Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…

Chương 489: Căn phòng hiệu chữ Thiên (2)

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Ánh nắng vừa lên, Ảo Vọng rộn ràng nhộn nhịp, lại một ngày mới bắt đầu.Lang Hoàn cư, Dữu Khánh ngưỡng mộ đại danh đã lâu, còn chân chính tiến vàothì đây là lần đầu tiên.Bắt đầu ngay từ khi tiến vào trong cửa, con mắt hắn liền nhịn không được quaynhìn khắp nơi, giống như nhà quê vừa vào thành phố vậy.Không có sự hoa lệ theo kiểu tráng lệ nguy nga, khắp mọi nơi chỉ có một loạicảm giác xa hoa không thể diễn tả, có thể dùng hai chữ để hình dung, trang nhã!Một cái khách sạn lớn như vậy nhưng có thể tạo ra cảm giác này cho ngườikhác là không dễ dàng, chỉ có thể nói người xây dựng có năng lực thẩm mỹkhông phải tầm thường.Còn chưa có đi xuyên qua tiền sảnh, Dữu Khánh liền nhịn không được dừngchân lại trước một bức tường, hắn thấy được một bức chữ, chính là một bài thihắn đã viết tại kinh thành. Chỉ nhìn thoáng qua, hắn đã có thể nhận ra được làmột bức sao chép, nhưng bức chữ này được sao chép cũng khá giống.Cùng đi theo Nam Trúc một đường đi tới trước, quẹo nơi này rẽ nơi kia rồi đilên lầu, sau đó sư huynh đệ ba người tiến vào một căn phòng lớn trang nhã vàsang trọng, các loại trang trí nhìn qua không có gì, nhưng luôn có thể thu hútngười ta đi nhìn kỹ, người rất ít tới nơi như thế này là không thể tránh được.Trên vách tường căn phòng cũng có một bức chữ viết mô phỏng theo chữ củaThám Hoa lang.Sau khi vào cửa, Mục Ngạo Thiết lập tức tiến hành kiểm tra mọi ngóc ngáchtrong căn phòng, đây là thói quen của y.Trước kia là vì để chứng minh mình có kinh nghiệm và cẩn thận trước mặt DữuKhánh, về sau dần dần liền biến đổi, trở thành thói quen theo chức trách. Chodù có làm gì đi nữa, y cũng không đưa ra được ý kiến gì hay, miệng cũng khôngbiết nói gì, đành phải tận lực làm hết sức việc gì có đủ khả năng, coi như là chiasẻ đi.Sau khi đóng cửa lại, Nam Trúc lập tức bước nhanh đến trước mặt Dữu Khánhđang hết nhìn đông tới nhìn tây, vươn ra năm ngón tay, “Năm vạn lượng a! Cáikhách sạn này muốn kiếm tiền muốn đến điên rồi, ở một ngày vậy mà lấy nămvạn lượng, ở lại nơi này là có thể tăng trưởng tu vi hay là thế nào chứ? Đưa đếntrong Nhân gian là có thể nuôi sống bao nhiêu là dân chúng tầng dưới chót?”Sau đó lại từ trong tay áo móc ra chứng từ đã điền khi làm thủ tục vào ở choDữu Khánh nhìn thấy, “Ngươi nhìn cho rõ đi, chính là giá cả này, người ta nóinơi đây không trả giá, một hai lượng cũng không chịu bớt, ta không có báonhiều thêm nha.”Dữu Khánh nhìn nhìn hoàn cảnh trong phòng, hỏi: “Xác định căn phòng nàygiống y chang căn phòng Vương Tuyết Đường đang ở không?”“Yên tâm, tuyệt đối giống nhau. Ta đã nói là cần để chiêu đãi Vương TuyếtĐường, khách sạn nhiều lần đảm bảo rằng ngay cả đồ đạc, trang trí bên trongcũng giống hệt nhau, nếu như có sai khác chắc chắn sẽ hoàn trả tiền. Ta cũng đãhỏi thăm rồi, về điểm đó khách sạn này rất tốt, uy tín tuyệt đối không thể chê.”Nam Trúc đi tới phía trước cửa sổ đẩy mở cửa sổ ra, chỉ về phía đối diện, “Ởđối diện bên kia khu vườn, Vương Tuyết Đường ở tại bên đó, ngay cả tầng lầucũng giống nhau.”Lúc này Dữu Khánh mới đưa tay kéo lấy tờ chứng từ trong tay gã đến xem,nhìn kỹ, nhìn đi nhìn lại, còn đưa ra ánh sáng bên ngoài để nhìn xem, rất sợ tênmập mạp chết tiệt này báo cáo gian dối số tiền để lấy tiền của hắn, sau khi đãxác nhận không có vấn đề, mới móc ngân phiếu ra, đếm năm vạn lượng đưa chođối phương.Năm vạn lượng không phải là số lượng nhỏ, hắn cũng không muốn móc rakhoản tiền này, nhưng mà không móc ra cũng không được, tên mập mạp chếttiệt này khẳng định sẽ không đồng ý.Đã cầm được tiền vào tay, Nam Trúc thở phào nhẹ nhõm, xem như yên tâm rồi,vừa cất ngân phiếu đi vừa hùng hổ mắng chửi, “Ngươi không có nhìn thấy vẻmặt của đám người đó khi ta tới đặt phòng đâu. Nghe nói ta muốn ở trong cănphòng hiệu chữ Thiên, vậy mà cứ lặp lui lặp tới muốn ta xác nhận, giống như làta ở không nổi vậy đó, còn hỏi ta có nên đổi căn phòng khác hay không, thẳngđến khi ta nện ngân phiếu lên quầy, bọn hắn mới thay đổi sắc mặt. Chúng ta dùsao cũng từng đã một ngày kiếm qua hơn trăm triệu lượng, một đám mắt chónhìn người thấp kém, về sau nhất định phải khiến cho bọn hắn bận rộn làmviệc.”Sau đó, Mục Ngạo Thiết quay trở lại, gật gật đầu với hai người, thể hiện khôngcó vấn đề.Dữu Khánh cũng bắt đầu kiểm tra khắp nơi bên trong căn phòng, trên mặt lộ ravẻ trầm ngâm.Nam Trúc đi theo phía sau hắn, do do dự dự có vẻ như muốn nói gì đó, cuốicùng vẫn là không thể nhịn được, hạ thấp giọng hỏi: “Nơi này là Lang Hoàn cư.Bối cảnh của Lang Hoàn cư không phải chuyện đùa, là nơi kinh doanh của Ngũđộng chủ Thiên Lưu sơn. Gây ra chuyện tại nơi đây là đi tìm chết. Ngươi thựcsự định ra tay với lão ta ở tại nơi đây sao?”Dữu Khánh: “Một khi lão ta di chuyển, chúng ta không có tài lực, cũng khôngcó nhân lực để bố trí, chỉ có thể tìm cơ hội tại nơi lão ta ở tương đối cố định.”Nam Trúc lần nữa nhắc nhở, “Lão Thập Ngũ, nghe ta một câu, ta khuyên ngươihãy suy nghĩ kỹ càng một chút hậu quả.”Dữu Khánh: “Cả đêm nay, ta đã suy đi nghĩ lại nhiều lần. Ta đã nói rồi, ta sẽ tìmlão ta nói chuyện đàng hoàng, nếu như lão ta chịu từ bỏ ý đồ, ta sẽ cúi đầu, chodù quỳ xuống với lão ta cũng được, chỉ cần lão ta không muốn đẩy chúng ta vàochỗ chết… Ta suy nghĩ kỹ càng rồi, muốn thắng lão ta, chỉ có thể làm theo kiểuvua cũng thua thằng liều, phải làm những gì lão ta không dám làm, làm nhữngchuyện mà lão ta cho rằng bọn ta không dám làm thì mới có cơ hội. Tại ẢoVọng, chúng ta sẽ dễ dàng đắc thủ hơn, rời khỏi Ảo Vọng, chúng ta thật sự ngaycả tư cách tới gần lão ta cũng không có.”“Ai!” Nam Trúc thở dài một tiếng, không tiếp tục hé răng nữa.Tại cách không xa, đứng dựa mình bên khung cửa, Mục Ngạo Thiết nhìn tớibên này, có thể hiểu được tâm tình của lão Thất, đối diện với lão Thập Ngũkhuyên không được, cũng kéo không đi, còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thểđồng tâm hiệp lực làm việc mà thôi.Hai người bọn họ cũng biết, nếu như không phải là thực sự cần có người hỗ trợđáng tin cậy, e rằng lão Thập Ngũ sẽ tách hai người bọn họ ra.Sau khi đã tìm hiểu, hoàn toàn nắm rõ hoàn cảnh trong phòng, Dữu Khánh từphòng trong đi tới phòng ngoài, cất tiếng nói: “Lão Cửu lưu lại nhìn xem tínhiệu để hành động, lão Thất đi theo ta, chúng ta sẽ đi gặp vị địa đầu xà kia mộtchút.”Nam Trúc không hiểu được, hỏi “Tìm hắn làm gì vậy?”Dữu Khánh: “Cơ hội tương tự sẽ không có lần thứ hai, lỡ như Vương TuyếtĐường tự cao tự đại không chịu gặp chúng ta thì làm sao bây giờ? Để địa đầuxà nơi đây làm thuyết khách đi.”

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Ánh nắng vừa lên, Ảo Vọng rộn ràng nhộn nhịp, lại một ngày mới bắt đầu.Lang Hoàn cư, Dữu Khánh ngưỡng mộ đại danh đã lâu, còn chân chính tiến vàothì đây là lần đầu tiên.Bắt đầu ngay từ khi tiến vào trong cửa, con mắt hắn liền nhịn không được quaynhìn khắp nơi, giống như nhà quê vừa vào thành phố vậy.Không có sự hoa lệ theo kiểu tráng lệ nguy nga, khắp mọi nơi chỉ có một loạicảm giác xa hoa không thể diễn tả, có thể dùng hai chữ để hình dung, trang nhã!Một cái khách sạn lớn như vậy nhưng có thể tạo ra cảm giác này cho ngườikhác là không dễ dàng, chỉ có thể nói người xây dựng có năng lực thẩm mỹkhông phải tầm thường.Còn chưa có đi xuyên qua tiền sảnh, Dữu Khánh liền nhịn không được dừngchân lại trước một bức tường, hắn thấy được một bức chữ, chính là một bài thihắn đã viết tại kinh thành. Chỉ nhìn thoáng qua, hắn đã có thể nhận ra được làmột bức sao chép, nhưng bức chữ này được sao chép cũng khá giống.Cùng đi theo Nam Trúc một đường đi tới trước, quẹo nơi này rẽ nơi kia rồi đilên lầu, sau đó sư huynh đệ ba người tiến vào một căn phòng lớn trang nhã vàsang trọng, các loại trang trí nhìn qua không có gì, nhưng luôn có thể thu hútngười ta đi nhìn kỹ, người rất ít tới nơi như thế này là không thể tránh được.Trên vách tường căn phòng cũng có một bức chữ viết mô phỏng theo chữ củaThám Hoa lang.Sau khi vào cửa, Mục Ngạo Thiết lập tức tiến hành kiểm tra mọi ngóc ngáchtrong căn phòng, đây là thói quen của y.Trước kia là vì để chứng minh mình có kinh nghiệm và cẩn thận trước mặt DữuKhánh, về sau dần dần liền biến đổi, trở thành thói quen theo chức trách. Chodù có làm gì đi nữa, y cũng không đưa ra được ý kiến gì hay, miệng cũng khôngbiết nói gì, đành phải tận lực làm hết sức việc gì có đủ khả năng, coi như là chiasẻ đi.Sau khi đóng cửa lại, Nam Trúc lập tức bước nhanh đến trước mặt Dữu Khánhđang hết nhìn đông tới nhìn tây, vươn ra năm ngón tay, “Năm vạn lượng a! Cáikhách sạn này muốn kiếm tiền muốn đến điên rồi, ở một ngày vậy mà lấy nămvạn lượng, ở lại nơi này là có thể tăng trưởng tu vi hay là thế nào chứ? Đưa đếntrong Nhân gian là có thể nuôi sống bao nhiêu là dân chúng tầng dưới chót?”Sau đó lại từ trong tay áo móc ra chứng từ đã điền khi làm thủ tục vào ở choDữu Khánh nhìn thấy, “Ngươi nhìn cho rõ đi, chính là giá cả này, người ta nóinơi đây không trả giá, một hai lượng cũng không chịu bớt, ta không có báonhiều thêm nha.”Dữu Khánh nhìn nhìn hoàn cảnh trong phòng, hỏi: “Xác định căn phòng nàygiống y chang căn phòng Vương Tuyết Đường đang ở không?”“Yên tâm, tuyệt đối giống nhau. Ta đã nói là cần để chiêu đãi Vương TuyếtĐường, khách sạn nhiều lần đảm bảo rằng ngay cả đồ đạc, trang trí bên trongcũng giống hệt nhau, nếu như có sai khác chắc chắn sẽ hoàn trả tiền. Ta cũng đãhỏi thăm rồi, về điểm đó khách sạn này rất tốt, uy tín tuyệt đối không thể chê.”Nam Trúc đi tới phía trước cửa sổ đẩy mở cửa sổ ra, chỉ về phía đối diện, “Ởđối diện bên kia khu vườn, Vương Tuyết Đường ở tại bên đó, ngay cả tầng lầucũng giống nhau.”Lúc này Dữu Khánh mới đưa tay kéo lấy tờ chứng từ trong tay gã đến xem,nhìn kỹ, nhìn đi nhìn lại, còn đưa ra ánh sáng bên ngoài để nhìn xem, rất sợ tênmập mạp chết tiệt này báo cáo gian dối số tiền để lấy tiền của hắn, sau khi đãxác nhận không có vấn đề, mới móc ngân phiếu ra, đếm năm vạn lượng đưa chođối phương.Năm vạn lượng không phải là số lượng nhỏ, hắn cũng không muốn móc rakhoản tiền này, nhưng mà không móc ra cũng không được, tên mập mạp chếttiệt này khẳng định sẽ không đồng ý.Đã cầm được tiền vào tay, Nam Trúc thở phào nhẹ nhõm, xem như yên tâm rồi,vừa cất ngân phiếu đi vừa hùng hổ mắng chửi, “Ngươi không có nhìn thấy vẻmặt của đám người đó khi ta tới đặt phòng đâu. Nghe nói ta muốn ở trong cănphòng hiệu chữ Thiên, vậy mà cứ lặp lui lặp tới muốn ta xác nhận, giống như làta ở không nổi vậy đó, còn hỏi ta có nên đổi căn phòng khác hay không, thẳngđến khi ta nện ngân phiếu lên quầy, bọn hắn mới thay đổi sắc mặt. Chúng ta dùsao cũng từng đã một ngày kiếm qua hơn trăm triệu lượng, một đám mắt chónhìn người thấp kém, về sau nhất định phải khiến cho bọn hắn bận rộn làmviệc.”Sau đó, Mục Ngạo Thiết quay trở lại, gật gật đầu với hai người, thể hiện khôngcó vấn đề.Dữu Khánh cũng bắt đầu kiểm tra khắp nơi bên trong căn phòng, trên mặt lộ ravẻ trầm ngâm.Nam Trúc đi theo phía sau hắn, do do dự dự có vẻ như muốn nói gì đó, cuốicùng vẫn là không thể nhịn được, hạ thấp giọng hỏi: “Nơi này là Lang Hoàn cư.Bối cảnh của Lang Hoàn cư không phải chuyện đùa, là nơi kinh doanh của Ngũđộng chủ Thiên Lưu sơn. Gây ra chuyện tại nơi đây là đi tìm chết. Ngươi thựcsự định ra tay với lão ta ở tại nơi đây sao?”Dữu Khánh: “Một khi lão ta di chuyển, chúng ta không có tài lực, cũng khôngcó nhân lực để bố trí, chỉ có thể tìm cơ hội tại nơi lão ta ở tương đối cố định.”Nam Trúc lần nữa nhắc nhở, “Lão Thập Ngũ, nghe ta một câu, ta khuyên ngươihãy suy nghĩ kỹ càng một chút hậu quả.”Dữu Khánh: “Cả đêm nay, ta đã suy đi nghĩ lại nhiều lần. Ta đã nói rồi, ta sẽ tìmlão ta nói chuyện đàng hoàng, nếu như lão ta chịu từ bỏ ý đồ, ta sẽ cúi đầu, chodù quỳ xuống với lão ta cũng được, chỉ cần lão ta không muốn đẩy chúng ta vàochỗ chết… Ta suy nghĩ kỹ càng rồi, muốn thắng lão ta, chỉ có thể làm theo kiểuvua cũng thua thằng liều, phải làm những gì lão ta không dám làm, làm nhữngchuyện mà lão ta cho rằng bọn ta không dám làm thì mới có cơ hội. Tại ẢoVọng, chúng ta sẽ dễ dàng đắc thủ hơn, rời khỏi Ảo Vọng, chúng ta thật sự ngaycả tư cách tới gần lão ta cũng không có.”“Ai!” Nam Trúc thở dài một tiếng, không tiếp tục hé răng nữa.Tại cách không xa, đứng dựa mình bên khung cửa, Mục Ngạo Thiết nhìn tớibên này, có thể hiểu được tâm tình của lão Thất, đối diện với lão Thập Ngũkhuyên không được, cũng kéo không đi, còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thểđồng tâm hiệp lực làm việc mà thôi.Hai người bọn họ cũng biết, nếu như không phải là thực sự cần có người hỗ trợđáng tin cậy, e rằng lão Thập Ngũ sẽ tách hai người bọn họ ra.Sau khi đã tìm hiểu, hoàn toàn nắm rõ hoàn cảnh trong phòng, Dữu Khánh từphòng trong đi tới phòng ngoài, cất tiếng nói: “Lão Cửu lưu lại nhìn xem tínhiệu để hành động, lão Thất đi theo ta, chúng ta sẽ đi gặp vị địa đầu xà kia mộtchút.”Nam Trúc không hiểu được, hỏi “Tìm hắn làm gì vậy?”Dữu Khánh: “Cơ hội tương tự sẽ không có lần thứ hai, lỡ như Vương TuyếtĐường tự cao tự đại không chịu gặp chúng ta thì làm sao bây giờ? Để địa đầuxà nơi đây làm thuyết khách đi.”

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Ánh nắng vừa lên, Ảo Vọng rộn ràng nhộn nhịp, lại một ngày mới bắt đầu.Lang Hoàn cư, Dữu Khánh ngưỡng mộ đại danh đã lâu, còn chân chính tiến vàothì đây là lần đầu tiên.Bắt đầu ngay từ khi tiến vào trong cửa, con mắt hắn liền nhịn không được quaynhìn khắp nơi, giống như nhà quê vừa vào thành phố vậy.Không có sự hoa lệ theo kiểu tráng lệ nguy nga, khắp mọi nơi chỉ có một loạicảm giác xa hoa không thể diễn tả, có thể dùng hai chữ để hình dung, trang nhã!Một cái khách sạn lớn như vậy nhưng có thể tạo ra cảm giác này cho ngườikhác là không dễ dàng, chỉ có thể nói người xây dựng có năng lực thẩm mỹkhông phải tầm thường.Còn chưa có đi xuyên qua tiền sảnh, Dữu Khánh liền nhịn không được dừngchân lại trước một bức tường, hắn thấy được một bức chữ, chính là một bài thihắn đã viết tại kinh thành. Chỉ nhìn thoáng qua, hắn đã có thể nhận ra được làmột bức sao chép, nhưng bức chữ này được sao chép cũng khá giống.Cùng đi theo Nam Trúc một đường đi tới trước, quẹo nơi này rẽ nơi kia rồi đilên lầu, sau đó sư huynh đệ ba người tiến vào một căn phòng lớn trang nhã vàsang trọng, các loại trang trí nhìn qua không có gì, nhưng luôn có thể thu hútngười ta đi nhìn kỹ, người rất ít tới nơi như thế này là không thể tránh được.Trên vách tường căn phòng cũng có một bức chữ viết mô phỏng theo chữ củaThám Hoa lang.Sau khi vào cửa, Mục Ngạo Thiết lập tức tiến hành kiểm tra mọi ngóc ngáchtrong căn phòng, đây là thói quen của y.Trước kia là vì để chứng minh mình có kinh nghiệm và cẩn thận trước mặt DữuKhánh, về sau dần dần liền biến đổi, trở thành thói quen theo chức trách. Chodù có làm gì đi nữa, y cũng không đưa ra được ý kiến gì hay, miệng cũng khôngbiết nói gì, đành phải tận lực làm hết sức việc gì có đủ khả năng, coi như là chiasẻ đi.Sau khi đóng cửa lại, Nam Trúc lập tức bước nhanh đến trước mặt Dữu Khánhđang hết nhìn đông tới nhìn tây, vươn ra năm ngón tay, “Năm vạn lượng a! Cáikhách sạn này muốn kiếm tiền muốn đến điên rồi, ở một ngày vậy mà lấy nămvạn lượng, ở lại nơi này là có thể tăng trưởng tu vi hay là thế nào chứ? Đưa đếntrong Nhân gian là có thể nuôi sống bao nhiêu là dân chúng tầng dưới chót?”Sau đó lại từ trong tay áo móc ra chứng từ đã điền khi làm thủ tục vào ở choDữu Khánh nhìn thấy, “Ngươi nhìn cho rõ đi, chính là giá cả này, người ta nóinơi đây không trả giá, một hai lượng cũng không chịu bớt, ta không có báonhiều thêm nha.”Dữu Khánh nhìn nhìn hoàn cảnh trong phòng, hỏi: “Xác định căn phòng nàygiống y chang căn phòng Vương Tuyết Đường đang ở không?”“Yên tâm, tuyệt đối giống nhau. Ta đã nói là cần để chiêu đãi Vương TuyếtĐường, khách sạn nhiều lần đảm bảo rằng ngay cả đồ đạc, trang trí bên trongcũng giống hệt nhau, nếu như có sai khác chắc chắn sẽ hoàn trả tiền. Ta cũng đãhỏi thăm rồi, về điểm đó khách sạn này rất tốt, uy tín tuyệt đối không thể chê.”Nam Trúc đi tới phía trước cửa sổ đẩy mở cửa sổ ra, chỉ về phía đối diện, “Ởđối diện bên kia khu vườn, Vương Tuyết Đường ở tại bên đó, ngay cả tầng lầucũng giống nhau.”Lúc này Dữu Khánh mới đưa tay kéo lấy tờ chứng từ trong tay gã đến xem,nhìn kỹ, nhìn đi nhìn lại, còn đưa ra ánh sáng bên ngoài để nhìn xem, rất sợ tênmập mạp chết tiệt này báo cáo gian dối số tiền để lấy tiền của hắn, sau khi đãxác nhận không có vấn đề, mới móc ngân phiếu ra, đếm năm vạn lượng đưa chođối phương.Năm vạn lượng không phải là số lượng nhỏ, hắn cũng không muốn móc rakhoản tiền này, nhưng mà không móc ra cũng không được, tên mập mạp chếttiệt này khẳng định sẽ không đồng ý.Đã cầm được tiền vào tay, Nam Trúc thở phào nhẹ nhõm, xem như yên tâm rồi,vừa cất ngân phiếu đi vừa hùng hổ mắng chửi, “Ngươi không có nhìn thấy vẻmặt của đám người đó khi ta tới đặt phòng đâu. Nghe nói ta muốn ở trong cănphòng hiệu chữ Thiên, vậy mà cứ lặp lui lặp tới muốn ta xác nhận, giống như làta ở không nổi vậy đó, còn hỏi ta có nên đổi căn phòng khác hay không, thẳngđến khi ta nện ngân phiếu lên quầy, bọn hắn mới thay đổi sắc mặt. Chúng ta dùsao cũng từng đã một ngày kiếm qua hơn trăm triệu lượng, một đám mắt chónhìn người thấp kém, về sau nhất định phải khiến cho bọn hắn bận rộn làmviệc.”Sau đó, Mục Ngạo Thiết quay trở lại, gật gật đầu với hai người, thể hiện khôngcó vấn đề.Dữu Khánh cũng bắt đầu kiểm tra khắp nơi bên trong căn phòng, trên mặt lộ ravẻ trầm ngâm.Nam Trúc đi theo phía sau hắn, do do dự dự có vẻ như muốn nói gì đó, cuốicùng vẫn là không thể nhịn được, hạ thấp giọng hỏi: “Nơi này là Lang Hoàn cư.Bối cảnh của Lang Hoàn cư không phải chuyện đùa, là nơi kinh doanh của Ngũđộng chủ Thiên Lưu sơn. Gây ra chuyện tại nơi đây là đi tìm chết. Ngươi thựcsự định ra tay với lão ta ở tại nơi đây sao?”Dữu Khánh: “Một khi lão ta di chuyển, chúng ta không có tài lực, cũng khôngcó nhân lực để bố trí, chỉ có thể tìm cơ hội tại nơi lão ta ở tương đối cố định.”Nam Trúc lần nữa nhắc nhở, “Lão Thập Ngũ, nghe ta một câu, ta khuyên ngươihãy suy nghĩ kỹ càng một chút hậu quả.”Dữu Khánh: “Cả đêm nay, ta đã suy đi nghĩ lại nhiều lần. Ta đã nói rồi, ta sẽ tìmlão ta nói chuyện đàng hoàng, nếu như lão ta chịu từ bỏ ý đồ, ta sẽ cúi đầu, chodù quỳ xuống với lão ta cũng được, chỉ cần lão ta không muốn đẩy chúng ta vàochỗ chết… Ta suy nghĩ kỹ càng rồi, muốn thắng lão ta, chỉ có thể làm theo kiểuvua cũng thua thằng liều, phải làm những gì lão ta không dám làm, làm nhữngchuyện mà lão ta cho rằng bọn ta không dám làm thì mới có cơ hội. Tại ẢoVọng, chúng ta sẽ dễ dàng đắc thủ hơn, rời khỏi Ảo Vọng, chúng ta thật sự ngaycả tư cách tới gần lão ta cũng không có.”“Ai!” Nam Trúc thở dài một tiếng, không tiếp tục hé răng nữa.Tại cách không xa, đứng dựa mình bên khung cửa, Mục Ngạo Thiết nhìn tớibên này, có thể hiểu được tâm tình của lão Thất, đối diện với lão Thập Ngũkhuyên không được, cũng kéo không đi, còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thểđồng tâm hiệp lực làm việc mà thôi.Hai người bọn họ cũng biết, nếu như không phải là thực sự cần có người hỗ trợđáng tin cậy, e rằng lão Thập Ngũ sẽ tách hai người bọn họ ra.Sau khi đã tìm hiểu, hoàn toàn nắm rõ hoàn cảnh trong phòng, Dữu Khánh từphòng trong đi tới phòng ngoài, cất tiếng nói: “Lão Cửu lưu lại nhìn xem tínhiệu để hành động, lão Thất đi theo ta, chúng ta sẽ đi gặp vị địa đầu xà kia mộtchút.”Nam Trúc không hiểu được, hỏi “Tìm hắn làm gì vậy?”Dữu Khánh: “Cơ hội tương tự sẽ không có lần thứ hai, lỡ như Vương TuyếtĐường tự cao tự đại không chịu gặp chúng ta thì làm sao bây giờ? Để địa đầuxà nơi đây làm thuyết khách đi.”

Chương 489: Căn phòng hiệu chữ Thiên (2)