Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…

Chương 484: Rời đi (1)

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Đối với cá nhân Vương Chưởng môn lão ta mà nói, nếu như đã bỏ qua tínhmạng của con trai mình, vậy thì khẳng định phải báo thù cho con trai, tronglòng lão ta không thể không có hận thù, cũng không có khả năng làm nhưchuyện gì cũng chưa có xảy ra, trên đời có mấy người có lòng dạ như thế?Đương nhiên quả thực cũng là đạo lý, người ta đùa giỡn chết con trai của mìnhmà lão ta cũng không dám động tới người ta, vậy thì người ngoài sẽ đánh giánhư thế nào chứ? Thể diện cáo mượn oai hùm của Già La Sơn còn có thể khôngbị sụp đổ hay sao?Lời đã nói đến nước này, Đồ Hưu Khôi suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng thởdài, cũng chỉ có thể bỏ qua không khuyên nữa, thử hỏi một câu, “Thanh Nha đềnghị Long Hành Vân…”Vương Tuyết Đường: “Lời hắn nói tuy rằng cũng có lý, nhưng mà, nếu do LongHành Vân đùa chết tên đó thì tính là chuyện gì chứ? Cho dù khiến cho A SĩHành chết không rõ ràng vẫn tốt hơn hẳn so với làm kiểu đó, chết không rõ ràngthì ngoại nhân khẳng định sẽ liên tưởng là do chúng ta làm, hiểu không?”Đồ Hưu Khôi hơi cau mày hỏi: “Chính tay chúng ta động thủ sao?”Vương Tuyết Đường: “Già La Sơn chúng ta cao thủ nhiều như mây, lẽ nào đềulà phế vật sao? Làm thịt một tên như vậy có khó khăn không? Ta muốn giết hắn,hắn chạy thoát được à? Về phần làm sao hạ thủ tại Ảo Vọng mới thích hợp,những tình huống liên quan khác, ngươi có thể tìm tới Thanh Nha kia để tìmhiểu một chút.”Đồ Hưu Khôi yên lặng gật đầu đáp, “Được rồi.”Vương Tuyết Đường: “Khi A Sĩ Hành chết rồi, ta sẽ rời Ảo Vọng trở về Già LaSơn, người hiểu biết đương nhiên sẽ hiểu. Phải nhớ cho kỹ, làm việc phải sạchsẽ, không được lưu lại sỡ hở, nhược điểm trực tiếp gì.”“Đã rõ.”Chính vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Đồ Hưu Khôi quay đầulại gọi một tiếng cho vào.Một môn đồ Già La Sơn đi vào, bẩm báo: “Chưởng môn, Chưởng lệnh Trấn Hảity phái người đến truyền lời, nói là mời ngài nhanh chóng đi đến đó mộtchuyến.”Đồ Hưu Khôi nhìn nhìn phản ứng của Chưởng môn, phất tay nói: “Biết rồi.”Sau khi môn đồ kia lui ra, Vương Tuyết Đường hừ một tiếng, “Chẳng qua là gọita tới để hỏi tình hình liên quan tới chuyến đi vừa rồi đi.”Đồ Hưu Khôi trấn an, nói: “Không còn cách nào, người tại dưới mái hiên khôngthể không cúi đầu, đi đổi không khí một chút cũng tốt.”“Có tình huống.”Dữu Khánh và Nam Trúc đi ra ngoài dạo bộ tìm hiểu thông tin, vừa mới trở vềTam Gian cư, Mục Ngạo Thiết lập tức nghiêng đầu ra hiệu một tiếng.Dữu Khánh lập tức đi tới trước cửa sổ, nằm úp trong cửa sổ nhìn ra bên ngoàiqua khe cửa, nhìn thấy tại điểm giám thị của phía bên Liễu Phiêu Phiêu lại đãmở cửa sổ ra, lần nữa phát ra tín hiệu cho bên này.Hắn hơi chút suy nghĩ, sau đó đẩy ra nửa bên cửa sổ để đó, dùng để đáp lại, rồixoay người nói với Nam Trúc: “Lão Thất, đi, tiếp tục đi dạo phố.”Nam Trúc hiểu ý, cùng rời đi theo.Bên trong Tam Gian cư tiếp tục chỉ còn lại có một mình Mục Ngạo Thiết, TiểuHắc và Hồ Vưu Lệ đi ra ngoài rồi.Có đôi khi cũng không còn cách nào khác, dù sao Tiểu Hắc chỉ là một đứa nhỏ,một mực nhốt Tiểu Hắc tại trong phòng không cho nó rời nhà thì cũng có phầnkhông hợp tình hợp lý. Thấy nó ồn ào cứ muốn cùng đi theo Hồ Vưu Lệ rangoài, nghĩ đến việc bây giờ thân phận U Giác Phụ của nó đã được công khai,nên bảo nó treo kỹ “U Cư bài” nơi eo rồi cũng để cho nó ra khỏi nhà.Về phần Hồ Vưu Lệ, gần đây tiêu tốn không ít tiền, nên càng phải nỗ lực kiếmtiền, cô ta ở nhà cũng ngồi không yên, Tiểu Hắc liền cùng đi theo buôn bán vớicô ta.Đương nhiên, sư huynh đệ ba người nhiều lần nhắc nhở Hồ Vưu Lệ về tính tìnhtrời ơi đất hỡi của Tiểu Hắc, dặn dò cô ta phải nhìn chăm chú vào nó, nếu khôngrất dễ xảy ra chuyện.Trên đường phố phồn hoa lẫn lộn yêu ma quỷ quái, đi dạo khắp một hồi, sưhuynh đệ hai người ghé vào một cửa hàng bán quần áo trang sức.Bên trong cửa hàng có đủ các loại y phục trong ngoài, còn có cả giày và mũ,thậm chí còn có các thứ như khôi giáp, nội giáp hay các loại dây chuyền giấu tạibên trong quần áo.Dữu Khánh ra hiệu bằng ánh mắt với lão Thất, Nam Trúc lập tức hô to kêu gọingười bán hàng, thu hút sự chú ý về phía gã, Dữu Khánh nhân cơ hội đó tìm đếntrước một dãy song ngang treo y phục, căn cứ theo phương thức truyền tin màLiễu Phiêu Phiêu cung cấp, đưa tay đến phía dưới một thanh treo đồ nằm ngangtìm tòi, phát hiện thấy quả nhiên có cái khe.Rõ ràng là vì để tránh mất thẩm mỹ, chủ quán đã chuyển mặt có khe xoayxuống dưới. Dữu Khánh thật sự không biết Liễu Phiêu Phiêu làm như thế nàochú ý được tới vấn đề này, ngón tay sờ tìm vào trong, đụng phải một vật, kéo rađược một cục giấy, nhanh chóng nhét vào trong lòng bàn tay, xoay người lại, tảnbộ trở về bên cạnh Nam Trúc.Sau khi biết được đã làm xong chuyện, Nam Trúc lấy cớ thân thể mình quá mậpmạp, y phục không hợp ý, quay đầu lại rời đi, khiến cho người bán hàng đanghảo tâm tiếp đón phải mỉm cười bối rối.Trên thực tế chính là vì luyến tiếc chi tiêu khoản tiền này, vẫn là câu nói kia, giácả tại Ảo Vọng quá đắt đỏ, đắt đến thái quá.Vì để đánh lạc hướng sự chú ý, hai người tiếp tục đi dạo mấy cái cửa hàng, rồithừa dịp không có người chú ý, Dữu Khánh mở cục giấy ra nhìn xem nội dungtrong đó, sau khi xem xong thì vẻ mặt kịch biến.Sau đó cũng không còn có tâm tư đi dạo thêm nữa, dạo vòng vòng thêm mộtchút rồi kêu gọi Nam Trúc lại, cùng nhau trở về.Sau khi trở về tới Tam Gian cư, Dữu Khánh đưa tờ giấy cho hai người Nam,Mục nhìn xem.Nội dung trên giấy cũng không có nói chuyện gì khác, chính là báo cho bọn họbiết, Chưởng môn Vương Tuyết Đường của Già La Sơn quay trở lại rồi, VươngTuyết Đường đã bỏ qua việc dùng tiền cứu con trai, bảo bọn họ cẩn thận nhiềuhơn.Ánh mắt rời khỏi trang giấy, Mục Ngạo Thiết nói: “E rằng lai giả bất thiện.”Nam Trúc vo tròn, chà xát tờ giấy thành bột mịn, toát ra kẽ răng, “Tên VươngTuyết Đường này thực đủ tàn nhẫn a, vì tiền tài thế lực mà ngay cả con ruột củamình cũng không cứu. Như vậy liền phiền phức rồi! Với việc chúng ta đã đùachết con trai của lão, thù giết con a, trên thế gian có mấy người có thể xem nhưkhông biết?”Vẻ mặt Dữu Khánh nghiêm trọng, “Cho dù lão ta bỏ ra khoản tiền lớn để cứucon trai, cũng chưa chắc sẽ bỏ qua cho chúng ta. Ta nhờ vị kia hỗ trợ nhìn chằmchằm vào Vương gia, chính là vì sợ xuất hiện loại tình huống này. Vốn hi vọngtại Ảo Vọng, Vương gia có thể có điểm lo lắng, dù sao thì tại nơi này có khôngít người nhìn chằm chằm vào chúng ta, động thủ với chúng ta có khả năng sẽrước lấy phiền phức, để chúng ta có thời gian làm xong việc của mình. Nhưngbây giờ xem ra là, sợ cái gì tới cái đó, e rằng không còn cách nào rồi…” Hắncúi đầu nhìn nhìn chiếc nhẫn ở trên ngón tay của mình.Nam Trúc nhìn hai vị sư đệ, “Ngay cả vị kia cũng đã nhắc nhở chúng ta phảicẩn thận, xem ra phiền phức sắp chạy tới cửa rồi, làm sao bây giờ?”Mục Ngạo Thiết cau mày suy tư.

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Đối với cá nhân Vương Chưởng môn lão ta mà nói, nếu như đã bỏ qua tínhmạng của con trai mình, vậy thì khẳng định phải báo thù cho con trai, tronglòng lão ta không thể không có hận thù, cũng không có khả năng làm nhưchuyện gì cũng chưa có xảy ra, trên đời có mấy người có lòng dạ như thế?Đương nhiên quả thực cũng là đạo lý, người ta đùa giỡn chết con trai của mìnhmà lão ta cũng không dám động tới người ta, vậy thì người ngoài sẽ đánh giánhư thế nào chứ? Thể diện cáo mượn oai hùm của Già La Sơn còn có thể khôngbị sụp đổ hay sao?Lời đã nói đến nước này, Đồ Hưu Khôi suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng thởdài, cũng chỉ có thể bỏ qua không khuyên nữa, thử hỏi một câu, “Thanh Nha đềnghị Long Hành Vân…”Vương Tuyết Đường: “Lời hắn nói tuy rằng cũng có lý, nhưng mà, nếu do LongHành Vân đùa chết tên đó thì tính là chuyện gì chứ? Cho dù khiến cho A SĩHành chết không rõ ràng vẫn tốt hơn hẳn so với làm kiểu đó, chết không rõ ràngthì ngoại nhân khẳng định sẽ liên tưởng là do chúng ta làm, hiểu không?”Đồ Hưu Khôi hơi cau mày hỏi: “Chính tay chúng ta động thủ sao?”Vương Tuyết Đường: “Già La Sơn chúng ta cao thủ nhiều như mây, lẽ nào đềulà phế vật sao? Làm thịt một tên như vậy có khó khăn không? Ta muốn giết hắn,hắn chạy thoát được à? Về phần làm sao hạ thủ tại Ảo Vọng mới thích hợp,những tình huống liên quan khác, ngươi có thể tìm tới Thanh Nha kia để tìmhiểu một chút.”Đồ Hưu Khôi yên lặng gật đầu đáp, “Được rồi.”Vương Tuyết Đường: “Khi A Sĩ Hành chết rồi, ta sẽ rời Ảo Vọng trở về Già LaSơn, người hiểu biết đương nhiên sẽ hiểu. Phải nhớ cho kỹ, làm việc phải sạchsẽ, không được lưu lại sỡ hở, nhược điểm trực tiếp gì.”“Đã rõ.”Chính vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Đồ Hưu Khôi quay đầulại gọi một tiếng cho vào.Một môn đồ Già La Sơn đi vào, bẩm báo: “Chưởng môn, Chưởng lệnh Trấn Hảity phái người đến truyền lời, nói là mời ngài nhanh chóng đi đến đó mộtchuyến.”Đồ Hưu Khôi nhìn nhìn phản ứng của Chưởng môn, phất tay nói: “Biết rồi.”Sau khi môn đồ kia lui ra, Vương Tuyết Đường hừ một tiếng, “Chẳng qua là gọita tới để hỏi tình hình liên quan tới chuyến đi vừa rồi đi.”Đồ Hưu Khôi trấn an, nói: “Không còn cách nào, người tại dưới mái hiên khôngthể không cúi đầu, đi đổi không khí một chút cũng tốt.”“Có tình huống.”Dữu Khánh và Nam Trúc đi ra ngoài dạo bộ tìm hiểu thông tin, vừa mới trở vềTam Gian cư, Mục Ngạo Thiết lập tức nghiêng đầu ra hiệu một tiếng.Dữu Khánh lập tức đi tới trước cửa sổ, nằm úp trong cửa sổ nhìn ra bên ngoàiqua khe cửa, nhìn thấy tại điểm giám thị của phía bên Liễu Phiêu Phiêu lại đãmở cửa sổ ra, lần nữa phát ra tín hiệu cho bên này.Hắn hơi chút suy nghĩ, sau đó đẩy ra nửa bên cửa sổ để đó, dùng để đáp lại, rồixoay người nói với Nam Trúc: “Lão Thất, đi, tiếp tục đi dạo phố.”Nam Trúc hiểu ý, cùng rời đi theo.Bên trong Tam Gian cư tiếp tục chỉ còn lại có một mình Mục Ngạo Thiết, TiểuHắc và Hồ Vưu Lệ đi ra ngoài rồi.Có đôi khi cũng không còn cách nào khác, dù sao Tiểu Hắc chỉ là một đứa nhỏ,một mực nhốt Tiểu Hắc tại trong phòng không cho nó rời nhà thì cũng có phầnkhông hợp tình hợp lý. Thấy nó ồn ào cứ muốn cùng đi theo Hồ Vưu Lệ rangoài, nghĩ đến việc bây giờ thân phận U Giác Phụ của nó đã được công khai,nên bảo nó treo kỹ “U Cư bài” nơi eo rồi cũng để cho nó ra khỏi nhà.Về phần Hồ Vưu Lệ, gần đây tiêu tốn không ít tiền, nên càng phải nỗ lực kiếmtiền, cô ta ở nhà cũng ngồi không yên, Tiểu Hắc liền cùng đi theo buôn bán vớicô ta.Đương nhiên, sư huynh đệ ba người nhiều lần nhắc nhở Hồ Vưu Lệ về tính tìnhtrời ơi đất hỡi của Tiểu Hắc, dặn dò cô ta phải nhìn chăm chú vào nó, nếu khôngrất dễ xảy ra chuyện.Trên đường phố phồn hoa lẫn lộn yêu ma quỷ quái, đi dạo khắp một hồi, sưhuynh đệ hai người ghé vào một cửa hàng bán quần áo trang sức.Bên trong cửa hàng có đủ các loại y phục trong ngoài, còn có cả giày và mũ,thậm chí còn có các thứ như khôi giáp, nội giáp hay các loại dây chuyền giấu tạibên trong quần áo.Dữu Khánh ra hiệu bằng ánh mắt với lão Thất, Nam Trúc lập tức hô to kêu gọingười bán hàng, thu hút sự chú ý về phía gã, Dữu Khánh nhân cơ hội đó tìm đếntrước một dãy song ngang treo y phục, căn cứ theo phương thức truyền tin màLiễu Phiêu Phiêu cung cấp, đưa tay đến phía dưới một thanh treo đồ nằm ngangtìm tòi, phát hiện thấy quả nhiên có cái khe.Rõ ràng là vì để tránh mất thẩm mỹ, chủ quán đã chuyển mặt có khe xoayxuống dưới. Dữu Khánh thật sự không biết Liễu Phiêu Phiêu làm như thế nàochú ý được tới vấn đề này, ngón tay sờ tìm vào trong, đụng phải một vật, kéo rađược một cục giấy, nhanh chóng nhét vào trong lòng bàn tay, xoay người lại, tảnbộ trở về bên cạnh Nam Trúc.Sau khi biết được đã làm xong chuyện, Nam Trúc lấy cớ thân thể mình quá mậpmạp, y phục không hợp ý, quay đầu lại rời đi, khiến cho người bán hàng đanghảo tâm tiếp đón phải mỉm cười bối rối.Trên thực tế chính là vì luyến tiếc chi tiêu khoản tiền này, vẫn là câu nói kia, giácả tại Ảo Vọng quá đắt đỏ, đắt đến thái quá.Vì để đánh lạc hướng sự chú ý, hai người tiếp tục đi dạo mấy cái cửa hàng, rồithừa dịp không có người chú ý, Dữu Khánh mở cục giấy ra nhìn xem nội dungtrong đó, sau khi xem xong thì vẻ mặt kịch biến.Sau đó cũng không còn có tâm tư đi dạo thêm nữa, dạo vòng vòng thêm mộtchút rồi kêu gọi Nam Trúc lại, cùng nhau trở về.Sau khi trở về tới Tam Gian cư, Dữu Khánh đưa tờ giấy cho hai người Nam,Mục nhìn xem.Nội dung trên giấy cũng không có nói chuyện gì khác, chính là báo cho bọn họbiết, Chưởng môn Vương Tuyết Đường của Già La Sơn quay trở lại rồi, VươngTuyết Đường đã bỏ qua việc dùng tiền cứu con trai, bảo bọn họ cẩn thận nhiềuhơn.Ánh mắt rời khỏi trang giấy, Mục Ngạo Thiết nói: “E rằng lai giả bất thiện.”Nam Trúc vo tròn, chà xát tờ giấy thành bột mịn, toát ra kẽ răng, “Tên VươngTuyết Đường này thực đủ tàn nhẫn a, vì tiền tài thế lực mà ngay cả con ruột củamình cũng không cứu. Như vậy liền phiền phức rồi! Với việc chúng ta đã đùachết con trai của lão, thù giết con a, trên thế gian có mấy người có thể xem nhưkhông biết?”Vẻ mặt Dữu Khánh nghiêm trọng, “Cho dù lão ta bỏ ra khoản tiền lớn để cứucon trai, cũng chưa chắc sẽ bỏ qua cho chúng ta. Ta nhờ vị kia hỗ trợ nhìn chằmchằm vào Vương gia, chính là vì sợ xuất hiện loại tình huống này. Vốn hi vọngtại Ảo Vọng, Vương gia có thể có điểm lo lắng, dù sao thì tại nơi này có khôngít người nhìn chằm chằm vào chúng ta, động thủ với chúng ta có khả năng sẽrước lấy phiền phức, để chúng ta có thời gian làm xong việc của mình. Nhưngbây giờ xem ra là, sợ cái gì tới cái đó, e rằng không còn cách nào rồi…” Hắncúi đầu nhìn nhìn chiếc nhẫn ở trên ngón tay của mình.Nam Trúc nhìn hai vị sư đệ, “Ngay cả vị kia cũng đã nhắc nhở chúng ta phảicẩn thận, xem ra phiền phức sắp chạy tới cửa rồi, làm sao bây giờ?”Mục Ngạo Thiết cau mày suy tư.

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Đối với cá nhân Vương Chưởng môn lão ta mà nói, nếu như đã bỏ qua tínhmạng của con trai mình, vậy thì khẳng định phải báo thù cho con trai, tronglòng lão ta không thể không có hận thù, cũng không có khả năng làm nhưchuyện gì cũng chưa có xảy ra, trên đời có mấy người có lòng dạ như thế?Đương nhiên quả thực cũng là đạo lý, người ta đùa giỡn chết con trai của mìnhmà lão ta cũng không dám động tới người ta, vậy thì người ngoài sẽ đánh giánhư thế nào chứ? Thể diện cáo mượn oai hùm của Già La Sơn còn có thể khôngbị sụp đổ hay sao?Lời đã nói đến nước này, Đồ Hưu Khôi suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng thởdài, cũng chỉ có thể bỏ qua không khuyên nữa, thử hỏi một câu, “Thanh Nha đềnghị Long Hành Vân…”Vương Tuyết Đường: “Lời hắn nói tuy rằng cũng có lý, nhưng mà, nếu do LongHành Vân đùa chết tên đó thì tính là chuyện gì chứ? Cho dù khiến cho A SĩHành chết không rõ ràng vẫn tốt hơn hẳn so với làm kiểu đó, chết không rõ ràngthì ngoại nhân khẳng định sẽ liên tưởng là do chúng ta làm, hiểu không?”Đồ Hưu Khôi hơi cau mày hỏi: “Chính tay chúng ta động thủ sao?”Vương Tuyết Đường: “Già La Sơn chúng ta cao thủ nhiều như mây, lẽ nào đềulà phế vật sao? Làm thịt một tên như vậy có khó khăn không? Ta muốn giết hắn,hắn chạy thoát được à? Về phần làm sao hạ thủ tại Ảo Vọng mới thích hợp,những tình huống liên quan khác, ngươi có thể tìm tới Thanh Nha kia để tìmhiểu một chút.”Đồ Hưu Khôi yên lặng gật đầu đáp, “Được rồi.”Vương Tuyết Đường: “Khi A Sĩ Hành chết rồi, ta sẽ rời Ảo Vọng trở về Già LaSơn, người hiểu biết đương nhiên sẽ hiểu. Phải nhớ cho kỹ, làm việc phải sạchsẽ, không được lưu lại sỡ hở, nhược điểm trực tiếp gì.”“Đã rõ.”Chính vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Đồ Hưu Khôi quay đầulại gọi một tiếng cho vào.Một môn đồ Già La Sơn đi vào, bẩm báo: “Chưởng môn, Chưởng lệnh Trấn Hảity phái người đến truyền lời, nói là mời ngài nhanh chóng đi đến đó mộtchuyến.”Đồ Hưu Khôi nhìn nhìn phản ứng của Chưởng môn, phất tay nói: “Biết rồi.”Sau khi môn đồ kia lui ra, Vương Tuyết Đường hừ một tiếng, “Chẳng qua là gọita tới để hỏi tình hình liên quan tới chuyến đi vừa rồi đi.”Đồ Hưu Khôi trấn an, nói: “Không còn cách nào, người tại dưới mái hiên khôngthể không cúi đầu, đi đổi không khí một chút cũng tốt.”“Có tình huống.”Dữu Khánh và Nam Trúc đi ra ngoài dạo bộ tìm hiểu thông tin, vừa mới trở vềTam Gian cư, Mục Ngạo Thiết lập tức nghiêng đầu ra hiệu một tiếng.Dữu Khánh lập tức đi tới trước cửa sổ, nằm úp trong cửa sổ nhìn ra bên ngoàiqua khe cửa, nhìn thấy tại điểm giám thị của phía bên Liễu Phiêu Phiêu lại đãmở cửa sổ ra, lần nữa phát ra tín hiệu cho bên này.Hắn hơi chút suy nghĩ, sau đó đẩy ra nửa bên cửa sổ để đó, dùng để đáp lại, rồixoay người nói với Nam Trúc: “Lão Thất, đi, tiếp tục đi dạo phố.”Nam Trúc hiểu ý, cùng rời đi theo.Bên trong Tam Gian cư tiếp tục chỉ còn lại có một mình Mục Ngạo Thiết, TiểuHắc và Hồ Vưu Lệ đi ra ngoài rồi.Có đôi khi cũng không còn cách nào khác, dù sao Tiểu Hắc chỉ là một đứa nhỏ,một mực nhốt Tiểu Hắc tại trong phòng không cho nó rời nhà thì cũng có phầnkhông hợp tình hợp lý. Thấy nó ồn ào cứ muốn cùng đi theo Hồ Vưu Lệ rangoài, nghĩ đến việc bây giờ thân phận U Giác Phụ của nó đã được công khai,nên bảo nó treo kỹ “U Cư bài” nơi eo rồi cũng để cho nó ra khỏi nhà.Về phần Hồ Vưu Lệ, gần đây tiêu tốn không ít tiền, nên càng phải nỗ lực kiếmtiền, cô ta ở nhà cũng ngồi không yên, Tiểu Hắc liền cùng đi theo buôn bán vớicô ta.Đương nhiên, sư huynh đệ ba người nhiều lần nhắc nhở Hồ Vưu Lệ về tính tìnhtrời ơi đất hỡi của Tiểu Hắc, dặn dò cô ta phải nhìn chăm chú vào nó, nếu khôngrất dễ xảy ra chuyện.Trên đường phố phồn hoa lẫn lộn yêu ma quỷ quái, đi dạo khắp một hồi, sưhuynh đệ hai người ghé vào một cửa hàng bán quần áo trang sức.Bên trong cửa hàng có đủ các loại y phục trong ngoài, còn có cả giày và mũ,thậm chí còn có các thứ như khôi giáp, nội giáp hay các loại dây chuyền giấu tạibên trong quần áo.Dữu Khánh ra hiệu bằng ánh mắt với lão Thất, Nam Trúc lập tức hô to kêu gọingười bán hàng, thu hút sự chú ý về phía gã, Dữu Khánh nhân cơ hội đó tìm đếntrước một dãy song ngang treo y phục, căn cứ theo phương thức truyền tin màLiễu Phiêu Phiêu cung cấp, đưa tay đến phía dưới một thanh treo đồ nằm ngangtìm tòi, phát hiện thấy quả nhiên có cái khe.Rõ ràng là vì để tránh mất thẩm mỹ, chủ quán đã chuyển mặt có khe xoayxuống dưới. Dữu Khánh thật sự không biết Liễu Phiêu Phiêu làm như thế nàochú ý được tới vấn đề này, ngón tay sờ tìm vào trong, đụng phải một vật, kéo rađược một cục giấy, nhanh chóng nhét vào trong lòng bàn tay, xoay người lại, tảnbộ trở về bên cạnh Nam Trúc.Sau khi biết được đã làm xong chuyện, Nam Trúc lấy cớ thân thể mình quá mậpmạp, y phục không hợp ý, quay đầu lại rời đi, khiến cho người bán hàng đanghảo tâm tiếp đón phải mỉm cười bối rối.Trên thực tế chính là vì luyến tiếc chi tiêu khoản tiền này, vẫn là câu nói kia, giácả tại Ảo Vọng quá đắt đỏ, đắt đến thái quá.Vì để đánh lạc hướng sự chú ý, hai người tiếp tục đi dạo mấy cái cửa hàng, rồithừa dịp không có người chú ý, Dữu Khánh mở cục giấy ra nhìn xem nội dungtrong đó, sau khi xem xong thì vẻ mặt kịch biến.Sau đó cũng không còn có tâm tư đi dạo thêm nữa, dạo vòng vòng thêm mộtchút rồi kêu gọi Nam Trúc lại, cùng nhau trở về.Sau khi trở về tới Tam Gian cư, Dữu Khánh đưa tờ giấy cho hai người Nam,Mục nhìn xem.Nội dung trên giấy cũng không có nói chuyện gì khác, chính là báo cho bọn họbiết, Chưởng môn Vương Tuyết Đường của Già La Sơn quay trở lại rồi, VươngTuyết Đường đã bỏ qua việc dùng tiền cứu con trai, bảo bọn họ cẩn thận nhiềuhơn.Ánh mắt rời khỏi trang giấy, Mục Ngạo Thiết nói: “E rằng lai giả bất thiện.”Nam Trúc vo tròn, chà xát tờ giấy thành bột mịn, toát ra kẽ răng, “Tên VươngTuyết Đường này thực đủ tàn nhẫn a, vì tiền tài thế lực mà ngay cả con ruột củamình cũng không cứu. Như vậy liền phiền phức rồi! Với việc chúng ta đã đùachết con trai của lão, thù giết con a, trên thế gian có mấy người có thể xem nhưkhông biết?”Vẻ mặt Dữu Khánh nghiêm trọng, “Cho dù lão ta bỏ ra khoản tiền lớn để cứucon trai, cũng chưa chắc sẽ bỏ qua cho chúng ta. Ta nhờ vị kia hỗ trợ nhìn chằmchằm vào Vương gia, chính là vì sợ xuất hiện loại tình huống này. Vốn hi vọngtại Ảo Vọng, Vương gia có thể có điểm lo lắng, dù sao thì tại nơi này có khôngít người nhìn chằm chằm vào chúng ta, động thủ với chúng ta có khả năng sẽrước lấy phiền phức, để chúng ta có thời gian làm xong việc của mình. Nhưngbây giờ xem ra là, sợ cái gì tới cái đó, e rằng không còn cách nào rồi…” Hắncúi đầu nhìn nhìn chiếc nhẫn ở trên ngón tay của mình.Nam Trúc nhìn hai vị sư đệ, “Ngay cả vị kia cũng đã nhắc nhở chúng ta phảicẩn thận, xem ra phiền phức sắp chạy tới cửa rồi, làm sao bây giờ?”Mục Ngạo Thiết cau mày suy tư.

Chương 484: Rời đi (1)