại nhìn chăm chú về phía Thanh Nha, “Thanh Nha huynh, tại ẢoVọng ngươi dù sao cũng là nhân vật có số má, loại chuyện này ngươi có thểchịu đựng không?”“…” Thanh Nha há to miệng một hồi, đã bị lời nói của đối phương làm chongây ra, tại sao lại biến thành ta không thể nhịn, cũng không phải là chuyện củata a.Sau khi lấy lại tinh thần, y vẫn là đứng lên theo, nói quanh co một câu, “Đươngnhiên là không thể nhịn.”Vương Vấn Thiên: “Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm sao?”Thanh Nha thuận theo tâm tình của gã ta, nói ra, “Đương nhiên là rượu mờikhông uống thì cho uống rượu phạt.”Vương Vấn Thiên: “Làm sao để rượu mời không uống cho uống rượu phạt?”Thanh Nha nhấc một tay ôm trán, có điểm không biết nên nói như thế nào.Vương Vấn Thiên đưa tay vào trong tay áo, móc ra một xấp ngân phiếu, rút ramấy tấm mệnh giá lớn, vẫy vẫy trước mặt Thanh Nha, “Ngươi là địa đầu xà tạiẢo Vọng, ta muốn xả cơn tức này, ngươi suy nghĩ giúp ta một cái biện pháp.”Thanh Nha thuận tay cầm lấy ngân phiếu, lật nhìn xem, sau đó nhét vào trongáo, chất chân lộp cộp rời đi, sau khi đi ra đình đài thì thuận tay phất tay một cáira hiệu cho Vương Vấn Thiên.Xem ra là có chuyện muốn nói riêng, Vương Vấn Thiên lập tức tỉnh táo tinhthần, bước nhanh đi theo ra ngoài.Đi đến dưới một gốc cây râm mát, Thanh Nha đưa tay kéo cổ gã ta tới sát, ghévào lỗ tai gã ta thì thầm một hồi.Người bên trong đình đài không biết Thanh Nha nói gì, chỉ thấy đôi mắt VươngVấn Thiên tỏa sáng, còn chậm rãi gật đầu, sau cùng vỗ vai Thanh Nha một cái,xoay người đi liền, cũng phất tay kêu gọi Tôn Cửu.Tôn Cửu bước nhanh đuổi theo, cùng nhau rời đi.Thanh Nha cắm hai tay trong túi quần, lại lộp cộp bước trở về, đi vào trongđình, ngồi xuống, tiếp tục uống trà ăn chút điểm tâm.Đợi một hồi sau, Cổ Thanh Chiếu nhấc chân đá cẳng chân của y, “Lại dạy ngườita trò xấu gì đó?”Thanh Nha cắn bánh ngọt trong miệng, hàm hồ đáp: “Ta có thể dạy người ta tròxấu gì sao, đơn giản chỉ là mấy thủ đoạn cũ rích kia mà thôi, tiên lễ hậu binh đi.Nếu đã lấy lễ làm việc mà mời không được, vậy thì đổi cách khác đi mời, bêncạnh những người kia không phải còn có một đứa nhỏ sao, ngươi nói xem nếunhư đứa nhỏ đột nhiên mất tích, mà chúng ta lại có thể giúp bọn hắn tìm đượcngười, ngươi nói bọn hắn có tới hay không?”Cổ Thanh Chiếu nghiêm mặt nói: “Ta cảnh báo ngươi, với tính cách công tử bộtkiêu ngạo của Vương Vấn Thiên cũng không dám trực tiếp cứng rắn xông tới,đã nói rõ bối cảnh của mấy người kia không có đơn giản như bề ngoài, ngươiđừng lộn xộn cuốn vào đó. Thêm nữa, cùng với các ngươi đồng thời cố ý hãmhại người ta, là đã làm hỏng quy tắc của ‘Kinh Hồng điện’, tiếp tục dính dángđến chuyện bắt cóc, gây náo loạn lớn lên sẽ không dọn dẹp được, thứ cho takhông phụng bồi.”Thanh Nha nuốt miếng bánh ngọt trong miệng xuống, nhấp một ngụm nước tràvào bụng, nấc một cái, nhẹ nhàng toát ra một câu, “Không sao đâu, đã có ngườiđứng đằng sau, phía bên Trấn Hải ty đã bày tỏ, nếu thật sự chúng ta bị kéo vàothì bọn họ cũng không thoát được thân.”Cổ Thanh Chiếu kinh nghi, “Trấn Hải ty muốn làm gì?”Thanh Nha: “Ta cũng không rõ ràng. Hình như Trấn Hải ty hi vọng nhìn thấy họVương và mấy người đó gây náo loạn với nhau, gợi ý cho ta không nên để chohọ Vương tắt lửa.”Cổ Thanh Chiếu trầm giọng hỏi: “Ngươi ngay cả việc người ta muốn làm gìcũng không rõ ràng, liền dám cùng theo bọn họ làm bậy sao? Ngươi cho rằngphía bên Trấn Hải ty sẽ không làm ra chuyện qua sông dỡ cầu sao?”Thanh Nha bình tĩnh đáp: “Can nương đã gật đầu rồi, bảo ta cứ làm theo ý củaTrấn Hải ty.”“Can nương…” Cổ Thanh Chiếu ngơ ngẩn hỏi: “Can nương muốn làm gì?”Thanh Nha lắc đầu.