Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 493: Chờ đợi (2)
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Thực sự không biết rằng, người lập ra kế hoạch hành động này là Dữu Khánhthì không chút nào hoảng loạn, sự việc lần này liên quan trọng đại, người bủnxỉn như hắn mà thậm chí còn không tiếc tiêu phí mấy vạn lượng ở khách sạnmột đêm, để nhiều lần lặp lui lặp tới mưu tính cho kế hoạch được phù hợp,không có khả năng quá mức khinh suất khi xâm nhập vào hang hổ.Lúc đầu, hắn là dự định cầm theo đồ vật như một vật phẩm tùy thân để đưa vào,nhưng sau đó nhịn không được lo lắng nhiều hơn một chút, vạn nhất đốiphương lục soát người thì làm sao bây giờ? Mồi đánh lửa này của hắn là khôngthể để mở ra, nếu như mở ra sẽ lập tức lộ tẩy, hắn suy nghĩ mãi, cuối cùng vì đểổn thỏa mà đem đồ vật giấu giếm đi.Đối phương muốn lục soát thì để cho đối phương lục soát, không lục soát kỹcàng là sẽ không tìm ra được, nếu như thật sự lục soát kỹ càng thì cho dù cógiấu giếm như thế nào cũng không có cách nào đưa đồ vật đi vào.Hắn cũng không sợ đối phương lục soát tỉ mỉ, nếu thật sự lục soát đến mứckhiến hắn phải cởi giày thì hắn có thể giả bộ thẹn quá hóa giận, làm như là chorằng đối phương đang cố ý hạ nhục mình, bày ra thể diện của Thám Hoa lang,không chấp nhận bị nhục nhã, từ đó từ chối việc cởi giày.Cùng lắm thì phất tay áo bỏ đi, cũng không có khả năng thật sự để cho đốiphương lột giày, hắn cũng không tin đối phương dám cứng rắn cưỡng ép tạiLang Hoàn cư.Nói chung là sẵn sàng không gặp mặt cũng không có khả năng để cho đốiphương lục soát ra vật đó.Cho nên đối phương gần như là không có khả năng lục soát ra được thứ hắngiấu, vậy thì hắn có gì phải lo lắng cơ chứ? Hoàn toàn có thể thoải mái thảnnhiên ứng đối.Sự thực đã chứng minh bên này cũng không có lục soát nghiêm ngặt đến mứcnhư vậy, chỉ lục soát qua loa lấy lệ theo kiểu dự phòng mà thôi.Vào lúc này, mồi đánh lửa đặc chế đã được Dữu Khánh nhét vào trong tay áonhưng hắn vẫn chưa dừng lại động tác, hai tay đều đưa vào trong tay áo, một taytừ bên trong rút ra một đầu sợi tơ, sau đó nhanh chóng dùng động tác rất nhỏcuộn sợi tơ lại, thoạt nhìn từ bên ngoài giống như là hai tay đang buồn chán vờnnhau ở trong tay áo.Không ngừng từ mặt trong quần áo rút sợi tơ ra, lại không ngừng cuộn sợi tơlại, khi đến lúc kết thúc thì lấy đầu cuối buộc vào vòng tròn nhỏ nơi đầu mútmồi lửa, sau đó lấy một chiếc đinh thép găm tại trên mồi lửa đâm vào, xuyênngang qua đến phần đuôi mồi lửa.Sau khi làm xong hết những tiểu động tác này, hắn mới bỏ chiếc chấn gác lên đểche chắn, buông hai tay ra nằm tựa trên ghế, chú ý tới hai người Thanh, Đồ mộtchút, thừa dịp hai người không đề phòng, nhanh chóng ra hiệu ánh mắt với NamTrúc, hơi gật đầu thể hiện.Nam Trúc nháy nháy mắt, cho thấy đã biết rõ rồi, sau đó hít sâu một hơi, mộttay gác qua trên bàn trà, liếc nhìn hai người Thanh, Đồ, rồi đột nhiên thuận tayđẩy một cái, một cái cốc trà rơi thẳng xuống.Trong phòng tương đối yên tĩnh, chỉ có âm thanh Thanh Nha bóp vỡ vỏ đậuphộng “Lộp bộp” thỉnh thoảng vang lên, một tràng âm thanh lách cách loảngxoảng đột nhiên vang lên, có vẻ vô cùng chói tai, Thanh Nha và Đồ Hưu Khôigiật mình vụt ngẩng đầu lên nhìn chăm chú tới.Chỉ thấy một bộ ấm chén trà trống không rơi xuống va chạm loảng xoảng, rơitại trên thảm, bộ trà cụ bằng ngọc này vậy mà lại không có bị rơi vỡ.Nam Trúc nhanh chóng đứng lên, khom lưng nhặt đống trà cụ đặt lại trên bàntrà, sau đó có vẻ kinh sợ quay sang Đồ Hưu Khôi cất lời xin lỗi, “Xin lỗi, rất xinlỗi, muốn uống ngụm trà, cầm bình trà lên lại phát hiện là bình không, khi thảxuống lại không để ý, xẩy tay rồi.”Nhìn thấy chẳng qua là chuyện như thế, Thanh Nha nhịn không được nhìn ĐồHưu Khôi một cái, không biết đối phương có thể nhận ra hay không, ý củakhách nhân dường như là đang đòi trà để uống.Đồ Hưu Khôi chuyển dời ánh mắt, sau đó tiếp tục tĩnh tọa dưỡng thần, khôngnói tới trà, ngay cả nước bọt cũng không có dự định lấy ra chiêu đãi.Dữu Khánh đúng lúc lên tiếng, oán trách: “Mập mạp chết tiệt, ngươi đừng có điđến đâu cũng bất cẩn cẩu thả có được hay không chứ, quấy nhiễu VươngChưởng môn nghỉ ngơi, ngươi chịu trách nhiệm được sao?”Mặt ngoài làm bộ cẩn thận dè dặt, thực ra đã tranh thủ trong chớp mắt NamTrúc gây ra động tĩnh thu hút ánh mắt người khác chú ý tới, cùng lúc khi ấmchén rơi xuống sàn phát ra tiếng kêu thì hắn đã đưa bàn tay đến phái sau ghế,trực tiếp cầm lấy mồi lửa đặc chế kia đóng đinh tại một góc khuất phía saukhung ghế.Tại trong phòng, vị trí nào đặt đồ vật sẽ tốt, hoặc là tại trên đồ đạc ở vị trí nàocó thể phát huy ra được hiệu quả tốt nhất, lúc trước hắn đã quan sát bố trí tronggian phòng mình thuê để nhớ kỹ, vì vậy chỉ cần tìm đúng cơ hội, hắn thuận taylà có thể đặt vào đúng vị trí của nó.Tiếng cốc trà va chạm vào sàn nhà đã thành công che giấu âm thanh nhỏ bé khichiếc đinh đóng vào phía sau lưng ghế.Dáng vẻ Nam Trúc khúm núm dè dặt giống như nhận bị mắng, thành thành thậtthật ngồi trở xuống ghế, cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Đây là lần đầu tiên gã cảm thấy có cảm giác yên tâm khi bị người mắng, lờimắng của lão Thập Ngũ chứng tỏ ám thủ đã hoàn thành rồi.Dữu Khánh đột nhiên lại đứng lên, giống như có vẻ không còn kiên nhẫn chờđợi được nữa, chủ động hỏi: “Vương Chưởng môn lúc nào gặp chúng ta?”Đồ Hưu Khôi chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía hắn, lạnh nhạt đáp lại một câu,“Chưởng môn sự vụ bận rộn, không phải ngươi có thể vẫy liền lập tức tới, gọilập tức đi, nếu không muốn chờ thì có thể rời đi, không ai ép buộc các ngươi.”Dứt lời lại khôi phục bộ dạng dưỡng thần.Dữu Khánh và Thanh Nha chạm ánh mắt với nhau.Thanh Nha hơi nhún vai, thể hiện mình cũng không biết phải làm sao, bóp nátvỏ đậu phộng, ném hạt vào trong miệng chậm rãi nhai, nhàm chán thì tiếp tục sởthích của mình.Dữu Khánh thuận thế xoay người lại, cất bước đi đến bên cửa sổ, dựa vào cửasổ quan sát vườn cây ngoài cửa sổ, cũng nhìn thấy được Mục Ngạo Thiết đangchờ đợi trong vườn.Hắn cũng không quan tâm tới việc phía sau có người nào đang nhìn mình haykhông, chỉ tập trung quan sát tỉ mỉ khung cảnh người qua người lại lác đác bênngoài, bàn tay gác tại trên bệ cửa sổ mở ra một quả cầu trong suốt bằng sợi tơ,bàn tay hơi nghiêng, quả cầu sợi tơ lập tức lăn ra ngoài cửa sổ. Hắn nhẹ nhàngấn một ngón tay xuống, đè sợi tơ treo tại trên bệ cửa sổ, đẩy nó dời đến một gócbệ cửa sổ.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Thực sự không biết rằng, người lập ra kế hoạch hành động này là Dữu Khánhthì không chút nào hoảng loạn, sự việc lần này liên quan trọng đại, người bủnxỉn như hắn mà thậm chí còn không tiếc tiêu phí mấy vạn lượng ở khách sạnmột đêm, để nhiều lần lặp lui lặp tới mưu tính cho kế hoạch được phù hợp,không có khả năng quá mức khinh suất khi xâm nhập vào hang hổ.Lúc đầu, hắn là dự định cầm theo đồ vật như một vật phẩm tùy thân để đưa vào,nhưng sau đó nhịn không được lo lắng nhiều hơn một chút, vạn nhất đốiphương lục soát người thì làm sao bây giờ? Mồi đánh lửa này của hắn là khôngthể để mở ra, nếu như mở ra sẽ lập tức lộ tẩy, hắn suy nghĩ mãi, cuối cùng vì đểổn thỏa mà đem đồ vật giấu giếm đi.Đối phương muốn lục soát thì để cho đối phương lục soát, không lục soát kỹcàng là sẽ không tìm ra được, nếu như thật sự lục soát kỹ càng thì cho dù cógiấu giếm như thế nào cũng không có cách nào đưa đồ vật đi vào.Hắn cũng không sợ đối phương lục soát tỉ mỉ, nếu thật sự lục soát đến mứckhiến hắn phải cởi giày thì hắn có thể giả bộ thẹn quá hóa giận, làm như là chorằng đối phương đang cố ý hạ nhục mình, bày ra thể diện của Thám Hoa lang,không chấp nhận bị nhục nhã, từ đó từ chối việc cởi giày.Cùng lắm thì phất tay áo bỏ đi, cũng không có khả năng thật sự để cho đốiphương lột giày, hắn cũng không tin đối phương dám cứng rắn cưỡng ép tạiLang Hoàn cư.Nói chung là sẵn sàng không gặp mặt cũng không có khả năng để cho đốiphương lục soát ra vật đó.Cho nên đối phương gần như là không có khả năng lục soát ra được thứ hắngiấu, vậy thì hắn có gì phải lo lắng cơ chứ? Hoàn toàn có thể thoải mái thảnnhiên ứng đối.Sự thực đã chứng minh bên này cũng không có lục soát nghiêm ngặt đến mứcnhư vậy, chỉ lục soát qua loa lấy lệ theo kiểu dự phòng mà thôi.Vào lúc này, mồi đánh lửa đặc chế đã được Dữu Khánh nhét vào trong tay áonhưng hắn vẫn chưa dừng lại động tác, hai tay đều đưa vào trong tay áo, một taytừ bên trong rút ra một đầu sợi tơ, sau đó nhanh chóng dùng động tác rất nhỏcuộn sợi tơ lại, thoạt nhìn từ bên ngoài giống như là hai tay đang buồn chán vờnnhau ở trong tay áo.Không ngừng từ mặt trong quần áo rút sợi tơ ra, lại không ngừng cuộn sợi tơlại, khi đến lúc kết thúc thì lấy đầu cuối buộc vào vòng tròn nhỏ nơi đầu mútmồi lửa, sau đó lấy một chiếc đinh thép găm tại trên mồi lửa đâm vào, xuyênngang qua đến phần đuôi mồi lửa.Sau khi làm xong hết những tiểu động tác này, hắn mới bỏ chiếc chấn gác lên đểche chắn, buông hai tay ra nằm tựa trên ghế, chú ý tới hai người Thanh, Đồ mộtchút, thừa dịp hai người không đề phòng, nhanh chóng ra hiệu ánh mắt với NamTrúc, hơi gật đầu thể hiện.Nam Trúc nháy nháy mắt, cho thấy đã biết rõ rồi, sau đó hít sâu một hơi, mộttay gác qua trên bàn trà, liếc nhìn hai người Thanh, Đồ, rồi đột nhiên thuận tayđẩy một cái, một cái cốc trà rơi thẳng xuống.Trong phòng tương đối yên tĩnh, chỉ có âm thanh Thanh Nha bóp vỡ vỏ đậuphộng “Lộp bộp” thỉnh thoảng vang lên, một tràng âm thanh lách cách loảngxoảng đột nhiên vang lên, có vẻ vô cùng chói tai, Thanh Nha và Đồ Hưu Khôigiật mình vụt ngẩng đầu lên nhìn chăm chú tới.Chỉ thấy một bộ ấm chén trà trống không rơi xuống va chạm loảng xoảng, rơitại trên thảm, bộ trà cụ bằng ngọc này vậy mà lại không có bị rơi vỡ.Nam Trúc nhanh chóng đứng lên, khom lưng nhặt đống trà cụ đặt lại trên bàntrà, sau đó có vẻ kinh sợ quay sang Đồ Hưu Khôi cất lời xin lỗi, “Xin lỗi, rất xinlỗi, muốn uống ngụm trà, cầm bình trà lên lại phát hiện là bình không, khi thảxuống lại không để ý, xẩy tay rồi.”Nhìn thấy chẳng qua là chuyện như thế, Thanh Nha nhịn không được nhìn ĐồHưu Khôi một cái, không biết đối phương có thể nhận ra hay không, ý củakhách nhân dường như là đang đòi trà để uống.Đồ Hưu Khôi chuyển dời ánh mắt, sau đó tiếp tục tĩnh tọa dưỡng thần, khôngnói tới trà, ngay cả nước bọt cũng không có dự định lấy ra chiêu đãi.Dữu Khánh đúng lúc lên tiếng, oán trách: “Mập mạp chết tiệt, ngươi đừng có điđến đâu cũng bất cẩn cẩu thả có được hay không chứ, quấy nhiễu VươngChưởng môn nghỉ ngơi, ngươi chịu trách nhiệm được sao?”Mặt ngoài làm bộ cẩn thận dè dặt, thực ra đã tranh thủ trong chớp mắt NamTrúc gây ra động tĩnh thu hút ánh mắt người khác chú ý tới, cùng lúc khi ấmchén rơi xuống sàn phát ra tiếng kêu thì hắn đã đưa bàn tay đến phái sau ghế,trực tiếp cầm lấy mồi lửa đặc chế kia đóng đinh tại một góc khuất phía saukhung ghế.Tại trong phòng, vị trí nào đặt đồ vật sẽ tốt, hoặc là tại trên đồ đạc ở vị trí nàocó thể phát huy ra được hiệu quả tốt nhất, lúc trước hắn đã quan sát bố trí tronggian phòng mình thuê để nhớ kỹ, vì vậy chỉ cần tìm đúng cơ hội, hắn thuận taylà có thể đặt vào đúng vị trí của nó.Tiếng cốc trà va chạm vào sàn nhà đã thành công che giấu âm thanh nhỏ bé khichiếc đinh đóng vào phía sau lưng ghế.Dáng vẻ Nam Trúc khúm núm dè dặt giống như nhận bị mắng, thành thành thậtthật ngồi trở xuống ghế, cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Đây là lần đầu tiên gã cảm thấy có cảm giác yên tâm khi bị người mắng, lờimắng của lão Thập Ngũ chứng tỏ ám thủ đã hoàn thành rồi.Dữu Khánh đột nhiên lại đứng lên, giống như có vẻ không còn kiên nhẫn chờđợi được nữa, chủ động hỏi: “Vương Chưởng môn lúc nào gặp chúng ta?”Đồ Hưu Khôi chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía hắn, lạnh nhạt đáp lại một câu,“Chưởng môn sự vụ bận rộn, không phải ngươi có thể vẫy liền lập tức tới, gọilập tức đi, nếu không muốn chờ thì có thể rời đi, không ai ép buộc các ngươi.”Dứt lời lại khôi phục bộ dạng dưỡng thần.Dữu Khánh và Thanh Nha chạm ánh mắt với nhau.Thanh Nha hơi nhún vai, thể hiện mình cũng không biết phải làm sao, bóp nátvỏ đậu phộng, ném hạt vào trong miệng chậm rãi nhai, nhàm chán thì tiếp tục sởthích của mình.Dữu Khánh thuận thế xoay người lại, cất bước đi đến bên cửa sổ, dựa vào cửasổ quan sát vườn cây ngoài cửa sổ, cũng nhìn thấy được Mục Ngạo Thiết đangchờ đợi trong vườn.Hắn cũng không quan tâm tới việc phía sau có người nào đang nhìn mình haykhông, chỉ tập trung quan sát tỉ mỉ khung cảnh người qua người lại lác đác bênngoài, bàn tay gác tại trên bệ cửa sổ mở ra một quả cầu trong suốt bằng sợi tơ,bàn tay hơi nghiêng, quả cầu sợi tơ lập tức lăn ra ngoài cửa sổ. Hắn nhẹ nhàngấn một ngón tay xuống, đè sợi tơ treo tại trên bệ cửa sổ, đẩy nó dời đến một gócbệ cửa sổ.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Thực sự không biết rằng, người lập ra kế hoạch hành động này là Dữu Khánhthì không chút nào hoảng loạn, sự việc lần này liên quan trọng đại, người bủnxỉn như hắn mà thậm chí còn không tiếc tiêu phí mấy vạn lượng ở khách sạnmột đêm, để nhiều lần lặp lui lặp tới mưu tính cho kế hoạch được phù hợp,không có khả năng quá mức khinh suất khi xâm nhập vào hang hổ.Lúc đầu, hắn là dự định cầm theo đồ vật như một vật phẩm tùy thân để đưa vào,nhưng sau đó nhịn không được lo lắng nhiều hơn một chút, vạn nhất đốiphương lục soát người thì làm sao bây giờ? Mồi đánh lửa này của hắn là khôngthể để mở ra, nếu như mở ra sẽ lập tức lộ tẩy, hắn suy nghĩ mãi, cuối cùng vì đểổn thỏa mà đem đồ vật giấu giếm đi.Đối phương muốn lục soát thì để cho đối phương lục soát, không lục soát kỹcàng là sẽ không tìm ra được, nếu như thật sự lục soát kỹ càng thì cho dù cógiấu giếm như thế nào cũng không có cách nào đưa đồ vật đi vào.Hắn cũng không sợ đối phương lục soát tỉ mỉ, nếu thật sự lục soát đến mứckhiến hắn phải cởi giày thì hắn có thể giả bộ thẹn quá hóa giận, làm như là chorằng đối phương đang cố ý hạ nhục mình, bày ra thể diện của Thám Hoa lang,không chấp nhận bị nhục nhã, từ đó từ chối việc cởi giày.Cùng lắm thì phất tay áo bỏ đi, cũng không có khả năng thật sự để cho đốiphương lột giày, hắn cũng không tin đối phương dám cứng rắn cưỡng ép tạiLang Hoàn cư.Nói chung là sẵn sàng không gặp mặt cũng không có khả năng để cho đốiphương lục soát ra vật đó.Cho nên đối phương gần như là không có khả năng lục soát ra được thứ hắngiấu, vậy thì hắn có gì phải lo lắng cơ chứ? Hoàn toàn có thể thoải mái thảnnhiên ứng đối.Sự thực đã chứng minh bên này cũng không có lục soát nghiêm ngặt đến mứcnhư vậy, chỉ lục soát qua loa lấy lệ theo kiểu dự phòng mà thôi.Vào lúc này, mồi đánh lửa đặc chế đã được Dữu Khánh nhét vào trong tay áonhưng hắn vẫn chưa dừng lại động tác, hai tay đều đưa vào trong tay áo, một taytừ bên trong rút ra một đầu sợi tơ, sau đó nhanh chóng dùng động tác rất nhỏcuộn sợi tơ lại, thoạt nhìn từ bên ngoài giống như là hai tay đang buồn chán vờnnhau ở trong tay áo.Không ngừng từ mặt trong quần áo rút sợi tơ ra, lại không ngừng cuộn sợi tơlại, khi đến lúc kết thúc thì lấy đầu cuối buộc vào vòng tròn nhỏ nơi đầu mútmồi lửa, sau đó lấy một chiếc đinh thép găm tại trên mồi lửa đâm vào, xuyênngang qua đến phần đuôi mồi lửa.Sau khi làm xong hết những tiểu động tác này, hắn mới bỏ chiếc chấn gác lên đểche chắn, buông hai tay ra nằm tựa trên ghế, chú ý tới hai người Thanh, Đồ mộtchút, thừa dịp hai người không đề phòng, nhanh chóng ra hiệu ánh mắt với NamTrúc, hơi gật đầu thể hiện.Nam Trúc nháy nháy mắt, cho thấy đã biết rõ rồi, sau đó hít sâu một hơi, mộttay gác qua trên bàn trà, liếc nhìn hai người Thanh, Đồ, rồi đột nhiên thuận tayđẩy một cái, một cái cốc trà rơi thẳng xuống.Trong phòng tương đối yên tĩnh, chỉ có âm thanh Thanh Nha bóp vỡ vỏ đậuphộng “Lộp bộp” thỉnh thoảng vang lên, một tràng âm thanh lách cách loảngxoảng đột nhiên vang lên, có vẻ vô cùng chói tai, Thanh Nha và Đồ Hưu Khôigiật mình vụt ngẩng đầu lên nhìn chăm chú tới.Chỉ thấy một bộ ấm chén trà trống không rơi xuống va chạm loảng xoảng, rơitại trên thảm, bộ trà cụ bằng ngọc này vậy mà lại không có bị rơi vỡ.Nam Trúc nhanh chóng đứng lên, khom lưng nhặt đống trà cụ đặt lại trên bàntrà, sau đó có vẻ kinh sợ quay sang Đồ Hưu Khôi cất lời xin lỗi, “Xin lỗi, rất xinlỗi, muốn uống ngụm trà, cầm bình trà lên lại phát hiện là bình không, khi thảxuống lại không để ý, xẩy tay rồi.”Nhìn thấy chẳng qua là chuyện như thế, Thanh Nha nhịn không được nhìn ĐồHưu Khôi một cái, không biết đối phương có thể nhận ra hay không, ý củakhách nhân dường như là đang đòi trà để uống.Đồ Hưu Khôi chuyển dời ánh mắt, sau đó tiếp tục tĩnh tọa dưỡng thần, khôngnói tới trà, ngay cả nước bọt cũng không có dự định lấy ra chiêu đãi.Dữu Khánh đúng lúc lên tiếng, oán trách: “Mập mạp chết tiệt, ngươi đừng có điđến đâu cũng bất cẩn cẩu thả có được hay không chứ, quấy nhiễu VươngChưởng môn nghỉ ngơi, ngươi chịu trách nhiệm được sao?”Mặt ngoài làm bộ cẩn thận dè dặt, thực ra đã tranh thủ trong chớp mắt NamTrúc gây ra động tĩnh thu hút ánh mắt người khác chú ý tới, cùng lúc khi ấmchén rơi xuống sàn phát ra tiếng kêu thì hắn đã đưa bàn tay đến phái sau ghế,trực tiếp cầm lấy mồi lửa đặc chế kia đóng đinh tại một góc khuất phía saukhung ghế.Tại trong phòng, vị trí nào đặt đồ vật sẽ tốt, hoặc là tại trên đồ đạc ở vị trí nàocó thể phát huy ra được hiệu quả tốt nhất, lúc trước hắn đã quan sát bố trí tronggian phòng mình thuê để nhớ kỹ, vì vậy chỉ cần tìm đúng cơ hội, hắn thuận taylà có thể đặt vào đúng vị trí của nó.Tiếng cốc trà va chạm vào sàn nhà đã thành công che giấu âm thanh nhỏ bé khichiếc đinh đóng vào phía sau lưng ghế.Dáng vẻ Nam Trúc khúm núm dè dặt giống như nhận bị mắng, thành thành thậtthật ngồi trở xuống ghế, cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Đây là lần đầu tiên gã cảm thấy có cảm giác yên tâm khi bị người mắng, lờimắng của lão Thập Ngũ chứng tỏ ám thủ đã hoàn thành rồi.Dữu Khánh đột nhiên lại đứng lên, giống như có vẻ không còn kiên nhẫn chờđợi được nữa, chủ động hỏi: “Vương Chưởng môn lúc nào gặp chúng ta?”Đồ Hưu Khôi chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía hắn, lạnh nhạt đáp lại một câu,“Chưởng môn sự vụ bận rộn, không phải ngươi có thể vẫy liền lập tức tới, gọilập tức đi, nếu không muốn chờ thì có thể rời đi, không ai ép buộc các ngươi.”Dứt lời lại khôi phục bộ dạng dưỡng thần.Dữu Khánh và Thanh Nha chạm ánh mắt với nhau.Thanh Nha hơi nhún vai, thể hiện mình cũng không biết phải làm sao, bóp nátvỏ đậu phộng, ném hạt vào trong miệng chậm rãi nhai, nhàm chán thì tiếp tục sởthích của mình.Dữu Khánh thuận thế xoay người lại, cất bước đi đến bên cửa sổ, dựa vào cửasổ quan sát vườn cây ngoài cửa sổ, cũng nhìn thấy được Mục Ngạo Thiết đangchờ đợi trong vườn.Hắn cũng không quan tâm tới việc phía sau có người nào đang nhìn mình haykhông, chỉ tập trung quan sát tỉ mỉ khung cảnh người qua người lại lác đác bênngoài, bàn tay gác tại trên bệ cửa sổ mở ra một quả cầu trong suốt bằng sợi tơ,bàn tay hơi nghiêng, quả cầu sợi tơ lập tức lăn ra ngoài cửa sổ. Hắn nhẹ nhàngấn một ngón tay xuống, đè sợi tơ treo tại trên bệ cửa sổ, đẩy nó dời đến một gócbệ cửa sổ.