Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…

Chương 501: Bắt (1)

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Trăng sáng lên cao, khắp nơi cùng hưởng.Trên một lầu các tại trong nội trạch Kinh Hồng điện, thân thể mang mùi rượu,Cổ Thanh Chiếu không nhanh không chậm đi lên trên lầu, ánh mắt đảo qua,nhìn thấy Thanh Nha một mình uống rượu ngắm trăng, chân trần ngồi xếp bằngtrên chiếc ghế dựa lớn, không biết đang suy nghĩ cái gì, đang móc móc chânchơi đùa.Nghĩ đến việc một chút nữa vị này có khả năng sẽ dùng bàn tay này để bóc đậuphộng ăn, Cổ Thanh Chiếu có phần không nói nên lời, đi tới bên cạnh, ngồixuống, sau đó hỏi: “Ta mới nghe nói Lang Hoàn cư bị cháy?”Thanh Nha ngẩng đầu lên, “Ừm, nói là bị cháy kho củi, không sao cả, đã dập tắtrồi.”Nơi đây vừa mới nói xong, một bóng người không hề có chút dấu hiệu nào độtnhiên bay lên, chính là Bàng Thành Khâu.Hai người Thanh, Cổ đưa ánh mắt thoáng nhìn, lập tức nhận thấy được khôngthích hợp, trong tình huống bình thường Bàng Thành Khâu sẽ không đi tới màkhông hề có báo trước, hẳn phải là đã xảy ra chuyện gì đó.Quả nhiên, Bàng Thành Khâu hơi chắp tay chào rồi vội vàng báo: “Thanh gia,không tốt, đã xảy ra chuyện rồi, phía bên Lang Hoàn cư đã xảy ra đại sự, lại cóhỏa hoạn, Vương Tuyết Đường đã chết rồi.”Vương Tuyết Đường đã chết?Lời này giống như sấm sét, Thanh Nha giật mình thả đôi chân trần xuống, đứngbật dậy, Cổ Thanh Chiếu cũng kinh ngạc đứng lên.Cho dù một bàn chân đạp lật guốc gỗ của mình, Thanh Nha cũng không cònquan tâm nổi nữa, vội hỏi: “Cái gì gọi là lại có hỏa hoạn, Vương Tuyết Đườngvì sao mà chết? Ngươi nói cho rõ ràng xem.”Bàng Thành Khâu: “Thanh gia, Lang Hoàn cư lại bốc cháy lần nữa, lúc trước làkho củi bị cháy, lần này chính là căn phòng của Vương Tuyết Đường bị cháy,khi bên ngoài phát hiện thấy cháy, chạy đến cấp cứu thì đã muộn rồi…”Thanh Nha trách mắng: “Nói nhảm nhí, với tu vi của Vương Tuyết Đường, chodù toàn bộ Lang Hoàn cư bị cháy cũng không vây khốn được lão ta, càng khôngcó khả năng đốt chết lão.”Cổ Thanh Chiếu nghe vậy, gật đầu, “Đúng vậy, cái chết này rất lạ thường.”Bàng Thành Khâu than thở: “Thanh gia, lão bản nương, các ngươi nghe ta nóixong đã. Tai mắt bên kia báo rằng, không phải do chết cháy, thi thể còn nguyênvẹn, chỉ thấy tình trạng khuôn mặt tím tái, đoán chừng có thể là bị dùng độc giếtchết.”Nghe kể tình trạng Vương Tuyết Đường bị chết, trong đầu Thanh Nha khônghiểu sao chợt lóe lên một hình ảnh, đó chính là căn phòng của Thám Hoa langcó cách bài trí giống y như căn phòng của Vương Tuyết Đường, một số sự việclúc trước đây cảm thấy không bình thường bây giờ lại đột nhiên trở nên rõ ràng,nhịn không được nghiến răng bật ra ba chữ oán hận, “Bạch La sa!”Khi những lời này được nói ra, Bàng Thành Khâu gật đầu, “Theo mô tả về tìnhtrạng bị chết thì cũng giống như cái chết của vị Mũi to của Trấn Hải ty bị đầuđộc lúc trước.”Bởi vì trong đầu lóe lên một số ý nghĩ, Cổ Thanh Chiếu giật mình đưa quạt tròntrong tay che miệng, bật nói “Bạch La sa… Lẽ nào lại là vị Thám Hoa lang kialàm hay sao? Hắn cũng đúng lúc ở tại Lang Hoàn cư…”“Cái gì gọi lẽ nào? Nếu như không phải do hắn làm, ta liền chặt đầu mìnhxuống đưa cho các cô nương của ngươi là banh đá chơi!”Thanh Nha chỉ vào cái cổ của mình, gào lên, thậm chí khuôn mặt còn hiện lênchút dữ tợn, y mất kiểm soát như thế, có thể thấy được là thật sự tức giận.Y đi chân trần bước tới bước lui, nổi giận lôi đình nói: “Chỉ với một lượng nhỏnhư vậy, tên Thám Hoa chó chết này lại còn chia ra làm hai phần để sử dụng.Con mụ nội nó, thực sự biết tiết kiệm. Thảo nào bình thường chỉ ở tại nơi ráchnát kia để tiết kiệm tiền. Hay là hắn đã sớm đoán được Vương Tuyết Đường sẽquay lại để tìm hắn tính sổ? Còn lừa gạt ta nói cái gì mà có việc cần phải xử lý.Mẹ nó, xử lý bằng việc chạy hẳn đến Lang Hoàn cư giết người phóng hỏa a!”Quay đầu lại, y lại hét to lên với Cổ Thanh Chiếu, “Có nhìn thấy hay không,đây là mấy chuyện trời ơi mà thiên hạ đệ nhất tài tử được nữ nhân các ngươiyêu thích làm ra đó!”Cổ Thanh Chiếu than thở: “Ngươi sốt ruột làm gì?”Thanh Nha giang hai tay ra, “Ngươi hỏi ta sốt ruột làm gì sao? Ta, con mẹ nó,lại sắp phải vào ngồi tù rồi. Lần này e rằng không có dễ dàng đi ra như trước.Hắn chỉ mới đến mấy ngày, đã đẩy ta vào tù hai lần. Mụ nội nó, ta phải tìm ainói lý đây chứ?”Y quay người đi tới đi lui, hùng hùng hổ hổ nói tiếp, “Lúc trước ta đã cảm thấykhông thích hợp, ta đã nói tên Thám Hoa chó chết kia tìm ta sẽ không cóchuyện gì tốt, quả nhiên đã bị ta đoán đúng rồi. Tên gia hỏa này có bệnh sao?Lại dám chạy đến Ảo Vọng làm càn làm bậy.”Cổ Thanh Chiếu hỏi: “Nghiêm trọng đến như vậy sao?”Thanh Nha khoát tay áo, tình huống cụ thể bên trong Lang Hoàn cư lúc trước,trong lúc nhất thời y cũng khó thể giải thích rõ ràng cho người khác, hiện tại, ycàng quan tâm hơn tới tình hình sự việc, y lại hỏi Bàng Thành Khâu, “Cụ thể làchuyện gì xảy ra tại nơi đó?”Bàng Thành Khâu: “Còn chưa rõ ràng lắm tình hình cụ thể. Tin tức vừa rồi cũngthiếu một chút không thể truyền về được. Lữ Vô Đương đã hạ lệnh phong tỏaLang Hoàn cư, không cho bất luận kẻ nào ra ngoài. Bất kỳ kẻ nào liên hệ vớibên ngoài đều phải trải qua tay bọn họ.”“Mà thôi.” Thanh Nha buông tiếng thở dài, ngước đầu nhìn trăng sáng, “LãoBàng, e rằng ngươi cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị bắt giam, Có lẽ lần này cònphải chịu chút đau khổ, cái gì nên nói cái gì không nên nói, trong lòng phải cânnhắc trước đi.”Bàng Thành Khâu: “Được, để ta đi trước chuẩn bị một chút.”Thanh Nha phất phất tay, Bàng Thành Khâu xoay người rời đi, trực tiếp nhảyxuống dưới.Cổ Thanh Chiếu lại lên tiếng, “Ngay bên trong Lang Hoàn cư, hơn nữa lại cònlà Vương Tuyết Đường, làm sao có thể dễ dàng hạ thủ như vậy chứ. Nếu nhưthực sự là vị Thám Hoa lang kia làm, hắn là làm sao làm được?”Thanh Nha: “Hắn chỉ gặp mặt Vương Tuyết Đường một lần. Có lẽ trong lần gặpmặt này, hắn đã động tay chân gì đó. Ta cũng đang muốn biết hắn đã làm nhưthế nào, nhưng hiện tại không biết được tình hình hiện trường sự việc, ta cũngkhông thể nào suy đoán. Nói chung, tên Thám Hoa chó chết này lại lợi dụng lãotử lần nữa, đây là khi dễ ta không dám tố cáo hắn sao?”Cổ Thanh Chiếu nhíu mày, nếu thật sự là tình huống như vậy, e rằng thật sựkhông tiện tố cáo, người nào cũng có thể tố cáo, nhưng chỉ có bên này là rấtkhông thích hợp.“Ngươi cần phải thông báo tình huống cho Can nương biết. Tai họa lao ngục lầnnày, nếu không vào thì thôi, một khi đã bị bắt vào e rằng không có dễ dàng đi ranhư trước nữa, bởi vì khả năng ta bị nghi ngờ còn lớn hơn cả tên Thám Hoachết tiệt kia. Mà ta lại không thể cung khai ra tên Thám Hoa chó chết đó, chỉ cóthể cắn răng chịu đựng. Ta cần được Can nương xuất thủ, nếu không, ta và lãoBàng rất khó thoát ra được khỏi đó.”“Tại sao ngươi lại bị nghi ngờ nhiều hơn hắn chứ?”“Ta cũng không biết bị chạm dây thần kinh nào rồi, sau khi đã đi ra khỏi phòngVương Tuyết Đường, về sau lại chạy đi vào, vì chút tiền nhỏ mà nhiều lần tiếnvào trong căn phòng của Vương Tuyết Đường. Then chốt nhất là làm sao ngờđược tên Thám Hoa chó chết đó vậy mà dám giết chết Vương Tuyết Đường? Erằng ngay cả bản thân Vương Tuyết Đường có nằm mơ cũng không nghĩ tớimình sẽ bị người ta tiên hạ thủ vi cường. Nói chung là, xét về lượng thời gian ởtại trong phòng Vương Tuyết Đường, hay là số lần ra vào đó, ta đều nhiều hơnhẳn tên Thám Hoa chết tiệt kia.”Cổ Thanh Chiếu có phần không nói nên lời, nếu nói như vậy thì quả thực cóchút hợp lý.Thanh Nha cũng không nói lời vô ích, bắt đầu kể lại tình hình của mình tạitrong Lang Hoàn cư, kể cả sự nghi ngờ của mình về sư huynh đệ ba người DữuKhánh, y muốn Cổ Thanh Chiếu chuyển hết những thông tin liên quan cho vịCan nương kia, để đền phòng bất trắc…

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Trăng sáng lên cao, khắp nơi cùng hưởng.Trên một lầu các tại trong nội trạch Kinh Hồng điện, thân thể mang mùi rượu,Cổ Thanh Chiếu không nhanh không chậm đi lên trên lầu, ánh mắt đảo qua,nhìn thấy Thanh Nha một mình uống rượu ngắm trăng, chân trần ngồi xếp bằngtrên chiếc ghế dựa lớn, không biết đang suy nghĩ cái gì, đang móc móc chânchơi đùa.Nghĩ đến việc một chút nữa vị này có khả năng sẽ dùng bàn tay này để bóc đậuphộng ăn, Cổ Thanh Chiếu có phần không nói nên lời, đi tới bên cạnh, ngồixuống, sau đó hỏi: “Ta mới nghe nói Lang Hoàn cư bị cháy?”Thanh Nha ngẩng đầu lên, “Ừm, nói là bị cháy kho củi, không sao cả, đã dập tắtrồi.”Nơi đây vừa mới nói xong, một bóng người không hề có chút dấu hiệu nào độtnhiên bay lên, chính là Bàng Thành Khâu.Hai người Thanh, Cổ đưa ánh mắt thoáng nhìn, lập tức nhận thấy được khôngthích hợp, trong tình huống bình thường Bàng Thành Khâu sẽ không đi tới màkhông hề có báo trước, hẳn phải là đã xảy ra chuyện gì đó.Quả nhiên, Bàng Thành Khâu hơi chắp tay chào rồi vội vàng báo: “Thanh gia,không tốt, đã xảy ra chuyện rồi, phía bên Lang Hoàn cư đã xảy ra đại sự, lại cóhỏa hoạn, Vương Tuyết Đường đã chết rồi.”Vương Tuyết Đường đã chết?Lời này giống như sấm sét, Thanh Nha giật mình thả đôi chân trần xuống, đứngbật dậy, Cổ Thanh Chiếu cũng kinh ngạc đứng lên.Cho dù một bàn chân đạp lật guốc gỗ của mình, Thanh Nha cũng không cònquan tâm nổi nữa, vội hỏi: “Cái gì gọi là lại có hỏa hoạn, Vương Tuyết Đườngvì sao mà chết? Ngươi nói cho rõ ràng xem.”Bàng Thành Khâu: “Thanh gia, Lang Hoàn cư lại bốc cháy lần nữa, lúc trước làkho củi bị cháy, lần này chính là căn phòng của Vương Tuyết Đường bị cháy,khi bên ngoài phát hiện thấy cháy, chạy đến cấp cứu thì đã muộn rồi…”Thanh Nha trách mắng: “Nói nhảm nhí, với tu vi của Vương Tuyết Đường, chodù toàn bộ Lang Hoàn cư bị cháy cũng không vây khốn được lão ta, càng khôngcó khả năng đốt chết lão.”Cổ Thanh Chiếu nghe vậy, gật đầu, “Đúng vậy, cái chết này rất lạ thường.”Bàng Thành Khâu than thở: “Thanh gia, lão bản nương, các ngươi nghe ta nóixong đã. Tai mắt bên kia báo rằng, không phải do chết cháy, thi thể còn nguyênvẹn, chỉ thấy tình trạng khuôn mặt tím tái, đoán chừng có thể là bị dùng độc giếtchết.”Nghe kể tình trạng Vương Tuyết Đường bị chết, trong đầu Thanh Nha khônghiểu sao chợt lóe lên một hình ảnh, đó chính là căn phòng của Thám Hoa langcó cách bài trí giống y như căn phòng của Vương Tuyết Đường, một số sự việclúc trước đây cảm thấy không bình thường bây giờ lại đột nhiên trở nên rõ ràng,nhịn không được nghiến răng bật ra ba chữ oán hận, “Bạch La sa!”Khi những lời này được nói ra, Bàng Thành Khâu gật đầu, “Theo mô tả về tìnhtrạng bị chết thì cũng giống như cái chết của vị Mũi to của Trấn Hải ty bị đầuđộc lúc trước.”Bởi vì trong đầu lóe lên một số ý nghĩ, Cổ Thanh Chiếu giật mình đưa quạt tròntrong tay che miệng, bật nói “Bạch La sa… Lẽ nào lại là vị Thám Hoa lang kialàm hay sao? Hắn cũng đúng lúc ở tại Lang Hoàn cư…”“Cái gì gọi lẽ nào? Nếu như không phải do hắn làm, ta liền chặt đầu mìnhxuống đưa cho các cô nương của ngươi là banh đá chơi!”Thanh Nha chỉ vào cái cổ của mình, gào lên, thậm chí khuôn mặt còn hiện lênchút dữ tợn, y mất kiểm soát như thế, có thể thấy được là thật sự tức giận.Y đi chân trần bước tới bước lui, nổi giận lôi đình nói: “Chỉ với một lượng nhỏnhư vậy, tên Thám Hoa chó chết này lại còn chia ra làm hai phần để sử dụng.Con mụ nội nó, thực sự biết tiết kiệm. Thảo nào bình thường chỉ ở tại nơi ráchnát kia để tiết kiệm tiền. Hay là hắn đã sớm đoán được Vương Tuyết Đường sẽquay lại để tìm hắn tính sổ? Còn lừa gạt ta nói cái gì mà có việc cần phải xử lý.Mẹ nó, xử lý bằng việc chạy hẳn đến Lang Hoàn cư giết người phóng hỏa a!”Quay đầu lại, y lại hét to lên với Cổ Thanh Chiếu, “Có nhìn thấy hay không,đây là mấy chuyện trời ơi mà thiên hạ đệ nhất tài tử được nữ nhân các ngươiyêu thích làm ra đó!”Cổ Thanh Chiếu than thở: “Ngươi sốt ruột làm gì?”Thanh Nha giang hai tay ra, “Ngươi hỏi ta sốt ruột làm gì sao? Ta, con mẹ nó,lại sắp phải vào ngồi tù rồi. Lần này e rằng không có dễ dàng đi ra như trước.Hắn chỉ mới đến mấy ngày, đã đẩy ta vào tù hai lần. Mụ nội nó, ta phải tìm ainói lý đây chứ?”Y quay người đi tới đi lui, hùng hùng hổ hổ nói tiếp, “Lúc trước ta đã cảm thấykhông thích hợp, ta đã nói tên Thám Hoa chó chết kia tìm ta sẽ không cóchuyện gì tốt, quả nhiên đã bị ta đoán đúng rồi. Tên gia hỏa này có bệnh sao?Lại dám chạy đến Ảo Vọng làm càn làm bậy.”Cổ Thanh Chiếu hỏi: “Nghiêm trọng đến như vậy sao?”Thanh Nha khoát tay áo, tình huống cụ thể bên trong Lang Hoàn cư lúc trước,trong lúc nhất thời y cũng khó thể giải thích rõ ràng cho người khác, hiện tại, ycàng quan tâm hơn tới tình hình sự việc, y lại hỏi Bàng Thành Khâu, “Cụ thể làchuyện gì xảy ra tại nơi đó?”Bàng Thành Khâu: “Còn chưa rõ ràng lắm tình hình cụ thể. Tin tức vừa rồi cũngthiếu một chút không thể truyền về được. Lữ Vô Đương đã hạ lệnh phong tỏaLang Hoàn cư, không cho bất luận kẻ nào ra ngoài. Bất kỳ kẻ nào liên hệ vớibên ngoài đều phải trải qua tay bọn họ.”“Mà thôi.” Thanh Nha buông tiếng thở dài, ngước đầu nhìn trăng sáng, “LãoBàng, e rằng ngươi cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị bắt giam, Có lẽ lần này cònphải chịu chút đau khổ, cái gì nên nói cái gì không nên nói, trong lòng phải cânnhắc trước đi.”Bàng Thành Khâu: “Được, để ta đi trước chuẩn bị một chút.”Thanh Nha phất phất tay, Bàng Thành Khâu xoay người rời đi, trực tiếp nhảyxuống dưới.Cổ Thanh Chiếu lại lên tiếng, “Ngay bên trong Lang Hoàn cư, hơn nữa lại cònlà Vương Tuyết Đường, làm sao có thể dễ dàng hạ thủ như vậy chứ. Nếu nhưthực sự là vị Thám Hoa lang kia làm, hắn là làm sao làm được?”Thanh Nha: “Hắn chỉ gặp mặt Vương Tuyết Đường một lần. Có lẽ trong lần gặpmặt này, hắn đã động tay chân gì đó. Ta cũng đang muốn biết hắn đã làm nhưthế nào, nhưng hiện tại không biết được tình hình hiện trường sự việc, ta cũngkhông thể nào suy đoán. Nói chung, tên Thám Hoa chó chết này lại lợi dụng lãotử lần nữa, đây là khi dễ ta không dám tố cáo hắn sao?”Cổ Thanh Chiếu nhíu mày, nếu thật sự là tình huống như vậy, e rằng thật sựkhông tiện tố cáo, người nào cũng có thể tố cáo, nhưng chỉ có bên này là rấtkhông thích hợp.“Ngươi cần phải thông báo tình huống cho Can nương biết. Tai họa lao ngục lầnnày, nếu không vào thì thôi, một khi đã bị bắt vào e rằng không có dễ dàng đi ranhư trước nữa, bởi vì khả năng ta bị nghi ngờ còn lớn hơn cả tên Thám Hoachết tiệt kia. Mà ta lại không thể cung khai ra tên Thám Hoa chó chết đó, chỉ cóthể cắn răng chịu đựng. Ta cần được Can nương xuất thủ, nếu không, ta và lãoBàng rất khó thoát ra được khỏi đó.”“Tại sao ngươi lại bị nghi ngờ nhiều hơn hắn chứ?”“Ta cũng không biết bị chạm dây thần kinh nào rồi, sau khi đã đi ra khỏi phòngVương Tuyết Đường, về sau lại chạy đi vào, vì chút tiền nhỏ mà nhiều lần tiếnvào trong căn phòng của Vương Tuyết Đường. Then chốt nhất là làm sao ngờđược tên Thám Hoa chó chết đó vậy mà dám giết chết Vương Tuyết Đường? Erằng ngay cả bản thân Vương Tuyết Đường có nằm mơ cũng không nghĩ tớimình sẽ bị người ta tiên hạ thủ vi cường. Nói chung là, xét về lượng thời gian ởtại trong phòng Vương Tuyết Đường, hay là số lần ra vào đó, ta đều nhiều hơnhẳn tên Thám Hoa chết tiệt kia.”Cổ Thanh Chiếu có phần không nói nên lời, nếu nói như vậy thì quả thực cóchút hợp lý.Thanh Nha cũng không nói lời vô ích, bắt đầu kể lại tình hình của mình tạitrong Lang Hoàn cư, kể cả sự nghi ngờ của mình về sư huynh đệ ba người DữuKhánh, y muốn Cổ Thanh Chiếu chuyển hết những thông tin liên quan cho vịCan nương kia, để đền phòng bất trắc…

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Trăng sáng lên cao, khắp nơi cùng hưởng.Trên một lầu các tại trong nội trạch Kinh Hồng điện, thân thể mang mùi rượu,Cổ Thanh Chiếu không nhanh không chậm đi lên trên lầu, ánh mắt đảo qua,nhìn thấy Thanh Nha một mình uống rượu ngắm trăng, chân trần ngồi xếp bằngtrên chiếc ghế dựa lớn, không biết đang suy nghĩ cái gì, đang móc móc chânchơi đùa.Nghĩ đến việc một chút nữa vị này có khả năng sẽ dùng bàn tay này để bóc đậuphộng ăn, Cổ Thanh Chiếu có phần không nói nên lời, đi tới bên cạnh, ngồixuống, sau đó hỏi: “Ta mới nghe nói Lang Hoàn cư bị cháy?”Thanh Nha ngẩng đầu lên, “Ừm, nói là bị cháy kho củi, không sao cả, đã dập tắtrồi.”Nơi đây vừa mới nói xong, một bóng người không hề có chút dấu hiệu nào độtnhiên bay lên, chính là Bàng Thành Khâu.Hai người Thanh, Cổ đưa ánh mắt thoáng nhìn, lập tức nhận thấy được khôngthích hợp, trong tình huống bình thường Bàng Thành Khâu sẽ không đi tới màkhông hề có báo trước, hẳn phải là đã xảy ra chuyện gì đó.Quả nhiên, Bàng Thành Khâu hơi chắp tay chào rồi vội vàng báo: “Thanh gia,không tốt, đã xảy ra chuyện rồi, phía bên Lang Hoàn cư đã xảy ra đại sự, lại cóhỏa hoạn, Vương Tuyết Đường đã chết rồi.”Vương Tuyết Đường đã chết?Lời này giống như sấm sét, Thanh Nha giật mình thả đôi chân trần xuống, đứngbật dậy, Cổ Thanh Chiếu cũng kinh ngạc đứng lên.Cho dù một bàn chân đạp lật guốc gỗ của mình, Thanh Nha cũng không cònquan tâm nổi nữa, vội hỏi: “Cái gì gọi là lại có hỏa hoạn, Vương Tuyết Đườngvì sao mà chết? Ngươi nói cho rõ ràng xem.”Bàng Thành Khâu: “Thanh gia, Lang Hoàn cư lại bốc cháy lần nữa, lúc trước làkho củi bị cháy, lần này chính là căn phòng của Vương Tuyết Đường bị cháy,khi bên ngoài phát hiện thấy cháy, chạy đến cấp cứu thì đã muộn rồi…”Thanh Nha trách mắng: “Nói nhảm nhí, với tu vi của Vương Tuyết Đường, chodù toàn bộ Lang Hoàn cư bị cháy cũng không vây khốn được lão ta, càng khôngcó khả năng đốt chết lão.”Cổ Thanh Chiếu nghe vậy, gật đầu, “Đúng vậy, cái chết này rất lạ thường.”Bàng Thành Khâu than thở: “Thanh gia, lão bản nương, các ngươi nghe ta nóixong đã. Tai mắt bên kia báo rằng, không phải do chết cháy, thi thể còn nguyênvẹn, chỉ thấy tình trạng khuôn mặt tím tái, đoán chừng có thể là bị dùng độc giếtchết.”Nghe kể tình trạng Vương Tuyết Đường bị chết, trong đầu Thanh Nha khônghiểu sao chợt lóe lên một hình ảnh, đó chính là căn phòng của Thám Hoa langcó cách bài trí giống y như căn phòng của Vương Tuyết Đường, một số sự việclúc trước đây cảm thấy không bình thường bây giờ lại đột nhiên trở nên rõ ràng,nhịn không được nghiến răng bật ra ba chữ oán hận, “Bạch La sa!”Khi những lời này được nói ra, Bàng Thành Khâu gật đầu, “Theo mô tả về tìnhtrạng bị chết thì cũng giống như cái chết của vị Mũi to của Trấn Hải ty bị đầuđộc lúc trước.”Bởi vì trong đầu lóe lên một số ý nghĩ, Cổ Thanh Chiếu giật mình đưa quạt tròntrong tay che miệng, bật nói “Bạch La sa… Lẽ nào lại là vị Thám Hoa lang kialàm hay sao? Hắn cũng đúng lúc ở tại Lang Hoàn cư…”“Cái gì gọi lẽ nào? Nếu như không phải do hắn làm, ta liền chặt đầu mìnhxuống đưa cho các cô nương của ngươi là banh đá chơi!”Thanh Nha chỉ vào cái cổ của mình, gào lên, thậm chí khuôn mặt còn hiện lênchút dữ tợn, y mất kiểm soát như thế, có thể thấy được là thật sự tức giận.Y đi chân trần bước tới bước lui, nổi giận lôi đình nói: “Chỉ với một lượng nhỏnhư vậy, tên Thám Hoa chó chết này lại còn chia ra làm hai phần để sử dụng.Con mụ nội nó, thực sự biết tiết kiệm. Thảo nào bình thường chỉ ở tại nơi ráchnát kia để tiết kiệm tiền. Hay là hắn đã sớm đoán được Vương Tuyết Đường sẽquay lại để tìm hắn tính sổ? Còn lừa gạt ta nói cái gì mà có việc cần phải xử lý.Mẹ nó, xử lý bằng việc chạy hẳn đến Lang Hoàn cư giết người phóng hỏa a!”Quay đầu lại, y lại hét to lên với Cổ Thanh Chiếu, “Có nhìn thấy hay không,đây là mấy chuyện trời ơi mà thiên hạ đệ nhất tài tử được nữ nhân các ngươiyêu thích làm ra đó!”Cổ Thanh Chiếu than thở: “Ngươi sốt ruột làm gì?”Thanh Nha giang hai tay ra, “Ngươi hỏi ta sốt ruột làm gì sao? Ta, con mẹ nó,lại sắp phải vào ngồi tù rồi. Lần này e rằng không có dễ dàng đi ra như trước.Hắn chỉ mới đến mấy ngày, đã đẩy ta vào tù hai lần. Mụ nội nó, ta phải tìm ainói lý đây chứ?”Y quay người đi tới đi lui, hùng hùng hổ hổ nói tiếp, “Lúc trước ta đã cảm thấykhông thích hợp, ta đã nói tên Thám Hoa chó chết kia tìm ta sẽ không cóchuyện gì tốt, quả nhiên đã bị ta đoán đúng rồi. Tên gia hỏa này có bệnh sao?Lại dám chạy đến Ảo Vọng làm càn làm bậy.”Cổ Thanh Chiếu hỏi: “Nghiêm trọng đến như vậy sao?”Thanh Nha khoát tay áo, tình huống cụ thể bên trong Lang Hoàn cư lúc trước,trong lúc nhất thời y cũng khó thể giải thích rõ ràng cho người khác, hiện tại, ycàng quan tâm hơn tới tình hình sự việc, y lại hỏi Bàng Thành Khâu, “Cụ thể làchuyện gì xảy ra tại nơi đó?”Bàng Thành Khâu: “Còn chưa rõ ràng lắm tình hình cụ thể. Tin tức vừa rồi cũngthiếu một chút không thể truyền về được. Lữ Vô Đương đã hạ lệnh phong tỏaLang Hoàn cư, không cho bất luận kẻ nào ra ngoài. Bất kỳ kẻ nào liên hệ vớibên ngoài đều phải trải qua tay bọn họ.”“Mà thôi.” Thanh Nha buông tiếng thở dài, ngước đầu nhìn trăng sáng, “LãoBàng, e rằng ngươi cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị bắt giam, Có lẽ lần này cònphải chịu chút đau khổ, cái gì nên nói cái gì không nên nói, trong lòng phải cânnhắc trước đi.”Bàng Thành Khâu: “Được, để ta đi trước chuẩn bị một chút.”Thanh Nha phất phất tay, Bàng Thành Khâu xoay người rời đi, trực tiếp nhảyxuống dưới.Cổ Thanh Chiếu lại lên tiếng, “Ngay bên trong Lang Hoàn cư, hơn nữa lại cònlà Vương Tuyết Đường, làm sao có thể dễ dàng hạ thủ như vậy chứ. Nếu nhưthực sự là vị Thám Hoa lang kia làm, hắn là làm sao làm được?”Thanh Nha: “Hắn chỉ gặp mặt Vương Tuyết Đường một lần. Có lẽ trong lần gặpmặt này, hắn đã động tay chân gì đó. Ta cũng đang muốn biết hắn đã làm nhưthế nào, nhưng hiện tại không biết được tình hình hiện trường sự việc, ta cũngkhông thể nào suy đoán. Nói chung, tên Thám Hoa chó chết này lại lợi dụng lãotử lần nữa, đây là khi dễ ta không dám tố cáo hắn sao?”Cổ Thanh Chiếu nhíu mày, nếu thật sự là tình huống như vậy, e rằng thật sựkhông tiện tố cáo, người nào cũng có thể tố cáo, nhưng chỉ có bên này là rấtkhông thích hợp.“Ngươi cần phải thông báo tình huống cho Can nương biết. Tai họa lao ngục lầnnày, nếu không vào thì thôi, một khi đã bị bắt vào e rằng không có dễ dàng đi ranhư trước nữa, bởi vì khả năng ta bị nghi ngờ còn lớn hơn cả tên Thám Hoachết tiệt kia. Mà ta lại không thể cung khai ra tên Thám Hoa chó chết đó, chỉ cóthể cắn răng chịu đựng. Ta cần được Can nương xuất thủ, nếu không, ta và lãoBàng rất khó thoát ra được khỏi đó.”“Tại sao ngươi lại bị nghi ngờ nhiều hơn hắn chứ?”“Ta cũng không biết bị chạm dây thần kinh nào rồi, sau khi đã đi ra khỏi phòngVương Tuyết Đường, về sau lại chạy đi vào, vì chút tiền nhỏ mà nhiều lần tiếnvào trong căn phòng của Vương Tuyết Đường. Then chốt nhất là làm sao ngờđược tên Thám Hoa chó chết đó vậy mà dám giết chết Vương Tuyết Đường? Erằng ngay cả bản thân Vương Tuyết Đường có nằm mơ cũng không nghĩ tớimình sẽ bị người ta tiên hạ thủ vi cường. Nói chung là, xét về lượng thời gian ởtại trong phòng Vương Tuyết Đường, hay là số lần ra vào đó, ta đều nhiều hơnhẳn tên Thám Hoa chết tiệt kia.”Cổ Thanh Chiếu có phần không nói nên lời, nếu nói như vậy thì quả thực cóchút hợp lý.Thanh Nha cũng không nói lời vô ích, bắt đầu kể lại tình hình của mình tạitrong Lang Hoàn cư, kể cả sự nghi ngờ của mình về sư huynh đệ ba người DữuKhánh, y muốn Cổ Thanh Chiếu chuyển hết những thông tin liên quan cho vịCan nương kia, để đền phòng bất trắc…

Chương 501: Bắt (1)