Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 486: Tiên hạ thủ vi cường (1)
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Nhìn không quen mắt cũng không được, gần như mỗi ngày đều có thể nhìn thấynó.Con mắt Nam Trúc nhìn chằm chằm vào hình vẽ trên cờ phướn, một tay lại tìmđến tay Dữu Khánh, nắm cổ tay hắn, kéo lên cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tayhắn, thực hiện động tác một cách rất vô thức.Bản thân Dữu Khánh cũng cúi đầu nhìn tới, Mục Ngạo Thiết cũng có phản ứngnhư vậy.Ánh mắt sư huynh đệ ba người đều nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn hình dạng cábơi kia, rồi lại so sánh với hình vẽ trên cờ phướn, phát hiện thấy cả hai dườngnhư giống nhau như đúc.Bọn họ không thể tin được chúng sẽ giống nhau, càng không thể tin tại trênđường đi liền đúng lúc có thể gặp được hình vẽ giống nhau như đúc.Nhìn thấy nhóm người cầm cờ phướn diễu hành sắp quẹo vào ngã rẽ phía trước,sư huynh đệ ba người lập tức dắt Tiểu Hắc cùng đi theo.Với Tiểu Hắc thì không có vấn đề gì, các ngươi dắt ta đi đâu, ta chạy theo đó làđược.Nó chỉ cần có thể đi ra bên ngoài chơi đùa khắp nơi, chỉ cần không giam nóquanh quẩn trong phòng là được, vào lúc này nó nhìn thấy cái gì cũng mới mẻ,cũng rất thú vị để vui chơi.Cất bước đi theo nhanh một hồi, cuối cùng ba lớn một nhỏ đuổi kịp nhóm ngườicầm cờ phướn đi ở phía trước, họ tại vị trí ở gần so sánh với hình ảnh cá bơitrên chiếc nhẫn, so sánh từ đầu cho đến đuôi, hình dáng con cá, hình dáng conmắt, tỉ lệ lớp vảy, cách sắp xếp và số lượng.Sau khi hoàn thành so sánh, họ phát hiện thấy rằng ngay cả vị trí và hình dạngđược tạo hình hơi có vẻ kỳ lạ của góc cạnh vây cá cũng giống nhau như đúc.So sánh hết toàn bộ, ngoại trừ việc hình vẽ trên cờ phướn có vẻ khá lớn ra,những hình dạng khác hoàn toàn giống nhau.Sư huynh đệ ba người rơi vào trong sự kinh nghi sâu sắc, nếu như nói là hìnhảnh do nhà nào đó ngẫu nhiên vẽ ra và tình cờ trùng khớp với hình dạng cá bơitrên chiếc nhẫn này, vậy thì ngay cả chính bọn họ cũng không tin.Sau khi đối chiếu so sánh xong, ba lớn một nhỏ dừng bước lại, đứng ở bênđường, ngây ngẩn nhìn theo đám cờ phướn rời đi xa.Tiểu Hắc nhịn không được cất tiếng hỏi, “Mập mạp thúc, các ngươi đang nhìncái gì vậy?” Nhóc con cũng vươn đầu lên nhìn xung quanh, không nhìn thấyđược có gì hay ho để xem.Không người nào để ý tới nó, khiến cho nó muốn có cảm giác làm một tiểu đạinhân tham dự vào chuyện người lớn phải thất bại.Mục Ngạo Thiết đột nhiên hỏi: “Tại sao hình vẽ này lại được vẽ lên trên cờphướn và đưa đi vòng vòng khắp nơi như vậy chứ?”Nam Trúc chần chừ nói: “Thoạt nhìn giống như là cửa hàng của nhà nào đó vừamới được khai trương, đang thực hiện quảng bá cho nó.”Dữu Khánh lập tức hất đầu ra hiệu, “Lão Thất, ngươi đi thăm dò tình huống thửxem.”“Được.” Nam Trúc cất tiếng đáp ứng, nhưng mới vừa đi được mấy bước thìdừng lại, quay người đi trở lại, nhỏ giọng thì thầm hỏi: “Không phải là chúng tacần khẩn trương rời đi, không phải cần nhanh chóng trở về sao? Bây giờ đithăm dò việc này có được không?” Vừa nói còn vừa nhìn nhìn xung quanh, cóphần nơm nớp lo sợ.Dữu Khánh: “Đã tìm lâu như vậy cũng không có bất kỳ dấu vết gì, đợi lâu nhưvậy cũng không có bất kỳ tin tức gì, bây giờ có thể đụng được một lần, đó chínhlà vận may tìm được kim trong biển rộng, làm sao có thể bỏ qua chứ? Nhanhlên một chút đi, ngươi nhanh đi tìm hiểu xem tình huống như thế nào, sau đótùy theo tình hình chúng ta sẽ quyết định tiếp theo nên làm như thế nào. Chúngta ở nơi này chờ ngươi.”Nam Trúc không nói thêm lời nào nữa, lập tức xoay người, lắc lư một thân thịtmỡ mà rời đi, có áo choàng che chắn nên từ bên ngoài cũng không nhìn thấyđược.Đã nhìn thấy con đường rõ ràng, không khó hỏi thăm được tình huống, NamTrúc đuổi theo người cầm cờ dò hỏi một hồi, rồi rất nhanh quay trở lại.Trở về đến trước mặt hai gã sư đệ, đang định nói ra tình huống, nhưng chợt nhìnthấy Tiểu Hắc đang vươn cái đầu với nét mặt tò mò tới đây, gã đưa tay đè đầuTiểu Hắc xuống, trực tiếp đẩy nó ra, thậm chí còn gạt nó đến phía sau đè nó lại,không cho nó nghe trộm, sau đó mới hạ thấp giọng nói với hai vị sư đệ: “Takhông nói sai, chính là một cửa hàng mới khai trương, khai trương được mấyngày rồi, nhóm người cầm cờ là được cửa hàng thuê, để quảng bá rộng rãi chokhách hàng biết.”Dữu Khánh: “Có hỏi xem vị trí cửa hàng ở nơi nào không?”Nam Trúc: “Làm sao có thể không hỏi việc này, nó nằm tại bên cạnh Bắc thịLão Tỉnh Khanh, cửa hàng tên là ‘Linh Tê trai’, chuyên bán vật liệu luyện đan,hình ảnh cá bơi đó chính là biểu tượng của cửa hàng kia. Những kẻ cầm cờphướn kia cũng không biết được nhiều thông tin hơn, cần chúng ta tự đi tìmhiểu. Vấn đề là bây giờ chúng ta đang cần khẩn trương rời đi, cũng không cóthời gian rảnh rỗi để tìm hiểu.”Dữu Khánh trầm mặc, hơn nữa còn trầm mặc một hồi lâu, vẻ mặt biến đổi bấtđịnh.Đợi một hồi lâu, Nam Trúc thúc giục: “Được rồi, đã biết vị trí là được rồi. Nếucó cơ hội quay lại, lúc đó chúng ta tìm hiểu cũng không muộn. Bây giờ, quantrọng nhất là phải thoát thân.”Dữu Khánh chợt hỏi một câu, “Khi nào chúng ta mới có thể quay lại? Nếu nhưchờ đến khi chúng ta quay lại, cửa hàng kia đã sụp đổ, không còn nữa, vậy thìchúng ta phải làm sao?”Hai người Nam, Mục nhìn nhau không nói nên lời, loại vấn đề này còn phảixem nó như thế nào, nhưng cũng không phải không có khả năng, không quản ởtại nơi nào, chuyện kinh doanh không suôn sẻ, phải đóng cửa cũng là tình huốngrất bình thường, Ảo Vọng cũng không ngoại lệ.Mà đối diện với sức mạnh đè ép của Già La Sơn, cho dù bọn họ trốn về tới đượcU Giác Phụ, lúc nào mới có thể quay lại nơi đây thật đúng là một vấn đề khó thểnói được, Thiết Diệu Thanh chính là một ví dụ rõ ràng, bị người kia bức ép trốntránh tại U Giác Phụ rất nhiều năm.Vấn đề là tình trạng thân thể bọn hắn còn có thể kiên trì bao lâu chứ.Suy nghĩ quay lại hiện tại, Nam Trúc hỏi: “Lão Thập Ngũ, câu nói của ngươi cóhàm ý khác nha, có ý gì chứ?”Dữu Khánh xoay người, “Đi, trở lại.”Hai người Nam, Mục cho rằng hắn là nói trở lại U Giác Phụ, nhưng nhìn thấyphương hướng không đúng, hướng đi quay lưng về phía bờ biển, Nam Trúc lậptức hô to: “Ngươi đi đâu vậy?”Dữu Khánh: “Về nhà Hồ Vưu Lệ.”Hai vị sư huynh đều nghẹn lời, Mục Ngạo Thiết bước nhanh đuổi theo, kéocánh tay Dữu Khánh lại, “Ngươi điên rồi à?”Kéo theo Tiểu Hắc, Nam Trúc cũng đi tới đây, hất cằm ra hiệu về phía xungquanh, nhắc nhở: “Lão Thập Ngũ, ngươi đùa cái gì vậy, trở lại đó để tìm chếtsao?”Dữu Khánh cũng nhìn nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói: “Nơi đây khôngphải chỗ nói chuyện, trở lại rồi nói tiếp.” Dứt lời liền cất chân đi trước.Lão Thất và lão Cửu quay mặt nhìn nhau, cuối cùng không còn cách nào khác,chỉ có thể đi theo, muốn nhìn xem lão Thập Ngũ đến tột cùng là có ý gì.Tiểu Hắc là không lo cũng không nghĩ, nó lớn lên tại nơi hoang vắng và tĩnhmịch từ nhỏ, nơi nào sôi động, náo nhiệt chính là nơi tốt, không quan trọng cóphải là đi loanh quanh hay không
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Nhìn không quen mắt cũng không được, gần như mỗi ngày đều có thể nhìn thấynó.Con mắt Nam Trúc nhìn chằm chằm vào hình vẽ trên cờ phướn, một tay lại tìmđến tay Dữu Khánh, nắm cổ tay hắn, kéo lên cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tayhắn, thực hiện động tác một cách rất vô thức.Bản thân Dữu Khánh cũng cúi đầu nhìn tới, Mục Ngạo Thiết cũng có phản ứngnhư vậy.Ánh mắt sư huynh đệ ba người đều nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn hình dạng cábơi kia, rồi lại so sánh với hình vẽ trên cờ phướn, phát hiện thấy cả hai dườngnhư giống nhau như đúc.Bọn họ không thể tin được chúng sẽ giống nhau, càng không thể tin tại trênđường đi liền đúng lúc có thể gặp được hình vẽ giống nhau như đúc.Nhìn thấy nhóm người cầm cờ phướn diễu hành sắp quẹo vào ngã rẽ phía trước,sư huynh đệ ba người lập tức dắt Tiểu Hắc cùng đi theo.Với Tiểu Hắc thì không có vấn đề gì, các ngươi dắt ta đi đâu, ta chạy theo đó làđược.Nó chỉ cần có thể đi ra bên ngoài chơi đùa khắp nơi, chỉ cần không giam nóquanh quẩn trong phòng là được, vào lúc này nó nhìn thấy cái gì cũng mới mẻ,cũng rất thú vị để vui chơi.Cất bước đi theo nhanh một hồi, cuối cùng ba lớn một nhỏ đuổi kịp nhóm ngườicầm cờ phướn đi ở phía trước, họ tại vị trí ở gần so sánh với hình ảnh cá bơitrên chiếc nhẫn, so sánh từ đầu cho đến đuôi, hình dáng con cá, hình dáng conmắt, tỉ lệ lớp vảy, cách sắp xếp và số lượng.Sau khi hoàn thành so sánh, họ phát hiện thấy rằng ngay cả vị trí và hình dạngđược tạo hình hơi có vẻ kỳ lạ của góc cạnh vây cá cũng giống nhau như đúc.So sánh hết toàn bộ, ngoại trừ việc hình vẽ trên cờ phướn có vẻ khá lớn ra,những hình dạng khác hoàn toàn giống nhau.Sư huynh đệ ba người rơi vào trong sự kinh nghi sâu sắc, nếu như nói là hìnhảnh do nhà nào đó ngẫu nhiên vẽ ra và tình cờ trùng khớp với hình dạng cá bơitrên chiếc nhẫn này, vậy thì ngay cả chính bọn họ cũng không tin.Sau khi đối chiếu so sánh xong, ba lớn một nhỏ dừng bước lại, đứng ở bênđường, ngây ngẩn nhìn theo đám cờ phướn rời đi xa.Tiểu Hắc nhịn không được cất tiếng hỏi, “Mập mạp thúc, các ngươi đang nhìncái gì vậy?” Nhóc con cũng vươn đầu lên nhìn xung quanh, không nhìn thấyđược có gì hay ho để xem.Không người nào để ý tới nó, khiến cho nó muốn có cảm giác làm một tiểu đạinhân tham dự vào chuyện người lớn phải thất bại.Mục Ngạo Thiết đột nhiên hỏi: “Tại sao hình vẽ này lại được vẽ lên trên cờphướn và đưa đi vòng vòng khắp nơi như vậy chứ?”Nam Trúc chần chừ nói: “Thoạt nhìn giống như là cửa hàng của nhà nào đó vừamới được khai trương, đang thực hiện quảng bá cho nó.”Dữu Khánh lập tức hất đầu ra hiệu, “Lão Thất, ngươi đi thăm dò tình huống thửxem.”“Được.” Nam Trúc cất tiếng đáp ứng, nhưng mới vừa đi được mấy bước thìdừng lại, quay người đi trở lại, nhỏ giọng thì thầm hỏi: “Không phải là chúng tacần khẩn trương rời đi, không phải cần nhanh chóng trở về sao? Bây giờ đithăm dò việc này có được không?” Vừa nói còn vừa nhìn nhìn xung quanh, cóphần nơm nớp lo sợ.Dữu Khánh: “Đã tìm lâu như vậy cũng không có bất kỳ dấu vết gì, đợi lâu nhưvậy cũng không có bất kỳ tin tức gì, bây giờ có thể đụng được một lần, đó chínhlà vận may tìm được kim trong biển rộng, làm sao có thể bỏ qua chứ? Nhanhlên một chút đi, ngươi nhanh đi tìm hiểu xem tình huống như thế nào, sau đótùy theo tình hình chúng ta sẽ quyết định tiếp theo nên làm như thế nào. Chúngta ở nơi này chờ ngươi.”Nam Trúc không nói thêm lời nào nữa, lập tức xoay người, lắc lư một thân thịtmỡ mà rời đi, có áo choàng che chắn nên từ bên ngoài cũng không nhìn thấyđược.Đã nhìn thấy con đường rõ ràng, không khó hỏi thăm được tình huống, NamTrúc đuổi theo người cầm cờ dò hỏi một hồi, rồi rất nhanh quay trở lại.Trở về đến trước mặt hai gã sư đệ, đang định nói ra tình huống, nhưng chợt nhìnthấy Tiểu Hắc đang vươn cái đầu với nét mặt tò mò tới đây, gã đưa tay đè đầuTiểu Hắc xuống, trực tiếp đẩy nó ra, thậm chí còn gạt nó đến phía sau đè nó lại,không cho nó nghe trộm, sau đó mới hạ thấp giọng nói với hai vị sư đệ: “Takhông nói sai, chính là một cửa hàng mới khai trương, khai trương được mấyngày rồi, nhóm người cầm cờ là được cửa hàng thuê, để quảng bá rộng rãi chokhách hàng biết.”Dữu Khánh: “Có hỏi xem vị trí cửa hàng ở nơi nào không?”Nam Trúc: “Làm sao có thể không hỏi việc này, nó nằm tại bên cạnh Bắc thịLão Tỉnh Khanh, cửa hàng tên là ‘Linh Tê trai’, chuyên bán vật liệu luyện đan,hình ảnh cá bơi đó chính là biểu tượng của cửa hàng kia. Những kẻ cầm cờphướn kia cũng không biết được nhiều thông tin hơn, cần chúng ta tự đi tìmhiểu. Vấn đề là bây giờ chúng ta đang cần khẩn trương rời đi, cũng không cóthời gian rảnh rỗi để tìm hiểu.”Dữu Khánh trầm mặc, hơn nữa còn trầm mặc một hồi lâu, vẻ mặt biến đổi bấtđịnh.Đợi một hồi lâu, Nam Trúc thúc giục: “Được rồi, đã biết vị trí là được rồi. Nếucó cơ hội quay lại, lúc đó chúng ta tìm hiểu cũng không muộn. Bây giờ, quantrọng nhất là phải thoát thân.”Dữu Khánh chợt hỏi một câu, “Khi nào chúng ta mới có thể quay lại? Nếu nhưchờ đến khi chúng ta quay lại, cửa hàng kia đã sụp đổ, không còn nữa, vậy thìchúng ta phải làm sao?”Hai người Nam, Mục nhìn nhau không nói nên lời, loại vấn đề này còn phảixem nó như thế nào, nhưng cũng không phải không có khả năng, không quản ởtại nơi nào, chuyện kinh doanh không suôn sẻ, phải đóng cửa cũng là tình huốngrất bình thường, Ảo Vọng cũng không ngoại lệ.Mà đối diện với sức mạnh đè ép của Già La Sơn, cho dù bọn họ trốn về tới đượcU Giác Phụ, lúc nào mới có thể quay lại nơi đây thật đúng là một vấn đề khó thểnói được, Thiết Diệu Thanh chính là một ví dụ rõ ràng, bị người kia bức ép trốntránh tại U Giác Phụ rất nhiều năm.Vấn đề là tình trạng thân thể bọn hắn còn có thể kiên trì bao lâu chứ.Suy nghĩ quay lại hiện tại, Nam Trúc hỏi: “Lão Thập Ngũ, câu nói của ngươi cóhàm ý khác nha, có ý gì chứ?”Dữu Khánh xoay người, “Đi, trở lại.”Hai người Nam, Mục cho rằng hắn là nói trở lại U Giác Phụ, nhưng nhìn thấyphương hướng không đúng, hướng đi quay lưng về phía bờ biển, Nam Trúc lậptức hô to: “Ngươi đi đâu vậy?”Dữu Khánh: “Về nhà Hồ Vưu Lệ.”Hai vị sư huynh đều nghẹn lời, Mục Ngạo Thiết bước nhanh đuổi theo, kéocánh tay Dữu Khánh lại, “Ngươi điên rồi à?”Kéo theo Tiểu Hắc, Nam Trúc cũng đi tới đây, hất cằm ra hiệu về phía xungquanh, nhắc nhở: “Lão Thập Ngũ, ngươi đùa cái gì vậy, trở lại đó để tìm chếtsao?”Dữu Khánh cũng nhìn nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói: “Nơi đây khôngphải chỗ nói chuyện, trở lại rồi nói tiếp.” Dứt lời liền cất chân đi trước.Lão Thất và lão Cửu quay mặt nhìn nhau, cuối cùng không còn cách nào khác,chỉ có thể đi theo, muốn nhìn xem lão Thập Ngũ đến tột cùng là có ý gì.Tiểu Hắc là không lo cũng không nghĩ, nó lớn lên tại nơi hoang vắng và tĩnhmịch từ nhỏ, nơi nào sôi động, náo nhiệt chính là nơi tốt, không quan trọng cóphải là đi loanh quanh hay không
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Nhìn không quen mắt cũng không được, gần như mỗi ngày đều có thể nhìn thấynó.Con mắt Nam Trúc nhìn chằm chằm vào hình vẽ trên cờ phướn, một tay lại tìmđến tay Dữu Khánh, nắm cổ tay hắn, kéo lên cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tayhắn, thực hiện động tác một cách rất vô thức.Bản thân Dữu Khánh cũng cúi đầu nhìn tới, Mục Ngạo Thiết cũng có phản ứngnhư vậy.Ánh mắt sư huynh đệ ba người đều nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn hình dạng cábơi kia, rồi lại so sánh với hình vẽ trên cờ phướn, phát hiện thấy cả hai dườngnhư giống nhau như đúc.Bọn họ không thể tin được chúng sẽ giống nhau, càng không thể tin tại trênđường đi liền đúng lúc có thể gặp được hình vẽ giống nhau như đúc.Nhìn thấy nhóm người cầm cờ phướn diễu hành sắp quẹo vào ngã rẽ phía trước,sư huynh đệ ba người lập tức dắt Tiểu Hắc cùng đi theo.Với Tiểu Hắc thì không có vấn đề gì, các ngươi dắt ta đi đâu, ta chạy theo đó làđược.Nó chỉ cần có thể đi ra bên ngoài chơi đùa khắp nơi, chỉ cần không giam nóquanh quẩn trong phòng là được, vào lúc này nó nhìn thấy cái gì cũng mới mẻ,cũng rất thú vị để vui chơi.Cất bước đi theo nhanh một hồi, cuối cùng ba lớn một nhỏ đuổi kịp nhóm ngườicầm cờ phướn đi ở phía trước, họ tại vị trí ở gần so sánh với hình ảnh cá bơitrên chiếc nhẫn, so sánh từ đầu cho đến đuôi, hình dáng con cá, hình dáng conmắt, tỉ lệ lớp vảy, cách sắp xếp và số lượng.Sau khi hoàn thành so sánh, họ phát hiện thấy rằng ngay cả vị trí và hình dạngđược tạo hình hơi có vẻ kỳ lạ của góc cạnh vây cá cũng giống nhau như đúc.So sánh hết toàn bộ, ngoại trừ việc hình vẽ trên cờ phướn có vẻ khá lớn ra,những hình dạng khác hoàn toàn giống nhau.Sư huynh đệ ba người rơi vào trong sự kinh nghi sâu sắc, nếu như nói là hìnhảnh do nhà nào đó ngẫu nhiên vẽ ra và tình cờ trùng khớp với hình dạng cá bơitrên chiếc nhẫn này, vậy thì ngay cả chính bọn họ cũng không tin.Sau khi đối chiếu so sánh xong, ba lớn một nhỏ dừng bước lại, đứng ở bênđường, ngây ngẩn nhìn theo đám cờ phướn rời đi xa.Tiểu Hắc nhịn không được cất tiếng hỏi, “Mập mạp thúc, các ngươi đang nhìncái gì vậy?” Nhóc con cũng vươn đầu lên nhìn xung quanh, không nhìn thấyđược có gì hay ho để xem.Không người nào để ý tới nó, khiến cho nó muốn có cảm giác làm một tiểu đạinhân tham dự vào chuyện người lớn phải thất bại.Mục Ngạo Thiết đột nhiên hỏi: “Tại sao hình vẽ này lại được vẽ lên trên cờphướn và đưa đi vòng vòng khắp nơi như vậy chứ?”Nam Trúc chần chừ nói: “Thoạt nhìn giống như là cửa hàng của nhà nào đó vừamới được khai trương, đang thực hiện quảng bá cho nó.”Dữu Khánh lập tức hất đầu ra hiệu, “Lão Thất, ngươi đi thăm dò tình huống thửxem.”“Được.” Nam Trúc cất tiếng đáp ứng, nhưng mới vừa đi được mấy bước thìdừng lại, quay người đi trở lại, nhỏ giọng thì thầm hỏi: “Không phải là chúng tacần khẩn trương rời đi, không phải cần nhanh chóng trở về sao? Bây giờ đithăm dò việc này có được không?” Vừa nói còn vừa nhìn nhìn xung quanh, cóphần nơm nớp lo sợ.Dữu Khánh: “Đã tìm lâu như vậy cũng không có bất kỳ dấu vết gì, đợi lâu nhưvậy cũng không có bất kỳ tin tức gì, bây giờ có thể đụng được một lần, đó chínhlà vận may tìm được kim trong biển rộng, làm sao có thể bỏ qua chứ? Nhanhlên một chút đi, ngươi nhanh đi tìm hiểu xem tình huống như thế nào, sau đótùy theo tình hình chúng ta sẽ quyết định tiếp theo nên làm như thế nào. Chúngta ở nơi này chờ ngươi.”Nam Trúc không nói thêm lời nào nữa, lập tức xoay người, lắc lư một thân thịtmỡ mà rời đi, có áo choàng che chắn nên từ bên ngoài cũng không nhìn thấyđược.Đã nhìn thấy con đường rõ ràng, không khó hỏi thăm được tình huống, NamTrúc đuổi theo người cầm cờ dò hỏi một hồi, rồi rất nhanh quay trở lại.Trở về đến trước mặt hai gã sư đệ, đang định nói ra tình huống, nhưng chợt nhìnthấy Tiểu Hắc đang vươn cái đầu với nét mặt tò mò tới đây, gã đưa tay đè đầuTiểu Hắc xuống, trực tiếp đẩy nó ra, thậm chí còn gạt nó đến phía sau đè nó lại,không cho nó nghe trộm, sau đó mới hạ thấp giọng nói với hai vị sư đệ: “Takhông nói sai, chính là một cửa hàng mới khai trương, khai trương được mấyngày rồi, nhóm người cầm cờ là được cửa hàng thuê, để quảng bá rộng rãi chokhách hàng biết.”Dữu Khánh: “Có hỏi xem vị trí cửa hàng ở nơi nào không?”Nam Trúc: “Làm sao có thể không hỏi việc này, nó nằm tại bên cạnh Bắc thịLão Tỉnh Khanh, cửa hàng tên là ‘Linh Tê trai’, chuyên bán vật liệu luyện đan,hình ảnh cá bơi đó chính là biểu tượng của cửa hàng kia. Những kẻ cầm cờphướn kia cũng không biết được nhiều thông tin hơn, cần chúng ta tự đi tìmhiểu. Vấn đề là bây giờ chúng ta đang cần khẩn trương rời đi, cũng không cóthời gian rảnh rỗi để tìm hiểu.”Dữu Khánh trầm mặc, hơn nữa còn trầm mặc một hồi lâu, vẻ mặt biến đổi bấtđịnh.Đợi một hồi lâu, Nam Trúc thúc giục: “Được rồi, đã biết vị trí là được rồi. Nếucó cơ hội quay lại, lúc đó chúng ta tìm hiểu cũng không muộn. Bây giờ, quantrọng nhất là phải thoát thân.”Dữu Khánh chợt hỏi một câu, “Khi nào chúng ta mới có thể quay lại? Nếu nhưchờ đến khi chúng ta quay lại, cửa hàng kia đã sụp đổ, không còn nữa, vậy thìchúng ta phải làm sao?”Hai người Nam, Mục nhìn nhau không nói nên lời, loại vấn đề này còn phảixem nó như thế nào, nhưng cũng không phải không có khả năng, không quản ởtại nơi nào, chuyện kinh doanh không suôn sẻ, phải đóng cửa cũng là tình huốngrất bình thường, Ảo Vọng cũng không ngoại lệ.Mà đối diện với sức mạnh đè ép của Già La Sơn, cho dù bọn họ trốn về tới đượcU Giác Phụ, lúc nào mới có thể quay lại nơi đây thật đúng là một vấn đề khó thểnói được, Thiết Diệu Thanh chính là một ví dụ rõ ràng, bị người kia bức ép trốntránh tại U Giác Phụ rất nhiều năm.Vấn đề là tình trạng thân thể bọn hắn còn có thể kiên trì bao lâu chứ.Suy nghĩ quay lại hiện tại, Nam Trúc hỏi: “Lão Thập Ngũ, câu nói của ngươi cóhàm ý khác nha, có ý gì chứ?”Dữu Khánh xoay người, “Đi, trở lại.”Hai người Nam, Mục cho rằng hắn là nói trở lại U Giác Phụ, nhưng nhìn thấyphương hướng không đúng, hướng đi quay lưng về phía bờ biển, Nam Trúc lậptức hô to: “Ngươi đi đâu vậy?”Dữu Khánh: “Về nhà Hồ Vưu Lệ.”Hai vị sư huynh đều nghẹn lời, Mục Ngạo Thiết bước nhanh đuổi theo, kéocánh tay Dữu Khánh lại, “Ngươi điên rồi à?”Kéo theo Tiểu Hắc, Nam Trúc cũng đi tới đây, hất cằm ra hiệu về phía xungquanh, nhắc nhở: “Lão Thập Ngũ, ngươi đùa cái gì vậy, trở lại đó để tìm chếtsao?”Dữu Khánh cũng nhìn nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói: “Nơi đây khôngphải chỗ nói chuyện, trở lại rồi nói tiếp.” Dứt lời liền cất chân đi trước.Lão Thất và lão Cửu quay mặt nhìn nhau, cuối cùng không còn cách nào khác,chỉ có thể đi theo, muốn nhìn xem lão Thập Ngũ đến tột cùng là có ý gì.Tiểu Hắc là không lo cũng không nghĩ, nó lớn lên tại nơi hoang vắng và tĩnhmịch từ nhỏ, nơi nào sôi động, náo nhiệt chính là nơi tốt, không quan trọng cóphải là đi loanh quanh hay không