Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…

Chương 491: Gặp mặt (2)

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Sau một hồi do dự, Thanh Nha thừa nhận: “Xem như là quen biết đi, cũngkhông phải quá quen thuộc, ngươi hỏi việc này làm gì vậy?”Dữu Khánh: “Quen biết thì tốt rồi, ta tới đây là định làm phiền Thanh gia hỗ trợgiới thiệu. Ta muốn cùng ông ta ngồi xuống nói chuyện với nhau, nhìn xem cóthể giải tỏa được một chút hiểu lầm hay không. Ta nghĩ chắc hẳn Thanh giacũng hiểu được ý của ta.”Thì ra là vì điều này, Thanh Nha không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hỏi:“Chỉ việc này?”Dữu Khánh: “Tiếp đó chính là hi vọng Thanh gia có thể tại hiện trường hỗ trợnói mấy lời hữu ích. Với địa vị của Thanh gia tại Ảo Vọng, lời nói ra sẽ cótrọng lượng, chắc hẳn Vương Tuyết Đường cũng phải cho ngài mấy phần mặtmũi a.”Thanh Nha xem như đã triệt để yên tâm rồi, đương nhiên trong lòng cũng cóphần ngán ngẩm, phát hiện thấy vị này thật sự là không khách khí gì, chuyện tàolao gì cũng dám đăng môn tìm đến y.Lời trong miệng y nói ra thì có phần dè dặt: “Dễ nói, nói chuyện giúp ngươi thìkhông có vấn đề gì, về phần Vương Tuyết Đường có thể nghe vào hay không thìta không dám đảm bảo.”Đây chính là đã đồng ý giới thiệu, Dữu Khánh lập tức đứng lên, chắp tay khomngười, khom đến rất thấp, nhằm thể hiện mình vạn phần cảm tạ.Là thật tâm cảm tạ, hễ là có một chút cơ hội hóa giải ân oán với Vương TuyếtĐường, hắn đều sẽ vô cùng quý trọng, thực sự là không muốn làm cho sự việctiếp tục chuyển biến tồi tệ hơn, bởi vì hắn chịu đựng không nổi, hậu quả quánặng nề rồi. Kể cả chuyện Vương Vấn Thiên xảy ra đêm đó, hắn cũng khôngmuốn Vương Vấn Thiên xảy ra chuyện, nào ngờ sự việc đột nhiên trở nên mấtkiểm soát, không thể trực tiếp kết thúc được, cho nên sự việc mới diễn biến đếnmột bước này, muốn hối hận cũng không có nơi để hối hận.Đương nhiên, Thanh gia không quên hỏi ra điều mình nghi vấn, “Tại sao tanghe nói các ngươi cũng vào ở Lang Hoàn cư, có ý gì vậy, không ở tại lâu đàitrên không kia nữa sao?”“Thanh gia thật đúng là tin tức nhanh nhạy, vừa mới vào ở không bao lâu, ngàiđã biết rồi.” Dữu Khánh ngoài miệng cất lời khen tặng một câu, trong lòng thìâm thầm mắng, quả nhiên đều là đang âm thầm nhìn chằm chằm vào lão tử. “Kỳthực cũng không có gì, chỉ là muốn đến gần Vương Tuyết Đường, để có thểthuận tiện tìm được cơ hội hóa giải hiểu lầm với ông ta.”Thanh Nha mỉm cười, cũng không biết lời đối phương nói là thật hay giả, bócđậu phộng ném vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: “Thì ra là thế.”Y quay đầu lại hỏi Bàng Thành Khâu một câu, “Vương Chưởng môn ở đâu?”Bàng Thành Khâu: “Lần này trở lại, hình như ông ta không có chuyện gì khác.Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ông ta hẳn là vẫn còn ở tại Lang Hoàn cư.” Nóixong còn nhìn Dữu Khánh một cái, ý như muốn nói, lần này người ta chính làtới vì ngươi.Mấy người cũng không có dây dưa gì nhiều, nói đi liền đi. Bàng Thành Khâuthu xếp một chiếc xe ngựa, Thanh Nha, Dữu Khánh và Nam Trúc dồn vào trongkhoang xe, rời đi, Bàng Thành Khâu ngồi ở trên càng xe cùng theo xa phu.Một đường di chuyển không ngừng, chạy tới ngoài Lang Hoàn cư thì xuống xe,một nhóm người tiến vài đại sảnh, nhìn thấy được Mục Ngạo Thiết đã chờ đợitại đây từ lâu.Mục Ngạo Thiết không có gia nhập vào trong nhóm người, mà ở tại không xakhông gần đi theo sát tại phía sau.Thanh Nha không phải lần đầu tiên tìm đến Vương Tuyết Đường, quen việc dễlàm đi tại phía trước.Xuyên qua khu vườn đẹp đẽ, khi sắp lên lâu thì Mục Ngạo Thiết dừng lại,không có tiếp tục đi theo, dừng lại tại trong sân vườn nhìn theo, ngẩng đầu nhìnvề phía gian phòng của Vương Tuyết Đường, chỉ thấy có mấy chiếc cửa sổ đangmở ra.Đi lên trên lầu, mấy người còn chưa có tới gần cửa vào căn phòng của VươngTuyết Đường thì đã bị người ở tại xa xa đẩy bàn tay ra, ra hiệu dừng lại, đều bịngăn cản lại.Thanh Nha đi tới trao đổi một hồi, có người đi thông báo, sau đó đề cho mộtmình Thanh Nha đi qua trước.Nam Trúc nhìn Bàng Thành Khâu đi theo ở một bên, nhịn không được lôi kéoDữu Khánh đi lui lại, kéo hắn đến một chỗ ngoặt thì mới thì thầm hỏi: “Ngươixác định làm như vậy có thể được không? Có nắm chắc không?”Dữu Khánh nhỏ giọng thì thầm: “Mọi việc do người làm, tùy cơ ứng biến, tùycơ ứng biến, ngươi nhìn ánh mắt của ta mà phối hợp.”Nam Trúc nhịn không được sờ sờ cái cổ, cảm thấy việc này giống như là đangnhảy nhót tại trên lưỡi dao, sợ mình chết không nhanh, đưa cái cổ vào trong dâythòng lọng, nhưng mà việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể là than nhẹ mộttiếng, khẽ gật đầu.Dữu Khánh vỗ vỗ vào lưng gã, nhằm trấn an, rồi đẩy gã xoay người đi trở lại.Hai người trở lại bên cạnh Bàng Thành Khâu, sau đó tiếp tục chờ đợi một hồi,mới thấy Thanh Nha và Đồ Hưu Khôi đi ra cửa, sư huynh đệ hai người cũngkhông nhận biết Đồ Hưu Khôi, nhưng có thể từ trên khí phách nhận ra được đókhông phải người bình thường.Thanh Nha ngoắc tay với phía bên này, Đồ Hưu Khôi cũng tại cửa vào cất tiếnggọi.Lúc này ba người mới đi tới, Đồ Hưu Khôi thấy vậy thì hơi cau mày, chỉ vàoDữu Khánh, “Một mình ngươi đi vào là được rồi. Cũng không phải người lộnxộn nào muốn gặp là có thể gặp được Chưởng môn, những người khác ở tại bênngoài chờ đi.”Điều này sao được, lần này là muốn dẫn Nam Trúc cùng đi vào để phối hợp,Dữu Khánh đương nhiên không đồng ý, lập tức chỉ chỉ vào Nam Trúc nói: “KhiThiếu Chưởng môn xảy ra chuyện thì hắn là người chứng kiến từ đầu đến cuốisự việc, có một số việc có hắn làm chứng mới có thể nói được rõ ràng. Ta nghĩVương Chưởng môn cũng không muốn nghe chúng ta nói chuyện vô nghĩa.”Nghe nói vậy, Đồ Hưu Khôi hơi chút trầm mặc, sau đó liền làm chủ vẫy vẫy tay,ra hiệu đồng ý cho vào.Ngay lập tức có người tiến lên lục soát, kiểm tra người Dữu Khánh và NamTrúc, hành động này rất vô lễ, cũng có nghĩa là không khách khí.Nam Trúc trong lòng âm thầm lo sợ, không nghĩ tới còn sẽ soát người, trênngười gã thì không có gì, trọng điểm là trên người lão Thập Ngũ, không khỏiâm thầm liếc nhìn về phía Dữu Khánh.Biểu hiện của Dữu Khánh không có phản ứng gì dư thừa, tiếp nhận bị lục soátngười, thành thành thật thật mà hợp tác.Khoanh cánh tay trước ngực, Thanh Nha như cười mà không phải cười, có phầnnhư đang đứng xem trò vui náo nhiệt, lần trước y tới gặp Vương Tuyết Đườngthì không có bị lục soát người, điều này rõ ràng là đang muốn làm nhục ngườinào đó.Kỳ thực lục soát kiểm tra cũng không có tỉ mỉ gì nhiều, chỉ hơi sờ sờ, nhìn xemcó giấu giếm hung khí gì hay không, sau đó chính là cưỡng ép hai người tháo vũkhí tùy thân ra, giao tại trên tay thủ vệ bên ngoài, cuối cùng mới cho đi qua.Dữu Khánh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Nam Trúc vượt qua kiểm tra cùng đi theo thì âm thầm kinh nghi, gã và MụcNgạo Thiết đều biết rõ kế hoạch của Dữu Khánh, một trận quyết thắng bại vớiVương Tuyết Đường chính là tại trong lần gặp mặt này. Bọn họ đều biết DữuKhánh chắc hẳn phải mang theo một đồ vật đến đây, nhưng mà bây giờ bị lụcsoát lại không lục soát ra được. Lão Thập Ngũ giấu đồ vật vào đâu rồi, chẳng lẽđã đoán trước được sẽ bị lục soát người, cho nên không mang theo sao?

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Sau một hồi do dự, Thanh Nha thừa nhận: “Xem như là quen biết đi, cũngkhông phải quá quen thuộc, ngươi hỏi việc này làm gì vậy?”Dữu Khánh: “Quen biết thì tốt rồi, ta tới đây là định làm phiền Thanh gia hỗ trợgiới thiệu. Ta muốn cùng ông ta ngồi xuống nói chuyện với nhau, nhìn xem cóthể giải tỏa được một chút hiểu lầm hay không. Ta nghĩ chắc hẳn Thanh giacũng hiểu được ý của ta.”Thì ra là vì điều này, Thanh Nha không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hỏi:“Chỉ việc này?”Dữu Khánh: “Tiếp đó chính là hi vọng Thanh gia có thể tại hiện trường hỗ trợnói mấy lời hữu ích. Với địa vị của Thanh gia tại Ảo Vọng, lời nói ra sẽ cótrọng lượng, chắc hẳn Vương Tuyết Đường cũng phải cho ngài mấy phần mặtmũi a.”Thanh Nha xem như đã triệt để yên tâm rồi, đương nhiên trong lòng cũng cóphần ngán ngẩm, phát hiện thấy vị này thật sự là không khách khí gì, chuyện tàolao gì cũng dám đăng môn tìm đến y.Lời trong miệng y nói ra thì có phần dè dặt: “Dễ nói, nói chuyện giúp ngươi thìkhông có vấn đề gì, về phần Vương Tuyết Đường có thể nghe vào hay không thìta không dám đảm bảo.”Đây chính là đã đồng ý giới thiệu, Dữu Khánh lập tức đứng lên, chắp tay khomngười, khom đến rất thấp, nhằm thể hiện mình vạn phần cảm tạ.Là thật tâm cảm tạ, hễ là có một chút cơ hội hóa giải ân oán với Vương TuyếtĐường, hắn đều sẽ vô cùng quý trọng, thực sự là không muốn làm cho sự việctiếp tục chuyển biến tồi tệ hơn, bởi vì hắn chịu đựng không nổi, hậu quả quánặng nề rồi. Kể cả chuyện Vương Vấn Thiên xảy ra đêm đó, hắn cũng khôngmuốn Vương Vấn Thiên xảy ra chuyện, nào ngờ sự việc đột nhiên trở nên mấtkiểm soát, không thể trực tiếp kết thúc được, cho nên sự việc mới diễn biến đếnmột bước này, muốn hối hận cũng không có nơi để hối hận.Đương nhiên, Thanh gia không quên hỏi ra điều mình nghi vấn, “Tại sao tanghe nói các ngươi cũng vào ở Lang Hoàn cư, có ý gì vậy, không ở tại lâu đàitrên không kia nữa sao?”“Thanh gia thật đúng là tin tức nhanh nhạy, vừa mới vào ở không bao lâu, ngàiđã biết rồi.” Dữu Khánh ngoài miệng cất lời khen tặng một câu, trong lòng thìâm thầm mắng, quả nhiên đều là đang âm thầm nhìn chằm chằm vào lão tử. “Kỳthực cũng không có gì, chỉ là muốn đến gần Vương Tuyết Đường, để có thểthuận tiện tìm được cơ hội hóa giải hiểu lầm với ông ta.”Thanh Nha mỉm cười, cũng không biết lời đối phương nói là thật hay giả, bócđậu phộng ném vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: “Thì ra là thế.”Y quay đầu lại hỏi Bàng Thành Khâu một câu, “Vương Chưởng môn ở đâu?”Bàng Thành Khâu: “Lần này trở lại, hình như ông ta không có chuyện gì khác.Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ông ta hẳn là vẫn còn ở tại Lang Hoàn cư.” Nóixong còn nhìn Dữu Khánh một cái, ý như muốn nói, lần này người ta chính làtới vì ngươi.Mấy người cũng không có dây dưa gì nhiều, nói đi liền đi. Bàng Thành Khâuthu xếp một chiếc xe ngựa, Thanh Nha, Dữu Khánh và Nam Trúc dồn vào trongkhoang xe, rời đi, Bàng Thành Khâu ngồi ở trên càng xe cùng theo xa phu.Một đường di chuyển không ngừng, chạy tới ngoài Lang Hoàn cư thì xuống xe,một nhóm người tiến vài đại sảnh, nhìn thấy được Mục Ngạo Thiết đã chờ đợitại đây từ lâu.Mục Ngạo Thiết không có gia nhập vào trong nhóm người, mà ở tại không xakhông gần đi theo sát tại phía sau.Thanh Nha không phải lần đầu tiên tìm đến Vương Tuyết Đường, quen việc dễlàm đi tại phía trước.Xuyên qua khu vườn đẹp đẽ, khi sắp lên lâu thì Mục Ngạo Thiết dừng lại,không có tiếp tục đi theo, dừng lại tại trong sân vườn nhìn theo, ngẩng đầu nhìnvề phía gian phòng của Vương Tuyết Đường, chỉ thấy có mấy chiếc cửa sổ đangmở ra.Đi lên trên lầu, mấy người còn chưa có tới gần cửa vào căn phòng của VươngTuyết Đường thì đã bị người ở tại xa xa đẩy bàn tay ra, ra hiệu dừng lại, đều bịngăn cản lại.Thanh Nha đi tới trao đổi một hồi, có người đi thông báo, sau đó đề cho mộtmình Thanh Nha đi qua trước.Nam Trúc nhìn Bàng Thành Khâu đi theo ở một bên, nhịn không được lôi kéoDữu Khánh đi lui lại, kéo hắn đến một chỗ ngoặt thì mới thì thầm hỏi: “Ngươixác định làm như vậy có thể được không? Có nắm chắc không?”Dữu Khánh nhỏ giọng thì thầm: “Mọi việc do người làm, tùy cơ ứng biến, tùycơ ứng biến, ngươi nhìn ánh mắt của ta mà phối hợp.”Nam Trúc nhịn không được sờ sờ cái cổ, cảm thấy việc này giống như là đangnhảy nhót tại trên lưỡi dao, sợ mình chết không nhanh, đưa cái cổ vào trong dâythòng lọng, nhưng mà việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể là than nhẹ mộttiếng, khẽ gật đầu.Dữu Khánh vỗ vỗ vào lưng gã, nhằm trấn an, rồi đẩy gã xoay người đi trở lại.Hai người trở lại bên cạnh Bàng Thành Khâu, sau đó tiếp tục chờ đợi một hồi,mới thấy Thanh Nha và Đồ Hưu Khôi đi ra cửa, sư huynh đệ hai người cũngkhông nhận biết Đồ Hưu Khôi, nhưng có thể từ trên khí phách nhận ra được đókhông phải người bình thường.Thanh Nha ngoắc tay với phía bên này, Đồ Hưu Khôi cũng tại cửa vào cất tiếnggọi.Lúc này ba người mới đi tới, Đồ Hưu Khôi thấy vậy thì hơi cau mày, chỉ vàoDữu Khánh, “Một mình ngươi đi vào là được rồi. Cũng không phải người lộnxộn nào muốn gặp là có thể gặp được Chưởng môn, những người khác ở tại bênngoài chờ đi.”Điều này sao được, lần này là muốn dẫn Nam Trúc cùng đi vào để phối hợp,Dữu Khánh đương nhiên không đồng ý, lập tức chỉ chỉ vào Nam Trúc nói: “KhiThiếu Chưởng môn xảy ra chuyện thì hắn là người chứng kiến từ đầu đến cuốisự việc, có một số việc có hắn làm chứng mới có thể nói được rõ ràng. Ta nghĩVương Chưởng môn cũng không muốn nghe chúng ta nói chuyện vô nghĩa.”Nghe nói vậy, Đồ Hưu Khôi hơi chút trầm mặc, sau đó liền làm chủ vẫy vẫy tay,ra hiệu đồng ý cho vào.Ngay lập tức có người tiến lên lục soát, kiểm tra người Dữu Khánh và NamTrúc, hành động này rất vô lễ, cũng có nghĩa là không khách khí.Nam Trúc trong lòng âm thầm lo sợ, không nghĩ tới còn sẽ soát người, trênngười gã thì không có gì, trọng điểm là trên người lão Thập Ngũ, không khỏiâm thầm liếc nhìn về phía Dữu Khánh.Biểu hiện của Dữu Khánh không có phản ứng gì dư thừa, tiếp nhận bị lục soátngười, thành thành thật thật mà hợp tác.Khoanh cánh tay trước ngực, Thanh Nha như cười mà không phải cười, có phầnnhư đang đứng xem trò vui náo nhiệt, lần trước y tới gặp Vương Tuyết Đườngthì không có bị lục soát người, điều này rõ ràng là đang muốn làm nhục ngườinào đó.Kỳ thực lục soát kiểm tra cũng không có tỉ mỉ gì nhiều, chỉ hơi sờ sờ, nhìn xemcó giấu giếm hung khí gì hay không, sau đó chính là cưỡng ép hai người tháo vũkhí tùy thân ra, giao tại trên tay thủ vệ bên ngoài, cuối cùng mới cho đi qua.Dữu Khánh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Nam Trúc vượt qua kiểm tra cùng đi theo thì âm thầm kinh nghi, gã và MụcNgạo Thiết đều biết rõ kế hoạch của Dữu Khánh, một trận quyết thắng bại vớiVương Tuyết Đường chính là tại trong lần gặp mặt này. Bọn họ đều biết DữuKhánh chắc hẳn phải mang theo một đồ vật đến đây, nhưng mà bây giờ bị lụcsoát lại không lục soát ra được. Lão Thập Ngũ giấu đồ vật vào đâu rồi, chẳng lẽđã đoán trước được sẽ bị lục soát người, cho nên không mang theo sao?

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Sau một hồi do dự, Thanh Nha thừa nhận: “Xem như là quen biết đi, cũngkhông phải quá quen thuộc, ngươi hỏi việc này làm gì vậy?”Dữu Khánh: “Quen biết thì tốt rồi, ta tới đây là định làm phiền Thanh gia hỗ trợgiới thiệu. Ta muốn cùng ông ta ngồi xuống nói chuyện với nhau, nhìn xem cóthể giải tỏa được một chút hiểu lầm hay không. Ta nghĩ chắc hẳn Thanh giacũng hiểu được ý của ta.”Thì ra là vì điều này, Thanh Nha không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hỏi:“Chỉ việc này?”Dữu Khánh: “Tiếp đó chính là hi vọng Thanh gia có thể tại hiện trường hỗ trợnói mấy lời hữu ích. Với địa vị của Thanh gia tại Ảo Vọng, lời nói ra sẽ cótrọng lượng, chắc hẳn Vương Tuyết Đường cũng phải cho ngài mấy phần mặtmũi a.”Thanh Nha xem như đã triệt để yên tâm rồi, đương nhiên trong lòng cũng cóphần ngán ngẩm, phát hiện thấy vị này thật sự là không khách khí gì, chuyện tàolao gì cũng dám đăng môn tìm đến y.Lời trong miệng y nói ra thì có phần dè dặt: “Dễ nói, nói chuyện giúp ngươi thìkhông có vấn đề gì, về phần Vương Tuyết Đường có thể nghe vào hay không thìta không dám đảm bảo.”Đây chính là đã đồng ý giới thiệu, Dữu Khánh lập tức đứng lên, chắp tay khomngười, khom đến rất thấp, nhằm thể hiện mình vạn phần cảm tạ.Là thật tâm cảm tạ, hễ là có một chút cơ hội hóa giải ân oán với Vương TuyếtĐường, hắn đều sẽ vô cùng quý trọng, thực sự là không muốn làm cho sự việctiếp tục chuyển biến tồi tệ hơn, bởi vì hắn chịu đựng không nổi, hậu quả quánặng nề rồi. Kể cả chuyện Vương Vấn Thiên xảy ra đêm đó, hắn cũng khôngmuốn Vương Vấn Thiên xảy ra chuyện, nào ngờ sự việc đột nhiên trở nên mấtkiểm soát, không thể trực tiếp kết thúc được, cho nên sự việc mới diễn biến đếnmột bước này, muốn hối hận cũng không có nơi để hối hận.Đương nhiên, Thanh gia không quên hỏi ra điều mình nghi vấn, “Tại sao tanghe nói các ngươi cũng vào ở Lang Hoàn cư, có ý gì vậy, không ở tại lâu đàitrên không kia nữa sao?”“Thanh gia thật đúng là tin tức nhanh nhạy, vừa mới vào ở không bao lâu, ngàiđã biết rồi.” Dữu Khánh ngoài miệng cất lời khen tặng một câu, trong lòng thìâm thầm mắng, quả nhiên đều là đang âm thầm nhìn chằm chằm vào lão tử. “Kỳthực cũng không có gì, chỉ là muốn đến gần Vương Tuyết Đường, để có thểthuận tiện tìm được cơ hội hóa giải hiểu lầm với ông ta.”Thanh Nha mỉm cười, cũng không biết lời đối phương nói là thật hay giả, bócđậu phộng ném vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: “Thì ra là thế.”Y quay đầu lại hỏi Bàng Thành Khâu một câu, “Vương Chưởng môn ở đâu?”Bàng Thành Khâu: “Lần này trở lại, hình như ông ta không có chuyện gì khác.Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ông ta hẳn là vẫn còn ở tại Lang Hoàn cư.” Nóixong còn nhìn Dữu Khánh một cái, ý như muốn nói, lần này người ta chính làtới vì ngươi.Mấy người cũng không có dây dưa gì nhiều, nói đi liền đi. Bàng Thành Khâuthu xếp một chiếc xe ngựa, Thanh Nha, Dữu Khánh và Nam Trúc dồn vào trongkhoang xe, rời đi, Bàng Thành Khâu ngồi ở trên càng xe cùng theo xa phu.Một đường di chuyển không ngừng, chạy tới ngoài Lang Hoàn cư thì xuống xe,một nhóm người tiến vài đại sảnh, nhìn thấy được Mục Ngạo Thiết đã chờ đợitại đây từ lâu.Mục Ngạo Thiết không có gia nhập vào trong nhóm người, mà ở tại không xakhông gần đi theo sát tại phía sau.Thanh Nha không phải lần đầu tiên tìm đến Vương Tuyết Đường, quen việc dễlàm đi tại phía trước.Xuyên qua khu vườn đẹp đẽ, khi sắp lên lâu thì Mục Ngạo Thiết dừng lại,không có tiếp tục đi theo, dừng lại tại trong sân vườn nhìn theo, ngẩng đầu nhìnvề phía gian phòng của Vương Tuyết Đường, chỉ thấy có mấy chiếc cửa sổ đangmở ra.Đi lên trên lầu, mấy người còn chưa có tới gần cửa vào căn phòng của VươngTuyết Đường thì đã bị người ở tại xa xa đẩy bàn tay ra, ra hiệu dừng lại, đều bịngăn cản lại.Thanh Nha đi tới trao đổi một hồi, có người đi thông báo, sau đó đề cho mộtmình Thanh Nha đi qua trước.Nam Trúc nhìn Bàng Thành Khâu đi theo ở một bên, nhịn không được lôi kéoDữu Khánh đi lui lại, kéo hắn đến một chỗ ngoặt thì mới thì thầm hỏi: “Ngươixác định làm như vậy có thể được không? Có nắm chắc không?”Dữu Khánh nhỏ giọng thì thầm: “Mọi việc do người làm, tùy cơ ứng biến, tùycơ ứng biến, ngươi nhìn ánh mắt của ta mà phối hợp.”Nam Trúc nhịn không được sờ sờ cái cổ, cảm thấy việc này giống như là đangnhảy nhót tại trên lưỡi dao, sợ mình chết không nhanh, đưa cái cổ vào trong dâythòng lọng, nhưng mà việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể là than nhẹ mộttiếng, khẽ gật đầu.Dữu Khánh vỗ vỗ vào lưng gã, nhằm trấn an, rồi đẩy gã xoay người đi trở lại.Hai người trở lại bên cạnh Bàng Thành Khâu, sau đó tiếp tục chờ đợi một hồi,mới thấy Thanh Nha và Đồ Hưu Khôi đi ra cửa, sư huynh đệ hai người cũngkhông nhận biết Đồ Hưu Khôi, nhưng có thể từ trên khí phách nhận ra được đókhông phải người bình thường.Thanh Nha ngoắc tay với phía bên này, Đồ Hưu Khôi cũng tại cửa vào cất tiếnggọi.Lúc này ba người mới đi tới, Đồ Hưu Khôi thấy vậy thì hơi cau mày, chỉ vàoDữu Khánh, “Một mình ngươi đi vào là được rồi. Cũng không phải người lộnxộn nào muốn gặp là có thể gặp được Chưởng môn, những người khác ở tại bênngoài chờ đi.”Điều này sao được, lần này là muốn dẫn Nam Trúc cùng đi vào để phối hợp,Dữu Khánh đương nhiên không đồng ý, lập tức chỉ chỉ vào Nam Trúc nói: “KhiThiếu Chưởng môn xảy ra chuyện thì hắn là người chứng kiến từ đầu đến cuốisự việc, có một số việc có hắn làm chứng mới có thể nói được rõ ràng. Ta nghĩVương Chưởng môn cũng không muốn nghe chúng ta nói chuyện vô nghĩa.”Nghe nói vậy, Đồ Hưu Khôi hơi chút trầm mặc, sau đó liền làm chủ vẫy vẫy tay,ra hiệu đồng ý cho vào.Ngay lập tức có người tiến lên lục soát, kiểm tra người Dữu Khánh và NamTrúc, hành động này rất vô lễ, cũng có nghĩa là không khách khí.Nam Trúc trong lòng âm thầm lo sợ, không nghĩ tới còn sẽ soát người, trênngười gã thì không có gì, trọng điểm là trên người lão Thập Ngũ, không khỏiâm thầm liếc nhìn về phía Dữu Khánh.Biểu hiện của Dữu Khánh không có phản ứng gì dư thừa, tiếp nhận bị lục soátngười, thành thành thật thật mà hợp tác.Khoanh cánh tay trước ngực, Thanh Nha như cười mà không phải cười, có phầnnhư đang đứng xem trò vui náo nhiệt, lần trước y tới gặp Vương Tuyết Đườngthì không có bị lục soát người, điều này rõ ràng là đang muốn làm nhục ngườinào đó.Kỳ thực lục soát kiểm tra cũng không có tỉ mỉ gì nhiều, chỉ hơi sờ sờ, nhìn xemcó giấu giếm hung khí gì hay không, sau đó chính là cưỡng ép hai người tháo vũkhí tùy thân ra, giao tại trên tay thủ vệ bên ngoài, cuối cùng mới cho đi qua.Dữu Khánh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Nam Trúc vượt qua kiểm tra cùng đi theo thì âm thầm kinh nghi, gã và MụcNgạo Thiết đều biết rõ kế hoạch của Dữu Khánh, một trận quyết thắng bại vớiVương Tuyết Đường chính là tại trong lần gặp mặt này. Bọn họ đều biết DữuKhánh chắc hẳn phải mang theo một đồ vật đến đây, nhưng mà bây giờ bị lụcsoát lại không lục soát ra được. Lão Thập Ngũ giấu đồ vật vào đâu rồi, chẳng lẽđã đoán trước được sẽ bị lục soát người, cho nên không mang theo sao?

Chương 491: Gặp mặt (2)